Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 28: Em không sao là tốt rồi

Ánh trăng vằng vặc ngoài cửa sổ, một ít gió se lạnh khiến trời đêm như thêm nhu hòa. Đức Chinh đứng sau cửa sổ, hướng mắt nhìn về phía ban công đối diện, nơi đó có một người đang nằm. Anh mặc áo choàng tắm, mái tóc vẫn còn ẩm ướt, trên tay là một điếu thuốc đang lập lòe cháy, chiếc bàn bên cạnh là một chai rượu vẫn còn quá nửa cùng một chiếc cốc đã cạn đáy chỉ còn vài viên đá long lanh. Đức Chinh đã từng thắc mắc liệu người ấy có ngủ hay không? Đêm nào cậu cũng nhìn sang, vẫn là cái bộ dạng ấy, cố kiên cường nhưng lại khiến người khác đau lòng, và mỗi sáng thức dậy, như một thói quen mới, cậu đều đi đến nơi ban công kia, ngồi vào chiếc ghế anh đã nằm, hít thở hương vị còn lưu lại, nhìn gạc tàn đầy thuốc vẫn còn ấm... Ừ thì, người ấy đã thức trắng cả đêm...

Ngày ấy được Văn Hậu đưa về tổng bộ nhà Vũ gia với vẻ mặt không tình nguyện, Đức Chinh vẫn vô cùng hoang mang bởi thân thế của mình, thế nhưng đến khi gặp được hai người đàn ông mà cậu gọi là bố, mọi lo lắng đều tan biến. Chính là cảm giác ấy, một thứ chỉ gia đình mới có, một thứ gọi là tình thân!

Khi biết cậu mất trí nhớ, bọn họ thật sự lo lắng nhưng lại càng đau lòng hơn. Tối đó Tiến Dũng trở về, bọn họ lại cho anh cái nhìn cảm thông và yêu thương, Đức Chinh biết - mối quan hệ giữa cậu và anh không đơn giản chỉ chung một họ. Anh nhìn cậu, dường như có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại nuốt tất cả vào trong, cười khổ. Bàn tay đưa lên như muốn chạm vào cậu nhưng lại bất lực chuyển qua đôi vai, nói một cậu thật nhẹ mà cũng đầy chua xót:

"Em không sao là tốt rồi!"

Đức Chinh cũng cực kì bất lực trước việc mình chẳng nhớ gì, nhưng từ những thói quen hằng ngày, cậu biết mình đã yêu thương gia đình này nhiều như thế nào. Chỉ là mỗi khi nhìn thấy Tiến Dũng, trái tim cậu lại dội lên những cảm xúc mang tên hoang mang. Anh đã từng rất quan trọng với cậu... vậy tại sao một chút cậu cũng không nhớ?

Đức Chinh bị tàn thuốc còn nóng làm giật mình, cậu thở dài đi vào nhà. Nơi này là căn biệt thự thuộc sở hửu của bố Tiến Doãn ở Rome, bây giờ trở thành nơi nghỉ chân của Hà gia. Bố đang ép nước hoa quả trong bếp, bắt gặp Đức Chinh nơi cửa thì mỉm cười:

"Con dậy sớm thế?"

"Con không ngủ được! Bố Văn Hoàng đâu rồi ạ?"

"Đã về VN rồi! Các em con dù sao cũng cần người quản thúc, Văn Đức lại đang tuổi lớn nên không thể đi quá lâu!"

"Vâng ạ!"

"Chờ Tiến Dũng giải quyết xong việc ở đây, chúng ta cũng về bên đấy!"

Đức Chinh kéo một chiếc ghế ngồi xuống nhìn Tiến Doãn bận rộn.

"Tiến Dũng...đâu rồi ạ?"

"Nó ra ngoài rồi! Hình như đi cùng nhóc Hậu!"

"Văn Hậu? Là cậu thanh niên cao cao?"

"Ừ!" Tiến Doãn lén nhìn cảm xúc trên mặt Đức Chinh nhưng lại chẳng nhìn ra điều gì, ông thầm thở dài trong lòng.

"Bố!"

"Hửm? Sao thế?"

"Có phải lúc trước con và Tiến Dũng... là người yêu của nhau?"

"À..."

"Cái cách mọi người nhìn con và anh ấy rất khác biệt! Cộng với sự chán ghét mà Văn Hậu dành cho con... con..."

Tiến Doãn thở dài:

"Đúng vậy! Các con là anh em, cũng đã yêu nhau."

Đức Chinh nhíu mày:

"Bố không cảm thấy như thế rất kì quái sao? Anh em sao có thể yêu nhau?"

Tiến Dũng đúng lúc bước vào, nghe xong chợt sựng bước. Nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của bố, trong lòng anh thật chua xót. Anh và Đức Chinh đã từng vì mặc cảm đó mà chia cách bốn năm, bây giờ lại vì nó mà dậm chân tại chỗ, anh bỗng cảm thấy mệt mỏi hơn bao giờ hết... tình yêu này liệu có còn giữ được không?

Đức Chinh nhìn theo bố Tiến Doãn, thấy Tiến Dũng đứng lặng im nơi đó bỗng dưng chột dạ:

"Em..."

"Đức Chinh, em cứ để bản thân thoải mái là được, đừng vì quá khứ mà ép buột chính mình. Dù trước kia chúng ta là gì thì em vĩnh viễn là em trai anh... cho nên..." Tiến Dũng dừng một chút mới gian nan nói hết:"Nếu đã không nhớ được thì đừng nhớ!"

"Tiến Dũng!!!" Tiến Doãn lên tiếng.

"Em xin lỗi... em..."

"Được rồi mà bố! Cho con cái gì ăn đi, đói quá!" Anh tỏ ra không có việc gì mà bình tĩnh ăn xong bữa sáng, sau đó lại ra ngoài.

Tiến Doãn nhìn theo bằng ánh mắt lo lắng, nhưng lại không muốn nói gì về việc đó nữa. Đó là vấn đề của Tiến Dũng, ông muốn để anh tự thu xếp.

End chap 28
Thấy chap này hơi nhạt lát chap sau rắc thêm xí múi 😆😆


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dungchinh