Chap 18: Tình địch
Sáng hôm sau, Đức Chinh bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cả người uể oải mơ màng không còn chút sức lực. Đêm qua bọn họ đã cuồng hoan quá độ, đến cả ngón tay cũng động không nổi nên hôm nay hậu quả là thoát lực. Tiến Dũng còn đỡ hơn cậu một chút, dù sao anh cũng vận động mỗi ngày, không như cậu, cả ngày chỉ đọc sách và ở trường, khiến cơ thể yếu ớt, bị anh làm hai lần đã như cọng bún thiu.
Tiến Dũng nằm cạnh Đức Chinh cũng bị tiếng chuông đánh thức, anh kéo cậu ôm vào lòng, thoải mái để Đức Chinh nằm trên cánh tay anh nghe điện thoại.
"Ai đây?" Đức Chinh lười biếng hỏi.
"Đức Chinh, tôi là Nguyễn Công Phượng. Hôm qua cậu không đến bữa tiệc khiến tôi rất buồn. Số điện thoại cậu là tôi xin được từ một học muội, cậu thật sự không muốn làm bạn tôi sao?".
"Công Phượng? Là cậu à?" Đức Chinh chợt nhớ ra cậu ta mời cậu đến dự một bữa tiệc nào đấy, thì ra là tối hôm qua..."Xin lỗi, tôi có việc nên không đến được..."
"Vậy à? Thế thì hay quá! Vậy hẹn cậu dịp khác vậy, hôm nay cậu có đến trường không? Tôi muốn cùng cậu đến thư viện..."
"Hôm nay tôi không đến trường..."
"Cậu bận à? Vậy không phiền cậu nữa, tôi cúp đây! Chúc cậu một buổi sáng tốt lành!".
Tiến Dũng nãy giờ nghe mà đôi mày nhíu chặt.
"Ai đấy?"
"Nguyễn Công Phượng, á quân cuộc thi chuyên khoa ngoại vừa rồi."
" Quán quân là em?"
"Ừm..."
"Thế cậu ta tìm em làm gì? Hai người rất thân?" Tiến Dũng khó chịu hỏi.
"Em không quen cậu ta!" Đức Chinh bĩu môi, ném điện thoại xuống giường, quay qua ôm lưng Tiến Dũng muốn ngủ tiếp.
Tiến Dũng nhìn cậu nhắm mắt, trong đầu lóe qua nguy hiểm. Nguyễn Công Phượng à, anh sẽ nhớ kỹ tên này, dám ho he người của anh à, phải điều tra mới được.
------------------------------
Rất nhanh Tiến Dũng đã biết được Nguyễn Công Phượng là ai. Đó là một bữa tiệc đấu giá gây quỹ từ thiện được tổ chức bởi một nhà tài phiệt có tiếng trong giới tài chính, mà Công Phượng là cháu trai của ông ta.
Vì hôm đó là ngày Đức Chinh nghỉ nên bố Văn Hoàng quyết định đưa người bạn đời của mình cùng hai con trai lớn đến tham gia cho vui. Đức Chinh thì không thích chỗ đông đúc, nhưng bữa tiệc dán cái mác từ thiện nên cậu cũng muốn tham gia để giúp đỡ những người khó khăn một chút, dù sao hai bố cùng người đàn ông của cậu đều là những người tiền không biết để đâu cho hết, sài dùm họ cũng là một ý hay. Thế nên Đức Chinh bảnh bao trong vest đen đứng cạnh Tiến Dũng vô cùng xuất sắc trong một thân tây trang đen tuyền, vô cùng nổi bật giữa đám người. Thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt kể cả Nguyễn Công Phượng.
Công Phượng thấy Đức Chinh liền vui vẻ chạy tới, ôm chầm lấy cậu mừng rỡ khiến Tiến Dũng bên cạnh đôi mày nhíu thật chặt. Vì đây là chốn công cộng nên anh không thể mạnh bạo kéo cậu ta ném đi thật xa rồi ôm lấy Đức Chinh về bên mình. Đức Chinh cũng tỏ vẻ khó xử, không phản ứng lại. Công Phượng thấy mình phản ứng cũng hơi quá nên xấu hổ buông Đức Chinh ra...
"Đức Chinh, không ngờ cậu cũng tới đây!"
"Ừ!"
"Cậu tới cùng ai thế?" Công Phượng hào hứng hỏi han.
"Các bố cùng anh trai mình!" không mặn không nhạt đáp.
"Bố cậu?"
"Họ bên kia!" Đức Chinh hướng mắt đến hai người đàn ông trung niên vô cùng bảnh trai đang đứng trò chuyện cùng chủ bữa tiệc.
Công Phượng nhìn về hướng đó, vô cùng sửng sốt:
"Họ là bố cậu? Vậy cậu là nhị thiếu nhà họ Hà?"
"Đúng vậy! Đây là anh cả mình!" Đức Chinh chỉ Tiến Dũng đang đứng bên cạnh.
Lúc này Công Phượng mới chú ý đến sự tồn tại của Tiến Dũng, từ anh phát ra khí thế bức người khiến cậu ta không thoải mái. Công Phượng lịch sự đưa tay ra:
"Xin chào, tôi là Nguyễn Công Phượng."
"Hà Tiến Dũng" Tiến Dũng không đưa tay ra lại mà chỉ lạnh nhạt đáp.
Đức Chinh nhìn anh, trong lòng cười khổ. Thái độ này chắc là đang ghen, tối nay về lại phải vuốt ve nữa rồi... haizz...
Công Phượng xấu hổ thu tay lại, nhìn về phía Đức Chinh khó hiểu. Đức Chinh chỉ lắc đầu...
"Chúng tôi đi tham quan một chút, cậu cứ làm việc của mình!" Đức Chinh nhẹ giọng nói rồi kéo Tiến Dũng đi về phía hai bố đang vô cùng hào hứng trò chuyện.
Công Phượng nhìn theo bọn họ, trong lòng hiện lên những ý nghĩ sâu xa mà chính cậu cũng không nắm bắt được...
Đức Chinh thấy Công Phượng không nhìn theo hướng bọn họ nữa thì chợt bật cười. Tiến Dũng khó hiểu nhìn cậu...
"Em cười gì?"
"Em đang cười anh! Bộ dáng anh ghen thật trẻ con..."
"Hừ! Tên đó là ai mà dám tơ tưởng đến người của anh chứ!" Tiến Dũng hừ lạnh, cầm cốc rượu trên tay uống cạn.
"Anh không tin tên đó chẳng lẽ không tin tưởng em... ngoài anh ra còn ai có thể khiến em mở lòng chứ..." Đức Chinh nhỏ giọng nói.
Tiến Dũng mỉm cười:
"Anh tất nhiên tin em rồi! Nhưng anh không thích ai khác ngoài anh có suy nghĩ không thuần khiết với em, kể cả tên đó có là bạn em đi chăng nữa, anh sẽ bóp chết chúng từ trong trứng nước."
"Anh thật là... " Đức Chinh lắc đầu cười khổ.
Cả Tiến Dũng và Đức Chinh đều chẳng ngờ được, một người tưởng chừng vô hại như Nguyễn Công Phượng lại khiến họ suýt chút nữa đánh mất nhau mãi mãi, và gây cho Tiến Dũng một vết nhơ trong cuộc đời mà anh phải đi vào con đường hắc bạch khó phân minh...
End chap 18
Tình địch đã xuất hiện hớ hớ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro