Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 13: Thời gian không làm tình yêu phai mờ mà làm ta thêm cứng cỏi

THỜI GIAN KHÔNG LÀM TÌNH YÊU PHAI MỜ KHIẾN CHÚNG TA CÀNG THÊM CỨNG CỎI
--------------------------------
Thời tiết ở Việt Nam vẫn nóng như vậy, cả bầu trời xanh trong không một gợn mây. Mọi người ai nấy đều ra sức đi nhanh để tránh cái nóng như thiêu đốt da thịt. Ban ngày là thế mà ban đêm lại là khung cảnh khác...

Đứng trước cổng sân bay, một thân hình cao lớn từ người anh phát ra hơi thở cường đại khiến mọi người chú ý, nhưng người đàn ông vẫn như không thấy gì, chỉ đứng yên nơi đó hoài niệm một trời Việt Nam mà anh đã rời xa bốn năm. Gương mặt góc cạnh với những đường nét sắc bén đã trở nên nhu hòa rất nhiều khi thấy bóng dáng của ba thằng nhóc hấp tấp chạy tới.

"Anh cả!" - Xuân Trường đã 18t, vui mừng chạy lại ôm chầm lấy Tiến Dũng.

Đức Huy đã 16t dắt theo Văn Đức đã được 6t cũng mừng chạy tới.

"Lớn rồi mà vẫn hấp tấp như vậy!" - Tiến Dũng kìm lòng không được mà quở trách nhưng khóe miệng lại gợi lên một độ cong rõ rệt.

Xuân Trường xấu hổ, xách vali cho Tiến Dũng rồi cùng kéo nhau lên xe về. Trong lòng Tiến Dũng khá phiền muộn bởi hôm nay người ấy không tới.

"Hai bố đã làm sẵn tiệc đợi anh ở nhà!"

Đến lúc này Tiến Dũng không dằn lòng nổi mà buột miệng hỏi:

"Đức Chinh đâu?"

"Anh hai đã đi thực tập ở một bệnh viện ở ngoại thành, tuần tới mới về!"

"Đức Chinh học bác sĩ? - Tiến Dũng sửng sốt.

"Rất cừ đúng không? Anh ấy hiện tại còn là sinh viên xuất sắc trong top 10 trường nữa"

Tiến Dũng thật không ngờ Đức Chinh thi vào trường y, trở thành một bác sĩ. Khi bé, em ấy toàn theo anh đọc sách kinh tế. Tiến Dũng cười khẽ, đúng là thời gian trôi qua đều khiến mọi thứ thay đổi, chỉ có mình anh biết, tình cảm dành cho cậu chưa hề suy suyễn một chút nào, thế nên anh phải trở về để xác định lại một thứ...và người ấy sẽ cho anh những gì...

Buổi tiệc tẩy trần của hai bố vô cùng hoành tráng. Ngày ấy anh đi không một lời từ biệt với bất kì ai, anh biết sẽ khiến mọi người lo lắng nhưng anh không hối hận bởi quyết định này. Bây giờ anh cũng có chút vốn luyến đủ khiến mình kiêu ngạo và gia đình tự hào từ hai bàn tay trắng.

"Tiến Dũng, uống với bố một ly nào! Con là niềm tự hào của bố..."

Văn Hoàng hiền hòa nhìn Tiến Dũng, ông không ngờ chỉ trong vòng bốn năm mà Tiến Dũng đã có tên trên bảng xếp hạng phố x, trở thành một người giàu có, trẻ tuổi đầy triển vọng, không uổng phí công sức ông và Tiến Doãn bồi dưỡng từ khi Tiến Dũng còn bé.

Tiến Dũng khẽ mỉm cười rồi nâng ly uống cạn. Thật ra anh làm mọi thứ đều có mục đích của riêng mình, anh chỉ hi vọng lần này trở về, công sức mấy năm nay sẽ có hồi báo. Tiến Doãn nãy giờ đã uống rất nhiều nên bắt đầu lảm nhảm.

"Con và Đức Chinh đều là niềm tự hào của bố...Bố yêu các con... Tiến Dũng, con về rồi thật tốt! Đức Chinh sẽ không còn cô độc nữa... nó rất nhớ con a..."

"Tiến Doãn, em say rồi!" - Văn Hoàng thở dài đỡ hắn, ném cho Tiến Dũng ánh mắt xấu hổ rồi bế ngang Tiến Doãn đem về phòng, loáng thoáng nghe thấy giọng ông trấn an: "chuyện tụi nhỏ để tụi nhỏ giải quyết, em đừng nói lung tung, cứ đứng sau lưng ủng hộ là được rồi..."

Tiến Dũng biết, bố Văn Hoàng đang nói cho anh nghe, dù anh có quyết định thế nào thì bọn họ đều vĩnh viễn ủng hộ. Nhưng họ không biết, từ lâu quyền quyết định nằm trên tay Đức Chinh, chứ không phải anh...

Đêm đó, Tiến Dũng đứng trong phòng Đức Chinh, thức trắng đêm để hoài niệm về cuộc sống đã trải qua cùng cậu, hít thở mùi hương trong phòng cậu, khiến trái tim hoảng hốt của anh yên bình trở lại, và càng thêm kiên định với tình yêu của mình...

"Đức Chinh, mau trở về..."

-----------------------------

Khi Đức Chinh chấm dứt kì thực tập và trở về nhà đã là chuyện của một tuần sau đó. Trong lòng cậu ngổn ngang trăm ngàn suy nghĩ khi cậu gặp Tiến Dũng, cậu sẽ nói những gì. Nhớ ngày đó, khi cậu gom góp đủ dũng khí để tiến về phía anh thì anh đã không một lời từ biệt, đi mất. Bao nhiêu can đảm của cậu cũng theo sự ra đi của anh mà như quả bóng xì hơi, xẹp lép. Nay anh đã trở về, liệu cậu nói ra suy nghĩ lúc trước có còn kịp không? Hay anh đã thật sự lãng quên cảm xúc kia, đem cậu trở thành đứa em thật sự... Đức Chinh vừa mong chờ vừa sợ hãi, mở cửa vào nhà, cứ nghĩ sẽ tìm thấy bóng dáng thân quen ấy nhưng lại chẳng thấy đâu, Đức Chinh chợt hoảng hốt...

"Đức Chinh con về rồi à?" Tiến Doãn vừa bước ra từ phòng ngủ.

"Tiến Dũng đâu? Đức Chinh trông chờ nhìn bố Tiến Doãn.

"Đi rồi!" Tiến Doãn chợt xấu tính muốn chọc phá.

Đức Chinh sửng sờ, miệng lặp lại:

"Đi rồi... vậy anh ấy về làm gì?"

Văn Hoàng vừa từ bếp đi ra, nghe là biết Tiến Doãn lại buồn chán chọc ghẹo Đức Chinh, tốt bụng nhắc nhở Đức Chinh:

"Tiến Dũng về khách sạn của nó rồi, nó muốn thu dọn đồ đạt chuẩn bị chuyển nhà."

Đức Chinh chỉ nghe đến đó là bỏ chạy đi mất, vứt luôn vali của mình ngoài cửa. Văn Hoàng lắc đầu:

"Cái thằng... nó có chạy đi đâu chứ?"

"Hắc, nó nhịn bốn năm rồi, không nói ra sẽ khó chịu nên như thế..."

"Thật là..."

------------------------------

Đức Chinh chẳng nghĩ ngợi gì mà chạy bộ một mạch đến nhà khách sạn của Tiến Dũng, thở hồng hộc nhìn cánh cửa trước mắt, mở nó ra sẽ thấy được người mà cậu ngày đêm mong nhớ, mau mở nó ra...

Cửa phòng của Tiến Dũng không khóa nên Đức Chinh đưa tay mở cửa bước vào, trong phòng rất yên tĩnh. Đức Chinh lo lắng đi tìm từng nơi trong nhà, cho đến khi thấy thân ảnh kia đang say ngủ trên giường, trái tim bất an mới bình ổn lại.

Đức Chinh chậm rãi đến bên giường, chăm chú nhìn gương mặt của Tiến Dũng người mà cậu luôn mong nhớ từng ngày. Anh thay đổi rất nhiều nhưng vẫn không đánh mất cái thần thái mà cậu thích nhất ở anh. Lúc này anh đã trở về và điều đó khiến cậu yên lòng hơn điều gì hết...

Cậu đã từng bất an, từng sợ hãi rồi thời gian anh xa, cậu mới nhận ra thời gian không làm tình yêu trong cậu phai nhạt mà khiến nó càng thêm cứng cỏi...

Người trên giường mơ màng tỉnh giấc, đôi mắt tím từ từ lấy lại tiêu cự đã bị hút chặt vào thân ảnh đứng bên giường, người ấy đã không còn nhỏ bé nữa mà đã có thể đối mặt với lòng mình... đối mặt với tình yêu anh dành cho cậu...

P/s: Sì poi tý, chương sau có tên là "Một nụ hôn không đủ làm em thấy chân thực", H aaa... Cơ mà còn lâu ta mới post =)))))))))










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dungchinh