Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 11: Thổ lộ

Đức Chinh ngồi trong một góc quán bar uống rượu, vì quán bar là do anh họ của một người bạn của cậu mở nên dù chưa đủ tuổi, bọn họ vẫn thoải mái ra vào. Vốn hôm nay cậu định tan học sẽ về nhà nhưng vì tâm trạng không tốt nên khi mấy đứa bạn rủ đi bar chơi, cậu cũng mặt kệ lời căn dặn của "ai kia" mà buông thả. Đã chán ghét cậu thì cậu cũng chả cần.

Vì là lần đầu tiên uống rượu nên Đức Chinh đã rất nhanh chóng say khướt, gò má ửng hồng càng khiến dung mạo cậu nổi bật hơn giữa chốn hào hao, lòng người đen hóa này. Đức Chinh không biết rằng bộ dáng non nớt của cậu lúc này kéo đến bao nhiêu ánh mắt bất thiện khác....

Đức Chinh mơ màng, cảm thấy cơ thể nặng trĩu bị ai đó kéo đi. Mấy giọng nói ngả ngớn xa lạ xen lẫn bên tai khiến cậu khó chịu. Đôi mắt đen mở ra, từng gương mặt xa lạ chạy qua đại não làm cậu cảm thấy chán ghét.

"Mấy người....là ai?"

"Cậu bạn nhỏ, bọn anh đưa cưng đến một nơi sung sướng!"

"Tôi không cần....mấy người buông...."

Đức Chinh vùng vẫy, bàn tay nhỏ bé tát một phát vào mặt tên kia khiến hắn nổi giận, tát lại cậu một cái.

"Mẹ nó, dịu dàng không muốn, muốn bạo lực! Tụi bây lẹ lên coi"

Đức Chinh ăn đau, cũng tỉnh táo lại phần nào. Cậu nhanh chóng giấu đi sự sợ hãi trong lòng, nhìn xung quanh tìm cách cứu mình. Thấp thoáng đó không xa là cửa hộp đêm, có người đang đứng. Đức Chinh dùng hết sức vùng ra, chạy về phía đó, vừa chạy vừa la "cứu tôi". Bọn côn đồ không kịp phản ứng nên để lỡ mất cậu, tức giận đuổi theo. Vì quá say bước chân cậu chao đảo, mắt càng lúc càng mờ...

"Cứu tôi!!!!!"

Người đàn ông vừa tiễn khách định quay vào trong, nghe giọng nói kêu cứu thì sửng sốt, nhanh chóng quay ra, còn gọi thêm hai tên bảo vệ.  Bọn côn đồ thấy khó khăn thì văn tục vài tiếng rồi kéo nhau bỏ chạy. Đức Chinh cố hết sức té xuống đường không dậy nổi, cứ thế thiếp đi chẳng còn biết gì...

Tiến Dũng từ trong bước ra thấy Đức Chinh nằm bải dãi dưới đất. Anh xanh mặt nhìn người đang ngủ không biết trăng sao gì, trong lòng đang sôi lên từng ngọn lửa giận. Đức Chinh ngốc hay sao mà đi đến những nơi như thế này, anh nhìn đứa em ngủ không chút phòng bị, vừa giận vừa yêu bế cậu lên xe rồi phòng về khách sạn, chờ cậu tỉnh lại rồi anh sẽ tính sổ với cậu

____________

Đức Chinh tỉnh lại đã là trưa của ngày hôm sau, cái đầu đau như búa bổ, cậu đưa mắt nhìn xung quanh, cả căn phòng ngủ rất rộng rất sang trọng. Cậu nhìn qua cái tủ bên cạnh là bức ảnh Tiến Dũng. Tiến Dũng ? Đây là nhà của Tiến Dũng sao ? Nhưng vấn đề cậu đang thắc mắc là sao mình lại ở trong phòng của Tiến Dũng. Ngày hôm qua sau khi uốn rượu, cậu chẳng còn nhớ gì nữa cả .....

Cửa phòng "cạch" một tiếng mở ra, Tiến Dũng lạnh mặt bước vào:

"Đã tỉnh?"

"Sao em lại ở đây?"

"Không nhớ sao?"

Đức Chinh nhíu mày hồi lâu nhưng chẳng nhớ được gì....

"Không nhớ!"

"Gác chuyện đó qua đi, sao em lại đến hộp đêm? Chẳng phải anh đã cấm mấy đứa đến đó khi chưa đủ 20 sao?"

Đức Chinh lạnh nhạt nói:

"Anh quản em làm gì?"

"Vì anh là anh của em"

"Một người anh đã lạnh nhạt với em mình trong suốt hai năm thì không có quyền!" Đức Chinh phẫn nộ hét lên

"Anh không lạnh nhạt với em...." Tiến Dũng bất đắc gĩ nói

"Thế thái độ của anh là gì? Không xa không gần, không nóng không lạnh. Đó là tình cảm anh dành cho người em được anh nuôi lớn đó sao? Em chán ghét anh! Anh là đồ khốn!"

Đức Chinh tức giận ném gối vào người Tiến Dũng, cậu nhịn đủ lâu rồi, dịu dàng cũng có giới hạn của nó, nếu đã không muốn thì cậu cũng chả cần.

"Đức Chinh em dừng lại cho anh!" Tiến Dũng vừa tránh vừa nhíu mày lên tiếng, muốn ngăn Đức Chinh đang nổi giận lại

"Không muốn! Tại sao chỉ có anh được phép tức giận, em cũng giận, em không muốn chúng ta thế này,không muốn chút nào hết!!!!"

"Đức Chinh, dừng lại!" Tiến Dũng túm lấy cổ tay Đức Chinh, vật cậu xuống giường: "Bình tĩnh chút đi"

Đôi mắt xinh đẹp từ từ dâng lên một tầng hơi nước, và rồi từng giọt từng giọt theo khóe mắt lăn xuống....

"Tiến Dũng, em chán ghét anh...."

Tiến Dũng đau lòng nhìn Đức Chinh, anh không thích cậu trở nên thế này, lòng anh sẽ khó chịu....

"Đức Chinh...đừng khóc"

"Hức..."

"Anh xin lỗi...." Tiến Dũng lau nước mắt cậu, nhưng càng lau chúng càng chảy nhiều hơn..."Đức Chinh đừng khóc....anh không phải cố ý lạnh nhạt với em...anh có nỗi khổ...."

"Anh gạt em.....căn bản là anh thấy em phiền nên chán ghét em...."

"Anh không chán ghét em, em tin anh có được không?"

Đức Chinh vùng vẫy muốn thoát khỏi gọng kìm của Tiến Dũng:

"Em không tin anh.... Anh buông em ra, em không bao giờ tin anh nữa..."

"Đức Chinh anh không gạt em...." Tiến Dũng tăng thêm lực tay nhưng vẫn rất dịu dàng vì sợ làm cậu bị thương.

"Buông ra..."

Tiến Dũng nhíu mày, bất chợt cúi đầu xuống, dùng môi mình lấp kín môi cậu, ngăn không cho cậu tiếp tục nói những lời khiến tim anh đau. Đức Chinh ngừng giãy dụa, mở to đôi mắt ngập nước nhìn khuôn mặt phóng đại của Tiến Dũng, cảm nhận được vị ngọt của đôi môi anh đang lan tỏa trên môi mình, đầu óc trống rỗng...

Tiến Dũng chấm dứt nụ hôn, đôi mắt tím sẫm lại bởi ưu thương và tình yêu được giấu thật sâu, thì thầm trên môi cậu:

"Đức Chinh anh yêu em, cả đời cũng không thể nào chán ghét em được...."

Nói xong câu đó, Tiến Dũng rời khỏi người cậu, ngồi dục dưới giường đưa lưng về phía cậu. Vậy là anh đã nói ra suy nghĩ đen tối nhất trong lòng mình, phải chăng Đức Chinh sẽ chấm dứt tình cảm anh em của bọn họ và cảm thấy ghê tởm tình yêu lệch lạc mà anh dành cho cậu? Tiến Dũng cứ ngồi lặng im như thế, chờ đợi án tử hình từ người mà anh yêu nhất.....

End chap 11

H luôn không mấy má 😂
Cho cái ý kiến dới sắp cạn kiệt sinh lực 😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dungchinh