Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

NT3 (2)

NT3 ᯓ Lo Âu Khi Xa Cách

Hôm Yoon Chi Young đi công tác, Hee Seong được đưa đến một căn biệt thự ở tỉnh Gangwon.

"Anh xây cái biệt thự xa hoa như thế này từ bao giờ vậy...?"

Ngay khi Hee Seong nhìn thấy căn biệt thự ba tầng, cậu đã bị choáng ngợp và gần như không thể rời mắt khỏi nó.

Biệt thự nằm lưng chừng trên một ngọn núi ở tỉnh Gangwon. Mặc dù vị trí có chút hẻo lánh, tách biệt với thành phố, các tiện nghi không chỉ sang trọng mà còn phong phú. Biệt thự có trần cao, thiết kế kiểu tầng lửng, và có một bức tường được làm hoàn toàn bằng kính theo phong cách hiện đại.

Ngoài ra, nội thất được hoàn thiện bằng đá cẩm thạch trắng cao cấp, không chỉ có các tiện ích giải trí đa dạng mà gian bếp còn trữ đầy đủ các nguyên liệu ăn uống cho cả một tuần. Một chiếc xe thể thao màu xanh dương mới tinh được đậu trong sân, bao quanh là khu rừng núi tươi tốt, trông như đây là ngôi nhà hiện đại duy nhất còn sót lại trong một thế giới biệt lập. Đây chính xác là kiểu nhà mà cún con vẫn luôn ao ước. Hee Seong không ngừng vẫy đuôi thể hiện sự phấn khích khi đi tham quan biệt thự.

Yoon Chi Young vừa xách theo một chiếc vali 30 inch vào nhà, lên tiếng,

"Em có thích không?"

"Hơi lố một xí... Wow, có cả bể bơi luôn!"

Hee Seong ngay khi phát hiện ra bể bơi trong nhà liền chạy sang xem với đôi mắt sáng ngời. Nghĩ đến việc cậu sẽ được ở đây một mình trong ba ngày, Hee Seong thầm nghĩ Yoon Chi Young có về muộn hơn nữa cũng chẳng sao cả.

Tuy nhiên, có một điều khiến cậu bận tâm. Đó là cậu không chắc nơi này có an toàn không.

Hee Seong bước ra ngoài sân thượng và nhìn về phía những dãy núi xanh um. Biệt thự nằm lưng chừng núi, có tầm nhìn rất thoáng đãng. Dù đây là nơi hoang vắng, nhưng cậu vẫn băn khoăn không biết liệu nơi này có thực sự an toàn.

"Nhưng ở đây có an toàn thật không? Nó ở lưng chừng núi mà."

"Ừm."

Yoon Chi Young đi theo Hee Seong ra sân thượng, ôm lấy cậu từ phía sau. Anh tựa cằm lên vai Hee Seong, hơi xoay Hee Seong sang một bên và nói.

"Ngọn núi này gọi là Núi Sói, và đây là nơi hàng trăm con sói hoang sinh sống..."

"Sói hoang..." Hee Seong giật mình khi nghe thấy điều đó, đuôi lập tức vểnh lên theo phản xạ.

Chẳng biết từ lúc nào, có hai con sói hoang đã tiến vào trong sân biệt thự, ngửi ngửi xung quanh để kiểm tra mùi hương xa lạ. Chúng rõ ràng là mấy con sói trẻ, tò mò đi thám thính. Hee Seong là người lạ ở đây, không thể không cảm thấy căng thẳng.

May mắn là chẳng có gì phải sợ hãi trước những con sói hoang. Khi Yoon Chi Young quỳ xuống và đưa tay ra, mấy con sói lập tức tiến lại gần, ngửi ngửi rồi nhanh chóng nằm ưỡn bụng ra đó. Trông bọn chúng còn giống cún con hơn cả cún con nữa.

"Chỗ này là lãnh thổ của anh, nên tất cả sói hoang đều là thuộc hạ của anh. Anh lớn lên ở đây."

"Sói thật sự nghĩ rằng tất cả mọi thứ đều là của chúng..."

Hee Seong ngẩn ngơ, ngồi xổm xuống cạnh Yoon Chi Young và vuốt ve những con sói hoang theo hướng dẫn của Yoon Chi Young. Lông của chúng thô ráp nhưng rất ấm, và những con sói hoàn toàn bị thuần hoá. Dù sự có mặt của Hee Seong lẽ ra là xa lạ, nhưng chúng không hề phản khác trước sự đụng chạm của cậu.

"Mùi của anh đã thấm sâu vào người em rồi, nên những con sói sẽ bảo vệ em."

Yoon Chi Young khoác cái áo khoác dài lên vai của Hee Seong đang ngồi xổm. Mặc dù cảm thấy hơi bất tiện khi cái áo dài chạm đến mắt cá chân khi cậu đứng lên, nhưng Hee Seong không cởi ra vì nó ấm và còn có mùi của Yoon Chi Young.

Sau khi biết rằng ngọn núi này an toàn làm cậu cảm thấy yên tâm hơn hẳn. Thật tuyệt khi chỗ này rất yên bình và vắng người, không giống như thành phố đông đúc. Cún con phấn khích vẫy đuôi không ngừng khi vuốt ve những con sói hoang.

"Biết rồi. Vậy giờ anh đi công tác đi."

"Em đuổi anh đi như vậy à?"

"Chứ muốn sao nữa?"

Hee Seong quay mặt nhìn Yoon Chi Young, anh đứng đó, hai tay nhét vào trong túi áo vest. Khi cậu ngước mắt nhìn theo dáng người cao to của Yoon Chi Young, cậu thấy khuôn mặt đẹp trai của anh không giấu được sự thất vọng. Đôi mắt xám đầy cảm xúc và đôi môi mím chặt như thể đang mong đợi điều gì đó từ Hee Seong. Sau khi suy nghĩ một chút, Hee Seong nói lời tạm biệt lần nữa.

"Chúc anh công tác thuận lợi. Đừng gây rắc rối trong chuyến đi đó."

Nói xong, Hee Seong lại tiếp tục vuốt ve mấy con sói hoang. Lúc này, số sói hoang vây lấy cậu đã tăng lên tới năm, sáu con, làm cậu vui vẻ và phấn khích biết bao. Biết chắc rằng những con sói là đồng minh của mình khiến chúng giống như một đám thuộc hạ, tạo cho cậu cảm giác an toàn.

Trong khi đó, đã quá thời gian Yoon Chi Young phải rời đi. Tuy vậy nhưng Yoon Chi Young vẫn không thể tách khỏi Hee Seong, cứ bám dính lấy cậu.

"Anh không thể bỏ em lại một mình được. Nếu có chuyện gì xấu xảy ra thì sao..."

"Em đã thấy hết mấy cái camera theo dõi mà anh lắp trong nhà rồi, anh mau đi đi."

Hee Seong cảm thấy phiền vì Yoon Chi Young cứ hành động như thế chỉ vì anh cao lớn. Nhưng Yoon Chi Young trông thật sự rất chật vật, nên Hee Seong lại chẳng thể nào lớn tiếng mắng anh. Giọng nói thường ngày trầm ấm của anh giờ trở nên trầm thấp và khàn đặc, đôi mắt xám nhạy cảm thoáng ánh lên vẻ uể oải.

"Chưa gì anh đã nhớ em rồi..."

"Ừm, được rồi."

"Nhỡ đâu anh nhớ em đến mức đau đớn quằn quại như sắp chết thì sao?"

"Thì anh mở album ảnh trên điện thoại ra mà xem. Không phải anh đã chụp một đống ảnh của em sao?"

".........."

Đây là một câu nói nửa đùa nửa thật, nhưng Yoon Chi Young không đáp lại. Khi Hee Seong quay lại nhìn thì phát hiện ánh mắt Yoon Chi Young trống rỗng, không có tiêu điểm. Nhìn thấy biểu cảm đó, Hee Seong lập tức nghiêm túc hẳn. rông anh như đang khó thở, sắc mặt cứng ngắc.

"Này, Yoon Chi Young."

Cuối cùng, Hee Seong phải đứng dậy và ôm chặt lấy Yoon Chi Young để an ủi anh.

"Vậy thì khi nào anh thật sự rất nhớ em, rất rất nhớ em, đến mức muốn chết thì trở về nhé."

Trước khi Yoon Chi Young kịp nói rằng anh đang cảm thấy như vậy ngay lúc này, Hee Seong đã nghiêm túc cầu xin anh.

"Chỉ khi nào anh nhớ em đến mức muốn chết mà thôi đó nha."

".........."

"Anh biết là chúng ta cũng cần những lúc như thế này mà."

Khi thấy Hee Seong kiên quyết như vậy, cuối cùng Yoon Chi Young cũng thuận theo ý nguyện của người yêu.

Anh hôn nhẹ lên má, mũi và môi Hee Seong rồi thở dài. Đây là lần đầu tiên Hee Seong thấy anh vật vã như vậy, cảm giác khá kỳ lạ. Người Giám Sát của cả bộ tộc lại bị chứng lo âu xa cách hành hạ chỉ vì một chú cún con. Đó là điều mà những nhân thú sợ anh không bao giờ có thể tưởng tượng nổi.

Không nằm ngoài dự đoán, Yoon - lo âu - Chi Young liền đưa cho Hee Seong một tấm thẻ đen và nói:

"Anh nhất định sẽ quay lại... Nhớ phải vui vẻ tận hưởng và cứ mua hết những gì em thích."

"Anh đã chuẩn bị đủ loại hình giải trí trong nhà rồi mà..."

"Anh còn giấu kho báu ở biệt thự nữa, nhớ tìm chúng nhé."

"Kho báu á?"

Anh đã cải tạo lại ngôi nhà để cún con có thể lượn lờ thoải mái, và anh còn giấu kho báu ở đây nữa. Hee Seong rất biết ơn vì Yoon Chi Young đã tỉ mỉ chuẩn bị mọi thứ cho mình. Nhưng nhìn Yoon Chi Young ôm mình thật chặt trước lúc đi, cậu lại thấy có lỗi.

Trong khi đó, Yoon Chi Young cuối cùng hạ quyết tâm.

"Đây là khoản đầu tư anh thực hiện cho phần đời còn lại ở bên em."

"Được rồi."

Cuối cùng, trước khi đi, Yoon Chi Young cầm lấy chiếc khăn quàng cổ mà Hee Seong vẫn luôn dùng. Hee Seong không còn cách nào khác ngoài việc đưa nó cho Yoon Chi Young khi anh ấy nói rằng chiếc khăn có mùi của Hee Seong, giúp anh cảm thấy an ủi hơn một chút.

Dù miệng thì mắng rằng anh có phải trẻ con đâu, nhưng cậu vẫn tự tay quàng khăn lên cổ Yoon Chi Young. Cậu còn hôn anh một cái, giả vờ buồn bã tiễn anh đi. Mặc dù đuôi của Hee Seong cứ vẫy mãi sau lưng, Hee Seong quả thật cũng thấy hơi luyến tiếc khi phải tiễn anh rời đi.

Sau khi tiễn Yoon Chi Young đi xong:

Cuối cùng mình cũng được ở một mình rồi! Hee Seong vừa tiễn Yoon Chi Young, nhìn ngôi biệt thự đẹp như công viên giải trí nghĩ thầm.

Cậu thật sự là người duy nhất còn lại trong căn biệt thự sang trọng này. Không còn những thuộc hạ cứng nhắc nói chuyện lễ phép với cậu, cũng chẳng có ai giám sát cậu. Tuy có chút trống trải, nhưng Hee Seong liền hóa thành cún con và nghiêm túc vươn mình căng người.

Ba ngày nói thật cũng chẳng đủ để vui chơi thỏa thích. Giờ đây khi chỉ còn lại một mình, cậu phải nghỉ ngơi sao cho hiệu quả nhất. Trước tiên, cún con chạy quanh biệt thự, khám phá mọi thứ xung quanh.

Kho báu là gì được nhỉ?

Cún con ngửi ngửi xung quanh bằng cái mũi nhạy bén của mình. Cậu đã tự hỏi kho báu mà Yoon Chi Young đã giấu là gì, nhưng khi nhìn thấy phòng đồ khô bên cạnh tủ lạnh, cậu đã biết nó là gì. Một căn phòng ngập tràn những túi bánh phồng tôm, chất cao đến tận trần.

Cún con vui sướng túm lấy một túi bánh phồng tôm như bắt con mồi rồi đi vào phòng ngủ.

Đây là phòng ngủ sao?

Nơi kế tiếp mà cậu bước vào là một căn phòng ngủ với ánh nắng ấm áp chiếu rọi khắp phòng. Cún con trèo lên giường, băng qua một tấm thảm cùng màu với bộ lông của mình. Có một cái thang cho cún đặt ở đó, rõ ràng đã được chuẩn bị sẵn. Cún con nằm trên chiếc giường êm ái nhìn lên, cảnh vật thật tuyệt vời. Trần nhà có một ô cửa sổ lớn, có thể nhìn thấy bầu trời một cách rõ ràng. Dù những đám mây nặng trĩu báo hiệu tuyết sắp rơi, nhưng cún con vẫn vui vẻ quẫy đuôi và cảm thấy rất vui vẻ.

Bình thường giờ này cậu sẽ được Yoon Chi Young hôn tới tấp và mát xa toàn thân. Với khung cảnh yên tĩnh thế này, cậu không khỏi cảm thấy bình yên và mãn nguyện. Cún con hớn hở nằm phơi chiếc bụng hồng trên giường, đuôi vẫy không ngừng, thầm nghĩ:

Phải đi xem quanh nhà một chút, rồi xem phim, nếu đói thì ăn vặt một chút. À, mình có xe mà, nên mình có thể lái xe đi mua đồ ăn. Có nên lái tới trung tâm thương mại không nhỉ?

Vì Yoon Chi Young đã đưa cho cậu một chiếc thẻ trước khi đi, cậu nghĩ mình quẹt một mớ để làm anh bất ngờ. Chỉ mới tưởng tượng thôi cũng thấy thích rồi. Hee Seong lăn lộn trên giường, măm măm bánh phồng tôm. Bộ chăn đệm mềm mại đến mức khiến cậu cảm giác như đang nằm trên một đám mây, làm cậu cảm thấy buồn ngủ.

Cậu cứ thế ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy, ba tiếng đồng hồ đã trôi qua.

Cảm thấy đói, Hee Seong đứng dậy trong tình trạng mơ màng.

Mình phải ăn trước đã.

Nghĩ đến nhà bếp đầy đủ tiện nghi, Hee Seong phóng ra phòng khách. Cún con phấn khích chạy như bay ra ngoài

Tuy nhiên, khuôn mặt đang tràn ngập niềm vui ấy dần trùng xuống.

Yên tĩnh thật đó...

Phòng khách không chỉ trống vắng mà còn có những tác phẩm nghệ thuật hiện đại treo trên tường, tạo cảm giác xa lạ. Cún con chậm chạp gãi tai, ngơ ngác nhìn quanh trong dáng vẻ bơ phờ.

".........."

Cậu cảm thấy hơi trống vắng.

Khi có Yoon Chi Young bên cạnh, thế giới như được lấp đầy, nhưng bây giờ khi anh ta đi rồi, thế giới lại trở nên trống trải. Ngay cả căn biệt thự sang trọng cũng giống như một thế giới xa lạ. Đối với cún con lẻ loi một mình, mọi thứ dường như khó với đến và quá cao vời.

Lúc mới đến biệt thự, cậu háo hức nghĩ về việc được ở một mình, nhưng giờ lại chẳng hiểu tại sao ngôi nhà xinh đẹp này chỉ lại có vẻ hoang vắng. Hee Seong bất giác nhìn ngó xung quanh.

Áuuuu....

Cún con nhận ra mình lại chỉ có một mình, khẽ rên rỉ thút thít. Tiếng kêu buồn bã của cậu vọng lại trong không gian yên tĩnh lát đá cẩm thạch. Cún con cụp tai, dáo dác nhìn quanh với gương mặt ủ rũ. Cậu tìm kiếm từng ngóc ngách trong nhà, hy vọng Yoon Chi Young đã giấu một thuộc hạ nào đó ở đây, nhưng thật sự không có ai. Tiếng kêu yếu ớt của Hee Seong phảng phất sự cô đơn.

Yoon Chi Young...?

Chú cún đảo mắt nhìn quanh biệt thự với ánh mắt lo lắng.

Có một phòng kho nằm phía sau nhà bếp. Hee Seong lo rằng mình có thể bị mắc kẹt, vô thức chui qua cánh cửa nhỏ dành cho thú cưng được lắp đặt ở đó.

Phòng kho tối tăm và có mùi ẩm mốc, chỉ có mấy dụng cụ lau chùi và một cái lò hơi*. Căn phòng trông rất lộn xộn.

* (có thể) là bộ phận cung cấp nhiệt của hệ thống sưởi, máy nước nóng trong nhà...

Tuy nhiên, đột nhiên cứng đờ vì ngửi được một mùi quen thuộc từ trong phòng kho.

Không phải cậu sợ hãi như một đứa trẻ khi chỉ có một mình. Mà là khi nhìn vào căn phòng đầy bụi bặm, một ký ức kinh khủng bất ngờ lóe lên trong đầu cậu.

"...Mẹ bảo mình đợi ở đây."

Dường như cậu có thể thấy hình ảnh bản thân thu mình lại một góc trong ngôi nhà bị bỏ hoang, chờ đợi một ai đó. Sau một lúc, Hee Seong cố gắng lắc đầu thật mạnh để xua đi suy nghĩ đó. Nhưng cậu không thể ngăn mình nhìn quanh một cách bất an.

Cuối cùng, Hee Seong lao về phía phòng ngủ như thể đang chạy trốn và cuộn mình lại trên chiếc áo khoác mà Yoon Chi Young đã để lại. Đôi mắt đen của cậu tròn xoe, trông thật âu sầu và đáng thương.

Mình gần như chưa từng thật sự ở một mình bao giờ...

Ngay cả khi Hee Seong ở một mình trong sòng bạc, cậu luôn nghe thấy những âm thanh khó chịu từ phòng bên cạnh. Cậu chưa bao giờ hoàn toàn cô độc.

Vì vậy, cậu không biết những ký ức kinh khủng ấy sẽ dày vò mình đến mức nào. Hee Seong chôn mặt vào chiếc áo khoác còn lưu lại chút mùi của Yoon Chi Young. Cậu không muốn bị bỏ lại một mình trong ngôi nhà đầy ắp đồ ăn vặt này.

...Mình không muốn ở nhà một mình đâu.

Cuối cùng, Hee Seong không thể chịu nổi sự im lặng và đứng dậy.

Cậu nghĩ đến việc liên lạc với Yoon Chi Young, nhưng mới chỉ ba tiếng trôi qua mà đã tìm đến anh thì thật kỳ quặc. Hơn nữa, chắc chắn cậu có thể xua tan những ký ức tồi tệ bằng cách làm việc khác.

Hee Seong không do dự mà đi ra ngoài, hít một hơi thật sâu.

Không khí lạnh trên núi len lỏi sâu vào phổi cậu. Sau khi hít vài hơi sâu, khuôn mặt của Hee Seong trông tươi tỉnh hơn nhiều. Nhìn thấy bầy sói hoang lảng vảng xung quanh và khu vườn được chăm sóc cẩn thận, tâm trạng cậu cải thiện rõ rệt.

Quả nhiên là ra ngoài một chút là thấy dễ chịu hơn hẳn.

Đằng nào cũng ra ngoài rồi, cậu nghĩ mình nên thưởng thức phong cảnh núi non. Nghe tiếng chim hót vang vọng từ xa, cậu cảm thấy như cả tâm trí cũng được thanh tẩy. Hee Seong vẫy đuôi, ngắm chiếc xe thể thao màu xanh dương đậu gần đó, rồi nhìn quanh núi với vẻ mặt nghi hoặc.

Nhưng sao tháng Ba rồi mà ở đây vẫn còn tuyết nhỉ?

Hee Seong nhìn lên dãy núi với vẻ ngạc nhiên. Có vẻ như tuyết đã ngưng từ lâu, vì tuyết đã tan khá nhiều, nhưng giờ tuyết lại bắt đầu rơi tiếp. Hee Seong cảm thấy ngạc nhiên khi Gangwon khác biệt hoàn toàn so với Seoul.

Cún con hiếu kỳ đi thêm một đoạn dọc theo con đường núi.

Bằng cách nào đó, cậu thích ngọn núi được gọi là lãnh địa của Yoon Chi Young. Đây là một ngọn núi xanh tươi tốt, tỏa ra vẻ nguy nga hơn so với khu nhà chính của tộc sói. Biết rằng nơi này thuộc quyền sở hữu của Yoon Chi Young khiến Hee Seong cảm thấy tự hào và phấn chấn không hiểu vì sao.

Khi đang ngắm nhìn ngọn núi, Hee Seong phát hiện ra một điều kỳ lạ.

Tòa nhà đó cũng là biệt thự của Yoon Chi Young hay sao nhỉ?

Ở phía xa có một tòa nhà khác cũng mang phong cách tương tự biệt thự của Yoon Chi Young. Hơn nữa, hai biệt thự này được xây gần nhau, trông có vẻ không bình thường. Mặc dù nhìn có vẻ cũ kỹ hơn biệt thự mà Hee Seong đang ở, nhưng đó vẫn là một ngôi nhà phong cách, không hề cũ nát chút nào.

Đột nhiên, Hee Seong nhớ lại lời nói của Yoon Chi Young về người mà anh tin tưởng nhất, người đó cũng đang ở gần biệt thự.

Liệu người mà Yoon Chi Young nói đến có phải là ở bên đó không nhỉ?

Đuôi của Hee Seong dựng đứng lên đầy tò mò. Cún con nhìn quanh căn biệt thự rộng lớn, rồi lại liếc nhìn căn biệt thự kia. Cậu không muốn ở một mình trong biệt thự của Yoon Chi Young. Tìm câu trả lời cho sự tò mò của mình có vẻ là một ý hay hơn nhiều.

Mình có nên qua đó xem thử không ta?

Mặc dù tuyết chỉ đang rơi lất phất, nhưng con đường có vẻ không xa lắm, nên việc đi một mình rồi quay lại ngay chắc sẽ ổn thôi.

Cún con có vẻ đã quyết tâm, bắt đầu leo núi lại lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài. Mặc dù hơi lạnh, nhưng cậu không lo vì đang khoác chiếc áo lông của mình. Và sau khi thăm dò xong và quay lại, cậu nghĩ rằng ngâm mình trong bể sục nóng là một lựa chọn tuyệt vời.

Nếu có mấy thuộc hạ khác ở đây, mình sẽ mắng họ vì dám lơ là cảnh giác.

Hee Seong suy nghĩ nghiêm túc, nhưng chiếc đuôi của cậu vẫn vẫy với sự mong đợi. Khi leo lên, Hee Seong nhớ lại lần cuối cùng cậu nhìn đồng hồ. 4 giờ chiều. Cún con nghĩ mình vẫn còn nhiều thời gian, nên cậu bắt đầu leo núi dưới cơn mưa tuyết. Cậu hy vọng sẽ gặp được ai đó, bất kỳ ai, ở căn biệt thự phía xa, vì cậu không muốn ngủ một mình.

Mình bị điên rồi đúng không? Trong lúc leo lên, Hee Seong nghĩ với vẻ mặt ngạc nhiên.

Con đường đến biệt thự khó khăn hơn cậu tưởng. Không chỉ khó leo vì tuyết rơi, mà biệt thự còn xa hơn dự đoán.

Cái tòa nhà bự quá nên trông tưởng gần, tức thiệt chứ.

Hee Seong cảm thấy mình đã bị lừa một cách vô lý. Cậu nghĩ đến việc quay lại khi mặt trời đang dần lặn xuống núi, nhưng đường trơn trượt vì tuyết làm cậu ngần ngại. Đường lên đã khó đi như vậy, thì đường xuống lại còn nguy hiểm hơn. Có vẻ nghỉ chân ở căn biệt thự kia là một lựa chọn tốt hơn, vì giờ trông nó có vẻ gần hơn. Tuy nhiên, từ chỗ hiện tại không hề thấy bóng dáng của căn biệt thự kia đâu, và Hee Seong dần cảm thấy lo lắng.

Có khi nào mình đi sai đường rồi không...?

Cún con dừng lại và lo lắng nhìn quanh. Lúc Hee Seong leo lên đã có một ngã rẽ. Nhưng đây quả thật là khu vực tư nhân thuộc về Yoon Chi Young, không có biển báo nào ở đây cả. Cún con đã tự tin đi theo hướng mà trông biệt thự có vẻ gần hơn, nhưng con đường lại vòng sang một bên của núi thay vì đi lên, giống như là một con đường mòn. Hee Seong vừa đi vừa lo lắng, nhìn lên trời đầy lo âu. Mặt trời đang lặn dần trên núi. Cậu phải nhanh lên, vì nếu ở lại một mình trên núi sẽ rất nguy hiểm. Nhưng bốn chân của Hee Seong đã đông cứng lại vì lạnh.

Lạnh, lạnh quá.

Cún con rùng mình và hắt hơi liên tục. Cái lạnh làm cậu nghiến răng lập cập. Chắc chắn sáng mai cậu sẽ bị cảm lạnh.

Mình đã biến thành cún con mà vẫn lạnh thế này...

Bình thường khi cún con mặc áo lông, cậu vẫn có thể chịu lạnh kha khá. Nhưng không thể xem nhẹ cái lạnh trên núi ở tỉnh Gangwon, nơi mưa tuyết không ngừng rơi. Hee Seong nghĩ về việc quay lại biệt thự của Yoon Chi Young, nhưng con đường về có vẻ còn nguy hiểm hơn, vì vậy cậu lại tiếp tục đi. Dù vậy, cậu không cảm thấy quá sợ hãi vì những con sói hoang vẫn đang lượn lờ quanh cậu ở khoảng cách nhất định.

Cậu đã đi như vậy được bao lâu rồi?

Cho đến khi màn đêm đã buông xuống trên núi. Ngay khi cậu nghĩ rằng mình sẽ chết cóng, một cái gì đó xuất hiện cuối con đường.

Căn biệt thư sao...?

Cậu không biết đó là loại kiến trúc gì, nhưng đó là một căn biệt thự với ánh sáng ấm áp xuyên ra. Cún con thở phào nhẹ nhõm, cố gắng nhấc bốn cái chân đã mất cảm giác lên. Mỗi bước đi đều thật nhọc nhằn, đến mức cậu muốn chối bỏ cơ thể yếu ớt của mình. Cún con loạng choạng đến gần biệt thự, rồi ngồi phịch xuống ở bậc cửa đầy mệt mỏi.

Làm ơn, có ai đó, ai cũng được, ra ngoài đi mà....

Cún con dù nghĩ vậy, nhưng không thể kêu lên và chỉ ngồi bất động ở đó, hoàn toàn kiệt sức. Cơ thể không còn sức lực và đầu óc nóng bừng, có vẻ cậu sắp đón một trận cảm lạnh.

Mình nhớ Yoon Chi Young...

Cún con gục ngã và cuộn mình lại, nghe thấy tiếng một con thú đang đánh hơi bên cạnh. Có thể đó là một con sói hoang sống trong núi, đang liếm cơ thể cậu rồi đi vòng quanh cậu không ngừng nghỉ.

Awooo!

Khi ý thức đang dần mờ đi, Hee Seong nghe thấy tiếng hú của một con sói hoang. Hee Seong tha thiết mong chờ ai đó, bất kỳ ai, đến đón cậu và rồi cậu ngất đi.


υ'• ﻌ •'υ


ᯓ★ dạo này sốp lười với sốp sắp đi học lại rùi nên đổi target xong trước tết dương thành xong trước tết âm cho chill nhó TvT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro