Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

NT1 (3)

NT1 ᯓ Cú Sốc Của Cún Con

Yoon Chi Young tự nguyện quyết định duy trì dạng sói của mình.

Vì vết thương của anh vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, lẽ ra anh nên giữ nguyên hình dạng ban đầu một thời gian. Thậm chí bác sĩ của anh cũng không tiếc lời cằn nhằn.

"Nồng độ pheromone hiện tại của anh là... 682. Đây là mức thấp nhất của anh mà tôi thấy đó giám đốc Yoon. Nhưng vết thương vẫn chưa hồi phục, tôi nghĩ anh nên ở dạng bản thể của mình ít nhất 5 ngày. Nếu anh cứ tiếp tục biến hình như vậy, quá trình phục hồi vết thương chắc chắn sẽ bị kéo dài."

Bác sĩ khuyến nghị anh giữ nguyên hình dạng ban đầu ít nhất 5 ngày. Mục tiêu là nhân cơ hội này để vừa hồi phục chấn thương vừa hạ pheromone của anh về mức bình thường.

Do đó, vị trí của Người Giám Sát sẽ bỏ trống trong 5 ngày. Yoon Chi Young đã xin nghỉ làm vì chấn thương trước đó, và giờ đây anh lại không thể làm việc nữa.

Tuy nhiên, anh không hoàn toàn bỏ bê công việc. Vì Người Giám Sát có bạn đời, nên anh có thể chính thức giao công việc lại cho người đó.

"Tôi thật sự chỉ cần giao nộp giấy tờ thôi sao?"

Hee Seong, người đảm nhận vị trí Người Giám Sát, nghi hoặc hỏi lại lần nữa. Bên cạnh cậu là con sói khổng lồ Yoon Chi Young, kẻ đang thoải mái dựa đầu lên ngực Hee Seong khi cậu ngồi trên ghế.

Grrr...

Cún con là người sẽ đảm nhận vai trò Người Giám Sát hôm nay, cậu dường như rất xa lạ với công việc của Yoon Chi Young. Ban đầu, tất cả những gì cậu làm chỉ là chơi đùa trên tấm đệm được đặt ở một bên bàn làm việc và hăm dọa những kẻ gây rối. Nhưng giờ đây, khi cậu đã nắm trong tay công việc của Người Giám Sát, cậu cảm thấy vô cùng xúc động.

"Hôm tôi đến đây lần đầu, anh đang đánh người ta thừa sống thiếu chết đó..."

'Hôm đó tôi không có giết ai hết.' Con sói gầm gừ những từ ngữ mà Hee Seong không thể hiểu.

Khi anh mở to đôi mắt xám nhìn cậu với ánh mắt ngây thơ, Hee Seong cẩn thận đọc các tài liệu trong khi lơ đãng vuốt ve đầu của con sói bằng tay còn lại. Đôi mày thanh tú của cậu nhíu lại trông như cậu đã cảm nhận được gánh nặng khi đảm nhận công việc này.

Ngược lại, đôi mắt của Yoon Chi Young thì tràn đầy phấn khởi.

Có vẻ cún con còn có năng khiếu làm Người Giám Sát hơn mình.

Khi anh mặc cho cún con bộ vest đen sắc sảo và chải tóc cẩn thận, cậu trông hệt như một ông chủ trẻ. Khuôn mặt đẹp trai của cậu trông sáng sủa và sắc nét, nhưng đôi mắt đen láy, hung dữ của một con chó chọi khiến cậu không dễ đối phó. Con sói khẽ cười và chầm chậm dụi đầu vào ngực Hee Seong. Anh thích hình ảnh cún con ngồi trên ghế của mình với đôi chân nhỏ không chạm tới sàn vì chênh lệch chiều cao, và cả hình ảnh bé cún ấy điêu luyện ra lệnh cho các thành viên của tổ chức sói. Anh ước gì mình đã giao vai Người Giám Sát cho Hee Seong sớm hơn.

"Vậy... tôi thực sự sẽ làm mấy việc giống anh à?"

'Ừ.'

Con sói gật đầu như bị mê hoặc và yên lặng đón nhận cái vuốt ve của Hee Seong. Anh muốn đồng ý mọi thứ vì trông Hee Seong thật gợi cảm trong bộ vest được cắt may vừa người.

Dù sao những nhiệm vụ mà Hee Seong sẽ làm hôm nay cũng đã được lựa chọn cẩn thận để đảm bảo dễ làm, nên không cần lo lắng việc gì. Ngay cả khi có ai đó đến văn phòng của Người Giám Sát, Hee Seong chỉ cần ngồi im đó trưng ra khuôn mặt lạnh lùng.

Tuy nhiên, ngay khi vị khách đầu tiên, một nhân thú gấu, xuất hiện, Hee Seong thực sự đã làm việc hệt như Yoon Chi Young.

"Cậu là... Người Giám Sát tạm thời à?"

"Phải."

Nhân thú gấu với thân hình to lớn không giấu được vẻ bối rối, chỉ nhìn khuôn mặt dịu dàng của Hee Seong và mỉm cười ngượng. Hắn ta ngồi xuống ghế đối diện, dang chân ra và cứ thế đi thẳng vào vấn đề chính.

"Tôi có chuyện cần báo cáo."

"Chuyện cần báo cáo..."

"Tôi muốn gia hạn khoản vay lần trước thêm một tháng."

"......"

Giọng điệu khi đối diện với Hee Seong hoàn toàn khác so với khi đối mặt với Yoon Chi Young, cực kỳ xem nhẹ cậu. Hắn ta tỏ ra ngạo mạn mà hoàn toàn không biết đến sự hiện diện của con sói khổng lồ đang nằm dưới chân Hee Seong.

Yoon Chi Young lo lắng rằng Hee Seong có thể cảm thấy bị tổn thương, định ngẩng đầu lên một chút để xem biểu cảm của cậu. Anh cũng chuẩn bị nhe răng nanh, nghĩ rằng mình nên can thiệp.

"Anh đang trắng trợn nói rằng mình sẽ biển thủ tiền đấy."

Choang!

Hee Seong đập cái gạt tàn lên đầu tên nhân thú gấu. Không đời nào một con chó chọi lại để yên cho một hành động coi thường mình như vậy được.

Yoon Chi Young mấy khi có được một phen ngỡ ngàng khi chứng kiến cảnh này, đôi tai sói của anh cụp ra sau đầy phấn khích. Hee Seong tự tin bước đến gần tên nhân thú gấu có kích thước gấp đôi cậu.

"Chủ tịch Shin, anh không thấy Yoon Chi Young ở đây không có nghĩa là anh có thể thất hẹn khoản tiền đó."

"Ức... tôi không có ý đó, á!"

Hee Seong đá vào bụng tên nhân thú gấu và thành công lấy được khoản tiền ngay tức khắc. Khả năng nắm quyền chủ động và đe doạ của cậu quả thật không tầm thường.

Hơn nữa, Hee Seong không quên gửi lời cảnh báo đến những con sói thuần chủng đến chào hỏi, giống hệt như cách Yoon Chi Young vẫn làm. Khi cậu nói với năng lượng của một con chó chọi và vuốt ve con sói đang nằm trên chiếc ghế sofa đen, các vị khách, tất cả các vị khách, đều không thể giấu được sự căng thẳng và nhanh chóng cúi đầu hạ đuôi. Phần lớn là do họ lần đầu tiên chứng kiến hình dạng nguyên thủy khổng lồ của Yoon Chi Young, nhưng họ cũng không dễ dàng đối phó với Hee Seong, người có thể dễ dàng kiểm soát con sói đó. Họ hiểu rằng đối với loài sói, thể xác và tinh thần là một thể thống nhất, nên bạn đời của Người Giám Sát cũng nắm giữ quyền lực lớn tương tự.

"Phù, công việc cũng khá mệt mỏi đấy."

Hee Seong đã hoàn thành xuất sắc công việc, nhẹ nhàng thả lỏng khuôn mặt nghiêm nghị của mình.

"Tôi không biết anh đã làm việc vất vả như vậy. Tôi cứ nghĩ anh luôn chỉ chơi đùa với đám nhân thú thôi."

'Tôi thật sự đã chơi đùa với chúng đấy, bé cưng à.'

Yoon Chi Young lẩm bẩm những từ mà Hee Seong không hiểu và tao nhã tựa một bên má lên eo cậu. Mặc dù Hee Seong có thể đã mệt mỏi vì bị anh hành hạ đêm qua, nhưng cậu vẫn làm việc chăm chỉ, điều này khiến Yoon Chi Young cảm thấy cậu thật đáng yêu và anh vô cùng biết ơn.

Và dường như cún con cũng cảm thấy khá hài lòng, như thể cậu đã tìm thấy cảm giác thỏa mãn khi được làm công việc phù hợp với năng khiếu của mình. Hee Seong thoải mái cởi bỏ nút áo trên cùng của chiếc sơ mi, tự tin lấy ra một chiếc thẻ đen từ ví của mình và nói.

"Hôm nay tôi đã kiếm được tiền, để tôi mời anh một bữa."

'Em mời tôi ăn à? Bằng thẻ của tôi sao?'

Con sói không giấu được sự vui sướng trước lời nói của bé cún mới chỉ làm việc một ngày. Anh vui vẻ vẫy đuôi, chạy vòng quanh Hee Seong và liếm lên má cậu. Mặc dù các thành viên trong tổ chức đều giật mình khi thấy anh làm nũng, Yoon Chi Young chẳng bận tâm đến ánh mắt của họ và cùng Hee Seong đến một nhà hàng. Họ chọn nơi có thực đơn giàu dinh dưỡng cho Yoon Chi Young.

Tuy nhiên, họ gặp một trở ngại.

"Họ nói không cho phép những người ở trong hình dạng nguyên thủy vào để đảm bảo trải nghiệm của các khách hàng khác..."

Hee Seong đang tìm kiếm trên điện thoại, nói với vẻ tiếc nuối. Đó là một nơi mà Yoon Chi Young thường xuyên lui tới, chuyên về các món bò.

Thông thường, nhân thú không thường xuyên xuất hiện trong hình dạng nguyên thủy của họ ở những nơi công cộng, nhưng kể cả cả khi có, họ cũng không bận tâm nhiều. Vì hình dạng nguyên thủy là trạng thái mà họ thoải mái duy trì ở nhà, những nhân thú khác thường chỉ xem đó như là "Người này này ra ngoài mà mặc đồ ngủ sao."

Tuy nhiên, trong những tình huống yêu cầu sự trang trọng, những nhân thú ở hình dạng nguyên thủy thường không được chào đón. Đặc biệt, những loài săn mồi như Yoon Chi Young càng dễ bị từ chối hơn.

"Phải làm sao bây giờ? Có nên lén đưa anh vào không...?"

Hee Seong dường như vẫn muốn đưa Yoon Chi Young vào nhà hàng, cậu khẽ nhấc chiếc áo khoác mình đang mặc lên. Cậu có vẻ đang cố gắng bắt chước cách Yoon Chi Young thường bế cậu bên trong áo khoác của mình.

Yoon Chi Young chỉ cảm thấy vui vẻ vì Hee Seong đang quan tâm đến mình, bất kể cậu định mang anh vào bằng cách nào, nên anh tựa đầu vào ngực Hee Seong và ngưới lên nhìn khuôn mặt cậu. Việc giao phó cho cún con quyền quyết định mọi chuyện thế này khiến cuộc sống của anh lần đầu tiên trở nên dễ dàng như vậy.

Trong lúc đó, Hee Seong vẫn chưa tìm ra cách để lén đưa Yoon Chi Young vào. Nhưng cậu không bỏ cuộc và quyết định đến hỏi nhà hàng.

"Xin lỗi, nhưng nhà hàng chúng tôi không cho phép những người ở hình dạng nguyên thủy vào."

Nhân viên nhà hàng run rẩy nhưng vẫn cố gắng ngăn Hee Seong vào. Mặc dù con sói bên cạnh cậu to hơn một người đàn ông trưởng thành và có dáng vẻ đáng sợ như vậy, việc nhân viên dũng cảm ngăn cản thật đáng khen ngợi.

Tuy nhiên, Hee Seong là một khách hàng đã đặt bàn trước.

"Anh ấy là bệnh nhân và cần ở trong hình dạng nguyên thủy."

Con sói nghe Hee Seong nói vậy, suy nghĩ một chút liền yếu ớt nâng bàn chân trước lên, giả vờ rằng mình không thể sử dụng nó được. Trên vai của anh cũng có vết khâu, nên anh trông quả thực là một bệnh nhân. Tuy nhiên, nhân viên vẫn từ chối, có lẽ vì họ đã thấy anh đi lại bình thường trước đó.

Hee Seong không bỏ cuộc và tiếp tục thuyết phục.

"Anh ấy không hung dữ chút nào và rất ngoan ngoãn. Anh ấy rất tình cảm." Cậu cố gắng thuyết phục nhưng nhân viên vẫn tỏ ra khó xử và lắc đầu.

Ngay cả lời đảm bảo, "Anh ấy có rất nhiều cơ bắp, nên không hề rụng lông", cũng không thể lay chuyển họ.

Hee Seong sau một hồi suy nghĩ sâu xa, cuối cùng nhớ ra một một sự thật quan trọng.

"Anh ấy là Yoon Chi Young."

"Chúng tôi sẽ dẫn anh đến phòng riêng."

Chỉ đến lúc đó, nhân viên mới lịch sự dẫn họ đi.

Nghĩ kỹ thì nhà hàng thuộc sở hữu của Yoon Chi Young. Tòa nhà này thuộc quyền sở hữu của anh, và Hee Seong tự hỏi sao cậu lại quên điều đó.

Dù vậy, những ánh mắt sợ hãi từ các nhân thú khác là không thể tránh khỏi. Nhân viên khi nhìn thấy con sói to như gấu rừng đều hạ đuôi và lùi lại. Một nhân viên thậm chí còn hét lên trong hành lang và làm rơi cái cốc đang phục vụ. Con sói đứng yên trước mặt họ và chờ cho đến khi họ dọn dẹp cái cốc. Anh có thể giữ được thái độ bình tĩnh bởi vì đây là một tình huống quá đỗi quen thuộc.

Thay vào đó, chính Hee Seong là người thể hiện sự không hài lòng, nhíu chặt mày lại.

"Tại sao mọi người lại sợ anh vậy? Tôi thật sự không hiểu nổi."

Hee Seong chứng kiến cảnh tượng như vậy liên tục lẩm bẩm không thể hiểu nổi trong khi vuốt ve bộ lông xù xì của con sói khổng lồ.

"Anh mềm mại thật đó."

'Em coi tôi là cái đệm sao?'

Con sói nghe Hee Seong nói vậy thì bật cười trong tiếng gầm gừ. Dù đây là một lời nhận xét nghe thật ngớ ngẩn, nhưng anh chỉ cảm thấy vui khi biết rằng đó là cách thể hiện tình cảm của Hee Seong, dù có phần vụng về.

Món ăn được phục vụ trước mặt hai người khi họ vào phòng riêng. Vì đây là nơi Yoon Chi Young thường xuyên lui tới, bữa ăn đã được chuẩn bị sẵn mà không cần gọi món. Trong số đó có món tôm mà Hee Seong yêu thích.

"Tôm không có trong thực đơn ở đây, nhưng tôi rất mừng là nó được phục vụ mặc định trong thực đơn của anh."

'Tôi đã đặc biệt thêm món đó vào.'

"Hả? Anh vừa nói gì?"

'Lúc em chật vật bóc được tôm trông đáng yêu lắm.'

Yoon Chi Young nghĩ rằng việc lẩm bẩm một mình như thế không tệ. Có lẽ anh đã hiểu tại sao cún con bướng bỉnh vẫn cứ lầm bầm ngay cả khi Yoon Chi Young không thể hiểu. Việc nói cái gì đối phương cũng chăm chú lắng nghe mặc dù họ không hiểu cũng khá vui.

"Đây, anh ăn tôm trước đi."

Hee Seong đưa con tôm được bóc không mấy nguyên vẹn cho con sói trước. Lần đầu tiên, Yoon Chi Young cảm nhận được một sự khẳng định mạnh mẽ rằng cún con yêu anh.

Sau đó, Hee Seong tiếp tục chăm sóc Yoon Chi Young một cách chu đáo. Cậu tự tay cắt thịt bò thành từng miếng lớn và đút anh ăn, thậm chí còn tách thịt bào ngư trong món đó cho anh. Khác với khi Yoon Chi Young chăm sóc cậu, dù có chút thô bạo, nhưng Yoon Chi Young vẫn thấy lạ khi Hee Seong chăm sóc mình chu đáo như vậy.

'Em không sợ tôi sao?'

Con sói sau khi ngoan ngoãn nhận thức ăn từ Hee Seong, đã hỏi bằng ngôn ngữ cơ thể.

Ngồi trên ghế ở hình dạng một con sói khổng lồ, anh nhìn xuống Hee Seong. Tuy nhiên, thay vì sợ hãi, Hee Seong thậm chí còn chìa miếng thịt ra trước những chiếc răng nanh lớn như ngón tay của mình. Các nhân viên phục vụ đã chẳng thể che giấu sự sợ hãi, nhưng thật ngạc nhiên khi Hee Seong, người đã gần như gặp nguy hiểm vào đêm hôm trước, vẫn không bị dao động.

Hee Seong nói trong khi măm măm sườn.

"Anh đang nói gì vậy? Tôi không hiểu, nói tiếng người đi."

'Hồi trước tôi có bắt cún con nói tiếng người đâu.'

"Anh đang chửi hay sao? ...Anh muốn cứ gầm gừ với người yêu của mình như vậy sao?"

'Tôi là người yêu của em sao? Ngay cả khi tôi ở hình dạng nguyên thủy?'

Khi nghe những lời đơn giản ấy, con sói dựa đầu vào Hee Seong và vẫy đuôi một cách vui vẻ.

Nhìn thấy người kia không hề sợ hãi trước hình dạng nguyên thủy của mình, anh không thể không hành xử như một chú cún. Ngay cả khi Hee Seong đẩy anh ra, nói rằng anh nặng, con sói vẫn kiên quyết vẫy đuôi và tỏ ra đáng yêu. Vì không thể diễn đạt bằng lời nói, anh phải thể hiện bằng hành động.

'Cún con... em có thích tôi ngay cả khi tôi không nhớ được đêm hôm đó không?' Con sói hỏi, nhìn chằm chằm vào Hee Seong bằng đôi mắt xám.

Đôi mắt đen của cậu sâu hun hút, như thể nuốt chửng cả con sói chỉ bằng một cái nhìn. Yoon Chi Young như thể bị cuốn vào ánh mắt ấy. Anh không thể rời mắt khỏi Hee Seong, người đang nhìn anh không hề sợ hãi với gương mặt dịu dàng như cún con.

Chẳng mấy chốc, Hee Seong nở một nụ cười tinh nghịch, để lộ hai cái bọng mắt đáng yêu.

"Anh đang hỏi mấy câu kiểu tôi có còn thích anh không hả?"

"......"

"Tôi thích vì anh ăn giỏi, nên hãy ăn nhanh lên nào."

Hee Seong cười rạng rỡ và đưa tới một miếng thịt lớn.

Nhìn thấy điều đó, con sói thanh lịch đã từ bỏ phép lịch sự trên bàn lần đầu tiên. Con sói nhẹ nhàng cắn vào tay Hee Seong mà không làm cậu bị đau. Giữa những con sói, hành động này có nghĩa là họ quý trọng và yêu thương bạn, nhưng đối với Hee Seong, đó chỉ là một cú sốc bất ngờ.

"Á!"

Hee Seong bất ngờ đến mức tai cún dựng đứng lên, có vẻ như cậu ngượng ngùng vì sự hoảng hốt của chính mình. Tuy nhiên, khi con sói thể hiện tình cảm bằng cách cọ đầu và nói rằng anh yêu cậu, cậu có vẻ đã bình tĩnh lại một chút.

"Anh là cún con à? Sao cứ gây rối và hành động đáng yêu thế?"

'Cún con mà tôi biết còn thường gây rối và chửi rủa....'

Con sói tinh quái nói ra suy nghĩ thật của mình, nhưng may mắn thay, Hee Seong không thể hiểu. Nghĩ rằng đó chỉ là một hành động đáng yêu, Hee Seong mạnh bạo vuốt ve tai lớn của con sói như kéo một củ cải, nói.

"Này, Yoon Chi Young. Lần này tôi đã nhận ra một điều..."

Rồi Hee Seong thở dài như thể không còn lựa chọn nào khác. Đó không phải là dấu hiệu của sự không hài lòng. Ngược lại, cậu ôm lấy con sói đang ngồi bên cạnh và nói một cách nhẹ nhàng.

"Khi tôi sống như cún con, dù có gây rối bao nhiêu, anh luôn cười và nói không sao cả."

'Bởi vì em là cún con của tôi.'

Anh nói như thể điều đó là hiển nhiên, và Hee Seong cười với dáng vẻ có chút trưởng thành.

"Tôi nghĩ giờ đã đến lượt tôi."

Cún con nói như thể cậu sẽ hoàn toàn chấp nhận Yoon Chi Young, nhưng trong mắt Yoon Chi Young, cậu chỉ trông thật đáng yêu. Hee Seong hiển nhiên ở hình dạng con người, nhưng cậu vẫn có vẻ nhỏ bé, nên có cảm giác như cún con đang cố gắng chăm sóc anh.

Dẫu vậy, có một điều khiến anh băn khoăn.

'Em làm điều này vì rắc rối mà tôi đã gây ra hôm đó đúng không?'

Con sói nghiêng đầu về phía Hee Seong với dáng vẻ tò mò. Dường như anh đã phạm một sai lầm nào đó tối qua, nhưng vì không nhớ chút nào, anh chỉ cảm thấy bối rối.

Anh tự hỏi liệu mình có phạm sai lầm trong trạng thái sốc pheromone hay không, nhưng vì rõ ràng là anh sẽ hành xử như một con thú, bản thân điều đó đã là sai lầm. Yoon Chi Young nghĩ rằng vì lợi ích của Hee Seong, người hiểu cho anh, nên lần này nhất định anh phải giảm nồng độ pheromone xuống.

... Nhưng thử thách đã đến vào đêm hôm đó.

Yoon Chi Young đã gặp phải một điều còn khó khăn hơn cả việc không thể sử dụng tay. Đó chính là sự quyến rũ vô tình của Hee Seong.

"Tại sao anh lại muốn ngủ riêng? Ngủ với tôi đi."

Con sói giật mình trước yêu cầu thẳng thừng của Hee Seong.

Yoon Chi Young đang chuẩn bị ngủ trên sàn bên cạnh giường, chứ không phải trên giường. Hee Seong có vẻ khá thất vọng về điều đó.

"Anh thực sự định ngủ trên sàn sao?"

Con sói chầm chậm chớp mắt, ngụ ý rằng đúng là như vậy. Hee Seong đã học được một chút ngôn ngữ cơ thể của sói từ các thành viên trong tổ chức, ví dụ như "có" và "không", nhăn mặt khó hiểu.

"Tại sao lại ngủ riêng? Có phải khi tôi ôm anh sẽ thấy quá nóng không?"

'Nếu chỉ vì lý do đó, tôi đã ngủ với em rồi.'

Yoon Chi Young cảm thấy bối rối. Rõ ràng đêm hôm trước Hee Seong đã bị anh hành hạ khi anh mất kiểm soát, nhưng cậu có vẻ không dao động chút nào.

Hay là do em lớn lên như một chú chó chọi nên không biết sợ là gì nhỉ?

Hay có lẽ cậu thực sự là một bé cún con không biết chữ sợ viết như nào. Tuy nhiên, khi Yoon Chi Young lần đầu tiên trải qua cú sốc pheromone, anh nhớ rằng cún con thậm chí đã trốn dưới giường trong sự sợ hãi, vì vậy anh cũng không nghĩ đó là lý do.

Cuối cùng, lý do duy nhất anh có thể nghĩ đến là niềm tin đã hình thành vì họ đã trở thành người yêu.

"Cứ ngủ cùng nhau đi. Đến đây nào."

Nếu không phải vậy, Hee Seong đã không dũng cảm nằm trên ga trải giường xám với thân hình trắng muốt của mình quyến rũ Yoon Chi Young.

Thực tế, Hee Seong vẫn nói chuyện như bình thường, nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ trở thành đòn chí mạng đối với con sói, với cơ thể vốn đã nóng bừng lên. Cái áo choàng trắng của Hee Seong mở ra, hoàn toàn phô bày bắp đùi đầy đặn, mềm mại. Yoon Chi Young đã quá quen thuộc với cảm giác mềm mại từ mặt trong của cặp đùi đó, làm anh sắp phát điên. Do thói quen cọ xát bộ phận nhạy cảm của mình ở đó không biết bao nhiêu lần, chỉ cần nhìn thấy làn da trắng nõn kia thôi cũng đủ khiến anh cảm giác như đầu óc quay cuồng.

Khi con sói lắc đầu, đi vòng quanh phòng như thể lo lắng, Hee Seong nói với nụ cười tinh quái.

"Dù sao thì anh cũng không thể ngủ mà không có tôi."

Grrrrr.

Cuối cùng, chỉ có Yoon Chi Young trở nên mất kiên nhẫn. Ngay cả hình ảnh Hee Seong tựa má lên chăn mềm và mỉm cười tinh nghịch cũng trở nên đáng yêu lạ thường. Con sói do dự tiếp cận Hee Seong, người đang vẫy đuôi như bị mê hoặc. Không may là ga giường và toàn bộ nội thất đều màu xám, khiến anh không thể rời mắt khỏi thân hình trắng muốt độc nhất của Hee Seong.

Anh đứng bên cạnh Hee Seong và nhìn xuống cậu với ánh mắt chăm chú. Hee Seong nằm nghiêng, dang rộng cánh tay và nói một cách khá chắc chắn.

"Tối nay tôi sẽ không làm gì đâu."

'Em nghĩ tôi sẽ làm gì, đồ cún con một ngày tuổi.'

Con sói bồn chồn không yên, cào lên tấm thảm vô tội bằng móng vuốt của mình. Anh không thể hiểu tại sao Hee Seong lại nghịch ngợm đến vậy, cứ như thể đang cho phép điều gì đó vượt giới hạn. Yoon Chi Young căm ghét chính mình vì ánh mắt khao khát chỉ chăm chăm nhìn vào da thịt của Hee Seong, anh thở ra từng hơi nặng nề và đi lòng vòng trong phòng. Giờ đây, anh hiểu tại sao bác sĩ đã nhìn anh như một đứa trẻ. Chỉ vì nhìn thấy bạn đời của mình mà vô thức rơi vào cơn động dục, anh chẳng khác gì một con thú mù quáng bởi lần đầu tiên được trải nghiệm sắc tình.

Trái ngược với trạng thái của anh, Hee Seong nói với vẻ mặt vô cùng mơ màng.

"Anh không nằm xuống sao? Tôi thực sự chỉ muốn ngủ thôi mà"

'Ngủ nhanh lên trước khi tôi nuốt chửng em.'

Bất chấp lời cảnh báo chân thành, Hee Seong nói rằng con sói đang bướng bỉnh một cách không cần thiết như một chú cún con, rồi từ từ gật gù nhắm mắt lại.

Khi chắc chắn cậu đã ngủ say, con sói chán nản tiến lại gần giường và ngửi quanh khuôn mặt của Hee Seong. Được ngửi mùi hương nhẹ nhàng của người yêu chính là sự thân mật tốt nhất mà anh có thể tận hưởng lúc này. Nếu tiến xa hơn, anh cảm giác mình sẽ nhào thẳng vào cậu một cách dữ dội.

Con sói nhẹ nhàng tựa đầu vào cổ tay đang ngả ra giường của Hee Seong.

Em ấy ngủ thật rồi...

Yoon Chi Young cảm thấy thật kỳ diệu khi Hee Seong đã ngủ say bên cạnh một con sói như anh.

Dù lần trước đã trải qua một đêm hoang dại, cậu ấy vẫn thật sự tin tưởng anh và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Kỳ lạ thay, con sói cảm thấy được an ủi khi biết rằng Hee Seong không hề sợ anh. Cứ như một lời nói dối rằng anh đã chai sạn với những cảm xúc ấy và vết thương trong lòng mình đã lành. Lúc này, anh cảm giác như bản thân đã quay lại thời điểm anh khoảng 17 tuổi. Nếu khi đó anh gặp được cún con, có lẽ cuộc đời anh đã rẽ sang một con đường rất khác.

Tuy nhiên, cuộc sống hiện tại của anh với tư cách là Người Giám Sát cũng không tệ chút nào.

Chỉ cần được trở thành Giám Sát và gặp gỡ bé cún trắng muốt này là đã là đủ rồi. Cún chọi của tôi, người mà tôi sẽ không bao giờ hối tiếc khi chấp nhận làm bạn đời. Yoon Chi Young nhìn Hee Seong với ánh mắt trìu mến và nhẹ nhàng liếm má cậu thay cho một nụ hôn. Đó là cách riêng của anh để thể hiện rằng anh sẽ trân trọng cậu suốt đời.

Con sói dụi cái đầu xù xì của mình vào bàn tay nhỏ nhắn của Hee Seong một lúc lâu, sau đó nằm xuống sàn bên cạnh cậu, dùng tấm đệm làm chỗ tựa đầu. Anh mong rằng sau vài ngày chịu đựng nữa, khi pheromone đã ổn định hoàn toàn, anh có thể ngủ cạnh Heeseong trong hình dạng con người trọn vẹn của mình.


υ'• ﻌ •'υ


ᯓ★ khom hiểu sao cứ bị chấp niệm với Hee Seong măm măm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro