Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

NT1 (2)

NT1 ᯓ Cú Sốc Của Cún Con

"......"

Yoon Chi Young mở mắt lần nữa là khi bị đánh thức bởi tiếng chim hót líu lo bên ngoài. Cơ thể anh cảm thấy vô cùng sảng khoái. Ánh nắng len qua các khe hở của rèm cửa bỗng trở nên đặc biệt hơn thường lệ.

Tuy nhiên, cùng lúc đó có một cảm giác kỳ lạ trỗi dậy trong cơ thể Yoon Chi Young, khiến anh cảm thấy có gì đó sai sai.

Chuyện gì thế nhỉ...?

Sao căn phòng lại sáng thế này.

Rõ ràng là lúc Yoon Chi Young về nhà cùng với Hee Seong thì trời đã rất khuya, anh chỉ mới nhắm mắt một lát mà giờ đã là buổi sáng rồi. Anh cảm thấy như thế này thật bất lịch sự với Hee Seong, anh vẫn tin là Hee Seong chắc hẳn cũng mong chờ khoảnh khắc lăn giường này như anh.

Nhưng có vẻ như mong đợi của Hee Seong cũng đã được đáp ứng.

Yoon Chi Young mở to mắt kinh ngạc khi nhìn xuống vòng tay mình.

"A..."

Hee Seong đang nằm trần trụi trong vòng tay anh, cơ thể rối tinh rối mù.

Những vết cắn rải rác khắp làn da trắng trẻo và mịn màng của Heeseong. Toàn thân cậu phủ đầy những dấu vết đỏ đỏ tím tím, một bên ngực thì sưng phồng, và đặc biệt là phần mông bị hành hạ nghiêm trọng. Phía dưới của cậu vẫn đỏ ửng, và những vết cắn dữ dội hiện lên rõ ràng.

"......"

Hơn nữa, phía dưới của họ vẫn đang dính lấy nhau.

Đây là những dấu vết thường thấy sau một đêm xuân nồng nhiệt. Yoon Chi Young nhìn chằm chằm trong ngỡ ngàng, không thể tin rằng cặp mông nhỏ nhắn kia vẫn đang bao chặt lấy tính khí của mình. Anh không chỉ cảm thấy oan ức mà còn hoang mang tột độ.

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Anh không nhớ một chút gì về đêm qua cả.

Quan hệ với người yêu mà lại không có chút ký ức nào. Yoon Chi Young cứng đơ, cố gắng hồi tưởng lại. Tuy nhiên, không có gì hiện lên trong tâm trí anh ngoài bóng tối đen đặc. Ngay cả khi cố nhớ lại chút ý thức cuối cùng, nó cũng chỉ dừng lại ở khoảnh kahwsc Hee Seong bước ra khỏi phòng tắm và vuốt ve anh.

Vậy thì chỉ có một khả năng duy nhất.

Là sốc pheromone.

Mặt Yoon Chi Young trở nên nhợt nhạt, vội vàng kiểm tra cơ thể của Hee Seong trước tiên.

Anh kéo chăn ra, đếm xem Hee Seong còn đủ mười ngón tay không, kiểm tra kỹ lưỡng cơ thể trắng mềm của cậu để tìm xem còn vết thương nào khác không. Tuy nhiên, ngoài những vết đỏ đỏ tím tím đầy khiêu gợi, Hee Seong vẫn ổn.

Có lẽ khi Yoon Chi Young loay hoay, Hee Seong cảm nhận được cử động từ chỗ gắn kết của họ, cậu khẽ thở ra một hơi đầy khiêu gợi và mở mắt, trông cực kỳ bơ phờ.

"......"

"...Em yêu à?"

Yoon Chi Young bắt gặp ánh mắt của Hee Seong, cố gắng xoá đi vẻ nghiêm trọng và nở một nụ cười gượng gạo. Tuy nhiên, khuôn mặt thả lỏng của Hee Seong lập tức nhăn lại, hai mắt phừng phực lửa giận.

"Đồ cầm thú..."

Hee Seong khẽ lẩm bẩm rồi ngay lập tức đẩy Yoon Chi Young ra, muốn tránh khỏi vòng tay anh. Khi rút được cự vật của Yoon Chi Young ra khỏi người mình, cậu khẽ rên một tiếng rồi lập tức bỏ chạy. Cậu nhanh chóng biến thành cún con rồi leo lên chiếc đệm nằm cho cún dưới giường.

Tuy nhiên, cún con dường như đã kiệt sức đến mức loay hoay mãi mới leo lên được giường cún. Cuối cùng Yoon Chi Young phải đỡ lấy cặp mông tròn bằng tay của mình để đỡ bé con trèo lên. Dường như ngay cả hành động đó cũng khiến Hee Seong cảm thấy oán giận, cậu cắn mạnh vào tay của Yoon Chi Young, nhưng rồi nhanh chóng nằm trên đệm thiếp đi như thể đã ngất, miệng vẫn cắn ngón tay anh.

"A..."

Bên cạnh cậu, Yoon Chi Young ngây người ra ở đó, thậm chí còn không thể nghĩ tới việc an ủi Hee Seong.

Mặc dù cơ thể anh cảm thấy sảng khoái, nhưng Yoon Chi Young không thể không bàng hoàng trước triệu chứng mới của sốc pheromone.

ᯓ★

Thực ra, đây không phải là lần đầu tiên Yoon Chi Young không thể nhớ rõ những gì đã xảy ra vào đêm hôm trước. Lần đầu tiên họ quan hệ cũng xảy ra điều tương tự.

Tuy nhiên, nó không phải là kiểu không nhớ chút gì như lần này, mà trí nhớ của anh cứ rời rạc như lúc say rượu. Anh mơ hồ nhớ rằng đêm đó Hee Seong đã cảm thấy rất thoải mái và anh đã đâm vào cậu như một con chó săn. Hoặc có lẽ anh thực sự đã trở thành một con thú hoang. Vì ký ức về đêm đó quá mờ nhạt nên anh không chắc mình đã như thế nào.

Vì trí nhớ bị đứt đoạn, có nhiều cảnh tượng lạ lùng hiện lên trong đầu.

Có một lần, khi anh ôm Hee Seong từ phía sau trong thang máy, ánh mắt của Yoon Chi Young lập tức thay đổi khi nhìn thấy vết răng nằm phía sau cái cổ trắng ngần của Hee Seong.

"Ai đã cắn em?"

Yoon Chi Young trầm giọng khi anh kéo cổ áo phía sau của Hee Seong xuống.

"......?"

Tuy nhiên, thay vì ngạc nhiên, Hee Seong nhìn anh với ánh mắt có chút xót xa. Rồi cậu còn nhe răng nanh và hỏi một cách nhẹ nhàng với khuôn mặt dịu dàng và vô tội đó.

"Còn ai khác có thể làm chuyện này sao?"

"Là người mà tôi biết sao?"

"Là anh đó, anh đã làm thế đó!"

Ngày hôm đó, Yoon Chi Young đã bị cún con mắng rất nhiều.

Tuy nhiên, vì Yoon Chi Young thật sự không nhớ gì cả, anh đã hỏi đi hỏi lại nhiều lần xem liệu có thật sự là mình làm không, hay Hee Seong đang giấu diếm anh điều gì. Cứ nghĩ rằng đó chỉ là một trò đùa, hôm đó Hee Seong đã biến thành cún con khi họ về nhà, dẫm lên mặt của Yoon Chi Young khi anh nằm xuống, và cắn vào chiếc mũi cao kiêu hãnh của anh. Yoon Chi Young rất vui vẻ dù cho cún con có bày tỏ sự giận dữ của mình ra sao, nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy lo lắng.

Anh lo sợ rằng một ngày nào đó mình có thể làm tổn thương cún con mà không hề nhớ gì cả.

Kể từ ngày đó, Yoon Chi Young bắt đầu uống thuốc ức chế pheromone trở lại. Ít nhất khi uống thuốc, anh có thể nhớ rõ mọi chuyện xảy ra suốt đêm.

Hơn nữa, Yoon Chi Young còn hỏi ý kiến từ bác sĩ điều trị của mình. Vị bác sĩ đã gật đầu, nói rằng đó là điều hoàn toàn có thể xảy ra.

"Giám đốc Yoon, anh có pheromone tự nhiên rất mạnh, và vì hiện tại anh đang trong kỳ động dục, việc anh không thể kiểm soát bản thân và trí nhớ không chính xác đến mức đó là điều hoàn toàn có thể."

"Dù chúng tôi có quan hệ hơn một lần mỗi tuần như khuyến nghị sao?"

Khi nghe câu hỏi này, chuyên gia lần đầu tiên nhìn Yoon Chi Young, người cả đời đã luôn sợ hãi, bằng ánh mắt như đang nhìn một cậu bé.

"Loài sói khi đã đón nhận bạn đời đầu tiên thường mất kiểm soát bản thân."

Điều đó có nghĩa là vì lần đầu tiên của anh đến muộn nên cơ thể bị kích thích và anh gặp khó khăn trong việc điều chỉnh.

Điều này rất phổ biến ở những con sói thuần chủng, nhưng Yoon Chi Young là người đã luôn cô độc, không có người lớn bên cạnh hướng dẫn nên đã không biết điều này cho đến tận bây giờ.

Tuy nhiên, vì Hee Seong không bị thương, Yoon Chi Young cố gắng chịu đựng bằng cách dùng thuốc. Anh tin rằng một khi mùa đông này qua đi và kỳ động dục kết thúc, sẽ không có vấn đề gì nữa.

Tuy nhiên, sự cố đã xảy ra chỉ năm ngày sau khi anh ngừng dùng thuốc.

"......"

Yoon Chi Young đã không tỉnh táo kể từ khi anh tỉnh dậy vào sáng hôm đó.

Ngay cả khi đang nằm trong bồn tắm đầy bọt xà phòng, anh vẫn không thể thư giãn, thoát khỏi trạng căng thẳng.

Tõm.

Trái ngược với điệu bộ nghiêm túc đó, cún con đang đùa nghịch bên bờ vai rộng của Yoon Chi Young, cậu cố tìm một chỗ phù hợp để ngâm nửa người rồi dựa vào anh. Từ lúc tỉnh dậy, Hee Seong vẫn ở trong hình dạng nguyên thuỷ của mình vì quá kiệt sức.

Tuy nhiên, Yoon Chi Young không thể nghĩ đến việc tắm cho cún như mọi khi, vì đầu óc anh đang chìm đắm trong những suy nghĩ rối ren.

Ký ức cuối cùng của mình đêm qua là gì nhỉ?

Yoon Chi Young cố gắng nhớ lại những sự kiện của đêm trước với gương mặt nghiêm trọng. Anh còn nhớ rằng mình đang âu yếm với Hee Seong. Lúc đầu cậu đã rúc vào vòng tay anh, nhưng từ đoạn đó trở về sau, anh hoàn toàn không có ký ức gì.

Thành thật mà nói, Yoon Chi Young cảm giác như anh chỉ ngủ một giấc và tỉnh dậy với cơ thể sảng khoái. Nếu không phải vì lúc tỉnh dậy thằng em của anh vẫn còn nằm trong mông của Hee Seong, có lẽ anh đã nghĩ rằng cậu chỉ đang trêu đùa mình, bởi trí nhớ của anh hoàn toàn trống rỗng. Đó chính xác là những triệu chứng của sốc pheromone.

"...Ha."

Yoon Chi Young khó chịu, vuốt ngược mái tóc ướt ra sau và ấn ấn lên trán. Một triệu chứng mới của sốc pheromone đã xuất hiện. Anh cảm thấy ghê tởm chính mình, như thể anh chẳng hơn gì một con thú. Sự thất vọng khiến anh nhíu mày trong đau đớn, nghiến chặt răng làm dây thần kinh hằn lên bên mặt.

Có lẽ cảm thấy lo lắng cho Yoon Chi Young, cún con đang lười biếng nằm trên vai anh liếm nhẹ má anh. Yoon Chi Young cuối cùng cũng trở về với thực tại, đổ nước ấm lên bờ lưng tròn trịa của Hee Seong và hỏi.

"Em yêu à."

Gâu...

Cún con trên vai anh yếu ớt đáp lại, như muốn hỏi anh gọi làm gì. Yoon Chi Young không muốn làm phiền người yêu đang kiệt sức của mình, nhưng có một điều anh nhất định phải biết chắc chắn.

"Em thực sự không bị thương ở đâu chứ?" Anh hỏi, đồng thời nhẹ nhàng nâng cục lông trên vai mình lên bằng tay.

Dù cún con trông nhỏ bé hơn với bộ lông ướt, cậu vẫn nhe răng một chút, lông xù dính đầy bọt trông như kẹo bông. Đôi lông mày nhíu lại rõ ràng biểu thị cậu không muốn bị làm phiền.

Tuy nhiên, Yoon Chi Young không từ bỏ mà lại kiểm tra khắp cơ thể cún con. Anh xem xét bốn chân, cái bụng hồng hồng mũm mĩm và thậm chí nhấc đuôi lên để kiểm tra phía dưới. Dĩ nhiên, cún con cũng không để yên.

Gâu! 'Dừng lại coi!'

Bây giờ Yoon Chi Young đã có thể hiểu được khoảng năm từ phổ biến mà cún con hay nói nhất. Hơn nữa, Hee Seong đang giãy giụa hết sức mình, nên anh đành phải buông ra. Yoon Chi Young chẳng bao giờ thắng nổi tính khí của Hee Seong.

Cún con sau khi đã ổn định lại trên vai anh trông vẫn không hài lòng, dựa cả cơ thể vào cái đầu gối nhô lên như một hòn đảo cô độc giữa bể nước xà phòng của Yoon Chi Young. Cảnh tượng đó quá đáng yêu, đến mức Yoon Chi Young muốn ôm cậu vào lòng ngay lập tức, nhưng trước tiên anh cần phải giải quyết một vấn đề nghiêm trọng.

"Tối qua anh không đáng sợ chứ?"

"......?"

Yoon Chi Young hỏi với gương mặt mệt mỏi, tựa đầu lên cánh tay đặt trên thành bồn tắm. Có lẽ nhận thấy giọng điệu lo lắng của anh, cún con quay đầu lại, ánh mắt họ chạm nhau. Có vẻ như cậu đã nhận ra có điều gì đó không ổn.

Cuối cùng thì Hee Seong, người đã ở hình dạng cún suốt từ đầu đến giờ, lắc lắc người và từ từ biến đổi thành trạng thái bán thú. Yoon Chi Young không thể rời mắt mỗi khi cậu trở lại thành người. Cún con bé bằng nắm tay biến thành một cậu trai đẹp trai với làn da trắng trẻo, đôi mắt dịu dàng chớp chớp khi cậu nhìn kỹ gương mặt Yoon Chi Young. Hee Seong ngồi trên eo anh, cau mày khó hiểu.

"Này, Yoon Chi Young."

Hee Seong là người lên tiếng trước, nhưng Yoon Chi Young lại nhẹ nhàng lần theo những dấu hôn đỏ tím còn trên xương quai xanh của cậu bằng đầu ngón tay. Anh không thể tin rằng mình đã để lại những vết tích mà chính bản thân cũng không nhớ rõ bằng cách nào. Đôi mắt xám của anh đông cứng trong sự sững sờ.

Hee Seong tiến lại gần Yoon Chi Young, áp sát gương mặt dịu dàng vào như muốn bảo anh hãy bình tĩnh.

"Anh... lại không nhớ gì vì sốc pheromone phải không?"

"......"

Yoon Chi Young gật đầu với gương mặt mệt mỏi. Những đường nét đẹp đẽ trên gương mặt được tô đậm bởi sự nam tính giờ đây ngập tràn nỗi u buồn.

Có lẽ do cảm thấy Yoon Chi Young tội nghiệp, Hee Seong thở dài và kề trán mình lên trán anh. Mặc dù thường ngày cậu chẳng mấy khi để ý tới khi anh năn nỉ được chú ý, nhưng lúc Yoon Chi Young buồn lòng, cậu lại bước đến bên cạnh anh, sưởi ấm trái tim anh. Đó là lý do vì sao Yoon Chi Young không thể không yêu Hee Seong thêm từng ngày.

Sau khi đã dụi dụi trán với nhau, Hee Seong liền rúc sâu vào vòng tay rộng lớn của Yoon Chi Young.

"Tôi không sao, anh đừng lo nữa."

Giọng điệu thì thầm của cậu vẫn cương quyết như mọi khi, nhưng nó khẽ run như thể cậu đang ngại ngùng.

"Dù sao thì... cũng rất tuyệt, nên không sao đâu."

"Tuyệt sao?"

"...Ừ."

Trước câu trả lời lúng túng ấy, ánh mắt của Yoon Chi Young lóe lên sự thích thú.

Yoon Chi Young không tin vào những lời ấy, anh thử nhấc nhẹ Hee Seong lên để nhìn rõ mặt cậu, nhưng cậu lại bám chặt lấy vòng tay anh không buông. Yoon Chi Young không nhịn được cười khi nhận ra tai của Hee Seong đã ửng đỏ.

"Cái gì tuyệt vậy? Hửm?"

"...Anh đang trêu tôi phải không? Thì tuyệt là tuyệt. Đừng hỏi nữa coi."

Có lẽ vì bực mình trước tiếng cười của anh, Hee Seong nghiêm giọng với gương mặt đỏ bừng.

"Anh nghĩ tôi không chịu được chừng đó à?" Cậu ngẩng đầu lên, tự hào khẳng định.

Lẽ ra Yoon Chi Young không nên tò mò hay hỏi thêm gì nữa. Anh muốn trân trọng và được người anh yêu, người đã lớn lên giữa bầy chó chọi, đáp lại tình yêu đó. Nhưng anh có thể cẩn thận hơn từ giờ bằng cách uống thêm thuốc.

"Anh chỉ lo cún con bị đau thôi."

"Để lại bao nhiêu dấu hôn thế này mà còn giả vờ lo lắng..."

Hee Seong càu nhàu nhưng không tỏ vẻ khó chịu. Sắc mặt cậu chỉ có vẻ mệt mỏi như thường lệ.

Chỉ đến lúc đó Yoon Chi Young mới cảm thấy nhẹ nhõm và cẩn thận trao cho Hee Seong một nụ hôn. Nghĩ rằng kỹ năng hôn của Hee Seong cũng đã dần được cải thiện, anh dùng lưỡi liếm nhẹ những chiếc răng nanh nhỏ xíu của cậu rồi nhẹ nhàng lướt môi khắp mặt cậu.

Chẳng bao lâu sau, anh cười khẽ rồi thì thầm bên tai. "Dù sao thì tạm thời tôi vẫn nên ở dạng sói để ổn định hoàn toàn lượng pheromone của mình..."

"Anh lo lắng vậy sao?"

"Tất nhiên."

"Tôi không bận tâm về những sai lầm của anh mà..."

"Sai lầm nào?"

Trước câu hỏi đó, Hee Seong không trả lời. Bầu không khí giữa họ chỉ có chút ngập ngừng. Tuy nhiên, cậu không nói thêm gì nữa và chỉ dựa vào vòng tay của Yoon Chi Young.

Yoon Chi Young ôm chặt lấy Hee Seong. Anh biết rằng Hee Seong sẽ không nói gì để không làm anh lo lắng. Chính vì thế, anh càng phải giảm nồng độ pheromone của mình xuống. Anh không bao giờ muốn trải qua việc quên đi những sai lầm mà mình có thể đã gây ra cho người mình yêu suốt đêm nữa.

"Nhỡ lần tới em bị thương vì chuyện này thì sao?"

"Tôi có gì để mà bị thương đâu chứ..."

Mặc dù Hee Seong vẫn càu nhàu không mấy để tâm, nhưng cậu không thể cản Yoon Chi Young thêm được nữa. Cậu biết rằng Yoon Chi Young đang phải chịu đựng sốc pheromone rất đau đớn.

Tuy nhiên, cậu cũng hiểu rằng thuốc ức chế pheromone là một loại thuốc rất mạnh, vì vậy cậu nghĩ sẽ tốt hơn nếu Yoon Chi Young giữ nguyên hình dạng ban đầu của mình. Mặc dù gánh nặng của cậu sẽ tăng lên nếu Yoon Chi Young ở trạng thái sói, nhưng cậu muốn chịu trách nhiệm với Yoon Chi Young như một thành viên trong bầy, giống như cậu từng luôn thoải mái ở hình dạng cún con.

Hee Seong bôi bọt xà phòng lên má của Yoon Chi Young. "Tuỳ ý anh đi."

Vừa dứt lời, Yoon Chi Young nửa giây trước còn đang mỉm cười thoải mái, liền tiến tới hôn cậu. Bọt xà phòng trên má hai người nhẹ nhàng cọ vào nhau.

"Em hôn tôi đi."

"Đừng có mà tỏ ra đáng yêu như thế." Hee Seong cộc cằn, dù Yoon Chi Young chẳng hề làm gì để tỏ ra dễ thương cả. Điều đó có nghĩa là cậu cũng yêu thương Yoon Chi Young như vậy, nên Yoon Chi Young tiếp tục trao những nụ hôn dịu dàng cho cậu, khoé miệng anh khẽ nhếch lên.

Tuy nhiên, những đầu ngón tay đang ôm lấy eo Hee Seong dưới làn nước xà phòng của Yoon Chi Young vẫn đang run rẩy trong lo lắng.

"......"

Anh thực sự sợ hãi vì không nhớ được đêm qua.

Chính xác hơn là anh sợ rằng mình có thể đã làm điều gì khủng khiếp với Hee Seong. Và vì biết rằng Hee Seong, người chỉ biết hướng ánh mắt về một người như một chú cún con trung thành, có xu hướng che giấu sự thật để bảo vệ anh, anh chẳng thể nào cảm thấy an lòng dù được bảo rằng mọi thứ đều ổn.

Cuối cùng, sau khi ra khỏi bồn tắm, Yoon Chi Young lập tức gọi cho bác sĩ của mình. Không phải để kiểm tra anh, mà là để kiểm tra cho Hee Seong.


υ'• ﻌ •'υ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro