Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4.8 ᯓ Lời kết

Lúc Yoon Chi Young tỉnh dậy, trời mới tờ mờ sáng.

Cơn đau nhức lan khắp cơ thể Yoon Chi Young, anh thở hổn hển, nhìn xung quanh xem mình đang ở đâu. Cảm giác nằm nghiêng một bên khiến anh thấy là lạ, nhưng khi nhìn lại, anh nhận ra mình đang ở trong hình dạng một con sói với bộ lông đen tuyền.

Anh đã thức dậy trong hình hài của một con quái vật đáng sợ. Cơn đau dữ dội đi kéo theo từng nhịp thở gấp gáp làm anh cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình.

Một ống truyền IV (ống truyền tĩnh mạch) được cắm trên bàn chân trước to lớn khiến con sói không thoải mái chút nào. Tuy nhiên, con sói không quan tâm, nó mò mẫm, dùng móng vuốt cào cào xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Hee Seong.

Cộp.

Chân trước của anh chạm vào tường kính trong suốt. Có lẽ anh đang được truyền thuốc ức chế pheromone, vì chiếc giường được bao quanh bởi một lớp kính tròn giống như một phòng cách ly.

Nếu đây là phòng cách ly, chắc không ai được vào đây.

Khi đang được truyền thuốc ức chế pheromone, sẽ không ai được phép vào phòng để đảm bảo sự ổn định cho bệnh nhân, vì vậy sẽ không có ai có thể vào trừ khi con cún con tự lẻn vào hoặc cố chấp đòi vào cho bằng được. Tuy nhiên, anh vẫn hy vọng rằng Hee Seong đang ở bên cạnh mình. Đó là một tình huống không thể tránh khỏi.

Con sói thất vọng nằm xuống, nhìn quanh phòng với đôi mắt lờ đờ, hơi thở dần trở nên nặng nề.

Ai đặt chiếc chăn này ở đây vậy?

Thông thường thì không có đồ vật nào được phép để lại trong phòng cách ly, nhưng có một chiếc chăn mỏng đang phủ trên giường. Đó là chiếc chăn mà Hee Seong yêu thích đến mức chỉ cần nhìn thấy nó là đã cuộn mình trong nó. Chỉ có người luôn chu đáo như Ji Young Bae mới có thể mang nó vào đây. Có lẽ anh đã mang chiếc chăn vào để giúp ổn định Yoon Chi Young.

Thế nhưng, không có dấu vết của Hee Seong đâu cả, chỉ có chiếc chăn mà cậu thích. Đôi mắt của con sói đen trĩu nặng. Mỗi khi anh thở gấp, bộ lông bóng mượt của anh cứ phập phồng lên xuống.

Chắc cún con cũng bị thương rồi...

Nỗi lo lắng ập đến, anh cố gắng nhớ lại chút chi tiết cuối cùng trước khi mình bất tỉnh. Tuy nhiên, thứ duy nhất anh có thể nhớ là khuôn mặt ngây thơ của Hee Seong trước khi anh mất ý thức. Ánh mắt cậu dao động không yên, tràn ngập lo âu, và khuôn mặt để lộ sự sợ hãi không giấu nổi. Ngay cả khi Hee Seong không bị thương, ký ức đó chẳng mang lại cho Yoon Chi Young chút hy vọng nào.

Sau đó, ký ức trở nên mờ nhạt. Anh đã mất lý trí, biến thành sói lần nữa, và có lẽ ai đó đã bị thương hoặc thậm chí đã chết. Sự việc kinh hoàng lặp lại như một cơn ác mộng. Dù đã uống thuốc, anh vẫn không thể kiểm soát nó. Cơ thể con sói bắt đầu run rẩy trong vô vọng và căm ghét bản thân.

Mình muốn dừng việc này lại...

Yoon Chi Young cảm thấy tình cảnh hiện tại còn đau đớn hơn cả vết thương trên vai. Mỗi lần mất ý thức vì sốc pheromone, những người quan trọng ở bên cạnh anh đều bị tổn thương và đổ máu. Đôi mắt xám của con sói đen mờ dần. Anh không muốn ai bị thương vì mình, hay ít nhất là cún con của anh.

Hee Seong....

Cơ thể luôn bị ảnh hưởng bởi cảm xúc. Hơi thở của anh ngày càng dồn dập, và cảm giác choáng váng tăng lên vì nỗi lo lắng dâng trào trong lồng ngực. Tuy nhiên, sức mạnh không hề giảm sút. Trái lại, những bó cơ nặng trĩu trên cơ thể anh căng cứng đến mức anh phải nghiến chặt răng vì đau đớn. Anh có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch khi máu chảy nhanh hơn. Đó là dấu hiệu của cơn sốc pheromone.

Hee Seong...

Grrr...

Tiếng gầm gừ của con thú dữ thoát ra giữa những hơi thở gấp gáp. Yoon Chi Young cố gắng nhấc chân lên, cố tự mình đứng dậy, quên đi cả vết thương đau nhức. Nếu không xác nhận được Hee Seong có an toàn hay khôgn ngay bây giờ, anh cảm giác mình có thể sẽ phá hủy tất cả mọi thứ xung quanh chỉ vì lo lắng.

Cộp.

Chân trước anh va vào tường kính. Tiếng móng vuốt cào lên kính ken két rợn sống lưng, rồi lại yếu dần. Anh gặp khó khăn trong việc nhấc người lên vì cơ bắp đã căng cứng quá mức. Tim anh bắt đầu đập mạnh hơn, cơ thể anh nóng rực lên.

Hee Seong... Haa..

Con sói rên lên đầy đau đớn xen lẫn trong từng hơi thở hổn hển. Bất chấp vết thương có thể rách ra, anh cố gắng trở về hình dạng con người ngay lập tức. Nhưng cơ thể anh không chịu nghe lời, và cuối cùng chỉ biết cào lên tấm chăn bằng chân trước to lớn của mình. Anh không muốn ở trong hình dạng đáng sợ này thêm một giây phút nào nữa.

Đúng lúc đó, một tiếng sủa vội vã vang lên từ đâu đó.

Gâu, gâu.

Đôi mắt của con sói đang vặn vẹo vì đau đớn mở to. Anh chắc chắn rằng đã nghe thấy tiếng sủa quanh đây như bị ảo giác, nhưng không thấy bóng dáng của cún con đâu cả. Yoon Chi Young lướt mắt quanh phòng trong hơi thở gấp gáp, và rồi nhận ra cún con đang ở đâu.

Có thứ gì đó đang ngọ nguậy dưới lớp chăn, nằm giữa lớp lông mượt mà của con sói.

Chẳng mấy chốc, một cục bông nhỏ trông như đang lạc lối dưới lớp chăn, ngơ ngác mò mẫm loanh quanh tìm đường ra. Rồi như lấy hết can đảm, cún con cố gắng bò ra ngoài bằng việc leo qua bộ lông dày. Dù vết thương vẫn đau, con sói dần cảm thấy nhịp thở mình ổn định lại bởi sự cọ xát nhẹ nhàng đó.

Chẳng bao lâu sau, một quả bóng lông bé bé, xù xù vì tĩnh điện, ló đầu ra từ tấm chăn.

Gâu!

Đó là Hee Seong. Cún con nhanh chóng tiến lại gần mặt của Yoon Chi Young, vẫy đuôi như sắp bay lên. Nó vui sướng đến mức còn dụi mũi vào mặt anh, kêu ẳng ẳng, và trèo lên sống mũi con sói, dụi má vào mặt anh một cách đầy yêu thương.

Yoon Chi Young rất sẵn lòng đón nhận cún con. Anh cố gắng liếm bụng hồng của cậu và vuốt ve nó bằng chân trước. Tuy nhiên, cún con lại trượt xuống với một cái "bịch," nên anh đành phải nằm yên. Tất cả những gì anh có thể làm là nhẹ nhàng liếm thân hình nhỏ bé và phát ra những âm thanh đầy hạnh phúc.

Nhưng chỉ như vậy thôi cũng đủ khiến anh hạnh phúc. Hee Seong vẫn an toàn. Cơ thể căng cứng, đau nhức vì các cơ co rút, giờ dần thả lỏng. Mới vài phút trước, anh chỉ nghĩ đến việc phá tung tất cả để tìm Hee Seong, nhưng giờ đôi mắt của con sói dịu dàng đến mức không thể nào thắng nổi một chú cún nhỏ.

'Cún con...'

Con sói to lớn rên rỉ yếu ớt, trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài của mình. Đôi mắt xám lấp lánh dưới đôi tai đen bóng bẩy. Cún con chồm tới gần đôi mắt ấy. Trong căn phòng bệnh tối tăm tĩnh mịch, cả hai cảm nhận trọn vẹn hơi ấm của nhau.

Yoon Chi Young biết Hee Seong sẽ không hiểu, nhưng anh vẫn hỏi điều anh khao khát nhất.

'Em... đã đợi tôi à?'

Âm thanh phát ra chỉ là một tiếng gầm thô ráp, đau đớn của con sói. Nếu là một con vật nhỏ khác, nó chắc chắn sẽ co đuôi và bỏ chạy, nhưng chú cún một ngày tuổi dũng cảm chỉ đáp lại bằng một biểu cảm hân hoan, liếm mũi bằng cái lưỡi hồng xinh xắn.

Gâu!

Chiếc chân nhỏ của Hee Seong nhẹ nhàng vỗ vào mũi Yoon Chi Young, như đang trách móc anh. Dù cảm giác chỉ như được một quả bóng bông mềm mại ấm áp chạm vào, Yoon Chi Young vẫn nhắm chặt mắt, cụp đôi tai đen lớn của mình xuống giả vờ đau đớn. Việc giả vờ bị đau này đã trở thành thói quen, vì mỗi khi anh làm vậy, Hee Seong sẽ liếm anh để xin lỗi, như thể đang hôn anh vậy.

Đúng như dự đoán, cún con không thể tỏ ra hung dữ với người yếu đuối. Sau khi liếm nhẹ cằm của Yoon Chi Young, Hee Seong nhìn quanh tìm một chỗ thích hợp, rồi từ từ biến đổi thành hình dạng bán thú của mình trong khi leo lên chiếc bờm lông đen dày của con sói.

"...Này, Yoon Chi Young."

Hee Seong nhỏ giọng gọi tên anh sau khi đã biến đổi hoàn toàn, cậu ngồi trên người của con sói đang nằm nghiêng. Nhưng với Yoon Chi Young, trọng lượng của cậu chỉ nhẹ như một chiếc lông vũ. Dù là dưới hình dạng cún con hay con người, thân hình nhỏ nhắn của Hee Seong luôn khiến anh cảm giác như đang mang theo một quả bóng bông.

Hee Seong nhìn Yoon Chi Young với ánh mắt trách móc xen lẫn lo lắng, đôi mắt đen của cậu dường như run lên với một chút giận dữ.

"Anh... lại hỏi tôi là có đợi anh không à?"

"..."

Yoon Chi Young tự hỏi làm sao mà Hee Seong hiểu được ý của mình. Có lẽ anh đã hỏi những câu quá hiển nhiên, hoặc anh chỉ đơn giản muốn nghe một câu trả lời duy nhất đó. Anh hy vọng rằng Hee Seong sẽ mau chóng đưa ra câu trả lời rõ ràng mà anh mong đợi.

Đúng như dự đoán, cún con chẳng thay đổi chút nào.

"Vậy... chẳng lẽ tôi lại không đợi anh à?"

Câu trả lời của cậu như một lời trách cứ. Đôi mắt đen của cậu tràn ngập lo lắng, đôi đồng tử run rẩy ươn ướt, trông vô cùng non nớt và yếu đuối.

Chỉ với một câu trả lời, toàn bộ cơ thể Yoon Chi Young như ngập trong sự nhẹ nhõm.

Cún con đã thực sự tin tưởng và chờ đợi anh. Điều đó khiến nhịp tim anh dịu lại. Chỉ cần biết rằng Hee Seong vẫn an toàn, vẫn ở bên cạnh anh mà không thay lòng, là đã quá đủ để xoa dịu cơn ác mộng của anh.

Hee Seong vuốt nhẹ chiếc bờm đen dày của anh, giọng điệu cậu đầy ý trách móc:

"Anh đã ngủ suốt 3 ngày liền đó, có biết không hả?"

"....."

"Anh nói mớ gì mà nói nhiều thế không biết. Anh có biết là mỗi lần anh gầm gừ là tôi... Anh... anh đang khóc đó à?"

"....."

Hee Seong hoảng hốt khi nhận ra. Dù rất khó thấy qua lớp lông đen, nhưng con sói lớn nằm đó đang âm thầm rơi nước mắt. Hình ảnh một con sói khổng lồ lặng lẽ khóc trông thật kỳ lạ, nhưng đôi mắt tròn to của Hee Seong mở to vì ngạc nhiên. Cậu vội vàng lau dòng lệ đó đi. Khi thấy con sói thở hổn hển đầy đau đớn, Hee Seong vụng về ôm lấy đầu nó để an ủi.

"Này, này... Đàn ông không được khóc, chỉ trừ khi tru thôi!"

'Em còn chẳng biết tru đúng cách nữa...'

"Anh... anh vừa nói gì đó...? Anh vừa chửi tôi à?"

May mắn là Hee Seong không thể hiểu được những lời thì thầm phát ra từ con sói. Yoon Chi Young cũng bật cười ngay cả khi nước mắt vẫn âm thầm rơi. Dù chỉ là một nụ cười nhỏ đủ để hé lộ những chiếc răng nanh của sói, nhưng trong lòng anh thực sự hạnh phúc khi có Hee Seong ở bên cạnh.

"Anh khóc vì đau à? Tôi có nên gọi bác sĩ không? Hả?"

Hee Seong bối rối và lo lắng, không biết phải làm sao. Cậu lau nước mắt cho anh bằng chiếc chăn, nhưng bàn tay nhỏ bé đó lại quá vụng về. Tuy nhiên, Yoon Chi Young lại thích điều đó vì nó quá giống với sự vụng về nhưng đầy quan tâm của cậu.

Mình phải trở lại hình dạng nửa thú thôi.

Không thể nói chuyện rõ ràng trong hình dạng hiện tại khiến anh thấy bất tiện, và anh tự hỏi làm sao Hee Seong đã có thể quen với việc sống như một bé cún con suốt thời gian qua. Yoon Chi Young mạnh mẽ cắn đứt dây truyền IV, hoàn toàn quên mất cơn đau. Dù Hee Seong cố ngăn cản, cơ thể anh đã bắt đầu biến đổi, khiến những cơ bắp khổng lồ của con sói phình ra. Cơn đau do vết thương càng làm việc biến hình thêm cực kỳ đau đớn.

"Cún con..."

"Anh... anh sao lại biến hình liều lĩnh như vậy? Nhỡ vết thương lại chảy máu thì sao?"

Hee Seong nói đầy trách móc, cố ngăn chặn máu từ miệng vết thương. Nhưng Yoon Chi Young nghiêng người, ôm chặt lấy cậu vào lòng, và dịu dàng hôn cậu. Có lẽ là cảm nhận được bầu không khí có chút long trọng, Hee Seong cũng ngoan ngoãn yên lặng nằm trong vòng tay anh.

Yoon Chi Young hắng giọng, cố giữ giọng mình bình tĩnh như thường lệ.

"Khi cún con nói chỉ đặt mỗi tôi trong mắt... làm sao tôi có thể ở lại hình dạng thật được?"

"Tôi... tôi đâu có nói vậy... đừng có bẻ chữ của tôi..."

"A, không..."

Hee Seong xấu hổ dụi trán vào ngực Yoon Chi Young. Cậu vùi đầu vào ngực anh như muốn giấu đi vẻ mặt hiện tại của mình. Nhưng đôi tai cún của cậu lại khẽ động đậy như thể thích thú với lời thổ lộ đó. Nhìn kỹ thì ngay cả bộ lông trắng của cậu cũng dựng lên. Yoon Chi Young không nhịn được cười thành tiếng, cảm thấy ngứa ngáy trong lòng. Hee Seong lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ nhất thế giới, nhưng mỗi khi nhắc đến mấy việc liên quan đến thể hiện tình cảm như thế này thì cậu lại dễ bị công kích nhất.

Thời gian trôi qua trong bầu không khí ngượng ngùng, Hee Seong bỗng gọi anh với giọng khàn đặc, có chút lưỡng lự,

"À mà... Yoon Chi Young."

Yoon Chi Young nhận ra ý định của Hee Seong chỉ qua một tiếng gọi lưỡng lự đó. Cún con này chưa bao giờ giấu được cảm xúc của mình. Một tiếng gọi nhẹ nhàng như vậy chắc chắn biểu thị là cậu lại gây rối.

Và Yoon Chi Young đoán không sai.

"Tôi... tôi lại gây chuyện rồi."

"Ừ. Em gây chuyện á?"

"...Ừm."

"...Là chuyện gì?"

Dự đoán chính xác. Yoon Chi Young giả vờ như bầu không khí đã trầm xuống. Đây là lúc duy nhất anh có thể nhìn thấy Hee Seong vụng về cố gắng đoán cảm xúc của mình. Và thực tế, dù Hee Seong có nói là cậu gây rối, Yoon Chi Young chỉ cảm thấy tim mình loạn nhịp, không thể kiềm chế nổi sự phấn khích. Anh thật sự đã chìm đắm trong đó.

"Là về người đang nằm viện ở bệnh viện khác..."

Đang nằm viện? Vụ việc này có vẻ khá nghiêm trọng. Hee Seong không giống như mọi khi, cậu cứ ngập ngà ngập ngừng, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Và trái ngược với dự đoán, lần này Hee Seong không gây rối như cún con mọi khi, mà là với cương vị của người yêu anh.

"Tôi đã đi tìm Yang Hye Chan và... đã đánh anh ta một trận khá thảm."

Yoon Chi Young cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười và cố ôm chặt Hee Seong vào lòng.

Tuy nhiên, có lẽ vì xấu hổ, Hee Seong nhanh chóng biến lại thành một bé cún con. Cún con ngại ngùng chui vào trong đống chăn, chui tọt vào trong và nằm xuống, chỉ chừa lại cái mông nhỏ xíu giống chiếc bánh bao lộ ra trước ngực Yoon Chi Young. Mặc dù Yoon Chi Young có chọt chọt cái mông đó, hỏi tại sao cậu lại làm thế và cố gắng vỗ về cậu, nhưng cún con vẫn không chịu ló mặt ra, chỉ thỉnh thoảng cắn cắn lên ngón tay anh.

Yoon Chi Young ôm lấy cún con bằng một tay, lặng lẽ rơi vào suy tư.

Cún con đã đợi ai đó ngay cả trong một ngôi nhà đổ nát, đã đợi ai đó ngay cả khi bị bỏ rơi và tổn thương.

Và anh thì đã lang thang sau khi mất đi chốn nương thân, tìm kiếm một người nào đó sẽ sẵn lòng đợi mình. Trong khi tuyệt vọng, run rẩy hàng nghìn lần từ khi còn là một con sói đen nhỏ bé.

Bây giờ Yoon Chi Young đã có thể chắc chắn rằng Hee Seong sẽ là nơi anh sẽ an yên. Vì vậy, anh thề sẽ yêu thương và bảo vệ cậu suốt cả đời. Yoon Chi Young nhẹ nhàng kéo cơ thể cún con vào lòng rồi hôn cậu. Đó là để đáp lại tình yêu mà cún con đã thể hiện theo cách của riêng mình.

"Em đã làm tốt lắm, tôi cũng yêu em."

"......."

Cún con không đáp lại. Thay vào đó, nó lưỡng lự vỗ vào quai hàm của Yoon Chi Young bằng bàn chân trước, rồi liếm môi như đang do dự, rồi lại chui vào chăn. Yoon Chi Young thấy vậy thì lại không thể nhịn được cười, nhưng vẫn ôm cún con vào lòng. Hee Seong cũng siết chặt cổ tay Yoon Chi Young bằng chút sức lực nhỏ bé của mình. Cả hai đều mong muốn nắm chặt lấy nhau, như thể họ đã đợi nhau quá lâu rồi.


υ'• ﻌ •'υ


ᯓ★ dạo này tui đang vướng nhiều deadline quá nên chắc sẽ không ra chap thường xuyên được nữa, nhma sẽ cố gắng đảm bảo hoàn thành trong năm nay tại cũng còn 7 chap nữa thoi là end chính truyện luôn rùi, mọi người chịu khó đợi tui nhó <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro