Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4.4 ᯓ Lời kết

Ngược lại với những lo lắng của Hee Seong, Yoon Chi Young lại đang có một khoảng thời gian vô cùng thoải mái.

"Vậy à? Thế cún con nói gì?"

Yoon Chi Young dựa người vào tủ trưng bày, hỏi với giọng đầy chờ đợi. Trong căn phòng tiếp khách chỉ có chút ánh sáng mờ ảo, anh đứng ngược sáng, nhưng đôi mắt xám hào hứng của anh thì sáng rực như một đứa trẻ. Sau lưng anh, những thành viên tổ chức đi cùng Người Giám Sát đứng trong bóng tối. Đó là một cảnh tượng đáng sợ, vì khó mà một người sói nào biết nhiệm vụ của Người Giám Sát lại dám đảm bảo mạng sống của mình.

Người đàn ông đang ngồi co ro trên sofa phòng tiếp khách bèn lắp bắp lên tiếng,

"K-khi tôi bảo là, tôi sẽ k-không bao giờ ngủ với anh... cậu ấy thậm chí không nhìn tôi và... n-nhăn mặt lại."

Đó là Yang Hye Chan. Anh ta run rẩy dữ dội và không dám ngẩng đầu. Với gương mặt tái nhợt và giọng nói lắp bắp, trông anh thật tội nghiệp. Nếu không có Thủ lĩnh Tộc ngồi bên cạnh, có lẽ anh ta đã chẳng thể mở lời như vậy.

Trước mặt anh ta, Yoon Chi Young đặt bàn tay lên miệng như một cậu nhóc đang phấn khích và hỏi,

"Cuối cùng cũng là ghen tuông phải không? Trông có giống ghen tuông không?"

"Ưm..."

"Chắc chắn là ghen rồi. Đầu tiên cậu bảo với em ấy là mình có gặp tôi một lúc, đúng không?"

Yoon Chi Young hỏi chuyện với thái độ đầy háo hức như đang hỏi về người yêu mình với bạn thân lâu năm.

Tuy nhiên, Yang Hye Chan không còn đủ tỉnh táo để trò chuyện tử tế. Đối với anh ta, sự tồn tại của Yoon Chi Young là cơn ác mộng. Ký ức về con quái vật đen sì đã xâu xé cánh tay phải của anh như xé một con búp bê vẫn khiến anh thường xuyên gặp ác mộng.

Yang Hye Chan run bần bật. Anh ta đã biến trở về dạng bán thú, để lộ đôi tai sói trên mái tóc vàng, và cái đuôi dài dưới hông thì quấn chặt lấy bên đùi.

"Thế, cún con nói gì lúc hất đồ uống vào cậu?"

"...Cậu ta nói rằng, vì cậu ta là người bảo vệ của anh... nên đừng động vào anh..."

"Người bảo vệ... Cậu ấy nói là người bảo vệ. Khà khà khà. Một bé cún bình thường lại tự xưng là người bảo vệ của tôi."

Yoon Chi Young cười khẽ như bị nhột, cúi đầu xuống. Không giấu nổi sự vui sướng, anh cứ lặp đi lặp lại từ "người bảo vệ" trong khi che má lại một cách ngượng ngùng. Anh chẳng mảy may để ý đến Yang Hye Chan đang chờ hình phạt với gương mặt tái nhợt.

Không chịu nổi nữa, một giọng nói khác xen vào.

"Yoon Chi Young. Đủ rồi đấy."

"......"

Đó là Yoon Geon Young, người đã nắm tay Yang Hye Chan từ nãy đến giờ. Khóe miệng Yoon Chi Young đang nở một nụ cười hào hứng từ từ hạ xuống.

Lần này, ánh mắt Yoon Chi Young hướng về phía Thủ lĩnh Tộc. Nụ cười của anh đã lạnh hẳn.

"Chị... quên rồi sao?"

Anh nghiêng đầu, cảnh cáo với giọng vô cảm.

"Thủ lĩnh Tộc không được phép can thiệp vào việc của Người Giám Sát nếu không có lý do chính đáng."

"Thứ mà em đang làm hiện giờ không phải công việc của Người Giám Sát."

"Sao lại không? Nó liên quan đến người bảo vệ của em, người mà Yang Hye Chan đã cố giết."

Giọng nói của anh khiến người ta không phân biệt được liệu anh đang mỉa mai hay đùa cợt. Thủ lĩnh Tộc chỉ ngồi yên, không trả lời. Chị ta đã biết rõ tội lỗi của Yang Hye Chan. Tình thế rõ ràng là bất lợi cho Thủ lĩnh Tộc. Nếu mắc sai lầm, ngay cả chị ta cũng có thể bị Người Giám Sát thẩm vấn.

Tuy nhiên, Thủ lĩnh Tộc vẫn không bỏ mặc Yang Hye Chan.

"Hãy tra hỏi tôi thay cho cậu ấy đi."

Chị ta đối mặt với Người Giám Sát, tỏ vẻ kiên quyết như đang bảo vệ Yang Hye Chan.

"Cái quái gì..."

Thấy vậy, Yoon Chi Young nhìn chị ta bằng ánh mắt vô cảm, rồi cười hỏi như thể đó là một điều mới lạ.

"Chị... Hai người đã ở dính chung với nhau nhiều như thế thế, liệu hai người có thật sự có tình cảm với nhau không?"

"...Đừng nói linh tinh."

"Chị thật sự đang bảo vệ cậu ta. A... Tôi thật ngán ngẩm khi lúc nào cũng phải đóng vai kẻ ác."

Chỉ bằng vài lời, Yoon Chi Young đã hiểu được tình cảm thật sự của chị mình. Nếu một người tính toán như chị anh, người luôn ám ảnh với vị trí Thủ lĩnh Tộc, lại hành động bất hợp lý như vậy, thì chỉ có thể là do cảm xúc chi phối.

Điều đó vừa thú vị vừa lạ lùng. Suốt cuộc đời, Yoon Chi Young luôn nghĩ rằng chị mình, không giống anh, là người chính trực và sáng suốt, đó là lý do chị đã trở thành Thủ lĩnh Tộc. Nhưng giống như anh, chị anh cũng sẵn sàng phá vỡ nguyên tắc để bảo vệ người yêu.

Yoon Chi Young cười trêu chọc và nói.

"Nói mới nhớ... Yang Hye Chan thật sự nghe lời chị, phải không? Nghe nói chị còn đeo vòng cổ cho cậu ta trên giường. Có thật không vậy?"

"Lăn lộn với một con chó lai..."

Thủ lĩnh Tộc đáp lại với giọng lạnh lùng, nhe hàm răng. Tuy nhiên, Yoon Chi Young lại cười lớn như thể chuyện đó thật thú vị.

Đối với Yoon Chi Young, Thủ lĩnh Tộc và Yang Hye Chan chỉ là một mối quan hệ hợp tác. Họ đều căm ghét anh và rất muốn giết anh.

Ngày trước, Yoon Chi Young đã phế truất người cha của mình, Thủ lĩnh Tộc tiền nhiệm. Đối với chị anh, người tôn trọng cha họ, chỉ riêng điều đó cũng đủ để chị ta ghi thù oán. Hơn nữa, Yoon Chi Young là một Người Giám Sát quá mạnh mẽ, anh chắc chắn sẽ là cái gai trong mắt chị ta.

Với Yang Hye Chan, anh là kẻ thù đã hủy hoại cuộc đời người anh duy nhất của hắn. Đó là lý do khi người chị tính toán của anh nói rằng chị ta đang qua lại với Yang Hye Chan, Yoon Chi Young từ lâu đã nhận ra rằng mục tiêu của họ chính là mạng sống của anh.

Biết được lý do họ muốn lấy mạng mình, Yoon Chi Young cũng chẳng mảy may bận tâm. Dù họ có thực sự nảy sinh tình cảm thật sự và cưới nhau đi nữa, anh cũng không quan tâm.

Tuy nhiên, anh tuyệt đối không thể tha thứ cho việc họ đã cố động vào cún con ngây thơ của anh.

Yoon Chi Young lấy một chiếc điện thoại từ trong túi ra và nói,

"Có bằng chứng, thì có ổn không? Rủi ro sẽ cao đấy."

"......"

Nhìn thấy bằng chứng, gương mặt Thủ lĩnh Tộc cứng lại rõ rệt. Đó là một cảnh tượng hiếm hoi.

Chiếc điện thoại là của Yang Hye Chan, chỉ là loại điện thoại trả trước thông thường. Nhưng nếu Yang Hye Chan, kẻ đã vụng về gây ra tội ác, sử dụng nó, thì câu chuyện lại khác. Nó đã trở thành một bằng chứng quyết định sinh mạng của ai đó.

Yoon Chi Young cẩn thận quan sát chiếc điện thoại với gương mặt tươi cười.

"Nhưng may mắn là..."

Yoon Chi Young lẩm bẩm trong khi vuốt ngược tóc và chạm vào màn hình điện thoại.

"Cậu ta không thử đầu độc cún con của chúng ta... không chuốc rượu cho em ấy rồi đẩy khỏi lan can. Không thử dụ em ấy lên giường rồi đâm em ấy bằng dao."

"......"

"Cún con của chúng ta hơi ghét dao đấy, có biết không. Em ấy sợ dao lắm, sau khi bị đâm một lần."

Yoon Chi Young nói như thể chẳng có gì to tát, chỉ đơn giản lo lắng cho cún con của mình. Trước kia, Hee Seong đã bị đâm vào đùi nên rất sợ dao nhọn. Có lần cậu ấy nhìn thấy một lưỡi dao to hơn thân mình, làm cậu hoảng loạn đến mức không ăn nổi.

Dù sao thì không có mối đe dọa trực tiếp nào đến tính mạng của Hee Seong, nên Yoon Chi Young sẽ bỏ qua việc Yang Hye Chan chỉ đơn giản là gây sự với Hee Seong.

Đó là trước khi anh phát hiện ra hắn ta có liên hệ với sòng bạc của cún con.

"Đây cũng là sòng bạc của cún con. Sòng bạc... Có vẻ hắn ta đã đánh giá thấp cún con quá rồi..."

Yoon Chi Young lẩm bẩm trong khi kiểm tra điện thoại. Để tìm được nó đã mất kha khá thời gian, nhưng vì những chỗ mà Yang Hye Chan có thể giấu đều giống nhau cả, anh chỉ cần một cơ hội là tìm được.

Chẳng có gì nhiều trong đó. Chỉ có một tin nhắn báo rằng Yang Hye Chan đã thực hiện chuyển một khoản tiền. Kiểm tra tài khoản thì số tiền đó chẳng đáng là bao. Yoon Chi Young thở dài và ném chiếc điện thoại xuống sofa.

"Cả mạng sống của cún con nhà tôi chỉ đáng giá 10 triệu won thôi sao?"

Anh nhìn chằm chằm vào Yang Hye Chan, lẩm bẩm đầy thất vọng. Yang Hye Chan ôm cánh tay phải bị cắn và thở hổn hển. Hắn biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Người Giám Sát có thể sẽ cắn đứt cả trái tim hắn lần này.

Dù nhìn thấy vẻ sợ hãi đó, Yoon Chi Young vẫn chỉ cất lời như thể thấy điều đó thật đáng thất vọng.

"Cậu quá tay rồi... Dù cậu biết rõ em ấy là một sự tồn tại quý giá với tôi."

"......"

"Sao... Cậu có muốn nếm thử cùng nỗi đau tương tự không, mà lại dùng cái kế hoạch vụng về như thế này?"

Hỏi xong, Yoon Chi Young cười khúc khích như thể thấy điều đó thật buồn cười. Cái tính cách thô lỗ, cố ý đẩy Yang Hye Chan vào góc và sỉ nhục hắn, thật đáng ghê tởm. Nhưng nếu Hee Seong bị thương dù chỉ một chút, Yoon Chi Young đã giết Yang Hye Chan mà không do dự như vậy.

Tuy nhiên, sau khi bị trêu tức một cách trắng trợn như vậy, Yang Hye Chan cuối cùng cũng có phản ứng.

Hắn ngẩng đầu, run rẩy. Đó là khuôn mặt mảnh mai dường như chưa từng trải qua công việc nặng nhọc. Dù bị những lời nói kia làm cho sốc, vẻ ngoài run rẩy của hắn trong mắt Yoon Chi Young chỉ là sự non nớt.

"Anh, bây giờ..."

Yang Hye Chan nhìn Yoon Chi Young với đôi mắt run rẩy vì căm ghét. Mặc dù sợ hãi đến tái mặt, ánh mắt hắn vẫn đầy hận thù.

"Anh có nghĩ rằng việc khiến anh trai tôi phát điên... cũng giống với điều đó sao?"

"......"

"Anh...!!"

Yang Hye Chan nuốt người lời nói của mình xuống như thể hụt hơi, trông thật đáng thương. Yoon Chi Young đứng nghiêng người, nhìn hắn với khuôn mặt không có chút biểu cảm nào. Anh ta nghiến răng, mặt nhòe nước mắt.

"Sao anh có thể ví việc hủy hoại cuộc đời anh trai tôi giống như cái con chó lai đó?"

"À..."

Yoon Chi Young khẽ thở ra một tiếng, cau mày. Anh thở dài tiếc nuối, nghiêng đầu và ném chiếc điện thoại xuống sofa.

"Cái con chó lai?"

Yoon Chi Young nhắc lại với vẻ mặt ngạc nhiên. Làm sao mà Hee Seong lại có thể được định nghĩa bằng những từ ngữ như vậy? Sự tồn tại của cậu ấy đã trở thành tất cả đối với anh.

Nhìn mông lung vào khoảng không với đôi mắt xám, Yoon Chi Young mỉm cười nhàn nhã. Anh chợt hiểu được cảm giác mà Yang Hye Chan từng ghét bỏ và muốn giết mình.

Giống như cún con là sự tồn tại duy nhất của anh, đối với Yang Hye Chan, đó là anh trai của hắn. Nghĩ về điều đó, anh thấy lý do cho những lời ngớ ngẩn của hắn cũng hợp lý. Dẫu vậy, điều đó không có nghĩa là anh hối hận vì đã suýt giết anh trai hắn trước kia.

Khi không thấy phản ứng gì từ Yoon Chi Young, Yang Hye Chan nói với giọng ngập ngừng đầy hận thù.

"Nếu... nếu anh chưa ăn mất... tứ chi của anh tôi... ít nhất anh ấy có thể sống mà không phải thành người tàn phế."

"......"

"Nếu không có anh... anh tôi đã có thể trở thành Người Giám Sát."

"Hmm..."

Yoon Chi Young gật đầu từ tốn, thở ra một tiếng nhẹ nhàng. Không phải vì bị dằn vặt bởi sự tội lỗi, thái độ của anh bình thản, như thể đã quên đi ký ức đó.

Anh giờ đây đã hiểu cảm xúc của Yang Hye Chan.

Tuy nhiên, dù có thế nào, Yoon Chi Young chưa từng hối tiếc về quá khứ. Vì ngay từ đầu, anh chẳng có lựa chọn nào khác.

"Tôi biết. Nếu không có tôi, anh trai cậu thật sự đã có thể trở thành Người Giám Sát. Lúc đó cậu sẽ dễ dàng hành động như Thủ lĩnh Tộc..."

Yoon Chi Young cười như thể không còn cách nào khác, nhìn vào khoảng không.

Anh rời khỏi tủ trưng bày mà mình dựa vào, nhanh chóng liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Thời gian đã bị trì hoãn hơn dự kiến trong khi nói chuyện về Yang Hye Chan và cún con. Đã đến lúc trở về với cún con của anh, người có lẽ đang ngủ một mình. Anh cũng đang trở nên nóng dần khi không thể kiềm chế pheromone của mình.

Yoon Chi Young sắp xếp lại những suy nghĩ của mình, nói với vẻ nhẹ nhàng.

"Nhưng chúng ta có thể làm gì được đây? Anh ta bị tôi ăn vì đã làm một điều ngu ngốc."

"Anh...!"

"Cậu cũng kết thúc thế này vì cậu đã làm một điều ngu ngốc... Dù sao, đó là một hành động đơn thuần vì thù oán."

Vừa nói, Yoon Chi Young nhận lấy thứ gì đó từ thành viên tổ chức đứng trong bóng tối. Đó là một con dao. Lưỡi dao màu xám toát lên ánh sáng lạnh lẽo.

"Hãy kết thúc chuyện này nhanh chóng. Cún con của tôi có thể sẽ khóc nếu thức dậy mà không thấy tôi ở nhà."

Yoon Chi Young nắm chặt con dao, nói về những lo lắng nhỏ nhặt. Anh khéo léo xoay lưỡi dao sắc bén trong tay khi tiến đến mục tiêu.

"Đ-đừng đến gần... Cút đi, aaaaaaa!"

Yang Hye Chan la hét như thể lên cơn co giật. Tiếng la hét nhức nhối xuyên thủng lỗ tai dù chưa ai chạm vào hắn.

Đã bị kích thích bởi pheromone dồn nén, Yoon Chi Young nhăn mặt và nắm chặt con dao. Anh nghĩ rằng nên xử lý nhanh chóng, chỉ vì những tiếng thét đó.

Yoon Geon Young đứng chắn trước mặt Yoon Chi Young như muốn đẩy anh ra.

"Yoon Chi Young. Đừng đi quá xa."

"Đi quá xa?"

Yoon Chi Young giờ không còn cười nữa. Với đôi mắt đỏ rực đầy tơ máu, ánh mắt của anh sắc lạnh như dã thú. Đã trở lại trạng thái bán thú, anh nghiến răng nói với chị gái mình đang cản trở, như thể cảnh cáo.

"Yang Hye Chan đã cố giết một chú cún vô tội. Nếu ai đó có ý định giết người, ít nhất họ phải chuẩn bị tinh thần để chết, đúng không?"

"Tôi, tôi..."

Như thể muốn nói điều gì, Yang Hye Chan lắp bắp và mở miệng. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Yoon Chi Young, miệng hắn cứng lại và không thể thốt nên lời. Cuối cùng, Yoon Geon Young lên tiếng bằng giọng bình tĩnh nhưng kiên quyết, giữ Yang Hye Chan phía sau.

"...Hãy thương lượng đi."

"Chúng ta đang thương lượng rồi. Tôi chỉ cần mạng của Yang Hye Chan."

"Tôi sẽ đưa ra một cái giá khác."

Yoon Geon Young nhìn bình tĩnh hơn bao giờ hết. Chị ta giữ chặt tay của Yang Hye Chan phía sau mình. Tuy nhiên, Yoon Chi Young hiểu rõ rằng chị gái mình đã hạ mình đến mức nào và bước đến chỉ vì nhắc đến một cái giá với anh lúc này.

Yoon Geon Young nói, không thể che giấu sự căng thẳng trong đôi mắt xám run rẩy.

"Nếu cậu bỏ qua chuyện này và cưới con chó... Tôi sẽ không bao giờ đối đầu với cậu dưới vai trò Thủ lĩnh Tộc nữa."

"......"

Đó là một tuyên bố gây sốc. Thủ lĩnh Tộc tuyên bố sẽ không đối đầu với Người Giám Sát đồng nghĩa với việc chị ta sẵn sàng nhượng bộ quyền kiểm soát tộc đến một mức nào đó.

Hơn nữa, lần đầu tiên, người chị kiêu hãnh của anh lại đề nghị đàm phán với Yoon Chi Young. Đây là điều khóc có thể tưởng tượng được chỉ vài năm trước đây.

Tuy nhiên, điều kiện mà chị anh đưa ra lại nực cười. Hôn nhân với một chủng tộc khác. Yoon Chi Young cười khẩy.

"Ha ha..."

Dù đó là tiếng cười rạng rỡ, nhưng lại vang vọng đáng sợ trong không gian tối tăm. Yoon Chi Young nới lỏng tay cầm con dao và vô thức lau miệng bằng mu bàn tay. Yoon Geon Young, với ánh mắt sắc bén, không biểu lộ cảm xúc nhìn vào Người Giám Sát mà cô không thể kiểm soát.

Sau khi dừng tiếng cười, Yoon Chi Young nói khẽ:

"Chị... Đây là đàm phán sao? Chị nghĩ rằng gả em cho chủng tộc khác là em sẽ trở nên ngoan ngoãn sao...?"

Thủ lĩnh Tộc đứng đó, nét mặt căng thẳng dù đã bị nhìn thấu ý đồ. Điều đó có nghĩa là chị ta đang đặc biệt căng thẳng.

Giờ đây, Yoon Chi Young không thể hiểu nổi vì sao Thủ lĩnh Tộc lại bảo vệ Yang Hye Chan, kẻ chỉ có vẻ ngoài yếu ớt và yếu ớt, đến mức này. Không đối đầu với tư cách Thủ lĩnh Tộc là một điều kiện khá tốt đối với anh. Đó là một tuyên bố vứt bỏ mọi niềm kiêu hãnh của Thủ lĩnh Tộc.

Tuy nhiên, đó chưa bao giờ là điều kiện ngang bằng với mạng sống của Hee Seong. Yoon Chi Young cười một hồi lâu, như thể anh sẽ cười đến chết.

"Tôi đang chừa lại một mạng sống đấy. Vậy thì ít nhất chị cũng phải đưa ra điều kiện mà cún con nhà tôi chấp nhận được chứ."

Trước câu hỏi thản nhiên, nét mặt Thủ lĩnh Tộc như nứt ra. Ánh mắt sắc bén và tinh tế của cô tan vỡ, đôi mày nhíu lại dữ dội. Khi sự căng thẳng lắng xuống vì thất vọng, ánh mắt cô nhìn em trai mình với đầy căm phẫn, có lẽ do cơn giận dữ đã trỗi dậy.

"Em chống đối chị đến mức này chỉ vì một con cún sao?"

"Nếu không thì còn lý do nào khác?"

Yoon Chi Young hỏi lại, như thể anh hoàn toàn không hiểu được.

Đối với anh, việc giết Yang Hye Chan là điều hiển nhiên, và việc Thủ lĩnh Tộc thậm chí đưa ra đề nghị đàm phán vì điều đó là điều thật vô lý.

Tuy nhiên, thái độ đó đã làm Thủ lĩnh Tộc phẫn nộ.

"Dù có nhìn thế nào, em cũng không xứng đáng làm Người Giám Sát."

Thủ lĩnh Tộc nhanh chóng xoay tay Yoon Chi Young đang cầm dao lên và đẩy anh đi.

"Ngay cả khi em truất ngôi Cha khỏi vị trí Thủ lĩnh Tộc, em cũng không hành động vì lợi ích của bộ tộc mà vì hận thù cá nhân."

Trước đòn tấn công bất ngờ, cơ thể Yoon Chi Young bị đẩy mạnh vào tường. Lưng anh đập vào bức tường đá cẩm thạch trơn nhẵn và còn bị Thủ lĩnh Tộc tước mất dao. Đó là một kỹ thuật khống chế hoàn hảo, chỉ có được thức hiện vì Thủ lĩnh Tộc, cũng như Yoon Chi Young, đã lớn lên trong sự huấn luyện khắc nghiệt.

"Bước xuống khỏi vị trí Người Giám Sát đi."

"..."

Không khí căng thẳng bao trùm phòng tiếp khách. Các thành viên trong tổ chức của Yoon Chi Young cố gắng tiếp cận nhưng không thể can thiệp một cách liều lĩnh.

Mũi dao sắc bén chọc vào cổ Yoon Chi Young, khiến máu chảy ra một chút. Ngay cả khi vậy, Yoon Chi Young vẫn giữ một vẻ mặt không cảm xúc, không hề tỏ ra căng thẳng. Anh chỉ thấy kỳ lạ khi chị gái lại đối đầu với mình như vậy. Cô đã tấn công trước dù đang ở thế yếu trong cận chiến.

Nhưng phía hành động không sợ hãi luôn có xu hướng chiếm ưu thế hơn kẻ khôn ngoan.

"Chị..."

Yoon Chi Young khẽ thở dài gọi tên cô, và nắm lấy lưỡi dao mà Yoon Geon Young đang giữ.

Mắt Yoon Geon Young mở to kinh ngạc. Máu chảy từ tay Yoon Chi Young nhỏ xuống, làm đỏ cả bàn tay Yoon Geon Young.

"Làm sao em có thể từ bỏ vị trí Người Giám Sát?"

Yoon Chi Young nói với giọng điềm tĩnh nhưng khàn đục. Ánh mắt không hề dao động trên khuôn mặt có vẻ mệt mỏi của anh trông thật u ám. Anh chỉ nói với giọng mỉa mai, không thể hiểu nổi chị gái đã cướp đi vị trí Thủ lĩnh Tộc mà anh từng mơ đến. Đối với Yoon Chi Young, người đã bị tước đi cuộc sống bình thường từ khi còn nhỏ, vị trí Người Giám Sát giờ đây chỉ là một quá khứ không thể thay đổi và sự hối tiếc.

"Nếu tôi định làm vậy, tôi đã không giết ai hoặc ăn thịt người."

"Ức...!"

Yoon Chi Young đá vào chân của Thủ lĩnh Tộc.

Anh đè lên người Thủ lĩnh Tộc đang nằm dưới sàn và chĩa dao ngược lại về phía chị gái mình.

Anh đã thành công chĩa dao lại một lần nữa, nhưng tình thế không mấy tốt đẹp. Máu từ lòng bàn tay Yoon Chi Young chảy ra nghiêm trọng. Dòng máu chảy ra từ tay anh dần dần nhuộm đỏ cổ Yoon Geon Young. Máu trông như thể đang chảy từ cổ của chị gái anh. Mùi tanh của máu khiến Yoon Geon Young thở dốc, không thể che giấu được sự căng thẳng.

Tuy nhiên, Yoon Chi Young hỏi mà chẳng màng đến vết thương của mình.

"Chúng ta có nên xem lại các điều khoản trong hợp đồng mà chúng ta đã nhắc đến trước đó không?"

Nhưng anh không thể nói lâu. Anh cảm nhận được ánh mắt của Yang Hye Chan, người đang co ro sợ hãi ở một góc, đã quay sang hướng khác.

Yoon Chi Young có giác quan nhạy bén. Cảm nhận được điều gì đó, anh nhìn về phía cửa vào của phòng tiếp khách với đôi mắt căng thẳng.

"......"

Khi Yoon Chi Young quay lại, anh thấy một người đang khoác áo choàng dày đứng đó.

Dù người đó ẩn mình trong bóng tối, đôi mắt sắc bén của Yoon Chi Young có thể thấy ánh mắt kinh ngạc của người đó, đôi tai trắng rụt lại, và bước chân loạng choạng.

"Cún con...."

"......"

Đó là Hee Seong.

Từ khi nào mà em ấy đã tới đây? Biểu cảm biến mất lần đầu tiên khỏi khuôn mặt bình thản của Yoon Chi Young từ trước tới nay.

"A...."

Yoon Chi Young hạ mắt, đôi đồng tử run rẩy. Cảnh tượng kinh khủng mà Hee Seong vừa chứng kiến hiện rõ.

Anh đang chĩa dao về phía chị gái mình.

Máu từ tay anh làm ướt đẫm cổ Yoon Geon Young, khiến nó trông như thể anh đang cố giết gia đình mình. Kế bên đó, ngay cả Yang Hye Chan cũng run rẩy trong sợ hãi như đang lên cơn co giật, trông giống như là nghiệp chướng của chính anh.

Yoon Chi Young cảm giác như cả thế giới đang trắng xóa trước mắt mình. Anh đã cho Hee Seong thấy hình ảnh mà anh không bao giờ nên để lộ.

"Cún con... Tôi, tôi. Ý tôi là."

"......"

Keng.

Yoon Chi Young làm rơi con dao xuống sàn và đứng đối diện với Hee Seong, quên mất tình huống hiện tại. Anh quay lưng lại với Thủ lĩnh Tộc. Anh cố nở một nụ cười gượng gạo để xoa dịu tình huống, nhưng đôi đồng tử đen to của Hee Seong đang run rẩy đầy sợ hãi.

Cho đến giờ, Yoon Chi Young đã nhiều lần cho Hee Seong thấy nhiều mặt tàn nhẫn của mình. Nhưng cún con chưa từng nháy mắt.

Có một điều mà Hee Seong không thể chấp nhận. Đó là cốt nhục tương tàn.

Lần trước, khi Yoon Chi Young xử lý các họ hàng của mình và quay lại với mùi máu, cún con đã bị sốc đến mức không thể nhìn thẳng vào mắt anh và nấc cụt. Biết rằng Hee Seong đã từng bị phản bội và tổn thương bởi người anh trai cậu từng coi như gia đình, Yoon Chi Young đã cố giấu đi ít nhất hình ảnh tàn nhẫn ấy.

Nhưng anh đã chĩa dao vào chị gái mình giống như thế.

"Đây không phải là tình huống mà em nghĩ đâu, cún con. Tôi, tôi chỉ đang cố thương lượng..."

"...Yoon Chi Young."

Hee Seong ngẩng đầu lên với khuôn mặt căng cứng. Mặc dù nhỏ bé hơn về vóc dáng và có thể cảm thấy bị đe dọa trong tình huống này, ánh mắt của cậu lại kiên quyết hơn trước. Như thể cậu đã thông suốt điều gì đó.

Yoon Chi Young biết rằng, dù Hee Seong lớn lên như một chú chó chọi, cậu vẫn có trái tim chính trực. Anh cũng biết rằng Hee Seong rất ghét những kẻ phạm tội hèn nhát.

"Anh không cần... phải biện minh với tôi."

"......"

Trước những lời kiên quyết, gương mặt Yoon Chi Young trở nên đau đớn. Nó hoàn toàn khác với cách anh đối xử với Yang Hye Chan. Ánh mắt nhoè đi của Yoon Chi Young dần sụp đổ như thể anh sẽ khóc.

"...Tại sao?"

Máu tiếp tục chảy ra từ nắm tay đang siết chặt của anh. Có lẽ vì mất quá nhiều máu, cơ thể Yoon Chi Young loạng choạng khi tiến về phía Hee Seong. Hee Seong quan sát anh mà không lùi lại, ánh mắt cậu đanh lại.

Sau đó, Hee Seong nói trong giọng run nhẹ, nhìn xuống sàn.

"Dù sao tôi cũng sẽ..."

Trước khi cậu có thể nói xong.

"Anh cũng phải trả giá."

Một giọng nói giận dữ chen vào từ phía sau. Cùng lúc đó, Yoon Chi Young kéo Hee Seong vào trong vòng tay.

Phập.

Một con dao đâm vào vai Yoon Chi Young. Yang Hye Chan có vẻ ngạc nhiên rằng anh đã đâm Yoon Chi Young, run rẩy và lùi lại. Hee Seong nhìn con dao cắm vào vai Yoon Chi Young như thể không thể tin nổi.

"Anh...!"

Hee Seong đỡ lấy cơ thể loạng choạng của Yoon Chi Young, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc. Máu nóng chảy ra và làm ướt tay Hee Seong đang ôm lấy anh từ phía sau. Yoon Chi Young hỏi Hee Seong, người đã cố đỡ lấy cơ thể mình, bằng giọng run rẩy đau đớn,

"Có phải tôi thực sự... không cần phải biện minh?"

Chưa đợi được câu trả lời, Yoon Chi Young cảm thấy một sự thay đổi trong cơ thể mình. Cơ thể nhân thú của anh không thể chịu nổi vết thương này.

Dần dần, những chiếc răng nanh dài mọc ra trong miệng anh. Chúng là những chiếc răng sắc nhọn của con thú, đâm xuyên qua môi Yoon Chi Young. Cùng với móng vuốt đen dần dài ra, Yoon Chi Young cảm thấy tầm nhìn mờ dần và lý trí đang phai nhạt.

Cơn sốc pheromone đang đến.

Cơ thể anh đang biến thành một con sói đen, mất dần lý trí. Tình thế rất nguy hiểm. Với hơi thở đã trở nên dồn dập và móng vuốt đen dài ra, Yoon Chi Young giao Hee Seong lại cho các thành viên trong tổ chức.

"Đưa... Hee Seong đi ngay bây giờ."

"Yoon Chi Young, cố giữ tỉnh táo đi!"

Hee Seong nói một cách tuyệt vọng, cố gắng ngăn máu chảy. Tuy nhiên, các thành viên trong tổ chức nhanh chóng rời đi, cưỡng ép mang Hee Seong ra khỏi hiện trường theo lệnh của Yoon Chi Young. Dưới ánh đèn mờ nhạt, có thể được Hee Seong đang nghiến răng, khuôn mặt nhìn như sắp khóc. Yoon Chi Young ngắm nhìn biểu cảm đó của Hee Seong qua tầm mắt mờ nhoè của mình. Hy vọng rằng cún con vẫn an toàn khi anh tỉnh lại.


υ'• ﻌ •'υ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro