Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4.2 ᯓ Lời kết

Sột soạt...

Một lúc sau khi Hee Seong chìm vào giấc ngủ, Yoon Chi Young đang nằm ngủ cùng cậu trên giường thức dậy và lặng lẽ rời đi một mình.

Anh ấy đi đâu vậy...?

Hee Seong mơ màng nghĩ, nửa tỉnh nửa mê. Tuy nhiên, cơ thể cậu đã quá mệt mỏi để có thể chặn Yoon Chi Young lại vì cậu đã bị anh hành hạ không ngừng trên giường cho đến khi kiệt sức mà ngủ thiếp đi.

Hee Seong cố gắng mở mắt nhìn đồng hồ, đã là một giờ sáng. Đi ra ngoài vào giờ này thì cậu có thể đoán được anh đi làm gì.

Khả năng cao là anh đang đi giải quyết chuyện liên quan đến Yang Hye Chan.

Hee Seong ngồi dậy trong tình trạng lôi thôi bơ phờ. Cậu nhìn quanh căn phòng yên ắng một cách thẫn thờ. Không có Yoon Chi Young ở đây, tâm trí cậu tràn ngập hình ảnh của anh. Anh rời đi khi cậu còn đang ngủ làm Hee Seong cảm thấy bực bội trong lòng.

Có phải anh ấy không muốn cho mình thấy mặt kia của bản thân, với tư cách là một Người Giám Sát không...?

Cậu đã biết về mặt tàn nhẫn của Yoon Chi Young. Hơn nữa, cậu cũng hiểu rõ công việc mà Người Giám Sát phải làm, nên không thể hiểu vì sao anh ấy lại cố giấu cậu như vậy. Tất nhiên, có thể anh lo lắng rằng Hee Seong sẽ bị sốc... nhưng cậu mong rằng với tư cách là một "bầy đàn", Yoon Chi Young sẽ không che giấu những chuyện như thế. Đối với Hee Seong, gia đình của Yoon Chi Young còn là một điều khó hiểu hơn.

Cảm thấy khó chịu, Hee Seong quyết định ra ngoài đợi Yoon Chi Young. Mặc dù cậu biết sẽ không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra, nhưng vẫn thấy lo lắng cho anh. Không phải lo anh bị hại bởi Thủ lĩnh, mà lo rằng anh sẽ bị giày vò bởi chính việc làm của mình khi trở về. Dù thế nào đi nữa, chắc chắn anh sẽ không ổn sau khi phải đối mặt và chống lại người thân của mình. Nếu Hee Seong đợi anh, có thể sẽ giúp anh cảm thấy an ủi phần nào.

"......"

Khi cậu ra đến cửa trước, tuyết vẫn đang rơi lất phất. Trong hình dạng cún con, Hee Seong ngơ ngác ngước lên bầu trời đêm. Trước đây, cậu thường sẽ nghĩ về những điều u ám như cảm giác không có chỗ nào trên thế giới này dành cho cậu khi nhìn vào bầu trời đêm. Nhưng giờ đây, suy nghĩ đầu tiên của cậu lại là về Yoon Chi Young. Cậu lo lắng cho anh khi đi ra ngoài một mình giữa đêm khuya thanh vắng như vậy.

Dù sao nếu anh thực sự yêu mình, thì anh sẽ cho mình thấy tất cả về con người anh...

Cậu do dự, không biết có nên đi tìm Yoon Chi Young hay không. Nhưng nghĩ lại, điều đó có lẽ không khả thi vì có thể sẽ làm gián đoạn công việc của anh. Hee Seong không hài lòng nhìn về phía trước và cố gắng để lại những dấu chân nhỏ trên lớp tuyết dày trước cửa. Cảm giác lạnh buốt rùng mình ngay lập tức truyền đến, khiến cậu phải nhấc chân lên. Đêm càng khuya, nhiệt độ giảm mạnh, khiến cậu cảm thấy lạnh buốt dù có bộ lông dày trên người.

Rồi, một cái bóng che khuất cơ thể nhỏ bé của cún con. Hee Seong gước lên với vẻ ngạc nhiên, hai mắt của cậu mở to.

Sao anh ta lại đến tận đây?

Nhìn thấy người đàn ông mà mình không ngờ tới, cậu cứng đờ người, nhìn như một bé người tuyết nhỏ.

Trước mặt cậu là một kẻ vừa quen thuộc vừa lạ lẫm. Đó là người đàn ông mà Hee Seong đã thấy trong buổi họp.

"Con chó con này là sao thế... Mình cứ tưởng nó là một cục giấy không chứ."

Đó là Yoon Jin Young, anh trai thứ hai của Yoon Chi Young.

Anh ta là một người đàn ông đeo kính đẹp trai với vẻ ngoài sắc sảo và nghiêm nghị. Dáng người anh ta thấp hơn Yoon Chi Young một chút, và đôi môi mím chặt của anh ta có vẻ khá cáu kỉnh. Có lẽ tính tình cũng không mấy dễ chịu, bởi anh ta đang dùng mũi chân chọc vào chú chó nhỏ hơn cả bàn chân mình.

Gia đình này có phải đã đánh đổi nhân cách để có được vẻ ngoài đẹp đẽ hay không nhỉ?

Hee Seong đã sống cùng với một người sói ăn thịt đồng loại, dĩ nhiên không sợ anh ta, chỉ cảm thấy khó chịu. Cậu nghĩ rằng cậu nên đối xử tốt với anh ta ngoài mặt vì đó là anh trai của người yêu mình, nhưng cậu quyết định mặc kệ anh ta vì thấy ghét cái thái độ bất lịch sự khi dùng chân đẩy cậu và đôi mắt xám nhạy cảm đó.

Khi thấy cún con không động đậy mà chỉ đứng yên đó, Yoon Jin Young càu nhàu với vẻ khó chịu,

"Chó con gì mà chẳng dễ thương chút nào."

Anh ta đang nói cái gì vậy?

Hee Seong giả vờ không nghe thấy và vô tư gãi tai bằng chân sau. Xem ra tai lại ngứa rồi, có lẽ đã đến lúc nhờ Yoon Chi Young làm sạch tai cho sảng khoái. Nghĩ lại, dù là anh trai của người yêu đã đến, Hee Seong chỉ toàn nghĩ mấy chuyện không liên quan.

Thực ra, cậu không thực sự đợi Yoon Chi Young, mà bị phân tâm, không ngừng ngó quanh như thể đang chờ đợi điều gì. Với tính cách của Yoon Chi Young, không đời nào anh lại để Hee Seong ở trong một môi trường nguy hiểm, vì vậy việc Yoon Jin Young xuất hiện ở đây là điều rất kỳ lạ.

Và đúng như dự đoán. Nhìn về phía lối vào nhà phụ, cậu thấy các thành viên trong tổ chức đang đứng chờ với vẻ mặt thận trọng. Nhận ra mình không ở đây một mình, Hee Seong cảm thấy yên tâm và cố gắng nắm bắt tình hình hiện tại.

Anh ta chắc là đã cố lẻn vào bằng cách nào đó.

Nhìn kỹ khuôn mặt của Yoon Jin Young, rõ ràng là anh ta đang quan sát phản ứng của các thành viên trong tổ chức đứng phía sau mình. Có vẻ anh ta đã nhận được lời cảnh báo từ họ.

Tuy nhiên, các thành viên trong tổ chức dường như không gặp khó khăn gì nhiều, chỉ trầm ngâm nhìn Yoon Jin Young. Có lẽ họ đang lưỡng lự không muốn lôi kéo anh ta ra khỏi đây một cách thô bạo, bởi anh không chỉ là anh trai của Yoon Chi Young mà còn là người có cùng huyết thống với Thủ lĩnh Gia tộc.

Các thành viên trong tổ chức trao đổi ánh mắt và ra dấu tay cho Hee Seong.

'Yếu.'

Cún con lập tức hiểu tại sao các thành viên lại bối rối.

Các thành viên trong tổ chức của Yoon Chi Young có quyền tự quyết khá cao. Yoon Chi Young có những người cộng sự thông minh bên cạnh, và họ phải có khả năng phán đoán xuất sắc, thường xuyên đánh giá những người sói khác bên cạnh Người Giám Sát. Có lẽ họ cho rằng có ngăn chặn Yoon Jin Young một cách cưỡng ép hay không cũng không khác biệt gì mấy, nên đã để anh ta vào.

Dù là anh trai của Yoon Chi Young nhưng anh ta vẫn kiêng dè cậu em mình.

Hơn nữa, Yoon Jin Young còn không thể nói chuyện đàng hoàng với em trai mình trong buổi họp, và nhìn vào hành động của anh, có vẻ như anh có nhiều điều dè dặt về Người Giám Sát. Anh ta cũng đương nhiên sẽ thận trọng trong hành động của mình.

Mình cứ giả vờ là chó con và đuổi anh ta đi vậy.

Sau khi đi đến kết luận, Hee Seong thẫn thờ nhìn về phía trước, chỉ đợi Yoon Chi Young. Các thành viên trong tổ chức cũng trao đổi ánh mắt và trở về trạng thái chờ đợi. Tuy nhiên, họ vẫn đứng ở khoảng cách có thể lao đến bảo vệ cậu bất cứ lúc nào.

Có lẽ Yoon Jin Young đến để gặp em trai mình, nhưng nếu chỉ có một con chó con, anh ta có thể nghĩ đó là thú cưng và rời đi.

Đó sẽ là tình huống bình thường đối với một nhân thú, nhưng anh trai của Yoon Chi Young lại khác.

"Dễ thương quá... Hay mình nuôi nó nhỉ?"

Ẳng...!

Yoon Jin Young nhanh chóng túm lấy gáy chó con và nhấc cậu lên. Cún con giật mình kêu lên như bị đau. Khi Yoon Chi Young bế cậu một cách dịu dàng trong hình dạng người sói, cậu không cảm thấy đau, nhưng khi tên này túm lấy và kéo mạnh gáy cậu, cậu cảm thấy như toàn bộ lớp lông trắng của mình sẽ bị nhổ trụi.

Yoon Jin Young xoay chú chó đang cuộn lại vì đau đớn trong không trung và càu nhàu một cách cáu kỉnh.

"Chó này lớn rồi à? Sao bụng nó tròn thế này, cho ăn cái gì mà thành ra thế?"

Con mẹ nó... Mình không muốn biến thành người.

Cún con nghĩ vừa nghĩ vừa chớp chớp mắt để kìm lại những giọt nước mắt vì đau. Cơ thể nhỏ bé của cậu co rúm lại như hình lưỡi liềm, và đuôi kẹp chặt giữa hai chân.

Hee Seong nhìn trừng trừng vào anh ta như muốn giết người, cậu thấy các thành viên trong tổ chức qua vai Yoon Jin Young. Họ trông như sẵn sàng lao đến bất cứ lúc nào, nhưng Hee Seong lắc đầu để cản họ lại. Nếu có chuyện gì sai sót, có thể sẽ bị lộ rằng cậu là người yêu của Yoon Chi Young.

Cút đi coi!

Sẽ rắc rối nếu Yoon Jin Young cứ ở lại thế này trong khi Hee Seong nghĩ hắn sẽ rời đi sớm. Tuy nhiên, cậu không muốn biến lại thành người vào lúc này. Cậu cũng không muốn tiết lộ rằng chú chó nhỏ màu trắng này chính là hình dạng thật của người yêu của em trai hắn, người mà hắn đã gặp ở buổi họp mặt hôm nay. Hee Seong muốn xuất hiện trước mặt hắn như một nửa kia đáng tin cậy, có thể chịu trách nhiệm với Yoon Chi Young.

May mắn thay, Yoon Jin Young nhanh chóng hạ Hee Seong xuống và ôm vào lòng. Hắn ngồi khoanh chân trên sàn, nhanh chóng kiểm tra cái đầu nhỏ đang run rẩy của chó con. Hắn có vẻ khá hài lòng, không muốn buông Hee Seong ra khỏi tay mình.

"Khi nó sinh chó con, mình cũng sẽ xin một con."

Chúng sẽ là cháu ruột của anh đấy, anh nghĩ tôi có cho không?

Mặc dù Yoon Jin Young đã giữ thái độ lịch sự trong buổi họp mặt, nhưng hành vi của hắn sau đó thì lại rất trẻ con. Hành động của hắn giống như đang thèm thuồng đồ chơi của em trai mình. Hee Seong nhìn Yoon Jin Young đầy khó chịu, sau đó thoáng thấy sự lo lắng trong ánh mắt sắc bén phía sau cặp kính của hắn. Đó là ánh mắt mà cậu thường thấy ở những người bị dồn vào chân tường tại sòng bạc. Hee Seong biết rõ trong lòng rằng không nên dính líu tới loại người như vậy. Họ có ánh mắt của những kẻ chắc chắn sẽ gây chuyện.

Tuyết rơi lất phất nhưng cũng đã tích tụ đủ để cún con không thể tự đi lại được. Cún con đã chờ cơ hội và thử chạy khỏi vòng tay của Yoon Jin Young vài lần bằng cách cố gắng nhảy ra, nhưng cậu dễ dàng bị bắt lại và đặt vào lòng hắn. Cũng giống như Yoon Chi Young, Yoon Jin Young cũng rất cố chấp.

Argh!

"Sao mày cứ cố chạy đi thế?"

Yoon Jin Young, kẻ vừa nói giọng điệu thô lỗ, lục lọi túi và lấy ra một miếng khô bò căng tròn. Miếng khô bò dài bằng cả cơ thể cún con được đặt ngay trước mặt Hee Seong.

"Này. Ăn thử đi."

Anh ta thật sự coi mình là một con chó bình thường rồi.

Dù cảm thấy nhẹ nhõm, Hee Seong vẫn cẩn thận kiểm tra bao bì khô bò, đề phòng nó có tẩm độc, và cũng vì cậu không thích đồ ăn cho chó. May mắn là Yoon Jin Young đã mở một gói mới ngay trước mặt cậu. Sau khi xác nhận đó là đồ ăn vặt cho người, Hee Seong do dự một lúc, rồi lao tới cắn khô bò như một con thú.

Dụ dỗ bằng đồ ăn thì vẫn vậy thôi.

Hee Seong vốn có tính cách không từ chối những gì được người khác đưa cho. Hơn nữa, cậu đang đói, nên miếng khô bò quả thực rất ngon. Vì răng nhỏ, cậu liên tục làm rơi miếng thịt ra mỗi lần nhai, nhưng hương vị thịt bò béo ngậy cứ lan tỏa trong miệng với mỗi lần cắn. Đó còn là một món ngon mà cậu ít khi có cơ hội ăn. Yoon Chi Young luôn cho cậu ăn những miếng mềm đã cắt nhỏ, nên thỉnh thoảng cậu cũng thèm cái gì đó giống thế này.

"Nó thực sự đang ăn à?"

Vậy tôi nên giả vờ ăn hay gì?

Vừa nhai khô bò, Yoon Jin Young vừa vuốt ve chú chó như thể hắn thấy nó rất dễ thương. Động tác của hắn khá tinh tế, giống như của Yoon Chi Young.

Tuy nhiên, cảm giác có chút khác biệt. Trong khi Yoon Chi Young nâng niu từng sợi lông trắng, Yoon Jin Young lại nhào nặn cả chú chó như thể đang chơi với một món đồ. Điều này khiến Hee Seong khó chịu đến mức thỉnh thoảng cậu nhe răng cắn vào tay Yoon Jin Young trong khi nhai khô bò như một lời cảnh báo.

Rồi Yoon Jin Young đang nghịch đầu đuôi của chú chó, hỏi một cách hờ hững,

"Mày có thích giải câu đố không?"

'Hắn lại định làm gì đây?'

Cún con không quan tâm, tiếp tục bận rộn nhai miếng khô bò. Cậu đang chú tâm vào việc cắn và xé khô bò, giữ chặt nó bằng hai chân trước.

"Tao sẽ đưa ra một câu đố. Nếu mày đoán đúng, tao sẽ cho thêm một miếng khô bò nữa."

Anh ta cũng nói bất cứ điều gì mà mình muốn, hệt như Yoon Chi Young vậy.

Trong khi cún con đang suy nghĩ vẩn vơ, Yoon Jin Young xoay nhẹ cái đuôi ngắn của cậu bằng ngón tay và nói,

"Đây là câu đố về một người sói bị điên. Thử đoán xem người sói đó là ai đi."

Rắc, cún con cắn nhỏ miếng khô bò bằng hàm răng nhỏ của mình, phớt lờ câu đố. Ngay cả khi dễ dàng cắn đứt từng miếng nhỏ, cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục.

"Ngày xưa, khi một người sói bị điên ra đời, cha của anh ta đã cô lập và huấn luyện anh ta."

Cái câu đố kiểu gì thế này?

"Việc huấn luyện rất khó khăn, nhưng người sói điên có ba người bạn thân luôn dành tình cảm quan tâm và hứa hẹn về tương lai..."

Ực, cún con cuối cùng đã nuốt được một miếng khô bò. Đó là một miếng hơi lớn, khiến cậu cảm thấy mắc ở cổ họng. Không bận tâm, cậu tiếp tục nhai miếng khô bò khác. Câu chuyện tiếp tục với giọng điệu nhẹ nhàng đặc trưng của Yoon Jin Young.

"Thực ra, những người bạn đó là giám sát viên được cha anh ta cử đến và rất sợ người sói điên. Điều đó cũng dễ hiểu thôi. Dù sao, anh ta là kẻ mất trí định kỳ và tấn công người khác."

"......?"

Cảm nhận điều gì đó không ổn, Hee Seong đặt miếng khô bò xuống và ngẩng đầu lên. Câu chuyện về người sói điên và cuộc huấn luyện khắc nghiệt. Người cha cố gắng kiểm soát anh ta, và người sói bị khinh bỉ...

Có thể đây là câu chuyện của Yoon Chi Young.

Đôi mắt của cún con híp lại dữ dội, và một bên tai đang gập lại đột ngột dựng lên. Cậu thậm chí còn làm rơi miếng khô bò trong miệng xuống đùi của Yoon Jin Young.

Thấy phản ứng đó thú vị, Yoon Jin Young nắm lấy một trong những chân trước của chú chó như thể bắt tay và nói một cách vui vẻ,

"Vì vậy, khi những người bạn định loại bỏ người sói điên để sống sót, người sói điên nhận ra và nổi điên, cắn đứt cánh tay của những người bạn và ăn họ. Sau khi trở thành một Người Giám Sát, anh ta thậm chí còn lật đổ cha mình khỏi vị trí Thủ lĩnh tộc."

"......"

"Những người bạn mà anh ta đã quen biết trong 4 năm và cả cha mẹ đã cố gắng sửa chữa anh ta."

...Vậy rồi sao?

Đoán rằng đây là câu chuyện của Yoon Chi Young, Hee Seong cảm thấy giận dữ như thể chuyện này đã xảy ra với mình. Nếu cậu bị phản bội bởi những người bạn mà mình đã dành trọn tình cảm, giống như cách cậu đã bị anh trai phản bội... Mọi thứ sẽ trở nên vô nghĩa, đến mức chỉ còn nghĩ đến việc trả thù.

Rồi Yoon Jin Young đẩy gọng kính lên, mỉa mai,

"Giờ thì, mày nghĩ người sói ăn thịt người đó là ai?"

...Chết tiệt.

Hee Seong cuối cùng cũng hiểu rõ ý định của Yoon Jin Young.

Yoon Jin Young đã biết hình dạng thật của cậu từ đầu. Thế nhưng hắn lại đối xử với cậu như một con chó, dụ dỗ bằng khô bò và tự ý tiết lộ quá khứ mà Yoon Chi Young đã cố che giấu.

Đây không phải là cách mà người ta nên đối xử với người yêu của em trai mình. Mặt Hee Seong cứng lại vì tức giận.

"Thành viên mới của gia đình chúng ta, tôi nghe nói hình dạng thật của cậu là một chú chó rất nhỏ... Vừa đủ để Yoon Chi Young thoải mái dành tình cảm cho."

Yoon Jin Young vừa nói vừa chọc vào chú chó con bằng đầu ngón tay như thể đang nghịch mấy thứ đồ vô giá trị. Hee Seong nghiến răng lại, nhìn chằm chằm vào Yoon Jin Young như muốn giết hắn. Tuy nhiên, Yoon Jin Young chỉ mỉm cười tươi rói như thể thấy điều đó thật dễ thương. Hai anh em có nụ cười giống nhau, nhưng khác với Yoon Chi Young chỉ đơn giản là đẹp đẽ, nụ cười của hắn có vẻ hơi kiêu ngạo.

Hiện tại, cún con im lặng, bình tĩnh suy nghĩ.

Tại sao anh ta lại nói với mình những điều như vậy?

Dù sao đi nữa, Hee Seong cũng không bận tâm chút nào, ngay cả khi biết Yoon Chi Young là một người sói ăn thịt người. Cậu đã đoán rằng Yoon Chi Young có thể thực sự là một người sói ăn thịt người. Khi cậu lần đầu nhìn thấy hắn trong cú sốc pheromone, cậu đã hoàn toàn bị thuyết phục.

Yoon Chi Young chắc chắn đã sống trong khổ sở do sốc pheromone.

Người anh trai lẽ ra phải là người ủng hộ, lại đi phát tán tin đồn về một sự kiện bi thảm như vậy trước tiên và còn đi nói xấu người yêu của em trai. Hee Seong cảm thấy thực sự ghê tởm vì điều đó. Trước em trai mình, Người Giám Sát, hắn không thể nói năng một cách đàng hoàng vì sợ hãi, nhưng hắn lại đi nói xấu sau lưng anh như thế này. Hee Seong đã thấy rất nhiều người hai mặt như vậy tại sòng bạc. Những người lừa gạt và dụ dỗ người khác, lộ ra bản chất thật của mình trước tiền bạc. Đó là kiểu người mà Hee Seong không bao giờ muốn dính vào.

Không nhận ra trái tim của Hee Seong đã quay lưng, Yoon Jin Young đưa miếng khô bò mà cún con vừa làm rơi lại vào miệng nó. Lần này, cún con thậm chí còn không liếc nhìn miếng khô bò và đẩy nó đi, nhảy từ đùi hắn xuống sàn. Nó không muốn trò chuyện với Yoon Jin Young nữa.

"Có thể mày cũng sẽ bị ăn thịt sớm thôi."

Hắn đã đến đây chỉ để đưa ra một lời hù dọa như vậy sao? Cún con quay lại nhìn Yoon Jin Young, bộc lộ biểu cảm ngỡ ngàng.

Một lời hù dọa đơn thuần không là gì với Hee Seong, người đã trải qua đủ mọi thứ ở sòng bạc. Hơn nữa, cậu biết cách đặc biệt để giải phóng pheromone của Yoon Chi Young và đưa hắn trở lại bình thường, nên điều đó cũng không đáng sợ. Nếu cậu thực sự sợ hãi người sói ăn thịt người, Hee Seong đã bỏ chạy khỏi Yoon Chi Young từ lâu.

Cảm thấy không đáng để trò chuyện nữa, cún con quay người định vào trong phòng.

Bịch.

Ngay lúc đó, Yoon Jin Young ném một thứ gì đó trước mặt chú chó. Đó không phải là khô bò như trước, mà là một phong bì tiền dày.

"Tôi không mong đợi nhiều từ một con chó con."

"......"

"Khác với người sói điên, chỉ cần là người mà tôi có thể giao tiếp một chút..."

Khi nói vậy, hắn đẩy phong bì tiền gần lại hơn. Bên trong có vẻ khá nặng. Thể hiện sự hứng thú của mình, đuôi cún con dựng đứng lên cao và một tai của nó giật giật.

Hee Seong ngồi im tại chỗ. Cậu quyết định sẽ lắng nghe thêm một chút.

Yoon Jin Young mỉm cười hài lòng và nói như thể đang ban một ân huệ.

"Từ giờ, chỉ cần báo cáo định kỳ cho tôi về hoạt động của Yoon Chi Young và liệu gia đình có đang theo dõi hắn hay không."

...Hắn muốn mình làm tay sai cho hắn sao?

Vậy là hắn đã đến đây để dụ dỗ cậu. Hee Seong cuối cùng đã hiểu chính xác lý do tại sao Yoon Jin Young lại đến. Đôi mắt của cún con đã trở thành hình tam giác.

Tên dở hơi này nghĩ mình dễ dãi như vậy sao?

Thực ra, điều đó cũng hợp lý. Dù sao, Hee Seong là người gần gũi nhất với Người Giám Sát và là một chú chó con không có tiền. Ai cũng có thể coi cậu là mục tiêu dễ dàng bị dụ dỗ bằng tiền.

Hơn nữa, với việc biết hình dạng thật của Hee Seong, hắn có vẻ đã thu thập được khá nhiều thông tin. Điều đó có nghĩa là hắn biết cách dùng cái đầu của mình. Hee Seong nghĩ tên này cũng là một người sói thuần chủng.

Cún con rơi vào trầm mặc một lúc. Hình ảnh đó hiện rõ trong hành động đảo mắt đen của nó. Cún con vẫy đuôi một cái và khẽ nâng miệng phong bì tiền lên bằng chân trước để kiểm tra số tiền bên trong. Bên trong, những tờ tiền 50.000 won màu vàng được xếp chật kín bên trong.

20 triệu won.

Hee Seong đã sống ở sòng bạc, có thể ước lượng số tiền chỉ bằng một cái liếc mắt. Không hề thay đổi biểu cảm.

Sau đó, cậu đảo mắt một chút, liếc sang bên. Cậu thấy Yoon Jin Young sốt ruột gõ gõ ngón tay lên đầu gối. Hơn nữa, nhìn vào biểu cảm của hắn, Yoon Jin Young đang lo lắng theo dõi phản ứng của Hee Seong.

Hee Seong đã tận dụng triệt để 5 năm kinh nghiệm làm việc ở sòng bạc.

Mình đang nắm lợi thế trong trò chơi này.

Cún con đã đi đến kết luận, ngay lập tức phản ứng lại.

Bịch.

Như thể không hài lòng, cún con dùng chân trước đẩy phong bì tiền. Nó thậm chí còn quay đầu đi và nằm lăn ra một bên, như thể đang khoe cái bụng hồng của mình.

Trong tình huống nhục nhã đó, Yoon Jin Young nghiến răng lại. Thật xấu hổ cho hắn khi phải thương lượng với một con chó con mới lớn giữa các con chó khác.

Dù sao, đó cũng là người yêu mà Người Giám Sát đã mang đến cuộc họp chính thức lần đầu tiên. Hơn nữa, Yoon Jin Young rất cần một tay sai vì hắn đã bí mật sử dụng quỹ của tộc người sói. Hắn phải tránh tầm mắt của Người Giám Sát bằng mọi giá.

Yoon Jin Young lại bắt đầu cám dỗ cún con.

"...Tôi sẽ thêm một chút nữa và cho cậu 200 mỗi lần cậu cung cấp thông tin."

Đối với những lời đó, cún con chỉ thể hiện một phản ứng duy nhất. Nó vẫy đuôi ngắn một lần như thể quan tâm.

"Chỉ là một con chó con..."

Yoon Jin Young nhìn chằm chằm vào cún con, gân hằn trên mặt và cổ. Thứ nhỏ bé đó lại có tham vọng khổng lồ với tiền bạc. Hắn muốn đe dọa cún con, nhưng nếu như vậy, nó có thể sợ hãi và chạy đi báo cho Người Giám Sát. Yoon Jin Young phải chuẩn bị một cách nào đó, bởi vì hắn rất sợ hãi Người Giám Sát.

"...Tôi sẽ cho cậu gấp đôi ngay bây giờ và đưa cho cậu 500 mỗi lần cậu cung cấp thông tin."

Bịch. Một phong bì tiền dày nữa được đặt trước mặt cún con. Giờ thì độ dày gần bằng kích thước cơ thể của cún con rồi.

Cún con dằn vặt, khẽ ngẩng đầu lên để ước lượng số tiền và có vẻ đã đưa ra quyết định.

"Gâu!"

Cún con gật đầu và ấn sống mũi ẩm ướt của nó lên mu bàn tay của Yoon Jin Young như đóng dấu hợp đồng. Đó là một dấu hiệu của lòng tin thường được sử dụng giữa các nhân thú.

Hơi thở của Yoon Jin Young gần như tắc lại, hắn cười, khéo léo để lộ hàm răng của mình. Như dự đoán, thật dễ dàng để thuyết phục một con chó không có gốc rễ. Không thể nào việc cám dỗ bằng tiền không hiệu quả.

"...Liên hệ với tôi qua số viết trên phong bì. Đảm bảo làm điều đó mỗi nửa tháng một lần."

"Gâu."

Cún con đáp lại một cách hời hợt, cắn một trong những phong bì tiền và kéo nó vào trong nhà. Yoon Jin Young nhìn cảnh tượng đó như thể không thể tin nổi. Thứ nhỏ bé đó khá thông minh.

Tuy nhiên, bất kể đối phương nghĩ như thế nào, cún con vẫn bình thản di chuyển những phong bì tiền còn lại và sủa một tiếng với Yoon Jin Young như thể nói hắn đi ngay bây giờ.

"Gâu!"

"Hiện giờ chúng ta chỉ tình cờ gặp nhau và có một cuộc chào hỏi đơn giản thôi."

Cún con gật đầu như thể nói hắn đừng lo lắng.

Biểu cảm của nó có vẻ ủ rũ, nhưng đuôi của nó lại vẫy rất nhanh. Rõ ràng đó là một thỏa thuận nghiêm túc, nhưng Yoon Jin Young không thích cái đuôi trông phấn khởi đó chút nào.

Như để đe dọa cuối cùng, Yoon Jin Young nhìn chằm chằm vào cún con một lúc lâu. Trong tự nhiên, việc giao tiếp bằng mắt có nghĩa là thách thức và đe dọa. Bởi vì đó là một chú chó nhỏ, hắn hy vọng nó sẽ dễ dàng bị áp đảo và phải rụt đuôi lại.

"Nhớ rằng Người Giám Sát là người nhạy cảm nhất với sự phản bội."

Nó có nghĩa là mạng sống của nó sẽ gặp nguy hiểm nếu việc này bị phát hiện.

Tuy nhiên, ngay cả với những lời đó, cún con lại gãi bên tai đang gập lại bằng chân sau và chạy vào trong phòng.

Yoon Jin Young quay người, cảm thấy hơi chán nản. Dù sao, thật may mắn khi hắn có thể cài một tay sai bên cạnh Người Giám Sát.

...Ngay cả khi Người Giám Sát phát hiện ra, con chó phản bội đó sẽ bị xử lý.

Dù sao, Yoon Jin Young đang ở trong một vị trí không dễ dàng bị chạm tới với tư cách là một người thân máu mủ của Thủ lĩnh Tộc. Có một phương án dự phòng là một lợi ích lớn. Mặc dù hắn đang không biết phải làm vì ngân sách lớn hơn dự kiến...

Dù sao, hắn sẽ tìm cách tránh được tầm mắt phiền phức của Người Giám Sát. Yoon Jin Young rời khỏi sân một cách yên lặng, cảm thấy nhẹ nhõm. Những dấu chân in trên tuyết với mỗi bước đi của hắn.


υ'• ﻌ •'υ


ᯓ★ hai nhỏ cũng cơ bản là xác định tình cảm rùi nhma tui vẫn thấy hai nhỏ này hợp xưng tôi-em anh-tôi hơn nên chưa định đổi, nếu mọi ng muốn đổi thì hú để tui đổi anh-em cho nhe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro