Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4.1 ⸝⸝ Lời kết

Khi Heeseong và Yoon Chiyoung quay trở lại căn nhà phụ, một lớp tuyết dày đã phủ đầy mặt đất.

Trong khoảng sân tĩnh lặng phía trước căn nhà, Heeseong hít một hơi sâu, tay vẫn nắm chặt lấy tay Yoon Chiyoung. Không khí lạnh hoà lẫn với mùi hương của cỏ tràn đầy trong lồng ngực cậu. Sau khi chứng kiến cảnh máu đổ trong không gian lạnh lẽo kia, trở về căn nhà phụ làm cậu bớt căng thẳng hơn.

"Có vẻ anh đã bình tĩnh lại chút rồi nhỉ."

Yoon Chiyoung dường như cũng cảm nhận được điều đó, bàn tay anh nắm lấy tay Heeseong chặt hơn trước. Dù chuyện gì có xảy ra, hôm nay Heeseong quyết định rằng cậu sẽ chân thành chăm sóc Yoon Chiyoung.

Nhận ra sự lo lắng của Heeseong, Yoon Chiyoung bỗng cúi xuống bốc một nắm tuyết từ dưới đất. Heeseong cố ngăn lại, vì biết tay anh đang bị thương, nhưng Yoon Chiyoung đã nhanh chóng nặn được một quả cầu tuyết.

"Nhìn này, cún con... bản thể của em này."

"Này!"

Ánh mắt của Heeseong chợt sắc lại, cậu giận đến độ tóc dựng đứng hết lên, để lộ đôi tai cún trắng trên đầu. Cậu định phản bác, nhưng quả cầu tuyết kia, cả về kích thước lẫn màu sắc, thật sự trông khá giống cậu, khiến cậu cảm thấy bị buộc tội.

Dù vậy, cún con không hề kìm nén cơn giận của mình. Cậu giật lấy quả cầu tuyết từ tay Yoon Chiyoung và ném vào mặt anh ấy. Đáng tiếc thay, Yoon Chiyoung né được một cách dễ dàng, sự nhanh nhẹn của anh khiến Heeseong khó chịu.

"Anh lớn xác mà chẳng được tích sự gì!"

Trêu chọc những khuyết điểm loài sói của Yoon Chiyoung, Heeseong ném thêm một quả cầu tuyết nữa. Tuy nhiên, Yoon Chiyoung không những không bị trúng mà còn cười khẽ, như thể thấy Heeseong thật đáng yêu, rồi cố gắng ôm Heeseong vào lòng. Heeseong không thể chịu nổi cảnh đó, liền lập tức biến trở lại hình dạng cún con.

"Gâu!"

Dù không thể hiện ra, Heeseong thực sự rất thích tuyết và nhanh chóng trở nên phấn khích. Cún con nhảy cẫng lên trong tuyết, đôi tai vểnh lên rồi lại rũ xuống theo từng bước nhảy, để lại những dấu chân nhỏ bé phía sau.

Yoon Chiyoung sau đó biến thành sói và đuổi theo Heeseong. Ban đầu, cún con thực sự chạy trốn trong sợ hãi, nhưng rồi nhanh chóng lăn tròn vui vẻ dưới mũi sói đen.

Con sói khổng lồ dụi dụi và liếm láp cún con, khiến Heeseong cười khúc khích vì nhột. Dù cố cắn lại hay trốn chạy, cún con vẫn bị sói đen nhanh chóng bắt lại, rồi lật ngửa để lộ cái bụng hồng.

"Nhột quá!"

Nằm trong tuyết, cún con cười lớn với lưỡi thè ra, trong khi sói đen nằm bên cạnh tiếp tục dụi vào người cún con như đang trao từng nụ hôn. Một lúc sau, khi đã lấy lại năng lượng, Heeseong bắt đầu đuổi theo con sói.

"Gâu!"

Cảnh tượng một con sói oai nghiêm bị rượt đuổi bởi một con cún thật đáng buồn cười, con sói hạ đuôi như thể sắp bại trận. Heeseong đuổi theo với tất cả sức lực, nhắm vào cái đuôi dài của sói.

Sự kiên trì của cún con được đền đáp khi nó chộp lấy cái đuôi, khiến sói đen giật mình xoay người ngồi xuống như đầu hàng. Con sói như chấp nhận thất bại, nhẹ nhàng chạm chân khổng lồ, to gần bằng cả người cún con của mình vào cậu. Cún con chiến thắng, sau khi buông cái đuôi ra liền rúc vào bộ lông dày của con sói, ngước nhìn anh ấy.

Sự hứng khởi dần lắng xuống khi cún con vẫy đuôi chậm rãi, tuyết rơi nhẹ lên cả hai. Heeseong ép má mình vào bộ lông mềm mại của sói, nhìn lên với đôi mắt đen sâu thẳm.

"Anh có thấy thư thả hơn chưa?"

Trong khung cảnh mùa đông đầy tuyết này, con sói đen đứng đây tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp. Heeseong ngắm nhìn con sói ngồi thanh tao trên nền tuyết trắng, cảm thấy ghen tị với vẻ đẹp đó và hối tiếc rằng cậu không sớm nhìn thấy hình dáng thật của Yoon Chiyoung. Có lẽ nếu biết sớm hơn, cậu đã nhanh chóng có cảm tình với anh ấy.

Cảm thấy bối rối một cách khó hiểu, cún con đứng dậy và chạy về phía ngược lại. Con sói theo sau, nhẹ nhàng đẩy cậu trở lại căn nhà phụ.

"A, sao vậy!"

Dù cậu muốn có muốn chơi tiếp hay không, con sói đen vẫn tiếp tục hích mũi vào người cún con. Khi Heeseong cố chạy trốn lần nữa, sói đen nhanh chóng đuổi theo và nhẹ nhàng cắn vào gáy cậu.

Bị cắn bất ngờ, dù không đau, cậu cún cũng thốt lên kinh ngạc. Nỗi sợ về cú cắn của sói vẫn là một nỗi ám ảnh với cậu. Yoon Chiyoung cũng bị bất ngờ, nhanh chóng thả ra nhưng sau đó dịu dàng liếm cổ và nhấc cậu lên bằng gáy lần nữa.

"Em sợ hả?"

Bị bất ngờ, Heeseong tròn mắt nhìn xung quanh khi con sói cắp mình lên. Cậu có thể thấy khoảng sân phủ đầy tuyết bên dưới. Cún con lo sợ bị thả xuống liền ôm chặt lấy con sói, kẹp chặt đuôi giữa hai chân.

Chỉ với một cú nhảy mạnh mẽ, sói đen đã vượt qua hàng rào.

Yoon Chiyoung tiến về phía suối nước nóng bên cạnh căn nhà phụ. Dù có bức tường đá ngăn cách, con sói vẫn dễ dàng nhảy qua với tốc độ và sức mạnh đáng kinh ngạc.

"Em sẽ bị cảm lạnh mất thôi."

Yoon Chiyoung biến trở lại hình dạng bán thú trước suối nước nóng. Đôi vai rộng lớn của anh lộ ra, cùng với những cơ bắp săn chắc hiện rõ trên cơ thể trần trụi đầy ấn tượng. Heeseong ngước lên nhìn thân hình cao lớn đó rồi cũng biến thành hình dạng bán thú. Dù thân hình nhỏ hơn và hơi gầy, Heeseong vẫn cảm thấy không hài lòng với cơ thể tái nhợt của mình.

"Dù bị thương mà anh vẫn chơi vui quá đấy..."

Lẩm bẩm, Heeseong xối nước ấm lên người. Dù chơi đùa rất vui, nhưng nhìn thấy suối nước nóng, cậu chỉ muốn được ngâm mình ngay. Đây là lần đầu tiên cậu được trải nghiệm tắm suối nước nóng.

Sau khi rửa sạch, Yoon Chiyoung bế Heeseong xuống suối. Nước không quá sâu, khi Yoon Chiyoung ngồi xuống, nước chỉ ngập đến ngực anh.

Heeseong ngồi trên đùi Yoon Chiyoung, thoải mái tựa lưng vào anh. Cậu không quen với sự bình yên như vậy, bởi cậu đã sống trong trạng thái căng thẳng suốt cuộc đời mình.

Heeseong cũng không muốn mất đi khoảnh khắc yên bình này. Cậu tựa đầu vào cổ Yoon Chiyoung, cẩn thận hỏi:

"Này, Yoon Chiyoung..."

Thay vì trả lời, Yoon Chiyoung hôn nhẹ lên má và cổ cậu, nhìn cậu với ánh mắt khao khát như thể đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu. Bị nhấn chìm trong những nụ hôn dịu dàng đó, Heeseong ngập ngừng, không biết có nên hỏi câu hỏi trong đầu mình hay không.

Cậu muốn hỏi về quá khứ của Yoon Chiyoung và chuyện đã xảy ra với cha anh.

Nhưng rõ ràng đây là một chủ đề nhạy cảm với Yoon Chiyoung. Với tình trạng tinh thần không ổn định hiện tại, khơi lại chuyện đó có thể dẫn đến việc bị sốc pheromone.

Cuối cùng, Heeseong chọn một câu hỏi khác, một câu hỏi cậu có thể chịu đựng không biết câu trả lời vì lợi ích của Yoon Chiyoung.

"Anh định làm gì với Yang Hyechan?"

Họ đã thu thập được manh mối về việc Yang Hyechan hợp tác với Park Geontae. Với tính cách xảo quyệt của Yoon Chiyoung, anh chắc chắn đã cho người điều tra kỹ lưỡng những manh mối này. Heeseong tin chắc điều đó, vì gần đây Yoon Chiyoung nhận được nhiều báo cáo hơn hẳn.

Yoon Chiyoung vuốt nhẹ gò má ướt của Heeseong rồi trả lời một cách thản nhiên:

"Phải để những kẻ đụng đến cún con của chúng ta trả giá chứ."

"Thủ lĩnh sẽ để yên chuyện này sao?"

"Ai mà biết được..."

Yoon Chiyoung cười điềm tĩnh, vòng tay ôm lấy Heeseong từ phía sau và nhẹ nhàng cắn vào tai cậu.

"Sẽ tốt hơn nếu tên đó có dính vào chuyện này, như vậy chúng ta sẽ có cớ xử lý cậu ta luôn."

Heeseong nhìn nụ cười bình thản của Yoon Chiyoung, không thể chống đỡ được ánh mắt xám đẹp đẽ đó lâu, cậu đành quay đi.

Cảm giác thật kỳ lạ. Dù Yoon Chiyoung đã hứa sẽ trả thù, Heeseong không thật sự thấy vui hay hài lòng.

Nói trắng ra, ngay cả khi mục tiêu là chị gái mình, Yoon Chiyoung vẫn sẵn sàng "xử lý" cô ta. Heeseong hy vọng rằng Yoon Chiyoung không cần phải chị em tương tàn, không phải vì cảm giác tội lỗi, mà nếu thế thì cậu đã chẳng nghĩ đến chuyện trả thù Park Geontae.

Điều cậu lo lắng hơn là Yoon Chiyoung sẽ phải đau khổ vì hãm hại người thân của mình.

Cả hai đều có bản tính của thú, sinh ra với bản năng bảo vệ và gắn bó với bầy đàn. Dù biết cha mẹ đã bỏ rơi mình, Heeseong vẫn không thể ghét bỏ họ, điều đó khiến cậu day dứt. Trong khi cậu không hề có chút tình cảm nào với Park Geontae, kẻ đã phản bội cậu trước, thì với Yoon Chiyoung, người vẫn luôn là Người giám sát, chắc chắn sẽ đau khổ khi xem chị gái mình là kẻ thù.

"Yoon Chiyoung."

Heeseong thì thầm, siết chặt tay Yoon Chiyoung dưới làn nước.

"Chúng ta có nên... rời đi một thời gian, chỉ hai chúng ta thôi?"

"Đi đâu?"

"Tôi không biết."

Dù chính cậu đã đề nghị, nhưng cậu không thể xác định được nơi mình muốn đến.

Tất cả những gì Heeseong biết là cậu không muốn đẩy Yoon Chiyoung, người đang không ổn định, vào con đường trả thù. Cậu mong cả hai có thể thoát khỏi những suy nghĩ về báo thù, ít nhất là cho đến khi họ thực sự sẵn sàng.

"Hay là chúng ta đi nghỉ ngơi ở đâu đó, chỉ hai ta, tránh xa mọi thứ được không?"

Không có lời hồi đáp, chỉ có tiếng nước róc rách trong suối nước nóng. Heeseong cảm nhận được ánh mắt của Yoon Chiyoung hướng về mình nhưng không thể nhìn vào mắt anh, thay vào đó cúi đầu xuống.

Một lúc sau, Yoon Chiyoung nhẹ nhàng rửa đôi tai trắng của Heeseong và lười biếng hỏi: "Cún con của chúng ta đang sợ hãi điều gì thế?"

"Tôi không nói là tôi sợ."

Heeseong bướng bỉnh phản bác.

Thấy vậy, Yoon Chiyoung cười khẽ rồi cắn nhẹ vào tai cậu. Anh biết Heeseong khó khăn trong việc thể hiện cảm xúc và dường như hiểu được nỗi sợ hãi mà cậu đang trải qua.

Trước khi hai tay nhuốm máu, sợ hãi là điều bình thường, và khi đang sở hữu thứ gì đó quý giá, người ta càng do dự hơn. Yoon Chiyoung muốn hỏi liệu Heeseong có đang trân trọng anh nhiều như vậy không, nhưng nhìn vào gương mặt nghiêm túc, gần như sắp khóc của cậu, anh kìm lại.

"Cún con, em có biết gì không?"

Yoon Chiyoung quyết định bắt đầu từ sự thật quan trọng nhất.

"Tôi luôn muốn có một ngày bình yên bên em."

"Anh đang nói gì vậy... Chúng ta đang làm điều đó mà."

"Không. Em gặp ác mộng mỗi đêm."

"....."

Heeseong nhìn lên với vẻ ngạc nhiên.

Cậu thấy Yoon Chiyoung trở về hình dạng bán thú, răng nanh lộ ra, cắn vào môi đỏ của mình. Đôi mắt xám của anh trông thật đáng sợ. Heeseong nhận ra đây là ánh mắt đầy thù hận của loài sói khi bầy đàn của họ bị đe dọa.

Tại sao cậu không nghĩ đến điều này sớm hơn?

Đối với Yoon Chiyoung, bầy đàn mà anh cần bảo vệ không phải gia đình anh, mà chính là Heeseong. Ý nghĩ này khiến Heeseong rùng mình.

"Cún con của chúng ta thút thít mỗi đêm, nói rằng không mình không đau, xin đừng bỏ đi... Làm sao tôi có thể ngủ yên khi em gặp những cơn ác mộng như vậy?"

Yoon Chiyoung nhẹ nhàng hôn cậu, răng nanh chạm vào làn da mỏng manh của Heeseong nhưng không để lại dấu vết. Ngay cả tiếng thì thầm của anh cũng ngọt ngào.

"Chờ tôi nhé."

"..."

"Sau khi mọi chuyện được giải quyết, chúng ta sẽ đến một nơi thật yên bình, nơi không có ai khác."

Heeseong buộc phải đối diện với thực tế mà cậu đã quá sợ hãi để thừa nhận. Việc phớt lờ nhu cầu báo thù và cứ chịu đựng sẽ không thay đổi được gì. Cậu chỉ còn lại những cơn ác mộng và nỗi đau của quá khứ bất công.

Heeseong bình tĩnh lau mắt. Cậu cảm thấy mình cuối cùng đã hiểu điều mà họ cần làm như một bầy đàn. Khi chỉ còn là gia đình duy nhất của nhau, họ không thể mất phương hướng ở những khoảnh khắc quan trọng.

"Vậy thì, Yoon Chiyoung..."

"Ơi."

Lấy lại quyết tâm, Heeseong đưa ra một lời thỏa hiệp cuối cùng. Dù ánh mắt của Yoon Chiyoung dao động với sự bất ổn, nhưng Heeseong có điều muốn hứa với anh.

"Hứa với tôi... anh sẽ không bị thương."

"....."

"Và anh sẽ không tự làm hại mình như trước nữa, hứa với tôi, ah...!"

Trước khi Heeseong có thể nói hết, Yoon Chiyoung nhấn chìm cậu trong những nụ hôn, ôm chặt cậu như thể không bao giờ muốn rời xa làn da trắng mềm mại đó.

"A, dừng lại...!"

Heeseong rên rỉ, chạm vào cánh tay rắn chắc của Yoon Chiyoung, cơ bắp đã căng cứng. Nhưng Yoon Chiyoung dường như đã mất một nửa lý trí. Mỗi hơi thở của anh đều mang theo tiếng gầm gừ nhỏ khiến Heeseong hoảng sợ, quậy nước bắn tung tóe xung quanh. Nhưng Yoon Chiyoung vẫn ôm chặt cậu, tiếp tục hôn lên cái cổ trắng mịn.

"Đó có phải tất cả những gì em muốn tôi hứa không? Thật sao?"

"Ah, đau quá, ah...!"

"Tất nhiên, tôi có thể hứa điều đó. Tất nhiên rồi..."

Yoon Chiyoung nhẹ nhàng nhấc Heeseong lên. Heeseong bị đè xuống mà không kịp phòng bị. Cậu bị đè quay mặt lại với Yoon Chiyoung, thậm chí còn không nhận ra tấm lưng của cậu đang trần trụi trước mắt anh. Yoon Chiyoung chẳng cho anh ta cơ hội phản ứng, liền cắn vào tấm lưng đỏ ửng của cậu cắn vào một quả đào.

"A, hức!"

Heeseong giật mình, đuôi dựng đứng cả lên. Khi lưỡi của Yoon Chiyoung từ từ khám phá nơi tuyệt mật giữa hai chân, đuôi của Heeseong cứng đờ, run rẩy ở đầu lưỡi. Cậu không ngờ rằng Yoon Chiyoung lại khám phá kỹ lưỡng khu vực nhạy cảm nhất của mình.

"Ưm, aa, tại sao lại là chỗ đó... hức."

Bị chôn vùi trong sự xấu hổ và chút thỏa mãn, chân của Heeseong hoàn toàn mất lực. Nhưng Yoon Chiyoung đỡ eo Heeseong, tiếp tục tàn phá điểm nhạy cảm của cậu bằng lưỡi. Heeseong đỏ mặt, thở hổn hển. Cậu không thể tập trung do những chuyển động phong phú của lưỡi Yoon Chiyoung, và sự căng thẳng ở lối vào của cậu dần giảm bớt.

Yoon Chiyoung đứng dậy sau Heeseong, vuốt ve thằng em cương cứng của mình trước khi đặt nó trước cửa mình đỏ ửng của Heeseong.

"Cái lỗ của em chặt thật đó..."

"Đừng có nói những lời đó..."

"Tôi muốn đâm vào trong ngay bây giờ."

Yoon Chiyoung gầm gừ với giọng nói bị kìm nén, nôn nóng chôn cây gậy to lớn của mình vào bên trong, cố gắng chen phần đỉnh vào không gian chật hẹp. Bị dọa bởi kích thước của nó, Heeseong cảm thấy có một dòng điện chạy dọc sống lưng. Ngay cả chiếc đuôi trắng cuộn tròn giữa hai chân cũng bị Yoon Chiyoung kéo sang một bên để lộ hoàn toàn phía bên dưới. Ngay sau đó, ngón tay của Yoon Chiyoung tiến vào bên trong, nhẹ nhàng dỗ dành vách tường mềm mại bên trong thả lỏng.

"Đừng cứ cho vào như thế... ah, hứcc!"

Ngón tay thăm dò sâu hơn, nhẹ nhàng trêu chọc phần thịt nhạy cảm. Những tiếng đáp trả mạnh mẽ của Heeseong biến thành những tiếng rên rỉ vỡ vụn. Yoon Chiyoung gầm gừ sâu trong cổ họng trước phản ứng nhạy cảm của cậu, sau đó rút ngón tay ra. Không có sự chuẩn bị trước để xoa dịu người yêu, Yoon Chiyoung cứ thế ấn phần đỉnh của mình vào cái lỗ mềm mại.

"Aa, nó to quá..."

Heeseong cố gắng đẩy nó ra, nhưng toàn thân cậu run rẩy. Mỗi nỗ lực để tách ra tạo nên những làn sóng run rẩy chạy khắp cơ thể cậu.

Từng đường cơ bắp của anh căng cứng, Yoon Chiyoung ấn mạnh vào chỗ hai người giao nhau. Hơi ấm từ suối nước nóng làm cho bên trong dễ dàng tiếp nhận dị vật một cách bất thường, bao bọc chặt chẽ xung quanh Yoon Chiyoung. Anh thở dài một cái khi máu dồn về thằng em của mình, tiếp tục nhấn phần đầu đã căng cứng sâu vào trêu chọc bên trong của Heeseong.

"A, sao em chặt quá vậy, cún con."

Yoon Chiyoung dập mạnh, liên tục nghiền nát tấm lưng mỏng manh của Heeseong. Heeseong khóc nức nở, thậm chí còn vươn tay ra sau để nắm lấy tay anh.

"Nhẹ, nhẹ thôi... A! cảm giác lạ quá..."

Heeseong càng cầu xin, Yoon Chiyoung càng dùng lực. Anh nhìn xuống thằng em đang bị ép giữa cặp mông căng mọng như hai quả đào chín. Da thịt ấm áp dường như nuốt chửng toàn bộ cơ thể anh, siết chặt và vuốt ve anh một cách hoàn hảo.

Yoon Chiyoung nắm chặt bên mông Heeseong, cố định cái đuôi trắng đang co giật và với thắt lưng cậu. Tâm trí anh giờ đây gần như trống rỗng, chỉ tồn tại mỗi khao khát nuốt chửng mọi thứ của người trước mặt, khao khát lấp đầy toàn bộ bên trong cậu.

Sau đó là những tiếng va chạm không ngừng khiến Heeseong khó thở.

Với mỗi cú thúc mạnh, tiếng khóc của Heeseong vang lên trong không khí. Hai cánh tay của Yoon Chiyoung căng cứng, nắm chặt lấy cái eo thon thả. Chỉ có bản năng nguyên thủy còn lại trong anh, đó là sự thôi thúc tiến sâu hơn vào Heeseong để lấp đầy cậu bằng hạt giống của mình để đảm bảo rằng chỉ có hiện thân của anh ở bên trong. Với ý định loại bỏ bất kỳ dấu vết nào của người khác, Yoon Chiyoung khuấy động và có xát vách tường bên trong bằng quy đầu của mình.

"Ah, ah! Ah, ah..."

Mỗi lần anh đỉnh vào, Heeseong hét lên trong cơn ngây ngất. Cậu em của Heeseong cũng đã cương cứng, rỉ ra chút dịch lỏng. Yoon Chiyoung mỉm cười xấu xa, thô bạo chăm sóc cậu em của Heeseong cho đến khi nó yếu ớt xuất tinh. Hai mắt Heeseong rưng rưng nước mắt, run rẩy.

"Ah, nó, ah... ah..."

Những câu chữ yếu ớt của Heeseong thật khó hiểu. Mong muốn duy nhất của Yoon Chiyoung là rót toàn bộ hơi nóng vào Heeseong. Một ý nghĩ mờ mịt rằng đây có thể là một phần của cú sốc pheromone lướt qua tâm trí anh, thúc giục anh dừng lại, nhưng cơ thể anh đã dính chặt lấy Heeseong. Anh xoay cái thắt lưng gần như sắp gãy ra lại, nhấc bổng cả người Heeseong lên.

"Tôi ghét tư thế này."

Bị nhấc lên khỏi mặt đất, Heeseong quấn chân quanh eo Yoon Chiyoung, bám lấy anh theo bản năng. Yoon Chiyoung nhẹ nhàng nhấc Heeseong lên, tiếp tục khoan cây gậy của mình vào bên trong. Yoon Chiyoung điều chỉnh tư thế để có thể dễ dàng thúc mạnh lên trên Heeseong ngửa ra sau, run rẩy với sự thoải mái tràn ngập.

"Yoon Chiyoung,... tôi... hức!"

"Không sao đâu, ah... không sao đâu."

"Đừng thắt nút, đừng to lên nữa..."

Heeseong khóc nức nở, níu chặt lấy anh. Yoon Chiyoung hiểu lời của cậu, nhưng nút thắt chuẩn bị thậm chí còn lớn hơn. Cảm giác như thể có thêm một tinh hoàn đang mọc ra ở phần gốc của Yoon Chiyoung.

Nhưng hắn không thể dừng lại được. Yoon Chiyoung nghiến răng, cọ xát thằng em của mình bên trong mà khoogn nể nang gì. Sau đó, giọng nói của Heeseong thay đổi. Không còn yếu ớt cầu xin, mà thở hổn hển khi cậu bám vào đôi vai dày của Yoon Chiyoung và thì thầm, siết chặt xung quanh anh.

"Ah, yeah... s-sướng quá."

Yoon Chiyoung bị thôi thúc bởi những lời đó. Chỉ riêng việc Heeseong chấp nhận anh đã mang lại sự thoả mãn to lớn.

Những gì diễn ra sau đó bị che lấp bởi hơi nước. Âm thanh của nước và bất kỳ sự hiện diện nào cũng biến mất. Yoon Chiyoung ghét việc mình đã lắc Heeseong một cách dữ dội, đâm thúc mạnh bạo như một cỗ máy. Lực đẩy từ phần dưới rắn chắc của Yoon Chiyoung làm cho Heeseong ngã xuống người anh, bắp đùi anh căng phồng khi anh đâm thúc không ngừng nghỉ cho đến khi đạt đỉnh.

"Ưm, hmm..."

Bằng một cú thúc mạnh mẽ cuối cùng, thằng em của anh ta sưng lên, khoá chặt bên trong, và bắt đầu thắt nút. Yoon Chiyoung chịu đựng khoái lạc đau đớn bằng cách cắn vào vai Heeseong. Heeseong nằm trong vòng tay của anh, không thể phát ra một âm thanh nào. Vòng eo của cậu căng cứng và tái nhợt, run rẩy với mỗi lần xuất tinh sâu bên trong từ Yoon Chiyoung. Tinh dịch bắn ra nhiều lần từ quy đầu của anh ta.

"Cún con..."

Sau khi thắt nút, Yoon Chiyoung thở dài mãn nguyện và ngồi bên cạnh cậu. Trong một giờ tiếp theo, thằng em của anh sẽ không tách ra khỏi cậu. Heeseong khóc nức nở, bám vào vai anh để Yoon Chiyoung dỗ dành cậu. Anh hối hận vì thằng em của mình đã phồng lên quá lớn nhưng vẫn hy vọng rằng Heeseong sẽ tiếp nhận toàn bộ tinh dịch của mình. Yoon Chiyoung khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng xoa bóp tấm lưng đỏ ửng của Heeseong.

"Tại sao anh luôn phải đi và... hả?"

Heeseong thút thít, ngẩng đầu lên. Đôi mắt đỏ hoe và đôi tai chó con run rẩy của cậu trông thật đáng thương. Yoon Chiyoung đã lấy lại được ý thức, hôn nhẹ lên mặt Heeseong, hỏi,

"Em thấy khó chịu à? Tôi rút ra nhé?"

"Cứ để yên đó. Aa..."

Thắt lưng và cậu em của Heeseong được vuốt ve nhẹ nhàng, nhưng cái đó của cậu vẫn còn quá nhạy cảm, khiến Heeseong gần như hét lên. Ngay cả một cái chạm nhẹ cũng khiến cậu tràn ngập sự sung sướng mãnh liệt.

Heeseong sau đó bám lấy Yoon Chiyoung như thể không muốn buông tay, chính xác là những gì Yoon Chiyoung đã hy vọng.

"Đừng rút ra. Anh, anh thật xấu xa..."

Những lời cằn nhằn của Heeseong kết thúc khi cậu nhắm mắt lại, dường như ngất đi. Yoon Chiyoung khẽ cười, nhẹ nhàng cắn vào tai Heeseong. Sau đó, với vẻ mặt nghiêm túc hơn, anh di chuyển bên trong Heeseong, cố định nút thắt.

Yoon Chiyoung ôm chặt Heeseong trong vòng tay, hoàn tất việc thắt nút sâu. Mặc dù đã cảm thấy sảng khoái, nhưng cơn khát khao Heeseong vẫn còn đó. Yoon Chiyoung nhận ra rằng anh cần đẩy nhanh kế hoạch trả thù vì lợi ích của cả hai.

Một lần là hoàn toàn không đủ, niềm đam mê mãnh liệt với Heeseong chỉ càng sâu sắc thêm.


υ'• ﻌ •'υ


ᯓ★ hôm nào mà mãi hong thấy tui ra chap mới là bic đang edit chap H nên lâu z ó TvT 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro