Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3.7 ᯓ Sói ăn thịt người

Khi cả hai trở về, trong nhà đã có một sự thay đổi lớn. Phòng của Heeseong đã được sắp xếp.

Dường như những thuộc hạ không đi cùng Yoon Chiyoung hôm nay đã tiến hành sửa sang lại nó. Vừa nhìn thấy căn phòng của mình, Heeseong trong hình dạng nửa thú nửa người quan sát xung quanh với đôi mắt tròn xoe. Đôi mắt đen của cậu lấp lánh, và đuôi của cậu nhẹ nhàng đung đưa trước món quà bất ngờ này, nhưng vì không quen nhận được quà, Heeseong vô thức hỏi với vẻ hơi ủ rũ,

"Tại sao đột nhiên làm phòng cho tôi?"

"Chúng ta sẽ sống cùng nhau mà. Tất nhiên là em cần một phòng rồi."

Từ phía sau, Yoon Chiyoung ôm vai Heeseong và khoác lên người cậu một chiếc áo choàng. Dù bị Yoon Chiyoung cắn nhẹ vào dái tai, Heeseong vẫn nhìn quanh căn phòng được trang hoàng lạ lẫm.

Phòng của Heeseong lớn thứ hai sau phòng ngủ chính. Khi mở tủ âm tường ra, cậu thấy nó đã được lấp đầy những bộ quần áo mới và giày từ các thương hiệu khác nhau, và bên cạnh còn có một chiếc ghế sofa êm ái, một cái bàn và cả một chiếc laptop mới.

Điều khó hiểu là trong phòng không có giường. Heeseong nghĩ cũng không quan trọng lắm vì dù sao cậu vẫn ngủ chung với Yoon Chiyoung, nhưng rồi cậu khựng lại. Cậu tự hỏi tại sao việc ngủ chung với Yoon Chiyoung lại trở thành điều hiển nhiên như vậy.

Tuy nhiên, còn có một điều cậu không hài lòng hơn.

Heeseong cau mày nhìn một góc phòng. Ở đó có rất nhiều đồ dùng cho chó đầy màu sắc và một chiếc thảm mát xa phổ biến cho cún con.

"Anh nghĩ tôi thật sự là một con cún sao?"

"Chính xác. Cún con nhà ta là một con chó chọi mà."

Yoon Chiyoung tự hỏi nếu không phải cún thì Heeseong là gì, nhưng anh vẫn chiều theo. Dù sao, những gì cún con nói đều đúng cả. Heeseong nhìn những món đồ dành cho chó với vẻ không hài lòng, như thể cậu không thích chúng. Dù giả vờ không hài lòng, nhưng đôi mắt đen của cậu vẫn lấp lánh vì những món đồ đó đều cần thiết.

"........."

Heeseong yếu ớt quay đi. Như cậu nghĩ, việc có một căn phòng riêng trong sào huyệt của một con sói vẫn khiến cậu cảm thấy lạ lẫm. Đây không phải là nơi cậu nên an cư.

"Đừng làm phòng cho tôi mà không có sự cho phép của tôi."

"Tại sao?"

"Rồi tôi cũng sẽ tự sống một mình thôi mà."

Trước những lời đó, Heeseong nhận thấy sự thay đổi của Yoon Chiyoung từ phía sau. Bầu không khí lạnh lẽo khiến Heeseong sợ không dám quay lại. Sự thay đổi đột ngột trong cách cư xử của Yoon Chiyoung, người vẫn luôn thân thiện với cậu, là điều quá xa lạ.

Sau vài phút im lặng ngắn ngủi, Yoon Chiyoung hỏi nhẹ nhàng như mọi khi,

"Chẳng phải em đã nói sẽ sống cùng tôi mãi mãi sao?"

"Tôi chưa bao giờ nói vậy."

Heeseong đáp lại trong khi nhìn chằm chằm xuống sàn nhà với vẻ u sầu. Bầu không khí im lặng trang trọng bao trùm căn phòng được trang trí sang trọng.

Sau khi bị phản bội, Heeseong đã thay đổi một chút. Cậu không thích có không gian riêng trong nhà của Yoon Chiyoung, người mà cậu coi là đồng minh trong việc trả thù. Cậu ghét cảm giác mắc nợ và không muốn dựa dẫm vào ai nữa. Loại mối quan hệ này rồi sẽ tan vỡ vào một ngày nào đó, và khi điều đó xảy ra, người gánh chịu tổn thương, dù về vật chất hay tinh thần, sẽ là cậu. Trong trường hợp đó, tốt hơn hết là bắt đầu một mình mà không có gì cả.

"........."

Sau khoảng lặng kéo dài, Yoon Chiyoung thả tay, buông Heeseong ra khỏi cái ôm từ phía sau. Heeseong bối rối, chần chừ quay lại và thấy gương mặt vô cảm của anh. Đôi mắt xám của Yoon Chiyoung nhìn xuống cổ Heeseong, sắc bén và ánh lên sự thèm khát, như đôi mắt của con sói mà cậu đã thấy vào đêm hôm trước.

Heeseong cảm thấy một cơn ớn lạnh rợn người và cố lùi lại, nhưng Yoon Chiyoung nhẹ nhàng ôm eo kéo cậu lại, ép sát cậu với lực không hề nhỏ. Sau đó, anh cười yếu ớt, vẫn nhìn thẳng vào mắt cậu như trước. Khi Heeseong nhìn anh với ánh mắt ngờ vực, anh đưa ra một lời thỏa hiệp nhỏ,

"Vậy ít nhất hãy dùng mấy bộ quần áo này nhé, cún con."

"Quần áo?"

"Ừ. Quần áo của tôi em mặc không vừa đúng không?"

Đúng là vậy. Từ trước tới giờ, Heeseong luôn mặc quần áo của Yoon Chiyoung, vốn rộng quá cỡ và khá bất tiện. Dù hơi ngần ngại, Heeseong quyết định nhìn qua một vài món đồ vì thật lòng cậu cũng muốn có quần áo của mình. Yoon Chiyoung cuối cùng cũng thả cậu ra và nhẹ nhàng mở tủ âm tường như thể đang khoe nó.

Bên trong tủ là vô số quần áo được sắp xếp theo mùa. Đối với Heeseong, người chỉ có chưa đầy một hộp quần áo khi sống ở sòng bạc, đó là một thế giới hoàn toàn khác.

Quần áo mới của mình...

Heeseong lấy ra chiếc áo khoác mà cậu luôn mong muốn trước tiên. Cậu muốn có những bộ đồ thực sự vừa vặn với mình, không phải những bộ suit rẻ tiền hay quần áo thừa từ anh trai. Heeseong vuốt ve chất vải của chiếc áo khoác cao cấp. Chỉ cần nhìn qua, nó cũng trông sang trọng như chiếc mà Yang Hyechan mặc.

Yang Hyechan. Không biết vô thức nghĩ đến anh ta từ khi nào, Heeseong do dự hỏi,

"Nhưng... Yang Hyechan là ai? Tại sao lần trước anh nói tôi đã trả thù cho anh?"

Đáp lại câu hỏi của Heeseong, Yoon Chiyoung, người vẫn đang nhìn cậu với vẻ thích thú, trả lời một cách thản nhiên,

"À, chẳng có gì đâu. Cậu ta chỉ từng cố giết tôi thôi."

"...Cái gì?"

Heeseong quay lại với vẻ ngạc nhiên. Cậu thấy Yoon Chiyoung thong thả ngồi trên sofa, khẽ giật nhẹ cái đuôi đen của mình. Anh ta nói một cách nhẹ nhàng về vấn đề nghiêm trọng như thể đó là một kỷ niệm nhàm chán.

"Tôi đã xử lý anh trai của anh ta. Vì vậy Yang Hyechan hợp tác với chị gái tôi và tiếp cận tôi có chủ đích."

"Tại sao chị gái anh lại làm vậy?"

"Thủ lĩnh vốn không thích khi Người giám sát trở nên quá mạnh."

"........."

Cuối cùng, Heeseong đã hiểu những khó khăn thực sự mà một Người giám sát phải đối mặt. Cậu từng nghĩ rằng chỉ việc giám sát và đối phó với gia tộc đã là đủ khó, nhưng hóa ra đó là một vị trí phải gánh chịu sự căm ghét từ những người thân cận. Heeseong nhớ lại việc Yoon Chiyoung không được ai chào đón trong những buổi họp của gia tộc. Đó là ký ức khiến cậu nổi giận.

Với một chút nghi ngờ, Heeseong hỏi,

"Vậy... anh đã giết anh trai của Yang Hyechan sao?"

"Không, tôi không giết hắn. Tôi chỉ bắt anh ta trả giá cho sự phản bội của mình."

"À, vậy thì..."

Vẻ mặt nghiêm túc của Heeseong dần thả lỏng. Vậy thì kẻ phản bội xứng đáng phải nhận hình phạt thôi mà? Được nuôi những con chó chọi vốn coi trọng lòng trung thành nuôi lớn, Heeseong hiển nhiên tin rằng kẻ phản bội nên chịu hậu quả tương xứng.

Vậy nên anh ấy mới nói rằng mình cố tình cắn Yang Hyechan...

Với tính cách của Yoon Chiyoung, có lẽ anh đã cố tình để Yang Hyechan tiếp cận mình, thử lòng anh ta rồi sau đó trả thù. Trong mắt Heeseong, Yoon Chiyoung là con sói mưu mô nhất. May mắn thay, anh chỉ tỏ ra ngốc nghếch trước Heeseong, cho cậu đầy ắp những nụ hôn khi cậu ở dạng cún con.

"........."

Tuy nhiên, có một điều khiến Heeseong băn khoăn.

Dù Yoon Chiyoung chỉ làm nhiệm vụ của mình, anh lại phải gánh chịu sự oán hận từ chính những người đồng tộc, kể cả việc tính mạng bị đe doạ. Hơn nữa, ngay cả chị gái ruột cũng cố giết anh. Nhưng có vẻ Yoon Chiyoung đã trải qua những chuyện này không chỉ một lần.

Với ánh mắt tối sầm, Heeseong nhẹ nhàng hỏi trong khi vuốt ve đôi giày mới,

"...Anh không buồn sao?"

"Tại sao phải buồn?"

"Anh chị em của anh đó, chị gái anh đã cố khử anh."

"Cún con buồn cho anh sao?"

"Mẹ kiếp, tôi không có buồn nhé."

Heeseong nói với vẻ bướng bỉnh, khuôn mặt cau có hơn. Yoon Chiyoung chỉ mỉm cười đáp lại, đôi mắt xám tràn ngập tình yêu, điều này khiến Heeseong càng thêm khó chịu. Tuy nhiên, Heeseong không muốn tỏ ra yếu đuối chỉ vì mình đã bị phản bội. Cậu kiên quyết tin rằng mình không có lý do gì để buồn.

Yoon Chiyoung, sau khi cười một cách lặng lẽ, tựa tay lên lưng ghế sofa và nói với giọng hờ hững,

"Không sao đâu. Tôi vốn chẳng mong đợi gì."

".........."

Những lời đó khiến Heeseong cứng họng, không biết phải nói gì. Cậu cúi xuống không nói lời nào, bắt đầu nghịch đôi giày mới trong tay.

Có lẽ vì gần đây cậu cũng đã bị phản bội bởi một người mà cậu coi là gia đình, nên cảm giác lo lắng cho Yoon Chiyoung lại trỗi dậy, dù anh có nói rằng mình ổn. Cảm giác đó càng mạnh hơn khi cậu nhận ra cả hai đều là loài động vật có xu hướng sống theo bầy đàn.

Cảm giác bị bỏ rơi hay bị loại bỏ khỏi đàn đã khiến Heeseong đau khổ đến mức gặp ác mộng mỗi đêm, nhưng đối với Yoon Chiyoung, đó lại là chuyện bình thường ở huyện.

"...Sao có thể ổn được chứ?"

"Ừ, tôi cũng đã giận đấy, nhưng..."

Yoon Chiyoung mỉm cười rồi nhẹ nhàng đưa tay ra. Anh nắm lấy cánh tay của Heeseong rồi cẩn thận kéo cậu lại gần.

"Kể từ khi gặp cún con, mọi chuyện đều ổn cả. Tôi thậm chí đã bỏ hẳn cờ bạc rồi."

Nghĩ lại, Heeseong biết rằng Yoon Chiyoung từng là khách VIP tại nhiều sòng bạc, nhưng sau khi gặp cậu, anh chưa bao giờ đặt chân đến đó. Cậu đã nghĩ rằng Yoon Chiyoung chỉ đang làm việc và sống vui vẻ cùng với cún con suốt 24 giờ mỗi ngày. Sau khi gặp Heeseong, anh thực sự đã thay đổi. Cảm giác này thật đặc biệt vì việc ở bên nhau đã trở thành điều quá hiển nhiên.

Yoon Chiyoung lúc này đang ngồi trên ghế sofa ôm lấy Heeseong đang đứng trước mặt anh. Anh tựa má vào eo của Heeseong và nói, đôi tai sói đen của anh khẽ giật giật,

"Vì vậy đừng bỏ rơi tôi mà..."

".........."

"Em là người giám hộ của tôi mà phải không?"

Mỗi khi nói, đuôi của Yoon Chiyoung lại nhẹ nhàng đung đưa phía sau. Theo như Heeseong biết, sói thường không vẫy đuôi, nhưng con sói ăn thịt người này lại đang bắt chước cún con. Việc bắt chước lẫn nhau là biểu hiệu của đồng loại.

".........."

Heeseong ngây người ra, cẩn thận ôm lấy đầu đang dựa vào người cậu. Đôi tai sói đã cụp xuống để dễ vuốt ve, và Yoon Chiyoung cũng nhắm mắt lại thoả mãn.

Tuy nhiên, đôi mắt của cún con tràn ngập sự bối rối, cậu vẫn chưa hoàn toàn hiểu tình hình hiện tại. Nhưng trong đó cũng lóe lên chút hy vọng.

Nếu Heeseong rời khỏi nơi này, cậu sẽ chỉ còn lại một mình, cũng như Yoon Chiyoung. Dù tương lai chưa rõ ràng, nhưng hiện tại, họ chỉ còn có nhau.

Trái tim của Heeseong đã khẽ rung động với Yoon Chiyoung. Cậu ôm chặt đầu của anh vào lòng mình. Tim của cậu đập nhanh hơn. Bản năng bầy đàn của nhân thú rất mạnh mẽ. Cảm giác thỏa mãn khi được thuộc về bầy đàn đã câu dẫn Heeseong. Giọng nói của cún con vẫn cứng cỏi như mọi khi, không biết rằng nhịp tim nhanh của mình đang truyền đến Yoon Chiyoung.

"Đừng nghĩ rằng có thể dụ dỗ tôi bằng những lời đó."

"Em phát hiện ra rồi à?"

Yoon Chiyoung cười ranh mãnh, đôi mắt cong lên. Anh kéo Heeseong lại gần hơn, khiến cậu ngồi xuống đùi anh trên sofa.

Ngoài cửa sổ, mặt trời đang lặn, ánh sáng nhẹ nhàng len lỏi vào phòng. Trong không gian tĩnh lặng, Yoon Chiyoung cắn nhẹ vào cái má trắng hồng của Heeseong, nghịch ngợm cắn cậu mấy cái. Tiếng da thịt cọ xát với nhau nghe có vẻ lạ lẫm khi cả hai đang giằng co như đang chơi đùa với nhau.

Yoon Chiyoung vui vẻ cắn nhẹ vào cái cằm thon nhọn của Heeseong. Khi cậu cười mà không phản đối nhiều, anh mỉm cười vui vẻ, khóe miệng kéo lên cao. Chẳng mấy chốc, Yoon Chiyoung áp môi mình lên môi của Heeseong, như chuồn chuồn lướt nước.

"Anh..."

Heeseong giật mình tách môi. Mặc dù cậu đã hôn Yoon Chiyoung đến mức phát chán khi còn ở dạng cún, nhưng khi ở hình dạng con người, điều đó vẫn còn lạ lẫm. Tuy nhiên, Yoon Chiyoung cau mày lại như thể hỏi có vấn đề gì sao.

"Làm sao vậy?"

Anh nghiêng đầu và hỏi với ánh mắt rất đáng thương,

"Chỉ có hai chúng ta ở đây thôi... Không được sao?"

".........."

Những từ "chỉ có hai chúng ta" dường như có ý nghĩa đặc biệt với Heeseong. Không chỉ đơn thuần là không gian chỉ có hai người, mà dường như Yoon Chiyoung là người duy nhất đứng về phía cậu trong thế giới rộng lớn này.

Những người luôn tiếp cận Heeseong đều có kỳ vọng cao chỉ vì ngoại hình dịu dàng của cậu. Trong số đó, những người có ý đồ xấu mong muốn những thứ đặc biệt hơn. Không ai chấp nhận con người thật của cậu.

Nhưng Yoon Chiyoung thì khác. Mặc dù anh là một con sói ăn thịt người với quá khứ bí ẩn, anh là người duy nhất chấp nhận tất cả mọi mặt của Heeseong và dành cho cậu sự yêu thương vô điều kiện. Heeseong chăm chú nhìn vào từng bộ phận trên khuôn mặt đẹp trai của Yoon Chiyoung. Yoon Chiyoung cắn môi như thể chịu đựng điều gì đó, rồi nhắm mắt lại, áp trán mình vào trán của Heeseong. Yoon Chiyoung khẽ siết chặt eo cậu hơn, như thể đang yêu cầu cậu nhìn vào anh, .

Đúng như dự đoán, Heeseong không đẩy anh ra.

Lần đầu tiên, Heeseong đáp lại những gì mình nhận được từ Yoon Chiyoung. Mặc dù cậu do dự trong chốc lát, nhưng chẳng mấy chốc, cậu vụng về tiến đến và đặt môi mình lên môi của Yoon Chiyoung. Trước dáng vẻ ngây ngô ấy, Yoon Chiyoung mỉm cười, khóe miệng cong lên rồi ôm lấy Heeseong, nhẹ nhàng đan môi với cậu. Anh ôm chặt lấy cơ thể Heeseong như muốn giam cầm toàn bộ con người cậu.

Chẳng bao lâu sau, Heeseong đón nhận những nụ hôn của anh mà không phản đối nhiều, giống như khi cậu còn là cún con. Tuy nhiên, cậu không có ý hôn sâu hơn vì hơi thở của Yoon Chiyoung bắt đầu trở nên gấp gáp.

Heeseong cắn môi, khẽ tách ra một chút và nói,

"Nhưng tại sao anh lại tha cho thủ lĩnh...? Chúng ta không thể khử hắn cùng với Park Geontae sao?"

"Chúng ta nên làm vậy không? Tôi tha cho hắn vì hắn chưa làm điều gì khinh suất, nhưng..."

Heeseong suy nghĩ rồi nghiêm túc thì thầm rằng họ nên quan sát hắn kỹ lưỡng.

Yoon Chiyoung mỉm cười tươi sáng trước bộ dạng nghiêm túc đó của Heeseong, áp trán mình vào trán của cậu. Vẻ ngoài nghiêm túc của cậu với những kế hoạch chân thành trông thật đáng yêu. Nhân cơ hội này, Yoon Chiyoung kéo cổ của Heeseong và lại tiếp tục đan môi với cậu.

"Ưm, chờ đã..."

Khi cảm xúc dâng trào, nụ hôn trở nên sâu hơn. Hơi thở của Yoon Chiyoung cũng bắt đầu gấp gáp trở lại. Từ từ, mặt Heeseong đỏ bừng lên, cậu đẩy vai của Yoon Chiyoung ra muốn thoát khỏi vòng tay anh.

Heeseong đứng dậy khỏi chỗ ngồi, vội vàng buộc lại chiếc áo choàng đã bị tuột một nửa. Cả cơ thể của cậu, với cả lớp lông trên chiếc đuôi trắng dựng đứng lên hết, rõ ràng là biểu hiện của phát tình. Mặc dù Yoon Chiyoung cố kéo cậu lại gần lần nữa với đôi mắt sáng rực, Heeseong đẩy tay anh ra, như thể nhắc nhở và nói với giọng nghiêm nghị:

"Không, bác sĩ nói không được kích thích anh."

"Tiếp xúc cơ thể sẽ giúp giải phóng pheromone mà."

"Gâu!"

Trước khi Yoon Chiyoung kịp nói xong, Heeseong đã biến thành cún con như đang chạy trối chết. Cậu lao ra khỏi phòng không chút luyến tiếc.

".........."

Bị bỏ lại một mình, Yoon Chiyoung thậm chí không thể đứng dậy do phần hạ bộ đang đau nhức và chỉ có thể đưa tay lên che trán. Những mạch máu nổi rõ trên trán anh.

Rõ ràng họ đã bảo em ấy phải hợp tác mà.

Mặc dù biết rằng Heeseong cần thời gian để tự mình tiếp cận, nhưng Yoon Chiyoung chỉ muốn loại bỏ tên bác sĩ vô dụng kia ngay lập tức.


υ'• ﻌ •'υ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro