Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3.6 ᯓ Sói ăn thịt người

Sau khi Yang Hyechan hỏi thêm vài câu về mối quan hệ giữa Heeseong và Yoon Chiyoung. Anh ta dường như đã bị thuyết phục rằng họ đang có một mối quan hệ tình cảm chỉ vì Yoon Chiyoung đã đến bệnh viện cùng người đó, và anh ta rời đi.

"Cậu có thể ra rồi."

Khi hành lang trở nên yên tĩnh, Ji Yeongbae nhẹ nhàng lắc Heeseong ra khỏi cổ chân mình. Động tác của anh ấy càng cẩn thận hơn bình thường.

Ngay sau đó, một quả bóng bông trắng lăn ra khỏi ống quần. Cún con với bộ lông rối bù nhìn Ji Yeongbae bằng ánh mắt sắc bén rồi hỏi,

'Anh ta đi chưa?'

"Đi rồi."

Ji Yeongbae chải lại đầu cún con rối bù cho gọn gàng. Heeseong thở phào nhẹ nhõm và leo lên bàn tay của Ji Yeongbae. Biểu cảm của cậu nghiêm túc, và cái đuôi vẫn run lên liên tục, không thể thoát khỏi sự căng thẳng.

Dù sao thì cậu cũng không hối hận vì đã hất nước ép dâu lên mặt Yang Hyechan. Bởi vì anh ta là người nói xấu Yoon Chiyoung trước. Tuy nhiên, việc Yang Hyechan là người yêu của thủ lĩnh bầy sói thuần chủng làm Heeseong quan ngại.

'Liệu mình sẽ không sao chứ?'

Khi Heeseong suy ngẫm, cậu dùng ngôn ngữ cơ thể để hỏi Ji Yeongbae.

Không phải là cậu đang quan tâm đến Yoon Chiyoung, chỉ là việc Yoon Chiyoung đã trở nên nhạy cảm do sốc pheromone khiến cậu lo lắng thôi. Sức khỏe của anh ấy đã yếu sẵn rồi, Heeseong lo rằng nếu anh ấy gặp cú sốc lớn hơn sẽ gây ra một đợt sốc pheromone khác. Cậu cũng lo rằng Yoon Chiyoung có thể sẽ trách mắng cậu lần đầu tiên vì đã gây chuyện lớn như vậy, đã thế còn là gây chuyện với người yêu của thủ lĩnh bầy sói thuần chủng.

Ngược lại với Heeseong, Ji Yeongbae tỏ ra bình thản.

"Cậu sẽ ổn thôi. Nếu cậu bị đánh trước thì..."

'Tôi mới là người ra tay trước.'

Lẽ ra cậu nên để bị đánh trước. Heeseong hối hận vì đã không kích động Yang Hyechan nhiều hơn. Tuy nhiên, cậu không hối hận vì đã hất nước ép.

Lúc đó, có tiếng gọi từ phòng cách ly vang lên.

"Người giám hộ của Yoon Chiyoung?"

"Gâu."

Khi cún con trả lời, Ji Yeongbae bế Heeseong đến đó. Y tá cố gắng hướng dẫn Ji Yeongbae mà không hiểu lời cảm ơn mà cún con đang lẩm bẩm trong tay anh ấy, cô chỉ cười rạng rỡ vì thấy nó dễ thương. Cô không ngờ rằng bản thể người giám hộ của con sói trong phòng lại là một bé cún con.

Ngay sau đó, bác sĩ bước vào phòng cách ly với hồ sơ bệnh án.

"Người giám hộ là..."

'Là tôi đây.'

Dù Heeseong giơ bàn chân trước lên như để trả lời, bác sĩ vẫn không nhận ra là người giám hộ trẻ tuổi mà ông đã gặp trước đó, nên bắt đầu giải thích các biện pháp phòng ngừa của Yoon Chiyoung cho Ji Yeongbae.

"Trước hết, nồng độ pheromone đã giảm xuống 1018 sau khi tiêm thuốc ức chế, nhưng trong thời gian tới, hãy tránh để bệnh nhân bị kích thích quá mức. Nếu cảm thấy bị đe dọa hoặc lo âu, khả năng cao là cơn sốc pheromone sẽ xảy ra lần nữa."

"Gâu."

"Cũng có thể xảy ra lo âu do chia cách, vì vậy người bạn đời nên ở gần càng nhiều càng tốt. Cảm giác ổn định sẽ giúp giảm nồng độ pheromone. À, và tránh để các pheromone của nhân thú khác đến gần, vì nó có thể làm tăng sự hung hăng."

"Gâu!"

"Bây giờ, hãy ở cạnh anh ấy để bệnh nhân tỉnh dậy một cách ổn định và hãy liên tục nói chuyện với anh ấy."

"Gâu."

"Vậy... cậu hãy truyền đạt lại lời tôi cho người giám hộ nhé."

Bác sĩ bối rối nhìn cún con đang phản hồi rất tích cực, vô thức vỗ nhẹ đầu cậu trước khi rời đi. Dù đã trực tiếp khám cho Heeseong trước đó, ông không thể kết nối bản thể này với người mình đã gặp.

Mặc kệ sự bối rối của bác sĩ, Heeseong nhìn Yoon Chiyoung đang nằm trong buồng kính với phần thân trên trần trụi. Anh vẫn đang trong trạng thái nửa thú, các miếng dán được gắn trên lưng và gáy đã được tháo ra.

'Có phải lo âu do chia cách xảy ra sau cú sốc pheromone lần trước không?'

Heeseong nhớ lại cảnh Yoon Chiyoung hoảng loạn tìm kiếm cậu vào buổi sáng. Dù sao thì để tránh việc phải trải qua cơn sốc pheromone khủng khiếp đó lần nữa, bây giờ cậu phải ở bên Yoon Chiyoung và chăm sóc anh ấy như một tác phẩm nghệ thuật bằng kính mong manh.

Heeseong nhìn vào cơ thể rắn chắc của Yoon Chiyoung với ánh mắt ghen tị và khó chịu, rồi tiếp tục quan sát khuôn mặt anh. Yoon Chiyoung dường như đang dần tỉnh lại, từ từ xoay người nằm thẳng với biểu cảm nhăn nhó đau đớn. Những mạch máu nổi trên cánh tay và mồ hôi lạnh đọng trên trán cho thấy anh vẫn đang chịu đựng cơn đau.

Nhớ lại lời dặn dò của bác sĩ, Heeseong cố gắng đánh thức anh bằng cách nói bất cứ điều gì cậu nghĩ ra được.

'Tỉnh dậy đi. Đi mua tôm cho tôi ăn nữa.'

'Tôi bảo tỉnh dậy đi mà.'

'Tôi vừa đánh bại bạn trai cũ của anh đấy.'

Trong khi Heeseong lẩm bẩm, Yoon Chiyoung dần thả lỏng hàng lông mày đang nhíu lại và nhìn về phía bên cạnh. Ngay khi thấy cún con, anh cười rạng rỡ. Đó là nụ cười hạnh phúc giống hệt như mỗi sáng khi ánh mắt của họ gặp nhau.

Khi ánh mắt chạm nhau, Heeseong ngập ngừng một chút, sau đó đặt hai chân trước lên mặt kính của buồng cách ly. Giống như có một lớp gel trên đệm chân của cậu bám chặt vào mặt kính, Yoon Chiyoung vuốt ve vị trí mà bàn chân nhỏ vừa chạm vào bằng ngón tay, mỉm cười như thể anh thấy điều đó dễ thương không chịu nổi.

"Em đang đợi tôi sao?""Gâu."

Heeseong bỗng cảm thấy bối rối kỳ lạ. Khuôn mặt lạnh lùng của con sói tàn nhẫn này lại trông dễ nhìn nhất khi vừa thức dậy. Mỗi khi hình tượng thanh nhã thường ngày của anh có chút rối bời, trông như một viên ngọc quý đầy vết nứt. Đó là lý do tại sao Heeseong thấy dáng vẻ thư thái của Yoon Chiyoung vào buổi sáng rất dễ chịu.

Tuy nhiên, có một điều khiến Heeseong lo lắng.

'Làm sao mình có thể kể với anh ta là mình đã gây rắc rối đây?'

Nhìn thấy Yoon Chiyoung đang mỉm cười vui vẻ, Heeseong cảm thấy có chút áy náy khi phải thừa nhận rằng mình đã gây ra chuyện. Cún con liếc mắt đầy ẩn ý về phía Ji Yeongbae, người đang bế cậu lên. Đó là dấu hiệu bảo Ji Yeongbae dịch lại một cách khéo léo chút.

Với chút hối lỗi trong lòng, cún con cố gắng gom đủ can đảm để nói với Yoon Chiyoung,

'Nhưng tôi vừa gây rắc rối rồi.'

"Cún con đã tuyên bố với thiếu gia Yang Hyechan rằng mình đang trong một mối quan hệ lãng mạn với giám đốc, cậu ấy còn tạt nước dâu vào anh ta."

'Này!'

Cảm thấy bị phản bội, cún con sủa lớn vào Ji Yeongbae. Cậu thà chịu đựng cách dịch lộn xộn như thường lệ còn hơn là cái kiểu dịch siêu việt này.

Dù sao thì sự thật vẫn là sự thật, nên cún con không còn mặt mũi nào để đối diện. Heeseong bắt đầu đoán xem phản ứng của Yoon Chiyoung sẽ ra sao, nhưng thật kỳ lạ.

"Khục khục khục...."

ᯓ★ kiểu ảnh cừi trầm thấp á mà để khà khà khà nghe hài qa để z chứ cũng khbic phải diễn tả tiếng cừi sao hết =))

Yoon Chiyoung thực sự bật cười, hai vai rung lên như vừa nghe thấy điều gì đó quá đỗi dễ thương. Tiếng cười khẽ vang lên khi anh còn nửa tỉnh nửa mơ, vừa thoải mái vừa nhẹ nhõm. Cún con vẫy đuôi, nhìn anh mà không hiểu tình hình. Cậu cảm thấy nhẹ nhõm vì Yoon Chiyoung không coi chuyện này nghiêm trọng như cậu đã nghĩ.

Sau khi cười một lúc, Yoon Chiyoung cuối cùng cũng bình tĩnh lại và hỏi,

"Ha, em làm vậy vì ghen sao, cún con?"

'Tại sao tôi phải ghen chứ?'

"Giờ em còn ghen vì tôi nữa sao."

Chú cún nhìn Yoon Chiyoung với ánh mắt thương hại.

Ghen sao? Thật nực cười. Heeseong chỉ đơn giản cảm thấy Yang Hyechan thật phiền phức, cún con cứng đầu nghĩ vậy.

Vù.

Vào lúc đó, buồng kính từ từ mở ra. Sau đó, Ji Yeongbae đặt cún con lên ngực Yoon Chiyoung và rời khỏi phòng cách ly như thể chạy trốn. Heeseong biết đó là để giảm thiểu việc Yoon Chiyoung tiếp xúc với pheromone, nhưng cậu vẫn cảm thấy có chút oán giận anh ta để cậu lại một mình với con sói ăn thịt người này.

Tuy nhiên, cũng có sự thay đổi tích cực.

'Nồng độ pheromone thực sự đang giảm?'

Có lẽ nhờ tâm trạng ổn định, nồng độ pheromone hiển thị trên màn hình theo thời gian thực đã giảm nhẹ xuống 1013. Nhân cơ hội đó, Heeseong cuộn tròn trên ngực Yoon Chiyoung thành một nắm như chiếc bánh bao. Cậu muốn nồng độ pheromone giảm thêm nữa.

Lúc đó, Yoon Chiyoung vuốt ve cún con và nói điều gì đó thật khó hiểu.

"Tốt lắm. Cún con nhà ta đã trả thù cho tôi rồi."

Trả thù?

Heeseong ngơ ngác, nhưng vì đang ở dạng cún con, cậu không thể hỏi gì thêm. Điều đó khiến cậu hơi bực bội, nhưng cậu cố tình giữ nguyên hình dạng này vì an toàn của Yoon Chiyoung. Dù sao thì, khi ở dạng người, Yoon Chiyoung sẽ ngửi mùi của cậu như thể anh đang trong kỳ phát tình, nên giữ nguyên hình dạng này có vẻ tốt hơn, vì nó dường như mang lại liệu pháp trị liệu bằng thú cưng cho Yoon Chiyoung.

Sau khi nghỉ ngơi thoải mái cho đến khi tỉnh táo hoàn toàn, Yoon Chiyoung thong thả rời khỏi bệnh viện.

'Tôi đã trả thù cho anh đó.'

Cho đến khi họ bước vào xe, đuôi của cún con vẫn không ngừng vẫy. Heeseong thầm phấn khích trước tình huống lạ lùng này. Cậu đã gây ra một chuyện lớn, nhưng mọi chuyện đã trôi qua suôn sẻ, thậm chí cậu còn được khen ngợi. Đây là điều mà cậu chưa từng trải nghiệm khi sống với tên khốn Park Geontae.

Nhìn thấy chiếc đuôi không ngừng ngoe nguẩy, Yoon Chiyoung cười rồi bắt đầu chụp một đống ảnh cho cún con trong tay anh.

"Nhiều lúc, tôi thực sự cảm thấy như mình sắp phát điên..."

Không phải Heeseong nói câu đó. Đó là lời độc thoại lười biếng của Yoon Chiyoung. Dù cún con ngước nhìn anh với đôi mắt buồn bã, Yoon Chiyoung vẫn nhẹ nhàng đưa máy ảnh lại gần và lẩm bẩm,

"Người yêu của tôi là một bé cún con, và thậm chí cậu ấy còn ghen vì tôi."

Đồ điên.

Heeseong nghĩ thầm với tâm trạng u sầu, nhưng cậu không trách anh. Cậu chỉ đơn giản cảm thấy hạnh phúc khi biết rằng Yoon Chiyoung đã đứng về phía cậu. Hơn nữa, cậu cảm thấy phấn khích khi nghe đến từ "trả thù". Cún con tự hào ngồi trên một bên đùi của Yoon Chiyoung, ưỡn cao ngực. Hơn cả thích việc Yoon Chiyoung bỏ qua sự việc mà không gặng hỏi chi tiết, cậu biết ơn vì anh đã hiểu và nói rằng cậu đã làm rất tốt. Điều này khiến cậu cảm thấy như mình đã có một chỗ dựa mang lại cho cậu cảm giác an toàn.


υ'• ﻌ •'υ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro