3.18 ᯓ Sói ăn thịt người
Cuộc họp được ấn định vào chiều tối.
Xét tới tính chất của cuộc họp này, Heeseong cũng phải để ý đến vẻ ngoài của mình trước khi ra ngoài. Yoon Chiyoung hôm nay có phần điềm tĩnh hơn thường lệ, nhưng anh vẫn ân cần chăm sóc Heeseong từ sáng, nắm tay cậu khi cả hai cùng rời khỏi nhà phụ.
Cuộc họp được tổ chức ở vùng ngoại ô lãnh thổ của loài sói, cạnh một hồ nước đẹp đẽ. Khi đến nơi, Heeseong bắt đầu cảm thấy hồi hộp, nhưng may mắn thay tuyết bắt đầu rơi. Cậu ve vẩy đuôi, đi dọc theo con đường trải sỏi. Vì cậu rất thích tuyết nên cảm thấy thoải mái hơn trước.
Những nhân thú đến dự cuộc họp đều là những nhân vật đáng gờm.
Ngồi quanh bàn là Người giám sát, Heeseong, Thủ lĩnh Gia tộc, Yang Hyechan, và mẹ của Yoon Chiyoung. Bàn ăn vô cùng lớn, được bày đầy ắp các món ăn Hàn Quốc cao cấp. Tuy nhiên, ngay cả những con tôm chắc thịt cũng không kích thích được sự thèm ăn của Heeseong do bầu không khí căng thẳng hiện hữu.
Cuộc họp này giống như một buổi đối chất hơn là một buổi gặp mặt.
Heeseong lén nhìn xung quanh. Thủ lĩnh Gia tộc và Người giám sát ngồi đối diện nhau, đang trao nhau những cái nhìn lạnh lùng. Yang Hyechan không dám nhìn thẳng vào mắt Yoon Chiyoung và chỉ nhìn chăm chăm vào một điểm nào đó trên bàn.
Sau đó, với vẻ mặt thản nhiên, Yoon Geonyoung buông một lời khen mỉa mai.
"Nhìn em thế này, chị thấy em ở cùng một con chó con cũng hợp đấy chứ."
"Chị cũng thế. Em không biết hai người đã trao nhẫn đính hôn rồi. Trông đẹp đôi lắm, vì em đã làm mối giới thiệu mà."
Cuộc trò chuyện nghe có vẻ bình thường, nhưng ánh mắt lại kể một câu chuyện khác. Đôi mắt xám của Yoon Geonyoung luôn lạnh lùng, và dù Yoon Chiyoung nở nụ cười, ánh mắt anh lại lạnh lẽo.
May mắn thay, mẹ của Yoon Chiyoung, người ngồi giữa, dẫn dắt cuộc họp. Bà đẹp và nhân từ, đối xử với Heeseong một cách thoải mái, không có thành kiến dù cậu là loài khác.
"Đây là lần đầu tiên có một nhân thú thuộc loài khác tham dự một buổi gặp mặt như thế này. Hãy ăn uống thoải mái nhé."
"C-cảm ơn."
Heeseong đáp lại một cách khó khăn, cầm lấy nĩa và dao. Cậu không thể giả vờ dễ thương hay tinh nghịch do tính cách của mình, nên biểu cảm có phần căng thẳng, nhưng bầu không khí không tệ. Heeseong cảm thấy may mắn trong lòng vì đã học được những nghi thức bàn ăn cơ bản khi làm việc tại sòng bạc. Nếu không, với thói quen thể hiện suy nghĩ qua hành động, có lẽ cậu sẽ trông rất lúng túng chỉ với việc ăn uống.
Cảm thấy thoải mái hơn chút, Heeseong cố gắng hết sức để hỗ trợ Yoon Chiyoung như anh mong muốn, cho thấy họ đang yêu nhau say đắm.
"Ăn chút thịt đi."
Heeseong cắt miếng steak và đưa nó qua đĩa của Yoon Chiyoung. Hành động của cậu khá vụng về. Heeseong quen với việc được phục vụ, nên đây là lần đầu tiên cậu lấy thức ăn cho Yoon Chiyoung. Hơn nữa, Heeseong không giỏi trong những hành động tình cảm giả tạo như vậy. Biết rõ điều này, Yoon Chiyoung ngồi im lặng suốt từ nãy đến giờ cũng nở nụ cười chân thành đầu tiên.
Rồi nhìn Heeseong với ánh mắt yêu thương có đâm thẳng vào tim cậu, anh trơ tráo nói,
"Đút cho anh đi. Như mọi khi ấy."
Chết tiệt.
Heeseong chửi thầm trong lòng, lườm anh với vẻ khó chịu và bất ngờ. Cậu đang hỏi liệu Yoon Chiyoung có nghiêm túc không. Tuy nhiên, Yoon Chiyoung chỉ nhìn cậu thản nhiên như thể hỏi có vấn đề gì à.
"...Đây."
Cuối cùng Heeseong vẫn dùng nĩa đâm vào miếng thịt, như muốn đâm Yoon Chiyoung thay cho miếng steak, rồi đút cho anh. Miếng steak chất lượng, thấm đẫm nước sốt chui vào miệng Yoon Chiyoung. Khi nhai, anh nhìn Heeseong bằng ánh mắt đầy tình cảm. Nếu không phải vì Heeseong đang quay mặt đi với biểu cảm chán ghét, trông họ có lẽ sẽ giống một cặp đôi yêu thương nhau hết mực.
Bị lừa bởi cảnh tượng ấy, mẹ của Yoon Chiyoung hài lòng nhận xét,
"Hai đứa có vẻ rất hợp nhau."
"À, chuyện đó... vâng."
"Tuy buổi gặp mặt được sắp xếp khá gấp, nhưng cháu có người thân nào khác muốn giới thiệu với chúng ta không?"
"......"
Trước câu hỏi giản dị ấy, đồng tử đen của Heeseong cứng đờ. Gia đình. Đối với Heeseong, đó là hai từ khiến trái tim cậu như vỡ vụn chỉ cần nghe thấy.
May mắn thay, Yoon Chiyoung đã trả lời thay cho cậu. Đó là một câu trả lời tàn nhẫn.
"Chắc mọi người đã gặp họ rồi..."
Lần này, ánh mắt của Yoon Chiyoung hướng về phía Yang Hyechan. Khoảnh khắc đôi mắt xám của họ chạm nhau, mặt của Yang Hyechan trở nên tái nhợt khi anh ta rủ mắt. Ngọn tóc vàng hoe của anh ta run rẩy thảm hại. Thái độ kiêu ngạo trước Heeseong đến mức bị tạt nước dâu lên người lúc trước hoàn toàn biến mất.
Không quan tâm, Yoon Chiyoung tiếp tục,
"Người đã nuôi cún con của chúng ta suốt 5 năm."
"Anh đang nói gì vậy...?"
Lần này, Yang Hyechan có vẻ đã lấy lại bình tĩnh, phản bác lại lời nói của Yoon Chiyoung. Tuy nhiên, đối với Heeseong, anh ta vẫn không thể che giấu nỗi sợ hãi đối với Yoon Chiyoung. Có lẽ vết thương của anh ta cũng đang đau nhói, khi anh ta vụng về làm rơi đôi đũa đang cầm bên tay phải. Cuối cùng, Thủ lĩnh Gia tộc ngồi bên cạnh đã trực tiếp giúp đỡ anh ta.
Thấy cảnh tượng đó khá thú vị, Yoon Chiyoung dựa lưng vào ghế và hỏi,
"Cậu chủ nhỏ nhà mình có thích đánh bạc không?"
Cảm nhận được sự khinh miệt, Yang Hyechan nheo mắt nhìn với vẻ hung hãn.
"Tôi không thích những trò chơi bẩn thỉu như vậy."
Lần này, Yang Hyechan không run rẩy khi nhìn vào Yoon Chiyoung. Xét đến tin đồn về sở thích đánh bạc của Yoon Chiyoung, có vẻ như Yang Hyecha nói điều đó để hạ thấp anh.
Tuy nhiên, như đã dự đoán, Yoon Chiyoung có một ý định khác.
"Vậy cậu nói chuyện gì với Park Geontae mà vui vẻ thế?"
"Tôi không có bất kỳ cuộc trò chuyện nào với anh ta."
"Ồ..."
Trước khi câu trả lời có thể tiếp tục, Yoon Chiyoung đã nắm chặt tay Heeseong dưới gầm bàn. Bàn tay to lớn của anh ấm áp, nhưng Yoon Chiyoung lại mỉm cười gian xảo khi dồn ép Yang Hyechan.
"Làm sao cậu biết rõ quản lý sòng bạc đến mức có thể nói mình không có cuộc trò chuyện nào với anh ta trước tiên...?"
'Tính cách của tên này, thật sự mà...'
Lắng nghe cuộc đối thoại, Heeseong cảm thấy mọi chuyện đã bị đẩy lên đỉnh điểm. Cậu ngạc nhiên khi thấy Yoon Chiyoung đang gây áp lực cho Yang Hyechan mà không hề quan tâm đến tình huống hiện tại. Tương tự, đôi mắt của Yang Hyechan run rẩy rõ ràng, thể hiện sự bối rối của anh ta.
Dù ngạc nhiên, Heeseong vẫn căm ghét nhìn chằm chằm vào Yang Hyechan với ánh mắt căm hận.
Như đã đoán, Yang Hyechan có liên quan đến Park Geontae. Đúng vậy. Cuộc gặp gỡ của họ với Yang Hyechan và những con chó của sòng bạc tại bệnh viện ngày hôm đó hoàn toàn không phải là ngẫu nhiên, và Park Geontae chắc chắn không bỏ qua lời đề nghị của Thủ lĩnh Gia tộc. Heeseong cảm thấy phát ngán với những trò chơi đê hèn của họ.
"Yoon Chiyoung."
Lúc này, Thủ lĩnh Gia tộc xen vào cuộc trò chuyện. Cô ta vẫn nhìn Yoon Chiyoung với ánh mắt lạnh lùng. Tuy nhiên, Yoon Chiyoung chỉ thản nhiên nhìn chị gái với nụ cười thoải mái. Một sự căng thẳng nặng nề bao trùm giữa hai chị em. Ngay cả mẹ của họ cũng không biết cách can thiệp và chỉ lo lắng sốt ruột.
Yoon Geonyoung lên tiếng như thường lệ:
"Chị không ngờ người từng nghiện cờ bạc như em lại mang nửa kia đến trong một dịp thế này."
"Đúng vậy. Em cũng không ngờ đâu."
Yoon Chiyoung tao nhã nhấp một ngụm ly rượu khi trả lời. Trong lòng, Heeseong cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Yoon Chiyoung dường như luôn nắm thế thượng phong trong câu chuyện. Cảm thấy an tâm, Heeseong chăm chú nhìn chằm chằm vào Yang Hyechan như để canh chừng. Cậu thậm chí còn nghĩ đến việc trả thù Yang Hyechan ngay khi cuộc gặp này kết thúc.
Nhưng sau đó, lời nói tiếp theo của Yoon Geonyoung khiến Yoon Chiyoung tỏ ra kích động lần đầu tiên.
"Cha sẽ rất vui khi thấy em mang một con chó con về làm bạn đời."
"......"
Trong tích tắc, gương mặt của Yoon Chiyoung cứng đờ.
Đó là một biểu hiện khác so với nụ cười thường trực của anh. Khuôn mặt không biểu cảm của anh khiến người ta cảm thấy rợn người hơn là nếu anh ta tỏ rõ sự giận dữ.
'Tại sao anh ta lại hành động như vậy...?'
Heeseong nhìn xuống dưới bàn. Có gì đó kỳ lạ. Tay của Yoon Chiyoung đang siết chặt tay cậu bên dưới. Đôi mắt thường dịu dàng giờ đây sắc bén như muốn giết người trước mặt. Tuy nhiên, đối với Heeseong, anh ta trông rất không ổn, như thể có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Yoon Chiyoung lên tiếng trong khi nhìn chị gái của mình:
"...Phải. Cha sẽ rất vui."
Yoon Chiyoung nói như đang thở dài, hơi thở của anh nặng nhọc. Tay cầm ly rượu của anh run rẩy, và anh cười như một tiếng thở dài sau một khoảng lặng dài. Rượu đỏ còn sót lại trong ly đang tạo thành những gợn sóng nhỏ.
"Ông ấy là kiểu người sẽ chúc mừng ngay cả khi em trở thành Người giám sát và tham gia vào việc ăn thịt đồng loại."
Cái gì...?
Mắt Heeseong mở to. Lời Yoon Chiyoung vừa nói cậu nghe không hiểu. Một người cha sẽ chúc mừng anh trở thành Người giám sát ngay cả khi anh ăn thịt người. Cậu không thể nào tưởng tượng nổi cuộc sống mà Yoon Chiyoung đã trải qua.
Tuy nhiên, cậu không có nhiều thời gian để suy nghĩ về điều đó. Cảm nhận được sự thay đổi, Heeseong lo lắng gọi tên anh.
"Yoon Chiyoung?"
Yoon Chiyoung dường như không thể kiểm soát cảm xúc của mình và bắt đầu biến đổi trở lại trạng thái bán thú. Răng nanh của anh bật ra và ánh mắt xám lấp lánh trở nên lạnh lùng. Những mạch máu căng phồng trên cổ, và anh gầm gừ như một con thú hoang. Hơn nữa, vì không thể kiểm soát sức mạnh của mình, ngay cả chiếc ly trong tay anh cũng vỡ vụn.
Choang!
"Chiyoung!"
"Này, anh...!"
Mẹ của Yoon Chiyoung và Heeseong đều đứng bật dậy vì sốc. Tuy nhiên, khi thấy Yoon Chiyoung trong trạng thái bán thú, mẹ của anh không thể cứ vậy mà lại gần anh. Chỉ có Heeseong vội vàng lấy chiếc ly vỡ ra khỏi tay anh và xem xét vết thương. May mắn thay, các mảnh kính chỉ làm xước các vết chai trên lòng bàn tay, vì vậy nó không chảy máu nhiều, nhưng máu vẫn rỉ ra từ nhiều chỗ, trông có vẻ nguy hiểm.
"Có ai có hộp sơ cứu không? Mau lên...!"
Heeseong lo lắng gọi và nhìn xung quanh. Tuy nhiên, cậu không thể nói hết câu khi nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ trước mắt.
Tất cả mọi người, kể cả nhân viên, đều giữ khoảng cách và chỉ sợ hãi nhìn Yoon Chiyoung. Chỉ có Thủ lĩnh Gia tộc vẫn ngồi im như tượng nhìn em trai mình, và chỉ có Heeseong ở lại bên cạnh anh.
"Đến đây, chúng ta đi băng bó vết thương."
Cuối cùng, Heeseong buộc phải đưa Yoon Chiyoung rời khỏi phòng. Nhân viên quá sợ hãi để đến gần, vì vậy Heeseong phải nhận hộp sơ cứu và tự mình băng bó cho anh.
Ngay cả lúc đó, Yoon Chiyoung vẫn đang thở ra những hơi thở nặng nề. Nhìn cảnh đó, Heeseong cảm thấy đau lòng. Giống như ngày xưa khi mẹ cậu đã khóc vì cậu bị bệnh.
ᯓ★
"Nếu anh thấy giận, anh phải ném cái ly đi. Tại sao lại tự bóp nát nó trong tay...?"
Heeseong nói như đang khiển trách. Tuy nhiên, mặc dù nặng lời như vậy nhưng khuôn mặt cậu đầy lo lắng, đôi tai cũng cụp xuống.
Không ai giúp đỡ, vì vậy Heeseong đang tự tay băng bó cho Yoon Chiyoung. Trong khi đó, Yoon Chiyoung đang dụi mũi vào vai Heeseong, điều chỉnh lại hơi thở của mình. Có lẽ vì pheromone của anh chưa ổn định, cơ thể anh ta không thể chịu nổi sự kích động cảm xúc mạnh mẽ. Nếu anh còn chịu thêm cú sốc nào nữa, có lẽ anh đã rơi vào trạng thái sốc pheromone rồi.
Tuy nhiên, Heeseong không sợ anh. Cậu chỉ thấy tội nghiệp cho Yoon Chiyoung, người đang tuyệt vọng dựa vào mình. Nhìn thấy cách gia đình đối xử với Yoon Chiyoung, Heeseong nghĩ rằng cậu đã hiểu tại sao Yoon Chiyoung đã trao cả trái tim mình cho cậu và dựa vào một chú cún con như cậu chỉ trong một ngày.
Yoon Chiyoung dụi cái trán nóng hổi của mình vào vai Heeseong, nói:
"Cún con... Em lo lắng cho tôi à?"
"Tất nhiên là tôi lo lắng, còn sao được nữa?" Heeseong đáp lại.
Tuy nhiên, Yoon Chiyoung cười nhẹ như thể anh rất thích điều đó. Những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán anh, nhưng may mắn là anh đã bình tĩnh lại một chút khi chỉ còn lại một mình với Heeseong.
Dù vậy, Heeseong lo lắng cho anh, cẩn thận đề nghị,
"Anh có muốn trở về hình dạng bản thể không? Liệu anh có thể tỉnh táo lại không?"
"Tôi có thể làm thế... nhưng tại sao?"
Yoon Chiyoung cởi áo khoác đang mặc như đang quá nóng, và đắp nó lên người Heeseong. Hơi thở anh nặng nề vì cơn sốt tăng cao, và đôi môi đỏ hồng của anh trông quyến rũ đến kỳ lạ. Mặc dù có vẻ như anh đang gặp khó khăn, anh vẫn nói bằng giọng nịnh nọt, vuốt ve eo của Heeseong,
"Em có thể làm tôi bình tĩnh lại bằng cơ thể của mình."
"... Anh đang bị thương mà giờ lại nói chuyện này sao?"
Heeseong trách móc anh ta và hoàn thành việc băng bó. May mắn là vết thương không sâu, nhưng sự đáng yêu của Yoon Chiyoung mỗi khi anh ở trong trạng thái này khiến Heeseong bực mình. Nếu anh đang đau, Heeseong chỉ ước anh thành thật nói ra thay vì cố gắng làm không khí nhẹ nhàng hơn. Điều đó khiến cậu cảm thấy càng thương cảm cho Yoon Chiyoung.
Heeseong đứng dậy để cố ổn định anh. Cậu phải tìm một nơi mà Yoon Chiyoung có thể cảm thấy thoải mái hơn một chút.
"...Chúng ta quay lại căn nhà phụ đi. Đi nào."
May mắn thay, Yoon Chiyoung ngoan ngoãn theo sau Heeseong. Lúc này vẫn còn sớm, mặt trời chưa lặn hết nên bên ngoài vẫn còn chút ánh sáng. Cảm thấy nhẹ nhõm, Heeseong bước dọc theo con đường phủ đầy tuyết cùng với Yoon Chiyoung.
Đằng sau họ, Yoon Chiyoung quay lại với ánh mắt lạnh lùng, nhìn thắng vào tòa nhà chính nơi Thủ lĩnh Gia tộc đang ở.
Yoon Chiyoung nhìn chằm chằm vào ô cửa sổ có ánh đèn bật lên rất lâu, và khi Heeseong gọi anh, anh lại hành động như bình thường. Anh không muốn thể hiện sự hung hăng trước mặt cún con của mình.
υ'• ﻌ •'υ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro