Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3.17 ᯓ Sói ăn thịt người

"Ư...."

Sáng sớm hôm sau, Heeseong thức dậy với cái đầu đau như búa đổ và cảm giác buồn nôn. Cún con nhìn xung quanh với khuôn mặt nhăn nhó vừa tỉnh giấc và đôi mắt mệt mỏi.

Đây là đâu vậy...?

Một phần do trời tối, xung quanh cậu mờ mịt như thể cả không gian đang bị bao trùm bởi một tấm màn.

May mắn thay, cún con với kinh nghiệm bị lạc trong chăn dày dặn biết rằng cậu có thể thoát ra nếu cứ di chuyển về phía trước. Lảo đảo tiến về phía trước với cảm giác nôn nao, cuối cùng Heeseong cũng tìm thấy lối thoát.

"Gâu..."

Nơi mà cún con chui ra là cổ chiếc áo thun dài tay màu trắng của Yoon Chiyoung.

Quá mệt mỏi, cậu nằm nghiêng đó với khuôn mặt nhỏ như củ khoai tây ló ra ngoài. Heeseong cứ thế nằm đó, nhìn lên cái cổ săn chắc của Yoon Chiyoung, rúc rúc cơ thể lông xù của mình bên trong. Nhìn thấy Yoon Chiyoung, từng ký ức đêm qua bắt đầu trở lại với cậu từng chút một.

Mình đã nói gì với anh ấy tối qua vậy...?

Thật không may, Heeseong không phải loại say xong thì quên hết tất cả. Một khi bắt đầu nhớ lại, những hành vi yếu đuối và đáng thương của mình từ đêm qua tràn về.

Có vẻ như cậu đã âu yếm dụi má vào ngực Yoon Chiyoung vì quá vui mừng, nói những điều kỳ quặc... và thậm chí đã khóc thảm hại trong vòng tay anh. Điều đó hoàn toàn không thể tưởng tượng được đối với một chú chó chọi kiêu hãnh. Không thể tin được thực tế đó, cún con đá tung áo thun của Yoon Chiyoung như đang cố đẩy một tấm chăn ra.

Aaa, đau đầu quá...

Nhưng chỉ một cử động mạnh đã khiến tàn dư từ cơn say càng trào lên mãnh liệt hơn. Cún con rên rỉ và nằm bẹp xuống vì cơn đau đầu chóng mặt. Dù không muốn thừa nhận, nhưng Heeseong rất yếu khi uống rượu, và vì vậy cơn say của cậu trở nên nặng nề. Cậu chỉ muốn nằm xuống bên cổ Yoon Chiyoung và ngủ thêm, nhưng bụng cậu đau quá.

'Này...'

Cuối cùng, Heeseong luồn mình ra khỏi lớp áo và bò lên gối. Nhờ có đèn ngủ trong phòng, cậu có thể thấy Yoon Chiyoung, người trông như một thiên thần khi ngủ. Cún con yếu ớt dụi mũi lên mí mắt của Yoon Chiyoung và thì thầm một cách mệt mỏi.

'Yoon Chiyoung... tôi đau quá...'

Heeseong nói và ngạc nhiên với chính mình. Đây là lần đầu tiên cậu nói với ai đó rằng mình đau ngoại trừ mẹ của cậu.

Từ trước đến nay, nếu cậu chỉ hơi tỏ ra yếu đuối ở sòng bạc, cậu sẽ bị la mắng hoặc bị ép phải chịu đựng như một chú chó chọi thực thụ, vì vậy cậu đã quen với việc gánh chịu một mình. Có lẽ vì đã phơi bày tất cả những suy nghĩ nội tâm với Yoon Chiyoung một cách đáng thương vào đêm qua, việc nói mình bị đau không còn cảm thấy lạ lùng nữa. Ít nhất, khi nói điều đó trong hình dạng cún con, cậu cảm thấy yên tâm hơn vì đối phương không thể hiểu được.

Nếu đã vậy, cún con lấy thêm can đảm và thử nói thêm.

'Bụng tôi đau kinh khủng...'

Điều này thật lạ. Càng than vãn, cảm giác nóng rực trong ngực cậu càng trào lên. Sự thật rằng cậu cũng có một người để dựa vào khiến lòng cậu ấm áp đến mức bỏng rát, cùng với nỗi buồn cậu đã chịu đựng. Kỳ lạ thay, chỉ cần có ai đó để nói điều này đã làm cậu cảm thấy khá hơn. Cún con tựa đầu vào má Yoon Chiyoung, định biến lại thành người để ít nhất là có thể uống chút nước.

Ngay lúc đó, Yoon Chiyoung cau mày. Đôi mắt lờ đờ của cún con mở to trong sự ngạc nhiên.

Bỗng nhiên, Yoon Chiyoung ngồi bật dậy. Vừa tỉnh dậy ngơ ngác, anh vội vàng hỏi cún con bằng giọng khàn khàn,

"Bé cưng, em đau à?"

Cái gì...?

Trước khi cún con kịp ngạc nhiên, Yoon Chiyoung đã thở dài và ghé mặt lại gần, nhẹ nhàng vuốt má cậu.

"Là do em uống rượu hôm qua..."

"......"

"Thế nên cún con không nên uống rượu."

Dù bị mắng, Heeseong chỉ ngước lên nhìn Yoon Chiyoung với đôi mắt ngạc nhiên. Thật đáng kinh ngạc khi Yoon Chiyoung hiểu được lời cậu nói về việc bị đau. Và dù điều đó chẳng có gì đặc biệt, nhưng nó luôn có ý nghĩa thật lớn đối với cún con bé nhỏ.

... Sao anh ấy hiểu được nhỉ?

Ngước nhìn Yoon Chiyoung, Heeseong từ từ biến thành người.

Bên cạnh cậu, Yoon Chiyoung đang gọi điện thoại để yêu cầu gì đó. Anh đang gọi một cốc nước nước mật ong và chút canh, những món tốt cho người say rượu.

Nhìn vào bờ lưng rộng của anh, Heeseong lơ đãng lắng nghe cuộc trò chuyện.

[Là chuẩn bị cho cậu chủ sao? Thế anh đã trải qua đêm cùng người yêu hả? Anh làm tốt lắm. Vậy tôi sẽ chuẩn bị ngay.]

Dù có là nhân viên thân cận với Yoon Chiyoung, thật ấn tượng khi họ có thể trò chuyện với sự quan tâm như vậy và nhận lời yêu cầu ngay cả vào lúc sáng sớm thế này.

Anh ấy đối xử tốt với mình ngay cả khi mình không ở dạng cún...

Cảm thấy ngứa ngáy và hài lòng mà không rõ lý do, Heeseong nhẹ nhàng cắn và đùa nghịch với chiếc đuôi sói đen nhánh của Yoon Chiyoung. Giờ đây, cả hai đã quen với nhau ngay cả trong trạng thái nửa người nửa thú. Cảm giác thật giống như họ là người yêu của nhau.

Rồi Yoon Chiyoung kết thúc cuộc gọi, quay lại với một nụ cười mỉm trên môi.

"Em đang định quyến rũ tôi à?"

"...Anh chỉ cần im miệng thì chắc cũng đã sắp được tôi quyến rũ rồi."

"Tại sao? Chính em là người chạm vào đuôi của tôi trước."

"Hừ..."

Heeseong nằm đó xưng xỉa ném cái đuôi của Yoon Chiyoung đi. Nhưng chiếc đuôi đen như mun lại xoay trở lại và nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt đỏ bừng của Heeseong.

Hắt xì.

Heeseong hắt hơi vì ngứa và xoay người lại. Đầu tai của cậu đỏ lên. Cậu không thể tin rằng mình đang làm những điều mà người yêu thường làm với nhau.

Cảm giác trên đuôi nhân thú giống như tai của họ. Bị túm và kéo đuôi chắc chắn không dễ chịu, thậm chí đau đớn, giống như tai, và việc chạm nhẹ hoặc cắn đuôi cũng có ý nghĩa tình dục tương tự. Đó là lý do tại sao việc chạm vào đuôi nhân thú là một hành động đùa giỡn giữa những người yêu nhau, mang tính gợi tình. Điều này là tự nhiên, bởi đuôi nằm phía trên mông, và nhiều nhân thú như Heeseong, có đuôi là một trong những vùng nhạy cảm.

Nhưng bây giờ họ đã đến giai đoạn chạm vào đuôi nhau là điều hoàn toàn tự nhiên.

Dù mối quan hệ này còn khá xa lạ với Heeseong, nhưng cậu ngoan ngoãn nắm lấy tay Yoon Chiyoung khi anh giúp cậu ngồi dậy. Yoon Chiyoung vẫn còn buồn ngủ, dụi mũi vào cổ Heeseong như đang càu nhàu trong khi vuốt ve tấm lưng gầy gò của cậu. Cảm nhận được sự vuốt ve đầy yêu thương, Heeseong hỏi cho chắc chắn.

"Nhưng... sao anh hiểu được những gì tôi nói lúc nãy?"

"Tôi đã học. Từ Youngbae..."

Yoon Chiyoung trả lời một cách uể oải với giọng buồn ngủ. Có lẽ vì anh ta rất dễ bị mệt mỏi, nên lúc này trông anh ấy có phần rời rạc. Dù vậy, Heeseong vẫn ngạc nhiên khi anh ấy tỉnh dậy như thế này. Cậu nhớ lần trước, khi cậu chạy trốn với một gói đồ trong miệng, Yoon Chiyoung còn chẳng buồn tỉnh giấc.

Hơi thở của Yoon Chiyoung liên tục phả vào cổ cậu. Heeseong vẫy vẫy tai vì nhột, hỏi:

"Anh học từ khi nào vậy?"

Ngay lúc đó, Yoon Chiyoung đứng dậy, khoác một chiếc áo choàng ấm áp lên người Heeseong và nói:

"Tôi tò mò về những lời thút thít của cún con khi bị ốm. Tôi đã hỏi rồi ghi nhớ chúng."

"....."

Bằng cách nào đó, Heeseong cảm thấy như sự yếu đuối của mình đã bại lộ. Dù vậy, cậu tự hỏi tại sao mình lại che giấu khía cạnh yếu đuối đó trước Yoon Chiyoung, người là đồng đội của cậu. Có lẽ Heeseong đã dựa dẫm vào Yoon Chiyoung từ rất lâu rồi.

Trong lúc cậu mải mê suy nghĩ, Yoon Chiyoung đã đặt một chiếc bàn trước mặt Heeseong đang ngồi bên mép giường. Heeseong tự hỏi tại sao anh lại dọn bàn sớm như vậy, nhưng nhân viên đã mang nước mật ong lên trước. Trong khi Heeseong uống nước mật ong để làm dịu bụng, món canh giá đỗ cay, cơm nóng và một bữa ăn đơn giản được dọn ra. Heeseong ngạc nhiên khi chiếc bàn được dọn ra thế này bất kể thời gian nào.

Heeseong nghĩ rằng mình có thể tự ăn, nhưng Yoon Chiyoung ngồi bên mép giường, ôm lấy cậu. Anh ấy cố gắng tự tay đút cơm cho Heeseong bằng thìa trong khi trông vẫn rất rối bời.

"Đút tôi ăn và ôm tôi. Giống hệt như lúc tôi là cún con..."

"Buông ra. Tôi tự ăn được."

"Há miệng ra nào. Aaa..."

"Tôi sẽ tự ăn... Haizz. Aa.."

Heeseong cố giật lấy cái thìa nhưng rồi từ bỏ. Thật phiền phức, nhưng tay của Yoon Chiyoung dài hơn, nên cậu không bao giờ thắng được trong trò dằng co này. Dù sao thì Heeseong cũng đã quen với việc được đút ăn, nên cậu ngồi im và ăn một cách thoải mái.

Động tác chăm sóc của Yoon Chiyoung vẫn nhẹ nhàng như khi cậu còn là cún con. Đúng như anh ấy nói, chăm sóc cậu như một người yêu. Tình huống này đã trở nên xa lạ đến mức Heeseong tự hỏi liệu mình có xứng đáng được chăm sóc thế này không.

Dù người cho có muốn đến đâu, giờ đây Heeseong cũng muốn đáp lại, dù chỉ một chút. Vì trái tim cậu quá tầm thường để đáp lại, nên cậu muốn thể hiện qua hành động.

"...Này. Yoon Chiyoung."

Heeseong nắm lấy bàn tay đang quấn quanh eo cậu của Yoon Chiyoung. Đó là một bàn tay to gấp đôi nắm tay của cậu, nhưng nó luôn đan chặt với tay của Heeseong mỗi khi anh nắm lấy.

Heeseong ăn một thìa canh mà Yoon Chiyoung đút cho và cảm thấy bụng dần dịu đi. Khi bụng cậu dần bình ổn lại, đầu óc cậu cũng trở nên tỉnh táo hơn. Khác với lúc cậu vừa thức dậy trong trạng thái rũ rượi, Heeseong nói với gương mặt cứng rắn hơn hẳn:

"Dù sao... ngay cả khi anh nhặt tôi về với mục đích đen tối nào đó, anh vẫn là ân nhân của tôi."

"Làm sao mà nhặt về và nuôi một bé cún con bị thương lại trở thành mục đích đen tối được...?"

Dù nghe những lời chẳng khác gì bị vu khống, Yoon Chiyoung chỉ cười nhẹ. Sau khi được đút thêm cho một thìa canh ấm, Heeseong tiếp tục nói với giọng ngày càng nghiêm túc hơn:

"Anh muốn tôi làm gì trong cuộc họp gia đình chính thức?"

"Liệu có cần phải diễn theo không?"

"Tất nhiên rồi."

Không chấp nhận thái độ thong dong đó, Heeseong nhìn lên và nhắc nhở anh:

"Anh và thủ lĩnh đang ở mối quan hệ đối địch mà."

"Em thông minh lắm, cún con."

Yoon Chiyoung nói với giọng buồn ngủ và hôn lên tóc của Heeseong. Có lẽ vì anh vẫn chưa hết buồn ngủ, anh bắt đầu lảm nhảm với đôi mắt xám lờ mờ.

"Cứ làm như bình thường thôi. Như thể em yêu tôi chết đi được ấy."

"Tôi chưa bao giờ làm thế."

"Em làm thế suốt mà."

Cái tên này có lẽ đang hẹn hò với những cún con khác ngoài mình? Heeseong cau mặt, gãi cổ. Tuy nhiên, cậu hiểu ý của Yoon Chiyoung nên cũng chẳng hiểu lầm gì cả. Cậu biết rằng dù cậu làm gì trong hình dáng cún con, Yoon Chiyoung cũng yêu đến chết.

Sau đó, Yoon Chiyoung hỏi:

"Cún con. Em có áp lực không?"

"...Một chút."

"Vậy thì em không cần phải tham dự cuộc họp gia đình chính thức."

"Cái gì cơ?"

Chuyện vớ vẩn gì thế này sau khi đã đi đến đây? Heeseong hỏi lại đầy ngạc nhiên, cau mày. Ngay cả khi thấy biểu cảm đó, Yoon Chiyoung vẫn bình thản lau chút canh mà cậu vừa làm sóng sánh ra bằng khăn giấy và nói:

"Dù sao tôi cũng sẽ đi để cảnh cáo thôi."

"Cảnh cáo gì?"

"Hmm..."

Yoon Chiyoung mỉm cười và nhìn xuống Heeseong. Căn phòng ngủ chỉ được chiếu sáng bởi đèn ngủ với chút ánh sáng mờ nhạt, tổ điểm cho đôi mắt xám và nụ cười có phần tê dại của anh. Heeseong nghĩ rằng mỗi khi anh làm gương mặt này, trông anh như đang giận điều gì đó.

"Cảnh cáo rằng đừng đụng vào người yêu của tôi nữa, người mà tôi trân trọng đến mức đưa đến cuộc họp gia đình chính thức như thế này?"

"..."

Heeseong không biết anh cũng có ý đó. Cậu nghĩ rằng anh đến đây để xem có mối liên kết nào giữa Park Geontae và phe thủ lĩnh không, nhưng hóa ra Yoon Chiyoung lại có ý đồ riêng. Điều này làm cậu ngạc nhiên.

Thực ra, điều đáng sợ ở Yoon Chiyoung là anh rất xảo quyệt, mặc dù anh trông có vẻ là một kẻ vô dụng, lười biếng. Thực tế, chỉ có Heeseong là thấy anh dễ dãi và thoải mái mà không nhận ra điều đó.

Sau đó, Yoon Chiyoung nói như thể tự nói với chính mình:

"Nhưng bây giờ nghĩ lại về việc đưa em về ra mắt gia đình, tôi có chút hối hận..."

"...Tại sao?"

"Vì tôi chỉ muốn cho em thấy mặt tốt của mình thôi."

Yoon Chiyoung nói và ôm chặt Heeseong từ phía sau. Cơ thể gầy gò của Heeseong nằm gọn trong vòng tay rộng lớn của anh. Heeseong đang đau đầu vì say rượu, hơi nhíu mày và nắm lấy cánh tay rắn như đá của Yoon Chiyoung. Dù vậy, những lời thì thầm của anh, như thể không muốn buông ra, lại khiến lòng cậu đau nhói.

"Tôi ước em chỉ có thể thấy mặt tốt của tôi thế này..."

"...Anh cho tôi thấy mặt tốt của anh khi nào chứ?"

Heeseong cằn nhằn nhưng vẫn lén lút nắm tay Yoon Chiyoung. Đó là vì cậu có phần hiểu tại sao anh lại nói thế.

Có lẽ vào cuộc họp gia đình chính thức ngày mai, sẽ có tình huống mà gia đình của Yoon Chiyoung tìm cách cản trở cậu. Cậu không trông đợi một cuộc họp gia đình hòa hợp, nhưng dù sao, Heeseong cũng không muốn thấy Yoon Chiyoung bị gia đình mình kìm hãm. Lạ thay, chỉ nghĩ về điều đó thôi cũng khiến cậu tức giận như thể mình bị đối xử bất công. Là người hiểu hoàn cảnh của Yoon Chiyoung, và là đồng đội của anh, cậu không thể hiểu nổi họ.

Mình có thể hiểu việc sốc pheromone, nhưng...

Heeseong đã thấy nhiều thứ, là người gần gũi nhất với Yoon Chiyoung trong suốt thời gian qua. Cậu biết cách anh tận hưởng nghệ thuật và yêu thích mặt đó của bản thân. Nhưng anh dường như căm ghét bản thể của mình - cái thứ không thể kiểm soát lý trí do sốc pheromone. Anh luôn cảnh giác với chính ý thức của mình và liên tục rơi vào lo âu. Cảm thấy thương cho anh, Heeseong ngồi trong vòng tay của Yoon Chiyoung, người nãy giờ đang im lặng, một lúc lâu.

"...Yoon Chiyoung."

Heeseong đã ăn xong, nói như thể tự hạ quyết tâm:

"Dù phe thủ lĩnh có nói gì, tôi cũng chỉ tin vào những gì mình tận mắt chứng kiến."

"Thật chứ?"

"...Ừm."

Tiếng cười khúc khích của Yoon Chiyoung vang lên từ phía sau. Anh dường như nghĩ đó chỉ là một lời hứa hẹn ngọt ngào, sáo rỗng, nhưng Heeseong đã rất chân thành. Cún con nắm chặt tay anh, khẳng định:

"Chó chọi không bao giờ nói dối."


υ'• ﻌ •'υ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro