Rái cá con
Hôm nay tôi mặc quần dài, nhưng rồi tôi lại xắn lên vì nóng. Bae Youngjun thì không, anh mặc quần đùi tới đây. Anh tới lúc bố tôi đang ngồi làm việc trên cái bàn đá trong bếp, bố hỏi anh không lạnh à, anh nói ngoài trời nhiệt độ cũng không thấp đến vậy. Bố tôi nhún vai. Bố hỏi anh có muốn ăn bánh không, bố tôi hay mua nhiều đồ ăn vặt linh tinh mà chẳng để ý rằng tôi không ăn chúng bao giờ.
Bae Youngjun nói hôm nay anh đã tự mua bánh.
Tôi hơi ngạc nhiên, bởi bình thường anh rất thích mấy cái bánh bố tôi mua. Bố hay mang cho chúng tôi lúc giải lao, tôi cũng theo thói quen mà lấy bánh cho anh những hôm bố bận không về nhà buổi tối. Chắc bố nhìn hộp bánh vơi đi nên cứ nghĩ tôi thích cái loại đó.
Tôi khép cửa phòng, dù không muốn thì tôi vẫn phải ngồi vào bàn học. Hôm nay tôi không có gì để đánh lạc hướng anh, tệ hơn nữa tôi còn cần phải quan sát anh thích gì, làm gì, nghĩ gì để hoàn thành thứ nhiệm vụ ngớ ngẩn hội đồng anh em tối cao giao phó. Trước giờ tôi không để ý đến anh nhiều, nên hiện tại tôi mới bắt đầu nhận ra một vài thứ.
Một, anh thích đụng chạm cơ thể. Hai, anh có một cái mụn trên chóp mũi mà mãi vẫn không hết. Hai điều này không liên quan gì đến nhau, nhưng tôi cũng không thấy còn gì ấn tượng nữa. Cái thứ nhất là bởi thói quen này của anh khiến tôi thoải mái tiếp cận anh hơn, cái còn lại là vì tôi thấy vừa dễ thương vừa ngớ ngẩn.
Bae Youngjun cách tôi có một tuổi, đủ để anh dễ làm thân và cũng đủ để anh có thể lên giọng với tôi. Lúc sửa bài anh có thể thoải mái đến mức ngả đầu vào cánh tay hay tựa cằm lên vai tôi. Tôi còn hơi bất ngờ là nếu quá mải lướt điện thoại, Bae Youngjun sẽ co hẳn chân gác hẳn lên đùi tôi. Anh suýt đạp phải thằng em tôi một lần, ngày trước thì tôi sẽ bực mình và muốn đấm anh như cách tôi đấm thằng Suhwan, còn bây giờ tôi muốn hành hạ lại anh bằng cách khác.
Mắt tôi nhìn vào vở còn tâm trí tôi đã trôi hết về miền cực lạc, tôi gác cằm lên tay, nghiêng đầu như thể đang suy nghĩ rất cẩn thận. Tôi làm bộ chăm chú học rất lâu, đến mức còn không nhớ mình đang làm toán hay viết văn. Tôi cứ liếc sang nhìn Bae Youngjun ở bên cạnh, hay đúng hơn là liếc nhìn đùi anh.
Anh chống một chân lên ghế, tì cằm vào đầu gối mà mải miết nghịch điện thoại. Anh nói khi nào làm xong bài tôi có thể đưa cho anh kiểm tra, nhưng những dòng kẻ trên vở tôi chỉ toàn những điều vớ vẩn. Vở nháp của tôi cũng chỉ chứa những ký tự không nhìn ra là gì, kèm theo đó là những vệt bút ngang dọc không một ý nghĩa. Anh cứ ngồi không mà chẳng thèm nhắc nhở tôi, vậy nên tôi cũng ngồi không mà quan sát anh.
Cả hai chúng tôi đều đang lên cơn lười biếng, chúng tôi không đứa nào muốn làm việc của mình.
"Mỏi cổ quá."
Nói rồi anh vươn vai, con mắt anh híp lại. Tôi nhìn cặp đùi trắng đang căng ra bên dưới. Chân anh vừa dài vừa thẳng tắp, giống của mấy cô minh tinh hạng A hơn là một thằng học sinh vừa cận vừa lấm chấm mụn.
Tôi vừa nghĩ đến đây thì anh nhổm dậy khỏi ghế, lững thững đi ra thả bịch người xuống giường tôi. Anh lăn một vòng, còn không thèm lật chăn lên mà cứ nằm thẳng xuống. Bae Youngjun tự nhiên như ở nhà, không thèm chớp mắt mà cứ thế nằm sấp trên giường tôi. Anh túm cái gối của tôi ôm vào người, cổ chân này gác lên cổ chân kia, mấy ngón chân cứ duỗi ra rồi lại co lại. Anh chỉ từng thoải mái đến độ ngồi xuống giường tôi chứ chưa đến mức nằm hẳn xuống rồi vừa lướt điện thoại vừa bóc da môi như thế. Môi anh đỏ ửng, trông vô thức tôi cũng liếm môi mình.
"Làm bài đi, cho anh nằm một tí."
Bọn con trai thì thường vừa tầy quầy vừa xuề xòa và chẳng ngại gì nhau. Cho nên Bae Youngjun cũng chẳng để ý tôi làm gì sau đó. Hiện giờ tôi vẫn chỉ tiếp tục kê cằm lên tay, bận rộn lột đồ của anh ở trong tâm trí.
Bả vai anh nhô cao, lưng lại võng xuống, tôi thấy rõ từng góc trên cơ thể. Từ chỗ này tôi chỉ thấy nửa gương mặt anh, má anh nhìn bầu bĩnh như con nít. Lúc anh cựa mình, cái áo phông bị tốc lên, để lộ cho ra chỗ hõm lưng và cái bụng mềm mềm núng nính như thạch. Cạp quần lót của anh cũng lộ ra làm tôi không rời mắt được.
Mông anh vểnh lên, tất nhiên là hông anh chẳng to bằng bọn con gái, nhưng với tôi thì chỉ cần phần thịt tròn và mềm là được. Ống quần anh không che được cặp đùi, từ chỗ tôi ngồi cũng thấy hai bắp thịt trắng nõn. Thỉnh thoảng anh rít lên khi móng tay chọc vào môi, lúc khác thì anh cố nén cười vì cái gì đó trên mạng. Bae Youngjun xinh thật, ngang ngửa mấy mẫu ảnh tạp chí khiêu dâm.
Tiếc là tôi không thể giơ máy lên chụp cái dáng nằm úp bụng rồi đung đưa chân kia.
Ấn tượng đầu về môi Bae Youngjun vẫn là một thứ ám ảnh và tâm trí tôi, tôi không nghĩ mình phải cố xua nó đi khỏi đầu nhiều thế. Tôi thích quan sát lúc anh chu môi hoặc lúc anh mải lướt điện thoại mà quên không thèm khép miệng lại. Mấy hình ảnh đó sau khi vào đầu tôi thì không được trong sáng cho lắm, nói thẳng ra là nếu được thì tôi sẽ bóp cằm anh rồi chọc tay vào càn quấy trong ấy một lúc lâu. Anh mà hét lên có lẽ còn kích thích hơn, tôi sẽ chỉ muốn trói tay anh lại ngay khi ấy.
Bae Youngjun hay bóc da môi, tôi cũng chỉ muốn giúp anh bỏ thói quen xấu kia đi. Còn nếu anh cứ thích đặt cái gì đó lên miệng, anh có thể giúp tôi bằng cách bỏ cái điện thoại xuống và sang bên này liếm đến bao giờ tôi bắn là được.
Thật sự là quần tôi hơi cộm lên, nhưng phản ứng sinh lý của tôi cũng không có gì đáng trách. Tôi cũng không phải một thằng bỉ ổi, dù tôi bị bố lơ là từ bé nhưng tôi cũng tự biết giữ mấy ý nghĩ đấy trong đầu. Đôi khi tôi vẫn ăn nói bậy bạ, nhưng đó là vì tôi chơi cùng mấy thằng anh lớn. Những người xung quanh vẫn luôn đánh giá tôi là một đứa ngoan ngoãn không có gì để chê.
Còn Bae Youngjun thì tôi không chắc. Anh nằm giữa mớ chăn gối tán loạn của tôi, đùi thì mềm, mông thì căng, môi lại càng xinh, đút cu vào chỗ nào chắc cũng sướng. Con người bình thường ai cũng có nhu cầu chứ đâu phải phật tử xuất gia mà kiêng khem cho khổ. Tôi chả thanh cao hơn thằng nào, nên tôi tự nhận là tôi thèm kéo cái cơ thể kia lại bao khít thằng em cho nó khỏi bất mãn.
Tôi vứt bút xuống bàn khiến anh giật nảy mình. Anh mở to mắt như con thỏ dựng tai lúc bị dọa sợ. Hoặc một con rái cá con lúc bị dọa sợ, không quan trọng cái nào, bởi chúng nó đều đáng yêu cả. Mà đáng yêu như Bae Youngjun thì nên nằm trên giường tôi rên chứ không phải canh tôi học.
"Em đi vệ sinh."
Tôi thông báo. Tất nhiên là tôi chẳng thế cứ thế rời đi. Làm sao tôi nhẫn tâm bỏ con rái cá con ở đấy suy nghĩ xem tôi trốn đi đâu được.
Ông bố tôi có lẽ đã vào phòng, tôi không còn thấy ánh đèn bếp được bật nữa. Tôi úp một vốc nước lạnh lên mặt, nghiêm túc xua bớt mấy cái ý nghĩ tục tĩu trong đầu. Tôi cố thay thế hình ảnh Bae Youngjun nằm đó đầy khêu gợi bằng mấy thứ kinh dị nhất có thể. Ví dụ như cái tóc vàng màu cứt của thằng Suhwan hồi lớp sáu, hoặc cái tóc bát úp bị mẻ giữa trán của thằng khờ này, hoặc là cái mặt đần thối của chihuahua Choi Yonghyeok lúc bị người anh em ruột ở tiệm mì sủa vào mặt.
Tôi thấy thật bất bình. Bae Youngjun thì thoải mái nằm ung dung, còn tôi lại phải vào nhà vệ sinh nghiền ngẫm về cuộc đời.
Tôi vặn tay nắm cửa phòng, mong rằng con rái cá đã nghe được tiếng bước chân tôi và bò lại về bàn. Nãy giờ anh đã tra tấn sức chịu đựng của tôi đủ rồi.
Đúng như tôi cầu nguyện, lần này khi mở cửa, tôi không còn thấy anh nằm sấp mà vui vẻ đung đưa chân. Nhưng tôi nên ước cụ thể hơn vào những lần sau. Bae Youngjun đã ngả hẳn người xuống đệm, cái gối xấu số của tôi bị anh kéo xuống kẹp giữa đùi. Chắc anh không nhận ra anh đã làm vậy, bởi anh cứ cố dịch người lên để tìm kiếm cái gối đầu. Anh uốn éo, sắp sửa phô hết cả làn da mà đúng ra anh phải che lại. Một thằng con trai mới lớn như anh mà cũng lả lơi thế.
Bae Youngjun nhón người lên mà nhìn tôi khi tôi quay lại. Cổ áo trễ xuống để lộ lồng ngực bên trong. Anh nuốt nước bọt, trái cổ của tôi cũng vì thế mà lên xuống. Chính cái thân thể không hồng hào căng đầy như phụ nữ lại khiến tôi một lần nữa thấy có hứng sóc lọ. Lưỡi tôi thấy đắng nghét, ước gì anh đứng ra sửa chữa cho những tội lỗi của mình.
Tôi nghiêm nghị bước lại giường mình, liếc mắt lườm anh.
Bae Youngjun chưa kịp mở miệng, tôi đã giơ tay tét mạnh vào bắp đùi mịn màng. Anh khe khẽ ré lên, mặt mũi nhăn nhó như ăn phải chanh. Bao nhiêu nơ-ron thần kinh của tôi đều được chạy hết công suất để tôi không xông vào đè anh ra ngay lập tức.
"Nằm gọn vào đi cho em nằm với."
Tôi thả người xuống giường, sát ngay cạnh anh. Tôi cảm nhận được một chút sợ sệt nho nhỏ và một chút cứng đầu khi anh chẳng thèm di chuyển. Đùi anh đặt sát cạnh người tôi, tiếc là tôi lại không thể vươn tay sang mà túm lấy rồi xoa nắn, vuốt nhéo hay len lỏi dần lên phía trên được.
"Này, dậy làm bài đi chứ."
"Sắp hết giờ rồi, em chả làm nữa đâu."
Tôi không nhúc nhích, nếu Bae Youngjun muốn tôi quay lại bàn, anh cứ việc tìm cách mà đẩy đứa trẻ mệt mỏi đáng thương này xuống đi. Tôi ngửa mặt lên trần nhà, nằm sải lải như một con cả chết, tứ chi của tôi đều nặng nề vô lực, tất cả năng lượng tôi có đều được sử dụng để ngăn tôi làm một thằng hiếp dâm. Anh huých vào người tôi, đá vào chân tôi, tôi bèn đá lại vào chân anh để có cái cớ chạm vào cái cặp đùi mơn mởn.
Đột nhiên tôi thấy gương mặt Bae Youngjun lơ lửng phía trên mình, bắp chân lồ lộ dưới ống quần vòng qua người tôi. Bàn tay anh quờ trong không khí, tôi biết cái thân thể của anh đang mất thăng bằng, chỉ cần tôi vươn tay lên là đã có thể túm lấy ve vuốt mông hay eo anh. Nếu anh chịu hạ người xuống thêm chút nữa thì anh đã có thể dỗ dành cái ham muốn không được thỏa mãn của tôi.
Nhưng anh đặt chân xuống đất, anh lạnh lùng trèo qua người tôi mà bước khỏi giường. Lẽ ra tôi nên giữ anh lại, sau đó túm lấy anh rồi giam anh vào vòng tay tôi luôn mới được.
Nhưng tôi không thể quá vồ vập với anh, tôi mới chỉ đang chậm rãi rảo bước quanh con mồi của mình, dịu dàng ve vãn bạn tình của mình, tôi cần có sự tin tưởng của anh. Tôi cần nuôi dưỡng từng vị béo ngọt trong xương tủy anh rồi mới có thể róc chúng xuống mà thưởng thức. Tôi có một bàn tiệc thịnh soạn chờ đợi nếu tôi chịu làm kẻ kiên nhẫn và ngoan ngoãn đợi chờ. Dù gì trong ánh nhìn anh hướng về tôi cũng đầy sự ngưỡng mộ mà tôi chưa từng thấy trước đây.
-----
Hehe, couple random lại còn bắt nguồn từ inside joke nên mới là chuột bạch test văn mới ahaha...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro