chương 28: Chia ly?!!
"Nước Y "
" chừng nào thì anh về, anh ở chỗ nào?"
Tô Nhân quả thực không thể tin anh rể thế nhưng đã đã trở lại.
"Khách sạn."
Thanh âm Chu Mộ Ngôn tựa như rất mỏi mệt.
"Có chuyện gì sao? Anh cả đêm không ngủ, lát nửa còn tham dự video hội nghị, không có việc gì anh tắt máy."
Tô Nhân cầm di động không nói lời nào, cũng không cắt đứt, cô rất muốn hỏi anh rể sao không tới tìm em? Có phải hay không cùng chị.
"Anh rể , em muốn gặp anh"
Cầm địa chỉ Chu Mộ Ngôn cung cấp, Tô Nhân thực nhanh đã tới hách sạn, nam nhân mở cửa, nhìn cô một chút lại bỏ qua một bên mắt. Ánh mắt Tô Nhân như vẫn ở trên người hắn đánh giá, hắn hơi gầy, trên mặt đầy tiều tụy mệt mỏi.
"Anh rể ." - cô ấp úng hỏi.
" Anh làm sao vậy? Nhìn khí sắc không tốt lắm, công ty xảy ra chuyện gì sao?"
Chu Mộ Ngôn lại đột nhiên không kiên nhẫn , mỉa mai nói:
"Em chỉ là em vợ của anh, không phải vợ anh, quản nhiều làm gì?"
Anh rể là hung dữ với mình? Cô đã làm sai gì sao?
Tô Nhân môi mấp máy, một trận ủy khuất khó có thể miêu tả cùng thương tâm nảy lên, nước mắt nhanh chóng ở hốc mắt đảo quanh. Cô xoay người kéo cửa muốn chạy, Chu Mộ Ngôn một phen từ phía sau ôm lấy, thấp giọng nói: "Nhân Nhân đừng đi..."
Giọng nói này làm Nhân Nhân càng thương tâm, chảy nước mắt giãy giụa không cho hắn ôm.
"Em muốn đi."
Cánh tay trước ngực càng thu ôm càng chặt, mạnh đến cô có hơi đau, Chu Mộ Ngôn đem Nhân Nhân chuyển qua, duỗi tay lau nước cho cô, nhẹ giọng dỗ dành nói:
"Đừng khóc, là anh không tốt, không nên nói như vậy, anh chỉ là... Tâm tình không tốt. Nhân Nhân đừng giận."
"Anh rể, vì sao anh tâm tình không tốt?"
Tô Nhân trong lòng có hơi chột dạ, nhìn hắn thử hỏi. Một mạt ưu thương từ trong mắt Chu Mộ Ngôn hiện lên, hắn gợi lên khóe miệng nhưng không phải đang cười.
"Về sau đừng gọi anh là anh rể, rất nhanh sẽ không phải."
"Anh rể "
Tô Nhân hoàn toàn hoảng lên.
"Anh muốn cùng chị ly hôn sao? Không mà vậy được không? Chị ..."
Nhân Nhân một chút dừng miệng, sắc mặt đỏ lên, Chu Mộ Ngôn mẫn cảm bắt giữ biểu tình của cô, tự giễu mà cười cười buông tay.
"Đến em cũng biết?"
"Biết cũng tốt, bên công ty còn có chút nghiệp vụ anh sẽ mau chóng kết thúc, em trở về đem đồ trong phòng anh thu dọn, có thời gian anh đến lấy."
"Anh rể không cần..."
Tô Nhân trong lòng thật khó chịu, ô ô khóc lên. Hắn thật sâu nhìn cô một cái, lại không có giống như trước kia an ủi.
"Đã nói đừng gọi là anh rể, đi về trước đi, anh còn có việc, thu thập xong nhớ gọi điện thoại cho anh"
Đôi mắt Tô Nhân sưng đỏ, "Oa" đến một tiếng thương thương tâm tâm khóc lên, anh rể bảo cô trở về đem đồ vật của hắn đều thu dọn, về sau mình sẽ không còn được gặp lại anh rể sao?
"Anh rể, anh không quan tâm em sao?" Nhân Nhân ngẩng mặt, thút tha thút thít hỏi. Chu Mộ Ngôn muốn sờ sờ gương mặt nhỏ, tay lại cứng nhắc ngừng ở giữa không trung, thở dài, nhẹ giọng nói:
"Đi về trước đi, anh lát nửa xong việc sẽ gọi điện thoại cho em"
"Anh rể...."
"Nghe lời."
Nhìn cô bé khóc không ngừng, hắn có chút không đành lòng, vỗ vỗ lưng cô an ủi nói.
"Nhân Nhân trở về đi, anh... Xong việc sẽ tới tìm em."
Tô Nhân mơ màng hồ đồ trở lại chung cư, ngồi ở trên sofa, cô không đồng ý đổi chỗ ở, anh rể cũng không có miễn cưỡng, sau khi tới nước Y đều là ngủ trên sofa. Cô lại đi phòng bếp, tranh lượng đồ làm bếp chỉnh tề bày biện, tủ lạnh còn có sủi cảo lần trước anh rể làm cho, cô chỉ ăn một nửa, sau này...
Nghĩ vậy Nhân Nhân lại ô ô khóc lên, cô rất thích anh rể, không muốn hắn cùng chị ly hôn.
Chu Mộ Ngôn buổi tối mới đến chỗ Tô Nhân, thiếu nữ khóc một ngày, đôi mắt sưng giống hai viên hồng anh, hắn mặc nhiên không lên tiếng thu dọn xog đồ vật của mình, đi đến cạnh cửa, nhìn cô gái nhỏ vẫn luôn theo sau lưng mình, trầm ngâm một lát nhi, mở miệng nói:
"Nhân Nhân, về sau hãy tự chăm sóc bản thân. Có chuyện gì vẫn có thể
hảo hảo chiếu cố chính mình, có gọi điện thoại cho anh, có thể làm anh sẽ làm cho em."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro