Chương 26 -> 30
Chương 26: Lạnh lùng gặp lại
Vẻ mặt Trịnh Tú Nghiên chấn động, cô không giữ nổi bình tĩnh chống tay vào mép bàn run run hỏi: “Vậy… Chị có biết người đó là ai không?”
Nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người, các đồng nghiệp đều ngẩng đầu lên, họ bắt đầu xúm lại bàn tán: “Chẳng lẽ, lại sắp có ý đồ với người của Viễn Thiệp…”
“Thật không ngờ…”
“Hừ!!!”
Trịnh Tú Nghiên nhắm mắt làm ngơ, cô chỉ muốn biết câu trả lời.
Nghe thấy tiếng xì xầm của mọi người, ánh mắt Hạ Phi Vũ càng trở nên coi thường: “Tại sao cô lại muốn biết điều này?”
"Bởi vì, điều này vô cùng quan trọng với tôi." Trịnh Tú Nghiên vội vàng trả lời khiến Hạ Phi Vũ càng thêm tò mò. Cô ta nhìn chằm chằm Trịnh Tú Nghiên, muốn từ trong mắt cô tìm ra điều gì: "Diêm Việt, tên anh ta là Diêm Việt."
Sắc mặt Trịnh Tú Nghiên tái nhợt, cắt không còn giọt máu, kinh ngạc, khó hiểu, hi vọng, hoang mang... Tất cả những biểu hiện đều tập trung trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Câu trả lời của Hạ Phi Vũ không khác gì sét đánh giữa trời quang, khiến Trịnh Tú Nghiên hoảng loạn.
Lý Hủy ngồi phía trước thấy Trịnh Tú Nghiên có biểu hiện khác thường liền đứng dậy, nhẹ nhàng đến bên cạnh Trịnh Tú Nghiên kéo kéo tay áo cô: "Nghiên Nghiên?"
"Ở đâu? Buổi họp báo diễn ra ở đâu?"
Ngữ điệu quyết liệt khiến Hạ Phi Vũ cảm thấy khó chịu, cô ta quơ quơ tấm thiệp mời trong tay: "Cô biết cũng chẳng để làm gì, muốn vào được nơi đó, cô phải có cái này, cả công ty cũng chỉ có mấy tờ, à, trong phòng tổng giám đốc cũng có, nhưng những hoạt động vô nghĩa như thế này có lẽ anh ấy sẽ không đi..."
Nhìn thấy Hạ Phi Vũ kiêu ngạo đi ra ngoài, Trịnh Tú Nghiên không quan tâm đến điều gì khác, muốn đuổi theo cô ta.
"Nghiên Nghiên!" Lý Hủy chạy theo cô đến cửa, kéo cô sang một bên: "Cô điên rồi ư, nếu việc này bị tổng giám đốc biết được, cô chắc chắn sẽ không được yên, thật không hiểu trưởng phòng Hạ có ý gì nữa."
"Lý Hủy, cô không hiểu, hôm nay tôi nhất định phải nhìn thấy người đó." Nếu anh ấy thật sự là Diêm Việt, cô có rất nhiều điều muốn nói, muốn hỏi anh.
"Nghiên Nghiên cô cứ từ từ đã." Lý Hủy vỗ vai cô hạ giọng nói: "Loại giấy mời như thế này phòng hành chính cũng có, cấp trên cũng có nhiều người không thích tham gia những hoạt động kiểu này, để tôi đi hỏi, nếu phòng hành chính còn, tôi sẽ xin giúp cô."
"Thật sao?"
"Thật, dù sao cũng không có ai biết, chỉ cần cô đừng gây ra chuyện gì ở đó là được."
Quả nhiên Lý Hủy quen biết rất rộng, chưa đến mười phút cô ấy đã lấy được thiệp mời: "Đây này, dù sao công việc của cấp trên rất bận rộn, thời gian lại quý giá, nên họ cũng thường cử nhân viên đến tham dự thay. Đúng rồi, Nghiên Nghiên... Trông cô như thế này tôi cảm thấy rất lo lắng, hay là để tôi đưa cô đi?"
"Không cần đâu, tôi không sao." Trịnh Tú Nghiên cầm chặt tấm thiệp mời trong tay: "Cô đừng lo lắng, tôi đi đây."
Dựa vào địa chỉ trên tấm thiệp, Trịnh Tú Nghiên gọi tắc xi tới đó. Lúc đến nơi cả căn phòng đã chật kín người, nhân viên lễ tân tươi cười thân thiện nói: "Vị trí của Nghiêm Tước là ở hàng ghế đầu tiên, để tôi dẫn cô đến đó."
"Ôi, không cần." Trịnh Tú Nghiên đứng ở cửa: "Để tôi tự đi là được rồi."
Vừa bước vào, Trịnh Tú Nghiên đã nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi và Hạ Phi Vũ đang ngồi cạnh nhau trên hàng ghế đầu, bên cạnh họ còn có mấy người quản lý cấp cao khác. Trịnh Tú Nghiên tìm một vị trí kín đáo ngồi xuống. Cô cố gắng không để mình bị phát hiện.
Đúng giờ, buổi họp báo bắt đầu, mãi đến khi cả căn phòng vỗ tay ầm ầm, Trịnh Tú Nghiên mới định thần lại
Một loạt các nghi thức dài dòng, đầu tiên là phát biểu của các thành viên trong hội đồng quản trị. Trịnh Tú Nghiên biết, người đàn ông trung niên ngồi ở chính giữa trên kia là bố của Diêm Việt, Diêm Thủ Nghị.
Thời gian nêu câu hỏi của các phóng viên trôi qua vừa tẻ nhạt, lại buồn chán.
Một tay Lâm Duẫn Nhi chống lên trán, thần sắc có chút không kiên nhẫn.
"Chẳng phải anh ghét nhất là những hoạt động kiểu này sao? Tôi cứ tưởng anh sẽ không tham dự." Hạ Phi Vũ nghiêng người đến gần Lâm Duẫn Nhi ghé vào tai anh nói nhỏ.
Dở hơi mới muốn đến những nơi như thế này, Lâm Duẫn Nhi khoanh hai tay trước ngực, trên khuôn mặt đẹp trai hoàn hảo, sự kiên nhẫn đã sắp hết: "Tôi muốn biết tân tổng giám đốc của tập đoàn Viễn Thiệp sẽ có bộ dạng như thế nào."
Đây là điều duy nhất khiến anh cảm thấy hứng thú.
Hạ Phi Vũ nhớ lại vẻ khác thường của Trịnh Tú Nghiên lúc trước, kết hợp với câu trả lời của Lâm Duẫn Nhi là có thể đoán ra được. Vẻ mặt cô ta tối sầm, ngồi thẳng người lên.
"Kính thưa quý vị, sau đây, tôi xin giới thiệu tân tổng giám đốc của tập đoàn Viễn Thiệp, ngài Diêm Việt!"
Trong nháy mắt, tất cả đèn trong khán phòng đều tập trung đến một vị trí. Trịnh Tú Nghiên lo lắng nhìn về phía cửa ra vào trên sân khấu. Lâm Duẫn Nhi lúc này cũng đã cao ngạo ngẩng đầu lên.
Một người đàn ông mặc âu phục còn rất trẻ xuất hiện, khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng, mái tóc ngắn màu đen khiến tinh thần anh ta càng thêm phấn chấn. Anh ta đi đến chỗ Diêm Thủ Nghị trong vòng vây của mấy vệ sĩ, ánh sáng máy chụp ảnh lóe lên liên tục, mỗi một biểu hiện của anh ta đều được ghi lại.
"Xin chào các vị phóng viên bằng hữu, tôi là Diêm Việt, tân tổng giám đốc của tập đoàn Viễn Thiệp."
Chỗ ngồi của Lâm Duẫn Nhi có thể quan sát được tốt nhất, sau khi nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của anh ta, vẻ mặt điềm tĩnh của Lâm Duẫn Nhi có chút biến hóa, anh thản nhiên theo dõi tiếp những hoạt động sau đó của buổi họp báo.
Khuôn mặt kia không phải là Diêm Việt. Trịnh Tú Nghiên ngồi ở hàng ghế sau, tâm trạng cô lúc này vô cùng hỗn loạn, không biết là nên vui hay nên buồn.
Mà hơn hết đó là nỗi thất vọng và không thể hiểu nổi.
Thế nhưng, càng nhìn kỹ, cô càng cảm thấy có điều gì đó không thích hợp. Người đàn ông đó, không chỉ có đôi mắt màu hổ phách giống Diêm Việt, mà ngay cả cách nói chuyện, từng động tác cử chỉ đều giống anh ấy như đúc. Lúc Diêm Việt cười, anh ấy thường nhếch môi bên phải, không ngờ anh ta cũng như vậy!
Có ai có thể nói cho cô biết, chuyện gì đang diễn ra hay không?
Trong phòng, không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh. Diêm Việt cúi người ghé sát vào micro, giọng nói vang vọng khắp không gian rộng lớn: "Các quý vị ở đây, có lẽ có những người trước đây đã từng gặp tôi, trong buổi họp báo hôm nay tôi muốn giải thích một việc. Cách đây một năm, tôi không may gặp phải một tai nạn ngoài ý muốn, cho nên, khuôn mặt hiện nay của tôi đã trải qua phẫu thuật thẩm mỹ."
"Ồ..."
Cả căn phòng như nổ tung, trở nên vô cùng ồn ào náo nhiệt. Trịnh Tú Nghiên nắm chặt hai tay, cô kích động đến nỗi suýt chút nữa đứng bật dậy. Việt, đó là Diêm Việt của cô. Hai lần trước, cô đều không nhìn nhầm.
Trịnh Tú Nghiên ngồi trong góc, cô cảm thấy nhìn bao nhiêu cũng không thấy đủ. Người trên kia đang nói gì cô đều không nghe thấy, ánh mắt càng lúc càng nhạt nhòa. Trịnh Tú Nghiên lấy tay lau mặt, lúc này cô mới biết, thì ra, mặt đã ướt đẫm.
So với một năm trước đây, Diêm Việt trưởng thành hơn, mái tóc cũng ngắn hơn, đặc biệt là vẻ mặt lạnh lùng xa cách khiến người khác không dám đến gần.
Mặc kệ những điều đó, Trịnh Tú Nghiên lau nước mắt, cô chắc chắn rằng tình cảm mà anh ấy dành cho cô vẫn nguyên vẹn như trước. Cô thấp thỏm ngồi không yên, chỉ hận không thể ngay lập tức chạy đến trước mặt anh. Một năm qua, mỗi giây, mỗi phút, cô đều sống trong đau khổ giày vò.
Trên sân khấu, Diêm Thủ Nghị thay mặt tập đoàn Viễn Thiệp phát biểu và đọc diễn văn, điều đó cho thấy buổi họp báo sắp kết thúc.
Có người lục đục đứng dậy ra về, Trịnh Tú Nghiên cũng đi theo dòng người ra cửa. Hình như trời sắp mưa, bầu trời nổi gió, mây giăng đen kịt. Nhưng những điều này, ở trong mắt Trịnh Tú Nghiên đều giống như gió xuân thổi qua mặt, nhẹ nhàng khoan khoái, tâm trạng tốt nhìn cái gì cũng thấy đẹp.
Lúc thì cô nhìn về phía quảng trường, lúc thì cô lại cúi đầu nhìn xuống mũi chân mình, ngón tay siết chặt lấy túi xách để lộ ra sự căng thẳng và hồi hộp của cô lúc này, không biết khi Diêm Việt nhìn thấy cô, anh ấy sẽ có phản ứng như thế nào?
Anh ấy có vui mừng không, hay là bị bất ngờ, hơn nữa, có thể sẽ bế cô lên xoay ba vòng giữa quảng trường?
Trịnh Tú Nghiên bật cười, một nụ cười rực rỡ nhất. Hôm nay cô thật hạnh phúc, sau bao nhiều ngày chờ đợi, bây giờ cô sắp không chờ nổi nữa rồi.
Cách đó không xa, mấy người vệ sỹ cao to đang tháp tùng Diêm Việt đi ra đoàn xe ngoài quảng trường.
Đột nhiên một làn gió lạnh thổi tới, những hạt mưa bắt đầu rơi xuống tí tách. Trịnh Tú Nghiên vội vàng đuổi theo, vào lúc này, những hạt mưa không thể khiến tâm trạng cô bị ảnh hưởng, mà còn giống như những phím đàn đang tấu lên những bản nhạc vui vẻ.
"Việt!" Giọng nói trong trẻo vui mừng, khiến người đàn ông đã sắp ngồi vào trong xe dừng lại.
"Xin lỗi, cô không được đến gần." Vệ sỹ lên tiếng, không cho Trịnh Tú Nghiên có cơ hội tiếp cận Diêm Việt.
"Việt, anh thật sự không sao? Một năm qua anh đã ở đâu, tại sao anh không đến tìm em?" Vào lúc này, Trịnh Tú Nghiên chỉ biết Diêm Việt còn sống, cô hoàn toàn không hề nghĩ đến những gì đã xảy ra ở bệnh viện Nhân Ái một năm trước đây.
Người đàn ông nới lỏng cà vạt, xắn tay áo lên một đoạn, tại sao khuôn mặt xa lạ này, lại nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhạt như vậy, điều đó khiến Dung Ân không thể chịu đựng nổi?
Chương 27: Lạnh lùng quay bước
"Việt?" Giọng Trịnh Tú Nghiên khàn khàn, lộ rõ sự sợ hãi của cô lúc này, chẳng lẽ... "Anh không nhận ra em sao?"
Nước mắt không kìm nén được mà rơi xuống, đừng… đừng như vậy…, như vậy quá tàn nhẫn.
Mưa xối xả, lạnh buốt người đàn ông quay đầu nhìn cô, rõ ràng là gần trong gang tấc, mà sao trái tim cô càng lúc càng trở nên lạnh lẽo?
"Đi." Diêm Việt lên tiếng, chỉ nói đúng một từ duy nhất, nhưng từ đó cũng không phải nói với Trịnh Tú Nghiên.
"Vâng!"
Giống như lần gặp trước ở nhà hàng, người đàn ông này vẫn không hề để ý đến Trịnh Tú Nghiên, nhưng lần này cô đã biết anh ấy là Diêm Việt, sao anh ấy còn lạnh lùng với cô như vậy?!
"Việt!"
Chẳng lẽ những gì đã trải qua, chỉ còn mình cô nhớ thôi ư?
Nếu không yêu quá sâu đậm, cô cũng sẽ không nhớ rõ từng nét mặt, cử chỉ của anh ấy như vậy, cô cũng sẽ không nhớ rõ mỗi một kỷ niệm giữa hai người như vậy, mưa càng lúc càng to, trông Trịnh Tú Nghiên lúc này thật thảm hại.
"Cô đi đi." Hai người đàn ông chắn trước mặt Trịnh Tú Nghiên lạnh lùng lên tiếng.
"Nhìn xem, kia chẳng phải là Trịnh Tú Nghiên sao?" Hạ Phi Vũ vừa ra khỏi phòng họp báo đứng ở cửa tránh mưa. Lâm Duẫn Nhi nhìn theo hướng chỉ của cô ta, quả nhiên anh thấy một mình Trịnh Tú Nghiên đang đứng dưới mưa bên cạnh đoàn xe, hình như đang níu kéo gì đó.
"Lẽ nào anh không nhớ em sao? Diêm Việt..."
"Cô cứ như vậy chúng tôi rất khó xử." Người vệ sỹ cao lớn không thể trì hoãn lộ trình thêm, đành kéo tay Trịnh Tú Nghiên rồi đẩy cô ra.
Lực đẩy hơi mạnh khiến Trịnh Tú Nghiên ngã ngay xuống bậc thang, vết thương cũ chưa lành, lại thêm vết thương mới, nhưng tất cả đều không thể so với sự đau lòng của cô lúc này. Cửa xe đóng sập ngay trước mắt, cô và Diêm Việt, dường như lại bị ngăn cách bởi hai không gian.
Trịnh Tú Nghiên không phản ứng gì nữa, cô ngồi im trên đất, xuyên qua cửa kính nhìn vào bên trong xe.
Không còn sự yêu thương trong quá khứ, anh ấy lạnh lùng, lần lượt vứt bỏ một mình cô ở trong mưa lạnh.
Bên trong xe, người đàn ông day nhẹ mi tâm: "Lái xe."
Hạ Phi Vũ cười thầm quay sang nhìn Lâm Duẫn Nhi, đã thấy sắc mặt anh xanh mét Sự tức giận trong mắt dường như đã biến hai con ngươi đen nhánh của anh thành hai đốm lửa, chiếc khuyên tai bên tai trái lóe ra thứ ánh sáng nguy hiểm.
"Nhi!" Thấy Lâm Duẫn Nhi lao ra ngoài, Hạ Phi Vũ kéo tay anh.
Lâm Duẫn Nhi không chút nghĩ ngợi hất tay cô ta ra, trong nháy mắt, một thân màu bạc cao quý chìm vào trong mưa, theo từng bước chân, nước mưa bắn tung tóe ướt đẫm gấu quần, nhưng lúc này, Lâm Duẫn Nhi làm sao còn để ý đến những điều đó.
Trịnh Tú Nghiên ngồi trong mưa như người mất hồn, bả vai cô thình thoảng lại run lên.
Đột nhiên áo bị kéo, cô cảm thấy hai vai đau nhức, thân thể yếu ớt bị xốc lên, sau khi nhìn rõ người đó là ai, Trịnh Tú Nghiên giãy dụa: "Buông tôi ra."
"Trịnh Tú Nghiên, cô thích tự hạ thấp mình, cũng đừng ở trước mắt tôi khóc lóc vì một thằng đàn ông khác, cô coi tôi là cái gì hả??
“Cái gì anh cũng nắm trong tay, chẳng lẽ, ngay cả tôi khóc vì ai anh cũng muốn khống chế? Lâm Duẫn Nhi, anh nghĩ anh là ai? Anh là ác mộng của đời tôi, nếu không gặp anh, tôi sẽ không phải thảm hại, thấp hèn như bây giờ!"
"Ha." Lâm Duẫn Nhi nghe xong, không ngờ khóe miệng lại nhếch lên đầy tà mị: "Cuối cùng cũng nghe được lời mắng chửi của cô, lâu như vậy mà không thấy phản kháng, thì ra tất cả đều giấu ở trong lòng, cô càng hận, tôi sẽ càng vui vẻ, sự thấp hèn hôm nay là cô tự chuốc lấy!"
Hết lần này đến lần khác chạy theo một người đàn ông, mặc dù biết anh ta không thèm nhận vẫn kiên quyết không từ bỏ, đấy không phải là hèn hạ thì là cái gì?
"Nhi, trời mưa to quá, chúng ta về nhanh thôi." Giọng nói dịu dàng của Hạ Phi Vũ ở phía sau khiến Lâm Duẫn Nhi dần dần tỉnh táo lại. Ánh mắt Trịnh Tú Nghiên mệt mỏi, nhưng cô vẫn kiên định nói: "Dù thấp hèn đến đâu thì đó cũng là cuộc sống của tôi, chỉ cần anh không đến quấy rầy thì tôi có thể sống rất tốt."
"Được!" Lâm Duẫn Nhi nắm chặt tay sau đó bất ngờ đẩy Trịnh Tú Nghiên ra. Cô lập tức ngã xuống, lần này mạnh hơn lần trước rất nhiều, lưng Trịnh Tú Nghiên đập vào bậc thang tím bầm: "Tôi sẽ chống mắt chờ xem, chờ xem hắn ta có thể cho cô cuộc sống mà cô mong muốn, để xem hắn ta làm được đến đâu!"
Sau khi nói xong, Lâm Duẫn Nhi đi một mạch đến bãi để xe, những lúc như thế này Hạ Phi Vũ không dám mở miệng, cô ta vội vã đuổi theo.
Trịnh Tú Nghiên vật lộn mãi vẫn không thể tự mình đứng lên, người đi đường chỉ nhìn cô bằng ánh mắt coi thường rồi cũng chạy đi trú mưa.
Nhặt túi xách bị rơi bên cạnh lên, Trịnh Tú Nghiên đang định thử đứng lên một lần nữa, thì bả vai đã được một bàn tay ôm lấy đỡ cô đúng dậy.
"Trần Kiều?" Lần nào cũng vậy, ở thời điểm cô cần người giúp đỡ nhất, cậu ta đều xuất hiện.
"Tại sao cậu lại bị ngã đến mức này?" Trần Kiều đưa ô che trên đầu Trịnh Tú Nghiên: "Lên xe đi."
"Mình đã nhìn thấy anh ấy." Trịnh Tú Nghiên nắm chặt ống tay áo Trần Kiều: "Là Diêm Việt, là anh ấy... Nhưng tại sao anh ấy lại tỏ ra như không quen biết mình?"
"Lên xe rồi nói." Trần Kiều đỡ vai Trịnh Tú Nghiên, vừa ôm vừa dìu cô lên xe: "Tin Diêm Việt trở về, mình cũng mới biết được, cậu hãy bình tĩnh , trước tiên nghe mình nói đã..."
Trần Kiều lấy khăn lông ở ghế sau đưa cho Trịnh Tú Nghiên, rồi giúp cô lau nước bẩn trên mặt: "Sau một năm, hôm nay là lần đầu tiên mình nhìn thấy Diêm Việt, Hôm đó... Là cậu tận mắt nhìn thấy cậu ấy được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, Tú Nghiên, cậu không thấy chuyện này rất kỳ lạ sao?"
"Lúc đó, bác sỹ nói anh ấy đang nguy kịch, bảo mình nhanh chóng thông báo cho người nhà biết, sau đó, rõ ràng vị bác sỹ kia đã nói với mình, Diêm Việt đã chết. Khi anh ấy được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, trên mặt phủ vải trắng, mình không tin, còn xốc lên nhìn, người đó... đúng là anh ấy. Lúc người nhà của Diêm Việt đến, họ đã mang thi thể anh ấy ra khỏi bệnh viện, cho đến tận hôm nay, họ cũng chưa từng công bố tin tức này, người mà chúng ta biết, anh ấy đã chết rồi..."
"Nếu như vậy, thì người tên Diêm Việt kia là ai?"
Suy nghĩ của Trịnh Tú Nghiên rối bời, hiển nhiên, ngay lúc này cô không thể xác định rõ ràng: "Có lẽ... Có lẽ lúc đó anh ấy vẫn chưa chết, sau đó anh ấy lại phải đi châu Âu, nhưng, nếu đúng là như vậy, tại sao anh ấy lại không đến tìm mình, thời gian một năm, cũng đủ lâu để anh ấy nói ình biết, anh ấy vẫn còn sống."
Vẻ mặt Trần Kiều nghiêm túc lái xe: "Để mình đưa cậu về nhà đã, người đó có phải Diêm Việt hay không, chúng ta có thể thử sẽ biết."
"Trần Kiều." Trong đầu Trịnh Tú Nghiên bỗng nhiên lóe lên một suy nghĩ.
"Chuyện gì vậy?"
"Có khả năng, Diêm Việt còn có anh em trai hay không?"
"Không thể có điều đó." Trần Kiều ngay lập tức phủ định: "Mình lớn lên cùng cậu ấy từ nhỏ, người nhà họ Diêm ai mình cũng biết, Diêm Việt là con trai độc nhất, chú của mình rất mẫu mực, nên suy đoán của cậu là không có khả năng."
Trịnh Tú Nghiên ngả người dựa lưng vào ghế, vẻ mặt cô phức tạp, vừa vui mừng lại vừa chua xót trong lòng: "Mình hiểu rồi, so với việc anh ấy còn sống, một chút oan ức này có là gì, chỉ cần anh ấy còn sống, mình thế nào cũng được."
Chương 28: Là anh ấy?
Trần Kiều thấy hàng lông mi dày của cô run run, những giọt nước mắt chua xót chảy xuống khóe môi. Trịnh Tú Nghiên lấy hai tay che mặt, cúi đầu khóc thành tiếng.
Trần Kiều đã quen thấy Trịnh Tú Nghiên kiên cường, nhẫn nhịn, không ngờ cô cũng có vẻ yếu đuối thế này. Chỉ cần gặp phải những chuyện liên quan đến Diêm Việt, cô sẽ bộc lộ ra tính cách thật của mình.
Trần Kiều thở dài. Cậu ta quá rõ, lúc này dù có ai an ủi Trịnh Tú Nghiên thế nào cũng không có tác dụng. Cậu ta khởi động xe, định đưa cô về nhà.
"Khoan đã." Trịnh Tú Nghiên ngẩng đầu, đôi mắt sưng đỏ: "Mình muốn đến công ty."
"Cậu như thế này, làm sao đến công ty được?" Trần Kiều vẫn tiếp tục lái xe: "Cậu xin nghỉ đi."
"Không được." Trịnh Tú Nghiên nhớ đến dáng vẻ dữ tợn của Lâm Duẫn Nhi trước lúc bỏ đi. Cô không thể đánh mất công việc này: “Mình không sao, mình trốn việc đi ra ngoài, để cấp trên biết được không hay lắm."
May là hôm nay cô mặc quần áo tối màu. Trần Kiều không khuyên được Trịnh Tú Nghiên, đành phải quay đầu xe lại, đưa cô về Nghiêm Tước.
Lúc về đến phòng thiết kế, chỉ còn nửa tiếng nữa là hết giờ làm việc. Bàn của Lý Hủy ngay phía trên Trịnh Tú Nghiên, thấy cô trở về, Lý Hủy vẫy vẫy: "Nhanh lên, nếu cô không quay lại thì không xong việc mất. Tôi đã làm giúp cô được hơn một nửa rồi đây..."
"Cảm ơn cô." Trịnh Tú Nghiên ngồi xuống chỗ của mình: "Hôm sau tôi mời cô đi ăn nhé."
"Tất nhiên rồi."
"Ôi, rùa vàng thì chẳng thấy đâu, ngược lại còn thảm hại ra về ..."
Công việc vất vả như thế, đương nhiên không thể bằng tìm một “phiếu cơm dài hạn” rồi.
*Phiếu cơm dài hạn: ý nói có người bao nuôi.
Trịnh Tú Nghiên đã quen với những lời châm chọc kiểu này, tất cả đều được cô cho vào tai trái ra tai phải. Sau khi tập trung làm việc, đến cả người ta đang nói gì cô cũng không nghe thấy.
"Này, mọi người đã nói hết chưa? Ngày nào cũng bàn tán như vậy không thấy mệt sao..." Những lúc thế này, Lý Hủy luôn luôn là người đứng ra dẹp loạn.
Hết giờ làm, Trịnh Tú Nghiên vẫn còn một nửa công việc chưa hoàn thành. Lý Hủy muốn ở lại giúp, nhưng bị Trịnh Tú Nghiên khéo léo từ chối. Bình thường, cô gái có khuôn mặt tròn trịa này, đã đối xử với cô tốt lắm rồi, Trịnh Tú Nghiên không thích mang ơn người khác quá nhiều.
Sau khi làm hết việc đã là chín giờ tối, cô tắt đèn ra về. Ngoài trời mưa đã tạnh, Trịnh Tú Nghiên đi xuống cổng công ty, theo thói quen ra đứng chờ xe bus.
Trịnh Tú Nghiên cúi đầu, trong lòng tâm sự ngổn ngang, cô quay người nhìn xem xe bus đã đến chưa, thì thấy cách đó khoảng mười mét, có một chiếc xe ô tô màu đen đang bám theo mình. Trịnh Tú Nghiên quay ngoắt đầu lại, hai tay cô run run lấy kính đen trong túi ra.
Vội bước vài bước về phía trước, xuyên qua hình ảnh phản xạ trên kính đen, Trịnh Tú Nghiên phát hiện, chiếc xe kia vẫn đang duy trì khoảng cách lúc đầu bám theo cô.
Nhớ đến sự cố xảy ra lần trước, Trịnh Tú Nghiên hoảng sợ, cô nắm chặt túi xách trong tay, sau khi sang đường, lập tức chạy thục mạng.
Tim đập nhanh như sắp nhảy ra ngoài, Trịnh Tú Nghiên không dám quay đầu nhìn, nhưng cô có thể nghe thấy rõ ràng tiếng bước chân đang đuổi theo mình càng lúc càng gần, cô luống cuống, tiếng giày cao gót gần như hỗn loạn. Hô hấp càng ngày càng khó khăn do thiếu dưỡng khí.
"A ——"
Cánh tay bị người đuổi theo kéo mạnh, Trịnh Tú Nghiên cố vùng vẫy thoát ra, nhưng thân thể gầy yếu của cô sao có thể chống lại một người đàn ông cao lớn. Không cần dùng nhiều sức, người đàn ông đã dễ dàng ôm cô vào lòng, một mùi nước hoa quen thuộc sộc thẳng vào mũi. Trịnh Tú Nghiên ngẩng đầu lên, chưa kịp nhìn rõ đôi mắt màu hổ phách kia, môi đã bị khóa chặt.
Cuống quýt, khát khao không thể chờ đợi thêm.
Lúc nãy chạy nhanh Trịnh Tú Nghiên đã cảm thấy khó thở, bây giờ lại bị một người đàn ông hôn mãnh liệt, chút sức lực còn lại trong người cô cũng bị rút hết. Sau khi đánh mấy cái lên ngực anh ta mà không có tác dụng, hai chân Trịnh Tú Nghiên khụy xuống như sắp ngất.
"Nghiên Nghiên." Cách gọi quen thuộc, trước mặt, là đôi mắt màu hổ phách thân quen.
"Bốp ——"
Một cái tát thật mạnh, người đàn ông không hề né tránh, để một bên mặt đẹp trai hứng trọn cái tát. Bàn tay Trịnh Tú Nghiên đỏ bừng, cô siết chặt nắm đấm, nước mắt trào ra. Diêm Việt không nói lời nào, chỉ dang rộng vòng tay kéo Trịnh Tú Nghiên vào lòng.
Dưới ánh đèn mờ mờ nơi ngã tư đường. Hai người ôm nhau tạo thành một chiếc bóng trên nền xi măng, một bên mặt của Diêm Việt sưng đỏ, có thể thấy lúc tát cô đã dùng sức đến mức nào.
Buông Trịnh Tú Nghiên ra, Diêm Việt vén tay áo cô lên, nhẹ nhàng vuốt ve vết thương vẫn chưa xử lý trên cánh tay cô: "Nghiên Nghiên, anh xin lỗi."
Nước mắt không thể kìm nén từng giọt từng giọt rơi xuống miệng vết thương, rõ ràng rất đau nhưng Trịnh Tú Nghiên không hề có cảm giác. Diêm Việt nhẹ nhàng đỡ lấy khuôn mặt cô, sau đó cúi đầu xuống, hôn lên những giọt nước mắt, lúc này mới phát hiện đôi mắt cô vẫn chưa mở ra.
"Nghiên Nghiên."
"Có phải em đang nằm mơ không, giống như những đêm trước đây, sau khi tỉnh dậy sẽ chỉ còn mình em?" Cô không thể chịu đựng thêm sự cô đơn như vậy nữa.
Diêm Việt nâng tay cô đến bên môi, hà hơi ấm để khiến cô yên tâm: "Nghiên Nghiên, anh sẽ không bỏ rơi em nữa."
"Thật sao?"
"Thật." Diêm Việt khẳng định.
"Anh vẫn còn sống, vậy tại sao không đến tìm em?"
"Lúc đó, anh được đưa sang Châu Âu cứu chữa." Diêm Việt cầm tay Trịnh Tú Nghiên, vừa đi vừa hồi tưởng lại: "Các bác sỹ đã không dưới một lần thông báo tin nguy kịch, nhà họ Diêm giấu diếm đến tận ngày hôm nay, cũng chỉ vì không muốn tập đoàn Viễn Thiệp rơi vào khủng hoảng. Một năm qua, anh giống như sống trong tù, không thể giao tiếp với người ngoài, mãi cho đến khi khỏi hẳn cách đây không lâu."
Trịnh Tú Nghiên cúi đầu: "Em cứ tưởng anh đã chết."
Bàn tay đang nắm tay cô đột nhiên siết chặt, Trịnh Tú Nghiên ngẩng đầu lên, nhưng vẻ mặt Diêm Việt đã khôi phục chỉ trong nháy mắt. Trịnh Tú Nghiên nhíu mày, nếu trực giác của cô đúng, vừa rồi cô rõ ràng cảm nhận được sự căm hận tỏa ra từ người Diêm Việt.
"Nghiên Nghiên, một năm qua em sống có tốt không?"
Ánh mắt Trịnh Tú Nghiên vội vàng lảng tránh, sau khi do dự một lúc lâu, cô lên tiếng: "Việt, em không muốn nói dối anh, trước đây, khi không tìm được công việc, em đã từng làm nhân viên ở Cám Dỗ." Mặc dù thẳng thắn, nhưng những gì đã xảy ra với Lâm Duẫn Nhi, cô vẫn không có can đảm nói ra, nên tạm thời không nhắc tới.
Một tay đặt lên vai Trịnh Tú Nghiên, Diêm Việt ôm Trịnh Tú Nghiên vào lòng: "Nghiên Nghiên, nếu có trách thì hãy trách anh, còn nữa, buổi họp báo hôm nay là do bố anh sắp xếp, lúc đó anh không thể tỏ ra quen biết em, anh xin lỗi."
"Không sao, em hiểu mà." Trịnh Tú Nghiên chầm chậm bước bên cạnh Diêm Việt: "Đúng rồi, người ở khách sạn Ma Thiên lần trước... Có phải là anh không?"
"Khách sạn Ma Thiên?" Diêm Việt nhét đôi tay nhỏ bé lạnh như băng của Trịnh Tú Nghiên vào túi áo minh: "Lâu rồi anh không đến đó."
Hôm ấy, trời vừa mưa vừa tối, chẳng lẽ, cô đã nhận nhầm người: "Vậy, anh đã đến Cám Dỗ chưa?"
"Nghiên Nghiên, sao em lại hỏi như vậy?" Vẻ mặt Diêm Việt hơi khó hiểu: "Anh vừa trở về, lại mới nhậm chức nên công việc rất nhiều, làm sao anh có thời gian đến những nơi như vậy."
Chợt Trịnh Tú Nghiên cảm thấy lạnh cả người, nếu như vậy, đôi mắt hai lần trước cô nhìn thấy là của ai?
Xe của Diêm Việt vẫn theo sau hai người, đi bộ một lúc, cả hai lên xe đi ăn, sau mới đưa Trịnh Tú Nghiên về nhà.
Đến dưới khu nhà ở của Trịnh Tú Nghiên, Diêm Việt vẫn chưa bỏ tay cô ra: "Anh đưa em lên nhà."
"Không cần." Trịnh Tú Nghiên thấy thời gian không còn sớm, nếu bây giờ dẫn Diêm Việt lên, chỉ sợ mẹ sẽ giật mình: "Hôm nay, anh mệt rồi, về nhà nghỉ sớm đi."
Đúng là cũng cảm thấy hơi mệt, Diêm Việt dựa người vào thân xe ô tô: "Anh nhìn em lên xong sẽ về, ngày mai, ăn cơm cùng nhau nhé."
"Ừm." Bịn rịn không muốn buông tay, đã một năm không gặp, sự quyến luyến là không kể xiết, Trịnh Tú Nghiên xoay người đi vào tòa nhà, sau khi nhìn thấyTrịnh Tú Nghiên leo lên cầu thang, Diêm Việt mới chui vào xe.
"Đi!"
Chiếc xe ô tô màu đen lượn một vòng quanh vườn hoa nhỏ đi ra khỏi khu nhà, Trịnh Tú Nghiên từ trong tòa nhà bước ra, sau khi thấy chiếc xe biến mất trong màn đêm mới chậm rãi lên nhà.
"Thiếu gia?"
Người đàn ông tựa đầu trên ghế nhắm mắt dưỡng thần: "Có chuyện gì?"
"Cô gái này, là người chúng ta gặp lần trước ở khách sạn Ma Thiên, chính cô ấy là người đuổi theo xe..."
"Làm tốt công việc của anh đi." Người đàn ông trợn mắt, nơi đáy mắt đã không còn tồn tại dù chỉ một chút sự dịu dàng lúc nãy, anh ta nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, vẻ mặt khiến người khác không hiểu nổi, hiện tại, trong mắt người đàn ông này không hề có một chút vui sướng của người sau một năm mới gặp lại bạn gái. Tài xế không dám tiếp tục nhiều lời, tập trung vào việc lái xe, nhưng trong lòng không khỏi nghĩ thầm, lần này thiếu gia trở về, không ngờ tính cách cũng thay đổi?
Chương 29: Quá ngây thơ
Trong một câu lạc bộ cao cấp ở thành phố Bạch Sa.
Trên sàn đấu quyền anh được quây bằng ba sợi dây thừng săn chắc, một người đàn ông cởi trần để lộ dáng người hoàn mỹ, trên tay đeo đôi găng tay đấm bốc màu đỏ. Tốc độ ra quyền vừa nhanh vừa mạnh khiến đối thủ không kịp trở tay. Sau mấy cú đánh liên tiếp, mũ bảo hiểm của đối phương đã rơi xuống đất, thân hình cao lớn nằm vắt ngang trên sợi dây thừng bao quanh sàn đấu.
Dưới sàn đấu, mấy người bạn không ngừng kêu khổ: "Hắn điên rồi à?"
"Ngươi lên!" Mồ hôi theo mái tóc màu rượu đỏ nhỏ xuống từng giọt, Lâm Duẫn Nhi giơ tay chỉ vào một người đứng dưới sàn đấu, ánh mắt hung ác như muốn ăn tươi nuốt sống người kia.
"Lâm thiếu gia, hay là thế này, hôm nay muộn rồi, dừng ở đây đi." Đừng đùa, trò quyền anh này bình thường chơi giải trí còn được, chứ bây giờ lên đó không phải đi tìm chết sao?
"Phí lời! Bảo ngươi lên thì lên ngay lập tức."
Mấy người còn lại đưa mắt nhìn nhau. Với tốc độ này, không sớm thì muộn cũng đến lượt mình: "Đúng vậy, muộn quá rồi, chơi ở đây chi bằng đi tìm mấy cô em giải sầu."
"Đúng, đúng, đúng đấy!" Mấy người cùng hùa theo, vội vàng cởi mũ, tháo găng tay, không đợi Lâm Duẫn Nhi xuống, đã tranh nhau ra khỏi cửa.
"Lâm thiếu gia, nếu không để ngày mai..." Vị trọng tài tiến lên, không ngờ Lâm Duẫn Nhi đột nhiên xoay người đấm thẳng vào mặt ông ta. Ông ta không có một chút cơ hội để né tránh, lĩnh trọn cú đánh.
"Hừ!" Lâm Duẫn Nhi quăng đôi găng tay quyền anh, thân thể cường tráng nhảy xuống, đi về hướng phòng nghỉ: "Lần sau, tôi sẽ đánh cho bọn chúng răng rơi đầy đất."
"Ai ui!" Vị trọng tài ngã chổng vó trên sàn đấu, mặt mũi thâm tím: "Đừng đánh vào mặt của tôi chứ ——"
Đêm đã khuya, Trịnh Tú Nghiên ngồi trên giường. Bên cạnh bật một chiếc đèn bàn, chân cô đi tất, trên tay là một quyển album ảnh.
Lật đến trang cuối, là bức ảnh duy nhất của Diêm Việt mà cô vẫn còn giữ lại.
Ngón tay mảnh khảnh khẽ vuốt ve khuôn mặt trên đó, cuối cùng dừng lại ở đôi mắt: "Mặc kệ khuôn mặt biến đổi như thế nào, anh vẫn là Việt của em."
Đứng dưới một căn hộ cao cấp, người phụ nữ mặc váy ngủ gợi cảm, bên ngoài chỉ choàng thêm một chiếc áo khoác mỏng, mái tóc xoăn xõa tung trên vai, khuôn mặt vẫn chưa tẩy trang, có thể thấy được cô ta vội vàng chạy xuống.
Khi chiếc xe BMW quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, cô ta vội vàng tiến lại gần. Người đàn ông tự mình lái xe đến, sau khi đỗ xe xong, vừa mở cửa bước ra ngoài, người phụ nữ đã ngay lập tức nhào vào trong lòng anh ta.
"Việt, vừa nhận được điện thoại của anh là người ta đã chạy xuống đây ngay, lạnh quá." Giọng nói nũng nĩu, khiến ai nghe thấy cũng phải ‘thương hoa tiếc ngọc’.
Người đàn ông vòng tay ôm cô ta: "Lên nhà thôi."
"Ừm." Người phụ nữ kề sát vào người đàn ông, cánh tay ôm eo anh ta, vừa đi, ngón tay vừa nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trên lưng anh ta.
Thang máy vừa lên đến tầng mười lăm, cửa mở, trong phòng tối đen như mực, chưa kịp bật đèn, người phụ nữ đã ôm lấy người đàn ông: "Việt, em rất nhớ anh."
Thân thể mềm mại như nước, cả người cô ta quấn lấy người đàn ông. Với sự khiêu khích như thế này, người bình thường đều không thể kháng cự.
Tiếng thở gấp chỉ tồn tại trong chốc lát, người đàn ông vô cùng lý trí. Sau khi đẩy người phụ nữ ra, anh ta châm thuốc lá.
"Việt, anh sao vậy?"
Đốm lửa nhỏ trên tàn thuốc thỉnh thoảng lóe lên, đủ để cô ta nhìn thấy sự nghiêm trọng trong mắt người đàn ông. Sau khi dụi tắt điếu thuốc, Diêm Việt mở miệng: "Đây là lần cuối cùng tôi đến đây."
"Vì sao?" Câu nói đột ngột khiến cô ta không kịp trở tay.
"Không có vì sao, bắt đầu từ hôm nay, em phải rời khỏi cuộc sống của tôi."
"Anh có người phụ nữ khác ư?"
"Tư Mạn, chuyện của tôi không cần em quan tâm." Người đàn ông lại châm thêm một điếu thuốc, rồi đứng lên.
"Việt!" Cô ta không chút nghĩ ngợi kéo cánh tay người đàn ông: "Em biết, em không thể ngăn cản quyết định của anh." Cô ta đứng lên: "Em tiễn anh."
“Nam hoan, nữ ái” bắt đầu giữa hai người, vốn không hề dựa trên tình cảm, là cô ta đã phạm vào quy tắc.
*Đàn ông vì dục vọng, phụ nữ vì tình yêu
Đến cửa phòng, cô ta mở cửa, nhìn người đàn ông bước ra ngoài: "Việt, cánh cửa này mãi mãi chào đón anh.
Ở một nơi khác trong thành phố, Trịnh Tú Nghiên ôm quyển album ảnh trước ngực: "Việt, cánh cửa bước vào trái tim em, em vẫn dành cho anh." Trịnh Tú Nghiên mỉm cười, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
Ngày hôm sau, Trịnh Tú Nghiên dậy rất sớm, bầu trời tươi sáng, vẻ âm u ngày hôm qua đã không còn.
Đi đến Nghiêm Tước, hôm nay Trịnh Tú Nghiên không mặc trang phục công sở, mà cô mặc một chiếc quần bò và khoác một chiếc áo khoác gió mỏng, vừa đến cửa phòng thiết kế, đã thấy các đồng nghiệp đều tập trung ở bên ngoài.
Cô lách qua mấy người, thấy Lý Hủy: "Có chuyện gì vậy?"
"Không xong rồi, đã xảy ra chuyện!"
Trong phòng, Hạ Phi Vũ và mấy người quản lý cấp ang vẻ mặt khác thường, khi kiểm tra viên lắc đầu, biểu cảm của họ càng nghiêm trọng hơn.
"Ngày hôm qua, ai là người về cuối cùng?" Hạ Phi Vũ cầm tài liệu trong tay đi ra ngoài.
Lòng Trịnh Tú Nghiên hơi trầm xuống, Lý Hủy nhìn cô lo lắng.
"Là tôi." Trịnh Tú Nghiên thản nhiên lên tiếng.
"Cô về lúc nào?” Hạ Phi Vũ ngữ khí nghiêm khắc hỏi.
Trịnh Tú Nghiên suy nghĩ một chút, thành thật trả lời: "Khoảng chín giờ."
"Khoảng thời gian từ chín giờ đến mười giờ tối, chính là thời điểm máy vi tính bị virus xâm nhập." Kiểm tra viên đi ra cửa: "Trưởng phòng Hạ, những tài liệu bên trong không thể khôi phục được."
Trong lòng Trịnh Tú Nghiên khẽ run, các đồng nghiệp tranh nhau đi vào phòng: "Trưởng phòng Hạ, dự án chúng ta chuẩn bị từ trước đến nay..."
Khuôn mặt trang điểm kỹ càng cũng không thể che được vẻ mặt tức giận của Hạ Phi Vũ lúc này. Cô ta vung tay, ném tài liệu vào người Trịnh Tú Nghiên: "Cô có biết, dự án này phòng thiết kế phải làm trong thời gian bao lâu không? Hôm nay chính là ngày đàm phán, cô bảo tôi phải lấy cái gì để đàm phán với đối tác đây? Nếu thất bại, tự nhiên chúng ta sẽ tổn thất ít nhất mười vạn, tôi thật không hiểu, tại sao anh ấy có thể cho loại người ngu ngốc như cô vào công ty làm việc!!"
Tài liệu rơi lả tả, ánh mắt các đồng nghiệp cũng trở nên gay gắt. Trịnh Tú Nghiên nhìn về phía chiếc máy vi tính trong văn phòng: "Đêm qua, sau khi làm xong việc thì tôi ra về. Hơn nữa, kiểm tra viên chỉ nói trong khoảng thời gian đó. Cô dựa vào cái gì mà nói tôi làm việc này?" Thanh âm Trịnh Tú Nghiên bình tĩnh: "Còn nữa, mong cô đừng xúc phạm người khác như vậy!"
"Dựa vào cái gì?" Hạ Phi Vũ đi đến trước mặt Trịnh Tú Nghiên: "Dựa vào việc tập đoàn Viễn Thiệp là đối thủ canh tranh của công ty chúng ta. Cô dám nói, cô không có liên quan gì đến người tên Diêm Việt kia?"
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Tổng giám đốc đến..."
Lâm Duẫn Nhi nhìn đống giấy lộn xộn trên đất trong phòng thiết kế. Hạ Phi Vũ lo lắng đã sớm quên mất hình tượng: "Tài liệu dự án Vạn Đạt bị mất hoàn toàn, hôm nay chính là ngày đàm phán cuối cùng để quyết định.”
Bên cạnh, rất nhanh đã có người đem toàn bộ sự việc nói lại cho Lâm Duẫn Nhi.
Đôi mắt sắc sảo của anh quét một lượt qua các gương mặt đang có những biểu hiện khác nhau: "Chẳng qua chỉ là một dự án, tổn thất một chút thì đã sao?"
Trịnh Tú Nghiên hơi giật mình, cô ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy khóe môi Lâm Duẫn Nhi đang cong lên mang ý cười, thực ra, nếu vạch trần vẻ ôn hòa kia thì sự tà ác sẽ lộ rõ. Anh nghiêng người, giọng điệu như đang nói chuyện công việc: "Cô, tới văn phòng tôi!”
Không riêng gì các đồng nghiệp, ngay cả Hạ Phi Vũ cũng lộ ra vẻ mặt bàng hoàng.
Văn phòng làm việc của Lâm Duẫn Nhi nằm trên tầng cao nhất, xuyên qua cửa kính bằng thủy tinh nhìn ra bên ngoài, cả người giống như những đám mây đang lơ lửng giữa bầu trời.
"Ngồi đi." Từ đầu đến cuối Trịnh Tú Nghiên không bỏ được cảm giác đề phòng, cô đứng trước ghế sô pha: "Chuyện này không liên quan gì đến tôi, nếu như có người cứ đổ tiếng xấu cho tôi, thì tôi sẽ không nuốt cục tức này đâu.”
Lâm Duẫn Nhi ngồi trước chiếc bàn làm việc rộng lớn, khí thế, động tác tao nhã quay chiếc bút kim trong tay,anh dựa lưng vào ghế, đập cây bút xuống mặt bàn: "Khí thế không nhỏ, cô nói xem, làm sao mà nuốt không trôi?"
"Không có chứng cứ cụ thể, chẳng lẽ công ty có thể kết tội tôi?"
"Ha ha ——" Lâm Duẫn Nhi cười to, như vừa nghe được một câu chuyện rất buồn cười: "Nghiên Nghiên, cô cũng thật ngây thơ."
"Anh có ý gì?" Giọng nói Trịnh Tú Nghiên tức giận.
"Cô sống dưới sự bảo hộ của luật pháp, có phải được bảo vệ tốt quá rồi không?" Đôi mắt đang nheo lại của Lâm Duẫn Nhi đột nhiên trở nên sắc bén, anh đứng lên, nghiêng người qua bàn: "Người phụ nữ lương thiện, em chưa từng thấy sự đen tối thật sự đúng không?"
Chương 30: Cho cô một bài học
Mấy chữ cuối cùng, thanh âm rất lạnh khiến Trịnh Tú Nghiên không khỏi rùng mình.
"Sự thỏa hiệp của em, tôi hầu như chưa tốn chút sức lực nào mà có được. Nghiên Nghiên, tôi chỉ muốn nói với em, đừng tự cho là đúng, tội ác thực sự, vượt quá sức tưởng tượng của em." Mặc dù đôi mắt Lâm Duẫn Nhi đang nhìn cô, nhưng ánh mắt dường như đang phiêu du ở một nơi nào đó. Trịnh Tú Nghiên chăm chú quan sát vẻ mặt anh, mới biết, đó là một loại tự do vô cùng bất cần, ngay khi cô muốn nhìn thật kỹ, Lâm Duẫn Nhi đã thu lại ánh mắt: "Không sao, chỉ cần ở lại bên cạnh tôi, không sớm thì muộn em cũng sẽ được chứng kiến."
Chưa lúc nào Trịnh Tú Nghiên quên lập trường của mình: "Giữa chúng ta... Đã là quá khứ, tôi cũng có cuộc sống của riêng mình."
Vẻ mặt Lâm Duẫn Nhi trầm xuống, không ngờ người phụ nữ này lại coi anh là tình cũ? Chỗ dựa vững chắc vừa trở về, đã vội vàng muốn đá anh, cô nghĩ thật đẹp!
"Cho dù đã là quá khứ, nhưng điều không thể thay đổi là nó từng tồn tại, cô dám nói với hắn ta, cô chưa từng lên giường với tôi? Chưa từng bị tôi chiếm đoạt?" Ngữ khí gay gắt mà khuôn mặt vẫn vậy thật hoàn mỹ.
Trước mắt Trịnh Tú Nghiên tối sầm. Cô chợt bừng tỉnh, chỉ cần Lâm Duẫn Nhi còn sống một ngày, cô đừng mong quay lại cuộc sống yên bình như trước đây. Thuyền từng đi qua, nước có thể không còn dấu sóng sao?
"Anh không thể bỏ qua cho tôi sao?"
"Cô nên tiết kiệm chút sức lực đi, những lời vô nghĩa, sau này hãy giữ ở trong lòng, ít nói vẫn tốt hơn." Ý chính là, nghĩ cũng đừng nghĩ tới.
Sự phẫn nộ trong mắt Trịnh Tú Nghiên không thể che giấu, cô nhìn chằm chằm Lâm Duẫn Nhi
Anh nhếch môi, không cho cô nếm mùi chút đau khổ, cô sẽ không nhớ đời: "Hay là thế này, nếu cô lấy được dự án lần này, tôi sẽ suy nghĩ... Chuyện buông tay."
"Thật sao?" Trịnh Tú Nghiên thấy tình thế có thể xoay chuyển, đôi mắt đang ảm đạm sáng lên.
"Tôi không nói dối." Lâm Duẫn Nhi ngồi trở lại bàn làm việc: "Tôi không thích giở thủ đoạn sau lưng người khác."
Trịnh Tú Nghiên ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lâm Duẫn Nhi, xét cho cùng, người đàn ông này có điểm nào giống một chính nhân quân tử vậy.
"Tổng giám đốc, người anh hẹn gặp đến rồi ạ." Bên ngoài, thư ký Đan khẽ gõ cửa.
"Cho vào." Lâm Duẫn Nhi vẫn duy trì vẻ nhàn nhã như trước, hướng Trịnh Tú Nghiên vẫy tay: "Cô ra ngoài đi, nói với trưởng phòng Hạ ý của tôi."
Cánh cửa hơi vội vàng mở ra, Đan Mỵ đi vào trước: "Mời vào."
Phía sau, là một người phụ nữ có vóc dáng cao gầy, mái tóc xoăn uốn thành những lọn to, kết hợp với chiếc váy bằng vải xa tanh màu đen thời thượng, càng lộ ra vẻ dịu dàng quyến rũ. Khuôn mặt người phụ nữ tất nhiên được trang điểm một cách tỉ mỉ, mỗi đường nét đều tinh tế mê hoặc, người phụ nữ như vậy, mới có thể khiến đàn ông điên đảo.
"Tổng giám đốc Lâm." Thanh âm, ngọt ngào giống hệt người.
Trịnh Tú Nghiên nhận ra người này, nữ minh tinh điện ảnh, quảng cáo nổi tiếng nhất hiện nay, Tư Mạn.
Một người bình thường, một người được hàng nghìn người quan tâm, cứ như vậy sắp lướt qua nhau.
"Trịnh Tú Nghiên." Xoay người, Lâm Duẫn Nhi dường như nhớ ra điều gì, đúng lúc mở miệng: "Đối thủ của chúng ta là tập đoàn Viễn Thiệp, cô đừng tưởng cô có Diêm Việt thì có thể không phân biệt việc công và việc tư. Nếu hắn dâng hai tay nhường cho, vẫn tính là cô thua."
Trịnh Tú Nghiên không quay đầu lại, xem những lời nói của Lâm Duẫn Nhi là gió thoảng bên tai đi một mạch ra khỏi cửa. Tự Mạn theo phản xạ ngoái đầu nhìn theo, Diêm Việt, là vì người phụ nữ này?
Khuôn mặt xinh đẹp, đột nhiên trầm xuống rất nhiều.
Trở lại phòng thiết kế, Trịnh Tú Nghiên đã quen đối mặt với những ánh mắt săm soi của các đồng nghiệp, cô coi như không nhìn thấy, nói lại ý của Lâm Duẫn Nhi cho Hạ Phi Vũ, cô ta không những không nổi cáu như lúc nãy, ngược lại, mỉm cười đồng ý.
Nhân lúc cô chuẩn bị trong văn phòng, Lý Hủy đến gần hỏi: "Nghiên Nghiên, có bị tổng giám đốc mắng không?"
"Không, anh ta để tôi đi đàm phán với trưởng phòng Hạ, có lẽ, vẫn còn có cơ hội xoay chuyển tình thế."
"Nghiên Nghiên, chuyện này..." Lý Hủy muốn nói lại thôi, có những quy tắc ngầm cũng không tiện nói ra: "Đi đàm phán hợp đồng, không đơn giản chỉ cần bản thiết kế được thông qua là ổn. Tóm lại, cô nhất định phải cẩn thận, tốt nhất, đừng ở một mình với khách hàng, cô hiểu không?"
Trịnh Tú Nghiên lờ mờ đoán ra ẩn ý trong lời nói của Lý Hủy, cô nghiêm túc gật đầu: "Ừm, tôi nhớ rồi."
Nơi chiêu đãi khách hàng, là một phòng bao riêng cao cấp. Đối diện với vẻ mặt hoài nghi của Trịnh Tú Nghiên, Hạ Phi Vũ chỉ cười trừ: "Đa số các cuộc đàm phán, đều không thể tách rời bàn rượu."
Lúc vào phòng bao, đã có ba người khác đang ngồi. Hạ Phi Vũ dẫn đầu tiến lên: "Giám đốc Lý, đã để ngài phải chờ lâu."
"Trưởng phòng Hạ nói gì vậy." Giám đốc Lý đứng dậy, bắt tay với Hạ Phi Vũ. Sau khi khách sáo chào hỏi, ông ta không hề có ý định buông tay, ngón tay cái cố ý vuốt ve mu bàn tay Hạ Phi Vũ.
Thần sắc cô ta không thay đổi, khéo léo chuyển đề tài: "Đây chẳng phải tổng giám* Cố của tập đoàn Viễn Thiệp sao, ngưỡng mộ ngài đã lâu, hôm nay mới có dịp gặp mặt." Hạ Phi Vũ rút tay ra, bắt tay với người đàn ông kia.
* Tổng giám: Một chức vụ tương đương với tổng thanh tra.
Tập đoàn Viễn Thiệp cũng có hai người đến. Trịnh Tú Nghiên nhìn người phụ nữ đứng cạnh tổng giám Cố, đối phương rất xinh đẹp, chiếc váy ngắn ôm khít vòng ba gợi cảm. Đôi tất chân màu đen, tôn lên đôi chân dài không chút tỳ vết, trông càng thêm quyến rũ.
"Trịnh Tú Nghiên." Hạ Phi Vũ đẩy Trịnh Tú Nghiên: "Cô hãy ở lại đây cùng giám đốc Lý, tôi đi ra ngoài có chút việc, một lúc nữa tôi quay lại ngay."
Tổng giám Cố nghiêng người, nói nhỏ vào tai người bên cạnh mấy câu, cô ta hiểu ý mỉm cười, cầm ly rượu trên bàn lên: "Giám đốc Lý, tôi xin kính ngài một ly."
"Tốt lắm." Người đàn ông say mê cười híp mắt, uống một hơi cạn sạch ly rượu: "Tổng giám Cố, tửu lượng nhân viên công ty anh rất khá đấy."
Trịnh Tú Nghiên mất tự nhiên ngồi bên cạnh, giám đốc Lý thấy cô ngẩn người, quàng một tay qua vai Trịnh Tú Nghiên, người cũng ngồi sát lại: "Trịnh tiểu thư, cô cũng uống một ly đi."
Khuôn mặt sán lại gần đã xuất hiện nếp nhăn, thân thể to béo gần như ép Trịnh Tú Nghiên vào góc. Trịnh Tú Nghiên quay mặt đi, che giấu cảm xúc thật, cô vẫn chưa tức giận: "Giám đốc Lý, chúng ta hãy bàn về dự án hợp tác Vạn Đạt thôi."
"Giám đốc Lý, đây là rượu tổng giám Cố của chúng tôi đặc biệt chuẩn bị. Ngài nhất định phải uống một ly mới được." Bên phải, bàn tay người phụ nữ như rắn bò lên cánh tay người đàn ông, kéo ông ta lại gần: "Chuyện đàm phán, không phải vội, bàn chuyện hợp tác không nhất thiết phải nghiêm trang như vậy chứ?"
"Đúng, đúng..." Được người đẹp chăm sóc, làm gì có chuyện ông ta bỏ qua sớm như vậy. Tổng giám Cố châm một điếu thuốc lá ngồi tựa vào ghế sô pha, tuyệt nhiên không hề nhắc đến một chữ dự án.
Trịnh Tú Nghiên chỉ có thể ngồi im, nghĩ đến những lời nói của Lâm Duẫn Nhi, cô càng thêm sốt ruột.
"Giám đốc Lý, tôi cũng kính ngài một ly." Trịnh Tú Nghiên thở sâu, cầm lấy ly rượu đế cao trên bàn, nuốt xuống dạ dày thứ chất lỏng màu đỏ kia.
Ông ta chuyển sự chú ý từ người phụ nữ nọ sang Trịnh Tú Nghiên, vẻ mặt hứng thú nhìn chằm chằm giọt rượu còn sót lại bên môi cô. Trong cơ thể, một luồng nhiệt nào đó bắt đầu bốc lên: "Tửu lượng của Trịnh tiểu thư rất khá, nào, tôi lại kính cô một ly."
Rượu thậm chí vẫn chưa kịp chảy đến dạ dày, đối phương đã tiếp tục áp một ly khác vào môi cô, Trịnh Tú Nghiên tiếp nhận ly rượu, cổ họng bỏng rát, trong người vô cùng khó chịu. Uống đến chén thứ ba, đầu cô đã bắt đầu choáng váng.
"Nào, uống thêm một ly nữa..."
Trịnh Tú Nghiên hiểu rõ tửu lượng của mình, không muốn say chết ở đây. Hai người của tập đoàn Viễn Thiệp, không biết đã rời khỏi từ lúc nào. Trịnh Tú Nghiên đẩy ly rượu của giám đốc Lý ra: "Về dự án Vạt Đạt..."
"Ôi, không cần làm mất hứng như vậy." Giám đốc Lý thấy hai má Trịnh Tú Nghiên đỏ bừng, ánh mắt mê ly, lại tiếp tục khoác tay lên vai Trịnh Tú Nghiên. Khuôn mặt to béo, kề sát vào tai cô: "Chuyện dự án, chỉ cần có lợi, hợp tác với ai cũng như nhau. Quan trọng là, tôi có được vui vẻ hay không." Ẩn ý trong lời nói quá rõ ràng, lúc này Trịnh Tú Nghiên mới cảm thấy lo lắng. Cô quay đầu nhìn ra ngoài phòng bao, đến bây giờ, Hạ Phi Vũ vẫn chưa quay lại.
Bàn tay ông ta ôm bả vai cô, mượn hơi rượu, bắt đầu có động tác tiếp theo. Trịnh Tú Nghiên vội vàng nghiêng người né tránh, kiên quyết đứng dậy: "Nếu hôm nay giám đốc Lý không muốn nói chuyện hợp tác, vậy lần sau chúng ta sẽ bàn tiếp."
"Cô thực sự không hiểu, hay đang giả vờ không hiểu?" Ông ta cười híp mắt, dù có bày ra điệu bộ tao nhã như thế nào, vẫn không giấu được vẻ dâm đãng: "Đêm nay cô hãy hầu hạ tôi chu đáo, dự án Vạn Đạt, tôi sẽ giao cho cô."
Trịnh Tú Nghiên không ngờ ông ta có thể nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy, không thèm để ý cô xoay người chuẩn bị ra khỏi phòng.
Con mồi đã dâng lên tận miệng, làm sao có thể từ bỏ dễ dàng như vậy. Ông ta đỏ mặt tía tai, hóp bụng nhẫn nại đứng lên, đừng nhìn thân thể béo phì của ông ta, bước chân nhanh không kém người bình thường. Trịnh Tú Nghiên ra đến cửa, vặn mạnh nắm đấm.
"Đêm nay cô đừng hòng ra khỏi chỗ này..."
Trịnh Tú Nghiên hoảng sợ, sau lưng toát mồ hôi lạnh. Tay phải vặn mạnh nắm đấm mấy cái, nhưng không hề có động tĩnh, cửa đã bị khóa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro