Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21 -> 25

Chương 21 : Cô là của tôi

Trịnh Tú Nghiên lấy tay che cổ, mắt nhìn chằm chằm những con số đang nhảy lên.

Trong thang máy, vì bị Lâm Duẫn Nhi nhìn chằm chằm khiến Trịnh Tú Nghiên cảm thấy không thoải mái, đột nhiên anh đứng thẳng người, vươn tay ôm lấy eo cô, tay trái chuẩn xác tìm được vị trí miếng băng dán vết thương giật mạnh ra.

Vết cắn màu đỏ tươi trên làn da trắng nõn vô cùng nổi bật, khuôn mặt đẹp trai của Lâm Duẫn Nhi đanh lại, cảm thấy chướng mắt, anh vạch cổ áo Trịnh Tú Nghiên ra, động tác quá mạnh khiến cúc áo đầu tiên trên áo cô bị đứt rơi xuống đất.

"Buông tôi ra! Anh định làm gì vậy?

" Trên bờ vai trần của Trịnh Tú Nghiên, xuất hiện một dấu răng nổi bật.

Con ngươi đen nhánh của Lâm Duẫn Nhi co lại, những dấu vết mờ ám như thế này, chỉ có người gần gũi nhất mới có thể tạo nên.

"Đây là kiệt tác của công tử họ Trần kia?

" Giọng nói của anh đã bắt đầu bộc lộ sự tức giận.

Trịnh Tú Nghiên trả lời cẩn thận, cô không muốn liên lụy đến Trần Kiều:

"Không phải.

"Vậy là ai?

Trịnh Tú Nghiên cứng họng, lại nói ra một câu không nên nói:

"Chuyện này không liên quan đến anh.

Không gian nhỏ hẹp đột nhiên tăng thêm áp lực, một tay Lâm Duẫn Nhi ôm chặt eo Trịnh Tú Nghiên, tay kia giữ cằm cô, ép cô quay mặt về phía sau:

"Trước khi tôi dùng chán, thì không ai được đụng vào cô.

Rõ ràng là hơi thở nóng rực, nhưng đến bên tai Trịnh Tú Nghiên lại trở nên lạnh lẽo khiến người ta run rẩy, một người có quyền lực lớn như Lâm Duẫn Nhi, cô chưa bao giờ muốn trêu chọc, mà cũng không thể trêu vào:

"Anh muốn như thế nào mới có thể buông tha cho tôi?

"Rất đơn giản.

" Giọng nói lại trở nên mờ ám, đôi môi mỏng của Lâm Duẫn Nhi tiến đến gần cổ Trịnh Tú Nghiên, thở nhẹ ra một hơi, tràn ngập khiêu khích:

" Chờ tôi chơi chán, cô có thể tự do.

Sắc mặt Trịnh Tú Nghiên khẽ biến hóa, cô không quen đứng ở tư thế thân mật như thế này:

"Dựa vào cái gì anh có thể làm như vậy?

"Dựa vào tôi là Lâm Duẫn Nhi!

" Nếu anh muốn, không có gì là anh không thể chiếm được.

Câu trả lời như vậy, đúng là khiến người ta cứng họng, thậm chí còn cảm thấy buồn cười. Dục vọng chiếm hữu của người đàn ông này khiến người ta cảm thấy sợ hãi, Trịnh Tú Nghiên giãy giụa, muốn thoát khỏi vòng tay Lâm Duẫn Nhi:

"Anh đã quen làm theo ý mình, tại sao còn phải hao tổn tâm trí đi dồn ép người khác vào đường cùng, nếu anh muốn, trực tiếp chiếm đoạt không phải nhanh hơn sao?

"Nghiên Nhi, em rất không hiểu tôi.

Mặt Trịnh Tú Nghiên nghiêm túc, đặc biệt muốn hiểu anh.

"Tôi thích nhìn người khác giãy giụa, thích nhìn họ bị dồn vào đường cùng.

" Đây chính là sở thích của anh.

Như vậy không phải là nếu ngoan ngoãn nghe lời, không lâu sau sẽ chán ngấy ư?

Nghi ngờ này Trịnh Tú Nghiên cũng không hỏi, ngay lúc đó, cửa thang máy ‘dinh’ một tiếng. Nhân lúc thang máy đang mở cửa, Trịnh Tú Nghiên chuẩn bị chạy ra, nhưng Lâm Duẫn Nhi đã phát hiện, nhanh hơn một bước, túm lấy cánh tay cô kéo trở về.

Cửa thang máy lại một lần nữa đóng lại, hướng lên tầng cao nhất.

"Sau khi hết giờ làm việc chờ tôi ở cửa công ty, chúng ta đi ăn cơm.

Ngữ điệu không phải hỏi mà là ra lệnh, Trịnh Tú Nghiên không muốn:

"Hôm nay tôi có việc.

"Có việc cũng bỏ.

" Lâm Duẫn Nhi vòng qua người cô, ấn nút thang máy:

"Đến lúc đó, tôi ở dưới cổng công ty chờ cô.

Nhìn bóng dáng cao to của Lâm Duẫn Nhi biến mất trước cửa thang máy, Trịnh Tú Nghiên nhấn một con số, sau đó lùi sâu vào trong thang máy.

Hôm nay, thời gian làm việc dường như trôi qua rất nhanh, cảm giác mới được một lúc, Lý Hủy đã thu dọn xong bàn làm việc gọi cô:

"Tú Nghiên, về thôi.

"Cô về trước đi, tôi còn một ít tài liệu chưa làm xong.

"Vậy tôi về trước nhé, ngày mai gặp lại.

Sau khi tất cả mọi người trong văn phòng về hết, Trịnh Tú Nghiên mới thả lỏng một chút, cô không hi vọng đồng nghiệp nhìn thấy một màn chờ đợi dưới kia. Cầm lấy túi xách, vừa mới đứng lên, cửa phòng làm việc của trưởng phòng lại mở ra.

"Cô chưa về sao?

Trịnh Tú Nghiên lễ phép gật đầu:

"Tôi đang chuẩn bị về.

"Trịnh Tú Nghiên.

" Hạ Phi Vũ đột nhiên đứng chắn đường cô, vẻ mặt kiêu căng:

"Tôi muốn khuyên cô mấy câu.

Dựa vào vẻ mặt của Hạ Phi Vũ, Trịnh Tú Nghiên đã đoán được cô ta muốn nói gì, nhưng vẫn giả vờ như không biết, hỏi:

"Trưởng phòng Hạ, có phải có điều gì tôi chưa hoàn thành tốt trong công việc?

"Người vì tiền mà lên giường cùng Lâm Duẫn Nhi, anh ta sẽ không thích.

" Khẩu khí coi thường mà khẳng định:

"Cho nên, dù có quấn quýt lấy người đàn ông đó cũng vô dụng thôi.

Có trời mới biết, cô muốn cách Lâm Duẫn Nhi càng xa càng tốt, nhưng sau khi những bức ảnh kia bị phát tán trong phòng thiết kế, mọi người đều nghĩ cô đeo bám anh:

"Tôi chưa bao giờ hi vọng viển vông được Lâm Duẫn Nhi thích.

" Đây là lời nói thật lòng của cô.

"Những người phụ nữ như cô tôi đã gặp không ít. Lâm Duẫn Nhi đối với các cô, cũng chỉ là nhất thời hứng thú mà thôi. Quá ngoan ngoãn nghe lời sẽ khiến người đàn ông mất đi cảm giác được chinh phục.

Các cô? Quả nhiên, Hạ Phi Vũ đã coi Trịnh Tú Nghiên như những người phụ nữ kia.

Giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã muộn hai mươi phút. Nếu còn không đi, chỉ sợ ngài tổng giám đốc sẽ lên tận đây tìm. Trịnh Tú Nghiên đi qua đụng vào bả vai Hạ Phi Vũ:

"Trưởng phòng Hạ nói không sai. Đối với phụ nữ, Lâm Duẫn Nhi lúc nào cũng chỉ có hứng thú nhất thời. Sau khi chiếm được, sẽ cảm thấy nhàm chán, rồi lại tìm kiếm mục tiêu mới, lặp đi lặp lại không bao giờ kết thúc. Tình yêu của một người đàn ông như vậy, không đáng tin tưởng, lại càng không thể chỉ dành ột người phụ nào nào hết.

Tiếng bước chân sau lưng đã xa dần. Hạ Phi Vũ nắm chặt tay phải, giữa cô ta và Lâm Duẫn Nhi, thỉnh thoảng có hẹn hò, cũng chỉ là ăn cơm, hôn môi mà thôi. Lâm Duẫn Nhi chưa bao giờ ngủ với cô ta, bởi vì anh đã từng nói, cô ta không giống với những người phụ nữ khác.

Cho nên, cô ta chắc chắn một ngày nào đó anh sẽ quay đầu.

Đi xuống tầng một, vừa mới ra khỏi cửa công ty, đã thấy Trần Kiều đang đứng chờ:

"Tú Nghiên, mình đến đón cậu.

"Không cần.

" Trịnh Tú Nghiên nhìn thấy xe của cậu ta đang dừng bên lề đường:

"Cậu vừa mới tiếp quản công ty, chắc chắn sẽ rất bận rộn, mình có thể tự đi về một mình.

"Không được, mình không thể để chuyện ngày hôm qua lại xảy ra một lần nữa, đi thôi!

" Trần Kiều cầm lấy tay Trịnh Tú Nghiên, không cho cô cự tuyệt. Trịnh Tú Nghiên đưa mắt nhìn xung quanh, cũng không nhìn thấy bóng dáng Lâm Duẫn Nhi, nhưng vừa đi được hai bước, điện thoại di động đã đổ chuông.

Trên màn hình, cô không hề lưu số của Lâm Duẫn Nhi, nhưng chỉ cần nhìn qua cũng có thể nhận ra được.

Sau khi suy nghĩ, Trịnh Tú Nghiên ngắt máy.

Chẳng qua chưa đi được hai bước, chuông điện thoại lại vang lên như thúc giục. Cùng lúc đó, không biết một chiếc xe thể thao sang trọng từ nơi nào lao đến, dừng lại ngay trước mặt hai người. Cửa kính xe hạ xuống, Lâm Duẫn Nhi nghiêng người, trừng mắt nhìn Dung Ân:

"Lên xe!

Ấn tượng của Trần Kiều với Lâm Duẫn Nhi rất không tốt:

"Tú Nghiên, mình đưa cậu về nhà.

Lâm Duẫn Nhi nhíu mày, sắc mặt bắt đầu trở nên u ám.

Trịnh Tú Nghiên bước xuống thềm đá, Trần Kiều vẫn lo lắng đi theo:

"Ngộ nhỡ lại gặp phải những người đó, cậu biết làm thế nào? Tú Nghiên...

"Cậu yên tâm, lát nữa mình sẽ đi taxi về, nếu không về đến nhà mình sẽ gọi điện thoại cho cậu.

" Trịnh Tú Nghiên đi đến bên cạnh xe của Lâm Duẫn Nhi, quay lại vẫy tay với Trần Kiều, rồi lên xe.

Mãi đến khi xe chuyển động, khuôn mặt căng thẳng của Lâm Duẫn Nhi mới dịu đi một chút:

"Cô ngắt điện thoại của tôi, có phải định đi cùng với hắn?

Đúng là lúc đó Trịnh Tú Nghiên định làm như vậy:

"Tôi tưởng anh chờ không nổi, nên đi trước rồi.

Bên cạnh, Lâm Duẫn Nhi khẽ cười, bàn tay đặt trên đầu gối của Trịnh Tú Nghiên đột nhiên bị nắm lấy, nằm gọn trong lòng bàn tay anh:

"Tôi nói được thì làm được, chẳng qua tôi muốn theo dõi một chút, sau lưng tôi... Cô có làm càn hay không?

Khóe môi Trịnh Tú Nghiên hơi nâng lên coi như trả lời, ánh mắt cô cũng đã hướng ra ngoài cửa xe.

"Những người đó là ai?

" Giọng nói của Lâm Duẫn Nhi đột nhiên lạnh đi rất nhiều, dựa vào cuộc nói chuyện của cô với Trần Kiều lúc nãy, anh biết cô đang gặp rắc rối.

Chương 22 : Ngoảnh mặt làm ngơ


Trịnh Tú Nghiên quay đầu lại, vết thương trên cổ hơi đau, cô đưa tay ấn vào bả vai:

"Tôi không biết, có lẽ, từ lúc tôi sinh ra, tôi đã phải chịu tội.

Trịnh Tú Nghiên mỉm cười tự giễu, trong lòng chua xót.

"Cô nói không sai, có vẻ cô đã đắc tội không ít người.

" Lâm Duẫn Nhi tiếp tục lái xe:

"Vì vậy, cô mới chọn làm việc ở Nghiêm Tước?

"Đúng vậy, tôi muốn có một cuộc sống ổn định

" Nếu không muốn nói, cô sẽ không mở miệng, một khi đã nói, cô sẽ nói sự thật.

"Trước khi vào làm việc ở Cám Dỗ ai đã khiến cô không tìm được công việc?

Trịnh Tú Nghiên cúi đầu, đây cũng là điều cô không thể giải thích được:

"Tôi không biết.

" Lúc đó, cô vẫn chưa gặp Lâm Duẫn Nhi.

Trong xe yên tĩnh trở lại, bàn tay Lâm Duẫn Nhi đột nhiên đan lấy tay Trịnh Tú Nghiên. Cô không quen với động tác thân thiết như vậy, muốn rút tay về. Lâm Duẫn Nhi quay sang nhìn Trịnh Tú Nghiên, ánh mắt quyến rũ chết người:

"Đêm nay, tôi muốn cô.

Trịnh Tú Nghiên kinh ngạc mở to mắt, đột nhiên cô cảm thấy không gian trong xe thật chật chội, ngay cả không khí xung quanh cũng bắt đầu trở nên ái muội :

"Cuộc sống hiện nay của tôi rất tốt.

Lâm Duẫn Nhi hiểu được ẩn ý bên trong câu trả lời của Trịnh Tú Nghiên.

"Chúng ta lại thực hiện một cuộc giao dịch, cô thấy thế nào?

"Cái gì?

"Tôi giúp cô điều tra ra thân phận của ông chủ bí ẩn đứng sau Cám Dỗ, điều kiện, vẫn là thân thể cô.

" Nếu không phải trước đây ông chủ của Cám Dỗ giở trò với bản hợp đồng của cô, thì có lẽ Trịnh Tú Nghiên sẽ không thỏa hiệp nhanh như vậy.

Cho nên, thực ra Lâm Duẫn Nhi phải cảm ơn anh ta mới đúng.

"Không cần.

" Trịnh Tú Nghiên cự tuyệt ngay lập tức:

"Tôi không muốn biết.

Xe yên lặng đến nơi, trò chơi này trước đây là do Lâm Duẫn Nhi tự mình đặt ra. Người ta vẫn thường nói, quy tắc là do con người đặt ra. Nếu anh muốn thay đổi, lúc nào cũng có thể làm được. Nếu Anh muốn Trịnh Tú Nghiên, cô không có năng lực phản kháng.

Ngồi vào bàn dùng bữa, thức ăn vẫn chưa mang lên. Lâm Duẫn Nhi tự mình rót rượu. Xuyên qua thứ chất lỏng màu đỏ trong ly, anh nhìn chằm chằm Trịnh Tú Nghiên ngồi ở phía đối diện. Nhấp một ngụm rượu, anh mỉm cười hỏi Trịnh Tú Nghiên:

"Tôi hỏi cô một chuyện.

"Chuyện gì?

"Lúc ở trên giường, tại sao cô lại không có phản ứng?

Trịnh Tú Nghiên đưa mắt nhìn xung quanh, ở một nơi cao cấp như thế này, người ngồi đối diện cũng tao nhã không kém, vậy mà lời nói nói ra lại không thể chấp nhận được:

"Tôi không phối hợp với anh sao?

Thức ăn được mang lên, Lâm Duẫn Nhi lắc chén rượu trong tay, nhìn ly rượu bị nhiễm đỏ nói:

"Cái tôi muốn, là nhìn thấy cô thỏa mãn

Trịnh Tú Nghiên cúi đầu, nhìn thức ăn phong phú ở trên bàn muốn chuyển đề tài, vào lúc này, đột nhiên chiếc mũi nhạy cảm của cô ngửi được một mùi nước hoa quen thuộc, kích thích toàn thân trở nên căng thẳng.

Đúng lúc cô vội vã ngẩng đầu lên, đập vào mắt là bóng dáng một người đàn ông vừa lướt qua cô, Hai tay anh ta đút trong túi quần, ánh đèn phản chiếu lên chiếc đồng hồ Rolex trên cổ tay anh ta khiến mắt Trịnh Tú Nghiên đau nhói. Thân thể người đàn ông cao lớn, sau mấy bước chân đã đi ra ngoài.

Trịnh Tú Nghiên nhìn theo không chớp mắt, mãi đến lúc bóng dáng kia mất hút, cô mới có phản ứng, đẩy ghế ngồi, đứng dậy chạy theo.

Sắc mặt Lâm Duẫn Nhi chợt biến, ánh mắt trở nên hung ác, nham hiểm, ném chén rượu trong tay xuống, anh cũng đi ra ngoài.

Bầu trời không biết bắt đầu từ lúc nào đã trở nên âm u, im lặng không một tiếng động, mưa bay tới tấp như chuỗi hạt trân châu bị đứt dây, Trịnh Tú Nghiên không để ý đến trời mưa, chạy nhanh đuổi theo bóng dáng người đàn ông kia.

"Việt, Việt!

Cách đó không xa, người đàn ông ngoái đầu lại, đôi mắt màu hổ phách thoáng nhìn.

Người ta, cái gì cũng có thể thay đổi, trừ ánh mắt, ánh mắt sẽ không bao giờ thay đổi.

Mưa tạt vào người, lạnh lẽo đến tận xương,  Trịnh Tú Nghiênvội vã chạy theo hướng người đàn ông, chẳng lẽ cô thật sự nhìn thấy kỳ tích ư?

"Ông chủ.

" Lái xe lấy ô che mưa mở cửa xe.

Phía sau Trịnh Tú Nghiên, Lâm Duẫn Nhi cũng đã bước ra ngoài. Người đàn ông kia xoay người ngồi vào trong xe, chiếc xe ô tô màu đen vững vàng đứng trong mưa. Trịnh Tú Nghiên liều lĩnh chạy ập đến, hai tay đã chạm vào cửa xe.

"Ông chủ?

" Lái xe nhìn vào trong gương hỏi.

Tóc người đàn ông vì bị ướt mưa mà bết chặt vào khuôn mặt và quá nửa chiếc cằm lạnh lùng, bên ngoài xe, một tay Trịnh Tú Nghiên kéo tay cầm mở cửa xe, tay kia thì đập liên tục lên cửa kính:

"Việt, Diêm Việt!

Vẻ mặt lo lắng, toàn thân cô nhếch nhác, run run đứng giữa trời đang mưa to. Người đàn ông nhìn chằm chằm khuôn mặt gần trong gang tấc, lạnh lùng ra lệnh:

"Lái đi.

"Vâng.

" Lái xe vặn chìa khóa, khởi động xe.

Nhận thấy động tác này, Trịnh Tú Nghiên càng thêm cuống quýt, hai tay cô giữ chặt lấy tay cầm cửa xe, nhưng cửa xe đã khóa, bánh xe chuyển động làm nước té khắp chân cô, xuyên qua cửa kính màu đen, cô có thể nhìn thấy bóng dáng người ngồi trong xe.

"Việt!

Lái xe thấy cô không buông tay, thì đạp mạnh chân ga.

Ầm --

Thân xe cứng rắn vượt qua người Trịnh Tú Nghiên, bước chân cô lảo đảo chạy theo, nhưng vì tốc độ quá nhanh khiến thân thể Trịnh Tú Nghiên bị hất văng ra ngoài, trượt ngã xuống nền đường.

Chiếc xe kia cứ thế mà đi, Trịnh Tú Nghiên chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, trên đầu mưa vẫn xối xả.

Cánh tay chạm xuống nền đường bị rách da, máu tươi chảy ra hòa lẫn với nước mưa đục ngầu. Trịnh Tú Nghiên lại không cảm thấy đau, khuôn mặt đờ đẫn nhìn chằm chằm phía trước.

Mặc dù khuôn mặt không giống, nhưng đôi mắt đó, cô sẽ không bao giờ nhận sai. Đó là Diêm Việt.

Cái lạnh từ tay áo chạy khắp toàn thân, đồng thời, cảm giác đau đớn không thể chịu nổi lại bắt đầu ập đến, Trịnh Tú Nghiên nắm chặt hai tay, đấm mạnh xuống đất:

"Tại sao, Tại sao!

Nếu thật sự là Diêm Việt, tại sao anh ấy lại không nhận ra cô?

Nước mắt không thể khống chế cứ thế trào ra, giọng nói gầm nhẹ, thanh âm khàn khàn, đôi tay cô đã tóe máu, Trịnh Tú Nghiên cúi đầu, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng mình.

Chỉ cần một ánh mắt, có thể khơi ra hết bao nhiêu đau khổ cô đã cố chôn giấu bao lâu nay...

Ở phía đối diện, qua cửa xe, người đàn ông lạnh lùng nhìn tất cả những gì đang xảy ra.

Cửa kính xe hạ xuống một nửa, điếu thuốc trên tay phải lúc sáng lúc tối, chiếc xe đỗ sau một thân cây to, khiến người bên đường không thể phát hiện.

"Em vẫn chưa bao giờ từ bỏ, Việt, em thực sự rất nhớ anh...

" Nỗi nhớ này, chỉ mình cô mới có thể biết được, nỗi nhớ như một căn bệnh nan y không có thuốc giải, từng chút, từng chút một, trải qua thời gian và khoảng cách, càng ngày càng thấm sâu, thấm sâu đến tận đáy lòng!

Trịnh Tú Nghiên ngẩng đầu lên, không quan tâm đến mưa đang tạt vào mặt:

"Việt, có phải anh muốn nói với em, rằng em hãy quên anh đi? Việt, em điên rồi ư, rõ ràng là anh đã chết rồi, tại sao em còn tưởng người khác là anh, lúc nãy, nếu người đàn ông kia dừng lại, em thực sự sẽ nghĩ rằng anh còn sống, nhưng anh ta không dừng lại, anh ta đã không dừng lại...

Những người đi qua đường thỉnh thoảng đứng lại chỉ trỏ.

"Anh đi rồi... Những lúc em nhớ đến anh, em phải làm gì đây?

" Chỉ còn lại một người, nhưng không thể quên được những gì đã từng có, điều này có phải rất tàn nhẫn hay không?

"Em là Nghiên Nhi của anh, nhưng tại sao anh lại bỏ mặc em, không quan tâm đến em lâu như vậy?

"Việt!! --

Một tiếng hét bi thương dưới trời mưa, cô đơn lạnh lẽo đến tận xương tủy, cơn mưa quá lớn, không chỉ làm mờ ánh mắt cô, mà còn muốn rửa sạch hết bụi bặm trên những ký ức cô đã từng chôn giấu.

Trịnh Tú Nghiên nằm dưới mưa, đầu gối lên cánh tay, trước mắt bỗng xuất hiện một đôi giày da nam.

Lâm Duẫn Nhi đứng trong mưa, cả người đã ướt đẫm, anh ngồi xuống, khuôn mặt không có biểu cảm, nâng Trịnh Tú Nghiên đứng dậy và mạnh mẽ ôm cô vào trong ngực. Thực ra, lúc này Trịnh Tú Nghiên cũng không còn sức lực để giãy giụa.

"Rõ ràng là anh ấy đã không còn...

" Trịnh Tú Nghiên khóc nghẹn ngào.

Phía đối diện, người đàn ông kia vứt nửa điếu thuốc đang cháy dở ra ngoài cửa sổ xe ô tô, anh ta nhìn nó bị ướt nhẹp trong mưa nói:

"Lái đi

Chương 23 : Chọc giận Lâm Duẫn Nhi

Lâm Duẫn Nhi lái xe đến, anh lôi Trịnh Tú Nghiên nhét vào trong, hai tay cô ôm lấy bả vai, cả người co ro dựa vào cửa kính xe ô tô, hai mắt đờ đẫn, đã không còn một chút dấu vết sự quật cường của ngày xưa.

Hai tay cầm lái của Lâm Duẫn Nhi, bởi vì dùng sức trở nên trắng bệch, e rằng hôm nay là ngày đầu tiên trong đời anh bị mất mặt thế này. Đường đường là Lâm thiếu gia, có ai dám bỏ rơi anh như vậy, thậm chí đến tận bây giờ người phụ nữ ngồi bên cạnh còn chưa lấy lại tinh thần.

"Diêm Việt là ai?

Nước mưa trên người thấm ướt cả ghế, Trịnh Tú Nghiên lấy tay lau mặt, mở cửa muốn xuống xe.

Cánh tay cô bị tóm chặt, Lâm Duẫn Nhi khóa trái cửa xe, anh xoay người Trịnh Tú Nghiên làm cho cô đối diện với mình:

"Trả lời câu hỏi của tôi!

"Anh đừng hỏi gì cả

" Trịnh Tú Nghiên gạt cánh tay Lâm Duẫn Nhi ra, biểu cảm lạnh nhạt.

Anh nhìn khuôn mặt hướng ra ngoài cửa sổ xe của cô, lồng ngực tự nhiên phập phồng tức giận, Lâm Duẫn Nhi buông tay, ngón tay gõ nhịp nhàng lên tay lái:

"Hôm nay cũng không phải lần đầu tiên, ngày trước ở Cám Dỗ cô cũng như vậy, Trịnh Tú Nghiên , tôi đã quá dung túng cô rồi.

Trong cuộc đời , cô chưa từng muốn gặp phải Lâm Duẫn Nhi, cô hỏi:

"Anh đã từng yêu bao giờ chưa?

Lâm Duẫn Nhi khẽ nhíu mày, ánh mắt nghiền ngẫm vẻ mặt thống khổ của Trịnh Tú Nghiên, đối với anh từ này quá xa lạ.

"Tôi đã từng yêu một người.

" Không đợi anh trả lời Trịnh Tú Nghiên tự mình lên tiếng, giọng nói nghẹn ngào.Cô biết, yêu mà không thể quên được sẽ có cảm giác như thế nào. Diêm Việt đã mất lâu như vậy nhưng ngoại trừ hai lần gần đây, cô chưa bao giờ nhận nhầm anh ấy với người khác.

"Đã từng yêu?

" Giọng nói Lâm Duẫn Nhi mang vẻ giễu cợt, anh hỏi lại:

"Vậy người yêu của cô bây giờ ở đâu?

Trịnh Tú Nghiên nghẹn lời, trái tim cô đau đớn không chịu nổi, đây là một sự thật mà cô không muốn chấp nhận chút nào.

"Một người đã chết?!

" Lâm Duẫn Nhi lớn tiếng nói, không ngờ, cô bỏ rơi anh hai lần đều là vì một người đã chết.

"Tôi muốn xuống xe.

" Trịnh Tú Nghiên bất ngờ trở nên kích động, cô lấy tay đẩy mạnh cửa xe, thấy không có động tĩnh thì xoay người hét lên:

"Thả tôi ra!

"Tôi đã nói, đêm nay tôi muốn cô.

"Anh điên rồi.

" Trịnh Tú Nghiên không tiếp tục náo loạn, nước mưa trên mặt cô đã ngấm xuống tận cổ áo:

"Nếu anh muốn, chỉ cần anh ngoắc tay một cái, dạng phụ nữ nào chẳng có, tại sao anh cứ phải cắn tôi không rời như thế?

"Cắn?

" Lâm Duẫn Nhi nheo mắt đầy nguy hiểm, cô nghĩ anh là chó sao?

"Nghe cho rõ đây!

" Lâm Duẫn Nhi giữ chặt vai Trịnh Tú Nghiên, ngữ khí ra lệnh:

"Quên anh ta ngay lập tức, nếu không, cho dù anh ta còn sống, tôi cũng biến anh ta thành chết!

Ánh mắt lạnh lẽo khiến Trịnh Tú Nghiên run sợ:

"Phải như thế nào anh mới chịu bỏ qua cho tôi?

"Rất đơn giản.

" Lâm Duẫn Nhi buông tay nhìn Trịnh Tú Nghiên cười lạnh:

"Chết! thì xong hết mọi chuyện.

Cô dường như bị rút hết sức lực, cả người ngã vào trong ghế, vẻ mặt cũng trở lại bình thản như lúc đầu, Trịnh Tú Nghiên đã từng nếm trải không ít đau khổ từ Lâm Duẫn Nhi, nên cô là người hiểu rõ hơn ai hết, muốn đối phó với người như Lâm Duẫn Nhi thì không thể cứng rắn được.

"Chúng ta đang đi đâu?

" Lúc Trịnh Tú Nghiên lên tiếng, giọng nói đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Lâm Duẫn Nhi nhìn xuống tay cô, vết thương này nếu không xử lý kịp thời có thể gây nhiễm trùng, nếu về nhà gọi bác sỹ tư sẽ rất phiền phức, cách tốt nhất là tìm một bệnh viện nào gần đây để kiểm tra.

Trịnh Tú Nghiên thấy Lâm Duẫn Nhi không trả lời cũng không hỏi lại, cô quay đầu chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trịnh Tú Nghiên bây giờ và Trịnh Tú Nghiên của lúc nãy là hai con người hoàn toàn khác nhau, chẳng nhẽ cô thực sự vẫn chưa quên được người đàn ông kia sao? Nghĩ đến đây, ánh mắt Lâm Duẫn Nhi lại trở nên âm u, anh đạp mạnh chân ga, phóng nhanh về phía trước.

Đến bãi đỗ xe, Lâm Duẫn Nhi kéo tay Trịnh Tú Nghiên xuống, vẻ mặt cô có vẻ hoảng hốt, lảo đảo bị anh kéo đi thẳng.

Mùi thuốc khử trùng đặc trưng của bệnh viện dần dần khiến Trịnh Tú Nghiên tỉnh táo lại,  Lâm Duẫn Nhi cầm tay cô đi thẳng vào phòng khám bệnh

"Đây là bệnh viện nào?

" Vừa vào cửa, Trịnh Tú Nghiên đã trở nên căng thẳng giữ chặt tay áo Lâm Duẫn Nhi:

"Tôi không muốn gặp bác sỹ.

Trong lòng anh vốn đang rất khó chịu, nhìn thấy bộ dạng này của cô, khiến anh càng thêm tức giận, lực ở tay không tránh khỏi tăng thêm một chút, Trịnh Tú Nghiên gần như bị lôi vào trong phòng.

"Các người đang làm gì vậy? Không biết là phải xếp hàng sao?

" Bác sỹ đẩy đẩy gọng kính, ý bảo y tá dẫn họ đi ra ngoài.

Lâm Duẫn Nhi vòng tay ôm lấy eo Trịnh Tú Nghiên, rồi ấn cô ngồi xuống ghế:

"Đừng nhiều lời, nhanh lại đây kiểm tra vết thương trên tay cô ấy cho tôi.

Y tá muốn tiến lên ngăn cản Lâm Duẫn Nhi, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hung dữ của anh, chỉ có thể quay đầu về phía bác sỹ cầu cứu.

"Vén... Vén tay áo của cô ấy lên.

" Vị bác sỹ đã hơn năm mươi tuổi cũng không muốn trước khi về hưu còn đắc tội với ai, nữ y tá thấy thế bước lại gần định thực hiện nhưng lại bị Trịnh Tú Nghiên giữ chặt tay:

"Đây là bệnh viện nào?

"Đây là bệnh viện Nhân Ái.” Cô y tá thấy Trịnh Tú Nghiên gặng hỏi, thuận miệng trả lời.

"Bệnh viện Nhân Ái...

" Trịnh Tú Nghiên cúi đầu, miệng lẩm bẩm, y tá vén tay áo của cô lên, định kiểm tra xem vết thương trên tay cô như thế nào.

"Không cần!

" Không ngờ Trịnh Tú Nghiên lại đứng phắt dậy, giãy mạnh tay khỏi tay nữ y tá, sức lực lớn đến nỗi khiến hồ sơ bệnh án trên bàn đều rơi cả xuống đất.

 rịnh Tú Nghiên xoay người, mắt cá chân bị trượt, nhưng cô vẫn men theo bức tường, từng bước đi ra ngoài, eo lại bị một cánh tay ôm lấy, giọng nói của Lâm Duẫn Nhi lúc này đã mang theo phẫn nộ:

"Cô đang làm cái quái gì vậy?”

"Buông tôi ra!

" Trịnh Tú Nghiên không thể cử động, chỉ có thể vung hai tay để phản kháng:

"Tôi không muốn ở lại đây, buông tôi ra...

Bác sỹ và y tá nhìn nhau, trước mặt Lâm Duẫn Nhi họ không dám lên tiếng, chỉ có thể im lặng nhặt hồ sơ giấy tờ từ dưới đất lên.

Mùi thuốc khử trùng nồng nặc, màu trắng chói mắt đập vào mắt, hiện ra vô số những khuôn mặt bi thương, đây chính là bệnh viện...

Vẻ mặt Trịnh Tú Nghiên tái nhợt, mái tóc dài mềm mại giờ đây đã rối tung, cô cố gắng lấy hai tay gỡ tay Lâm Duẫn Nhi:

"Không được... Tôi không muốn ở lại đây.

Lâm Duẫn Nhi đi nhanh đến trước bàn làm việc của bác sỹ, anh duỗi tay thả Trịnh Tú Nghiên ra, cô không kịp phản ứng ngã dúi về phía trước, bụng đập vào góc nhọn của bàn, đau đớn khiến Trịnh Tú Nghiên co rúm người rồi ngã xuống đất.

"Cô có chết ở đây tôi cũng không quan tâm!

" Trịnh Tú Nghiên phá phách đã vượt quá sức chịu đựng của anh.

Trên thực tế, anh không có nhiều sự kiên nhẫn.

Lâm Duẫn Nhi xoay người định bỏ đi, nhưng vừa ra đến cửa, tay anh đã bị một bàn tay nắm lại, Lâm Duẫn Nhi dừng bước, anh ngoảnh đầu lại thì thấy Trịnh Tú Nghiên đang quỳ trên mặt đất, một tay ôm bụng một tay giữ chặt tay anh, trên mặt cô có nước, không biết là mồ hôi hay là những giọt nước mắt:

"Anh đừng đi...

Trong lòng không hiểu sao trùng xuống.

Ánh mắt Trịnh Tú Nghiên đã trải qua rất nhiều đau thương, năm ngón tay cô nắm chặt lấy ngón tay út của Lâm Duẫn Nhi, cô sợ anh sẽ vứt bỏ cô một mình ở lại nơi tràn ngập ác mộng này, Trịnh Tú Nghiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt tràn đầy nhu nhược và yếu đuối mà Lâm Duẫn Nhi chưa bao giờ gặp.

Đột nhiên cô trở nên khác thường như vậy, phía sau chắc chắn tồn tại những bí mật.

Lâm Duẫn Nhi quay người lại, anh đưa tay vuốt ve đầu cô:

"Chúng ta đi bệnh viện khác.

Lâm Duẫn Nhi nâng Trịnh Tú Nghiên dậy, cô bị đau không thể đứng thẳng người, theo phản xạ Trịnh Tú Nghiên dựa vào trong lòng Lâm Duẫn Nhi, giờ khắc này, chỉ có vòng tay anh mới có thể giúp cô quên đi và ngăn tất cả những điều không muốn nhớ lại.

"Được, đi bệnh viện khác.

" Trịnh Tú Nghiên còn vội vàng lặp lại lời nói của anh một lần nữa.

Lâm Duẫn Nhi khẽ nheo mắt, quả nhiên là cô để ý bệnh viện này.

Anh khom người bế cô lên, Trịnh Tú Nghiên giữ chặt cổ áo anh, cô sợ Lâm Duẫn Nhi đổi ý nên mãi đến khi gió lạnh lùa qua mặt, Trịnh Tú Nghiên mới hơi nới lỏng tay, cô kiệt sức dựa vào người Lâm Duẫn Nhi, đi được một đoạn anh cúi đầu, đã thấy Trịnh Tú Nghiên nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Xe lao vào bóng đêm, lần này Lâm Duẫn Nhi không đưa cô đến bệnh viện nữa, mà về nhà trực tiếp gọi bác sỹ tư tới

"Bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại.

" Từ Khiêm cẩn thận xử lý vết thương trên tay Trịnh Tú Nghiên, Lâm Duẫn Nhi kéo áo cô lên, trên bụng Trịnh Tú Nghiên liền lộ ra một vết bầm tím lớn:

"Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần, không thể đối xử phụ nữ như vậy, những trò chơi biến thái có thể làm thân thể bị thương.

Lâm Duẫn Nhi ngồi ở mép giường, nhìn thấy Trịnh Tú Nghiên ngủ rất sâu, anh nói:

"Đây là ngã bị thương, mắt cậu để trên trán à?

Chương 24 : Dung Ân cáu


Từ Khiêm đặt tay lên vết bầm tím trên bụng Trịnh Tú Nghiên, anh ta nhẹ nhàng ấn một cái, mặc dù Trịnh Tú Nghiên đang ngủ nhưng cô vẫn cảm thấy đau, hai chân theo phản xạ co lên, cô mím môi rên một tiếng:

"Ưm...

Thanh âm yếu ớt phát ra mang theo mấy phần mờ ám, Lâm Duẫn Nhi nuốt nước bọt, anh đứng dậy đi đến quầy để rượu:

"Cô ấy không sao chứ?

"Không sao, chỉ bị bầm tím một chút.

" Từ Khiêm bôi thuốc lên vết thương trên bụng Trịnh Tú Nghiên:

"Cô ấy dầm mưa nên có thể sẽ bị sốt, lát nữa hãy cho cô ấy uống thuốc hạ sốt.

Lâm Duẫn Nhi vén chiếc rèm cửa sổ màu đen, vắt chân ngồi xuống bệ cửa sổ:

"Để thuốc lại, cậu về đi.

Từ Khiêm nhìn đồng hồ thấy không còn sớm, Trịnh Tú Nghiên cũng không sao, anh ta dặn dò thêm Lâm Duẫn Nhi mấy câu rồi ra về.

Trịnh Tú Nghiên ngủ rất ngoan, thân thể cô nằm giữa hai màu đen trắng của chăn đệm chỉ để lộ ra một cái đầu, tóc cô xõa tung trên gối, quần áo đã ướt như vậy chắc chắn không thể mặc được nữa.

Ban đêm, không khí mờ ám dần dần lan tỏa khắp căn phòng, một bàn tay hơi lạnh nhẹ nhàng chạm vào làn da đang nóng lên, khiến người ta càng muốn gần thêm, bàn tay của Lâm Duẫn Nhi, bắt đầu mò vào trong áo của Trịnh Tú Nghiên sờ soạng.

Chợt cảm thấy thân thể rất khó chịu như là đang bị vật gì đó đè nặng, cả hai tay hai chân đều không thể cử động.

Thân thể một người đang sốt, chạm vào thân thể một người vừa tắm xong mát lạnh, giữa hai người đều không có gì ngăn cản, sự thoải mái khiến cả hai cùng thở dài một tiếng.

Lâm Duẫn Nhi sờ lên trán Trịnh Tú Nghiên, anh phát hiện thấy cô đang sốt, nhưng người đẹp ở trong lòng, anh đã sớm quên sạch những lời dặn dò của Từ Khiêm, đôi tay vòng trên cổ càng lúc càng chặt, không khí xung quanh mỗi lúc một ‘nóng’ lên khiến hai má Trịnh Tú Nghiên hồng hồng, cô vặn vẹo thân thể tìm một vị trí thoải mái hơn.

Trong phòng tối om, chỉ nghe thấy tiếng hít thở dồn dập.

Lúc tiến vào thân thể Trịnh Tú Nghiên lần trước không thể so sánh với hiện tại, sự chặt chẽ khiến bàn tay Lâm Duẫn Nhi trên lưng Trịnh Tú Nghiên đột nhiên bóp mạnh, trên làn da trắng trẻo ngay lập tức xuất hiện một dấu tay màu hồng, với sự thỏa mãn như thế này, Lâm Duẫn Nhi chưa bao giờ quan tâm đến sự cảm nhận của đối phương, anh chỉ cần thể xác và tinh thần của mình sung sướng là được rồi.

Trịnh Tú Nghiên bị đau, bụng co rúm khẽ rướn người lên.

Một Lâm Duẫn Nhi từng có không biết bao nhiêu phụ nữ, không ngờ có thể bị Trịnh Tú Nghiên ngô nghê khiêu khích đến mức suýt không thể khống chế, từ đầu đến cuối Trịnh Tú Nghiên đều nhắm mắt, cô uyển chuyển phối hợp, không hề cứng ngắc như lần đầu tiên. Trịnh Tú Nghiên cố gắng dựa sát vào người đàn ông trên người mình, mặc dù trong bóng tối Lâm Duẫn Nhi không thể nhìn thấy biểu hiện của cô, nhưng anh có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đó sẽ quyến rũ đến mức nào.

"Việt...

Trịnh Tú Nghiên vô thức thốt ra một cái tên, tên một người đã ăn sâu vào trong suy nghĩ của cô.

Trong nháy mắt, sự thân thiết hòa hợp giữa hai người bị phá vỡ, ngay cả hơi thở cũng đã toát ra vẻ lạnh lẽo nguy hiểm, vòm ngực rộng lớn vẫn đang đè nặng lên thân thể nhỏ bé bên dưới, thậm chí nơi trái tim và trái tim vẫn còn dính chặt vào nhau.

Lâm Duẫn Nhi chống hai tay bên người Trịnh Tú Nghiên, mồ hôi trên trán theo mái tóc ngắn chảy xuống, nhỏ giọt lên ngực cô.

Ngủ một đêm không hề thoải mái.

Lúc Trịnh Tú Nghiên tỉnh lại, đầu cô đau như sắp nổ tung, trên người lúc nóng, lúc lạnh cực kỳ khó chịu.

Cô vừa mở mắt, ánh mặt trời chói chang ngay tức khắc chiếu vào.  Trịnh Tú Nghiênđưa tay lên che lại, lúc này mới phát hiện, rèm cửa sổ đã bị kéo ra, xuyên qua cửa kính cô có thể nhìn thấy người giúp việc đang làm việc dưới vườn hoa.

Bả vai lạnh lạnh, Trịnh Tú Nghiên cúi đầu nhìn, lúc này cô mới phát hiện mình không mặc quần áo ngủ bên cửa sổ cả đêm.

Ở góc độ này, chỉ cần người giúp việc ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy bộ dạng bây giờ của cô.

Trịnh Tú Nghiên không kịp nghĩ ngợi vội vàng đứng dậy, nhưng không ngờ cả người không có chút sức lực, cứ thế ngã từ trên bệ cửa sổ xuống sàn nhà.

Trịnh Tú Nghiên ngẩng lên thì thấy trên chiếc giường rộng lớn một khuôn mặt vô cùng đẹp trai đang gối đầu lên gối ngủ rất say, phía dưới chăn che khuất phần eo, chân tay anh dang rộng chiếm hết toàn bộ giường.

Gò má Trịnh Tú Nghiên ửng hồng, hơi thở rất nóng, toàn thân không có một chút sức lực, chắc chắn là cô đã bị sốt. Trịnh Tú Nghiên nhìn xung quanh căn phòng, nơi này cô đã đến một lần, những ký ức vẫn còn như mới.

Trịnh Tú Nghiên nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi đang ngủ, cô lục lọi quần áo bẩn của mình, nhưng tìm mãi cũng không thấy điện thoại di động ở đâu.

"Này.

Trong lúc Trịnh Tú Nghiên đang tìm kiếm khắp xung quanh, Lâm Duẫn Nhi đã tỉnh dậy mở mắt nhìn cô:

"Có phải cô đang tìm thứ này ?

Anh vòng tay lôi ra điện thoại di động của Trịnh Tú Nghiên ở dưới gối, cầm trong tay quơ quơ.

Trịnh Tú Nghiên nghĩ đến việc cả đêm không về sẽ khiến mẹ cô lo lắng:

"Trả di động cho tôi.

Lâm Duẫn Nhi đặt điện thoại lên ngực vươn tay ngoắc ngoắc Trịnh Tú Nghiên:

"Tự mình đến mà lấy.

Cô nhặt quần áo bẩn lên định mặc vào.

"Nếu cô mặc quần áo đó vào, thì đi ra khỏi phòng này ngay lập tức.

Trịnh Tú Nghiên sửng sốt, cô nhìn thấy ánh mắt coi thường của Lâm Duẫn Nhi, đột nhiên xoay người, Trịnh Tú Nghiên vừa mặc quần áo vừa đi ra ngoài.

Sắc mặt Lâm Duẫn Nhi thay đổi, anh vén chăn lên để lộ thân hình hoàn mỹ, bước nhanh mấy bước đuổi theo, lôi Trịnh Tú Nghiên trở lại giường:

"Mới sáng sớm cô cáu kỉnh cái gì!

Áo lót chưa kịp cài đã bị Lâm Duẫn Nhi thuần thục cởi ra vứt xuống đất:

"Bẩn chết đi được!

Trịnh Tú Nghiên nằm im trên giường không hề cử động, đầu cô giấu trong chăn. Lâm Duẫn Nhi lật người cô lại, lúc này mới để ý thấy sắc mặt Trịnh Tú Nghiên đỏ lên, môi nứt nẻ:

"Cô bị làm sao vậy?

Dù mệt mỏi Trịnh Tú Nghiên vẫn không muốn nằm ngủ, cô lấy lại tinh thần:

"Tôi không sao, mấy giờ rồi? Tôi muốn đi làm.

Lâm Duẫn Nhi nhớ ra bỏ cô ngủ ngoài lạnh gần cả đêm, thuốc Từ Khiêm dặn cũng chưa uống, như vậy chắc là đã bị sốt, anh sờ trán Trịnh Tú Nghiên, quả nhiên thấy rất nóng:

"Không cần đi, tôi đã xin nghỉ giúp cô rồi.

"Vậy tôi muốn về nhà.

"Cô cứ về thử xem.

" Lâm Duẫn Nhi kéo chăn đắp lên tận cổ cô, còn lấy tay chèn chèn:

"Nếu cô ngoan ngoãn ngủ ở đây, hôm nay tôi sẽ tính là cô xin nghỉ, nếu cô muốn về nhà, tôi sẽ nói với phòng nhân sự là cô trốn việc, cô lại đang trong thời gian thử việc, có thể bị sa thải bất cứ lúc nào.

Mặc dù, môi anh đang mỉm cười, lời nói cũng dễ nghe, nhưng không phải đang đùa.

Trịnh Tú Nghiên giật mình, những lời nói này đương kim tổng giám đốc của Nghiêm Tước có thể nói ra sao?

Cô trầm ngâm suy nghĩ một lúc, sau đó cười nhạt một cái nói:

"Đưa di động cho tôi.

Lâm Duẫn Nhi đặt chiếc di động vào lòng bàn tay ngắm nghía, anh nhìn mấy chục cuộc gọi nhỡ trên màn hình nói:

"Đêm qua tôi đã nói với mẹ cô là cô ngủ ở chỗ tôi rồi.

Lòng bàn tay trống không, mặt mày Trịnh Tú Nghiên nhăn nhó, cô quay lưng lại gọi điện thoại về nhà.

"A lô? Mẹ ạ!, Vâng ạ! Con xin lỗi, tối hôm qua con phải ở lại công ty làm thêm giờ, trong lúc họp công ty con không nghe điện thoại...

" Đột nhiên giọng nói của Trịnh Tú Nghiên im bặt, trong điện thoại truyền đến câu hỏi của mẹ cô:

"Nghiên Nhi, con sao vậy, tại sao không nói gì nữa?

Vòm ngực rộng lớn của Lâm Duẫn Nhi đang dán chặt sau lưng Trịnh Tú Nghiên, vào lúc này, không chỉ có đôi tay mà ngay cả bộ phận nào đó đã thức tỉnh trên người anh cũng không có ý tốt làm ra vẻ như sắp chen vào giữa hai chân cô.

"Mẹ, chiều nay con mới có thể về nhà, mẹ không cần lo lắng. Vâng, dạ, con chào mẹ.

" Trịnh Tú Nghiên vội vàng ngắt di động, cô quay người lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt đang gần trong gang tấc.

"Đêm qua, giữa chúng ta có phải đã xảy ra chuyện gì không nên xảy ra hay không?

Chương 25: Thân thế của Diêm Việt


Tóc Lâm Duẫn Nhi rối tung giống hệt với con người anh , có chút lười biếng lúc mới ngủ dậy, Lâm Duẫn Nhi híp mắt, anh dường như rất hay thực hiện động tác này: "Nên hay không nên xảy ra, đều đã xảy ra rồi, làm đến hơn nửa đêm, Trịnh Tú Nghiên, sức khỏe của cô cũng thật tốt."

Vẻ mặt Trịnh Tú Nghiên cứng ngắc, cô chỉ nhớ mang máng, nhưng cơ thể đau nhức đã nói lên tất cả. Lâm Duẫn Nhi nói đúng, nếu cô kiên quyết kháng cự, anh cũng không thể làm gì cô.

Ngón tay Lâm Duẫn Nhi tùy ý quấn mấy sợi tóc trước ngực Dung Ân, anh cúi đầu xuống gần cổ cô, giọng nói quyến rũ: "Trịnh Tú Nghiên, tối hôm qua cô rất nhiệt tình." Ít nhất cũng khiến anh cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Trịnh Tú Nghiên nhìn Lâm Duẫn Nhi biểu cảm lạnh nhạt, sự nhiệt tình đó cô không nhớ nên cũng không cảm thấy xấu hổ.

"Vậy tại sao anh còn để tôi ngủ trên bệ cửa sổ?" Quá độc ác!

Trong đầu Lâm Duẫn Nhi bất ngờ vang lên cái tên kia, anh vén chăn, khoác áo vào, động tác rất nhanh nhẹn, đồng thời ném cho cô viên thuốc Từ Khiêm để lại: "Cô uống đi, ngủ ở đây một giấc, buổi chiều sẽ đưa cô về."

Không chờ Trịnh Tú Nghiên trả lời, Lâm Duẫn Nhi đã nghênh ngang rời khỏi phòng.

Cô bị sốt cảm thấy cả người khó chịu, quả thực không có chút sức lực nào, cố gắng nuốt hai viên thuốc, sau đó cô chui vào chăn mệt mỏi thiếp đi

Lâm Duẫn Nhi đút hai tay vào túi áo đi xuống tầng một, vừa đến phòng khách anh đã nhìn thấy người mà anh muốn gặp đang nghiêm túc ngồi chờ: "Lâm thiếu gia." Nghe thấy tiếng bước chân người đó vội vàng đứng lên cung kính cúi chào.

"Nói đi" Lâm Duẫn Nhi ngồi xuống ghế , vắt chân ra lệnh.

"Diêm Việt, hai mươi lăm tuổi, tốt nghiệp trường đại học T, là con trai độc nhất cũng là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Viễn Thiệp, bố của anh ta hiện nay chính là chủ tịch tập đoàn, chú là cán bộ cao cấp của tỉnh, một năm trước, ngay trước khi Diêm Việt chuẩn bị thừa kế tập đoàn thì đột nhiên mất tích..."

"Mất tích?" Lâm Duẫn Nhi nhớ đến hai lần mất hồn, mất vía của Trịnh Tú Nghiên: "Không phải đã chết rồi sao?"

"Bên ngoài chưa nhận được tin tức anh ta đã chết, nhà họ Diêm thông báo là anh ta đi Châu Âu, ngoài ra, đã có tin tức xác nhận, gần mười ngày nữa Diêm Việt sẽ về nước, chính thức thừa kế tập đoàn Viễn Thiệp." Người đó lấy ra một bức ảnh đặt lên bàn rồi đẩy về phía Lâm Duẫn Nhi: "Nhà họ Diêm rất bí ẩn, bức ảnh này là tôi lấy từ hồ sơ lưu trữ của trường đại học T."

Tiện tay cầm lên, trong bức ảnh là một chàng trai còn rất trẻ, đôi mắt sắc bén, vẻ đẹp trai thì không cần phải bàn, nụ cười trên môi dường như mang theo sự yêu thương không nói nên lời, Lâm Duẫn Nhi đặt bức ảnh lên bàn: "Cậu hãy đến bệnh viên Nhân Ái điều tra xem rốt cuộc một năm trước đã xảy ra chuyện gì, mang bức ảnh này theo."

"Vâng." Người đó không nói thêm gì nữa, cầm bức ảnh ra về.

Lâm Duẫn Nhi nhàn nhã dựa vào ghế sô pha, nhưng tâm trạng không hề thoải mái, dựa vào những điều vừa nghe được, anh đoán Diêm Việt vẫn còn sống.

Nghĩ đến đây, Lâm Duẫn Nhi không khỏi nhíu mày, trước khi anh cảm thấy chán, Trịnh Tú Nghiên là của anh, kẻ nào dám tranh giành, dù có sống anh cũng biến thành chết.

Lên phòng ngủ mở cửa đi vào, Trịnh Tú Nghiên đang yên lặng ngủ ở mép giường, thân thể cô cuộn tròn lại, trên trán lấm tấm mồ hôi. Lâm Duẫn Nhi đưa tay lên sờ, thấy nhiệt độ đã giảm.

Ngoài cửa sổ, trời nắng chói chang, anh đứng dậy đi đến kéo rèm cửa sổ lại, ánh sáng trong phòng liền dịu đi rất nhiều. Lâm Duẫn Nhi dựa người vào bệ cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm nhìn Trịnh Tú Nghiên đang ngủ trên giường.

Môi anh nhếch lên mang theo những cảm xúc phức tạp, Lâm Duẫn Nhi khoanh hai tay trước ngực, chuyện Diêm Việt chưa chết, sớm hay muộn cũng có ngày Trịnh Tú Nghiên biết được. Anh quay mặt ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu lên mái tóc màu rượu đỏ của anh khiến chúng trở nên óng ánh chói mắt.

Ăn cơm trưa xong, Trịnh Tú Nghiên vẫn còn ngủ. Lâm Duẫn Nhi mặc quần áo ở nhà ngồi trong phòng khách. Lúc Hạ Phi Vũ đến thì thấy anh đang tập trung làm việc trước máy vi tính.

"Tổng giám đốc."

Lâm Duẫn Nhi ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi ngạc nhiên: "Sao cô lại đến đây?"

"Có một số giấy tờ cần anh ký tên gấp." Hạ Phi Vũ lấy giấy tờ từ trong túi ra: "Thư ký Đan nói hôm nay anh không đi làm, nên tôi dựa vào địa chỉ tìm đến đây."

Lâm Duẫn Nhi nhận lấy, tiện tay lật hai tờ: "Những loại giấy tờ như thế này, cô có thể tự mình xử lý, không cần phải đến đây." Mặc dù nói như vậy nhưng sau khi xem xong anh vẫn đặt bút ký tên.

Đây là lần đầu tiên Hạ Phi Vũ đến nơi này, cô ta tò mò đưa mắt nhìn xung quanh: "Vườn hoa ngoài kia rất rộng, tôi phải đi một lúc mới vào đến đây."

Lâm Duẫn Nhi cười cười đặt giấy tờ trong tay xuống: "Chiều nay cho cô nghỉ."

"Thật sao?"

"Thật."

Hạ Phi Vũ mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Lâm Duẫn Nhi, ánh mắt cô ta lơ đãng nhìn về phía cầu thang rồi dừng lại luôn ở đó, nụ cười trên môi cứng ngắc.

Trịnh Tú Nghiên đi chân trần xuống tầng một, trên người cô mặc quần áo Lâm Duẫn Nhi đã chuẩn bị, đầu còn hơi choáng váng, cô vịn vào tường đi từng bước xuống cầu thang.

Hai tay Hạ Phi Vũ nắm chặt túi xách, cô ta quay sang nhìn người đàn ông đã tập trung làm việc trở lại: "Tôi khác những người phụ nữa kia ở điểm nào?"

Đôi tay gõ bàn phím của Lâm Duẫn Nhi dừng lại, anh tỳ tay lên lên quay sang nhìn cô ta: "Sao đột nhiên lại hỏi vậy?"

Hạ Phi Vũ cố gắng làm ra vẻ như đang bình tĩnh, ngả lưng dựa vào ghế sô pha: "Tôi muốn biết ở trong lòng anh tôi là người thế nào?"

Vẻ mặt cô ta nghiêm túc, ngữ khí vốn luôn lạnh nhạt cũng đã xen lẫn một chút hồi hộp, Lâm Duẫn Nhi vắt chéo chân, hai tay khoác lên thành ghế: "Cô sẽ chủ động lên giường với tôi sao?"

Đây là một vấn đề tế nhị, nhưng Lâm Duẫn Nhi không hề vòng vo mà hỏi một cách trực tiếp. Hạ Phi Vũ bị anh nhìn chằm chằm không khỏi đỏ mặt quay đầu sang hướng khác, cô ta biết câu trả lời mà Lâm Duẫn Nhi muốn nghe: "Sẽ không."

Trịnh Tú Nghiên đứng ở đầu cầu thang, mái tóc cô hơi rối, lúc này tất nhiên cô không thể sánh với một Hạ Phi Vũ đang xinh đẹp gọn gàng.

"Đây chính là sự khác biệt giữa cô và họ." Lâm Duẫn Nhi nhếch môi cười, gối đầu lên cánh tay, anh đã gặp rất nhiều dạng phụ nữ, nên anh muốn, có một người phụ nữ có thể giữ được sự trong sáng, thuần khiết trong mắt anh, mà người may mắn đó chính là Hạ Phi Vũ.

Thực ra Trịnh Tú Nghiên có thể không cần để ý đến những lời nói của Lâm Duẫn Nhi, nhưng những lời châm biếm của anh vẫn đâm vào đáy lòng đang tổn thương của cô.

Sau khi đã trải qua đêm đó, Trịnh Tú Nghiên biết, cô sẽ không bao giờ có thể tránh bị xếp cùng một chỗ với 'Họ'.

Lúng túng đứng trên đầu cầu thang, nếu bây giờ cô đi xuống chắc chắn sẽ rơi vào tình thế rất xấu hổ.

Sau khi nghe được câu trả lời của Lâm Duẫn Nhi, Hạ Phi Vũ mỉm cười, một nụ cười vừa đủ khiến người ta say đắm.

Lâm Duẫn Nhi luôn là người thuộc trường phái hành động, sau khi chăm chú nhìn khuôn mặt Hạ Phi Vũ mấy giây, anh đã ngả người về phía trước hôn xuống.

Hạ Phi Vũ hơi giật mình, thân thể dựa vào ghế sô pha, hai tay thuận thế ôm lấy lưng Lâm Duẫn Nhi, bàn tay đan chặt vào nhau.

Mái tóc cô ta rối tung, Lâm Duẫn Nhi vén ra sau gáy, rồi kéo cô ta lại gần mình hơn.

Một nụ hôn nồng nhiệt như vậy sẽ không thể phát hiện ra có người khác. Khuôn mặt Lâm Duẫn Nhi vẫn đẹp trai quyến rũ như trước, nếu nhìn lâu có thể sẽ bị mê hoặc.

Trịnh Tú Nghiên nhấc chân, cô rón ra rón rén đi qua phòng khách, giày của cô để ở trước cửa, may quá cửa vẫn đang mở.

Trịnh Tú Nghiên lén la lén lút đi giày như ăn trộm, bởi vì đứng không vững, chân cô đá vào một đôi dép cao gót. Mặc dù tiếng động phát ra không lớn, nhưng cũng đủ khiến Lâm Duẫn Nhi đang chìm đắm chú ý đến.

Buông người phụ nữ trong lòng ra, Lâm Duẫn Nhi nhìn chằm chằm Trịnh Tú Nghiên: "Cô đi đâu?"

Đã bị phát hiện, Trịnh Tú Nghiên thoải mái đi giày vào: "Tôi về nhà."

Lần này, Lâm Duẫn Nhi không phản đối nữa, anh tự nhiên khoác tay lên vai Hạ Phi vũ: "Tôi sẽ bảo lái xe đưa cô về."

"Không cần, tôi ra cổng gọi xe tắc xi." Trịnh Tú Nghiên không muốn phải nhận thêm một chút 'Ân huệ' nào từ anh nữa. Lúc cô ra ngoài trời đang nắng chói chang, Trịnh Tú Nghiên hạ tầm mắt xuống, bụng đói rất khiến cô khó chịu, cả đầu cũng hoa mắt chóng mặt.

Lâm Duẫn Nhi nhìn theo bóng dánTrịnh Tú Nghiên, Hạ Phi Vũ cười thầm, chiếm được và không chiếm được, ở trong lòng người đàn ông rất khác biệt.

Về đến nhà, ở bên mẹ vẫn là hạnh phúc nhất, ăn qua loa một bát mỳ tôm cũng chẳng kém gì những bữa ăn thịnh soạn bên ngoài.

Sống yên ổn mấy ngày, cuộc sống không bị Lâm Duẫn Nhi quấy rầy trở nên dễ chịu hơn.

Trong văn phòng, ai cũng đang làm việc của mình, Hạ Phi Vũ mặc bộ trang phục công sở, khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ nói: "Mọi người hãy hoàn thành nốt công việc của mình để sáng mai họp, chiều nay tôi phải đi dự buổi họp báo của tập đoàn Viễn Thiệp, không ai được phép ngồi chơi lúc tôi không có ở đây."

"Trưởng phòng Hạ, chị cứ yên tâm..." Các nhân viên đồng loạt lên tiếng.

Ánh mắt đang đọc tài liệu của Trịnh Tú Nghiên dừng lại, tập đoàn Viễn Thiệp?

"Trưởng phòng Hạ?" Trước khi Hạ Phi Vũ ra khỏi cửa Trịnh Tú Nghiên đứng lên gọi: "Cô có biết tại sao tập đoàn Viễn Thiệp lại tổ chức buổi họp báo không?"

Hạ Phi Vũ xoay người, dò xét nhìn Trịnh Tú Nghiên một lượt: "Nghe nói là tập đoàn muốn đổi chủ, do người thừa kế đời sau tiếp quản."

Nhà họ Diêm, chỉ có duy nhất một người con trai!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: