Chương 58: Lễ tình nhân
Tiếng động sột soạt truyền đến tai, Choi Wooshik trở mình, miệng mấp máy nói những âm không rõ ràng, dường như anh đã tỉnh.
Youngmi ngơ ngác ngồi ở mép giường, trong tay nắm chặt tấm ảnh.
“Youngmi…”. Người đàn ông vòng tay qua ôm trọn thắt lưng của cô, sau khi thân thể đã bị kìm chặt, xoay cằm cô hướng về phía mình
“Sao em thất thần vậy?”
Youngmi thuận thế xoay người, đem tấm ảnh đang cầm đưa đến trước mặt Wooshik
“Anh tại sao lại có mấy thứ này?”
Nét mặt người đàn ông đã hồi phục lại vẻ ban đầu, nhìn không ra biểu cảm thống khổ như trước đó, ánh mắt anh ta hướng về tay Youngmi, tựa người vào thành giường, đầu ngón tay thon dài tiếp nhận tấm ảnh từ trong tay Youngmi, đôi mắt màu nâu, mỗi lúc một u ám
“Đây là khi anh vừa về nước, thì có người gửi đến”.
“Ai?”
Youngmi giọng nói lạc đi để kiểm soát sự run rẩy và mất bình tĩnh.
“Anh không biết”
Choi Wooshik cầm tấm ảnh đặt lên đùi mình, hai tay đặt lên bả vai cô
“Anh đã bí mật phái người điều tra, nhưng tìm không ra đầu mối, chỉ biết địa chỉ gửi đến là một nhà kho bỏ hoang, ngày thường đều không có ai qua lại”.
“Anh đã sớm biết, sao không nói với tôi?”
“Youngmi, anh xin lỗi…”
Choi Wooshik bàn tay đặt sau gáy cô, kéo cô lại gần mình, buộc đầu cô tựa trên vai anh
“Nếu tìm ra bọn chúng, anh nhất định sẽ không tha”.
Youngmi vội vàng né tránh anh, ánh mắt nhìn thật sâu đôi mắt người đàn ông
“Là Kim Taehyung? Tấm ảnh này là do anh ta sắp đặt để phá hủy tiệc đính hôn êm xuôi sao?”.
Wooshik gấp gáp phủ nhận
“Không phải”.
“Vậy thì tại sao?”
Youngmi giọng nói mỗi lúc một sắc bén, không biết vì cớ gì, ngày hôm nay cô lại cố chấp muốn biết đến cùng câu trả lời.
Đôi bàn tay anh siết chặt hơn bàn tay cô
“ Đừng hỏi, cho anh một cơ hội, được không em?”
“Tôi đã không còn là Youngmi của trước đây, anh vẫn còn muốn tiếp tục sao?”
“Muốn”
Choi Wooshik khẳng định chắc chắn như đinh đóng cột, anh chưa bao giờ để tâm đến thể xác của cô.
Nói cho cùng, mục đích ban đầu của anh chỉ thuần túy là trả thù, giữa lúc anh đang tiến hành điều tra sự tình dở dang, những chuyện không hay lại liên tục xảy đến, khiến anh đi ngược lại chính chủ đích của bản thân, cũng vô tình đem trái tim của chính mình mặc cho thời gian đưa đẩy, để đến lúc này, Youngmi đã đẩy anh ra quá xa…..Còn sự trừng phạt nào, nhẫn tâm hơn điều này?.
“Wooshik”
Nhìn khuôn mặt hiện hữu trước mắt, từng hơi thở của anh, Youngmi đều có thể cảm nhận được rõ ràng
“Nếu như các người không làm mẹ tôi thành ra như vậy, chắc tôi và anh đã thật sự có hy vọng trở về bên nhau rồi”.
“Anh sẽ tìm bác sĩ điều trị tốt nhất, Youngmi….”
“Wooshik, không phải chỉ là hồi phục được hay không”, Youngmi khẽ đẩy anh ra
“Tôi phải về rồi”.
“Về, về đâu?” Wooshik dùng hết sức kéo tay cô.
“Trở về bên hắn ta?”
Lực từ tay anh thật sự rất mạnh, thậm chí khiến cô đau nhức, Youngmi vẫn như trước, thái độ dửng dưng
“Wooshik, tôi chưa từng thật sự thuộc về ai”. Chí ít, trái tim của cô là tự do.
Nếu như cô muốn, một mất một còn? Chỉ là, cô vẫn còn có mẹ, cô biết rõ chính bản thân nên dừng lại ở đâu cho giữ đúng chừng mực.
Cô muốn rời đi, bàn tay đã buông ra của Choi Wooshik một lần nữa vẫn cố chấp
“Youngmi à, anh không ép, nhưng ít nhất có thể cùng anh ăn cơm tối được không?”
Bước chân cô dừng lại, người đàn ông đứng dậy theo sau
“Chúng ta không nên lẻ loi trong ngày Lễ tình nhân”.
Bầu không khí trên đường phố, trước nay vẫn luôn ám ảnh Youngmi, những ngày này, luôn luôn nhắc nhở cô, chính mình là kẻ cô đơn.
Không nỡ từ chối, càng thật sự không muốn một mình ở lại trong căn phòng trống trải.
Đi xuống dưới tầng, vú Lee đã chuẩn bị xong bữa tối.
“Cậu chủ, Youngmi, có thể ăn cơm rồi”.
“Không cần đâu, tụi con sẽ ra ngoài ăn”.
“Wooshik”
Youngmi nhìn vào bàn bày biện rất nhiều món ăn
“Chúng ta ăn ở nhà được rồi”.
“Vú Lee, vú vất vả rồi ạ”, Wooshik mặc áo khoác, đi tới kéo tay Youngmi
“Anh đưa em ra ngoài”.
“Từ từ thôi”, vú Lee đột nhiên vui vẻ
“Tụi con đi đường cẩn thận”.
Xe đi ra khỏi biệt thự, khi đi tới chợ, Wooshik để cô lại trên xe, khi quay về, trong tay anh là hoa và sô-cô-la. Những thứ biểu trưng lãng mạn nhất, đều không hề thiếu.
Đóa hoa hồng diễm lệ đang đua nhau khoe sắc, tỏa hương nồng đượm, Youngmi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đang chuyên chú lái xe của Diêm Việt, nhưng người đàn ông này, tại sao với cô mỗi lúc một xa lạ?
Đi đến nhà hàng Rexstar, xe dừng lại, Youngmi vẫn như cũ không động đậy.
“Youngmi?”
“Chúng ta đi nơi khác được không?”
Nơi này Kim Taehyung thường xuyên tới, cô sợ rằng sẽ không may bắt gặp.
“Anh đặt bàn rồi”
Wooshik xuống xe, một tay vòng ra sau lưng cô
“Em sao vậy?”
Đặt hoa trong tay xuống, Youngmi xuống xe
“Không có gì, đi thôi”.
Vào trong nhà hàng, bữa ăn tình nhân của Wooshik, đủ loại thức ăn đẹp mắt bày biện trên bàn.
Youngmi không ăn nhiều, trên bàn ăn, Wooshik ngồi ở phía đối diện vươn tay về phía khuôn mặt cô, dường như đã thành phản xạ có điều kiên, Youngmi nhanh chóng né tránh.
Bàn tay người đàn ông gượng gạo dừng lại giữa không trung
“Khóe miệng em dính hạt cơm”.
Nói xong, cô nghiêng mặt, tự tay lau
“Youngmi, anh ngay cả sờ vào em một chút cũng không được sao?”
Youngmi cúi đầu, chuyên chú ăn thức ăn, đang chuẩn bị đáp lời, đầu vừa ngẩng lên, hai mắt đã đối diện Kim Taehyung ở cách đó không xa.
Người đàn ông đứng ngạo nghễ ở trung tâm nhà hàng, bá đạo mà cường hãn đứng chắn đường, hai tay anh ta đút túi quần, thân thể cao lớn theo tư thế đứng nghiêng, ở anh ta, lúc nào cũng toát lên khí thế dũng mãnh, dù chỉ đứng yên một chỗ, không nói lời nào, cũng khiến người xung quanh cảm thấy một áp lực đè nén mạnh mẽ.
Yết hầu cô cơ hồ như đang bị tắc nghẹn, bốn mắt đối diện cùng một lúc.
Động tác của Do Hayeon thân mật quấn lấy cánh tay người đàn ông, Kim Taehyung khóe miệng dường như đang cong lên, như có như không, thần sắc tràn ngập sự nguy hiểm.
Youngmi vội vã cúi đầu, nơi đông người, anh ta hẳn là sẽ không hành động tùy tiện.
Nhận thấy cô chột dạ né tránh, Kim Taehyung nụ cười ngày một cứng nhắc, ám muội.
Anh bước đi bình ổn về phía trước, Do Hayeon không theo kịp
“Taehyung à, cặp đôi người ta đang đi ăn, chúng ta không nên làm phiền….”
Chỉ là lời chưa dứt, Kim Taehyung đã đi đến trước bàn của hai người, vì ngồi quay lưng, Choi Wooshik trước đó không phát hiện ra anh
“Anh muốn gì?”.
Người đàn ông không đáp lời, thân ảnh anh ta vừa đủ che khuất khuôn mặt Youngmi, một tay để trong túi quần bỏ ra, trong lòng bàn tay là một hộp đồ trang sức.
Thấy anh ta không giận dữ cũng không tha thứ, cô trái lại càng cảm thấy luống cuống.
“Đây vốn là quà tặng cho cô”
Ngày lễ Tình nhân, anh không thể đi cùng cô, quà cũng đã chuẩn bị từ trước, lại không nghĩ rằng, cô vẫn như cũ tùy tiện hành động.
Cùng lúc đó là vô số những ánh mắt đang chăm chú nhìn vào Youngmi, không đợi được phản ứng của cô, Kim Taehyung lùi về sau vài bước, một cánh tay chặn lối đi của nhân viên phục vụ.
“Xin hỏi quý khách cần gì ạ?”
Người phục vụ đang cầm trên tay một khay thức ăn, Kim Taehyung nghiêng mặt nhìn, đem hộp đồ trang sức trong tay bỏ vào trong bát canh còn phân nửa
“Vứt vào thùng rác”.
“V...Vâng”
Người phục vụ hai mắt mở to ngạc nhiên, nhìn tên thương hiệu ghi trên hộp đồ, chỉ biết chắc chắn đây là một món trang sức đắt giá, xa xỉ.
“Rác rưởi, giữ lại bẩn tay!”
Nói xong cùng Do Hayeon rời đi, cũng không quay đầu lại lấy một lần.
Hộp trang sức chìm trong bát canh, vỏ ngoài đã bắt đầu bị làm hư, người phục vụ chưa từng trải qua tình huống này, không biết xử lý ra sao, chỉ biết đứng yên tại chỗ.
Youngmi làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục ăn cơm, nhưng nỗi lòng lại dấy lên những cảm xúc khó diễn tả, một lần nữa, kết cục lại là thùng rác.
Ăn xong cơm tối, Choi Wooshik vốn định đưa cô về, nhưng Youngmi đã mệt đến rã rời, kiên trì muốn tự mình về nhà, anh cũng không miễn cưỡng cô, để mặc cô làm theo ý mình.
Căn nhà trống trải, vắng vẻ, cũng không sáng đèn, Youngmi chỉ biết Kim Taehyung vẫn chưa về.
Xỏ dép trong nhà, dò dẫm trong phòng khách tối đen như mực, cuối cùng cũng lên được tầng hai, Youngmi liền chui vào trong chăn.
Những lúc yên tĩnh, bên tai cô luôn văng vẳng những thanh âm ồn ào, khiến cô không sao ngủ được, ánh trăng xuyên thấu qua ban công chiếu rọi vào trong phòng, vừa đủ hiển hiện khoảng trống bên cạnh cô.
Trên tầng cao nhất của nhà hàng - khách sạn Rexstar , trong phòng VIP S+, hương thơm của tinh dầu phảng phất dìu dịu, rèm cửa mở ra, có thể thu trọn vào tầm mắt toàn cảnh thủ đô Seoul.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Do Hayeon tựa trên vai Kim Taehyung, đôi mắt cô ta mơ màng, nãy giờ vì uống rượu vang đỏ, đầu óc cũng đã váng vất.
Người đàn ông một cánh tay siết chặt bả vai cô ta, một nụ hôn nhẹ đáp xuống vầng trán sáng bóng của cô ta, một đường đi xuống, đôi môi tiếp xúc, nụ hôn trở nên triền miên không dứt.
Kim Taehyung mở to đôi mắt, nhận thấy sự ngượng ngùng của cô ta, lại ẩn chứa cả sự sợ hãi, anh ta xoay người, đem Do Hayeon đặt ở trên giường
“Chuẩn bị sẵn sàng rồi?”
Cô biết rõ người đàn ông này không thích sự chủ động, hai tay khẩn trương đặt lên ngực
“Taehyung à, không phải anh đối với em khác sao?”
Người đàn ông nghe vậy, đôi mắt liền trở nên u ám, hai tay chống bên cạnh hông cô bắt đầu nảy sinh ham muốn. Do Hayeon nhận ra tình thế, vội vàng ôm lấy thắt lưng Kim Taehyung, thôi không ngăn chặn động tác của anh, cô đã bỏ lỡ quá nhiều cơ hội.
Nơi nhạy cảm va chạm, đôi mắt u ám của Kim Taehyung nheo lại, hai tay buông lỏng, toàn thân đè nén…..
*********
Bên kia, Youngmi vẫn nằm thao thức, mùa đông cô có thói quen không bật lò sưởi, nhưng luôn có Kim Taehyung nằm cùng, chăn đã bị cô đạp ra toàn bộ, khiến chính cô phải chịu lạnh, toàn thân cũng run lên.
Thao thức suốt đêm, vừa thiếp đi không được bao lâu, giữa lúc ý thức hãy đang mơ hồ, từ bên dưới lại truyền đến tiếng động, giống như có người đụng phải vật gì đó.
Youngmi trở mình muốn ngủ tiếp.
Khi Kim Taehyung mở cửa, chỉ thấy cô đang nằm yên trong chăn, hai mắt nhắm nghiền, anh nghênh ngang đi qua, đem thân thể ngã xuống giường, vừa vặn nằm vào khoảng trống bên cạnh Youngmi.
“A….”
Cô vừa muốn ngủ, bỗng nhiên bị giật mình tỉnh giấc.
Youngmi mở to hai mắt, giữa lúc đang hoang mang, nhận ra người đàn ông bên cạnh, lúc này mới bình ổn lại hô hấp
“Anh về rồi sao?”.
“Ừ”
Một cánh tay Kim Taehyung vòng qua người cô, đối diện người đàn ông, Youngmi thuận tay mở đèn đầu giường, vừa quay đầu, liền trông thấy những dấu hôn vẫn còn để lại rõ ràng trên cổ anh. Cô xem như không nhìn thấy, nhìn đồng hồ, đã là ba giờ sáng.
Vì ngủ không ngon giấc, Youngmi cảm thấy đầu đau như búa bổ, cô muốn gắng ngủ thêm một chút, nhưng thể lực Kim Taehyung vẫn mạnh mẽ khôn cùng, anh nằm đè lên người cô, bàn tay không kiêng nể tùy ý thăm dò, khiêu khích, đôi môi mỏng kề cận khóe miệng Youngmi.
Mùi nước hoa của người phụ nữ còn lưu lại trên cơ thể người đàn ông ngay lập tức xộc vào cánh mũi, mùi hương mà cô biết rất rõ, là của Do Hayeon. Hai tay cô đẩy ra.
“Anh đi tắm đi, tôi đang mệt lắm”.
“Đi với người khác ra ngoài hẹn hò sao không thấy mệt?”
Đôi mắt thoạt đầu nhắm chặt của Kim Taehyung đột nhiên mở ra, Youngmi biết anh ta quay về chắc hẳn chỉ để làm chuyện càn rỡ quấy nhiễu.
“Chúng tôi chỉ đi ăn cùng nhau một bữa ăn”.
“Không cần giải thích với tôi”
Kim Taehyung hai tay đặt áp sát hai bên hông của Youngmi, chống đỡ toàn bộ sức lực của cơ thể
“Tôi không có hứng thú phá hoại chuyện của hai người. Nè, lúc nãy Wooshik chỉ cần vẫy tay, cô cho rằng có thể trở về bên cạnh anh ta sao? Anh ta cho cô tiền đóng viện phí, cho nên, cô lại có thể ngóc đầu dậy?”.
Youngmi cố gắng khống chế bản thân, cau chặt mi tâm
“Không có”.
“Không có? Tôi không tin”
Kim Taehyung hai tay nắm lấy cổ tay Youngmi, ghìm chặt trên đỉnh đầu cô
“Hôm nay là ngày gì, hửm? Nếu không phải cô muốn gương vỡ lại lành, sao còn cùng anh ta đi ăn tối?”.
“Chỉ là ăn một bữa ăn thôi”
Youngmi hận không thể cắn lưỡi chính mình mà chết ngay lập tức để giải trừ khuất tất, việc gì phải cùng anh ta đôi co chấp nhất
“Anh không phải cũng vậy sao, anh và quản lý Do cũng ra ngoài, còn tính toán cái gì?”.
“Cô muốn quản tôi?”
Sự giận giữ khiến anh không khỏi cười thành tiếng.
“Tôi và cô không giống nhau, cô và tôi, lại càng không giống nhau”.
Youngmi bị ép đến cùng quẫn, nghe lời người đàn ông nói, cô chỉ có thể cười tự giễu, đem khuôn mặt hướng về nơi khác né tránh, không muốn tiếp tục giằng co.
Nếu đã có thành kiến sâu sắc, có thể thay đổi được bao nhiêu?
Kim Taehyung siết chặt tay cô, nhưng lại vô tình chạm phải nhẫn đeo trên tay phải của Youngmi, anh kéo xuống nhìn
“Đây là cái gì?”
Trước đây, anh dường như không để ý qua.
Youngmi nhìn theo tầm mắt anh, đó là khi trước lúc đính hôn, cô và Choi Wooshik cùng đi chọn một đôi nhẫn, đã đeo vào, sau này cũng chưa từng tháo ra.
Người phụ nữ, vẫn luôn như vậy hành động theo cảm tính, cho dù vết thương lòng có sâu đến cỡ nào, vẫn chấp nhất ôm lấy những hồi ức, không chịu buông tay.
Nhận thấy ánh mắt của Kim Taehyung ngày một u ám, Youngmi vội vã nắm tay thành quyền, bảo vệ chiếc nhẫn
“Không có gì, chỉ là nhẫn bình thường thôi”.
“Bình thường?”
Cô cho rằng, Kim Taehyung có thể nhìn không ra tâm tư của cô.
“Nếu đã không có ý nghĩa gì đặc biệt, thì cởi ra, thay bằng nhẫn tôi tặng”.
Anh quả nhiên bá đạo thành quen, sự cố chấp của Youngmi trong chốc lát cũng bùng phát
“Không được”.
“Cô dám nói không được?”.
“Không được là không được!”
Youngmi nắm chặt tay, cũng đem nó giấu trong chăn.
Kim Taehyung dùng tay hất tung chăn, mạnh mẽ chế ngự tay phải của cô, ép buộc cô tháo bỏ chiếc nhẫn đeo ở ngón tay giữa, khó khăn kháng cự, ngón tay của cô cơ hồ như sắp bị gãy, đau đến tột cùng.
“Anh điên rồi sao? Buông tôi ra!”.
“Hôm nay mà không tháo bỏ chiếc nhẫn này, tôi sẽ không cho cô tự do!”
Youngmi gắt gao giữ chặt ngón tay, mặc anh dùng sức bẻ vặn cũng không chịu buông, chống đối như vậy càng khiến Kim Taehyung chắc chắn đây là nhẫn Wooshik đã tặng cho cô, thế này mới phát hiện người phụ nữ dưới thân anh không chỉ tính tình cáu kỉnh, ngay cả hành động cũng thô bạo, ngang ngược, cư nhiên khiến anh không sao khống chế.
“Được!”.Kim Taehyung thở hổn hển, nghiến răng phẫn nộ.
“Ngày hôm nay xem cô kháng cự được đến đâu”.
Người đàn ông ngồi dậy, đem âu phục cùng đồ trong cởi bỏ rồi ném xuống sàn nhà, Youngmi phản kháng nãy giờ, sức lực cũng không còn lại bao nhiêu, ngồi co quắp trên giường
“Anh....anh định làm gì?”.
Ánh mắt vô tình rơi vào vòm ngực tráng kiện của người đàn ông, không ngờ, những dấu hôn vẫn còn lưu lại vẹn nguyên, ướt át đỏ rực.
Kim Taehyung đè thân xuống, Youngmi nhớ đến mùi nước hoa lưu lại trên cơ thể anh ta, ngay lập tức cảm thấy nôn nao, hai tay ra sức chống đỡ
“Nè, anh không biết vệ sinh sạch sẽ sao?”.
“Cô còn chê tôi bẩn?". Người đàn ông tựa như đang nghe được một truyện hài
“Tôi còn không chê cô, muốn bẩn thì cùng nhau bẩn chứ sao!”
Kim Taehyung hung hăng trút bỏ quần áo ngủ trên người cô, Youngmi dồn sức chống đỡ bên trên, lại không thể ngăn cản ở bên dưới, chỉ đành lòng buông tay thôi kháng cự, nhưng sức lực cũng không hề tiêu hao, còn đủ để chống cự sau này, cổ áo đã bí kéo hỏng, quần cũng đã bị kéo xuống.
Cô vừa thẹn thùng vừa vội vã.
“Taehyung, anh còn muốn thô bạo?”
“Nói đúng, ngày hôm nay tôi rất có hứng thú!”
Tầm mắt anh rơi xuống tay phải của cô, không quên chiếc nhẫn, dùng sức mạnh khóa trụ cổ tay Youngmi, giọng nói tràn ngập phẫn nộ.
“Tháo nó ra”.
“Sao tôi phải nghe lời anh?"
Youngmi tức giận, chẳng lẽ cô không hề có chút ít mảy may sự tự do
“Đây là đồ của tôi”.
“Cả người cô đều là của tôi, cô đương nhiên phải nghe lời tôi”.
Người đàn ông này, trước nay vẫn luôn nói những lời vô lý, Youngmi không muốn phí phạm lời nói, cơ thể vì giãy dụa mà đã nhoài ra tới mép giường, anh nắm chặt lấy tay cô, cảm giác da thịt như đang bị chà sát đau đớn, Youngmi bả vai va vào tủ đầu giường, theo bản năng sờ soạng đồ vật từ phía trên.
“Đau, buông tôi ra”.
Kim Taehyung nhất quyết muốn tháo chiếc nhẫn, đầu ngón trỏ của Youngmi thậm chí đã chảy máu, cô vung mạnh tay trái, cũng không biết chính mình đã lần thấy thứ gì, ngay lập tức nện xuống
"A…..”.
Người đàn ông kêu lên một tiếng, cả người ngã nhào xuống giường, cô xoay mình dễ dàng,Youngmi không nghĩ ngợi được nhiều.
Cô vội vã lao xuống giường, suy nghĩ lúc này mới thông suốt. Kim Taehyung ngồi quỳ trên mặt đất, tay phải đỡ lấy trán, kêu lên không ngừng.
“Anh không sao chứ?”
Youngmk buông lỏng tay, “hung khí” đặt trên giường, là điện thoại của cô.
Anh buông hạ tay, máu tươi từ trán túa ra không ngừng, theo khóe mắt chảy xuống khắp mặt, Youngmi thất kinh, vội vã ngồi xổm xuống giường
“Tôi xin lỗi…..”.
“Cô…..”
Kim Taehyung cắn răng chịu đựng, nhưng lại vì vậy mà cau chặt mày.
“Cô là người đầu tiên làm tôi phải đổ máu”.
“Chúng ta đi bệnh viện”
Youngmi nghĩ là làm, chụp ngay lấy điện thoại toan gọi điện.
Kim Taehyung nghe xong, vội vàng vươn tay đem điện thoại trong tay cô ném đi
“Cô còn chưa thấy tôi đủ mất mặt hay sao?”
“Nhưng trán của anh đang chảy máu”.
Người đàn ông một tay bịt kín vết thương, trừng mắt nhìn Youngmi.
“Cô ra tay không biết nặng nhẹ sao?”. Ánh mắt vô tình nhìn xuống đầu ngón tay đang chảy máu của cô, Kim Taehyung cũng nguôi ngoai cơn giận dữ, lấy điện thoại gọi cho Jimin.
Không lâu sau, khi Jimin tới nơi, Youngmi cũng đã sắp xếp lại phòng ngủ bề bộn trở nên ngăn nắp, Jimin xem xét vết thương của Kim Taehyung
“Khâu hai mũi”.
Lời nói ra đơn giản là vậy, cũng khiến Youngmi toát mồ hôi lạnh, cô vốn dĩ rất sợ đau.
“Nói cái gì?”
Kim Taehyung chụp lấy cánh tay Jimin.
“Còn đâu là khuôn mặt đẹp trai nữa”.
“Chỉ là trán, khi lành sẽ không thấy rõ”.
“Cũng không được”
Kim Taehyung thái độ quyết liệt, trong người còn có thể, nhưng trên mặt thì không thể.
“Cậu khó tính quá rồi đó”
Jimin cầm băng gạc cùng thuốc khử trùng xử lý vết thương.
“Ban đêm chú ý một chút, vết thương đau nhức, không chịu được sẽ sốt cao, đây cũng là quả báo của cậu cả thôi”.
Kim Taehyung để mặc anh ta chữa trị, cảm giác đau nhức đỡ hơn, mi tâm cũng giãn ra, anh nhìn thấy Youngmi ngồi ngoan ngoãn ở góc phòng, lời nói ra cũng không còn hà khắc
“Ban đêm chăm sóc tôi cho tốt”.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro