Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Tình địch


Edit: Tiểu Màn Thầu

Theo như cách nói của Lư Hoài An, chuyện tình cảm không thể gấp gáp, phải từng bước tiến tới, dùng cách nước ấm nấu ếch xanh.

(Nước ấm nấu ếch: là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà... chết từ từ.)

Nếu tuỳ tiện tỏ tình có khả năng sẽ bị người ta trực tiếp từ chối, đến mức bạn bè cũng không thể làm. Chủ yếu phải từ từ tiến vào cuộc sống sinh hoạt của đối phương, chờ đến lúc cô ấy có hảo cảm với mình thì đi tỏ tình lập tức sẽ thành công.

"Bước đầu tiên cậu phải cùng cô gái đó nói chuyện phiếm. Yêu đương mà không trò chuyện với nhau thì còn làm cái gì? Ngày thường phải quan tâm cô ấy nhiều hơn, hỏi han ân cần. Chờ sau khi cô ấy đã hình thành thói quen nói chuyện phiếm với cậu, cậu lại tỏ ra lạnh nhạt với cô ấy một chút. Trong một khoảng thời gian cứ tỏ vẻ như gần như xa, đảm bảo sẽ hiệu quả."

"Này, cậu cũng có nhiều chiêu như vậy hả!" Lưu Mục mở to đôi mắt, quả thực không thể trông mặt mà bắt hình dong. Tuy lão đại của bọn họ bề ngoài là tên to con đen thui ngốc nghếch, không nghĩ tới lại am hiểu nhiều chuyện như thế.

"Cứ dùng cách đó đi, lão tử đây đã thử qua với không ít đối tượng rồi." Lư Hoài An đắc ý.

"Có thể nha, cách này của An ca nhà chúng ta không tệ." Liễu Thừa Chi vỗ vai Lư Hoài An nói.

............

Nói chuyện phiếm.....

Hàn Tư Hành lập tức nhớ đến vị học trưởng bí mật thường cùng Kiều Trăn nhắn tin.

Không được, không thể đề bọn họ sinh ra hảo cảm với nhau. Hàn Tư Hành lo trái nghĩ phải vội nhắn tin Wechat cho Kiều Trăn.

[Tư Hành: Ngày mai có đến sân thể dục không?]

Khoá học quân sự cũng đã sắp kết thúc, công việc của Kiều Trăn thì tương đối nhiều, hiện tại không thể đến.

Kiều Trăn lập tức nhắn lại.

[Trưa mai chị sẽ đến, cùng nhau ăn cơm trưa nhé, đúng lúc chị có chuyện muốn nói với em.]

*

Buổi trưa hôm sau, Hàn Tư Hành chờ đến khi buổi học quân sự kết thúc không thấy Kiều Trăn đâu.

"Lão tứ đi ăn cơm thôi." Bạn cùng phòng gọi cậu.

"Không đi, có việc rồi." Cậu nhíu mày, gọi điện cho Kiều Trăn lần nữa, vẫn không bắt máy.

Cô không đến tìm cậu, cậu cũng không có tâm tình nào đi ăn cơm, ngồi ngây ngốc dưới trụ bóng rổ. Mặt trời chiếu trực tiếp vào người cậu, tạo nên một vầng sáng nhạt.

Một lúc sau tiếng chuông điện thoại vang lên, Hàn Tư Hành nhìn thấy trên màn hình cái tên quen thuộc.

"Xin lỗi nha Tư Hành, chị có việc không đến được." Di động truyền đến giọng nói xin lỗi chân thành của Kiều Trăn.

"Không sao."

"Em đi ăn chưa?"

"Chưa ăn."

"Đi ăn mau đi, sao em lại không chịu đi ăn?"

"Chị nói muốn cùng nhau ăn cơm mà." Hàn Tư Hành nhíu mày, nếu cô đã nói như thế thì cậu sẽ chờ.

Thực giống như một đứa trẻ đối với món đồ chơi mà mình yêu thích, khi cậu bé nhận được món đồ chơi đó sẽ gắt gao ôm lấy nó không buông.

Kiều Trăn bị lời nói này làm cho thất thần, sau một lúc cô mới hồi thần.

"Không lẽ em vẫn còn ngồi ở sân thể dục đợi chị hả?" Cô cẩn thận hỏi.

"Ừ." Ngắn gọn một chữ, còn mang theo nửa phần ủy khuất.

"Vậy em đi đến khu nhà ăn phía Bắc đi, chúng ta gặp nhau ở cửa, bây giờ chị sẽ đến đó."

Kiều Trăn nói vài câu với người bên cạnh, vội vã đi đến khu nhà ăn.

Đứa nhỏ này, vì sao vẫn ngốc nghếch y như trước kia vậy?

Kiều Trăn vừa đi đường vừa suy nghĩ. Trong lúc cô học sơ trung, có một lần hứa dẫn Hàn Tư Hành ra ngoài chơi. Kết quả ngày hôm đó cô nhận được điện thoại của thầy giáo muốn cô đến trường hỗ trợ. Nhưng trước khi đi đến trường cô còn dặn mẹ mình, nếu Hàn Tư Hành có đến bảo cậu chờ một chút.

Vốn dĩ cô cho rằng một hai tiếng sẽ xong việc, ai ngờ lại kéo đến tận buổi chiếu mới làm xong. Khi đó Kiều Trăn còn chưa có điện thoại di động, chờ sau khi trở về nhà đã gần 5 giờ chiều.

Cô vừa vào cửa, mẹ Kiều bất đắc dĩ nói Hàn Tư Hành đã ở trong phòng đợi cô suốt một ngày, cơm trưa cũng không chịu ăn.

Thời điểm Kiều Trăn vào phòng, Hàn Tư Hành đang ngồi ở ghế bàn học, ôm cái cặp nhỏ trong lòng, cúi đầu không biết đang suy tư chuyện gì. Nhìn bộ dạng đáng thương giống như vật nuôi bị chủ nhân vứt bỏ.

Nghe được tiếng mở cửa phòng, cậu ngẩng đầu nhìn thấy Kiều Trăn, lập tức nở nụ cười, trong mắt tràn đầy sự vui sướng, "Chị trở về rồi à."

Kiều Trăn có hơi động lòng nhưng cũng tức giận, "Chị không trở về em định sẽ chờ ở đây mãi sao? Không biết đi ăn cơm trưa hả? Em không thấy đói à."

Cô nói những lời trách cứ này làm nụ cười trên mặt Hàn Tư Hành chợt biến mất. Cậu nhấp môi, trong ánh mắt dần dần thể hiện sự cố chấp và quật cường, lời nói vô cùng đáng thương,: "Là chị bảo em chờ mà."

Sau đó cậu kéo nhẹ áo cô, trong mắt ẩn chút nước mắt, "Em nghe lời chị, chị đừng giận nữa."

..........

10 tuổi mà Hàn Tư Hành đã như thế, 6 năm sau vẫn không thay đổi. Ngốc ơi là ngốc.

*

Lúc Kiều Trăn đi đến nhà ăn, bên trong đã không còn ai. Trong thời gian ăn cơm, Kiều Trăn nói về kỳ nghỉ lễ quốc khánh, vốn dĩ cô muốn bàn bạc với Hàn Tư Hành chuyện này.

Sau kỳ nghỉ Quốc Khánh sẽ tổ chức buổi tiệc đón mừng tân sinh viên. Người của Hội học sinh biết trước kia cô có học nhảy, cho nên muốn cô tham gia một tiết mục.

Kiều Trăn không quen từ chối người khác, hơn nữa bản thân mình quả thực cũng biết nhảy, vì thế đã đồng ý.

Vì vậy kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh cô muốn ở lại trường tập tiết mục vũ đạo, không thể về thành phố T.

"Cho nên ngày đó em phải trở về một mình thôi. Muốn mua vé tàu phải mua sớm một chút." Kiều Trăn nói xong kế hoạch của mình, còn dặn dò Hàn Tư Hành.

"Chị không về, em về làm gì?" Hàn Tư Hành nghe xong, lẳng lặng nhìn thoáng qua cô.

Kiều Trăn: "........"

*

Cuối cùng kỳ nghĩ Quốc Khánh cũng trôi qua, nháy mắt đã đến buổi tiệc chào đón tân sinh viên.

Buổi tiệc được tổ chức ở hội trường trung tâm phía Tây đại học S. Ninh Ngữ Mông nói Kiều Trăn cố lên, rồi cũng đi vào hội trường xem biểu diễn.

Tiết mục Kiều Trăn tham gia do chính hội trưởng văn nghệ biên đạo và phụ trách, cải biên từ một vũ đạo nổi tiếng của một nhóm nhảy Hàn Quốc.

Ngay cả y phục múa cũng theo phong cách Hàn Quốc, áo vét cùng tông với quần short ngắn.

Thời điểm Ninh Ngữ Mông ở hậu đài nhìn thấy Kiều Trăn, khoa trương kêu một tiếng: "OMG!"

Cô ấy cẩn thận quan sát khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ của Kiều Trăn, "Quả là giao cho người chuyên nghiệp trang điểm có khác! Đẹp quá đi!?"

Kiều Trăn có gương mặt xinh đẹp, vẻ đẹp của cô thuộc loại tiêu chuẩn không phải quá sắc sảo. Ngũ quan không phải quá đặc biệt, nhưng gương mặt trắng nõn càng nhìn càng cảm thấy hết sức hài hoà. Dễ nhìn nhưng không quá mức kinh diễm.

Thoạt nhìn gương mặt cô chính là loại gương mặt khá phổ biến, cả khuôn mặt và ngũ quan tuy không có nét sắc sảo, nhưng lại tạo cho người ta cảm giác vô cùng dịu dàng, tính tình cũng tốt.

Nếu ở bên ngoài Kiều Trăn luôn là đối tượng được đám đòi nợ thuê, hay cho vay tiền góp, phát tờ rơi viện thẩm mỹ nhắm đến. Không sai, những kẻ lừa đảo thích nhất là tìm những người có tướng mạo như cô.

Nhưng hiện tại, mắt được trang điểm kiểu khói càng tôn lên đôi mắt to tròn, còn có đường mắt màu đen tạo nên vài phần sắc sảo. Hai má được điểm xuyến bởi màu hồng nhạt, làm cả khuôn mặt sáng lên.

Trang phục sân khấu quá trang trọng, nhưng nó lại rất thích hợp với Kiều Trăn. Tôn lên toàn bộ nét đẹp trên người cô, mềm mại mà động lòng người.

Hai người bọn họ nói với nhau vài câu, Ninh Ngữ Mông vội đi ra ngoài ngồi chờ đến tiết mục của Kiều Trăn.

Bên trong hội trường còn có Hàn Tư Hành. Trong khoảng thời gian này, cậu đã làm theo chiêu thức của Lư Hoài An, thường xuyên nhắn tin trò chuyện với Kiều Trăn.

Nhưng cậu vẫn cảm thấy không có bất tiến triển nào. Cậu tìm cô, cô sẽ gặp mặt cậu. Nhưng khi cậu không tìm cô thì cô cũng không có ý định tìm cậu.

Hàn Tư Hành cảm thấy chiêu thức này của Lư An Hoài không có gì hay ho.

Cậu biết tối hôm nay có tổ chức buổi tiệc chào đón tân sinh viên, vì thế sau khi học xong buổi tự học, ăn cơm chiều xong vội vàng trà trộn vào đây.

Giờ phút này, cậu ngồi ở một góc gần sân khấu nhất, trong tay cầm một lịch trình biểu diễn. Tiếp theo sẽ là tiết mục của Kiều Trăn.

Người dẫn chương trình vừa giới thiệu xong, tiết mục vũ đạo đã bắt đầu. Sáu người nữ sinh mặc quần short ngắn xuất hiện, nháy mắt bên dưới sân khấu vang lên từng tiếng hò hét vỗ tay.

Âm nhạc vang lên, sáu nữ sinh trên sân khấu bắt đầu biểu diễn, những động tác thân thể thuần thục thể hiện sức sống của tuổi trẻ. Quần áo trên người các cô rất ngắn, dường như chỉ với một động tác thôi sẽ lộ ra một vòng eo thon, đôi chân dài không ngừng di chuyển, làm người khác hoa cả mắt.

Ánh mắt Hàn Tư Hành gắt gao đặt trên người Kiều Trăn, máu nóng trong cơ thể dâng trào, có một luồng khí nóng chạy thẳng lên đầu cậu.

Đặc biệt khi cậu nhìn thấy động tác khiêu vũ của Kiều Trăn, thỉnh thoảng lại lộ ra vòng eo, mặt cậu nóng bừng. Cái vũ điệu này cần gì phải mặc trang phục hở hang như vậy!

Cậu chỉ muốn lấy áo trùm cô lại không muốn cho ai nhìn thấy cơ thể cô, nhưng cậu không có tư cách làm như vậy. Chỉ có thể đứng ở đây ngơ ngác nhìn, ngay cả câu phản đối cũng không thể nói ra.

Dáng người Kiều Trăn thực cân xứng, ngực to eo thon chân dài, hơn nữa làn da cô rất trắng, cho dù đứng giữa 6 người vẫn có thể nhìn thấy rõ.

"Học tỷ khoa chúng ta thật xinh đẹp." Hành Tư Hành nghe thấy phía trước có người đang bàn tán.

"Đúng vậy! Học tỷ đứng đầu chính là hội trưởng văn nghệ, nghe nói là hoa khôi của khoa chúng ta." Cậu nam sinh bên cạnh hưng phấn nói.

"Múa dẫn đầu cái gì? Tớ cảm thấy người đứng đầu bên phải càng xinh đẹp hơn!"

"Tớ cũng cảm thấy như vậy, đặc biệt là dáng người. Ha ha ha."

"Coi đầu óc cậu đen tối chưa kìa, cười như vậy thật đánh khinh."

"Người đó là học tỷ của khoa chúng ta, cậu không được có ý nghĩ đen tối với chị ấy!"

"......."

Nghe! Không! Hạ màn đi!

Vì sao tiết mục này vẫn còn chưa chịu kết thúc!

Hàn Tư Hành không tài nào rời mắt khỏi Kiều Trăn, vòng eo thon trắng nõn mềm mại cùng đôi chân thẳng tắp không ngừng xuất hiện trước mắt cậu.

Cậu không muốn nghe thấy những nam sinh xa lạ kia bàn luận về dáng người của Kiều Trăn, cậu cảm thấy vô cùng giận dữ. Đúng là những kẻ nhàm chán suy nghĩ nông cạn.

Cậu đứng dậy, đi đến phía sân khấu, muốn đi vào bên trong hậu trường. Nhưng khi bước gần đến sân khấu, cậu lại dừng bước.

Bởi vì cậu nghe thấy một cái tên quen thuộc, "Tớ nói này, tại sao cậu không theo đuổi Kiều Trăn?

Nơi góc khuất của sân khấu, có hai nam sinh cao rao đứng ở đó, trong tay người nọ còn cầm một bó hoa.

Bước chân Hàn Tư Hành chợt chậm lại, đi đến gần hai người đó.

"Nào có dễ dàng như vậy?" Nam sinh cầm hoa nói.

"Tớ nghĩ là cậu không chịu bỏ tâm tư thôi? Các bạn cùng phòng nói cậu vẫn còn chưa chịu chết tâm với hoa khôi trường ta." Một nam sinh khác nói.

Chương Du cười nhạo một tiếng, xem như cam chịu.

"Quả thực Kiều Trăn trang điểm lên rất xinh đẹp, dáng người so với hoa khôi trường ta tốt hơn. Cậu không biết à."

"Dáng người thực không tồi, hôm nay tớ mới phát hiện đấy." Chương Du gật đầu tán đồng.

Hàn Tư Hành đứng một bên, nắm chặt tay, gân xanh cũng hiện lên. Cậu nỗ lực kiềm chế xúc động muốn tiến lên đánh hai cái tên ngốc này một trận.

Không được, không thể gây phiền phức cho Trăn Trăn.

Lúc này âm nhạc trên sân khấu cũng đã dừng, dưới sân khấu tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, đủ thấy mọi người yêu thích màn biểu diễn này như thế nào.

Kiều Trăn đang bước xuống sân khấu, Hàn Tư Hành cũng đứng gần đó. Cậu muốn tiến lên đón cô, nhưng lại bị giành trước một bước.

Chương Du đem bó hoa tặng cho Kiều Trăn, còn khen cô: "Hôm nay em thật xinh đẹp, nhảy rất tốt."

"Cảm ơn." Đã lâu rồi Kiều Trăn không khiêu vũ, với tiết tấu của bài nhạc vừa rồi cô có hơi thở gấp.

"Hiện giờ em về ký túc xá sao? Để anh đưa em về." Chương Du quan tâm đưa cho cô một chai nước khoáng.

"Câng. Chờ một chút, em đi lấy áo khoác." Buổi tối thường có gió nhẹ, Kiều Trăn đã đem theo một cái áo len mỏng để che đi quần áo ngắn trên người.

"Được." Chương Du mỉm cười gật đầu.

Kiều Trăn gửi áo khoác ở chỗ Ninh Ngữ Mông, cô đi đến đó, Ninh Ngữ Mông cười hì hì đưa áo khoác cùng túi xách cho Kiều Trăn, "Tớ nhìn thấy hết rồi! Mau đi với học trưởng đi. Tớ ở lại đây xem một lúc nữa."

Kiều Trăn thấp giọng nói cảm ơn, khoác áo lên người. Thời điểm cùng Chương Du rời khỏi hội trường, Kiều Trăn nhìn thấy bóng dáng Hàn Tư Hành đang đứng ở bậc thềm trước cửa.

"Tư Hành? Sao em đến đây?" Kiều Trăn bước đến hỏi.

"Đến xem chị biểu diễn." Giọng nói Hàn Tư Hành có chút giận dỗi, trong bóng tối không thể nhìn thấy rõ vẻ mặt của cậu.

"Vậy hả." Kiều Trăn ngượng ngùng mỉm cười, "Chị diễn xong rồi."

"Em biết, em đã xem." Cậu dừng một chút, đem ánh mắt di chuyển về phía Chương Du.

Chương Du rất có phong độ tránh sang một bên, "Bọn em hãy nói chuyện đi, anh chờ em." Nói xong còn gật đầu với Kiều Trăn.

"Chị.... chị muốn về cùng anh ta à?" Hành Tư Hành cảm thấy thực khó khăn khi nói ra những lời nói này.

Kiều Trăn gật đầu, "Đúng vậy, nơi bọn chị ở đều nằm ở khu Bắc, vừa lúc lại cùng đường."

Hàn Tư Hành muốn nói cô đừng đi cùng anh ta, cậu có thể đưa cô về.

Nhưng cậu chỉ đành thở dài, thấp giọng nói một câu, "Vậy à. Chị mau trở về ký túc xá đi đừng đứng ở đây nữa sẽ dễ bị cảm lạnh đấy."

Sau đó cậu chỉ đành trơ mắt nhìn hai người bọn họ cùng nhau rời đi, một cao một thấp dần dần biến mất trong màn đêm.

Kiều Trăn vui vẻ cùng Chương Du quay về khu ký túc xá. Trên đường đi cô cảm thấy hôm nay Hàn Tư Hành có chút kỳ lạ, dường như cậu không vui.

Cô nhịn không được quay đầu thoáng nhìn về phía sau, Hàn Tư Hành vẫn đứng ở đó quan sát cô rời đi.

Cậu đứng trong bóng đêm, giống như một động vật nhỏ cô đơn.

"Kiều Trăn?" Giọng nói của Chương Du kéo suy nghĩ của Kiều Trăn trở về.

"Hả?" Cô quay đầu, cười xin lỗi: "Thật ngại quá, anh vừa nói cái gì?"

"Người đó là ai vậy?"

"Là hàng xóm của em, năm nay vừa học năm nhất."

"À, khó trách thoạt nhìn còn trẻ như thế."

......

*

Trên đường đi, Kiều Trăn đã từ chối lời đề nghị đưa cô về của Chương Du, một mình cô quay trở về ký túc xá.

Khi cô vừa vào phòng việc đầu tiên làm chính là tháo trang sức ra, sau đó là đi tắm rửa thay quần áo. Làm xong mọi việc, cô cảm thấy thân thể nhẹ nhõm vô cùng, cô lại ngồi vào bàn chuẩn bị đọc sách.

Vừa mở sách ra, di động lại vang lên.

"Tư Hành, có chuyện gì vậy?"

"Em đang đứng ở dưới ký túc xá của chị, chị mau xuống đi." Kiều Trăn cho rằng cậu tìm mình hẳn là không có việc gì quan trọng, vì vậy không thay đồ mà cứ trực tiếp mặc váy ngủ xuống lầu.

Vừa bước đến cửa ký túc xá, Kiều Trăn đã nhìn thấy Hàn Tư Hành đứng ở bồn hoa, thân hình cao ráo, khí chất sạch sẽ, chỉ là đứng trong bóng đêm thoạt nhìn có vài phần cô đơn.

"Tư Hành, chuyện gì vậy?" Kiều Trăn tiến đến, nhẹ giọng hỏi.

Kiều Trăn mặc một cái váy hồng nhạt, xoã tóc để mặt mộc tiến về phía cậu, cậu cảm thấy đầu óc mình có chút ngưng trệ.

"Tư Hành?" Kiều Trăn cảm thấy cậu có điểm kỳ lạ.

"Em làm sao thế..." Bởi vì hành động của Hàn Tư Hành khiến lời nói cô phải ngừng lại.

Cậu đột nhiên đưa tay vén lọn tóc bị gió thổi bay của cô ra sau ót.

Ngón tay cậu nhẹ lướt qua khuôn mặt cô, ấm áp còn mang theo vài phần thô ráp. Nơi bị cậu chạm vào có một cảm giác ngưa ngứa.

Sau đó cậu cúi đầu, nhỏ giọng trầm thấp bên tai cô nói: "Chị không thể thích người kia."

————————-//——-//———————

* Editor: Hành Hành ơi! Em muốn chị sống sao!!?!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro