Chương 3
Học phí đối với mỗi sinh viên vừa bình đẳng lại không bình đẳng, Trần Nhạn Chiêu đã từng suy nghĩ như thế. Nộp xong tất cả chi phí nhập học, số tiền trong ngân hàng của cậu còn lại rất ít.
Trường học nằm tại vị trí trung tâm kinh tế của thành phố, lại có chính sách hổ trợ sinh viên khó khăn, mà Trần Nhạn Chiêu cũng phù hợp với điều kiện xin tiền trợ cấp, nhưng bây giờ cậu nghĩ đây chính là một sự sỉ nhục. Khi bắt đầu nhập học, cậu muốn cậu cũng được đối xử bình đẳng như tất cả sinh viên mới vào trường, không cần bất kỳ sự thương hại nào cả, càng không nghĩ sẽ đem chuyện gia đình để mọi người tội nghiệp. Khi đứng trước cổng chào vào thành phố S, cậu đã tự hạ quyết cho bốn năm đại học của chính mình. Cậu muốn dựa vào năng lực của bản thân để giành lấy học bổng của mỗi học kỳ, tìm kiếm một công việc để giảm bớt gánh nặng sinh hoạt trong gia đình.
Cuộc sống sinh hoạt của sinh viên rất khác với học sinh trung học, tuy rằng mỗi phòng trọ cũng đều có 6 người, nhưng sinh hoạt thường ngày của 6 người lại không giống nhau, trong đó lóa mắt nhất chính là Cố Nhất Tiếu, là một sinh viên giàu có đến từ thành phố A. Khuôn mặt hồng hào đẹp trai, rất khó kiếm được người thứ hai trong ngôi trường này, cậu ta lại là người trầm mặc ít nói, lạnh lùng cao ngạo. Có thể vì trường vừa mới khai giảng, tất cả mọi người không quen biết nhau, dưới sân trường mọi người chỉ chào hỏi nhau vài câu đơn giản, không ai đề cập đến vấn đề riêng tư. Cho nên khi lên đến ký túc xá sinh viên bầu không khí vẫn còn rất hài hòa, phần lớn trong cuộc nói chuyện phiếm chỉ có bốn người kia là nhiệt tình, Trần Nhạn Chiêu không nói nhiều lắm, im lặng quan sát hoàn cảnh xung quanh mới là điều quan trong nhất. Không biết có phải Cố Nhất Tiếu có cùng suy nghĩ như vậy, cho nên cậu ta đã leo lên giường nằm giống như đã ngủ từ lâu rồi.
Sau ngày khai giảng mọi người sôi bởi gia nhập câu lạc bộ, mà Trần Nhạn Chiêu chỉ chăm chỉ học tập không tham gia bất kỳ câu lạc bộ nào, có lẽ sau nhiều năm cạnh trạnh thành tích học tập với những người khác đã hình thành thói quen nhu vậy, không siêng năng học tập nhất định sẽ bị người khác vượt qua, vì thế chỉ trừ những lúc ăn cơm cậu mới không đọc sách, tất cả thời gian còn lại đều ngồi ngốc trong phòng học hoặc là vao thư viện xem sách, không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chăm chỉ học tập. Cho đến khi ở đây được hai tháng, Trần Nhạn Chiêu mới biết tại thành phố S có một nhân vật thần thánh, người kia hiện tại đang học tài chính năm 2, ngoại trừ gia thế cường đại, mạng lưới giao dịch rộng lớn, lại là người có tình có nghĩa, thông minh hơn người, đặc biệt là ngoại hình khiến người khác vừa gặp thì không thể quên được, mặc kệ là người học lâu năm hoặc tân sinh viên đều nguyện ý gọi người đó là lão đại.
Khoảng thời gian gần đây lại nghe được tin lão đại và Cố Nhất Tiếu có kết thù oán, những người cùng phòng ký túc xá với Cố Nhất Tiếu đều ngày đêm lo lắng bất an. Một ngay nọ, kẻ thù của Cố Nhất Tiếu tìm đến cửa, vốn tưởng rằng sẽ có một trận huyết chiến, nào ngờ lão đại danh tiếng lẫy lừng lại dẫn theo chúng huynh đệ đến đây xin lỗi, vừa xin lỗi xong lão đại còn tự nguyện xin được đổi phòng ký túc xá lớn hơn cho cậu ta. Lão đại làm việc ai dám ngăn cản, vì thế ở phòng này chưa được 3 tháng, bọn họ đều được theo Cố Nhất Tiếu dọn qua căn phòng lớn của lão đại.
Trần Nhạn Chiêu thở dài, khẳng định tử nay về sau sẽ không thể ngủ được yên bình, bất quá như vậy cũng tốt, so với người khác, cậu càng có nhiều cơ hội tiếp cận với người có thế lực cường đại( to lớn), có thể miễn cưỡng xem như một chuyện tốt. Nhưng mà suy nghĩ trong lòng là tốt, thế nhưng sau một thời gian Trần Nhạn Chiêu phát hiện tời không chìu lòng người. Lão đại là loại người rất đam mê sân khấu kịch, phần lớn thời gian đều ở câu lạc bộ tập kịch, ngày thường không có cơ hội tiếp xúc với anh ta. Bưởi tối tuy ngủ cùng một phòng, nhưng anh ta lại rất yêu thích Cố Nhất Tiếu, từng giây từng phút đều dính vào người cậu ta, người khác không có cơ hội tiếp xúc nào.
Ngày ngày nhìn thấy lão đại mỗi ngày đều như con muỗi luôn bay quanh Cố Nhất Tiếu, Trần Nhạn Chiêu cũng không thể làm gì khác hơn là từ bỏ suy nghĩ ban đầu.
Thế nhưng lão đại cùng Cố Nhất Tiếu vui vẻ không được bao lâu thì xảy ra chuyện, tối hôm đó, trong câu lạc bộ sân khấu kịch tổ chức một bữa tiệc sinh nhật, không biết vì lý do gì hai người bạo phát tức giận đánh nhau một trận. Toàn bộ người trong phòng đều bị hoảng sợ, xong chuyện mặc kệ mọi người khuyên nhủ như thế nào, mối quan hệ của họ cũng không được cải thiện.
Vào đêm giao thừa, ngoài trừ Cố Nhất Tiếu, lão đại kéo tất cả mọi người ra ngoài "tìm vui", ăn trước một nồi lẩu nóng hổi, sau đó mọi người rủ nhau đến khu vui điện tử vui chơi.( giống như khu game trong plaza.)
Tuy rằng đây là lần đầu tiên được tiếp xúc với những máy trò chơi hiện đại như vậy, nhưng Trần Nhạn Chiêu cũng không lộ ra vẻ mặt ngơ ngác, đứng một bên thích thú nhìn mọi người, những trò chơi này rất hấp dẫn nhưng cậu tuyệt đối sẽ không tham gia, trong lòng cậu ẩn ẩn suy nghĩ dùng tiền mua những thẻ trò chơi này thật lãng phí, trước mắt còn có một cuộc thi, cậu cần phải sắp xếp thời gian cẩn thận ôn tập, thành tích đại học năm nhất phải là thành tích tốt nhất. Bất quá khi vừa kết thúc suy nghĩ trong lòng, tầm mắt cậu xoay chuyển theo đám người đang hăm hở vui chơi thì bắt gặp một người đã lâu chưa gặp lại, Tạ Lễ.
Từ lúc khai giảng đến bây giờ, đây là lần thứ hai họ tình cờ chạm mặt nhau, tuy rằng không gian trường đại học không lớn lắm nhưng muốn chạm mặt nhau cũng thật khó. Bất quá chỉ gặp nhau được một lần, không biết anh ta còn nhớ mình không. Nghĩ như vậy, cậu cất tiếng gọi:" Anh Tạ Lễ!"
"Cậu là..." thanh niên nhíu nhíu mày, chăm chú đanh giá cậu thanh niên trước mặt:" Ngại quá, tôi không nhớ rõ...."
" Ái chà, cậu có em trai khi nào vậy, sao bọn tôi lại không biết?"
Nhìn thấy nhóm thanh niên vây quanh Tạ Lễ bắt đầu ồn ào, Trần Nhạn Chiêu có chút xấu hổ, mặc dù ngoài ý muốn nhưng vẫn không khỏi cảm thấy có chút mất mát:" Em là tiểu Trần học năm nhất, ngày khai giảng cũng may mắn nhờ có sự hướng dẫn của anh."
" Ha ha, thì ra là vậy." đối với gương mặt của sinh viên mới nhập học, Tạ Lễ đã quên từ lâu rồi, nhưng đối với chuyện còn lại nhớ không rõ ràng lắm:" Tôi vừa nhớ, cậu là người thành phố M, đúng không?"
"Đúng vậy, không nghĩ đến anh vẫn còn nhớ , em...."
Trần Nhạn Chiêu vui mừng khôn xiết, cậu còn chưa kịp nói hết câu, một thân ảnh cao lớn đã chen vào giữa bọn họ. " Tạ đại thiếu gia, bánh ngọt của cậu."
Cười cười ngước lên nhìn chàng trai cao hơn mình nửa cái đầu, Tạ Lễ nhận cái túi bánh:" Cậu không cần phải đi mua đâu."
" Ha ha, vẫn là Thiển thương ngươi, bất quá tiểu Lễ nói cái gì ai dám không nghe?" nhóm thanh niên cười nói hoàn toàn quên mất chàng trai học khóa dưới đang đứng chung với bọn họ.
"Không có, chỉ tiện đường đi ngang rồi mua thôi." cánh tay của thanh niên cao lớn vung lên, đánh một cái lên vai của Trần Nhạn Chiêu, một tiếng đau nhức vang lên:" A..." lúc này mọi người mới chú ý chàng trai nhỏ nhắn bên cạnh bọn họ:" Người này là ai?"
Xoay người lại liền nhìn thấy thanh niên có phong cách hoàn toàn khác với Tạ Lễ, giọng nói nghiêm nghị, dáng vẻ như đang suy nghĩ điều gì, đôi mắt thâm thúy rất tương xứng với khuôn mặt, anh giống như ánh sáng mặt trời ấm áp, toàn thân toát ra mị lực khiến Trần Nhạn Chiêu nhìn mãi không rời mắt được.
"Ha ha, đây là tiểu Trần, mấy người đừng khiến em ấy sợ." Tạ Lễ cười tủm tỉm nhìn về phía Trần Nhạn Chiêu giới thiệu.
" Anh ta là Hề Thiển, bạn cùng phòng của anh, là một tiểu gia hỏa tình tình nóng nảy."
Thanh niên cao lớn hừ một tiếng, xoay chuyển tầm mắt về phía Trần Nhạn Chiêu cười nói:" Nếu có thời gian rảnh, cùng nhau trò chuyện."
"Vâng." nhìn thấy dáng vẻ ung dung của những người trước mặt, Trần Nhạn Chiêu có một chút chột dạ, nếu là người sinh sống lâu năm tại thành phố M chăc chắn sẽ biết Trần Nhạn Chiêu nói chính mình đến từ thành phố M là nói dối. Nhưng mặc kệ như thế nào, đêm nay Trần Nhạn Chiêu vẫn rất vui vẻ, ngoài trừ gặp lại Tạ Lễ, còn có thể làm quen được với Hề Thiển. Hai người có khí chất rất thanh tú, càng nhìn càng thích. Trong lòng Trần Nhạn Chiêu mơ mộng có thể làm bạn tốt của hai người này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro