Đức Trọng tôi yêu
Đức Trọng buồn khi hàng cây ngả bóng
Riêng tôi buồn khi vắng bóng người thương!....
Lẻ loi góc phố con đường
Xa xa tầm mắt tượng đài chơ vơ
Công viên ghế đá xác xơ
Lẻ loi Thống Nhất bơ vơ một mình
Về lại chốn cũ, lặng thinh!
Hàng cây, phượng vĩ trường mình đây sao?
Thông già gió thổi lao xao
Xa xăm kí ức nôn nao ùa về
Nắng tắt đường dài lê thê
Cô đơn, lạc lõng, nặng nề muôn phương
Tự thương, tự nhớ,tự buồn
Sầu đâu len lỏi nơi đây Sài thành!
"Một sự tưởng tượng
qua ô cửa kính có
bầu trời màu khói
thuốc và những bản
nhạc buồn!...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro