Chương 10
Một đêm gió tuyết qua đi, mặt đất bị che phủ bởi phấn mạt trắng tinh, ào ào. . . Tuyết đọng đè
gẫy cành cây, bụi tuyết giống như một xâu chuỗi lê hoa rơi xuống.
Tuyết trắng bị ánh dương quang chiếu rọi, lóng lánh quang mang vây bọc lấy ngôi chùa đổ nát.
Tử Nhã ở bên cạnh đống lửa tàn dụi tỉnh dậy, bất ngờ thấy che phủ trên người mình cùng các con
là tấm chăn da hổ — hắn nhanh chóng hiểu được ai đã đưa tới.
Hai tiểu gia hỏa lưu luyến sự ấm áp của tấm da hổ, như cũ vẫn cuộn thân thể nhỏ nhắn ngủ ngon
lành. Tử Nhã thay chúng kéo chăn lại cho kín, một mình đi ra ngoài cửa. Trước mắt có thể thấy
được, băng tuyết trắng xoá trong thế giới, chỉ có cây cối. Hắn không tin kỳ lạ đi thêm vài bước,
nhìn xung quanh bốn phía, vẫn như cũ tìm không được hình bóng người đó.
(nguyên văn đó. Đừng ai chém mình là: mình nên chém thêm câu từ vào đây nha.)
Tử Nhã than nhẹ một tiếng, từ bỏ quay lại trong ngôi miếu đổ nát. Lúc hắn đi vào, Hắc Chước
trốn trên nóc nhà mới lặng lẽ lộ thân thể ra. Hắn thăm dò tình hình trong miếu, Tử Nhã đánh thức
hai hài tử, cầm bao gồm chăn áo choàng những vật giữ ấm bên trong tất cả hắn mang đi thu thập
xong xuôi, sau đó dẫn hài tử ra ngoài, tiếp tục chạy.
(mình cứ cảm tượng đoạn này... hơi khục khặc. Nhưng chỉ đc đến đó... )
Hắc Chước tất nhiên là diệc bộ diệc xu theo sát bên trên( diệc bộ diệc xu: Rập khuôn theo ng
khác/Tử Nhã), nhưng hắn lần này không quá sít xao, trước sau cùng thê nhi bảo trì một khoảng
cách.
Đằng Lam xoa xoa mắt chưa tỉnh ngủ, nắm tay Tử Nhã khó khăn tiến bước trong tuyết. Tử Nhã
hai tay dắt hài tử, lưng còn có bao quần áo lớn, đi được cũng không dễ dàng. Hơn nữa tuyết đọng
cản trở, tiểu hài tử chân ngắn đi đứng lên càng trầy trật.
―Mẹ, tuyết hảo lạnh nga.‖ Đằng Lam luôn luôn giấu không được tâm sự mở miệng tìm giúp đỡ.
―Lam nhi kiên trì thêm, xuống núi là tới.‖
―Nhưng mà bụng ta hảo đói.‖
―Lúc xuống núi là có thể ăn cái gì đó.‖
―Còn bao lâu nha?‖
―Rất nhanh thôi.‖
―Tuyết hảo lạnh. . .‖ Đằng Lam lần nữa lặp lại.
―Lam nhi phải kiên cường chút, nhanh đến rồi.‖
―Nhưng chân của ta hảo lạnh. . .‖
Tai Hắc Chước dựng thẳng, nghe thấy không sót một tiếng kể khổ của nhi tử, hắn bay tới, trên
không lướt qua đỉnh đầu bọn Tử Nhã, mẫu tử ba người chỉ cho rằng bóng đen rất nhanh xẹt qua
này là con đại điểu nào đó.(chim to ố ồ ô. Hồ ly >> chim o.o)
Hắc Chước đáp xuống phía trước bọn họ cách đó không xa, hắn hít sâu một hơi, tập hợp yêu khí,
nhằm vào tuyết đánh ra một chưởng phong sóng mạnh.
Ầm ầm long –! !
Chim đậu ở giữa các cành nghe tiếng bay lên bốn phía, Tử Nhã nhạy bén ngẩng đầu, nhìn phía
trước truyền đến tiếng động dị thường.
―Mẹ, thanh âm đó là cái gì?‖ Đằng Lam lắc lư tay hắn hỏi.
―Không biết, chúng ta đi nhìn, cẩn thận một chút, kéo giữ*** tay.‖
―Nga. . .‖
Tử Nhã mang theo các con hướng phía thanh âm bước nhanh đến, nhưng lại chứng kiến tuyết
đọng phía trước thần bí giống bị hòa tan, hình thành một con đường, tuyết bên đường vẫn còn
bốc khí lên, xem chừng vừa mới tan không lâu.
―Oa! Ở đây không có tuyết!‖ Đằng Lam vui vẻ giẫm lên bùn có chút ướt sũng trên mặt đất.
Tử Nhã dường như có chút suy nghĩ nhìn nhanh xung quanh, tựa hồ biết chút gì đó, hắn lôi kéo
hài tử tiếp tục đi.
Phía trước không ngừng truyền đến thanh âm ầm ầm, mà bọn Tử Nhã dọc trên đường, tuyết đọng
lại do người làm mà tạo ra một con đường thuận tiện đi lại.
(lúc đầu định cắt "người làm" nhưng nếu cắt thì mất hết nội dung, thôi thì ta giữ nguyên )
Hai hài tử không hiểu được huyền cơ trong đó, còn tưởng rằng đường vốn có đã như thế. Chỉ có
Tử Nhã, càng chạy biểu tình càng mâu thuẫn. Hình như có chút cảm kích, lại có chút chống cự.
Mẫu tử ba người đi xuyên qua xuống núi không trở ngại, cuối cùng đến thị trấn lớn của tụ cư Hạt
Hồ. Khi Tử Nhã vào trong thành, thì bắt đầu khẩn trương nhìn chung quanh, Phi Lệ kéo kéo góc
áo hắn.
―Mẹ, ngươi đang nhìn gì?‖
―Không có gì. . .‖ Tử Nhã xấu hổ cười, nghĩ thầm Hắc Chước nhất định là theo gót bọn họ gần
đây, không hiểu được vì sao, biết được hắn sẽ coi giữ bản thân cùng hài tử ngay phía sau, hắn
giống như có thể tự nhiên mà yên lòng xuống.
Biển người trên phố cuộn trào mãnh liệt, cũng không biết Hắc Chước lúc này ẩn thân ở nơi nào.
Tử Nhã không suy nghĩ nhiều, trước tiên mang hai hài tử tìm đồ ăn, bọn họ ở trước một gian sạp
hàng quán nhỏ mua mấy chiếc bánh bao thịt nóng hổi.
Đằng Lam đang cầm bánh bao nóng bỏng tay, vội vã cắn trên một cái.
―Nóng quá. . .‖ Đằng Lam bất ngờ bị nhân bánh bao làm phỏng đầu lưỡi, giương cái miệng nhỏ
nhắn hà hơi. Tử Nhã còn đang trả tiền, hắn không quay đầu lại mà căn dặn:
―Lam nhi, cẩn thận một chút, từ từ ăn.‖
Đằng Lam non nớt lòng bàn tay bị nóng đến đỏ lên, hắn nhất thì không cẩn thận, tay buông ra
một chút, bánh bao rời tay rơi xuống trên mặt đất, lăn đi ra ngoài. Đằng Lam ai ai kêu đuổi tới,
bánh bao dừng ở giữa đường người qua lại.
Đằng Lam đang muốn ngồi xổm xuống đi nhặt, một bàn chân to đeo giày bó tàn nhẫn giẫm lên
trên bánh bao thịt trắng noản, nhân thịt bắn phốc một tiếng dồn đống — Đằng Lam mắt choáng
váng.
―Đây là cái gì?‖ Nam nhân giẫm lên bánh bao cau mày quăng bánh bao bẹp dính trên chân, cúi
đầu lại thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, bộ dạng nam đồng biểu tình sắp khóc.
Miệng Đằng Lam giật giật vài cái, oa một tiếng khóc lớn: ―Ô oa — ô oa — bánh bao của ta — ô
— ―
Toàn bộ người qua đường nhìn lại, nam nhân nhiểu tuổi ngưu cao mã tráng(trâu cao ngựa tráng!
>> ừ thì tự hiểu đi.) thoáng cái bị hù dọa vẻ luống cuống, chân tay cuống cuồng cúi đầu xuống
kêu: ―Tiểu đệ đệ, đừng khóc, ta bồi thường ngươi là được. . .‖
―Ô — ô –‖ Tiếng Đằng Lam khóc càng lớn hơn, hắn từ sớm đã rất đói bụng, bánh bao hôm nay
chỉ cắn một cái đã không còn, đương nhiên bắt đầu tỏ ra cáu kỉnh.
―Lam nhi? Làm sao vậy?‖ Tử Nhã cùng Phi Lệ nghe tiếng đi tới, Đằng Lam chặn ngang nước
mũi chẹn lại nước mắt bám chặt ống tay áo hắn, chỉ vào bánh bao bên chân nam nhân khóc kể:
―Ô. . . Bánh bao của ta, bánh bao của ta — ―
―Được rồi được rồi, Lam nhi đừng khóc, ta mua cho ngươi một cái nữa.‖ Tử Nhã lau đi nước mắt
hắn, nam nhân kia chòng chọc nhìn Tử Nhã tuấn mỹ nho nhã, nhìn đến hai mắt đăm đăm.
(=.= )
―Thật ngại. . .‖ Hắn nói: ―Là ta giẫm lên bánh bao nát vụn, để tại hạ tới bồi thường đi.‖
―Công tử không cần khách khí, tiểu nhi mạo phạm rồi.‖ Tử Nhã vô tình cùng hắn dây dưa quá
nhiều, dắt nhi nữ muốn đi.
―A, chờ một chút.‖ Tên nam tử kia nhìn qua thành thật trung hậu, đuổi theo, ―Trong nhà tại hạ
mở chính là tiệm cơm, công tử không chê bỏ qua cho, nhưng mang tiểu đệ đệ cùng tiểu muội
muội lại dùng cơm.‖
―Đa tạ hảo ý của ngài, ta. . .‖
―Mẹ, ta đã đói bụng. . .‖ Đằng Lam dùng thanh âm hàm chứa nghẹn ngào cản trở sự cự tuyệt
khéo léo của hắn, nam nhân hấp tấp nói:
―Tiệm cơm của ta có rất nhiều loại món ăn, ngay phía trước mà thôi, xin cho tại hạ mời các
ngươi ăn một bữa cơm, lấy đó tỏ rõ sự day dứt.‖
Tử Nhã nhìn một chút biểu tình thèm thuồng của các con, bọn nó nhất định rất muốn một bữa ăn
phong phú. . . Hai hài tử dọc theo đường đi chịu không ít khổ cực, không thể lại bởi vì cốt khí
bản thân mà hại bọn nó chịu tội, hắn cuối cùng gật đầu đồng ý.
―Cảm tạ ngài.‖
―Không khách khí không khách khí.‖ Nam tử vui vẻ dẫn bọn họ đi.
Hắc Chước trốn ở phía sau bọn họ, thấy Tử Nhã mang theo hài tử theo một người nam nhân xa lạ
đi, khuôn mặt tuấn tú lập tức suy sụp xuống. Hắn thầm nhẫn nhịn cơn giận dữ, không nói một lời
theo sát dấu chân đi tới.
Nam nhân kia tên là Giả Thạch, hắn đem ba mẹ con Tử Nhã mang về tiệm cơm của mình, chiêu
đãi bọn họ một bữa cơm trưa phong phú. Tử Nhã lẽ ra phải tự mình trả tiền, bị hắn nhiều lần
khước từ.
Tử Nhã từ trước đến nay không thích không duyên cớ nhận ân huệ người khác, vô luận như thế
nào cũng muốn đền đáp, Giả Thạch kia một phen dò hỏi người đó(ng đó = chồng Tử Nhã), biết
Tử Nhã độc thân mang theo hài tử tới nơi này chính là vì tìm công việc, nhân cơ hội đưa ra lời
mời hắn ở trong điếm của hắn cai quản người làm mướn thu tiền, còn tỏ ý có thể để cho mẫu tử
bọn họ ở tại trong phòng nhỏ hậu viện tiệm cơm .
Tử Nhã thấy thái độ hắn nhiệt tình, ở nơi này hai hài tử cũng không sợ bị đói, trong lúc nhất thời
hắn cũng không tìm được công việc khác, Vì vậy bằng lòng.
Hắc Chước trốn ở trên nóc nhà nghe được nhất thanh nhị sở(ko sót chút nào), tức giận đến gân
xanh nổi lên. Tử Nhã cùng Giả Thạch kia kiểu chung sống, cùng Hồng Phát lúc đầu giống hệt!
(anh đi cho: Giả Thạch = Hồng Phát)
Hồng phát dùng sữa bò lưu lại Tử Nhã, Giả Thạch thì dùng đồ ăn. Chứng cứ vầy xu hướng phát
triển tiếp nữa, lẽ nào cuối cùng lịch sử phải tái diễn? Tử Nhã sẽ vì hai hài tử gả cho Giả Thạch
kia?
Không! Tuyệt đối không có được! Hắc Chước âm thầm nghiến răng, hôm nay có hắn ở đây, ai
cũng đừng nghĩ cướp đi người của hắn!
Thế nhưng hắn không thể tùy tiện xông vào cướp người, thật vất vả mạng lưới phòng ngự của Tử
Nhã xây dựng bắt đầu dỡ xuống, hắn không thể bởi vì lỗ mãng mà hỏng chuyện. Hắc Chước
bình tĩnh, đi trước rời khỏi tiệm cơm Giả Thạch.
Cái gọi là biết người biết ta bách chiến bách thắng, phải đánh bại đối thủ trước tiên là thăm dò
gốc gác hắn, hắn dùng đồng nhất thủ đoạn lần trước đối phó Hồng Phát, phái thuộc hạ tỉ mỉ theo
dõi dấu tích nhất cử nhất động của Giả Thạch cùng Tử Nhã, mỗi ngày đều phải cùng hắn báo cáo
kỹ càng tỉ mỉ chiều hướng.
Tử Nhã không cảm kích chút nào, mang theo hài tử ở tiệm cơm dừng chân. Tử Nhã ở tiệm cơm
làm việc vài ngày sau, bề ngoài hắn làm người khác chú ý rất nhanh thành chiêu bài sống cho
tiệm cơm(mỹ nhân kế), không ít khách nhân mộ danh mà đến, vì chính là gặp một lần mỹ nhân
tóc đen trong truyền thuyết này đây. Thế mà, Tử Nhã chờ mong người đó như trước không hề lộ
diện. . .
(em lại tương tư)
Tử Nhã vẫn cho rằng Hắc Chước sẽ tìm đến hắn. Nói thật ra, thì là Hắc Chước phải đến dẫn hắn
đi, hắn cũng nhất định sẽ không đáp ứng, thế nhưng. . . Hắn chính là mâu thuẫn mà chờ mong
đối phương sẽ đến, chờ mong đối phương sẽ nhớn nhác mà đem hắn cùng hài tử mang đi.
Hắn lại có thể sẽ có ý nghĩ không biết xấu hổ như thế! Tử Nhã chán ghét nghĩ, bản thân đã quên
mất quyết tâm hồi đó rồi sao?
Từ lúc khoảnh khắc nhảy xuống sông, hắn liền quyết định, đời này từ nay về sau đều phải vì
chính bản thân mà sống, hắn không muốn lại dựa vào bất luận kẻ nào, hắn không muốn lại đối
với người không yêu con người của chính mình nỗ lực thành tâm.
Hắn không muốn lại để người khác tác động tâm hồn bản thân– ngoại trừ hắn với các con bảo
bối.
Không sai, các con chính là tất cả của hắn, hắn nên vì bọn họ mà gắng sức, hắn nên vì chúng mà
kiên cường.
Hắn sẽ không tình yêu, hắn không tái yêu thích ái nhân, không tái quyến luyến yêu thương vỗ về
sầu triền miên cùng ái ngữ. Hắn đem tình yêu tất cả cho Phi Lệ cùng Đằng Lam của hắn, chỉ cần
chúng, chỉ có chúng.
Mỗi buổi tối, lúc ôm lấy bọn nhỏ đi vào giấc ngủ, hắn đều sẽ nói cho chính bản thân như thế.
Làm việc khổ cực cả ngày, rốt cục có thể quay về căn nhà gỗ nhỏ đơn sơ kia. Nơi này không có
giường cao chăn ấm áp, không có cẩm y ngọc thực, nhưng nơi này có hài tử của hắn quan trọng
nhất.
―Lệ nhi, Lam nhi, ta đã trở về. . .‖ Tử Nhã lòng tràn ngập vui sướng đi vào phòng trong, hai tiểu
gia hỏa đang ghé mặt vào da hổ trên giường, hai người vội lăn lông lốc nhảy xuống, tranh lẫn
nhau nhào vào lòng mẫu thân.
―Mẹ, ngày hôm nay ta nặn rất nhiều tượng đất nhỏ nga!‖ Đằng Lam kiêu ngạo mà hướng mẫu
thân bày ra một đoàn quái vật bùn nhỏ méo lệch ra, Tử Nhã phốc cười.
―Lam nhi thật lợi hại a, đây là đại a phúc sao?‖
―Ân, cái này là Mẹ.‖ Đằng Lam đem tượng đất nhét trên tay Tử Nhã, xoay người đến trên bàn
cầm lấy vài con tượng đất nhỏ khác, từng cái giới thiệu cho Tử Nhã:
―Đây là Lam nhi cùng tỷ tỷ.‖
―Nga, cái này gì?‖ Tử Nhã chỉ vào một con tượng đất nhi lớn hơn một chút khác, Đằng Lam hài
lòng nói:
―Đây là thúc thúc!‖
Tử Nhã sửng sốt, hỏi: ―Thúc thúc nào?‖
―Thúc thúc tóc bạch sắc đó.‖
Tử Nhã lồng ngực căng thẳng, vội vàng truy hỏi thêm: ―Thúc thúc đầu tóc trắng? Hắn đã tới?‖
Phi lệ thay Đằng Lam trả lời: ―Ân, hắn ngày hôm nay tới.‖
―Lúc nào?‖
―Lúc trưa, hắn tặng kẹo chúng ta ăn, ta không ăn, Lam nhi ăn rất nhiều.‖ Tỷ tỷ nhỏ con báo cáo
có bài bản hẳn hoi.
Tử Nhã trước hết giáo huấn nhi tử: ―Lam nhi, Mẹ nói không được tùy tiện ăn thứ gì người khác
đưa cho ngươi, đặc biệt người không biết.‖
―Thế nhưng ta biết thúc thúc kia a. . .‖ Đằng Lam nhỏ giọng cãi lại, ―Thời gian ở trên núi hắn có
tặng cho chúng ta chăn. . .‖
Nhi tử không nói dối, trong mắt Tử Nhã hiện lên xấu hổ, không thể làm gì khác hơn là gật đầu:
―Điều này cũng đúng, có cảm tạ người ta chưa?‖
―Có, ta có nói cảm tạ nga, thúc thúc còn khuông đầu ta nói ta rất ngoan.‖
―Ân. . . Na. . . Hắn trước đó có tới sao?‖ Tâm tình Tử Nhã phức tạp hỏi, buồn bực nếu Hắc
Chước đến xem hài tử rồi, làm sao mà không xem hắn, lẽ nào nói Hắc Chước chỉ quan tâm hài
tử. . . Nhưng hắn rất nhanh đem những ý niệm không phù hợp trong đầu này đuổi ra khỏi suy
nghĩ.
―Ta có thấy hắn ở trên nóc nhà.‖ Đằng Lam chỉ ngoài cửa.
―Ai nóc nhà?‖ Tử Nhã theo ngoài cửa sổ nhìn xung quanh.
―Nóc nhà bên kia, ta thấy đến vài lần.‖
―Vậy trước ngươi vì sao không nói cho mẹ?‖
―Ta quên mất.‖ Đằng Lam thẹn thùng cúi đầu.
―Lệ nhi thì sao? Ngươi không phát hiện?‖ Tử Nhã hỏi nữ nhi, Phi lệ lắc đầu.
―Ta luôn luôn viết chữ trong phòng, không thấy được.‖
―Ân. . . Lệ nhi thật ngoan.‖ Tử Nhã vui mừng niết niết khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, Đằng Lam
lập tức kháng nghị.
―Mẹ! Lam nhi cũng rất ngoan đó!‖
―Được rồi được rồi, Mẹ biết.‖ Tử Nhã buồn cười, hắn đem bốn tượng đất nhỏ bầy nhầy kia thả
lại trên bàn, nói: ―Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi tắm đi.‖
Đằng Lam cùng Phi lệ khẩn trương chạy đi cầm y phục thay đi giặt, Tử Nhã cũng mang quần áo
và đồ dùng hàng ngày, ba người tay nắm tay hướng nhà bếp đi.
Khi bọn họ đi xa rồi, một cái thân ảnh linh mẫn từ trên nóc nhà nhảy rơi ở trước cửa gỗ. Một
thân nam tử hắc y đẩy cửa ra, hắn rón rén đi vào trong phòng, cẩn thận từng li từng tí cầm lấy
bốn tượng đất nhỏ trên bàn , nhìn lại nhìn, sau cùng bảo bối mà đem chúng nó bỏ vào trong lòng
mang đi. . .
Hắc Chước nhẹ nhàng đóng then cửa, nhảy trên nóc nhà dọc theo nóc nhà ly khai. Lúc đó cách
phòng bếp, bóng người bên dưới tiếp tục lén lút khiến cho hắn chú ý.
Thanh âm Tử Nhã cùng bọn nhỏ từ trù phòng truyền ra, mà người nọ lại trốn ở cạnh cửa xuyên
thấu qua khe cửa rình coi.
Người này nhìn lén Tử Nhã tắm? ! Hắc Chước nhất thời lửa giận công tâm, lập tức nhảy xuống
nóc nhà thưởng cho đối phương một quả đấm thép. Đối phương đụng vào trên ván cửa, tạo ra
tiếng ầm lớn.
―Ai?‖ Bên trong truyền đến tiếng Tử Nhã kinh ngạc chất vấn. Người kia rình coi chật vật đứng
lên, nhanh chân bỏ chạy.
―Còn dám trốn? !‖ Hắc Chước bổ nhào tới trụ tay chân hắn, người kia kinh hoàng chi hạ biến
thân thành hình dạng hồ ly, Hắc Chước trong chốc lát sơ suất bị hắn thoát ra. Hồ ly toàn thân nâu
huyên náo nhảy lên tường vây bên, trong nháy tiêu thất vô tung.
Hắc Chước đang muốn truy đuổi, cửa phía sau cọt kẹt một tiếng mở. Hắn xoay người, đối diện
với đôi mắt kinh ngạc của Tử Nhã.
Mái tóc đen của Tử Nhã bồng bềnh thủy trạch bóng loáng, khuôn mặt cùng nửa vòm ngực để mở
còn lưu lại bọt nước trong suốt, da thịt hắn bởi vì hơi nước nóng mà hơi đỏ lên, môi so với mọi
khi càng hồng lên vài phần, liền ngay cả con ngươi đen như mực cũng phảng phất che phủ một
tầng sương mù dày đặc cám dỗ, Hắc Chước quên luôn tình trạng trước mắt, rốt cuộc ngắm đến
ngây người.
―Ngươi. . .‖ Tử Nhã vừa thẹn vừa giận trừng mắt hắn, rất nhanh hiểu được nguyên nhân hắn xuất
hiện, hắn không thể tin mà vặn hỏi: ―Ngươi đang nhìn lén?‖
―Ta?‖ Hắc Chước ngạc nhiên chỉ vào mình, Hồ Vương tôn quý thoáng cái mặt đỏ lên, ―Ta không
có, ta chỉ là. . . Chỉ là. . .‖
Hắc Chước khó giãi bày, hắn tới nơi này đúng là để rình coi, chẳng qua không có thể rình coi thê
nhi tắm a. . . Thấy hắn nói không ra lý do tới, Tử Nhã càng thêm khẳng định rằng hắn là có tật
giật mình, hắn hung dữ gầm nhẹ:
―Mời lập tức rời đi!‖
Hắn sau khi nói xong, hướng về mặt của Hắc Chước dùng sức đập then cửa, cánh cửa đóng lực
mạnh gần như kẹp vào mũi Hắc Chước. Hắc Chước nhăn mặt nghiêng về sau, tự nhận xúi quẩy
mà sờ sờ cái mũi của mình.
―Gặp quỷ rồi. . .‖
Bên trong nhà bếp, Phi Lệ cùng Đằng Lam ngâm mình ở trong đại mộc dũng, hoang mang nhìn
mẫu thân vẻ mặt giận dử. Đằng Lam hai cánh tay nhỏ bé chống lên bờ mộc dũng, hiếu kỳ hỏi:
―Mẹ? Là ai?‖
―Không có chuyện gì, là người xấu, đi rồi.‖ Tử Nhã tức giận đi trở về cạnh mộc dũng, tiếp tục
tắm cho các con.
Sau sự việc rình trộm nhìn xảy ra, Hắc Chước tựa hồ không còn có xuất hiện nữa. Tử Nhã một
mặt tức giận hắn thân là đường đường Hồ Vương lại dính dáng đến cái loại chuyện hạ lưu này,
một mặt lại thêm có điểm trộm mừng — hóa ra hắn đối mình có tà niệm(thì là có ...:‖>). . .
Chẳng qua tiếp sau cái ý nghĩ này luôn bị chính bản thân khinh bỉ quăng ra khỏi suy nghĩ.
Vô kinh vô hiểm(ý chỉ ko có bất kì điều gì quá... sức xảy ra... vô kinh sợ vô nguy hiểm =.=), lại
qua ba ngày. Buổi tối hôm nay, Tử Nhã mới vừa dỗ dành các con ngủ, Giả Thạch cầm một bầu
rượu đến nhà thăm hỏi.
―Tử Nhã, có một bằng hữu cho ta đưa tới ‗Trường nhạc thiêu' thượng đẳng ( Một trong đại danh
rượu ở Trung Hoa Trung Quốc), chúng ta đến tiểu châm một chén(rót một chén nhỏ_ý chỉ uống
thưởng rượu), thế nào?‖
Tử Nhã với việc lão bản của tiệm cơm vô điều kiện chiếu cố bản thân cùng một đôi nhi nữ không
có cảnh giác gì, rất dễ chịu đáp ứng lại.
Giả Thạch dẫn hắn đi vào trong phòng mình, hai người ở bên cạnh bàn bát tiên ngồi xuống (bàn
vuông to, mỗi phía ngồi được hai người). Giả Thạch còn dày công chuẩn bị một ít thức ăn nhắm
rượu, bọn họ vừa phẩm rượu, vừa trò chuyện chút chuyện phiếm, rất nhanh qua hơn phân nửa
đêm.
Tử Nhã dưới thịnh tình của Giả Thạch, hào sảng uống một chén lại một chén, khi rượu quá ba
tuần, Giả Thạch nương cảm giác say, đánh bạo nắm lấy tay Tử Nhã.
―Tử Nhã, ngươi xem hai tay ngươi này. . . Vốn là một đôi tay xinh đẹp hảo hảo, đều bị giày xéo
thành như vậy rồi. . .‖ Hắn thương tiếc mà vuốt ve vết chai mỏng ở giữa ngón tay Tử Nhã.
Tử Nhã tuy có một chút men say, nhưng thần trí như trước rất tỉnh táo, hắn mỉm cười rút tay của
mình ra.
―Lão bản nói quá lời, ta một người nam nhân, nào có cái gì là tay đẹp với không đẹp.‖
―Không không, đừng gọi lão bản. . .‖ Giả Thạch tay phe phẩy (như đuôi chó phe phẩy á) nói,
―Chúng ta đều biết nhau lâu như vậy rồi, sao hai bên còn lạnh nhạt như vậy? Ngươi gọi tên của
ta là tốt rồi.‖
Tử Nhã cười mà không nói, Giả Thạch chưa từ bỏ ý định lại chà xát*, ôm bờ vai của hắn, hồ
ngôn loạn ngữ nói:
( * mình ko có ý hảo với tên này nên dùng ngôn từ rất chi ―cẩu‖)
―Tử Nhã. . . Ta từng đi qua nhân gian, gặp qua không ít cái gọi là mỹ nữ. . . Thế nhưng, phong
tình kia, tướng mạo kia. . . Căn bản không có một ai so được với ngươi. . .‖
―Lão bản người quá khách khí.‖
―Đã nói rằng đừng gọi ta lão bản.‖ Giả Thạch đến phát cáu, cao giọng nói: ―Tử Nhã, ta chỉ là
muốn khiến cho chúng ta gần gũi thêm nữa, ngươi gọi Giả Thạch. . . Không, ngươi gọi lang quân
là tốt rồi. . .‖ (tởm)
Tử Nhã cau mày đẩy tay hắn ra, đứng lên.
―Lão bản, người uống nhiều.‖
Giả Thạch bất chiết bất nạo(ý ko tiến cũng chẳng lùi) mà cầm lấy tay Tử Nhã, la hét lung tung:
―Tử Nhã, ta không phải nói nhảm đâu, ta là thật tâm thích ngươi đó, ta sẽ cho ngươi hạnh phúc!‖
Tử Nhã cảm thấy trong thân thể nảy sinh nhiệt độ dị dạng, dường như có một cỗ ở bụng dưới của
hắn phun di chuyển lên, thẳng hướng dưới dục vọng xấu hổ kia chạy đi. Hắn lo lắng vùng thoát
khỏi hắn, nói:
―Cảm tạ hảo ý của ngươi, bản thân ta có thể tử bỏ hạnh phúc của chính ta. Thời gian không còn
sớm, xin lỗi không tiếp được.‖ Hắn bước nhanh hướng cánh cửa đi đến, Giả Thạch liều chết rối
bời quấn lấy mà đem hắn kéo trở về.
―Tử Nhã, ngươi đừng đi! Ngươi đừng đi! Ta thực sự rất yêu ngươi!‖ Giả Thạch suồng sã từ phía
sau ôm hắn rống lớn hơn, Tử Nhã phẫn nộ bẻ mở tay hắn ra.
―Lão bản, thỉnh ngươi tự trọng!‖
Tử Nhã rống hết, phát hiện ngọn lửa trong thân thể cháy sạch càng thịnh vượng, da lại ngứa lại
phỏng, tựa hồ khao khát để cho người ta ôm chặt lấy, mà dục vọng giữa háng hắn càng dốc cố
gắng vểnh lên, tinh lực hội tụ ở dưới bụng, căng ra càng khiến hắn gần như phát cuồng.
Hắn ôm chính thân thể mình phá thủng cửa gỗ, Giả Thạch phía sau lại giống như dã thú bổ nhào
đến, đem hắn liên tục kéo túm kéo trở về trong phòng. Tử Nhã thấy sắc mặt hắn ửng hồng, ánh
mắt điên cuồng — đến gần quả là tựa như thú vật động dục!
Hắn tin chính bản thân cũng không khác thế nhiều lắm. Hắn vừa giãy dụa vừa chất vấn:
―Ngươi ở trong rượu hạ cái gì vậy?‖
Giả Thạch không trả lời, hắn thở phì phò đem hắn quăng đến trên giường, áp tới điên cuồng mà
gặm cổ hắn. Dù thân thể bị tình dục khống chế, Tử Nhã như trước không thể nén chịu bị người
khác đụng chạm, hắn khinh bỉ quạt hắn một bạt tai.
―Đừng chạm vào ta!‖
Giả Thạch bất vi sở động, cúi xuống thân thể xé y phục hắn, Tử Nhã kêu gào liều mạng cùng
hắn, hai người đang dây dưa, một thân ảnh bỗng nhiên nhảy lên tiến đến, chạy thẳng tới bên
giường.
Tử Nhã chỉ cảm thấy trên người nhẹ hơn một chút– Giả Thạch bị đánh bay lên trời.
Quả đấm Hắc Chước xoắn lại Giả Thạch, nổi điên(**) một quyền đánh về phía ác tặc dám cả gan
xâm phạm thê tử hắn. Giả Thạch bị quyền này đánh cho nội tạng lệch vị trí, thiếu chút nữa hôn
mê mất.
(thằng cha Hắc Chước ngôn từ mềnh cũng ―phát tiết‖ như *sói* luôn)
Hắc Chước đem hắn hung hăng ném tới trên mặt đất, dồn sức đạp mấy đá, không chút khách khí
mà khiến hắn đá hôn mê. Hắn tóm chặt tóc Giả Thạch, chuẩn bị một chưởng đánh nát đầu hắn
(=‖=!! Ác hơn ―thú‖), Tử Nhã trên giường kinh hô:
―Đừng giết hắn!‖
Hắc Chước quay đầu lại nhìn hắn một chút, hừ lạnh một tiếng đem Giả Thạch bỏ lại. Hắn cởi
xuống áo choàng trên người(anh hùng cứu mỹ nhân), bọc lại trên thân thể Tử Nhã quần áo bất
chỉnh, đỡ lấy không để ý phản kháng Tử Nhã, thẳng đem hắn vác ra ngoài cửa.
Hắc Chước lạnh lùng mà hạ lệnh với tâm phúc canh giữ ở cạnh cửa: ―Đem na đăng*** bên trong
đồ chết dẫm kia thiến đi, để hắn không bao giờ có thể làm việc xấu nữa!‖
(ác! *** cái này thì đừng hỏi mình. Thấy nó quen tai, với lại sợ dịch mọi ng càng ko hiểu nó là
cái chi =.=)
―Vâng!‖
Hắc Chước vác Tử Nhã nhảy quá tường che, mang hắn ngồi vào trong mã xa chuẩn bị hảo từ lâu.
Tử Nhã được đặt ở trên đệm mềm mại, lập tức cố gắng đứng dậy kéo mở cửa xe.
Hắc Chước hiển nhiên là kéo cả thắt lưng hắn đem hắn kéo trở về, Tử Nhã cậy mạnh đánh đẩy
hắn.
―Để ta đi!‖
―Không được!‖ Hắc Chước đóng then cửa, quay người đem hắn áp đảo, một tay vòng trụ hắn
dục vọng bừng bộc phát, lời nói mang theo trêu chọc hỏi: ―Ngươi bộ dáng hiện tại có thể đi
đâu?‖
―Không cần ngươi quản!‖ Tử Nhã quyền cước đều xuất, lại bị đối phương đơn giản hóa giải,
nắm tay Hắc Chước bắt được hai cổ tay hắn, cố định ở trên đình đầu hắn.
―Ta khuyên ngươi nên đem khí lực lưu lại đi, đợi hiểu được ngươi đã mệt. . .‖ Hắn liếm
môi(eo!), bộ dạng nhanh chóng chuẩn bị miếng cắn lớn, mà Tử Nhã chính là bữa ăn nồng hậu
bày trên bàn.
Tử Nhã cũng thấy miệng khô môi nóng, nửa người dưới càng hừng hực có lẽ sắp bốc cháy cuộn
đứng lên, sao hắn phải dễ dàng khuất phục dưới dục vọng? Tuyệt không có khả năng! Hắn hung
tợn đẩy mặt Hắc Chước tới sáp gần, rống át: ―Không cho chạm vào ta!‖
Hắc Chước tức giận trừng hắn, bỗng nhiên cúi người lấp kín môi hắn.
Hạt mồ hôi dọc theo da thịt trơn bóng trườn xuống, che kín thân thể tuyết trắng bằng vệt nước co
quắp ghé lên trên đệm mềm mại. Thân xe giữa đường đi không ngừng lay động, vốn chỉ là vì
thân thể thăng bằng mà tay chống đỡ ở trên đệm không tự giác mà cố sức thu chặt, mặc kệ hắn
cắn chặt răng như thế nào, đều không thể quản thúc tiếng rên rỉ thốt ra.
Ngửa người nam nhân nằm ở giữa hai chân hắn đang say mê mà mút ngạnh vật**** trong
miệng, ngón tay linh hoạt thuận thế đâm tiến vào lỗi giữa chặt nghẽn khuấy lộng.
(e hèm! **** cái gì mừ mềnh ẩn ẩn là nó có vấn đề à nha. Mong mọi ng mặc sức tưởng tượng.
Dù là cái gì: ta cũng ko quản =.=)
Sách. . . Sách. . . Sách. . . Tiếng mút không ngừng tăng tốc, tinh khí(1) trắng mịn ở trong miệng
nam nhân vừa vào vừa ra, hắn ngâm nga đứng lên, mông nhỏ tuyết trắng một hồi đong đưa
mạnh, đem mầm móng lửa nóng phát tiết trong miệng nam nhân.
(1: tính là tình dục, khí là khí cụ. Ta hỏi thật. Có nàng nào bị lừa ko? Ha ha ha)
―Hô. . . Hô. . . Hô. . .‖ Tử Nhã vô lực qua một bên rồi ngã xuống, hai mắt thất thần nhìn chằm
chằm trần mã xa.
Hắc Chước thân mật nuốt sạch ái dịch(2) đầy miệng, ngay cả dính trên đầu ngón tay cũng không
bỏ qua, vươn đầu lưỡi từng cái liếm sạch sẽ, Tử Nhã vừa quay đầu liền thấy bộ dạng dâm tục kia,
khuôn mặt hắn chóng đỏ lên, thẹn thùng mà đem ánh mắt dời đi.
Hắc Chước đưa cằm hắn xoay trở về, kéo nam căn(3) bản thân nửa cứng nhét vào trong cái
miệng nhỏ nhắn hơi hơi mở ra của hắn.
(2: ái: yêu; dịch: chất lỏng! Ờ. Đây là chú thích dành cho các bé còn trong sáng.)
(3: nam: con trai, căn: gốc rễ! Ta hỏi các nàng: trai khác gái cái lớn nhất ở điểm nào?!)
Tử Nhã rên rỉ vài tiếng, giãy dụa muốn đem hắn đẩy ra, Hắc Chước lại đê tiện cố định đầu hắn,
thắt lưng côn nhất thẳng, đem dục vọng toàn bộ căn sáp nhập.
―Bảo bối, hảo hảo hút cho ta. . .‖ Hắc Chước cưỡi ngồi ở trên người hắn, lắc lắc mông ở trong
miệng hắn ra vào.
Tử Nhã dao động đầu chống cự, mồm gần kề lại không chịu khống chế buộc chặt, đem đối
phương hút đến tiêu hồn mà than nhẹ vùng lên. Hắc Chước hét lớn một tiếng, rút ra tính khí đã
ướt sũng dựng đứng. Hắn một tay nắm cái chân thon dài của Tử Nhã lên trên vai, một tay kia
nắm hung khí ngang huyệt khẩu nơi vừa thu vừa thả.
Hắn không có lập tức chọc vào, mà là dùng đỉnh đầu mút trước thấm ướt ở huyệt khẩu chu vi vẽ
vòng quanh.
Tử Nhã bị hắn khiêu khích đến toàn thân lửa nóng, hậu huyệt đổi lại càng gãi ngứa đến khó chịu,
mong muốn vật cứng sốt nóng kia mau chóng cắm xuyên đi hung hăng khuấy lộng, trong mắt
hắn toát ra sắc dục ngẩng cao, nhưng chính là cố chấp che chặt miệng dính lại không chịu mở
miệng yêu cầu. Mà Hắc Chước phải đến chính hắn chủ động thỉnh cầu, hắn tiếp tục mắt ý xấu
mà cầm dương cụ ma sát ở động khẩu, ngữ điệu mang theo mê hoặc nói:
―Bảo bối, nói đi. . . Ngươi muốn cái gì. . . ?‖
Tử Nhã chịu đựng đến độ lệ trên khóe mắt như sắp trào ra, nhất định không mở miệng.
―Tử Nhã. . . Bảo bối. . . Nói mau, ngươi muốn cái gì?‖ Bản thân Hắc Chước cũng nhẫn nại đến
khó chịu, hắn đem dục vọng tăng vọt trước đầu mút đâm vào một chút, tiếp tục cám dỗ.
(vừa làm vừa tưởng tượng xem: dùng từ ―đâm vào‖ hay ―cắm vào‖ đúng ngữ cảnh hơn. Á á á.
Xấu hổi)
Hai mắt Tử Nhã tràn đầy nước mắt, nhãn thần hỗn hợp quật cường cùng tình dục. Hắn cắn môi
dưới đến độ chảy cả máu, bản thân không chịu cầu xin hắn.
―Ngươi đây tiểu ngoan cố!‖ Hắc Chước chửi bới ầm lên, ―Hảo a, ta nhất định phải ngươi cầu xin
tha thứ sao!‖
Đỉnh đầu mông hắn rắn chắc lực mạnh, tinh khí thô lớn phốc thêm một tiếng đâm vào trong
huyệt thịt mềm mại, đau đớn xé rách rốt cục khiến Tử Nhã không khống chế được mà thét chói
tai ra. Hai tay Hắc Chước đang cầm cánh mông trắng noản của hắn xoa bóp mạnh lên, hảo giúp
đỡ hắn thả lỏng thân thể, tiếp nhận tiến nhập bản thân. Tử Nhã vừa thở dốc vừa theo bản năng
buông thả hậu huyệt, tinh khí vừa lớn vừa nóng thuận lợi lèn vào.
―A. . .‖ Thân thể bị cảm giác lấp đầy khiến Tử Nhã thỏa mãn thở dài ra, Hắc Chước cúi người
hôn môi hắn, cùng lúc lôi kéo chân hắn quấn quanh trên thắt lưng tráng kiện của bản thân.
―Hảo hảo kẹp chặt. . .‖ Hắn dán môi Tử Nhã nói, Tử Nhã thần trí mơ hồ vây quanh phía sau lưng
cơ thể hắn quấn bện, hai chân kẹp chặt thắt lưng hắn, tiểu huyệt cũng tùy theo tham lam mà hút
nam căn đối phương.
Hắc Chước thoả mãn hôn trụ hắn, thân thể hai người dường như hoà hợp cùng một chỗ, chặt chẽ
đến không thấy một chút khe hở. Nửa người dưới giao hợp bắt đầu uốn éo dao động, theo luật
động gia tăng, tiếng rên rỉ của Tử Nhã đều bị Hắc Chước nuốt vào trong miệng.
Tính khí vĩ đại đang ở huyệt khẩu đỏ chói thần tốc ra vào, mỗi một xuống đều đỉnh đến nơi sâu
nhất nóng nhất. Hắn một bên xoay lắc lư mông, một bên vươn tay bộ lộng tiểu tinh khí của đối
phương để ở chính chỗ bụng dưới của mình. Tử Nhã trước sau hai điểm mẫn cảm nhất đều nhận
lấy khiêu khích tuyệt vời của nam nhân, dục vọng dĩ nhiên gần như bạo phát, hắn than nhẹ, toàn
thân căng thẳng, hạ thể một trận co rút lại.
Tê tê — vài đạo ái dịch màu trắng sữa từ quy đầu hồng nhạt phun tung toé ra, bắn đầy bụng nam
nhân rắn chắc, theo dục vọng phóng thích, tiểu huyệt phía dưới cũng mãnh lực buộc chặt.
Hắc Chước gầm nhẹ một tiếng đem tính khí rút ra, bộ chuẩn bị nó ở huyệt khẩu phóng ra đứng
lên.
―A. . . A. . .‖ Hai người đều rên rỉ, Tử Nhã kìm lòng không nổi mà lắc lắc mông hướng cự vật kia
tới gần, tiểu huyệt tham lam bó buộc đang ở đầu mút phía trước phát tiết, Hắc Chước nắm gốc lại
cái động thân, một lần nữa cầm dương cụ cắm xuyên đi vào.
―Nga. . . Nga. . .‖ Hắn thô gào thét di chuyển tính khí, để nó tại nơi trong u huyệt vừa hẹp vừa
nóng mặc sức phóng thích, hắn hai tay bóp mông ái nhân, làm cho hắn kẹp càng thêm chặt, Tử
Nhã phối hợp mà thẳng dậy thắt lưng, để hắn xuyên càng thêm sâu.
Hắc Chước đem mầm móng dục hỏa một giọt không dư thừa mà rót vào trong cơ thể hắn, sau
cùng toàn thân không còn chút sức lực nào mà ngã vào trên người hắn.
―Hô. . .‖ Hắn ôm chặt thân thể mềm mại dưới thân, thỏa mãn thở dài.
Tử Nhã liên tiếp đạt được hai lần cao trào, dục hỏa trong cơ thể đã phát tiết gần như đã bình
thường, hắn mệt mỏi nhắm mắt lại, mặc cho nam nhân đem hắn đặt ở dưới. Hắn đang sắp mơ mơ
màng màng ngủ, bỗng nhiên cảm giác được hung khí Hắc Chước chôn sâu ở trong cơ thể hắn lại
bắt đầu phát ngạnh.
―Ngươi. . .‖ Tử Nhã không thể tin mở mắt ra trừng hắn, Hắc Chước liếm liếm môi, dục cầu bất
mãn mà nói:
―Một lần đã nghĩ tiêu hao của ta sao? Còn sớm lắm. . .‖
―Bỏ đi!‖ Tử Nhã đỏ mặt đẩy hắn ra, ai biết Hắc Chước sớm hơn một bước cầm eo nhỏ của hắn,
đỡ thắt lưng hắn để hắn bao vây lấy tính khí mình nghiền nát lên. Tử Nhã thực chất thở gấp
chống lại, Hắc Chước ôm hắn sau đó nhất nghiêng người, hình thành tư thế Tử Nhã khóa ngồi ở
trên người hắn.
―Đừng. . . A. . . A. . .‖ Tiếng phản kháng của Tử Nhã bị cảm giác tê dại từ hạ thể chuyển hóa
thành rên rỉ tiêu hồn thực cốt, Hắc Chước nắm chắc thắng lợi trong tầm tay, ra sức hướng về phía
trước xỏ xuyên qua thịt huyệt mẫn cảm của hắn.
Hắn không khống chế được chống lên vai Hắc Chước, tiểu mông thu hợp hấp trụ ngạnh vật cự
đại, lại lần nữa đầu nhập vào giữa hải dương tình dục. . .
Cẩn cẩn dực dực cầm áo choàng màu đen phủ trên người nhân nhi mê man, Hắc Chước yêu
thương vô tận mà vuốt ve gương mặt hắn mồ hôi ẩm ướt. Hắn liền bị ánh trăng mỏng manh từ
ngoài cửa sổ xe thẩm thấu chiếu vào, cẩn thận tỉ mỉ chạm vẻ mặt ngủ của ái nhân.
Khuôn mặt trắng như tuyết, đôi môi đỏ sẫm, mái tóc đen như mực. . . Đây là Tử Nhã của hắn, Tử
Nhã mỹ lệ của hắn. . . Ý thức được bản thân đã rất lâu rồi chưa từng tỉ mỉ ngắm hắn như thế , ý
thức được bản thân đơn độc mỗi đêm chìm vào giấc ngủ, Hắc Chước nổi lên lòng chua xót, hắn
khẽ vỗ về đôi chân thon dài trắng noãn của đối phương lộ ra ngoài áo choàng(ban đầu tưởng Hắc
Chước có ý tốt. Nào ngờ dê xồm con ng ta ngủ =.=), nắm mở đôi tay kia của hắn bị lao động
giày vò ráp nhám, như tín đồ thành tín nhất, hôn từng đầu ngón tay hắn.
Mã xa trải qua một thời gian dài đi đến giờ thần Thìn, đi tới mục đích địa — bến tàu vương tộc
chuyên dụng. Hắc Chước ôm Tử Nhã xuống xe, người hầu cung kính tiễn đi xuống đi lên đại
thuyền buồm xa hoa. Ngoài ra hai gã lão bộc ôm Đằng Lam cùng Phi Lệ ngủ say, bám theo hắn
lên thuyền. Sau đó Hắc Chước đem Tử Nhã mang vào gian phòng của khoang thuyền, thị vệ
trưởng ra lệnh một tiếng, người chèo thuyền thu hồi mỏ neo, thuyền lớn hứng lấy bóng đêm
chậm rãi chạy xa cách bến tàu.
Hắc Chước đem Tử Nhã đặt ở trên giường mềm mại, bản thân giúp hắn mặc vào áo ngủ. Tiếp tục
cởi hài trên giường, nằm xuống ôm hắn. Tử Nhã nhăn mày, hình như ngủ không yên ổn, Hắc
Chước yêu thương vuốt ve mi tâm hắn, ở trên mặt hắn ấn xuống vô số khẽ hôn.
Tử Nhã hừ nhẹ lên, khóe mắt chảy ra lệ. Hắn đang nằm mơ sao? Hắc Chước thầm nghĩ, càng
thêm thương tiếc ôm lấy hắn.
Mà ở cảnh trong mơ của Tử Nhã ngổn ngang, hắn thấy cái gì?
Hắn thấy được bản thân ở chỗ nhà tranh nhỏ cũ nát kia hơn một trăm hai mươi năm, hắn không
có người thân, không có bằng hữu. Xung quanh là rừng núi rậm rạp, hắn cứ cô độc như thế qua
một năm lại một năm nữa, nơi đây tịch mịch dường như vĩnh viễn không có tận cùng. . . Làm
bạn với hắn, ông nội chỉ có lưu lại con đại a phúc búp bê kia.
Cho đến ngày đó, hắn thấy được vòng tròn lam quang từ trên trời giáng xuống, hắn thấy được vị
đế vương tôn quý kia. . .
―Tử Nhã, ta tới đón ngươi rồi.‖ Nam nhân toàn thân tản ra khí phách nhiếp nhân(nhiếp: bảo vệ),
hắn ở mã xa hoa lệ đi lên, hướng về hắn vươn tay. Tử Nhã run rẩy đưa tay giao cho hắn, hắn lập
tức ôm lấy hắn, đem mặt hướng về xa phu cùng thị tòng, cúi đầu hôn môi hắn. . .
Bắt đầu từ khi đó, Tử Nhã mới biết được, cái gì gọi là ấm áp, hắn đã yêu với kiểu được ôm ấm
áp này.
―Tử Nhã, đừng sợ. . . Đừng sợ. . . Ta sẽ khiến cho ngươi thoải mái. . .‖ Nam nhân kiên trì mà
trấn an hắn, một lần lại một lần ôn nhu mà lau đi lệ khóe mắt hắn, hắn nức nở thả lỏng thân thể,
tin cậy ôm lấy bờ vai của hắn. . .
―Tử Nhã, ta muốn đi Nhân Gian Giới một chuyến, ngươi muốn cái gì?‖ Mỗi một lần ly khai, hắn
đều sẽ hỏi như vậy.
Ta chỉ muốn ngươi trở về sớm hơn. . . Ta chỉ muốn vĩnh viễn ở cùng với ngươi. . .
Mỗi một lần trước khi mở miệng, hắn đều muốn nói ra những lời này. Thế nhưng, hắn không thể,
hắn không có tư cách yêu cầu. Đế vương là thuộc về mọi người, hắn chỉ là một nam sủng bé nhỏ
không đáng kể.
Hắn thấy được thiếu niên nhân loại kia độc chiếm đế vương, hắn thấy được vô số thiếu niên cùng
Hắc Chước triền miên trên giường, hắn rất muốn khóc. Thế nhưng, hắn không thể, hắn không tư
cách khóc.
Ngươi không thương ta, cũng không yêu hài tử của ta. . .
Ta không muốn lại thống khổ nữa. . . Để ta rời khỏi ngươi. . . Để ta vĩnh viễn rời khỏi ngươi. . .
Hắn nhảy vào nước sông cuộn trào mãnh liệt, để cái chết mang bản thân đi.
Chết rồi, sẽ không phải yêu. . . Chết rồi, sẽ không phải đau đớn. . .
Không yêu, sẽ không phải đau đớn. . .
Nhưng mà, nước trong mắt từ đâu mà đến? Ngực đau đớn nguyên nhân vì ai mà sinh ra?
Lệ từ khóe mắt chảy xuống, bị một bàn tay khe khẽ ôn nhu xóa đi. Hắn mở mắt ra, tầm mắt bị lệ
mờ nhạt.
―Tử Nhã. . . Tử Nhã. . .‖ Hắc Chước yêu thương ôm hắn, lại lần nữa hôn đi lệ trong mắt hắn.
Tử Nhã chớp chớp mắt, cảnh tượng trong mơ hỗn độn cùng hiện thực vướng mắt vào nhau. Cái
gì là mộng, cái gì là chân thực, hắn cũng tách không rõ. . .
―Tử Nhã, đừng khóc. . . Ta ở bên cạnh ngươi, ta ở bên cạnh ngươi a. . .‖ Hắc Chước giống như
tuyên thệ nói nhỏ, ―Ta sẽ không rời khỏi ngươi nữa. . .‖
Tử Nhã nhếch môi, từ trên giường ngồi dậy. Hắn như cũ chưa hoàn hồn, hai mắt đờ đẫn nhìn
chăm chú vào giường đệm.
―Tử Nhã. . .‖ Hắc Chước lo lắng nắm cả bờ vai của hắn, Tử Nhã quay đầu, nhìn hắn một chút, lại
nhìn bốn phía một chút, mê man hỏi:
―Đây là đâu?‖
―Trên thuyền.‖
―Trên thuyền. . . ?‖
―Ân, chúng ta phải đi thuyền quay về vương thành.‖
―. . .‖ Tử Nhã dừng một chút, hỏi: ―Hài tử đâu?‖
―Hài tử còn đang ở gian phòng sát vách ngủ.‖
Tử Nhã dần dần tỉnh táo lại, hắn khép lại trường bào trên người, liền muốn xuống giường, Hắc
Chước hấp tấp ôm cổ hắn.
―Ngươi đi đâu chứ?‖
―Xem hài tử. . .‖ Tử Nhã thản nhiên nói, Hắc Chước thở phào nhẹ nhõm, cầm áo choàng da lông
vắt đầu giường phủ ở trên người hắn, Tử Nhã xuống giường, hai chân lại có phát từng tia
nhuyễn, Hắc Chước săn sóc đỡ hắn, lại bị hắn né tránh, hắn không thể làm gì khác hơn là đi theo
phía sau Tử Nhã. Tử Nhã đi tới gian phòng hai cục cưng ngủ, nô bộc phụ trách trông nom Phi Lệ
cùng Đằng Lam cung kính khom người bọn họ tiến vào.
Tử Nhã vào trong phòng, thấy hai hài tử đều ngủ rất ngon. Hắn kéo mền lên trên cho bọn nó, yên
tâm rời khỏi. Hắn không lập tức trở lại gian phòng vừa rồi, mà đi tới trên mũi tàu, Hắc Chước
căng thẳng đi theo phía sau hắn.
Bình minh sắp tới, bầu trời gắn đầy thải hà. Tử Nhã đứng cạnh lan can, mặc cho gió lạnh thổi
loạn tóc mình. Vi quang cuốn quanh đường viền hông hắn hoàn mỹ, hắn nhập thần nhìn nước
sông sâu không thấy đáy kia, trong mắt yên lặng như nước hồ tĩnh lặng.
Hắc Chước thấy cảnh tượng này cùng Tử Nhã nhảy xuống sông thì không khác biệt, hắn bỗng
nhiên tiến lên, dùng sức ôm lấy hắn. Tử Nhã vẫn không nhúc nhích mặc hắn ôm, Hắc Chước
đem khuôn mặt chôn vào trong mái tóc của hắn, hấp thu thật sâu mùi thơm của hắn.
―Tử Nhã. . . Ta yêu ngươi. . . Ta yêu ngươi. . .‖ Hắn ghé vào lỗ tai hắn nhiệt tình thuyết minh,
con ngươi đen Tử Nhã vô sóng giật mình rung động. Hắn xoay người, đối mặt thần sắc hắn nhìn
chăm chú.
―Ngươi không thương ta.‖ Hắn bình thản lắc đầu.
―Không! Ta thật sự yêu ngươi!‖ Hắc Chước gầm nhẹ.
―Nếu như ngươi yêu ta, vậy ngươi đối với Hoắc Chân, đối với Vệ Đình là hồi sự gì?‖ câu hỏi của
Tử Nhã không có bi thương, không có oán giận, chỉ là có sự bình lặng thâm bất khả trắc.
―Ta không biết nên giải thích như thế nào, lẽ nào nói ta tình yêu chỉ có thể cho một người sao?‖
Hắc Chước lo lắng hỏi.
―Chẳng lẽ không đúng sao?‖ Tử Nhã hỏi lại, ―Ta không có biện pháp đối với hai người thành
tâm nỗ lực, người ta yêu chỉ có một, lẽ nào ngươi không thế sao?‖
―Ta không thế.‖ Hắc Chước hùng hồn phủ nhận, ―Ngươi nói ta hoa tâm cũng đúng, đa tình cũng
đúng, nhưng ta đối với mấy người các ngươi tình cảm nỗ lực đều là phát ra từ nội tâm.‖
Tử Nhã tự giễu nở nụ cười, nhẹ nhàng hỏi:
―Đại vương, nếu như ta chết rồi, người sẽ theo ta cùng chết sao?‖
Trên mặt Hắc Chước chợt lúng túng, đáp không được. Tử Nhã tự hỏi tự đáp:
―Người sẽ không, người có vương quốc của người, con dân của người, nâm sẽ không để ta một
nam sủng không quan trọng này mà vứt bỏ sinh mệnh. Thế nhưng. . . Ta sẽ thế. Nếu như người
không còn sống ở trên đời này, ta nhất định sẽ theo người đi.‖
Nhìn hắn biểu tình kiên quyết, Hắc Chước đau lòng đến độ ngũ tạng lục phủ đều mau vỡ tung.
Tử Nhã tiếp tục nói:
―Đây là khác biệt giữa chúng ta, người vĩnh viễn không có cách nào dùng tâm tình ngang nhau
đến yêu ta. Đương nhiên, ta cũng không dám yêu cầu người như thế, người là đế vương, ta có thể
yêu cầu một đế vương bỏ lại quốc gia chính mình theo ta cùng chết sao? Ta không thể.‖
―Tử Nhã. . . Ngươi rốt cuộc muốn là cái gì?‖ Hắc Chước hỏi nhỏ.
―Ta chỉ muốn phải một đoạn, hoàn toàn thuộc về tình yêu của ta. . .‖ Tử Nhã lẩm bẩm nói, ―Cho
dù người có bản lĩnh của trời lớn, người cũng tuyệt đối không có cách nào đạt được tâm nguyện
này của ta. . .‖
Hắc Chước đem hắn kéo trở lại, ôm vào trong ngực, thở phào một hơi thở, nghiêm mặt nói:
―Hảo a, hoàn toàn thuộc về tình yêu của ngươi, ta có thể cho ngươi.‖
Tử Nhã bật cười.‖Đại vương không cần miễn cưỡng bản thân. . .‖
―Ta không có!‖ Hắn bất mãn cắt lời, siết chặt thắt lưng hắn, niết cằm hắn để hắn nhìn thẳng
mình.‖Người ta yêu trước đây có rất nhiều, nhưng ta sau này chỉ có ngươi là yêu!‖
Tử Nhã mê muội nhìn hắn, Hắc Chước tiếp tục nói:
―Người để ta động tâm vĩnh viễn không chỉ có một, thế nhưng người để ta cả đời trân ái, lại chỉ
có một. Nếu như nói ta sau này nhất định phải cùng một người tư thủ đến chết, ta chỉ biết lựa
chọn ngươi. Ngươi vừa hỏi, nếu như ngươi chết, ta có thể đi với ngươi không, đúng hay không?‖
Thấy Tử Nhã gật đầu, hắn tiếp tục nói: ―Ta trả lời ngươi, ta không được chết cùng với ngươi, ta
phải với ngươi cùng nhau hảo hảo mà sống!‖
―Ta không hiểu. . .‖ Tử Nhã hoang mang lắc đầu.
―Chỉ cần ta còn một hơi thở, ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi so với ta đi gặp diêm vương sớm
một bước, hắn không nên theo ta thưởng nói, ta mang binh đánh tới, đem phủ diêm vương của
hắn nổ tung!‖
Tử Nhã nhịn không được khanh khách cười không ngừng, Hắc Chước cũng cười, hắn nắm tay
hắn hôn môi, tình thâm chân thành ngưng mắt nhìn lúm đồng tiền của hắn lại xuất hiện.
―Đại vương, ta không biết nên nói cái gì hảo. . . Người quá giảo hoạt. . .‖ Tử Nhã dở khóc dở
cười, đáp án của Hắc Chước giống như là đang trêu đùa, nhưng lại khiến không người nào phản
bác.
―Đúng không?‖ Con mắt Hắc Chước mỉm cười, ―Cho nên nói, ngươi đừng nghĩ tái mang theo
hài tử thoát đi, chạy trốn tới thiên lòng bàn chân ta sẽ lại đem các ngươi tìm trở về. Từ giờ trở đi,
ta sẽ với ngươi một tấc không rời buộc cùng một chỗ, ta đi nơi nào, ngươi liền phải cùng tới nơi
đó.‖
Vẫn còn trước sau như một bá đạo a. . . Tử Nhã cười khổ.
―Tử Nhã, theo ta trở về, có được hay không?‖
Tử Nhã quyên mà thu lại tiếu ý, nhãn thần mờ ảo nhìn ra phía trời nước xa xa mặt sông một màu,
nhất ngữ bất phát.
―Ta sẽ cho ngươi cùng hài tử được hạnh phúc, xin ngươi theo ta trở về.‖
Hạnh phúc? Cái gì gọi hạnh phúc? Hạnh phúc chỉ là một loại cảm giác. . . Loại cảm giác này là
người khác cho chính mình hay tự chính mình cho bản thân?
―Tử Nhã, theo ta trở về, được không?‖ Hắc Chước đề xuất lần nữa.
―Dù cho ta không hề yêu ngươi, ngươi cũng muốn ta cùng ngươi trở về sao?‖ Tử Nhã cười nhẹ
nói.
Hắc Chước toát ra nhãn thần thụ thương, hắn nói: ―Ngươi không thương ta không sao cả, chỉ cần
ta yêu ngươi. . . Ta tin chắc, một ngày nào đó ngươi sẽ lại lần nữa đối với ta thật tình nỗ lực
ngươi.‖
Tử Nhã dường như có điểm tỉnh ngộ, bản thân trước đây bất chiết bất nạo mà yêu say đắm Hắc
Chước, không phải là theo cùng hắn ôm chặt tâm tình giống vậy sao? Rõ ràng đã mình đầy
thương tích, nhưng vẫn còn cố chấp nỗ lực, tin tưởng vững chắc cuối cùng một ngày sẽ cảm
động đối phương.
―Tử Nhã, ta yêu ngươi. . . Ta yêu ngươi. . .‖ Hắc Chước yêu thương nâng khuân mặt hắn, thật
sâu mà hôn trụ hắn.
―Nếu như ở khoảnh khắc này ta chết trước, ngươi còn đang bên cạnh ta, ta sẽ tin. . .‖ Tử Nhã
nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói.
Thái dương bắt đầu lên cao trên mặt sông rắc vô số lân phiến (vảy cá) chói mắt, quang mang vạn
trượng xua tan đen tối khắp bầu trời, cũng xuyên qua phù u giới vạn năm tầng mây không tiêu
tan.
Thời gian thái dương nổi lên, bầu trời phù u giới, không hề u ám.
Dựa sát vào lồng ngực ấm áp của ái nhân, Tử Nhã thấy được thế giới này không hề tăm tối
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro