Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Vì hắn giải độc


Trái tim trước ngực Hách Liên Trần như bị kéo mạnh lên một phát, hắn vội vàng nắm chặt lấy cánh tay Lãnh Ly đang có ý định rời đi, con ngươi âm lãnh gắt gao mà nhìn chằm chằm vào nàng, từng câu từng chữ gằn hỏi:

"Ngươi rốt cuộc là ai?"

"Ly nhi, ta thật là khó chịu!"

Lúc này, Hách Liên Hiên gắt gao ôm chặt lấy eo Lãnh Ly, hơi thở ấm áp quanh quẩn ở bên tai nàng, mùi hương đậm chất nam tính ngập tràn trong khoang mũi. Cảm thấy thân mình hắn có chút nóng lên, tiếp xúc thân mật như vậy làm Lãnh Ly có chút bài xích, lại suy nghĩ tới tình huống trước mắt, nàng hơi hơi có chút nhíu mày, lại không làm ra động tác khác.

"Nhịn một chút, chúng ta này liền hồi phủ!"

Thanh âm Lãnh Ly không tự giác liền có chút nhu hòa hơn. Xem ra, Hách Liên Hiên cùng chính nàng kiếp trước có đôi chút giống nhau, thật đáng buồn. Nàng cảm tưởng nhìn xuyên qua hắn là có thể phảng phất thấy bóng dáng kiếp trước của chính mình, trong thâm tâm tự nhiên nhiều thêm một tia đau lòng.

"Ngươi còn chưa có trả lời vấn đề của ta!"

Hách Liên Trần cho dù hiện tại đau đớn muốn chết, cũng sống chết túm chặt cánh tay nàng không cho nàng rời đi. Nữ nhân này quá quỷ dị! Hắn không thể mặc kệ người có thể uy hiếp bản thân tồn tại như vậy!

Lãnh Ly quay đầu lại, đôi mắt liếc qua Hách Liên Trần, lạnh lùng nói: "Tam vương gia, nếu ta đoán không lầm, kẻ các người sai đi vào cung cấp báo chắc cũng đã hoàn thành nhiệm vụ rồi? Ngươi không có ý định rời đi hay là muốn lưu lại nơi này để cùng bị Hoàng Thượng đem phế bỏ, hửm? Vậy hiện tại ngươi vẫn là nên hồi cung tìm ngự y mau xem qua thể trạng bản thân ngươi đi?"

Hách Liên Trần nhìn đáy mắt Lãnh Ly bình tĩnh không một gợn sóng, trong lòng nghi hoặc cực độ, nữ nhân này tâm cơ quá sâu không lường được! Hiện tại nàng cùng hắn nhất thời phân không rõ địch ta. Nếu hôm nay không phải chủ ý hướng phía hắn công kích mà đến, vậy nàng nháo lớn như thế đến tột cùng là có ý gì? Chẳng lẽ chỉ là đơn thuần là muốn bảo vệ cùng đem Hách Liên Hiên hồi phủ sao?

Ngay ở lúc Hách Liên Trần đang chuyên tâm nghiên cứu Lãnh Ly, con ngươi mê ly của Hách Liên Hiên cũng xẹt qua một tia thăm dò, dù chỉ là giây lát lướt qua.

"Ly nhi, nóng! Nhị hoàng huynh bọn họ đang làm gì kia? Thật đáng sợ!"

Hách Liên Hiên thân mình hơi hơi có chút run rẩy, đáy mắt lại lập loè cùng chờ mong hướng tới.

Lãnh Ly cùng Hách Liên Trần nghe vậy liền nhìn lại, chỉ thấy Hách Liên Thiệu cùng Hách Liên Mặc lúc này đã xé rách quần áo của đối phương. Hai cặp môi cực nóng bắt đầu lung tung gặm cắn, vội vàng muốn tìm kiếm cách giải thoát từ trên thân thể đối phương. Thần thái vô hồn cộng thêm động tác vội vàng hỗn loạn làm Hách Liên Trần nhíu chặt chân mày.

"Lãnh Ly, ngươi làm như vậy đối Nhị hoàng huynh cùng Lục hoàng đệ có phải hay không có chút quá phận? Bọn họ đã từng đắc tội với ngươi sao?"

Lãnh Ly cười lạnh trả lời: "Tam vương gia, lời này ngươi hỏi thật hay, thật khiến ta buồn cười! Vậy phu quân nhà ta có từng đắc tội với bọn họ không? Ta chẳng qua là làm việc theo nguyên tắc có qua có lại thôi! Phu quân nhà ta nhát gan yếu đuối, không cùng người tranh đoạt quyền vị, từ nhỏ bị khi dễ cũng liền thôi. Nhưng nếu ta đã gả qua đây, hắn chính là ta, ta chính là hắn! Khi dễ phu quân ta chính là khi dễ Lãnh Ly ta! Tuy rằng nói Lãnh gia chúng ta không phải là cái gì đại gia tộc, nhưng Lãnh Ly ta cũng không phải loại người dễ chọc như vậy đâu! Người kính ta một thước, ta kính hắn một trượng! Ngược lại, nếu ai khinh ta một phân, Lãnh Ly ta tất trả hắn gấp mười lần còn thiếu đấy!"

Đáy mắt Lãnh Ly bỗng nhiên hiện lên hận ý sinh sôi bỏng rát đối diện nhìn chăm chú vào mắt Hách Liên Trần. Nữ nhân như vậy tồn tại phảng phất có chút giống rắn độc, bị nàng theo dõi liền xác định vạn kiếp bất phục!

"Tam vương gia là tính toán tiếp tục lưu lại xem xét hay là hồi cung, thỉnh tùy ý! Ta cùng phu quân chỉ sợ chịu không được bao lâu, trước cáo từ!"

Lãnh Ly mặc kệ lúc này trong lòng Hách Liên Trần nghĩ như thế nào, nàng chỉ biết cần phải mang theo Hách Liên Hiên nhanh chóng rời đi. Tuy rằng chính mình hận không thể đem Hách Liên Trần thiên đao vạn quả. Chính là bằng vào thế lực hiện tại của nàng, căn bản là không thể tổn hại được đến Hách Liên Trần! Bất quá hôm nay có thể chặt đứt đôi cánh của hắn, cũng coi như là mở đầu thắng lợi.

Con đường báo thù này vừa mới bước những bước đầu tiên, cuối cùng ai là kẻ cười cuối cùng còn không biết đâu!

Hách Liên Hiên thoáng nhìn đáy mắt Lãnh Ly chợt lóe qua cừu hận, chút rung động nhỏ đều thu lại nơi tầm mắt. Lại đúng lúc mà đem toàn bộ thân mình dựa vào trên người Lãnh Ly, cùng lúc bắt đầu lung tung vuốt.

"Ly nhi, ngươi thơm quá! Ngươi thân mình là mềm! Làm sao bây giờ? Ta thật là khó chịu!"

Hách Liên Hiên tiếng nói hơi mang tiếng khóc, kia chân tay luống cuống, khó chịu lại không dám tùy ý làm càn, bộ dáng ủy khuất cứ như vậy tâm Lãnh Ly liền đau.

Đến tột cùng có thời thơ ấu như thế nào, mới làm hắn có dáng vẻ khiếp đảm yếu đuối như thế! Cho dù bị mị dược quấn thân, cũng không dám tùy ý tập kích người bộ dáng ngoan ngoãn như thế cư nhiên chọc cho người ta đau lòng!

"Đừng hồ nháo! Chúng ta lập tức hồi phủ!"

Lãnh Ly hung hăng mà xoá sạch dấu tay của Hách Liên Hiên, trong lòng lửa giận cọ cọ dựng lên. Cũng không biết là tức giận Hách Liên Hiên nhát gan, hay là tức giận một chút đau lòng kia cho chính mình kiếp trước. Tóm lại chính là một khuôn mặt âm lãnh, túm Hách Liên Hiên mau ra khỏi thanh lâu, lên xe ngựa trở về Ngũ vương phủ.

Hách Liên Hiên ủy khuất bĩu môi, không dám nhiều lời một câu, cứ tùy ý để Lãnh Ly túm hắn lên xe ngựa. Nhìn khuôn mặt Lãnh Ly âm trầm, thân mình Hách Liên Hiên liền hướng góc xe ngựa rụt rụt, khó chịu cắn môi dưới chính mình. Một đôi hoảng sợ cùng ủy khuất thỉnh thoảng ngó ngó Lãnh Ly. Bộ dáng kia cực kỳ giống cô vợ nhỏ bị khi dễ!

"Ly nhi, ngươi thật hung dữ! Ta thật khó chịu, làm sao bây giờ?"

Con ngươi Hách Liên Hiên bất lực khiếp đảm nhìn Lãnh Ly như bóng với hình khiến Lãnh Ly cảm thấy mình sắp bị tức chết rồi. Nàng vừa quay đầu lại liền phát hiện Hách Liên Hiên đã đem môi dưới cắn nát, vết máu tanh hồng kia làm nàng hơi hơi sửng sốt, rồi sau đó lại càng thêm buồn bực.

"Ngươi đang làm cái gì?"

Tiếng nói lạnh lùng càng là làm thân mình Hách Liên Hiên run lên, con ngươi ẩn ẩn có nước mắt thoáng hiện.

Trong lòng Lãnh Ly hơi hơi thở dài, tuy rằng không muốn cùng hắn phát sinh quan hệ. Nhưng là Hách Liên Hiên hắn chung quy vẫn chính là phu quân của nàng. Mà vào đêm động phòng hoa chúc cũng là người duy nhất trên thế giới này đem lại cho nàng cảm giác ấm áp. Hiện giờ hợp hoan tán dược lực đã phát tác, nàng nếu là không cứu hắn, hắn chỉ có thể chờ dục hỏa đốt người mà chết!

Tưởng tượng đến hai đời tới giờ, nam nhân duy nhất mang cho mình cảm giác ấm áp bởi vì này hợp hoan tán mà chết, nàng liền cảm thấy rất không nỡ. Con đường báo thù này vốn chỉ toàn chua xót rét lạnh, hiện giờ ánh sáng ấm áp duy nhất cũng muốn mất đi thì sau này sao nàng chịu được đây?

Suy nghĩ một lát, chung quy đánh không lại suy nghĩ nơi đáy lòng, Lãnh Ly không đành lòng, thở dài một tiếng nói: "Đừng cắn nữa, lại đây!"

Hách Liên Hiên nhìn Lãnh Ly, hơi hơi run nhưng một chút một chút hướng bên người nàng dịch đến.

"Hách Liên Hiên, ngươi có thể giống một nam nhân chân chính được hay không?"

Lãnh Ly thật sự có chút bực bội. Chính mình đã quyết định vì cứu hắn mà hy sinh trong sạch bản thân. Nhưng nhìn chính bộ dáng này của hắn, ngược lại lại giống chính nàng hiếu thắng có ý cưỡng đoạt người ta. Lãnh Ly trong lòng liền không khỏi có chút nghẹn khuất.

Hách Liên Hiên bị nàng nhìn như vậy càng cuống, hắn giống như là con thỏ bị kinh hách, vội vã lùi ra sau liền chớp mắt rút lui một khoảng xa, sợ hãi xem lửa giận của Lãnh Ly đã không còn giữ trong lòng mà đang bộc phát ra ngoài.

Lúc này là lúc nào rồi, cũng không rảnh lo cái gì lễ nghĩa hay không lễ nghĩa nữa. Cánh tay mảnh khảnh một phen túm lấy Hách Liên Hiên đang nóng lòng lui về phía sau, ngay sau đó đôi môi ấm áp phủ lên đôi môi mỏng hơi lạnh của hắn.

Kiếp trước tuy rằng có mối tình bi thảm với Hách Liên Trần, nhưng chung quy lại vẫn chỉ là tình đơn phương, đến lúc chết nàng vẫn là hoa cúc đại khuê nữ. Hiện giờ vì cứu Hách Liên Hiên, nàng liền trúc trắc dâng lên chính nụ hôn đầu của mình, lại không biết kế tiếp nên làm như thế nào, chỉ có thể nhắm mắt lại, tùy ý Hách Liên Hiên chính mình phát tiết.

Lông mi Lãnh Ly cong vút, lại bởi vì ngượng ngùng mà run lên nhè nhẹ, càng tăng thêm một phần nhu nhược, yếu mềm.

Mà con ngươi Hách Liên Hiên lúc này lại là một mảnh thanh minh, nơi nào còn có nửa điểm mê ly lúc trước! Nhát gan yếu đuối vừa nãy đã không thấy tung tích, thay thế vào đó chính là khí phách thuộc về nam nhân cường ngạnh.

Đôi môi của Lãnh Ly thực mềm, mềm mại giống bông vậy! Mà đôi môi ấy lại thực ngọt, ngọt giống thủy mật của đào, làm Hách Liên Hiên vừa tiếp xúc liền lưu luyến thật lâu loại mùi vị này, hơn nữa vừa nếm một phát liền không thể vãn hồi ý thức.

Hắn nhìn khuôn mặt thanh tú của Lãnh Ly, trong lòng không khỏi xẹt qua một tia thương tiếc. Hai tay bỗng chốc buộc chặt, đem thân mình mềm mại của nàng hoàn toàn đưa tới trong lòng ngực của mình. Nụ hôn mềm nhẹ cùng lông ngỗng giống nhau nhẹ quét qua hàng lông mi dày và cong vút, theo cái mũi mượt mà trượt xuống, cuối cùng dừng ở đôi môi anh đào rồi trằn trọc triền miên trên đó không nỡ rời xa.

Lãnh Ly cảm thấy tê tê dại dại, loại cảm giác này quá mức xa lạ với nàng, xa lạ đến mức khiến nàng muốn thoát ra! Chính là Hách Liên Hiên không cho nàng cơ hội hối hận, môi lưỡi như con rắn nhỏ nhẹ nhàng cạy hàm răng nàng ra, dọc theo vách trong khoang miệng nàng mà bắt đầu công thành đoạt đất.

Nụ hôn ôn nhu, dịu dàng nháy mắt trở nên khí phách, ngang ngược kèm theo đó lại là nhiệt độ cực nóng. Môi lưỡi không ngừng hấp thụ ngọt ngào từ miệng nàng. Lãnh Ly cảm thấy trong lồng ngực mình không khí bắt đầu trở nên loãng, đôi tay nhỏ vô thức muốn đẩy Hách Liên Hiên ra, lại bị hắn dùng lực mang bàn tay to hơi thô ráp gắt gao mà bao bọc lấy.

Giờ khắc này, nàng bỗng nhiên cảm thấy Hách Liên Hiên đem đến cho nàng một cảm giác vô cùng kiên định!

Một Hách Liên Hiên như vậy thật khiến cho Lãnh Ly cảm thấy xa lạ, chính là Hách Liên Hiên lại không cho nàng có cơ hội suy nghĩ sâu xa. Một bàn tay khác ở phía sau lưng nàng tự do nghịch ngợm, cảm giác tê dại phảng phất như bị hàng ngàn hàng vạn con kiến gặm cắn nháy mắt trải rộng toàn thân!

Ở thời điểm hai người sắp thở không nổi, Hách Liên Hiên mới buông đôi môi anh đào của Lãnh Ly ra, Lãnh Ly tựa như cá rời khỏi nước mồm há lớn thở hổn hển.

Nhìn bộ dáng đơn thuần đáng yêu của nàng, trong lòng của Hách Liên Hiên bỗng nhiên cảm thấy thực thỏa mãn. Con ngươi của hắn nhu tình như nước, môi mỏng nhẹ hôn rồi men theo cằm nàng trượt xuống. Lãnh Ly cảm thấy dưới bụng của mình như đang dâng lên một ngọn lửa nóng bỏng, cảm giác trống rỗng bao trùm cơ thể nàng. Dựa theo động tác di chuyển của Hách Liên Hiên mà nháy mắt ngọn lửa đó kéo dài đến khắp người, bùng mạnh lên không thể dập tắt.

Thân mình khổ sở nên Lãnh Ly nhẹ nhàng vặn vẹo một chút, lại chưa từng nghĩ tới lại nghe thấy tiếng Hách Liên Hiên kêu rên.

"Làm sao vậy? Ngươi nơi nào không thoải mái?"

Lúc này Lãnh Ly, sắc mặt ửng hồng, đáy mắt đựng đầy mê ly chi sắc. Chỉ là một câu hỏi đơn thuần lại đã làm Hách Liên Hiên càng thêm dục hỏa đốt thân.

"Nơi nào cũng không thoải mái! Ly nhi, nơi này của ta đau!"

Môi đỏ khẽ mở, tiếng nói đã hơi nghẹn ngào, Hách Liên Hiên bắt lấy tay nhỏ của Lãnh Ly đem tay nàng đưa tới nơi căn nguyên đau đớn. Phân thân kia mang lại cảm giác cực nóng khiến cho tâm thức Lãnh Ly sinh sôi sợ hãi, nàng cả kinh nháy mắt rút mình tay ra, một khuôn mặt bị hun nóng đến có thể so với đít khỉ còn đỏ hơn.

Hách Liên Hiên hơi hơi mỉm cười, tâm tình rất tốt. Nhân lúc Lãnh Ly còn không có phản ứng lại, đã đem nàng đặt an ổn trên nệm giường của xe ngựa, ngay sau đó đem thân mình phủ lên, bắt đầu một vòng công kích mới.

Lần này Lãnh Ly không còn có bất luận cơ hội dò hỏi cái gì, Hách Liên Hiên đem đến một con người đối với nàng hoàn toàn xa lạ. Cứ vậy bắt đầu tiến hành toàn lực công thành đoạt đất.

Trong xe ngựa, phong cảnh kiều diễm cứ như vậy lén lút bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro