Tiệc mừng thọ tại Vân phủ (trung)
<<< Truyện được edit bởi nblee >>>
Hách Liên Trần dạo bước đi đến trước mặt Hách Liên Hiên, sắc mặt âm trầm đến cực điểm. Nhưng ngữ khí lại là bình thường thân thiện: "Ngũ đệ mới cách đây mấy ngày đại hỉ, như thế nào mới tân hôn lại không đem Vương phi cùng mang đến chung vui một phen? Ngày ấy ở trong cung quả là vô cùng ân ái mà!"
Hách Liên Hiên vẫn luôn cúi đầu không nói, sớm biết Hách Liên Trần sẽ không như thế dễ dàng buông tha chính mình. Chỉ là Lãnh Ly đến bây giờ còn không thấy bóng dáng chỉ sợ sẽ có vấn đề. Chuyện tới hiện giờ cũng chỉ có thể đến trước đem cục diện ổn định, hắn tin Lãnh Ly một lần, cũng hy vọng Lãnh Ly sẽ không cô phụ sự tín nhiệm này của hắn.
"Tam hoàng huynh nói đùa rồi, tối hôm qua đệ cùng với Ly nhi có phát sinh một chút mâu thuẫn, cho nên hôm nay nàng không chịu đi cùng một xe với đệ, hiện tại sợ là còn ở trên đường đến đây. Hơn nữa thọ lễ cũng ở trong tay Ly nhi, chờ Ly nhi tới ta liền sẽ đem thọ lễ dâng lên. Chỉ là mới vừa rồi ngàn năm ngân sâm của Tứ hoàng huynh thật là hiếm lạ, chỉ sợ thọ lễ của chúng ta sẽ khiến đại gia chê cười!" Hách Liên Hiên thân mình hơi cung kính hướng tới phương hướng Vân Yến Thanh ra vẻ bồi tội, gương mặt lúc nào cũng là vẻ nhút nhát . Vợ chồng trong nhà cãi nhau vốn là chuyện rất đỗi bình thường nhà nào cũng có, nhưng lại đem chính mình cúi người thấp không đến mức không thể thấp hơn lại làm Hách Liên Trần hoài nghi.
Lời này vừa nói ra đã có người bất chấp lễ nghĩa cười nhạo vài tiếng, Vân Yến Thanh hiểu rõ gật gật đầu cũng chưa để ở trong lòng. Ngược lại là Hách Liên Trần lại không chịu buông tha, ngay sau đó lại truy vấn nói: "Vân tướng mở tiệc mừng thọ, bao nhiêu vị đại thần trong triều quyền cao chức trọng cùng hoàng tử đều là sớm đến tham gia rồi. Ngược lại là Vương phi này của Ngũ đệ lại cố tình khoan thai tới muộn, chẳng phải là chưa đem Duyên quốc Tể tướng để vào mắt?! Lại vì chút chuyện nhỏ trong nhà rồi giận dỗi, lẽ lại muốn cho những người đều là có máu mặt ở đây chờ nàng một người sao?!"
Hách Liên Hiên chau mày, Hách Liên Trần hôm nay là quyết tâm muốn cho mình xuống đài không được. Trong lòng thầm suy tính một phen sau mới ngẩng đầu nghênh hướng tầm mắt Hách Liên Trần, vẫn như cũ khiến người ta không khó có thể phát hiện ánh mắt nhút nhát, nơm nớp lo sợ mở miệng nói: "Tam hoàng huynh chớ có sinh khí! Chỉ là thật ra đệ cùng Ly nhi cãi nhau mọi chuyện đều là vì Vân tướng, mọi người đều biết Vân tướng vì giang sơn xã tắc Duyên quốc vất vả lao tâm khổ tứ lại không dám mừng lên những vật hạ đẳng, như những thứ hiếm quý đồ cổ lại vàng bạc tài bảo chỉ sợ sẽ làm Vân tướng cảm thấy quá mức tục tằng. Vợ chồng đệ suy nghĩ hơn phân nửa đêm cũng chưa có nghĩ ra, cho nên bực bội không thôi liền nhỡ nói vài câu xấu miệng, Ly nhi bắt ta đi trước tới đây vì Vân tướng mừng thọ, liền sợ nếu cả hai cùng đi lại tạo ra tranh chấp không đáng có!"
Hách Liên Trần nghe xong lời này trong lòng hơi ngạc nhiên, Hách Liên Hiên nói như vậy rõ ràng chính là châm chọc thọ lễ của mọi người tục khó nuốt nổi, không lọt nổi vào trong mắt Vân tướng. Lại đem nói bản thân như vậy hao tổn biết bao tâm huyết, hắn nói là vì thọ lễ gây chuyện tranh chấp, nếu chính mình lại nhéo việc này không bỏ lại có vẻ bản thân mình không đủ hào phóng, nhưng với tính tình Hách Liên Hiên như thế nào có thể nói ra được những lời này? Mắt Hách Liên Trần nheo lại, chẳng lẽ là Lãnh Ly chỉ cho hắn nói?!
Hách Liên Trần sắc mặt vặn vẹo đến ngày càng lạnh lùng, nhìn về phía Hách Liên Hiên ánh mắt cũng hiện vẻ tàn nhẫn phi thường, còn muốn lại nói chút gì đã bị một thanh âm nữ tử bất ngờ đánh gãy.
"Lãnh Ly cung chúc Vân tướng phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, ta đơn giản là vì Vân tướng chuẩn bị thọ lễ cho nên tới muộn một bước, mong rằng Vân tướng đại nhân đại lượng bỏ quá cho!"
Toàn bộ người ở đại sảnh đường đều là đang đem tầm mắt đặt ở trên người Hách Liên Trần Hách Liên hai người bọn họ, Lãnh Ly bỗng nhiên xuất hiện làm cho tất cả mọi người sửng sốt. Hách Liên Trần thấy Lãnh Ly biểu tình liền là ẩn ẩn có chút ý cười, nhưng lại là ý cười khiến người lạnh đến phát run. Hách Liên Hiên thấy Lãnh Ly tới cũng vẫn chưa kịp thở phào một hơi, lại đem ánh mắt gắt gao đặt ở trên hộp gỗ điêu khắc tỉ mỉ trên tay Lãnh Ly, trong lòng không biết vì sao lại cảm thấy có chút bất an.
"Ly nhi, ngươi như thế nào lại tới như vậy chậm? Vừa rồi Tam hoàng huynh còn hướng ta hỏi ngươi đang ở đâu đấy nha!" Hách Liên Hiên giả vờ vui mừng hướng Lãnh Ly đón tới, trên mặt ý cười ngập tràn vui mừng nhưng thật ra nhìn kĩ không phải ai cũng thấy rõ nụ cười này lại không đến từ đáy mắt.
"Phải không đây? Đã làm phiền Tam vương gia quan tâm, Lãnh Ly trước tiên ở nơi này hướng các vị bồi tội, bất quá phần thọ lễ này của ta cần Vân tướng phải hảo hảo nhìn một cái!" Lãnh Ly khóe miệng hơi câu, một gương mặt thanh tú mĩ lệ tuy không có trang điểm đậm nhưng thật ra lại có vẻ thanh thuần động lòng người, cùng Vân Toàn so sánh lại có một phen hương vị khác.
Lãnh Ly đem hộp gỗ xà cừ đựng phần thọ lễ dâng lên trước mặt Vân Yến Thanh, thần sắc chung quy lại cực kỳ hờ hững. Ánh mắt nhìn về phía Vân Yến Thanh biểu tình khó có thể nhìn ra thâm ý gì, mọi người đều tò mò trong hộp kai chưa đựng vật gì, sôi nổi bàn tán, kẻ đứng gần cố ngó đầu lại xem. Nhưng Hách Liên Trần đứng ở một bên Vân tướng thật ra lại thấy rõ ràng nhất, Hách Liên Hiên đứng ở phía sau Lãnh Ly xem sắc mặt trầm trọng, trong lòng cảm giác tồi tệ lại càng thêm mãnh liệt, chỉ là người khác cũng không chú ý tới thôi.
"Đa tạ Vương phi, lão phu liền không câu nệ mở lễ!" Vân Yến Thanh khi lần đầu tiên nhìn thấy Lãnh Ly, lại không biết vì sao trong lòng lại có chút sợ hãi, chỉ nói là chính mình đa tâm, nói lời cảm tạ lúc sau liền đem hộp mở ra.
"A ~~!" Một tiếng thét chói tai của nữ tử nào đó đột ngột vang lên, người kêu kia hóa ra không phải ai khác lại chính là Vân Toàn. Nàng đứng gần Vân Yến Thanh nhất nên nhìn đến cực kỳ rõ ràng, chỉ vừa liếc mắt một cái liền hét lên thảm thiết.
Hộp thọ lễ kia vừa mở ra sự tò mò của mọi người tất cả đều biến thành sự chán ghét ghê tởm, không hẹn mà cùng nhăn hai hàng lông mày nhíu chặt dấu mũi hoảng sợ nhìn về phía Lãnh Ly. Hách Liên Trần thấy rõ vật trong hộp tuy đã mạnh mẽ trấn định lại cũng là dấu không được khiếp sợ trong mắt, Hách Liên Hiên phía sau càng là trợn to hai tròng mắt khó có thể tin nhìn về phía Lãnh Ly.
Kia thọ lễ trong hộp chẳng phải là cái gì kỳ trân dị bảo, rõ ràng chính là sờ sờ một quả tim người!
Lấy tim tươi chúc thọ, từ xưa đến nay còn không có người nào dám lớn mật như thế, mọi người đều là hoảng sợ không thôi nhìn phía gương mặt vô tình của Lãnh Ly.
"Quả tim này chính là thọ lễ ta đặc biệt đem tặng cho Vân Tướng mừng thọ. Không chỉ mong muốn chúc Vân tướng muốn gì được nấy, càng là muốn chúc Tam vương gia cùng Vân Toàn cô nương vĩnh kết đồng tâm, không biết phần thọ lễ này của ta có khiến Vân tướng hài lòng?" Lãnh Ly đối với chuyện mọi người kinh ngạc cũng không để ý, chỉ là chú tâm hướng Vân Yến Thanh thả lời.
Vân Yến Thanh đối với phần thọ lễ này của Lãnh Ly bị dọa sợ tới mức không nhẹ, cưỡng chế mạnh mẽ nỗi lòng của bản thân, hướng Lãnh Ly nói: "Đa tạ ý tốt này của Vương phi, phần thọ lễ này sợ là lão phu không có phúc để hưởng!" Có ai sẽ nhận lấy nguyên một quả tim người vào tiếc mừng mà vui vẻ, không phải tìm đen đủi đâu?!
"Trái tim này ta đặc biệt chọn tặng Vân tướng nó lại không có giống những quả tim khác đâu. Lấy trái tim này làm thuốc dẫn có thể cứu sống người sắp chết, vạn độc bất xâm, nghe nói Tam vương gia đã từng lấy một trái tim người vì cứu Vân Toàn cô nương làm thuốc dẫn, cho nên còn làm phiền Tam vương gia giúp ta nhìn xem trái tim này của ta có hay không thật sự có thần hiệu đó?" Lãnh Ly đang nói chuyện liền ung dung chuyển thành đối đầu với Hách Liên Trần, kiếp trước hắn không phải muốn trái tim nàng hay sao? Này một đời nàng liền lại đưa đến một trái tim khác cho hắn!
Hách Liên Trần nghe xong lời Lãnh Ly nói trong lòng liền cả kinh, hắn moi tim người làm thuốc việc này vô cùng bí mật, Lãnh Ly như thế nào biết được?! Mà một bên Vân Toàn bị trái tim này dọa sớm đã sợ tới mức hoa dung thất sắc, đã không có dư thừa tinh lực đi nghe Lãnh Ly nói cái gì.
"Ta không biết Vương phi ở đây nói bậy nói bạ gì đó! Lại nói Vương phi đưa phần thọ lễ này lai lịch không rõ, một trái tim người há là có thể tùy tiện cướp lấy! Chẳng lẽ Vương phi thế nhưng lại dám cả gan làm loạn đến thế. Việc moi tim người khác chính là hành động vô nhân tính, tội ác tày trời. Nếu là sự thực như vậy bổn vương nhất định bẩm báo lên phụ hoàng. Ngũ đệ lại ở một bên dung túng Vương phi hành hung cũng chính là một thân đồng phạm, đến lúc đó đừng có trách bổn vương không niệm thủ túc tình thân!" Hách Liên Trần tâm cơ thâm trầm, vài ba câu nói đã đem Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên song song định tội, lấy cả chuyện oán hận Hách Liên Hiên ngày ấy ở trong cung cùng sự nhục nhã hôm đó gộp lại một tâm nhất nhất đuổi tận giết tuyệt.
Hách Liên Trần lời này vừa nói ra mọi người mới ý thức được chẳng ai sẽ vô duyên vô cớ mang một trái tim còn nguyên máu tới mừng thọ! Lại không ngờ Ngũ vương gia tính tình mặc dù yếu đuối vô tri, nhưng lại có một Vương phi tâm địa lại ác độc như thế!
Lãnh Ly lại không hề để ý người khác đang bàn tán xung quanh, mà là thẳng hướng tới trước hộp ngân sâm ngàn năm, mày nhăn lại, ánh mắt cực kỳ không tốt "Tam vương gia cũng biết tim người không thể tùy tiện cướp lấy! Kia lại sao lại làm ra chuyện moi tim móc gan người làm thuốc dẫn?! Thọ lễ này của ta lai lịch không rõ ư, chỉ sợ Tam vương gia kia ngàn năm ngân sâm cũng đều không phải là dùng mạng người đổi lấy đi!" Lãnh Ly vừa nói liền cầm lấy hộp nhung nhìn quét một phen, bất quá vài giây lại đem hộp nhung buông xuống.
Sợ là ai cũng không thể tưởng được ngàn năm ngân sâm làm mọi người khen ngợi hết lời kia lại là nàng kiếp trước dùng tính mệnh đổi về đâu! Nàng vì ngân sâm này không tiếc một mình đến vùng biên giới lạnh lẽo vô cùng, mảnh đất cằn cỗi chỉ đem lại đau khổ đấy, chỉ vì một câu của Hách Liên Trần, nàng không tiếc liều mạng. Vậy mà hôm nay, hắn thế nhưng dùng vật ấy làm thọ lễ đem dâng cho Vân Yến Thanh, kêu nàng như thế nào có thể không tức giận cho được!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro