Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tiệc mừng thọ ở Vân phủ (hạ)


<<<  Truyện được edit bởi nblee  >>>


Hách Liên Trần vừa nghe được những câu chất vấn này càng chấn kinh. Lai lịch của ngân sâm trừ bỏ hắn liền chỉ có một người biết được, gương mặt xấu xí đã bị quên đã lâu một lần nữa hiện lên trong đầu. Hách Liên Trần không chỉ có trong lòng có biến, hai tròng mắt dần dần trợn lớn, Lãnh Ly cùng A Bỏ đến tột cùng quan hệ ra sao?!

Thấy Hách Liên Trần thần sắc biến hóa rõ ràng, Lãnh Ly dự đoán được hắn khẳng định đã phát hiện được điều gì đó, chỉ là hắn trăm triệu không thể tưởng tượng được chính mình lại là người ngày đó bị hắn nhẫn tâm giết hại! Lãnh Ly sắc mặt không chút khác lạ, mọi người ở đại sảnh cũng không một ai chú ý tới mới vừa rồi nàng cầm lấy gốc ngân sâm có gì khác thường. Kiếp trước chính mình dùng tính mạng vì hắn đổi lấy gốc bạch ngân này, vậy thì một đời nàng liền dùng gốc bạch ngân này hãm hại hắn với tội danh bất nghĩa!

Vân phủ coi nàng như chiếc giày cũ mà đối đãi, vậy nàng cũng không cần niệm tình thân kiếp trước làm gì, tính mạng người Vân phủ nàng cũng không chút nào để ý!

Lãnh Ly hạ độc hết sức âm thầm lại cũng không hề nghĩ tới Hách Liên Hiên vẫn luôn chưa từng rời đi tầm mắt khỏi nàng. Thấy Lãnh Ly ra tay trên thân ngân sâm, Hách Liên Hiên lại cũng chỉ là cười điềm nhiên, không chút nào lên tiếng, mặc nàng làm loạn.

"Vương phi ngươi lời nói việc làm cần phải chú ý đúng mực! Cây ngân sâm này vô tình đến được tay bổn vương gia, có gì không ổn đây?! Vân tướng hôm nay mở tiệc mừng thọ Vương phi nhưng lại lấy tim người tới chúc thọ thật sự đáng giận, tính mạng con dân Duyên quốc ta há lại cho ngươi tùy ý xằng bậy?!" Hách Liên Trần nói lời này làm người khác nghe xong chỉ biết khen hắn yêu dân như con, không nhiều lời liền chuyển đối tượng chỉ trích, chỉ một thoáng lại đã đem mũi nhọn chỉ hướng Lãnh Ly.

"Ta từ đầu tới cuối cũng chưa từng nói qua trái tim này là tim người nha! Tim này chính là do ta vất vả tìm kiếm từ lão rùa trăm tuổi trong bụng lấy ra, chính vì Vân tướng thọ lễ mà chuẩn bị, ác từ ở đâu mà ra?! Lãnh Ly đối mặt mọi người không chút hoang mang lo sợ nói ra lai lịch trái tim kia, dứt lời liền lạnh lùng cười.

Tim rùa?! Mọi người đều là đồng thời cả kinh, Vân Yến Thanh cùng Hách Liên Trần cũng là trong lòng một đống hổ đốn. Mà Hách Liên Hiên kia mặc dù cùng Lãnh Ly ngắn ngủn mới ở chung mấy ngày, lại đem tính tình nàng mọi mặt rõ ràng, đối với lý do thoái thác lần này nhưng thật ra cũng không giật mình nhiều lắm.

Mọi người đang ngốc lăng thì người hầu ở cửa lớn hô lên một tiếng vang : "Lãnh Thiệu tướng quân đến!"

Lãnh Ly nghe thấy tên Lãnh Thiệu mày nhanh chóng nhíu lại, sắc mặt âm trầm xuống dốc. Tuy nàng cùng Lãnh Thiệu cũng không thân cận nhiều, nhưng kiếp này bản thân chung quy vẫn là nữ nhi thân sinh của Lãnh Thiệu. Hiện tại Lãnh Thiệu đột nhiên đến làm Lãnh Ly không thể không suy nghĩ nhiều hơn!

"Lão phu đến chậm, mong rằng Vân tướng thứ tội nhiều hơn a!" Lãnh Thiệu mặt mang ý cười, có vẻ nhu hòa không ít, vừa vào cửa liền hướng chủ tiệc Vân Yến Thanh vội vàng bồi tội.

"Không đáng ngại, nhưng là ái nữ Lãnh tướng quân ngài đã tặng trước lão phu một phần đại lễ a!" Vân Yến Thanh lời này nghe không ra ám chỉ thứ gì, chỉ là biểu tình có vẻ có chút xấu hổ.

Lãnh Thiệu nghe Vân Yến Thanh nói xong mới chú ý tới Lãnh Ly cũng xuất hiện ở thọ yến, trong lòng hơi dâng lên chút kinh ngạc. Nhưng kinh ngạc chưa lâu, tầm mắt đã bị thọ lễ một bên mạnh mẽ hút lấy, cho dù đã chinh chiến sa trường bao năm cũng không khỏi hít hà một hơi.

"Ly nhi! Đây là thọ lễ ngươi đưa cho Vân tướng?!" Lãnh Thiệu tuy sắc mặt vững vàng, nhưng trong giọng nói sớm đã là sinh tức giận.

"Cha chớ có sinh khí, phần thọ lễ này chính là trái tim thần rùa ngàn năm, nữ nhi đặc biệt tuyển chọn vật ấy chính là vì chúc Vân tướng có thể sống lâu trăm tuổi." Lãnh Ly trong lòng thầm nghĩ tuy Lãnh Thiệu cùng bản thân nàng không quá thân thiết, nhưng chính nàng tốt xấu gì vẫn là một nữ nhi của hắn. Như thế lúc này hắn quả quyết sẽ không ngang nhiên trở mặt, chi bằng làm bộ cha con tình thâm, làm mọi người cho rằng chính mình cùng Lãnh Thiệu cực kỳ thân cận, tự nhiên cũng sẽ cho rằng Hách Liên Hiên được Lãnh Thiệu tương trợ, về sau phiền toái sợ là sẽ bớt đi một ít.

Hách Liên Hiên đứng ở một bên cũng cảm thấy kỳ quái, Lãnh Thiệu cùng Lãnh Ly cũng không tính thân thiết, hôm nay Lãnh Ly lại đối với Lãnh Thiệu lại ôm dính lấy, nhưng bất quá một chốc liền nghĩ ra Lãnh Ly cố ý như vậy chẳng lẽ là vì hắn lo nghĩ đi? Lãnh Thiệu ở trong triều cùng Vân Yến Thanh thế lực tương đương, hành động này của Lãnh Ly đều sẽ khiến người khác chắc chắn cho rằng Hách Liên Hiên hắn đã được Lãnh Thiệu tương trợ, nghĩ đến chỗ này, trong lòng khó tránh khỏi nhẹ nhàng gợn sóng, nhìn về phía Lãnh Ly ánh mắt cũng nhu hòa không ít.

Lãnh Thiệu thấy Lãnh Ly bộ dáng như vậy lại là có chút không quen, Lãnh Ly khi nào như vậy dịu ngoan cùng hắn nói chuyện qua, nhưng chuyện nhà thì người ngoài biết đến càng ít càng tốt, cũng không cần tùy tiện sinh chuyện.

"Thật là khiến ngươi lo lắng, là phụ thân vừa đã trách oan ngươi rồi." Lãnh Thiệu cũng giả vờ một bộ khuôn mặt hòa ái, hai cha con lúc đó nói chuyện thật vô cùng ăn ý, chỉ là Lãnh Thiệu trong lòng còn chút vướng bận đối với Lãnh Ly.

Nhìn này cảnh tượng cha con hòa hợp này sắc mặt Hách Liên Trần lạnh lẽo hẳn đi, Lãnh Thiệu hắn khi nào cùng Lãnh Ly cha con tình thâm như vậy. Nếu là như thế, Hách Liên Hiên kia chẳng phải là được Lãnh Thiệu tương trợ sao? Hắn vốn định mượn sức Lãnh Thiệu ý tưởng này giờ cũng không thể dùng được nữa!

Lại nhưng vào lúc này Hách Liên Hiên phía sau Lãnh Ly lại đột nhiên khuôn mặt nhăn nhó khổ sở, một tay đỡ ngực làm như đau đớn khó nhịn vô cùng. Lãnh Ly chỉ cảm thấy tay trái trầm xuống, quay đầu liền thấy Hách Liên Hiên khuôn mặt liền rối rắm.

"Ly nhi! Ngực ta đau quá!" Hách Liên Hiên gắt gao túm chặt ngực cùng bố sam, bộ dáng thật sự không giống làm bộ, chau mày vẻ mặt thống khổ.

Lãnh Ly trong lòng vừa động, thấy Hách Liên Hiên dáng vẻ này như là bỗng nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng hướng Vân Yến Thanh nói "Vân tướng, Vương gia nhà ta bệnh cũ tái phát, chỉ sợ thân thể không khỏe, thứ cho chúng ta không thể ở lại cùng Vân Tướng mừng thọ, đành đắc tội rời đi trước!"

Mọi người thấy bộ dáng Hách Liên Hiên xác thật giống như thân thể bị bệnh nhẹ. Vân Yến Thanh cùng Lãnh Thiệu đứng ở một bên cũng không dám mở lời ngăn cản gì, nếu là làm hoàng tử thân mình tổn thương chỉ sợ tội danh này đều không ai đảm đương nổi.

"Ngũ đệ thân mình luôn luôn khỏe mạnh, sao hôm nay lại đột nhiên lại xuất hiện bệnh cũ?" Hách Liên Trần lại đối việc này có dị nghị, hắn chưa bao giờ nghe nói qua Hách Liên Hiên có cái gì mà bệnh cũ, như thế nào lại đột nhiên phát tác!

Lãnh Ly không khỏi hừ lạnh một tiếng, đôi mắt âm hàn nhìn phía Hách Liên Trần, chậm rãi nói: " Vương gia nhà ta vì sao lại bệnh cũ đột nhiên tái phát Tam vương gia hẳn là người lại rõ ràng nhất đi!"

Lãnh Ly một câu làm Hách Liên Trần không khỏi đầy bụng nghi hoặc, vừa định nói cái gì lại đột nhiên nghĩ đến ngày ấy ở trong cung Hách Liên Sở dường như hướng ngực Hách Liên Hiên đá một cái. Lực đạo không hề lưu tình, nếu là bởi vì việc này bị liên lụy đến tất cả mọi chuyện, đề cập đến đây Hách Liên Trần cũng chỉ đến mặc không lên tiếng.

Lãnh Ly hướng Lãnh Thiệu từ biệt lúc sau liền đỡ lấy Hách Liên Hiên liền rời khỏi Vân phủ. Hách Liên Trần nhìn bóng dáng hai người rời đi hai tay nắm chặt thành quyền, trong mắt âm hàn sâu đậm.

Hai người vừa ra khỏi Vân phủ không hai lời liền thẳng đến Vương phủ mà trở về, trên xe ngựa bộ dáng Hách Liên Hiên thống khổ bất kham vừa rồi lại hoàn toàn biến mất, đầy mặt ý cười.

"Ngươi vừa rồi diễn rất giống!" Lãnh Ly vừa rồi liền nhìn ra chỗ sơ hở của Hách Liên Hiên, lại nghĩ hóa ra Hách Liên Hiên cũng không đến nỗi ngu ngốc.

Được Lãnh Ly khen Hách Liên Hiên càng là đắc ý, "Bị Ly nhi nhìn ra rồi! Ly nhi thật thông minh, ta không thích nơi đó, Ly nhi cũng không thích đúng hay không? Nếu là lại không đi còn không biết Tam hoàng huynh lại sẽ như thế nào khinh nhục ta!" Hách Liên Hiên nhìn dáng vẻ là sợ bị Hách Liên Trần khinh nhục. Lỳ thật đối với chuyện Lãnh Thiệu xuất hiện, khi hắn liền phát hiện Lãnh Ly không thích hợp, Lãnh Thiệu người này không giống Vân Yến Thanh, hắn tung hoành sa trường nhiều năm đa mưu túc trí, lại tiếp tục diễn khó tránh khỏi bị hắn hoài nghi, chi bằng đi trước cho thỏa đáng.

Lãnh Ly thấp thấp cười, hôm nay nàng đưa tới Vân phủ một quả tim. Đối với Vân Yến Thanh cùng Hách Liên Trần chắc chắn tâm còn nhiều nghi vấn, hơn nữa nàng ở trên dưới ngân sâm bỏ kịch độc vô luận người nào của Vân phủ ăn vật ấy Hách Liên Trần tất nhiên thoát không được can hệ. Chỉ vì lãnh Thiệu đột nhiên xuất hiện sợ khiến người hoài nghi không thể không sớm chút rời đi.

Lãnh Ly đang chuyên tâm suy nghĩ thì Hách Liên Hiên lại đột nhiên kêu ra một tiếng, "Ly nhi, hay hôm nay chúng ta không trở về Vương phủ, đi tửu lâu ăn cơm được không?"

Lãnh Ly nhìn về phía Hách Liên Hiên ánh mắt có thể chạm đến tất cả, lại quay đầu nhìn mắt Hách Liên Hiên, chỉ thấy người nọ đang dùng một loại biểu tình cầu xin nhìn nàng, trong lòng không ngăn được mềm nhũn, gật gật đầu xem như đáp ứng liền bảo xe ngựa chuyển hướng đi tửu lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro