Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lấy tim mà đổi !!! (thượng)


<<< Truyện được edit bởi nblee  >>>


"Vương phi ngươi muốn thế nào?" Hách Liên Trần đi thẳng vào vấn đề thẳng nói. Hắn cũng không tin Lãnh Ly chỉ là một cái nho nhỏ Ngũ Vương phi có thể đem hắn đường đường là Duyên quốc Tam Vương gia ép đến đường cùng được!


Lãnh Ly trong mắt tức giận cực độ, nhưng lại không có nói gì. Nàng chỉ là lạnh lùng nhìn Hách Liên Trần, thân mình cũng chậm rãi tiến gần tới trước mặt hắn. Đột nhiên sắc mặt Lãnh Ly biến đổi, gương mặt treo ý cười, chỉ là càng xem tâm càng thêm lạnh.


Hách Liên Trần thấy sắc mặt Lãnh Ly như vậy trong lòng tự nhiên cũng là có chút kinh hoảng. Hách Liên Thiệu cùng Hách Liên Mặc hoàn toàn cũng không biết ý Lãnh Ly muốn như thế nào? Chỉ là đứng ở một bên yên tĩnh chờ xem chuyển biến câu chuyện. Chỉ cần không có liên lụy đến trên người bọn họ, tự nhiên bọn họ sẽ không ngu ngốc xuất đầu chịu trận.


Còn chưa chờ Hách Liên Trần phản ứng được chuyện gì đang xảy ra, thì đùng cái hắn chỉ cảm thấy trên người bỗng nhiên một trận ngứa ngáy khó tả. Sau đó cơn ngứa ngày một nặng làm hắn cực kỳ khó chịu. Hách Liên Trần nhịn không được dùng tay cào loạn, lại là không có chút nào đỡ, càng ngày càng ngứa. Cảm giác cơn ngứa che kín trên dưới toàn bộ cơ thể, theo sau một trận đau đớn lại truyền tới, chính là khó chịu vạn phần!


Hách Liên Trần đột nhiên phát ngứa khiến hai người Hách Liên Mặc cùng Hách Liên Thiệu vô cùng ngơ ngác. Bọn họ vẫn chưa nhận thức được Lãnh Ly có bất luận động tác gì lạ, tại sao đang yên đang lành Hách Liên Trần đột nhiên liền biến thành bộ dáng khổ sở như thế này?!


"Lãnh Ly, ngươi đối với Tam đệ đã làm ra cái gì?!" Hách Liên Mặc thấy bộ dáng Hách Liên Trần khổ sở vội vàng chất vấn Lãnh Ly.


Lãnh Ly không để bụng, vẻ mặt vô tội cười cười. Nàng không chút hoang mang trả lời: "Tam vương gia chỉ là chính mình thân có tật lạ, đột nhiên lúc này tái phát mà thôi, cùng ta có can hệ gì đâu?"


Lãnh Ly tuy nói vậy nhưng tự nhiên cũng biết chính mình vừa rồi ở trên người Hách Liên Trần thả chút độc gây ngứa mà ra. Độc này tuy không hề nguy hiểm đến tính mạng nhưng lại có thể khiến người dính phải độc sống không bằng chết. Hôm qua lúc tiệc mừng thọ của Vân tướng không có động tới Hách Liên Trần nên hắn nghĩ nàng không dám làm gì sao? Hôm nay liền thù mới hận cũ cùng nhau tính luôn đi.


Dược tính trên người Hách Liên Hiên vốn đã bị hắn dùng nội lực ép ra toàn bộ, hiện nay cũng đang điều tức ổn thỏa. Nhưng đột nhiên nhìn đến bộ dáng Hách Liên Trần kỳ ngứa ngáy khó nhịn. Không cần liếc mắt nhìn, một chuyện này liền biết đã Lãnh Ly động tay chân. Mà Thanh Ảnh đứng ở một bên cũng là một mảnh nghi hoặc. Nàng thế nhưng cũng không nhìn thấy rõ là Lãnh Ly ra tay như thế nào!


"Nói bậy! Tam đệ thân thể luôn luôn khỏe mạnh chưa từng có bệnh tật đau đớn, sao ngươi đến gần liền bộ dáng thành như vậy? Nhất định là ngươi âm thầm đã động tay động chân làm gì đó!"


Hách Liên Mặc đã có chút hoảng sợ, chính lần trước chuyện ở chỗ Liễu Quý Phi vẫn còn bồi hồi ở trong đầu như mới. Hách Liên Sở mặt đến nay còn không còn một giọt máu, hiện giờ Hách Liên Trần lại bị hạ độc, trong lòng không tránh khỏi xuất hiện sợ hãi. Tuy rằng miệng hắn lớn tiếng quát nạt Lãnh Ly, thân mình nhưng lại không tự chủ được hướng phía sau Hách Liên Thiệu nhích lại gần.


Này Lãnh Ly xác thật có chút tà ma yêu mị!


"Nga? Nhị vương gia ý này chính là muốn giá họa cho ta sao? Tam vương gia thân thể có hay không có chút bệnh lạ, Nhị vương gia chắc chắn có thể biết được ư? Ta nhưng thật ra đã từng nghe nói Tam vương gia có bị một bệnh rất kì quái, bắt buộc phản có tim người để làm thuốc dẫn đấy!"


Lãnh Ly mắt phượng tĩnh lặng như hồ nước thu, nhưng ánh mắt lại giống như băng trùy bắn thẳng đến đáy lòng Hách Liên Trần.


Hách Liên Trần đáy lòng đang yên bình bỗng nổi sóng to gió lớn!


Lãnh Ly này rốt cuộc là người phương nào? Vì sao rõ ràng sự tình của A Bỏ như thế?


Nếu nói lúc chúc thọ Vân Tể tướng nhân tâm là lời nói vô tình, nhưng vậy lời này hôm nay dù hắn là kẻ ngốc cũng có thể nghe ra bên trong ý hận ngập trời!


Đột nhiên cảm thấy, trên thân thể có bao nhiêu đau ngứa cũng so ra kém nghi hoặc ở đáy lòng. Hắn cường ngạnh chống cự lại sự khó chịu trên cơ thể, một đôi mắt tuấn mỹ gắt gao mà trừng hướng Lãnh Ly. Chỉ hy vọng có thể ở trong mắt nàng nhìn ra được chuyện gì hắn muốn.


Đúng lúc này, Hách Liên Hiên bỗng nhiên khó chịu xé rách áo ngoài của mình. Sắc mặt của hắn đỏ hồng quỷ dị, thanh âm càng là không còn như trước kia ngu si nữa, mà lại nhiều thêm một tia mị hoặc.


"Ly nhi, ta thật là khó chịu! Cứu ta... Ưm... cứu ta! Thân thể ta nóng quá, thật là khó chịu!"


Hách Liên Hiên lúc này hoàn toàn giống một hài tử bất lực. Con ngươi kia lúc này rõ ràng đang sung huyết cùng bất lực nhìn Lãnh Ly. Ánh mắt kia tín nhiệm hung hăng mà đập mạnh vào nội tâm cứng rắn của nàng!


Hắn chính là phu quân nàng!


Cho dù chỉ là một kẻ vô năng, lại còn si ngốc, cũng là người của Lãnh Ly nàng! Khi nào tùy ý để những người này tới khi dễ, vũ nhục?


"Ngươi! Cút ra ngoài!"


Lãnh Ly tay ngọc chỉ thẳng hướng cửa, hơi thở âm lãnh nháy mắt bao phủ cả người nàng. Thanh Ảnh bị chỉ điểm đều nhịn không được bản thân rùng mình một cái.


"Ta là hoa khôi đầu bảng Yên Hồng các, há có thể cho ngươi kêu tới là tới đuổi đi thì liền đi?!"


"Ngươi lăn!"


Lãnh Ly từ trong ngực móc ra mấy thỏi bạc vụn, lạnh lùng quăng về phía Thanh Ảnh. Mép thỏi bạc công thêm lực tay Lãnh Lỹ mạnh mẽ xoẹt một đường ở giữa cổ Thanh Ảnh tạo ra một đường rách nhỏ máu liền rỉ nhẹ ra!


"Ngươi dám!"


Thanh Ảnh khi nào đã phải chịu qua loại đối xử như thế này? Vừa định nói thêm cái gì, lại bị người nào đó âm thầm dùng thứ gì ra hiệu. Thanh Ảnh ngay lập tức khom lưng nhặt bạc vụn lên, tức giận bất bình dẫm lên đài sen vàng ba tấc đi ra ngoài.


Lãnh Ly hiện nhìn chẳng khác gì Tu La tái thế. Hách Liên Thiệu cùng Hách Liên Mặc bên cạnh cũng thực sự bị dọa sợ đến run rẩy, định bụng tính toán lúc nào hợp lí để chuồn êm khỏi đây. Mà Hách Liên Trần giờ đã ngứa đến phá da cắt thịt, ngứa đến xuyên tim thấu tủy. Dù như thế, đôi con ngươi lại vẫn cứ không hề buông lỏng nhìn chăm chú vào Lãnh Ly, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu như muốn biết tất cả mọi chuyện về nàng.


"Sao thế này? Hai vị Vương gia gọi lên đều là mỹ thực mỹ tửu như thế để chiêu đãi Vương gia nhà ta, tiệc chưa tàn mà hai vị liền phải rời đi sao? Lại nói, các ngươi huynh đệ tình thâm, sao lại có thể bỏ mặc Tam vương gia mà đi trước đây?"


Lãnh Ly hơi hơi cười nhạt, chỉ là ý cười kia không chạm tới đáy mắt, hơi thở lạnh băng bao phủ ở trong lòng mỗi người.


"Chúng ta mời Ngũ ca tới chính là để chơi đùa vui vẻ, nếu Ngũ Vương phi ngươi đã đến rồi, liền mang Ngũ ca hồi phủ đi. Chúng ta cũng phải nhanh chóng hồi cung."


Hách Liên Thiệu thấy Lãnh Ly đằng đằng sát khí, cho dù còn có chút không cam lòng, cũng không nghĩ muốn chọc phải người đàn bà điên. Rốt cuộc nhớ tới gương mặt không ra hình người của Tứ ca, hắn vẫn là có chút run sợ Lãnh Ly.


"Phải phải! Chỉ là tới chơi đùa thôi!"


Hách Liên Mặc lúc này cũng liên thanh phụ họa, sợ người tiếp theo xui xẻo chính là bản thân mình. Không biết vì lí do gì, đối với Lãnh Ly, bọn họ không hiểu tại sao lại nhiều hơn một chút sợ hãi.


"Chơi đùa? Cứ như vậy chơi thôi sao?"


Lãnh Ly nói xong, thân mình nhẹ nhàng đứng dậy, nháy mắt liền tới trước mặt Hách Liên Thiệu. Tay phải nhân tiện bưng lên chén rượu trên bàn, tay còn lại nắm chặt cằm Hách Liên Thiệu, mạnh mẽ ép rót hết rượu vào họng hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro