Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lấy tim mà đổi !!! (hạ)

<<<   Truyện  được edit bởi nblee   >>>

Hách Liên Thiệu không thể tưởng tượng được Lãnh Ly sẽ dám làm càn như thế. Đương nhiên cũng không có phòng bị nàng sẽ cưỡng ép hắn như vậy. Hách Liên Thiệu mặt ngốc lăng một trận, một chén rượu đầy đã bị đổ hơn phân nửa vào yết hầu.



Rượu này bên trong có bỏ thêm cái gì, bọn họ ba người lại bất quá rõ ràng nhất. Nhìn mà xem, hiện tại kẻ đang đem áo ngoài xé rách, tay giữ chặt trung y rên rỉ chẳng phải là Hách Liên Hiên sao. Hách Liên Thiệu vội vàng vươn ra ngón tay thọc mạnh vào trong yết hầu mình, mong đem rượu đó móc nôn được ra ngoài.


"Chỉ là một chén rượu nho nhỏ mà thôi, Lục vương gia hà tất phải làm như thế? Vẫn là ngồi xuống đi! Rồi chúng ta cùng trò chuyện."


Lãnh Ly giống như tỷ tỷ nhẹ nhàng vỗ vỗ một chút lên lưng của Hách Liên Thiệu. Nhưng thật ra là âm thầm sử dụng nội lực đem rượu hắn mới vừa uống ép xuống bụng không để hắn có thể nôn ra.


Hách Liên Thiệu lúc này bị sặc đến ho khan liên tục, nước mắt ứa ra như mưa. Hắn quơ tay loạn xa liền vơ được bầu rượu bên cạnh, ùng ục uống hết hơn phân nửa. Uống xong lúc sau mới nhớ ra rằng trong rượu này bị hạ hợp hoan tán, khuôn mặt nháy mắt trắng bệch vô cùng.


Hách Liên Mặc nhìn Lục đệ của hắn ngu ngốc như thế, trừ bỏ thở dài ra chỉ có thêm sợ hãi Lãnh Ly. Hắn run run dùng hết khí lực còn lại mà chỉ thẳng vào nàng nói: "Ngươi, ngươi dám, ai cho ngươi cả gan làm càn! Lãnh Ly, ta nói cho ngươi biết, hôm nay ngươi mà dám động tới bổn vương gia, bổn vương gia định sẽ không tha cho ngươi đâu!"


Lãnh Ly vẫn như cũ cười nhẹ, lại trông càng tàn nhẫn. Càng nhìn nàng lại càng làm cho Hách Liên Mặc sợ hãi không thôi.


"Nhị vương gia này, có một câu nói không biết ngươi đã từng nghe qua chưa, đấy chính là 'Gậy ông đập lưng ông'! Các ngươi đối xử như thế nào với phu quân của ta, ta chỉ đơn giản đem điều đó trả lại cho các ngươi thôi. Ta nhưng thật ra là một người hiểu lễ nghĩa, người tốt với ta ta tốt lại, người không động ta ta không động tới ngươi. Mà Nhị vương gia ngươi thịnh tình khoản đãi Ngũ vương gia nhà chúng ta như thế, ta như thế nào có thể không đối với ngươi kính cẩn mà tiếp đãi lại đây?"


Nhìn Lãnh Ly giống như một nữ Tu La hướng chính mình đi tới, Hách Liên Mặc một phen túng quẫn. Hách Liên Mặc vội túm lấy tà áo của Hách Liên Trần, tránh ở phía sau lưng hắn, hư trương thanh thế tức giận mắng "Lãnh Ly, ngươi tốt nhất nên biết rõ hiện tại bản thân ngươi đang đắc tội với ai! Ngươi sờ cho kĩ trên cổ ngươi có được mấy cái đầu. Chỉ dựa vào một Ngũ Vương phi nhỏ bé nhà ngươi lại dám cả gan như vậy làm loạn! Ngươi có biết, mưu hại hành hung Vương gia tổn thương hoàng thất, phạm vào đều chính là tử tội không?!"


Lãnh Ly cười lạnh, con ngươi thanh lãnh cùng Hách Liên Trần đấu mắt.


Kiếp trước bản thân chịu đựng, vì này nam nhân này bất chấp tất cả chuyện gì cũng dám làm. Cuối cùng thì sao, cuối cùng chẳng phải nàng chỉ đổi lấy được một kẻ vô tâm hại chính nàng chết không toàn thây đó sao. Này trùng sinh lại một đời, cho dù xuống địa ngục, nàng cũng muốn lôi kéo hắn cùng nhau xuống!


"Tam vương gia, ngài cảm thấy Lãnh Ly là muốn mưu hại hoàng tộc Duyên quốc ám hại các Vương gia sao? Phu quân của ta thân thể mang bệnh nhẹ, ta chỉ là muốn thay hắn tiếp đón vài vị Vương gia mà thôi! Ở đâu ra mưu hại như ngươi vừa nói? Các vị nói có phải không?"


Hách Liên Trần lúc này đã ngứa tới mức hận không thể cào hết các tầng da thịt trên thân. Hắn âm ngoan nhìn Lãnh Ly nói: "Ngươi rốt cuộc muốn thế nào mới có thể đưa cho ta giải dược?"


Tuy rằng chỉ là suy đoán, nhưng lúc này trong phòng chỉ có những người này thôi. Trừ bỏ Thanh Ảnh là kỹ nữ được gọi đến, Hách Liên Hiên là một tên phế vật, hai tên huynh đệ kia của hắn càng sẽ không dùng độc lên hắn. Mà liên tưởng đến chuyện gương mặt lão Tứ mấy ngày hôm trước thì lúc này Hách Liên Trần trên cơ bản đã kết luận được Lãnh Ly là một cao thủ dùng độc rồi!


Chỉ là như vậy nhưng vô thức làm hắn nhớ tới A Bỏ trước kia dung mạo xấu xí vô cùng! Mà Lãnh Ly lại luôn vừa vô tình vừa cố ý nhắc tới chuyện tim người lại càng làm hắn đoán không ra ý muốn của nàng như thế nào! Cứ như vậy bị người khác tính kế đùa bỡn, tư vị thật tình vô cùng không dễ chịu! Hách Liên Trần hít một hơi thật sâu quyết định nói thẳng.


"Giải dược? Tam vương gia nói thật là đem người ta chọc cười a~~! Ta cũng không biết Tam vương gia sẽ đột nhiên sẽ như thế này đâu! Vậy như thế nào sẽ có giải dược? Chẳng lẽ Tam vương gia không phải do tật lạ tái phát, mà là trúng độc ư?"


Lãnh Ly vẻ mặt vô tội, nàng tùy ý đùa bỡn sợi tóc rũ xuống trên trán bóng dáng xinh đẹp động lòng người hỏi. Nàng nhìn bộ dáng Hách Liên Trần thống khổ bất kham, trong lòng cuối cùng cũng bớt khó chịu một chút.


"Ngươi đến tột cùng là muốn như thế nào?"


Hách Liên Trần nói đến nghiến răng nghiến lợi. Hôm nay hắn xem như hoàn toàn thua dưới tay Lãnh Ly! Chính là hắn cũng biết, Lãnh Ly thủ đoạn thâm sâu nhưng cũng không có khả năng tổn thương tới tính mạng hắn! Chờ sau này Hách Liên Trần hắn lật được người lại, nhất định phải đem nàng xử đẹp!


"Thỉnh Nhị vương gia uống chén rượu nhạt này nha!"


Lãnh Ly đang cười duyên dáng, bỗng nhiên chuyển thành một nữ hài tử nghịch ngợm. Nàng xoay người trở lại trước bàn, đổ đầy một chén rượu, cung cung kính kính đưa cho Hách Liên Mặc.


"Không! Ta không cần uống! Tam đệ, ta không thể uống rượu!"


Hách Liên Mặc sợ tới mức xua tay loạn xạ. Hôm nay bọn họ là vì tính kế Hách Liên Hiên mà đến, bên ngoài đã sớm an bài thủ hạ đợi lệnh, chờ trò hay trình diễn liền ngay lập tức hồi cung báo cáo. Đến lúc đó Phụ hoàng mà biết việc này, Hách Liên Hiên cho dù có bản lĩnh đầy trời, cũng chạy không thoát vận mệnh bị phế truất.


Nhưng hôm nay, một vở diễn tuyệt vời như thế này chẳng những bị Lãnh Ly phá hỏng lại còn liên lụy ba người bọn hắn. Hiện giờ Hách Liên Mặc hắn lại biến thành diễn vai chính, kết cục cũng không phải là một từ thảm có thể hình dung được.


"Tam vương gia, ngài xem này! Nhị vương gia người không cấp cho ta mặt mũi nha."


Lãnh Ly vẫn như cũ tươi cười biểu hiện vô hại, chỉ là đáy mắt áp bức lại vô cùng rõ ràng.


"Nhị ca, chỉ là một chén rượu mà thôi. Uống nó đi! Tam đệ chắc chắn đảm bảo ngươi được an toàn!"


Hách Liên Trần vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi. Hiện giờ hắn chỉ hận không thể đem Lãnh Ly trước mắt ra bầm thây vạn đoạn. Nhưng hắn cũng biết, hiện tại bản thân mình không còn lựa chọn nào khác! Nay cơ thể hắn nếu lại xuống tay gãi mạnh, phỏng chừng thật sự không thể ra ngoài gặp người.


"Ta không cần! Ta không cần uống!"


Hách Liên Mặc vừa xoay người liền hướng ra bên ngoài căn phòng mà chạy. Lúc này phía Hách Liên Thiệu dược lực trên đã phát tác, nhìn Hách Liên Thiệu đang đỏ bừng mị hoặc, Lãnh Ly sao có thể vai chính Hách Liên Mặc này chạy mất?


Nếu bọn họ thiết kế bẫy hãm hại Hách Liên Hiên cùng nữ tử thanh lâu gian díu, vậy Lãnh Ly nàng liền phải làm cho huynh đệ bọn họ trở thành đoạn tụ chi phích*!


* đoạn tụ chi phích: Tình yêu đồng giới nam-nam.


Nàng vừa nghĩ vậy, trong mắt tinh liền lóe tinh quang. Lãnh Ly nhanh chóng ngăn cản Hách Liên Mặc, cũng cường thế đem rượu đổ vào trong miệng ép hắn nuốt xuống. Ngay sau đó một chân đem hắn đá tới bên người Hách Liên Thiệu.


"Giải dược!"


Hách Liên Trần nhìn động tác của Lãnh Ly, không có chút động tác nào ngăn cản. Hắn hiện tại đang ngứa muốn giết người đây, không rảnh quan tâm kẻ khác đâu!


Lãnh Ly đạm mạc liếc nhìn hắn một cái, nàng bước qua nâng Hách Liên Hiên đã có chút mê loạn, hướng phía cửa bước đi. Thời điểm đi ngang qua người Hách Liên Trần, lạnh lùng nhẹ buông một câu: "Muốn giải dược, lấy tim tới đổi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro