Không còn liên quan!
<<< Truyện được edit bởi nblee >>>
Lãnh Sương Linh trong mắt ngập tràn hoảng sợ cùng hoảng loạn rõ ràng, tuy ngoài mặt lại vẫn cố cường tráng trấn định. Nàng sớm cũng đã biết Lãnh Ly không hề ngu ngốc, lại trăm triệu lần chưa từng nghĩ đến nàng thế nhưng lại lợi hại như vậy, đến Lãnh Phong cũng không làm gì được nàng!
"Lãnh Ly! Ngươi chờ đó cho ta! Ta chắc chắn nói cha đến thu thập tiện nhân ngươi!" Lãnh Sương Linh sớm đã tức đến cực điểm, nói chuyện cũng bất chấp mặt mũi người khác, làm càn nói thẳng.
Lãnh Sương Linh nói xong lúc sau liền đỡ Lãnh Phong vội vàng rời khỏi Tửu lâu. Lãnh Ly đứng tại chỗ không hề nhìn theo nhưng trong lòng lại là ngập tràn bất an. Đến hôm nay việc ngoài ý muốn xảy ra quá nhiều, đầu tiên là bị Liễu Quý Phi trong cung chú ý, hiện tại chỉ sợ không bao lâu nữa Lãnh Thiệu liền biết chuyện sẽ mau chóng tìm nàng tính sổ. Nhưng nếu nàng đã quyết tâm không bước lại vào vết xe đổ kiếp trước, thì hiện còn có gì sợ đâu!
Đang lúc Lãnh Ly còn đứng sững sờ giữa sảnh thì một bàn tay to lớn ấm áp nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng. Lãnh Ly quay đầu lại liền thấy Hách Liên Hiên vẻ mặt ôn hòa đối với nàng cười dịu dàng, trong mắt không hề có chút nào chán ghét xa cách, càng không có đề phòng hận ý. Trong lòng Lãnh Ly bất giác liền xuất hiện một dòng nước ấm nhẹ lướt qua. Hiện giờ, cũng chỉ có người này là tuyệt đối sẽ không làm hại đến mình, nghĩ đến điều đó khóe miệng Lãnh Ly cũng liền gợi lên nhàn nhạt ý cười.
Trải qua chuyện ở Tửu lâu, sau này Lãnh Ly ở kinh thành có thể nói thanh danh vang dội. Từ thân phận Lãnh phủ Tứ tiểu thư hèn mọn biến thành hiện tại lợi hại tuyệt tình Ngũ Vương phi hủy hoại hai mắt người khác, vô luận là thân phận nào trong hai thân phận đó thì đối với Lãnh Ly mà nói đều không coi là vẻ vang gì. Thế nhân chỉ biết nàng ngoan độc vô tình, lại không biết nàng trước nay đều chịu cực khổ khi dễ!
Mà cũng chính như Lãnh Ly dự đoán, vừa sau ngày thứ hai hồi Vương phủ, Lãnh phủ liền phái người truyền lời tới, kêu Lãnh Ly mau mau về Lãnh phủ. Người hầu trên dưới Lãnh phủ đều biết Lãnh tướng quân hiện đang giận tím mặt chỉ sợ Lãnh Ly lần này trở về liền trốn không thoát tội. Lãnh Ly lại là không chút nào để ý, Hách Liên Hiên vốn định cùng Lãnh Ly trở về Lãnh phủ lại bị Lãnh Ly cự tuyệt, chỉ vì nàng không hề muốn Hách Liên Hiên chịu bất luận liên lụy gì từ nàng!
Lại lần nữa trở lại Lãnh phủ Lãnh Ly cũng không còn hy vọng quá lớn với tình thân nơi đây. Lần này trở về nàng sớm đã chuẩn bị sẵn sàng cùng Lãnh phủ phân rõ quan hệ. Lãnh phủ này đối với nàng mà nói tình cảm vốn cũng chẳng sâu đậm gì cho cam. Nàng ở chỗ này chịu toàn là khinh nhục hãm hại, không có nửa phần ôn tồn yêu thương, đã là như thế, hà tất phải nhớ mong!
Vả lại trải qua việc hôm qua mọi người đều cho rằng Lãnh Ly nàng cùng Lãnh Thiệu vô cùng thân thiết. Chỉ có người trong cuộc là nàng mới hiểu rõ ràng Lãnh Thiệu có bao nhiêu không yêu thương nữ nhi này!
Lãnh Ly nhìn thấy Lãnh Thiệu khi đó Lãnh Thiệu đang ngồi ở ghế chính giữa thể hiện rõ khí khái gia chủ, vẫn như cũ uy phong lẫm lẫm không giận tự uy. Nhưng qua ngày hôm qua đã có vẻ tiều tụy đi không ít, vừa nhìn thấy Lãnh Ly khi càng là tức giận phun trào.
Lãnh Ly lại là không hoảng hốt cũng không kinh ngạc, càng không có chút nào ý muốn thỉnh tội. Lãnh Thiệu vốn là tức giận mười phần, nhìn đến Lãnh Ly vẻ mặt nhàm chán bộ dáng thảnh thơi tiến đến càng khiến Lãnh Thiệu thêm tức giận. Vốn tưởng rằng nàng sẽ an phận ở Vương phủ làm Ngũ Vương phi, lúc này mới bất quá mới qua mấy ngày, liền cho hắn tức giận đến nửa cái mạng đều biến mất không còn!
Lãnh Phong hôm qua khi trở về đã đau đến mức gần như ngất lịm đi. Tất cả đại phu được mời đến đều trăm miệng một lời nói không có phương pháp xoay chuyển, đại thiếu gia sau này sợ hai mắt muốn hồi phục lại thị lực chỉ sợ là cần mất thời gian đến mấy năm. Chỉ riêng một câu này liền khiến Lãnh Thiệu thiếu chút nữa đã tắt thở.
"Lãnh Ly! Ngươi thế nhưng hung man ngoan độc như thế, đối đại ca mình mà ngươi cũng dám hạ độc thủ! Ngươi vậy mà còn không biết tội?!" Lãnh Thiệu cưỡng chế cơn tức giận, hướng Lãnh Ly nghiến răng quát nói.
Lãnh Ly mặt không hứng thú nhưng thần sắc đã bắt đầu âm trầm, trong lòng lại là cảm thấy có chút đau lòng. Khi nàng còn ở Lãnh phủ khi thì Lãnh Phong muốn lấy tính mạng nàng, khi thì Lãnh Sương Linh ác ngôn khinh nhục. Ngày hôm qua ở Tửu lâu nếu Lãnh Ly nàng vẫn như trước kia là kẻ ngu dại chỉ sợ cũng sẽ mặc cho bọn họ ác độc ra tay. Lãnh Thiệu không hề hỏi nguyên nhân không để ý tới tình hình thực tế liền kêu nàng nhận tội? Thật là nực cười?! Nếu hôm nay người bị hủy mắt là Lãnh Ly nàng, chỉ sợ Lãnh Thiệu cũng sẽ không nổi giận đến mức như thế đâu!
"Hôm qua ở Tửu lâu, người đại ca mà ngươi nói chính là muốn lấy tính mạng của ta trước. Ta chưa lấy tính mạng của hắn đã là niệm tình thân rồi. Ta chỉ hủy đi hai mắt hắn đã là tận tình tận nghĩa hết mức, có tội gì đây?!" Lãnh Ly nhẹ nhàng đáp trả, nhưng ngữ khí lại vô cùng kịch liệt. Lãnh Phong muốn hại tính mạng nàng chính là lẽ đương nhiên, nàng bất quá chỉ là hủy đi hai mắt hắn thôi vậy đó là tội lớn ngập trời sao?! Thật sự buồn cười đến cực điểm! Hơn nữa nàng cũng đã để lại một phần tình cảm, hai mắt Lãnh Phong đều không phải là không có khả năng phục hồi lại được như cũ.
Lãnh Thiệu bị lời nói này của Lãnh Ly chọc tức không nhẹ, thân thể cũng nhè nhẹ run lên. Hắn trong lòng biết rõ trước nay Lãnh Phong cùng Lãnh Sương Linh đối xử với Lãnh Ly không hề tốt. Hôm qua việc này cũng đã truyền khắp nơi hại kinh thành một phen ồn ào huyên náo. Nhưng nói gì thì nói Lãnh Phong vẫn là trưởng tử lại còn là con trai độc nhất của hắn, sau này chắc chắn còn phải kế thừa gia nghiệp tổ tiên.Liền cứ vậy mà mất thị lực lại còn nói muốn phục hồi còn phải mấy mấy năm thời gian, mấy năm kia chẳng phải coi như phế vật không thể phát triển bản thân sao? Lãnh Thiệu hắn có thể nào không tức giận?!
"Ngươi đừng có mà vội giảo biện! Hôm qua lúc tiệc mừng thọ Vân tướng ta vốn tưởng rằng ngươi đã biết an phận đúng mực, lại không nghĩ tới mới bất quá một lát ngươi thế nhưng lại đối với Phong nhi ác độc như thế. Cho dù hắn đối với ngươi không phải vui vẻ chào đón, nhưng cũng chưa từng đả thương ngươi nửa phần, ngươi lại hủy đi hai mắt hắn, thật sự là quá đáng giận!" Lãnh Thiệu biết được lời này có chút không đúng mực, nhưng giờ phút này sớm đã tức sùi bọt mép, nơi nào còn có dư tâm tư suy nghĩ chuyện khác!
"Hôm qua bất quá bộ dáng giả tạo mà thôi, sự thật quan hệ cha con chúng ta như thế nào chỉ sợ ngươi bất quá rõ ràng nhất! Ngươi chê ta ngu dại điên khùng làm sao có thể đặt quá nửa phần tâm tư lên ta! Kia Lãnh Phong không biết bao nhiêu lần muốn lấy tính mạng ta ngươi lại như thế nào biết rõ được! Hôm qua chuyện ở Tửu lâu trên dưới kinh thành mỗi người đều biết rõ, là Lãnh Phong hắn động thủ trước, ta bất quá chỉ tính là phòng bị mà thôi. Còn có Lãnh Sương Linh kia nơi nào cũng muốn chống đối, gây sự cùng ta, đây rõ ràng là các ngươi không niệm tình thân trước!" Lãnh Ly đã mất nửa phần lễ nghĩa đanh thép nói, thẳng đến trước mặt Lãnh Thiệu quát, làm như muốn đem ủy khuất trong lòng toàn bộ phát tiết ra!
Lãnh Thiệu bị Lãnh Ly vạch trần đến á khẩu không trả lời được. Trong lòng cho dù tức giận lại không có lời nào để phản bác, hắn đối với Lãnh Ly xác thật chưa từng đặt chút tâm tư gì, Lãnh Sương Linh cùng Lãnh Phong trước đối với nàng khinh nhục chửi rủa hắn cũng biết một chút, lại chưa từng quản giáo chút nào. Chỉ là Lãnh Phong bị hủy đi đôi mắt bao đau đớn đêu từ Lãnh Ly một tay tạo thành. Nếu không hảo hảo giáo huấn, uy nghiêm kia của hắn cùng uy nghiêm của Lãnh phủ ở sẽ bị người trong kinh thành đem ra làm trò cười!
"Việc này Phong nhi nếu từng có làm sai ta chắc chắn xử trí, nhưng hiện nay ngươi hủy hắn hai mắt lại là chứng cứ vô cùng xác thực, chỉ cần ngươi nhận tội ta chắc chắn từ bi xử nhẹ tay!" Lãnh Thiệu không khỏi đến đem lời nói thả lỏng chút, Lãnh Ly dù sao cũng là nhi nữ hắn thân sinh, nếu trách phạt quá nặng người ngoài khó tránh khỏi nói hắn tuyệt tình, lại nói đến hai mắt của Lãnh Phong cũng còn có thể trị liệu được, không cần làm mọi chuyện phức tạp hơn.
Lãnh Ly khinh thường hừ lạnh một tiếng, ánh mắt cực kỳ âm hàn, nhìn về phía lãnh Thiệu biểu tình cũng hờ hững mười phần: "Ta vô tội vì sao phải nhận tội? Hay là đường đường Duyên quốc Trấn Quốc tướng quân muốn đem nữ nhi của chính mình ép đánh đến khi nhận tội sao? Nếu là Lãnh tướng quân ngài cảm thấy Lãnh Phong một người chịu tội quá mức cô đơn, ta thật ra có thể giúp ngài đem Lãnh Sương Linh kéo đi tiếp khách!"
Lãnh Thiệu nghe thấy Lãnh Ly nói đã là bị chấn động đến nói không nên lời lời nói. Không biết vì sao Lãnh Thiệu cảm thấy Lãnh Ly lời này đều không phải là giả dối hù dọa chơi, nàng xác thật dám làm. Bản thân Lãnh Thiệu ở sa trường tung hoành vài thập niên đều chưa từng có một phân run sợ, giờ này khắc này trong lòng lại hiện lên một chút hoảng hốt!
"Ngươi dám uy hiếp ta! Ngươi có biết ngươi đang đứng trước ai nói chuyện không?!" Lãnh Thiệu bị chọc tức không nhẹ, sắc mặt cũng đã hiện có chút mơ hồ trắng bệch, song quyền gắt gao nắm chặt bản thân gồng mình thập phần ẩn nhẫn.
"Ta kính ngươi là trưởng bối cho nên mới kiên nhẫn cũng ngươi nói chuyện. Lãnh tướng quân nếu cảm thấy có người nhi nữ ta đây là quá mức mất mặt. Liền có thể đem ta trục xuất khỏi Lãnh phủ! Từ nay về sau, Lãnh phủ cùng ta lại không còn nửa điểm liên quan!" Lãnh Ly lời này đều không phải là nhất thời buồn bực mà nói. Dù gì hiện tại nàng vốn cũng không phải là người Lãnh gia nữa, nếu Lãnh phủ này không muốn dung thứ cho nàng, nàng cần gì lại phải cố bám lấy mà tăng thêm chán ghét hai bên!
Lại nói dựa vàp tính nết Lãnh Thiệu nhất định sẽ không đem việc này công khai đi nói ra ngoài. Việc xấu trong nhà không thể để người ngoài quá rõ. Lãnh Thiệu bất quá rõ ràng nhất, chỉ cần mượn chút sức Lãnh Thiệu giúp Hách Liên Hiên bớt đi một ít phiền toái là được, hà tất còn phải vì thế mà chịu bị khinh bỉ?!
Lãnh Thiệu sắc mặt rất là khó coi, tay trái run rẩy chỉ hướng Lãnh Ly, tức giận quát: "Hỗn trướng! Ngươi dám làm càn như thế! Thật sự chết không đủ hết hận!"
"Hiện tại ta đã không còn là người của Lãnh phủ ngươi, mà là Vương phi Duyên quốc! Lãnh tướng quân nếu muốn ban tội cho ta chỉ sợ còn không có tư cách này! Nếu muốn lấy tính mạng ta còn làm phiền đến trước Ngũ Vương phủ, ta luôn luôn mở của chờ ngươi tới!" Lãnh Ly biết được hiện cùng Lãnh Thiệu chu qoàn đến mức này là ổn không thể lấn át thêm, lúc sau dứt lời liền không hề để ý tới người ngồi phía trên ghế gia chủ kia, lập tức xoay người hướng cửa Lãnh phủ mà đi.
Lãnh Thiệu hô hấp trở nên cực kỳ dồn dập, cổ họng thế nhưng cũng phát không ra nổi một chút thanh âm. Lãnh Thiệu muốn gọi thị vệ ngăn Lãnh Ly lại cũng hữu khí vô lực. Chỉ có thể oán giận nhìn bóng dáng Lãnh Ly đi xa, cuối cùng là nhịn không được tức giận, hôn mê bất tỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro