Hủy mắt
<<< Truyện được edit bởi nblee >>>
Tửu lâu Chi Nhất.
Tại kinh thành tiếng tăm vang dội nhất chính là tửu lầu Chi Nhất, tuy lúc này sắc trời đã ngả tối, lại như cũ tiếng người ồn ào chưa từng giảm, náo nhiệt phi phàm.
Hoàn toàn bất đồng cùng sảnh dưới tửu lầu ồn ào náo nhiệt chính là một sương phòng trên lầu hai. Căn phòng yên lặng như được cách li khỏi cuộc sống. Trong sương phòng đó chính là Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên đang vui vẻ ăn ăn uống uống hưởng thụ một bàn mỹ vị toàn món ngon. Lãnh Ly chỉ ăn một ít liền cảm thấy no rồi, ngồi ở một bên nhìn Hách Liên Hiên một bộ dáng miệng đầy dầu mỡ không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
"Ly nhi, chúng ta về sau mỗi ngày đều tới đây ăn có được hay không?" Hách Liên Hiên ăn uống no đủ xong vốn nên có vẻ mặt thỏa mãn, nhưng hiện tại lại là dùng một loại đáng thương hề hề ánh mắt khẩn cầu nhìn Lãnh Ly, trong miệng lời nói cũng mang theo nhàn nhạt ngữ khí cầu xin.
"Không được, về sau chúng ta chỉ có thể ở trong Vương phủ dùng bữa thôi!" Lãnh Ly không có chút nào thương lượng, ngữ khí thẳng thừng trả lời, không để cho Hách Liên Hiên một đường sống suy nghĩ. Tửu lâu đồ ăn đương nhiên mỹ vị lại cực ngon cực quý, nếu mỗi ngày đều tới đây ăn chẳng phải là Vương phủ đều vì đi tửu lâu ăn mà sạt nghiệp sao? Lại nói ra chẳng khác nào đồ ăn Vương phủ cùng đồ ăn tửu lâu lại so ra vô cùng kém vậy còn gì mặt mũi Ngũ Vương phủ nữa.
Hách Liên Hiên thấy Lãnh Ly thần sắc kiên định liền bày bộ dáng không dám nhiều lời nữa. Lời nói đến bên miệng lại ngang ngạnh sinh sinh nuốt đi xuống. Tuy rằng thực sự có chút tiếc nuối lại cũng không nghĩ bởi vì vậy mà làm Lãnh Ly buồn bực. Vậy nên hắn không hề cần suy nghĩ, dường như trong chốc lát liền lấy lòng gần sát đến bên người Lãnh Ly, treo si ngốc ý cười trên mặt.
Lãnh Ly vốn không có sinh khí, thấy Hách Liên Hiên như thế lại như là chính mình quá mức keo kiệt, bất đắc dĩ cười cười. Vừa định nói cái gì đó lại bị một trận dị vang dưới lầu truyền đến đánh gãy, tiếng vang càng thêm rõ ràng, giống như là có người ở gây láo loạn ở đây!
Lãnh Ly vốn không phải kẻ thích xen vào việc của người khác, chỉ là này tiếng vang cực kì ồn ào, phiền nhiễu nàng thanh tĩnh, cảm xúc cũng tự nhiên không kiên nhẫn một chút. Một bên Hách Liên Hiên tự nhiên cũng chú ý tới, còn chưa chờ Lãnh Ly có động tác gì, hắn liền giả vờ là mình nhịn không được tò mò, bộ dáng vội vàng chạy ra khỏi sương phòng ngó nghiêng.
Lãnh Ly vừa thấy Hách Liên Hiên chạy đi ra ngoài cũng vội vàng đuổi theo, hơn nữa chính mình cũng muốn nhìn một chút là người phương nào lại dám lớn mật như thế, dám công khai ở tửu lâu nháo chuyện gây sự!
Mà tửu lâu đại sảnh đường khung cảnh lại rất là kỳ quái, một nam tử diện bộ đồ màu lá trúc đứng ở trung tâm vẻ mặt không kiên nhẫn khí thế cũng thật là kiêu ngạo, bên người còn có một người tướng mạo kiều mị tiếu lệ nữ tử. Tiểu nhị trong cửa hàng đứng ở trước mặt nam tử không ngừng khom lưng, vẻ mặt hoảng sợ bất an, xem ra rất sợ đắc tội vào người này.
Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên đứng ở lầu hai nhìn xuống một cảnh tượng này, hai người biểu tình lại hoàn toàn khác nhau. Hách Liên Hiên mặt vô biểu tình vẻ mặt vô vị, đối việc này cũng không quá lớn hứng thú. Mà Lãnh Ly một bên lại là ấn đường nhăn đến khẩn, trong mắt tia chán ghét biểu lộ không hề giấu diếm, nàng đối người khác việc gì cũng không để bụng, chỉ là bỗng dưng có chút tò mò mới đến nhìn một cái, lại không nghĩ cái nhìn này thế nhưng lại gặp người quen!
Nam tử giữa đại sảnh đường đó chính là Lãnh phủ Lãnh đại thiếu gia Lãnh Phong, mà nữ tử đứng ở bên cạnh hắn tự nhiên cũng chính là tiểu thư Lãnh phủ Lãnh Sương Linh!
Hôm nay Vân Yến Thanh đại thọ Lãnh Thiệu vẫn chưa từng mang hai người này đến, nhưng lại không ngờ ở nơi này đụng phải!
Hai người khi ở Lãnh phủ liền đối với Lãnh Ly khinh nhục đánh chửi, trừng mắt mắt lạnh đã là chuyện thường ngày, chính mình có thể gả cho Hách Liên Hiên hai vị này cũng là 'không thể không kể công'. Lãnh Ly nhìn hai người sắc mặt kiêu ngạo đắc ý chỉ cảm thấy nhức nhối mắt, nhưng là lại không nghĩ sinh chuyện gây thù, vừa định trở lại sương phòng lại đột ngột nghe thấy một giọng nữ vang lên từ dưới sảnh.
"Nha, này không phải Ngũ Vương phi sao?! Thật đúng là thật trùng hợp!"
Người nói lời này là Lãnh Sương Linh, nàng vô tình nhìn vòng quanh trên lầu xem, lại ngoài ý muốn thấy thân ảnh Lãnh Ly, đầu tiên làsửng sốt, ngay sau đó là ngữ khí châm biếm.
Khi Lãnh Ly còn chưa gả vào Vương phủ khi nàng liền chịu qua bị Lãnh Ly khi dễ, đối Lãnh Ly oán hận thâm hậu. Hôm nay gặp tự nhiên sẽ không dễ dàng buông tha, lại xem Lãnh Ly bên cạnh còn có một người, nói vậy người này chính là Ngũ vương gia Hách Liên Hiên, lại nhìn đến tướng mạo Hách Liên Hiên nàng liền lộ ra một cỗ thần sắc khinh thường chán ghét, chưa chút nào ý định đem danh hiệu Vương gia của Hách Liên Hiên để vào mắt.
Lãnh Phong vốn dĩ đang muốn hảo hảo giáo huấn tiểu nhị không biết tốt xấu này một phen, lại bị thanh âm của Lãnh Sương Linh chuyển hướng chú ý. Theo tầm mắt nàng nhìn lại, hai tròng mắt thoáng chốc một mạt hận ý hiện lên, quả thật là ngốc tử kia!
Lãnh Ly tự nhiên nghe thấy được thanh âm Lãnh Sương Linh, nghĩ thầm nàng không muốn sinh sự, nhưng lại có người cố tình hướng chính mình đâm một cái, này có thể trách không được do nàng đâu! Lãnh Ly lạnh lùng cười, vẫn chưa nói chuyện, mà là xoay người hướng dưới lầu đi đến. Kỳ quái chính là Hách Liên Hiên lại không có đuổi kịp, hôm nay hắn không ngờ đến việc hội ngộ của người Lãnh phủ. Nhìn dáng vẻ Lãnh Ly cùng hai người này cũng không phải giao hảo, đã là như thế, bằng năng lực của Lãnh Ly đã là dư dả để đối phó, chính mình cần gì phải chặn ngang một chân, không chỉ có vô dụng còn sẽ cùng Lãnh Thiệu sinh ra ngăn cách. Cố sức giúp nhưng không lấy được lòng việc vô nghĩa này hắn nhưng là không có hứng làm!
Lãnh Sương Linh cùng Lãnh Phong thấy Lãnh Ly xuống lầu đi tới trong lòng liền cười lạnh. Hai người sớm đã tính toán tốt chờ lát nữa nhất định phải khiến Lãnh Ly ăn tẫn đau khổ!
"Mấy ngày không thấy, xem ra muội muội ở trong Vương phủ quả rất tốt a, cùng Ngũ vương gia còn có còn có thời gian rảnh tới tửu lâu ăn cơm, trước kia nhưng đều là liền đến cửa cũng không dám ra đâu!" Lãnh Sương Linh này một tiếng 'muội muội' hai tiếng 'muội muội' kêu đến cực kỳ thân thiết, nhưng lời này lại đậm chất khinh thường, nói xong còn làm bộ cười nhạo vài tiếng.
Lãnh Ly sắc mặt không thấy buồn bực cũng không gợn sóng, chỉ coi lời Lãnh Sương Linh nói là gió thoảng bên tai, nâng khóe miệng một chút, theo sau liền trả lời: "Ta ở Vương phủ tự tại thoải mái, lại cũng so ra kém tỷ tỷ ở Lãnh phủ tác oai tác phúc, ỷ thế hiếp người tới sung sướng đâu! Hôm nay chính là tiệc mừng thọ ở Vân phủ, mới vừa rồi ta mới từ Vân phủ rời đi, lại không thấy tỷ tỷ cùng đại ca đến, chẳng lẽ là do phụ thân không buồn mang các ngươi đi ra ngoài, sợ ném thể diện sao!"
Lãnh Sương Linh nghe xong những lời này của Lãnh Ly trong lòng càng vì buồn bực, hôm nay Vân tướng mừng thọ đại sự như vậy mà phụ thân lại không muốn dẫn bọn họ tham dự. Đã là có khí trong người, nhàm chán liền tới tửu lâu ăn cơm thế nhưng cũng bị lọt vào một phen trào phúng của Lãnh Ly, tâm tình thoáng chốc lại trở nên càng không tốt.
"Lãnh Ly! Ngươi nhưng đừng quá kiêu ngạo! Ở Lãnh phủ ta đã không giải quyết ngươi cái mầm tai hoạ này, hôm nay ta liền hảo hảo giáo huấn ngươi một phen!" Nói chuyện người chính là Lãnh Phong, hắn sớm đã xem Lãnh Ly không vừa mắt, ở Lãnh phủ khi tìm mọi cách muốn đưa nàng vào chỗ chết cũng không thành công. Hôm nay nhất định phải hảo hảo giết chết khí thế Lãnh Ly ngang tàn này một phen!
Lãnh Phong trong lúc nói chuyện liền đã ra tay, một trận chưởng phong hiện lên mặt sườn của Lãnh Ly ngay sau đó chế trụ yết hầu Lãnh Ly một cách vô tình. Lãnh phong một tay chế trụ yết hầu Lãnh Ly, vẻ mặt đắc ý, chỉ cần hắn lại thoáng dùng sức, Lãnh Ly liền chỉ có xác hồn lìa nhau!
Lãnh Ly bị Lãnh Phong túm lại nhưng vẫn chưa từng hoảng loạn, ngược lại là vẻ mặt đạm nhiên. Nhận thấy được phía sau người một tay kia bắt đầu tăng lực đạo, rõ ràng chính là muốn lấy tính mạng nàng! Lãnh Ly ấn đường hơi nhíu liền ngay lập tức tay phải nâng lên hất về phía khuôn mặt Lãnh Phong. Lãnh Phong còn chưa kịp phản ứng lại chỉ cảm thấy hai mắt một trận đau nhức ập tới, như tròng mắt hắn bị người moi ra xé rách, đau đớn tột cùng. Một tay bóp chặt cổ Lãnh Ly cũng theo bản năng buông ra, Lãnh Ly thừa cơ thoát ly khỏi khống chế của Lãnh Phong, mắt lạnh nhìn Lãnh Phong khinh bỉ đến cực điểm bộ dáng.
Lãnh Sương Linh thấy Lãnh Phong như thế liền vội vàng tiến lên xem xét, trong lòng cũng không tự giác hoảng loạn lên. Mà đứng ở trên lầu nãy giờ, Hách Liên Hiên khóe miệng lộ ra một tia cười tà mị. Hôm đó ở trong cung, lúc Hách Liên Sở vô duyên vô cớ khuôn mặt bị thối rữa hắn đã liền tâm sinh nghi hoặc. Hiện tại hai mắt Lãnh Phong lại bị hủy, hắn mới dám chân chính xác định Lãnh Ly không chỉ biết dùng độc, mà lại còn là một cao thủ dùng độc!
"Lãnh Ly! Ngươi.... Ngươi dám mưu hại chính ca ca ruột của mình?! Ta sẽ đem chuyện này nói cho cha, khiến cho cha trị tội tiện nhân ngươi!" Lãnh Sương Linh không có Lãnh Phong che chở trong lòng đã cực kì hoảng loạn, lại cố gắng không bộc lộ ra ngoài, chỉ có thể đem Lãnh Thiệu ra mong có thể áp chế Lãnh Ly.
Lãnh Ly lại một chút không cho là đúng, hừ lạnh một tiếng, "Hắn muốn cướp tính mạng ta trước, ta chỉ huỷ hoại hắn hai mắt đã là nhân từ. Nếu hắn về sau còn dám đụng đến ta một lần nữa, ta liền khiến hắn để mạng lại bồi tội!"
Lời này làm mọi người ở đây đều hít hà một hơi, chưa từng nghĩ Lãnh phủ Tứ tiểu thư ngu dại này không chỉ có không ngu ngốc, hơn nữa còn lợi hại như vậy. Lại còn cực kì ngoan độc đi, phá hủy hai mắt là đau đớn cỡ nào! Mọi người cho dù trong lòng cảm khái lại cũng không dám nhiều lời nửa phần. Sợ là sau ngày hôm nay kinh thành không còn một ai dám động vào một cọng tóc của nàng!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro