Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Gặp lại

   <<<  Truyện được edit bởi nblee  >>>



Sáng sớm hôm sau, mặt trời còn chưa xuất hiện lũ gà trong kinh thành đã thi nhau gáy, không khí treo trẻo lại yên lành.


Lãnh Ly tỉnh dậy, hai mắt mở lớn tuy nhiên trán vẫn là choáng váng do đêm qua trúng thuốc mê. Sự việc tối hôm qua bất chợt hiện lên, hai hàng mày nhíu chặt lại. Tối hôm qua sau khi trúng thuốc bản thân liền bất tỉnh không biết chuyện gì xảy ra sau đó. Nhưng người bỏ thuốc kia lại chưa tổn thương đến mình nửa phần, thật là làm cho người ta khó hiểu. Bỗng nhiên nhớ ra liền quay đầu nhìn sang bên cạnh, trên giường vẫn chỉ có duy nhất Lãnh Ly, Hách Liên Hiên không hề thấy bóng dáng.


Lúc này, đột nhiên vang lên tiếng mở cửa, Lãnh Ly nhanh chóng nhìn về phía âm thanh phát ra. Chỉ thấy Hách Liên Hiên đẩy cửa bước vào. Khuôn mặt tràn ngập ý cười, coi tối hôm qua như chưa có việc gì xảy ra. Hách Liên Hiên thấy Lãnh Ly đã tỉnh dậy, ngồi ở trước giường tuy không có đối với mình tức giận gì, nhưng là vẫn đứng ở cửa không dám tới gần.


"Ly nhi, ngươi tỉnh rồi a~! Nhanh lên thay quần áo thật đẹp, còn sửa soạn trang điểm, chúng ta chờ lát nữa còn phải vào cung!" Hách Liên Hiên chính là đối với Lãnh Ly nói.


Lãnh Ly còn đang tự hỏi bản thân chuyện tối hôm qua bị hạ thuốc, đối với chuyện Hách Liên Hiên nói nghe không được rõ ràng lắm. Chỉ là theo bản năng miệng lặp lại hai chữ "Tiến cung", mang theo chút ngữ khí nghi hoặc.


"Ân, sáng nay mẫu phi phái người tới truyền thực muốn gặp mặt Ly nhi, cho nên muốn ta mang Ly nhi cùng nhau tiến cung." Hách Liên Hiên vẫn luôn nhìn chăm chú vào sự biến hóa trên gương mặt nhỏ nhắn của Lãnh Ly, mặt ngoài tuy không chút thanh sắc, nhưng đáy lòng lại đang tính toán cái gì chọc người thực muốn biết .


Còn chưa chờ Lãnh Ly mở miệng nói, phía ngoài lại truyền đến thanh âm. Nam tử trung niên ngoại tứ tuần xuất hiện ở cửa, nam tử biểu tình nghiêm túc, đầu tiên là nhìn Hách Liên Hiên liếc mắt, sau đó liền nói: "Xe ngựa đã chuẩn bị thật tốt, còn thỉnh Vương gia Vương phi mau chút xuất phát đi, không lại làm Quý Phi sốt ruột chờ!"


Trong Vương phủ vốn dĩ là Vương gia tôn quý nhất, nhưng nam tử kia nhìn thấy Hách Liên Hiên trước sau vẫn chưa hành lễ, khẩu khí lại thực sự bất kính. Lãnh Ly chú ý tới Hách Liên Hiên khi nhìn thấy nam tử kia rõ ràng có chút rúm lại, làm như rất sợ đối phương, trong lòng rõ ràng sinh ra nghi hoặc.


Nam nhân đó nói xong lúc sau liền lập tức rời đi, nhìn dáng vẻ không chút nào có ý đem Hách Liên Hiên để vào trong mắt.


"Hắn là người phương nào?" Lãnh Ly nhìn nam tử sau khi biến mất liền hướng Hách Liên Hiên dò hỏi.


"Hắn là quản gia của Vương phủ, quản lí tất cả trên dưới Vương phủ a~." Hách Liên Hiên đối với việc Lãnh Ly hỏi chuyện vội vàng đáp.


Lãnh Ly ấn đường vừa nhíu, trong lòng liền xác định người này chắc chắn không phải là người lương thiện gì cho cam, về sau cần cẩn thận đề phòng nhiều hơn!


Dọc theo đường rời khỏi Vương phủ, Lãnh Ly đều thấy rất ít tỳ nữ người hầu. Nếu có gặp gỡ cũng đều là vội vàng mà đi qua, đối Hách Liên Hiên Vương gia này là gặp nhưng coi như không thấy. Nhưng lại là đối với quản gia hết mực chào hỏi, thập phần cung kính. Dù cho vô cùng nghi hoặc nhưng rốt cuộc vừa tới Vương phủ Lãnh Ly cũng không muốn tốt xấu nói nhiều thêm cái gì, chỉ nghĩ khi trở về lại cẩn thận suy nghĩ nghi vấn này đi.


Mười lăm phút sau Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên đã yên vị trên xe ngựa, bắt đầu hướng hoàng cung đi tới. Dọc theo đường đi Lãnh Ly cũng không từng chủ động nói chuyện. Thần sắc nghiêm cẩn như là chuẩn bị lâm trận, nhưng Hách Liên Hiên bên cạnh lại không ngừng cùng Lãnh Ly nói, còn thường thường vén rèm trướng xe lên ngó xem bên ngoài, làm cho Lãnh Ly vẫn luôn thanh tĩnh không nhịn được để ý.


Lãnh Ly lần đầu tiên tiến cung đối với lễ nghĩa cấm kỵ còn nhiều điều không hiểu nhiều lắm tuy có lo lắng nhưng không quá khẩn trương. Tuy vậy trong lòng không biết vì sao lại có cảm giác không ổn, nghĩ kĩ có khi lúc nữa phải hành sự cẩn thận một phen!


Mà vừa tiến cung Hách Liên Hiên liền giống như thay đổi thành một người khác hẳn, không cùng người ta nói nói cười cười cũng không chơi đùa nghịch ngợm. Vẫn luôn cúi đầu về phía trước mà đi, vừa nghe được bất cứ tiếng động nào liền giống như chim sợ cành cong, thần sắc cực kì sợ hãi, tựa hồ trong cung này đối với hắn mà nói giống như hang hổ ổ sói giống nhau.


Vòng vòng hồi lâu mới đến Thừa cung của Liễu Quý Phi, cung điện bài trí đều là bảo vật quý báu hoa lệ. Bảo vật khắp nơi tề tựu, đồ dùng trang sức, thị nữ thái giám cũng không phải số ít, nhìn ra được Liễu Quý Phi hẳn là nhất mực được Hoàng Thượng sủng ái đi!


Lần đầu nhìn thấy Liễu Quý Phi, Lãnh Ly trong lòng thất kinh, này Liễu Quý Phi mặt mày tinh xảo thế nhưng cùng Hách Liên Trần lại có vài phần tương tự!


"Chẳng phải đây là Tướng quân phủ Tứ tiểu thư Lãnh Ly sao, quả nhiên tư sắc xuất trúng." Liễu Quý Phi ngồi trên trên giường quý phi, trong tay bưng một ly trà nóng, biểu tình cũng không quá khác biệt, liếc mắt ngắm Lãnh Ly một cái liền không hề xem thêm.


Lãnh Ly đi đến trước mặt Liễu Quý Phi, nỗ lực trấn định lại nỗi lòng, hơi hơi khom người nhẹ nói, "Lãnh Ly gặp qua Quý Phi nương nương."


Hành lễ được một lúc lại là thấy Liễu Quý Phi không nói lấy một câu, đối với Hách Liên Hiên một bên lại là càng không để ý tới, chỉ là thỉnh thoảng lại hướng cửa nhìn xung quanh, làm như đang đợi người nào đó!


Lãnh Ly đứng ở bên cạnh Hách Liên Hiên cũng thấy có chút kỳ quái, nàng biết Liễu Quý Phi chỉ là kế mẫu Hách Liên Hiên cũng không phải là thân sinh. Tuy không quá để bụng nhưng lãnh đạm như thế này thật có chút quá phận. Chẳng lẽ là nhìn Hách Liên Hiên trời sinh tính yếu đuối ngu dốt cho nên liền mặc kệ đi?! Nghĩ đến đây tâm Lãnh Ly thế nhưng hơi sinh tức giận!


Hách Liên Hiên thấy Liễu Quý Phi thái độ đối với mình sớm đã tập mãi thành thói quen, an tĩnh đứng ở một bên không dám nói lời nào. Trong lòng lại minh bạch hôm nay Liễu Quý Phi triệu kiến mình cùng Lãnh Ly bất quá là muốn cấp cái ra oai phủ đầu mà thôi. Hiện nay thời cơ còn chưa tới không thể cùng nàng ta chính diện đối kháng, chỉ phải làm bộ vâng vâng dạ dạ làm nàng không để ý đến mức nhanh như vậy diệt trừ mình!


Ngoài cửa vang lên một tràng tiếng bước chân làm Lãnh Ly biết vừa tới không ít người. Theo tầm mắt Liễu Quý Phi nhìn lại, dẫn đầu là một nam tử mày kiếm mắt sáng, tuấn mỹ như ngọc, một thân hoa phục cẩm y càng thể hiện khí chất bất phàm. Đồng tử Lãnh Ly nhanh chóng co rút, người này lại là, Hách Liên Trần?!


Lãnh Ly bất giác một trận sóng lớn nhấc lên trong lòng, thật mạnh đánh vào cơ thể, toàn thân nháy mắt một cỗ hàn ý đánh úp lại. Khuôn mặt người đó, nụ cười của người đó đều như thường ngày cùng lui tới, nhưng hắn lại sớm đã không nhận ra được nàng!


Lại nhìn theo bên cạnh hắn, theo bên cạnh Hách Liên Trần một nữ tử toàn thân váy lụa màu thủy lam, khuôn mặt kiều mỹ thoát tục, hai má vài sợi tóc tùy ý rơi xuống càng tăng thêm một phân phong tình, môi đỏ hơi câu, một đôi đôi mắt đẹp nhẹ sóng lưu chuyển. Một nữ tử tuyệt mỹ như thế trừ bỏ muội muội Vân Toàn của nàng đời trước nhận hết sủng ái kia lại không thể có người thứ hai!


Hách Liên Trần nắm tay Vân Toàn đôi mắt cử chỉ chứa đựng đầy nhu tình, hai người ăn ý nhìn nhau mà cười, thật sự khiến người khác ghen tị. Chỉ là hình ảnh này dừng ở trong mắt Lãnh Ly lại khiến trong lòng cảm thấy đau. Đời trước tất cả hận ý dũng mãnh đập mạnh vào trong lòng, đáy mắt hiện lên một cỗ hận ý chậm rãi, mặt ngoài lại cố gắng trấn định như không có chuyện gì xảy ra.


"Nhi thần tham kiến mẫu phi, Vân Toàn tham kiến Quý Phi." Hách Liên Trần cùng Vân Toàn hai người lập tức đi đến trước mặt Liễu Quý Phi cung kính hành lễ.


Liễu Quý Phi vừa thấy hai người liền vui mừng không nguôi, vội vàng đứng dậy kéo hai người qua, thần sắc thân mật, cùng đối Hách Liên Hiên cùng Lãnh Ly vừa rồi hoàn toàn khác nhau.


"Toàn nhi khách khí, mau để bổn cung hảo hảo nhìn một cái!" Liễu Quý Phi kéo tay Vân Toàn qua nắm ở trong lòng bàn tay, thật là thân thiết hết mức.


Lãnh Ly sắc mặt âm hàn lạnh lùng nhìn chăm chăm vào một màn này, ngay sau đó bỗng nhiên giống như nhớ tới cái gì liền quay đầu hướng Hách Liên Hiên nhìn lại. Lại thấy hắn thần sắc so với trước càng sợ hơn, thân mình cũng không tự giác lui lại phía sau, cả người đều bày biện ra một loạt trạng thái hoảng sợ!


Lãnh Ly lúc này mới chú ý tới trừ bỏ Hách Liên Trần, Vân Toàn hai người, đối diện đứng còn có ba nam tử, người nào người nấy ăn mặc phú quý, tướng mạo bất phàm. Lãnh Ly không cần nghĩ lại cũng biết đây là vài vị Vương gia khác của Duyên quốc. Bọn họ nhìn về phía Hách Liên Hiên thần sắc kiêu căng khinh thường, đáy mắt chán ghét rõ ràng. Lãnh Ly trong lòng đã có hơi không vui, sắc mặt đối bọn họ cũng không tốt chút nào!


Bất quá khiến Lãnh Ly nghi hoặc nhất chính là Hách Liên Hiên thế nhưng cùng vài vị hoàng tử này diện mạo cũng không có đến nửa điểm tương tự. Đều cùng huyết thống mà ra, tướng mạo như thế nào lại khác biệt lớn như thế. Nếu mẫu thân Hách Liên Hiên diện mạo bình thường quá mức Hoàng Thượng lại như thế nào lâm hạnh với nàng? Lãnh Ly đối với chuyện này nghi hoặc đều không phải là xem thường bộ dáng Hách Liên Hiên, mà chỉ là tự dưng cảm thấy kỳ quái mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro