Dùng độc
<<< Truyện được edit bởi nblee >>>
Hách Liên Sở thấy Hách Liên Hiên chậm chạp không có động tác, sắc mặt thoáng chốc trở nên khó coi "Ngũ đệ chẳng lẽ còn muốn để cho ta giúp ngươi một phen?"
Mọi người trừ bỏ Lãnh Ly, bên ngoài đều là vui sướng khi thấy người gặp họa, thậm chí còn có người đã phát ra vài tiếng cười nho nhỏ. Hách Liên Trần cũng câu môi cười lạnh, đối với hành động quá phận của Hách Liên Sở cũng không thèm để ý.
"Ngũ ca cần phải nhanh lên a, ta vừa tới khi giày cũng dính chút bẩn nha, còn muốn phiền toái Ngũ ca một phen!" Lại là một thanh âm khác vang lên, người nói tướng mạo so với các vương gia khác có vài phần hơi non nớt hơn, đó là Duyên quốc Lục vương gia Hách Liên Thiệu.
Hách Liên Thiệu trong các vị hoàng tử lứa này là nhỏ nhất, cũng ham chơi nhất, mẫu phi là Thanh phi luôn được nhận thánh sủng. Cho nên hắn cả ngày ở trong cung đều là trêu đùa người khác qua ngày. Thấy các vị huynh trưởng thường xuyên khinh nhục Hách Liên Hiên liền đi theo, đối Hách Liên Trần chính là nói gì nghe nấy.
Hách Liên Hiên sửng sốt tại chỗ vài giây, gương mặt bình thường nay bị che kín bởi sự hoảng loạn, sợ hãi tới cực điểm. Nhưng đáy mắt lại là tàn nhẫn lãnh ngạnh không dễ phát hiện, đối với điều Hách Liên Sở nói chưa tạo ra bất luận phản ứng gì.
Hách Liên Sở thấy Hách Liên Hiên đối với lời mình nói mắt điếc tai ngơ, đáy mắt tức giận càng tăng lên, sắc mặt cũng đã trở nên âm trầm dọa người. Hách Liên Sở bỗng nhiên thu hồi chân sau đó lạnh lùng cười, ngay khi Hách Liên Hiên còn chưa phản ứng liền duỗi chân hướng ngực hắn hung hăng đá một phát.
Hách Liên Hiên vừa thấy Hách Liên Sở có động tác, đang muốn phòng bị nhưng nghĩ đến Liễu Quý Phi cùng Hách Liên Trần đều ở đây, nếu là phản kích chắc chắn khiến cho hai người hoài nghi. Thân hình hơi chợt lóe, Hách Liên Sở một chân vung qua nhằm ngực đối phương mà đá. Nhưng chân còn chưa chạm tới đã thấy Hách Liên Hiên ánh mắt đã biến đổi, bỗng nhiên giả vờ đau đớn té ngã trên đất, nhìn ra bộ dáng thập phần khó chịu, khổ sở.
Hách Liên Sở một chân này cũng không tính lưu tình, vừa rồi Hách Liên Hiên trốn tránh tuy có chút phát hiện, nhưng lúc này đối phương bị thương một bộ dáng khó chịu lại không giống làm bộ, hẳn thầm nghĩ là chính mình đa tâm, ngay sau đó liền cười lạnh một tiếng cực kỳ đắc ý.
Mọi người tuy kinh ngạc nhưng lại cũng không tiến lên khuyên can, đều nhìn về phía Liễu Quý Phi cùng Hách Liên Trần. Chỉ thấy hai người đều là vẻ mặt đạm nhiên, coi sự tình không liên quan đến mình ngồi ở một bên, không hề có ý tứ muốn để ý tới. Đã là như thế những vị khác càng là sẽ không muốn nhiều lời.
Mà Lãnh Ly đứng một bên sớm đã kiềm chế không được, trong lòng vô cùng tức giận, sắc mặt cũng đã trở nên cực kỳ âm hàn. Nàng đối Hách Liên Hiên tuy không có tình cảm, lại cũng nhìn không được người khác như vậy nhục nhã với hắn!
Tầm mắt mọi người đều tụ tập trên người hai nam nhân kia, bỗng Lãnh Ly đi hướng Hách Liên Hiên đem hắn nâng dậy, vỗ vỗ tro bụi trên áo hắn, lúc sau dùng ngữ khí cực kỳ đau lòng hỏi: "Đau lắm không?"
Hách Liên Hiên thấy Lãnh Ly quan tâm chính mình, không quản bản thân nhếch nhác si ngốc cười, đỡ lấy ngực vẻ nhẫn nhịn trả lời: "Không đau, Ly nhi đừng lo lắng nha!"
Lãnh Ly thấy Hách Liên Hiên cố gắng trấn định lại càng không khỏi đau lòng. Nhìn hắn doanh doanh cười lúc sau liền xoay người mặt hướng Hách Liên Sở, thần sắc thoáng chốc trở nên âm hàn dọa người. Hách Liên Sở thấy biểu tình Lãnh Ly có chút ngăn không được run lên, trong lòng thế nhưng đột nhiên có chút sợ hãi.
Lãnh Ly bưng lên nước trà vừa buông lúc nãy, độ ấm của chén trà sớm đã trở nên nguội lạnh, giống như lúc này biểu tình Lãnh Ly giống nhau lạnh lẽo bức người. Lãnh Ly bước đến đứng trước mặt Hách Liên Sở, đem nước trà trong tay bỗng dưng hất thẳng hướng mặt Hách Liên Sở. Ngay sau đó cùng lúc hung hăng đá thẳng vào chân trái của Hách Liên Sở một phát. Hách Liên Sở còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ kịp thấy trên mặt nóng bỏng rát đau, tiếp lại là chân trái lại truyền đến một trận đau đớn, trở tay không kịp té ngã trên đất.
Không khí trong cung nháy mắt trở nên cực kì an tĩnh, vốn dĩ mọi người luôn ở một bên chờ xem kịch vui đều bị khiếp sợ, cũng không dự đoán được Lãnh Ly cư nhiên sẽ lớn mật như thế?
Đứng ở phía sau Lãnh Ly, Hách Liên Hiên trong lòng cũng là chấn động, hắn cũng không dự đoán được Lãnh Ly sẽ vì hắn không tiếc cùng Hách Liên Sở công khai đối nghịch. Ngay sau đó khóe miệng liền gợi lên một mạt ý vị không rõ mỉm cười, chỉ là tầm mắt mọi người đều ở trên người Lãnh Ly, không có một người nào phát hiện Hách Liên Hiên có biến hóa.
Phản ứng lại đầu tiên từ cục diện này chính là Liễu Quý Phi, nàng chỉ một thoáng ngốc lăng sau liền đột nhiên tỉnh táo đứng phắt lên, hướng Lãnh Ly quát lớn: "Lãnh Ly! Ngươi dám cả gan ở trong Thừa cung của bổn cung làm càn, ngươi nên biết đây chính là tử tội, người đâu! Đem nàng ta bắt giữ cho ta!"
Liễu Quý Phi nhìn qua dường như vô cùng tức giận, vừa rồi gương mặt còn đoan trang mỹ lệ lúc này lại là nộ khí xung thiên. Hai hàng lông mày nhíu chặt lại, hung hăng nhìn chằm chằm vào hướng Lãnh Ly.
Thị vệ nghe được Liễu Quý Phi hạ lệnh liền hung hăng tiến lên đem Lãnh Ly vây quanh. Lục hoàng tử Hách Liên Thiệu vội vàng đi đến bên cạnh Hách Liên Sở đem hắn nâng dậy, lại vừa xem đến khuôn mặt Hách Liên Sở liền sợ tới mức chính mình lui về phía sau vài bước.
"Tứ ca, ngươi... mặt của ngươi!" Hách Liên Thiệu một tiếng thét lên kinh hãi đem tầm mắt mọi người một lần nữa đặt lên trên người Hách Liên Thiệu, chỉ là vừa nhìn đến Hách Liên Thiệu đều là đồng tử trợn to, vừa kinh vừa sợ!
Chỉ thấy sắc mặt Hách Liên Thiệu trắng bệch, trên làn da bị che kín vô số cục máu thịt lồi lõm nhầy nhụa, trong đó mấy cái đã vỡ lúc sau liền chảy ra máu loãng, nhìn qua thật sự kinh khủng khiếp dọa người!
"Cái này yêu nữ! Đem nàng bắt lại cho ta! Dùng cực hình bức nàng giao ra giải dược!" Hách Liên Sở thấy gương mặt mình biến thành này bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ, trong lòng bạo nộ, lớn tiếng thét mắng.
Liễu Quý Phi cùng Hách Liên Trần lại thêm Vân Toàn ba người đứng xa nhất, lại cũng là xem đến rõ ràng, Liễu Quý Phi cả kinh chưa bình tĩnh lại nhìn đến dáng vẻ này của Hách Liên Sở bị dọa sợ tới mức không nhẹ, dường như sắp ngất xỉu đi. Hách Liên Trần còn chưa nói được một lời, ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú vào Lãnh Ly, trong mắt cảm xúc không thể hiểu hết. Vân Toàn ngồi bên cạnh Liễu Quý Phi, sớm đã bị cả kinh sắp ngất, vừa nhìn Hách Liên Sở một cái liền không dám nhìn lại!
Hách Liên Hiên đối với bộ dáng dọa người của Hách Liên Sở này không chút nào để ý, chỉ là trong lòng sinh nghi, nước trà sớm đã nguội lạnh, hắt ở trên mặt theo lý thuyết cũng không làm sao. Chỉ là Hách Liên Sở lại biến thành bộ dáng như thế này thật sự vô cùng kỳ quái! Bỗng nhiên Hách Liên Hiên giống nhớ tới cái gì vội vàng nhìn về phía Lãnh Ly, vừa rồi Lãnh Ly bưng trà lên đã có một động tác rất nhỏ nhưng không thể tránh được hắn mắt, hay là.......
Mỗi người ở đây đều có tâm tư khác nhau nhưng đều là cảm thấy khiếp sợ. Lãnh Ly ở giữa vòng vây thị vệ chậm rãi đi đến trước mặt Liễu Quý Phi, biểu tình bình tĩnh đạm nhiên không hề có hoảng loạn sợ hãi nhẹ nói qua.
"Quý Phi nương nương, Tứ vương gia mới vừa nói Vương gia nhà ta không chịu uống trà kính của Tam vương gia, ta chắc là Tứ vương gia chưa uống qua trà của Tam vương gia nên trong lòng mong muốn. Vì thế ta liền đem nước trà kính với Tứ vương gia, chỉ là không cẩn thận hắt lên trên mặt Tứ vương gia thôi, ta chính là vô tâm có lỗi. Còn Tứ vương gia khuôn mặt vì sao lại biến thành như vậy, chỉ sợ còn phải hỏi Tam vương gia đi! Trà là Quý Phi nương nương uống, Tam vương gia đoạt lại đây nha. Ta bất quá mượn hoa hiến phật, nếu thật muốn truy cứu, Tam vương gia cùng Quý Phi nương nương chỉ sợ đều thoát không được can hệ đâu!"
Lãnh Ly lời này vừa nói ra Hách Liên Trần cùng Liễu Quý Phi đều là cả kinh, rõ ràng là trắng trợn táo bạo đối Tứ vương gia bất kính, mọi người đều xem ở trong mắt. Nhưng hiện tại lại là đem trách nhiệm toàn quyền đẩy ở trên người Liễu Quý Phi cùng Hách Liên Trần! Đáng giận nhất là chính bọn họ thế nhưng không có gì để phản bác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro