Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11: Xâm nhập


Lạc Nam nhìn mỹ nhân trước mắt, không chần chờ đè ngửa Yên Nhược Tuyết xuống giường, hắn xé phăng chiếc váy mỏng của nàng, tham lam hôn lên đôi môi hồng nhuận của thánh nữ Bách Hoa Tông.

Khi nụ hôn vừa dứt, hắn không khỏi thắc mắc:

"Miệng nàng có mùi kỳ lạ thật, rất chi là kích thích."

Yên Nhược Tuyết kinh ngạc, đỏ mặt lấp liếm:

"Đó là quả của Dương Căn Thụ ngàn năm, nhờ nó mà thiếp mạnh hơn rất nhiều."

Nàng không thể nói rằng đó là mùi dương vật của Diễm Dương được, Lạc Nam mà biết sẽ không yêu thương nàng nữa, mà Yên Nhược Tuyết không hề muốn vậy, nàng vừa muốn phu quân, vừa thèm khát con cặc của chủ nhân.

Cơ thể nõn nà của Yên Nhược Tuyết hiện ra sau lớp váy rách, đầy vết bầm tím lan tràn khiến cho Lạc Nam càng thêm thương xót, hắn cúi người, hôn lên các vết thương của nàng, hiển nhiên là do nàng luyện tập vất vả vô cùng, mới dày vò cơ thể của nàng đến như vậy.

"Ngực nàng lớn quá, núm vú cũng to hơn trước đây!"

Lạc Nam không hề giấu sự tò mò, vừa nắn bóp đôi gò bồng vừa nói.

"Ngực thiếp to, là vì nương theo sở thích của chàng."

Hắn nghe vậy thích chí lắm, thê tử của hắn nghe lời đến như vậy cơ mà, liền rút dương vật thô to ra, nhắm đến âm hộ của Yên Nhược Tuyết, đâm mạnh hết cỡ vào sâu bên trong.

Một tiếc "Phốc" vang lên, âm đạo của nàng dễ dàng tiếp nhận toàn bộ căn dương vật của Lạc Nam, hắn vừa nắn bóp vú nàng, vừa dò hỏi:

"Hình như âm đạo nàng rộng hơn trước?"

"Âm đạo thiếp rộng là để dễ dàng tiếp nhận dương vật của chàng."

"Vậy còn tại sao dâm thủy nàng lại đặc quánh như vậy?"

"Là vì thiếp nhớ chàng muốn chết!"

Yên Nhược Tuyết đối đáp vô cùng trôi chảy, đèn đã tắt, trời hoàn toàn tối, Lạc Nam không phát hiện được thứ dâm thủy kia kỳ thực là tinh dịch của kẻ khác, vẫn cữ nghĩ nàng thủy chung sắt son với mình. Điều này khiến hắn càng thêm yêu thích nàng hơn, nâng niu nàng hơn nữa.

...

Trong lúc chủ nhân của Linh Giới châu đang hoan lạc, thành viên Diễm gia rốt cục tụ hội đầy đủ, chính là tỷ muội Diễm Hồng Liên và hai người Diễm Dương, Diễm Nhật.

Thấy chủ nhân, hai nữ nhân lập tức quỳ xuống, đồng thanh nói:

"Hồng Liên, Điệp Tình ra mắt Diễm Dương chủ nhân."

"Tốt, đứng lên, theo đúng kế hoạch, chúng ta sẽ thu các nữ nhân kia về tay, trước hết sẽ thu phục ai trước? Các ngươi chọn đi."

Diễm Dương nhẹ nhàng ra lệnh, việc huấn luyện đám người này sẽ cần tới tỷ muội Diễm Hồng Liên ra tay giảm bớt sự cảnh giác, như vậy mới có thể dễ bề hành động hơn. Mục tiêu cũng phải dựa trên sự suy đoán của hai vị mỹ nữ này.

Diễm Điệp Tình lấy ra một chiếc lọ ngọc, hai tay dâng lên trên trán, đầu nàng vẫn cúi sát đất, nói:

"Đây là một giọt tinh huyết của Lạc Nam, chủ nhân có thể dùng để hóa thân thành hắn. Bạch Tố Mai thường dựa trên khế ước để xác định đối phương có phải là hắn hay không, nếu như có thể làm nhiễu cảm nhận của nàng, nàng chính là vật nằm trong túi của ngài."

Diễm Dương đưa tay bắt lấy bình ngọc kia, nhìn xuyên quan nó chỉ thấy một chất lỏng đỏ au, rực rỡ vô cùng. Hắn đưa tay lên, một chiếc phù lục màu hoàng kim xuất hiện trên tay hắn, trên đó là chằng chịt những phù văn đủ loại hình thù, ẩn chứa một tri thức thâm sâu khó lường.

Diễm Dương mở nắp bình ngọc, nhỏ lên mặt phù chú một giọt máu đỏ. Lập tức, chiếc phù sáng lên, từng phù văn tham lam nuốt lấy năng lượng trên giọt máu của Lạc Nam.

Một ngọn lửa bùng cháy nuốt trọn chiếc phù lục, khí tức của Diễm Dương liền thay đổi nhanh chóng, từ vè tả mị ban đầu trở thành một con người hoàn toàn khác. Có phần khí khái, hào sảng hơn rất nhiều, xen lẫn đó là phong phạm của một cao thủ, sự tự tin, kiên cường bất khuất đặc trưng của Lạc Nam.

Diễm Hồng Liên và Diễm Điệp Tình cảm nhận được khí thế khác thường, ngẩng đầu lên nhìn rõ hơn sự thay đổi ấy. Trước mặt các nàng vẫn là vẻ mặt của Diễm Dương nhưng khí tức toàn thân hắn đã hoàn toàn thay đổi, chỉ thông qua cảm nhận thì không khác gì so với Lạc Nam cả.

"Giả Khí Phù quả nhiên có hiệu lực, chưa thành tiên chưa thể phân biệt được thật giả..."

Diễm Dương lẩm bẩm, tay đưa lên xoa mặt của mình. Từng tiếng lách cách vang lên, chỉ thoáng chốc hắn đã biến toàn bộ khuôn mặt mình thành Lạc Nam, ngay cả chiều cao, vóc dáng cũng thay đổi để trở lên tương đồng.

"Đi, đến nơi của tiểu xà tinh kia..."

Diễm Dương ra lệnh, hắn lấy ra Ẩn Thân phù, bao phủ cả hắn và Diễm Nhật vào trong. Bề ngoài chỉ nhìn thấy tỷ muội Diễm gia đang quỳ mà không thể hay biết rằng bên cạnh còn có hai kẻ xâm nhập xa lạ.

Diễm Hồng Liên nghe lệnh, dắt tay muội muội hướng đến cung điện mà Bạch Tố Mai đang đả tọa tu luyện, dẫn đường cho chủ nhân nhà nàng.

...

Nơi cung điện của Bạch Tố Mai, một trong những địa điểm lộng lẫy nhất trong các tòa cung điện của Linh Giới châu, chìm trong sự tĩnh lặng. Giữa gian phòng chính, Bạch Tố Mai, trong bộ váy lụa trắng muốt, ngồi xếp bằng trên nệm hương, cố gắng nhập định. Nhưng tâm trí nàng lại không yên, khế ước linh hồn giữa nàng và chủ nhân cứ rung lên khe khẽ, mang theo cảm giác yêu thương quen thuộc nhưng lại có chút gì đó... xa cách, như bị một lớp sương mờ che phủ.

"Chủ nhân đang vận công sao?" Nàng thầm nghĩ, không hề nghi ngờ.

Đúng lúc này, một giọng nói dịu dàng vang lên ngoài cửa:

"Bạch tỷ, muội và tỷ tỷ có thể vào không?"

Là Diễm Điệp Tình. Bạch Tố Mai vui vẻ ra mở cửa, thấy hai tỷ muội Diễm gia đứng đó, nàng niềm nở mời vào. Cả ba vừa ngồi xuống, không gian chợt dao động, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện.

"Phu quân!" Bạch Tố Mai mừng rỡ reo lên.

Lạc Nam đứng đó, mỉm cười dịu dàng, khí tức hệt như trong trí nhớ nàng. Nàng vội lao vào lòng hắn, nhưng cảm giác xa cách mơ hồ từ khế ước vẫn còn đó. Thấy nàng khựng lại, Diễm Hồng Liên vội giải thích, giọng đầy ẩn ý:

"Bạch tỷ đừng lo, phu quân vừa vận công quá độ với Nhược Tuyết tỷ, tiêu hao không ít nên khí tức có chút hỗn loạn thôi."

Nghe đến "vận công quá độ", hai má Bạch Tố Mai lập tức đỏ bừng. Lời giải thích này hoàn toàn hợp lý, xua tan đi sự nghi ngờ cuối cùng trong lòng nàng. Nàng vùi đầu vào lồng ngực rắn chắc của "Lạc Nam", hít hà mùi hương nam tính quen thuộc.

Bạch Mai Cung, sau khi hai tỷ muội Diễm gia rời đi, không khí trở nên tĩnh lặng đến ngột ngạt. Bạch Tố Mai, với trái tim đập rộn ràng, nằm trong lồng ngực nam nhân mà nàng yêu mến nhất. Nhưng Diễm Dương, trong lốt người nàng yêu nhất, giơ tay ra ngăn lại, hắn đẩy vai nàng, mắt nhìn sâu vào đôi mị nhãn của tiểu xà tinh, ánh mắt nghiêm nghị đến lạ.

"Tố Mai, ta có chuyện quan trọng muốn nói với nàng."

Giọng hắn trầm ấm nhưng ẩn chứa một sức nặng khiến nàng bất giác đứng im. Hắn ra hiệu cho nàng ngồi xuống, rồi bắt đầu màn kịch của mình.

"Hai năm qua, tu vi của nàng tiến bộ, nhưng ta nhận ra tâm cảnh của nàng vẫn còn thiếu sót. Nàng quá dựa dẫm vào ta, vào khế ước của chúng ta. Điều này sẽ là chướng ngại lớn trên con đường tu luyện sau này."

Bạch Tố Mai lắng nghe, trái tim có chút hụt hẫng nhưng cũng cảm thấy hắn nói rất có lý.

"Vì vậy, để có thể hoàn hảo vượt qua được khảo hạch chiến lực tiếp theo..."

Hắn tiếp tục, ánh mắt nhìn thẳng vào nàng, đầy "quan tâm" và "trách nhiệm".

"Ta đã tìm ra một phương pháp đặc huấn, một cách để rèn luyện tinh thần và ý chí của nàng. Trong 10 ngày tới, ta sẽ đích thân huấn luyện nàng. Nhưng để đạt hiệu quả cao nhất, có một điều kiện tiên quyết."

"Là gì vậy phu quân?" Nàng ngước nhìn hắn, ánh mắt trong veo đầy tin tưởng.

Diễm Dương mỉm cười, một nụ cười mà hắn đã luyện tập để giống Lạc Nam nhất.

"Nàng phải hoàn toàn từ bỏ sức mạnh của mình. Hãy tự phong bế tu vi, trở về làm một phàm nhân trong 10 ngày. Chỉ khi đó, ý chí của nàng mới được mài giũa một cách tinh thuần nhất."

Phong bế tu vi? Đó là một việc cực kỳ nguy hiểm. Nhưng lời nói lại phát ra từ người nàng tin tưởng tuyệt đối. Nàng nhìn sâu vào mắt hắn, cố tìm một chút do dự, nhưng chỉ thấy sự kiên định.

"Chàng làm vậy cũng là vì muốn tốt cho mình..." Nàng tự nhủ.

"Vâng, thiếp tin tưởng chàng."

Bạch Tố Mai gật đầu, không một chút nghi ngờ. Nàng ngồi xếp bằng, vận chuyển linh lực theo một pháp quyết đặc thù, từ từ khóa chặt đan điền. Linh khí trong cơ thể dần lắng xuống, sức mạnh của một Nguyên Anh kỳ từ từ tan biến, trả lại cho nàng cơ thể yếu đuối, mỏng manh của một phàm nhân.

Khi nàng mở mắt ra, cảm giác yếu đuối và bất an lần đầu tiên ập đến, nhưng nhìn thấy "Lạc Nam" đang mỉm cười hài lòng, nàng lại cảm thấy an tâm.

"Tốt lắm," giọng hắn đột nhiên trở nên lạnh lùng, uy nghiêm.

"Buổi huấn luyện bắt đầu. Lệnh đầu tiên: cởi đồ."

Nàng sững người. Giọng điệu này, mệnh lệnh này... quá xa lạ. Nhưng cơ thể đã mất hết tu vi khiến nàng không có lấy một tia sức mạnh để phản kháng. Nàng run rẩy, cởi từng lớp y phục trong sự bối rối.

"Quỳ xuống."

Nàng ngoan ngoãn quỳ xuống sàn đá lạnh lẽo. Cơ thể phàm nhân cảm nhận rõ sự lạnh giá, khiến da thịt nàng nổi lên từng đợt da gà.

Đúng lúc này, Diễm Nhật hiện hình. Bạch Tố Mai kinh hoàng hét lên:

"Phu quân, có kẻ đột nhập!"

"Đó là bài huấn luyện thứ hai," "Lạc Nam" lạnh lùng nói, chỉ tay về phía Diễm Nhật.

"Hắn là một phần của buổi huấn luyện. Giờ, ta ra lệnh cho ngươi, dùng miệng của ngươi để thể hiện sự phục tùng tuyệt đối. Hầu hạ hắn."

Cả thế giới của Bạch Tố Mai sụp đổ. Từng mảnh vỡ của niềm tin, của tình yêu, của lòng tự tôn vỡ tan thành tro bụi trước mệnh lệnh tàn khốc của người đàn ông mà nàng yêu thương nhất. Hầu hạ một nam nhân khác? Ngay trước mặt phu quân? Theo lệnh của chính ngài?

Nước mắt nàng trào ra như mưa, lăn dài trên gò má trắng nõn, nóng hổi và đầy tuyệt vọng. Cơ thể phàm nhân yếu đuối của nàng run lên bần bật, không phải vì lạnh, mà vì sự kinh hoàng và phản bội đang xé nát linh hồn nàng.

"Không... phu quân... tại sao...?"

Giọng nàng lạc đi, vỡ vụn, mỗi chữ thốt ra là một nhát dao tự đâm vào tim. Nàng nhìn hắn, ánh mắt trong veo giờ đây ngập tràn sự cầu xin và hoang mang tột độ.

"Đây là rèn luyện ý chí," giọng "Lạc Nam" lạnh như băng, không một chút cảm xúc, không một tia thương xót. Hắn đứng đó, uy nghiêm như một vị thần phán quyết, mỗi lời nói là một phán quyết không thể chối từ.

"Vứt bỏ thể diện, vứt bỏ tự tôn, đó mới là cảnh giới cao nhất của tâm cảnh. Ngươi không làm được, tức là ngươi không tin ta. Ngươi đang cãi lệnh ta."

Câu nói cuối cùng, "Ngươi đang cãi lệnh ta", như một nhát búa tạ vô hình nện thẳng vào sâu thẳm linh hồn nàng. Bản năng nô lệ, sự phục tùng tuyệt đối với chủ nhân, thứ đã ăn sâu vào máu thịt từ khi khế ước được lập, giờ đây trỗi dậy mạnh mẽ, nghiền nát mọi sự kháng cự mong manh. Tình yêu có thể bị tổn thương, lòng tự tôn có thể bị vùi dập, nhưng mệnh lệnh của chủ nhân... là tuyệt đối.

Nàng nức nở, cơ thể mềm nhũn ra, mất hết sức lực. Nàng không còn lựa chọn. Nàng vừa khóc, vừa lết cơ thể yếu đuối, trần truồng của mình trên sàn đá lạnh lẽo, tiến về phía Diễm Nhật. Mỗi tấc di chuyển là một sự sỉ nhục, mỗi cái trượt của da thịt trên nền đá là một vết cắt vào linh hồn. Diễm Nhật đứng đó, khoanh tay, dương vật to lớn, thô ráp đã cương cứng, sừng sững như một ngọn núi nhục nhã mà nàng buộc phải chinh phục.

Đây là thử thách của chủ nhân, nàng phải vượt qua. Nàng tự nhủ trong tuyệt vọng. Nàng bò đến dưới háng Diễm Nhật, ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên. Mùi xạ hương nam tính xa lạ, nồng nặc và đầy tính xâm lược xộc vào mũi, khiến dạ dày nàng quặn lên, cảm giác buồn nôn dâng đến tận cổ họng. Nàng nhắm nghiền mắt, không dám nhìn vào thứ ghê tởm trước mặt. Nước mắt vẫn không ngừng chảy, ướt đẫm cả khuôn mặt.

Với một tiếng nấc nghẹn ngào, nàng đưa đôi môi run rẩy của mình chạm vào đầu khấc nóng hổi, thô ráp của hắn. Một luồng điện ghê tởm chạy dọc sống lưng. Nàng rùng mình, nhưng mệnh lệnh của "chủ nhân" còn lớn hơn tất cả. Nàng hé miệng, ngậm lấy nó, vụng về và đầy nước mắt.

Đầu lưỡi nàng theo bản năng rụt lại, không muốn chạm vào thứ dơ bẩn không phải của phu quân. Thấy vậy, "Lạc Nam" bước tới, giọng nói của hắn như một lời thôi miên, thì thầm bên tai nàng:

"Tốt lắm, Tố Mai. Thấy không, ngươi làm được mà. Đây chỉ là một bài kiểm tra thôi. Hãy cho ta thấy lòng trung thành của ngươi. Liếm nó đi, dùng lưỡi của ngươi. Cho ta thấy ngươi yêu ta đến mức nào, sẵn sàng làm mọi thứ vì ta."

Lời nói của hắn, vừa là mệnh lệnh, vừa là sự khích lệ độc địa, đánh thẳng vào điểm yếu của nàng. Nàng yêu hắn, nàng muốn làm hắn hài lòng. Nàng ngừng khóc, đôi mắt đỏ hoe mở ra, nhìn vào Diễm Dương. Với sự quyết tâm của một kẻ tử vì đạo, nàng bắt đầu dùng lưỡi, vụng về liếm láp quanh đầu khấc.

"Aah... Mẹ nó..." Diễm Nhật không kìm được rên lên một tiếng trầm đục. Hắn nắm lấy tóc nàng, bàn tay thô ráp ghì chặt. "Mút mạnh lên, con điếm!"

Được "chủ nhân" cổ vũ, được kẻ lạ mặt ra lệnh, Bạch Tố Mai không còn suy nghĩ nữa. Nàng bắt đầu mút, nhiệt tình hơn, sâu hơn. Cái miệng nhỏ nhắn, nơi mà Lạc Nam thật còn chưa bao giờ dám khám phá, giờ đây đang bao bọc lấy dương vật của một kẻ khác. Nước bọt hòa lẫn với dịch nhờn từ đầu khấc, tạo ra những âm thanh "chụt chụt" dâm mỹ, vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng.

Diễm Dương mỉm cười hài lòng. Hắn tiến tới, quỳ xuống trước mặt nàng, lấy ra chiếc Vòng Cổ Nô Lệ. Hắn nhẹ nhàng đeo nó vào chiếc cổ trắng ngần, thon thả của nàng. Da thuộc lạnh lẽo chạm vào da thịt nóng hổi khiến nàng giật mình, nhưng hắn đã thì thầm, giọng nói như ác quỷ gieo rắc lời nguyền:

"Đây là minh chứng cho lòng trung thành của ngươi. Ta đã khắc tên ta lên đó. Giờ đây, ngươi hoàn toàn thuộc về ta."

Chiếc vòng siết lại, như một lời tuyên bố chủ quyền không thể chối cãi.

Cảm nhận được sự khuất phục hoàn toàn của nàng, Diễm Nhật không còn kiên nhẫn. Hắn gầm lên, hai tay giữ chặt đầu nàng, hông bắt đầu thúc mạnh. Dương vật của hắn ra vào miệng nàng, mỗi cú thúc như muốn xuyên qua cổ họng. Bạch Tố Mai bị động đón nhận, nước mắt và nước bọt chảy thành dòng, làm ướt cả cằm và cổ, chảy xuống chiếc vòng nô lệ mới tinh.

"Ực... ực..." Nàng cố nuốt, nhưng không thể.

"Sắp ra rồi... con điếm... há mồm ra!" Diễm Nhật gầm lên.

Hắn thúc mạnh lần cuối, rồi một dòng tinh dịch nóng bỏng, đặc quánh và tanh nồng phun thẳng vào sâu trong cổ họng nàng. Luồng chất lỏng sền sệt tràn ngập khoang miệng, lấp đầy khí quản.

"Ọe... khụ... khụ..."

Nàng ho sặc sụa, cơ thể co giật, cố nôn ra thứ chất lỏng kinh tởm đó. Nhưng một bàn tay rắn chắc đã giữ chặt cằm nàng, ép miệng nàng ngậm lại.

"Nuốt hết." Giọng "Lạc Nam" vang lên, lạnh lùng và tàn nhẫn.

"Một nô lệ không được phép lãng phí phần thưởng của chủ nhân."

Bạch Tố Mai trợn tròn mắt nhìn hắn, trong ánh mắt ngập tràn sự cầu xin. Nhưng hắn chỉ lắc đầu, ngón tay cái miết nhẹ lên cổ họng nàng, như một hành động thúc giục.

Nàng nức nở, nước mắt lại trào ra. Trong sự nhục nhã tột cùng, nàng nhắm mắt, cố gắng nuốt xuống. Từng ngụm, từng ngụm, thứ chất lỏng của kẻ lạ mặt trôi qua cổ họng, mang theo vị tanh tưởi và cảm giác ghê tởm, đốt cháy ruột gan nàng.

Khi ngụm cuối cùng được nuốt xuống, nàng gục xuống sàn, cơ thể rũ rượi. Bức tường phòng ngự đầu tiên, bức tường của sự trong sạch và lòng tự tôn, đã hoàn toàn sụp đổ trong sự tuyệt vọng và khuất phục. Nàng đã làm theo mệnh lệnh, một mệnh lệnh không thể tưởng tượng, và nàng đã làm được. Một cảm giác trống rỗng và một tia khoái cảm bệnh hoạn đến từ sự phục tùng len lỏi vào tâm trí nàng. Nàng đã chứng tỏ lòng trung thành của mình.

Nhưng nàng không biết, đây chỉ là khởi đầu.

Suốt cả ngày hôm đấy, Bạch Tố Mai học được cách buông bỏ nhân cách của mình, quỳ gối phục vụ cho hai kẻ xâm nhập. Nàng dùng miệng càng lúc càng thuần thục, Lạc Nam yêu quý nàng không bắt ép nàng phải bú cho hắn nhưng hai người Diễm Dương thì khác, giờ đây hắn là chủ nhân "Lạc Nam" của nàng, dù có hạ lệnh kỳ quái đến như nào đi chăng nữa thì Bạch Tố Mai cũng không hề phản kháng.

Trải qua một đêm kịch chiến, cuối cùng nàng cũng được Diễm Dương cho phép nghỉ ngơi. Sau khi phong bế tu vi, Bạch Tố Mai rất yếu ớt, nếu không may chơi hỏng mất thì quả thực rất lãng phí. Một người có tinh thần tiết kiệm như Diễm Dương sẽ không thể mắc phải sai lầm này.

Nếu như Bạch Tố Mai là nhân loại thì Diễm Dương đã không mất công khống chế đến vậy, chỉ cần dựa vào nô ấn của Dục hỏa là dễ dàng biến kẻ đó thành nô lệ tình dục. Nhưng bản thể của nàng là xà tinh, tức là Yêu tộc lại nằm ngoài sự kiểm soát của Dục hỏa, hắn đành phải tiến hành huấn luyện tiểu yêu này đến nơi đến chốn dù thực sự quá mức mất thời gian.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #18#ntr