Tin Tưởng 2
Chương 2
Mặt trời lên cao, ánh nắng vàng hoe tinh nghịch chiếu lên gương mặt cậu khiến cậu bừng tĩnh.
Người đã bỏ đi từ sớm, giường trống, người vắng...tất cả lại trở lại dáng vẻ buồn tẻ lạnh lẽo vốn có của nó.
Mặc dù rất lo lắng tình trạng của hắn, nhưng cậu không thể quên những lời Hồng Cường nói, vẫn đứng từ đằng xa, lặng lẽ nhìn.
Nhìn thấy Hồng Cường được cô gái nọ đưa đi, cậu thở phào một hơi, nhưng nước mắt cứ rơi...rơi thật nhiều. Cô ấy mặc váy ngắn, áo sơ mi dài tay, tóc xoăn phủ hai bên gương mặt nhỏ nhắn, tinh xảo. Rất đáng yêu trẻ đẹp, đứng cạnh hắn khác nào cô công chúa đi bên vị vương tử ôn nhu xinh đẹp. Ấy mới là cô bé lọ lem, còn cậu? Cậu là nam, một thằng con trai tầm thường, không những thế còn ngốc nghếch kém thông minh, nghèo hèn không nhà cửa, không tiền bạc, không có khả năng tự lo cho bản thân, chỉ biết mang lại phiền phức cho hắn, càng nghĩ trái tim càng thắt lại, đau như bị nghiền nát. Một lúc lâu sau, cậu lắc mạnh đầu, tiếp tục tự an ủi bản thân. Dù những lời nguỵ biện ấy đã rất nát, đã không còn tác dụng nữa.
Bạch Hồng Cường , em không chán ghét anh phải không? Em chỉ là...chỉ là có công việc cần giải quyết trong công ty. Cho nên...cho nên em bỏ đi... Cho nên em nhờ người phụ nữ khác...hôm qua em còn gọi tên anh, anh còn hôn em...sao có thể phản bội anh chứ? Phải không?
Từ hôm đó, cho đến một tháng sau, Hồng Cường lại thường đi sớm về trễ, gặp mặt cũng chẳng nói gì nhiều, hầu như đều là cậu rụt rè hỏi hỏi, hắn nên trả lời liền trả lời, quả thật không quá mặn nồng cũng không quá nhạt nhẽo.
Có lẽ hắn không biết, mỗi khi đến lúc hắn phải đi rồi cậu mới âm thầm tiến theo phía sau. Chẳng biết để làm cái gì, sẽ thay đổi được cái gì, cậu chỉ biết mình nhớ Hồng Cường, nhớ đến hỏng mất, không còn tâm trí để làm gì khác, mỗi ngày mòn mỏi nhìn vào cổng công ty, nhìn Hồng Cường lại từ cổng đi vào, cùng những người phụ nữ khác nhau.
Bây giờ và lúc trước có gì khác nhau? Vẫn là nhìn hắn cùng người khác, vẫn là một mình cô đơn gặm nhắm nỗi đau từ trong sâu thẳm đáy tim...
Có chứ! Hắn và cậu cho tới bây giờ đã từng hôn nhau, có quan hệ xác thịt, "cùng" sống trong một mái nhà, cùng ngủ chung giường, em còn cùng cậu vài câu nói chuyện phiếm, em từng có lần hỏi cậu dự định sau này...
Thật lòng mà nói, cậu vẫn muốn nhiều hơn thế nữa. Nhưng cậu biết, một kẻ bất hạnh như cậu muốn càng nhiều thứ chỉ càng khó nắm bắt thêm nhiều thứ. Tỷ như muốn được cùng Hồng Cường trò chuyện, cùng ngồi uống ly cafe với đồng nghiệp, muốn kết giao một người bạn, muốn một lần hoà nhập với người bình thường...xa vời hơn thế, cậu muốn một bàn tay của mẹ và bờ vai của cha... Tất cả chỉ là hư ảo. Ngay cả một ánh mắt của Hồng Cường cậu cũng không thể có được.
Đã không thể rõ là mưa hay nước mắt, lem hết trên gương mặt tái nhợt trắng bệch của cậu. Suốt một tháng nhung nhớ người nọ, lại chỉ có thể đứng nơi trạm xe buýt, đợi cả ngày chỉ để có thể nhìn thấy hắn hai lần mỗi ngày. Từ chỗ này, nhìn hắn đi vào cùng một người phụ nữ, đi ra cùng một người phụ nữ.
A! Hắn "lại" nhìn thấy cậu!
Cậu cười sáng lạng lau nước mắt trên gương mặt tiều tụy lem luốc. Nhưng đến lúc lau xong người đã đi vào xe không nhìn lại.
"Hồng Cường ...Hồng Cường..." Cậu giơ tay lên vẫy một cái thều thào rất nhỏ, vừa sợ hắn không muốn nghe vừa muốn hắn nghe thấy. Luống cuống cả lên
Xe đi khuất, cậu liêu xiêu về đến nhà. Về cái nơi gọi là nhà ấy, cái nơi đã từ lâu lắm trở thành vắng lặng buồn tẻ.
Không đúng lắm, trước cửa nhà cậu có thêm một đôi guốc đỏ duyên dáng. Hôm nay nhà cậu có khách sao? Cậu nặng nề thở ra, vội vàng xoay đi trấn tĩnh chính mình.
Cho đến khi hình ảnh phía trước mờ nhạt, âm thanh xung quan u ám tan dần. Thần kinh cậu phản ứng chậm hơn người khác, cậu biết, cậu rất muốn mình có thể nhanh nhẹn thông minh như người bình thường, thế nhưng ngay lúc này đây, cậu mong sao bản thân càng trì độn càng tốt, để không cần một lần nữa nhìn hắn...
Có lẽ không...có lẽ cậu chỉ gặp ảo giác thôi?
Bạch Hồng Cường cùng nữ nhân ôm hôn vô cùng kịch liệt, có vẻ cuộc vui đang bắt đầu, hai người không ngừng thở dốc, say đắm bên tình nhân...không để ý đến cậu, hoàn toàn không nhìn thấy cậu.
Chết đứng tại chỗ mất một hồi hai chân tê dại phát đau cậu mới nhẹ nhàng khép cửa lại. Nước mắt không kiềm được, toàn thân run rẩy không ngừng.
Không giống lúc ấy mơ hồ nhìn thấy vết son trên cổ em, không giống lúc ấy mơ màng hư thật nghe tiếng em cùng người kia ân ái...không giống lúc đó trộm hôn em mà toàn thân run rẩy. Anh nhìn thấy, Anh nghe thấy...Anh chứng kiến em ngoại tình! Đã xem rất nhiều phim truyện ai đó nhìn người mình yêu ái ân cùng kẻ khác, thật thống khổ thật đau đớn..thế nhưng chân thực cảm nhận mới nhận ra...cảm giác ấy đau đớn thống khổ hơn tưởng tượng gấp vạn lần tỷ lần.
Vội vàng lao ra ngoài, mới hay trời đã đổ mưa từ bao giờ, cơn mưa nặng hạt lạnh lẽo như băng tuyết mùa đông...
Cậu đang mơ,Hồng Cường vẫn còn yêu cậu thì sao có thể cùng người phụ nữ kia...? Không! Cậu sẽ không tin.
Đó là tất cả cậu có thể nghĩ trong lúc này...
Tim, đã quá đau đớn, cậu không thể tiếp tục đối diện với cái gọi là vận mệnh, suốt thời gian hơn 20 mấy năm cuộc đời, chưa bao giờ cậu bi quan đến như vậy. Cho dù chịu bao nhiu uất ức ở nhà trẻ, cho dù bị bạn bè bắt nạt, cho dù đói lạnh không nơi trở về...
Đôi khi nghĩ mình đang mơ, sự thật sẽ không còn đáng sợ và khó chấp nhận nữa, chỉ cần thức dậy, tất cả sẽ bị phủ định lại, cũng giống những giấc mơ tươi đẹp của cậu vậy. Phải không?
Từng hạt mưa như bọc thép lạnh đánh thẳng vào mặt, vào lòng, buộc cậu phải tỉnh táo. Nhưng cậu càng muốn tĩnh lại càng bị trầm mê trong ác mộng.
Hồng Cường, em vì sao cùng cô gái kia? Hồng Cường, vì sao đối với em anh không hề để ý. Hồng Cường, em vì sao nói yêu anh?
Cậu gào khóc trong cơn mưa xối xả. Cơn mưa như nhảy múa xung quanh cậu, không ngừng ào ào cuộn xoáy giữa không gian u ám lạnh lẽo hoà cùng với những giọt nước mắt nóng hổi. Cậu chỉ muốn cứ như vậy khóc cho hết nước mắt, muốn khóc đến ngất đi, ngủ quên và tiếp tục mơ thật đẹp!
Tránh xa cơn ác mộng này, bước vào thế giới tươi đẹp của chúng ta. Tiếp tục nắm tay Hồng Cường, ôm lấy Hồng, ôm Hồng Cường cùng em vui vẻ ăn bữa cơm, nói chuyện xem phim với em, làm nũng với em, không, chắc em sẽ không thích mình làm nũng, cùng em nấu một bữa cơm gia đình, có được không?
Mưa tạnh, cậu cũng ngừng khóc. Là do cơn mưa đã dứt hay do tâm đã héo? Lúc này đây cậu không thấy đau lòng như lúc ban nãy, cả cơ thể ướt sũng cũng không còn mệt mỏi.
Chẳng biết đi đâu, chẳng biết về đâu, vô thức đi đến công viên.
Công viên, nơi này thật ra cũng không đáng sợ như cậu nghĩ. Lúc mới chào đời, đã nằm ở nơi này oa oa khóc. Lúc bố mẹ nuôi trả về cô nhi viện, cũng là ở nơi này thở dài áy náy nói xin lỗi. Và tại chỗ này, cậu lần đầu tiên tiếp xúc với Hồng Cường, mặc dù chỉ với tư cách một người giao quà còn bạn gái lúc ấy của Hồng Cường là người nhận.
ngồi lên một cái ghế Hồng Cường vẫn hay ngồi khi trước. Suy nghĩ bâng khuân một lúc lâu. Chợt có cảm giác như vừa trút bỏ cái gì đó nặng nề lắm. Thoải mái? Ừ thoải mái...đến nỗi đầu óc rỗng tuếch.
Mãi đến khi nhớ ra mình chưa nấu bữa chiều, cậu giật mình đứng dậy.
Cậu chạy về nhà, bước chân vô lực như có ai đó kéo cậu lại, quật ngã cậu từ phía sau, cậu lại đứng lên, lết về phía trước. Đoạn đường sau mưa chưa xuất hiện ánh nắng, không bóng người, không hơi ấm, gió lạnh hơn, cậu trơ trọi cô độc hơn nữa trên đường về căn nhà của cậu...và hắn.
Cả người lem luốc khó coi, gương mặt tái nhợt ướt đẫm, nhưng môi nở nụ cười an tâm khi nhìn thấy hắn.
Cười khẽ, cậu gọi.
"Cường!"
Hồng Cường ngồi trong phòng khách, thân trên không mặc áo, thân dưới phong phanh cái quần lót, gương mặt vô cảm hút thuốc lá, đôi mắt không tiêu cự nhìn xa xăm, khiến cho cậu ngỡ rằng mình đang nhìn bức tranh nghệ thuật thật xinh đẹp...nếu khắp nơi không bị đập đổ bừa bãi lộn xộn!
Cậu ngẩn người không dám bước tiếp. Sợ rằng hình ảnh của hắn 'lại' biến mất khi cậu cố chạm vào. Biết bao lần như thế, cậu hiểu mình chỉ có thể đứng nhìn, dùng ánh mắt cảm nhận sự tồn tại của Hồng Cường.
Chợt hắn hỏi.
"Về rồi?" Thanh âm bình bình ổn ổn, không một tia cảm xúc.
"Ừm..." Cậu đáp vội, xong lại chẳng biết phải nói thêm gì.
"Sao lại ướt thành như vậy?"
Hồng Cường thoáng cau mày.
"A? Là do...do sơ ý...bị..."
Lấp vấp một hồi, Hồng Cường thở một tiếng không kiên nhẫn, lại nói tiếp.
"Thay đồ xong tôi nói với cậu một vài chuyện, mau đi đi!"
Cậu không nói gì thêm, vội vội vàng vàng thay ra bộ quần áo dơ bẩn. Cố gắng thật nhanh để thu thập xong quần áo, sửa sang lại bản thân, em đợi lâu nhất định sẽ giận.
Hy vọng càng nhiều, thất vọng càng nhiều, đau lòng càng sâu đậm. Vốn nghĩ hắn sẽ nói gì đó giải thích chuyện hắn đã làm. Rằng hắn chỉ tịch mịch, rằng nữ nhân ấy câu dẫn hắn, hoặc hắn làm vậy vì công việc. Cậu bóp chặt trái tim, nghĩ mình có thể chấp nhận bất kì lý do gì hắn đưa ra, chỉ cần hắn giải thích. Trên môi cậu luôn treo một nụ cười, có lẽ nhìn thấy cậu cười hắn sẽ rất vui. Cậu cũng không hay biết, nụ cười gượng gạo yếu ớt ấy trên gương mặt tái nhợt xanh xao, chỉ khiến cho người nhìn càng đau, càng thương cảm buồn bã.
Ngồi lên sofa, cậu ậm ờ nhận lấy cốc nước ấm từ hắn. Chờ đợi hắn lên tiếng.
"Cậu dọn ra ngoài ở đi, tìm căn nhà nào đó tùy ý cậu thích, tôi sẽ chi tiền cho cậu."
"..." Ngơ ngẩng nhìn hắn.
"Tôi và cậu vốn đâu thường xuyên cùng một chỗ, cậu ở đây sẽ khiến "người khác" hiểu lầm tôi là đồng tính luyến ái."
"..." Nước mắt lại vô thức chảy dài bên má, thấm vào khoé miệng.
"Cậu không dọn đi cũng được, tôi có thuê một căn hộ khác, sau này cũng không về lại căn này. Coi như đền bù cho cậu!"
"..." Mày nhăn lại, môi chợt run rẩy, nghĩ muốn nói gì đó ngăn hắn lại.
"... Tôi và cậu...chia tay đi!"
Hắn thốt ra câu ấy, rồi im lặng quay mặt ra cửa sổ, dường như vô tình không muốn nhìn cậu. Cũng dường như né tránh?
Cậu cắn môi, lại cố nặn ra nụ cười xấu đến méo mó.
"Hồng Cường em đùa phải không? Anh như thế nào lại nghe ảo giác rồi?"
Cậu vội lau nước mắt và cười gượng, tự nhủ rằng những gì mình nghe thấy đều không hề có thật, có lẽ cơ thể mệt mỏi sẽ dễ sinh ra ảo giác đi, tai cậu ù ù như bị trống giã đầu. Đau không tả xiết.
"Không đùa đâu. Tôi sớm đã có bạn gái. Cậu chẳng lẽ không thấy không biết? Cậu bị bệnh thiểu năng à?" Hắn đạm nhạt nói. Mơ hồ có chút do dự.
Không ổn! Không ổn! Không ổn! Bệnh ảo giác của cậu ngày càng nặng! Chắc phải sớm một chút tìm bác sĩ thôi...
"Không! Không phải. Cường, đó là ảo giác. Em biết không? Anh thích em của những ngày nắng, ấm áp dịu dàng hơn sự lãnh tĩnh tẻ nhạt ngày mưa. Nào, đi dạo nhé! Thời tiết thật đẹp!"
Sợ cái gì đó sẽ lộ ra, sợ bản thân sẽ ngã khụy khi nhận ra sự thật đã đoán chắc từ trước. Quang Đức kéo tay Hồng Cường, đi mấy bước, chao đảo suýt ngã mấy lần, mới đi được hai ba mét, chợt nhìn ra ngoài thất thần nói.
"Trời lại mưa rồi..."
"Đúng! Không thể đi dạo đâu, cậu buông tay ra..." Hắn giật tay lại vội vã chạy đi lên lầu.
Ngay thời khắc này đầu óc cậu chỉ có một ý niệm duy nhất: phải giữ Hồng Cường!
Lấy hết dũng khí hơn 20 năm, ôm lấy hắn từ đằng sau, cậu run run nói.
"Cường đừng đi! Anh yêu em, em không cần...vì anh mà từ chối người khác, anh sẽ chấp nhận mọi lí do, chấp nhận mọi việc em làm...sẽ không chán ghét...anh yêu em, không phải yêu cần phải tha thứ và bao dung sao? Nếu anh có chỗ nào không tốt, chỉ cần em nói một tiếng anb sẽ sửa. Chính vì anh không được tốt...chính vì...anh hiểu mình rất may mắn, anb sẽ vì em sửa đổi để càng xứng đáng... Hồng Cường anh yêu em, em cũng yêu anh thì tại sao phải..." Cậu gần như nức nở.
Đúng vậy, cậu không ngốc, không phải không nhận ra, chỉ là...sự thật đối với cậu quá đáng sợ.
5 tuổi bị bố mẹ nuôi bỏ lại ở công viên. Cậu không trách móc họ, cũng không hề bi quan khổ sở về cuộc đời của mình, chỉ là có chút tủi thân, lẽ nào...thượng đế vẫn chưa nhìn thấy cậu.
Lưu lạc khắp nơi gần một tháng trời, chịu mọi sự khinh miệt ức hiếp của người khác.
Sau đó được sư cô nhận nuôi, cậu sống trong cô nhi viện có chỗ ăn chỗ ngủ thật tốt, thế nhưng chỉ một năm sau viện bị phá dỡ xây khu công nghiệp.
Lại lưu lạc thêm một năm, cùng những đứa trẻ khác kiếm sống ngoài đường. Sống vất vưỡng như một kẻ ăn mày! Thế nhưng cậu cũng chưa từng oán hận cuộc đời, bi phẫn gì đó không khiến cậu thoải mái sống tốt, chi bằng cứ vui vẻ miểm cười, biết đâu ai đó nhìn thấy có thể yêu thích thương xót cho, giúp mình có một bữa no bụng...
Cho đến năm 6 tuổi, cậu mới thật sự an ổn cuộc sống đầy gian nan của mình.
Được nhận nuôi trong cô nhi viện do bố của Hồng Cường xây. Cậu được đi học, được vui đùa như bao đứa trẻ khác. Cậu đã thầm mang ơn ông ấy, ghi lòng tạc dạ rằng, ông chính là cha mình! nhưng chưa kịp trả ơn, cậu hay tin ông đã bị tai nạn qua đời!
Bàng hoàng rất lâu rất lâu, thậm chí cậu đã khóc, trốn trong một góc và rơi lệ, lúc ấy, cậu sắp vào đại học.
Những đứa trẻ đã trưởng thành sẽ phải rời cô nhi viện tự lo cuộc sống, cậu cũng vậy.
Rời khỏi cô nhi viện, cuộc sống bấp bênh vô cùng. Cậu làm việc nhiều hơn người khác, bán mạng để kiếm tiền chi trả học phí, ở khu nhà trọ tồi tàn cũ kĩ. Có lúc ăn chẳng đủ no, áo không đủ ấm. Không có thời gian giao lưu bạn bè, càng đừng nói thời gian chặm sóc bản thân!
Trong lúc ấy, cậu phát hiện Bạch Hồng Cường thật ra là con trai của người đã cứu vớt cậu. Cảm giác mừng rỡ như tìm thấy lối đi trong đêm tối, cậu lại liều mạng làm việc, phải đủ tư cách vào công ty Hồng Cường, cậu mới có cơ hội báo đáp công đức của bọn họ ban cho mình.
Cậu bất giác tâm niệm cái tên Bạch Hồng Cường, rồi yêu hắn, rồi chờ đợi, rồi được đảp trả, và rồi...
Hắn bảo cậu, chia tay đi.
Chia tay hắn, cậu biết phải làm gì đây?
Thà rằng cậu không tin, chỉ cần không tin, nó sẽ không là sự thật, sẽ chẳng còn đau lòng.
"...Tôi chưa từng yêu cậu! Cậu không hiểu sao? Ngốc nghếch!"
Hai tay buông lõng. Nước mắt nghẹn lại trên khoé mắt, tim ngừng đập mất vài giây, thân thể lẫn tâm can dường như đã chết.
Cậu sẽ không níu giữ một người xa lạ...không yêu cậu. Kẻ lạnh lùng vô tâm, không yêu cậu.
Bởi vì đó không phái là Hồng Cường 'luôn' yêu cậu!
Trơ mắt nhìn hắn gạt cậu sang một bên và lên lầu.
Trơ mắt nhìn hắn bỏ đi.
Trơ mắt nhìn đồ đạc vỡ nát lộn xộn trên bàn.
Mảnh vỡ thủy tinh rơi trên đất, chậu hoa cậu mua về, mỗi ngày đều dùng nó cắm hoa hái từ vườn hoa trong khuôn viên. Có lần Hồng Cường ngồi ngắm nó rất lâu, lơ đãng kiểm cười, cậu cho rằng, đó hẳn là cười với cậu. Nó vỡ rồi.
Giấc mộng đã vỡ, hay lại đang mơ?
Cậu không biết, cậu không biết gì nữa cả.
Tâm, đau đớn, vì cái chậu bị vỡ, hay vì cái gì?
Hay bởi vì, món đồ cậu vẫn luôn tâm niệm trân trọng vì hắn, hắn đã đập vỡ không thương tiếc, thẳng tay vô tình...
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Iu mấy bạn đọc truyện của tớ v:3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro