Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

8

"Anxiety
Keep on trying me"

———————

Sau trận làm tình điên cuồng, Tawan ôm Orm ra từ bồn tắm mới phát hiện đã gần nửa đêm.

Cô chu đáo đem bộ đồ mới chuẩn bị trên giường mặc cho Orm đã ngủ thiếp đi, rồi lại đi lấy máy sấy tóc hong khô mái tóc ướt sũng của nàng

Tawan cầm tuýp thuốc tiêu sưng trên tay, vỗ nhẹ mông Orm

"Xoay người lại. Tôi bôi thuốc cho em."

Orm cảm thấy đau nhức nơi tiểu huyệt, nhếch cái miệng nhỏ lầm bầm gì gì đó, có vẻ chưa tỉnh hẳn.

Tawan bất đắc dĩ phải lật nàng lại, bàn tay dính thuốc mỡ đưa xuống bí huyệt sưng tấy, mị thịt căng tràn nhìn rõ rệt tơ máu.

Cảm giác đau rát, lành lạnh khiến Orm choàng tỉnh.

Gương mặt Tawan phóng đại trước mắt nàng, chuyện xấu hổ lúc nãy đánh nàng tỉnh táo.

Mặt Orm thoáng tái nhợt, vung chân muốn đi, liền bị cơn đau như xé toạc hạ thể hành hạ đến hít khí.

Tawan nhận ra cảm xúc khác thường của Orm, cố gắng bôi thuốc thật mau rồi kéo quần nàng lên, tay với tới bên bàn tắt đèn thật nhanh.

Ngay lập tức căn phòng rộng lớn tối đen như mực. Orm chỉ có thể ngửi được mùi thơm sang trọng của ga giường nàng nằm, ngoài ra đều không cảm nhận được gì.

Tawan nhẹ nhàng đặt máy sấy tóc qua một bên, nằm xuống ôm Orm vào lòng, vùi đầu vào cổ nàng, tham lam hít lấy mùi thơm nhàn nhạt trên cơ thể người mà cô yêu.

Giọng cô khàn khàn, đặc biệt gợi cảm trong màn đêm tĩnh mịch.

" Những chuyện hôm nay...khó chấp nhận được thì cứ quên đi. Lỗi là ở tôi, em không liên quan."

Nghĩ nghĩ lại hôn lên vành tai của người trong lòng.

" Là tôi ép em, là tôi bẩn, em không bẩn, đừng ghét bỏ chính mình."

Bàn tay cô lần mò đến bàn tay tinh tế của Orm, chậm rãi vuốt ve như đang thưởng thức một món bảo vật.

"Tôi không biết cái tên đã cùng em là ai... nhưng tôi đoán em cũng không nguyện ý. Cho nên, tôi cũng sẽ không bỏ cuộc, tôi muốn bảo vệ em, nên xin em... đừng giấu tôi chuyện gì hết."

Orm há miệng ra như muốn nói điều gì đó, nhưng liền thôi, nàng nhắm mắt lại, nghe rõ tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực ấm áp của Tawan, nội tâm rối bời.

Tawan và LingLing Kwong khác nhau sao?

Không có câu trả lời nào xác đáng cả.

Tawan ôm trọn Orm trong lòng, nhẹ giọng thầm thì.

"Em không biết tôi yêu em nhiều như thế nào đâu, tiểu tâm can."

Cô không biết Orm nằm cuộn tròn trong lòng cô... lặng lẽ khóc.

***

"Hừm! Đi như thế không nói với em một câu."- Ira bĩu môi, khoanh tay đứng chờ trước nhà. LingLing Kwong cười cười không nói, đáy mắt lại phủ một tầng sương.

Orm đêm qua không về nhà, cả cô và Ira đều không ngờ. Ira đành gọi điện cho chị gái, nhưng gọi mấy lần đều không được, mãi gần đến nửa đêm thì mới có một người bắt máy, nói là bạn của Orm mời cô ta ở nhà chơi một đêm. LingLing Kwong nghe lời năn nỉ của bạn gái, đành ở bên cạnh cô một đêm, LingLing Kwong ngủ ở sô pha, đôi mắt cứ dán về cửa.

Ira nói rất kỳ lạ, chưa nghe chị gái có bạn bè thân thiết như vậy bao giờ. Hơn nữa, nếu là có hẹn thì chị cô sẽ cho cô biết trước.

...

LingLing Kwong híp mắt nhìn người phụ nữ đang ở phía sau Orm như muốn bảo hộ nàng

Ira kéo tay chị hai, nhẹ giọng trách cứ.

"Tại sao không nói với em trước một tiếng."

Orm cúi đầu, để em gái phiền giọng rầy la, hông có chút đau mỏi mà run lên.

LingLing Kwong tinh mắt nhìn thấy thể trạng của nàng, ánh mắt lãnh đạm hướng Tawan "chào hỏi".

"Đêm qua Orm ở với cô?"

Tawan không mặn mà với LingLing Kwong lắm, bèn tùy tiện đáp. " Phải."

Ira bây giờ mới nhớ tới còn có sự hiện diện của người trước mặt, khách sáo chào hỏi.

"Chị là bạn của chị hai tôi?"

Tawan hơi gật đầu." Tôi là học viên của cô ấy, đêm qua mời cô ấy tới nhà là muốn bàn chút chuyện về mỹ thuật."

Ira "à" một tiếng, trò chuyện vài ba câu rồi xách chị hai đang ủ rũ vào trong nhà.

Trước khi đi, Tawan còn hướng Orm, dịu dàng tạm biệt, ánh mắt tha thiết đến nỗi LingLing Kwong không nhìn ra mới là đồ ngu.

Cô xoay người nhìn Ira đỡ Orm vào trong nhà.

"Sao chị đi khập khiễngthế?"

"..."

"Bong gân sao? Có phải là con nít đâu chứ."

"..."

"Vào trong nhà, liền giúp chị bóp rượu thuốc, được chưa?"

"..."

"Cười một cái với em nào...cô Orm.."

"..."

LingLing Kwong cười lạnh, thấp giọng mắng một tiếng không để Ira nghe thấy.

"Đồ điếm."

***

Người phụ nữ tức giận, vung tay tát ả đàn bà một cái thật mạnh khiến cô ta ngã ra đất gào khóc.

Ingfa rung rung ngón tay, mắt đỏ ngầu mắng.

" Rốt cuộc cô trông con kiểu gì mà để nó đi mất?"

Chinda ôm mặt vừa khóc vừa la.

"Chị đánh tôi! Thế mà chị còn dám đánh tôi! Con là của riêng mình chị sao? Nó cũng là con tôi vậy! Nó mất tích cũng đâu phải lỗi tại tôi... nó bảo nó đi tìm người dì yêu quý gì của nó kia ấy chứ!"

Ingfa điên tiết, giận tím mặt, nắm tóc cô ta gằn giọng.

" Cô còn nói. Có ai làm mẹ như cô không? Bỏ con của mình ở nhà đi đánh bạc, cô ở nhà rảnh rỗi làm gì? Sao không trông con đi? Còn đổ lỗi cho một đứa nhỏ chưa hiểu chuyện...cô...cô..."

Hai đứa nhỏ nép người vào cánh cửa sợ hãi khóc thét lên khi thấy Ingfa đánh mẹ chúng.

Gia đình ồn ào như vậy không khỏi khiến mấy người hàng xóm tò mò bu lại chỉ trò, bàn tán.

Một người đàn bà rẽ đám đông chạy đến can ngăn Ingfa đánh vợ.

"Ingfa, chuyện gì từ từ nói, đừng làm hai đứa nhỏ sợ."

Ingfa thở dồn dập, cơn giận nghẹn ngay ngực, nhìn hai đứa con co rúm lại vì sợ nên đành buông tay, Chinda vội vàng lùi về một góc nhà, trốn tránh Ingfa.

Ingfa nghiến răng, chỉ vào mặt cô ta.

" Nếu con gái tôi mà có chuyện gì... cô không xong với tôi đâu đấy!"

Mắng xong, Ingfa quay qua người đàn bà.

"Dì Chan, dì giúp con trông hộ hai đứa nhỏ, con sẽ đi tìm Nuna về."

Người đàn bà phúc hậu gật đầu, dắt tay hai bé trai còn run run, dặn dò cô.

"Đi đường cẩn thận, hai đứa nhỏ cứ để dì trông, con đi đi."

Ingfa hậm hực đi rồi, dì Chan lập tức xua tay giải tán đám đông.

"Có cái gì hay đâu mà xem? Về hết, về hết đi."

Đợi người đi hết rồi, bà mới lạnh mắt liếc Chinda đang làu bàu chửi Ingfa.

"Sống tới từng tuổi này rồi mới lần đầu gặp được cái loại làm vợ, làm mẹ vô trách nhiệm như cô đấy."

Nói đoạn, Dì Chan cúi xuống dỗ dành hai đứa nhỏ.

"Bà cho hai đứa kẹo nhé, không khóc nữa. Mama hai đứa sẽ tìm được chị Nuna sớm thôi."

Dì Chan dẫn hai đứa nhỏ đi bỏ mặc Chinda đang xuýt xoa gương mặt bị tát sưng đỏ.

Cô ta ôm mặt, thấp giọng rủa.

" Đồ quỷ nhỏ đó... đáng ghét y như nhau".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro