
Chương 30: Rốt cuộc là bị làm sao vậy?
【 Trời ơi...... Thật đáng sợ!】
【Ngỗng Tử, con làm sao vậy Ngỗng Tử, con đừng như vậy mà, ma ma sợ hãi QAQ】
【Ác linh lui tán! Làn đạn hộ thể!】
【Run bần bật, cảm giác như Mạnh Trạch Châu giống như bị linh hồn bám vào người , a a a a a a, căn bản không dám nhìn.】
【 Các tỷ muôi, tôi từ Hot search qua, nghe nói đây là chuyện tình kiếp trước kiếp này, câu chuyện tình yêu lâm li bi đát, vừa mới vào thiếu chút nữa bị hù chết.】
【Rốt cuộc ai là kẻ lừa đảo!】
Công ty Lăng Bằng tìm thủy quân rất nhanh, tích cực lăng xê trên tiêu đề.
Đội ngũ marketing của Lăng Bằng đã nhanh chóng tạo ra một video ngắn chuyên nghiệp, kết hợp những lời nói của anh ta trong phòng quan sát với các cảnh quay từ bộ phim dân quốc trước đó. Video được lan truyền rộng rãi trên nhiều nền tảng mạng xã hội với các hashtag thịnh hành.
Trong phim, hai nhân vật chính yêu nhau sâu đậm nhưng phải chịu cái chết bi thảm. Ngoài đời, Lăng Bằng nhìn Mạnh Trạch Châu trong trò chơi và bày tỏ mong muốn tiếp tục mối duyên tiền kiếp.
Video chuyển cảnh sang Mạnh Trạch Châu mặc trang phục hỷ phục, ngồi chờ đợi. Tiếp theo là hình ảnh đám cưới trong mơ của hai nhân vật trong phim, kèm theo lời thuyết minh của Lăng Bằng:
"Anh ấy vẫn chưa quên."
Hiệu ứng hình ảnh lung linh cùng với nhạc nền lãng mạn đã khiến nhiều người hâm mộ trên mạng xã hội tin sái cổ vào câu chuyện tình yêu này. Họ cảm thấy Lăng Bằng là một chàng trai tuyệt vời, vừa đẹp trai lại vừa có tài, chung tình và không hề sến súa. Số lượng người theo dõi trên tài khoản mạng xã hội của anh ta tăng vọt.
Tuy nhiên, khi người hâm mộ tìm đến buổi phát sóng trực tiếp của chương trình, họ không thấy đám cưới đẹp như mơ mà lại chứng kiến cảnh một kẻ biến thái muốn bắt vợ mình để đổi lấy thuốc phiện.
Trong phòng quan sát, Lăng Bằng không thể giấu nổi sự thất vọng và tức giận. Anh ta không hiểu sao kịch bản lại khác với những gì mình được biết. Thay vì một câu chuyện tình yêu cảm động, Mạnh Trạch Châu lại trở nên độc ác và điên cuồng.
Làn đạn cũng bắt đầu phản công.
【???】
【Rốt cuộc tôi là ai, đây là đâu?】
【Ha ha ha ha ha, cảm giác là trước tiên thao tác cho rằng mình ổn, kết quả là vẫn muốn kiếm fame.】
【Cười chết tôi, người nào đó lại dán lấy Mạnh Trạch Châu hút máu, lại là ra vẻ rất hiểu Mạnh Trạch Châu thích diễn gì , cho rằng anh ấy chỉ diễn quý công tử thâm tình , cái này là trợn tròn mắt nói dối đi.】
【Nói thật, tôi là Fans của Mạnh Mạnh , tôi cũng phải trợn tròn mắt, hắc hóa giống như quỷ nhập thân vậy , kỹ thuật diễn quá đỉnh!】
Phòng phát sóng trực tiếp chuyên qua Quyền Hữu Nhi, phong cách làn đạn giống như tự hình thành một tiểu thế giới.
【 Vợ tôi quá thảm!】
【 Cô ấy thực sự rất sợ bóng tối.】
【 Tôi cũng người sợ bóng tối , chính là kiểu ngủ cũng không dám tắt đèn ấy.】
Trên đường nhỏ đen nhánh, cô run bần bật một mình đi về phía trước, cũng không biết con đường này dài mấy mét.
Bỗng nhiên phía sau có một bóng dáng chui ra định tiến về phía trước Quyền Hữu Nhi, hơn nữa còn động đậy một cách kỳ lạ.
"Sao...... Làm sao bây giờ?" Thanh âm Quyền Hữu Nhi run rẩy, " Đừng có lại đây, không được ......"
Lời Nói còn chưa dứt lời, cô liền lập tức cúi đầu chạy thụt mạng về phía trước.
Ánh đèn pin tối tăm tán loạn, hơn nữa chân cô cũng có chút mềm, chạy không được vài bước đã bị một khối đá vụn trên mặt đất vướng ngã.
Đầu gối hình như bị trầy da, có hơi đau, nhưng càng đáng sợ hơn là cái bóng dáng kia, đã càng ngày càng gần, hoàn toàn che đậy Quyền Hữu Nhi.
Nước mắt không chịu khống chế trào ra , cô thậm chí ngừng hô hấp, run rẩy không dám phản kháng.
Bỗng Một đôi tay ấm áp vịn ở bả vai cô,
" Đang tính tìm cô......"
Nhiễm Thời thở hổn hển, " Cô chạy cái gì?"
"Ô......" Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Quyền Hữu Nhi uông một tiếng khóc ra tới, "Tôi còn tưởng rằng...... Còn tưởng rằng...... Làm tôi sợ muốn chết."
Nhiễm Thời nâng cô từ trên mặt đất dậy , sau đó chỉ có thể lại lần nữa luống cuống tay chân nhìn cô khóc.
Cũng may Quyền Hữu Nhi còn nhớ rõ phải làm nhiệm vụ , rất nhanh nhịn lại, dùng ống tay áo tùy tiện sờ soạng lau hai dòng nước mắt,
" Cậu tìm tôi làm gì?"
"Làm nhiệm vụ." Nhiễm Thời đem giấy bán vợ tìm được ở phía trước cho cô xem.
"Tôi tìm được cái này, cô xem."
Quyền Hữu Nhi nhanh chóng nhìn qua chữ trên giấy.
"Cho nên, vai ác là Mạnh Trạch Châu?"
Nhiễm Thời gật gật đầu.
Quyền Hữu Nhi đem tờ giấy cất đi, đang chuẩn bị lôi kéo Nhiễm Thời cùng nhau đi, có người thì thêm can đảm, tốt xấu gì cũng là một người đàn ông.
Kết quả không biết từ nơi nào nhảy ra hai cái NPC của tổ tiết mục, trực tiếp từ phía sau nắm lấy cánh tay Nhiễm Thời.
"Các người muốn làm gì?" Nhiễm Thời một bên giãy giụa, một bên bị kéo đi,
"Buông tôi ra, các người muốn làm gì?"
Âm máy móc lại lần nữa vang lên,
"Chúc mừng người chơi Nhiễm Thời hoàn thành nhiệm vụ giới hạn khi 'cần thiết nói ra bí mật', hiện tại bật mí thân phận người chơi Nhiễm Thời, quang, mật báo viên."
"Xin người chơi Quyền Hữu Nhi một mình hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng 'lần này'."
Tai nghe vang lên tiếng nhắc nhở nhiệm vụ , Quyền Hữu Nhi hung hăng mà hít sâu rất nhiều lần.
"Làm, lần này nhất định phải làm!"
Sau khi điều chỉnh lại trạng thái,cô nhặt chiếc đèn pin Nhiễm Thời đánh rơi trên mặt đất lên, tiếp tục đi về phía trước, lần này bước chân rất vừng vàng .
Mạnh Trạch Châu ở khắp nơi trong sân lục soát ra không ít đồ vật, kiếm gỗ đào, giấy vàng vẽ bùa, thậm chí còn có một bó dây thừng.
Đồ vật trên càng nhiều, thần sắc của anh liền càng điên cuồng.
Trước cửa căn phòng cuối cùng, Mạnh Trạch Châu nhìn bóng người phản chiếu qua tấm bình phong. Anh ta chỉnh lại chiếc mũ ,đẩy gọng kính, quẹt que diêm châm điếu thuốc kẹp giữa môi.
Khói thuốc lượn lờ len lỏi qua khe cửa. Sau một hồi, anh ta đẩy cửa bước vào, nhìn bóng người đang ngồi giữa giường.
Người đó mặc bộ trang phục Tú Hòa dài che kín chân, đầu đội khăn voan nửa hồng nửa trắng, che khuất nửa khuôn mặt, chỉ để lộ chiếc mũi cao thanh tú và đôi môi đỏ mọng.
Người đó ngồi ngoan ngoãn bên mép giường, hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, giọng nói trầm khàn vang lên:
"Phu quân, chàng đã đến rồi."
Mạnh Trạch Châu giơ điếu thuốc, nhả khói về phía người kia, rồi chậm rãi tiến đến mép giường.
Đôi mắt sau lớp voan đột ngột mở to, tròng mắt đen kịt không thấy lòng trắng, nốt ruồi đỏ dưới mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị:
"Ngươi không sợ ta sao?"
"Sợ?" Mạnh Trạch Châu cúi đầu cười khẩy.
"Ta có gì phải sợ ngươi?"
Anh ta ngẩng đầu, ánh mắt dán chặt vào bóng người trên giường, như một thợ săn nhìn con mồi đã nằm trong tay:
"Lần trước dùng ngươi, ta chỉ đổi được hai mươi mấy đồng bạc và hai hộp cao Phúc Thọ."
"Chút đó thì đủ hút được mấy ngày?"
"Lần này khác rồi, ngươi biết không?" Mạnh Trạch Châu tiến sát đến giường, vén vạt áo dài, ngồi xuống cạnh người kia.
Anh ta tựa đầu vào vai người đó, giọng nói lạnh lẽo:
"Ta sẽ cho ngươi hít thuốc phiện trước, dùng bùa phong bế thất khiếu, rồi đâm kiếm gỗ đào vào tim ngươi, ta sẽ có được linh hồn ngươi."
"Lúc đó, muốn đổi bao nhiêu thuốc phiện cũng được."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro