Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

86


Nono và Yến Yến cùng nhau ăn đồ ăn~

Vui vẻ~

Lâm Văn Yến nhớ lúc trưa hai anh em đi ăn ở nhà hàng, vậy mà tiểu bảo bối cũng không vui sướng đến mức này.

Chẳng lẽ vì món này do chính tay anh làm nên hương vị đặc biệt ngon hơn sao?

Anh cẩn thận nếm thử.

Cũng bình thường thôi, cũng chỉ là vị ngon tuyệt đối mà thôi~

Trên mặt Lâm Văn Yến bất giác nở nụ cười, vui vẻ~

Nhu Nhu lén lút quan sát.

Yến Yến cười lên trông đáng yêu quá đi~

Ngón tay nhỏ xíu chọc một cái——

Nụ cười của Lâm Văn Yến cứng đờ, anh cúi mắt nhìn xuống, phát hiện một ngón tay bé xíu đang chọc vào má mình.

Anh nghiêm túc ra vẻ hung dữ: "Làm gì thế? Nono đánh lén anh! Hư lắm!"

Lần này đến lượt Nhu Nhu cười tươi rạng rỡ, bé rút tay về tiếp tục ăn viên bạch tuộc nhỏ, vặn vẹo vặn vẹo~

【Hu hu hu hai bé cưng~ đáng yêu quá đi mất~】

【Yến Yến mà làm nũng thì cũng dễ thương ghê á! Đã hoàn toàn quên mất lúc anh ấy chụp tạp chí có phong cách gì luôn rồi = =】

【Tách biệt ra là được nè, Yến Yến trong giới giải trí là một người làm việc chuyên nghiệp, còn khi về nhà thì là Yến Yến đáng yêu, phát cuồng bán manh tùy thích, ha ha!】

Bốn viên bạch tuộc nhỏ, mỗi người hai viên.

Khi sắp ăn xong, một bóng người đột nhiên lặng lẽ xuất hiện.

Lâm Văn Yến giật nảy mình, theo bản năng tựa vai về phía tiểu Nhu Nhu bên cạnh, kinh ngạc nhìn người quản lý siêu thị.

Quản lý siêu thị nở một nụ cười đầy ẩn ý, chỉ vào quầy hàng bên kia, giọng điệu cực kỳ thân thiện, thậm chí còn cố ý làm nũng: "Ừm, bên tôi còn có một quầy sushi, ngài có muốn dẫn em bé qua thử không?"

Nhu Nhu & Yến Yến: (⊙o⊙)...

Quản lý đối diện với ánh mắt ngây thơ y hệt nhau của hai vị khách lớn nhỏ, tiếp tục hết lòng đề cử: "Cơm mới nấu, vừa mới ra nồi, dùng loại gạo sushi chính hiệu nhé. Hơn nữa có nhiều nguyên liệu hơn bên quầy bạch tuộc nhỏ nữa!"

Lâm Văn Yến quay đầu, cùng tiểu bảo bối mắt to trừng mắt nhỏ.

"Muốn ăn sushi anh làm không? Hả?"

Anh chọc chọc vào cánh tay nhỏ, bờ vai nhỏ, cả cơ thể nhỏ của bé, "Muốn không nào? Muốn không nào?"

Nhu Nhu cũng duỗi ngón tay nhỏ ra chọc chọc anh, đáng yêu "ưm ưm ưm~~".

Sau đó nghiêng người nhào vào lòng anh.

Quản lý siêu thị dẫn họ đến quầy sushi, quả nhiên nguyên liệu đều được chuẩn bị đầy đủ.

Đầu bếp quầy sushi còn làm mặt đáng yêu chào hỏi Nhu Nhu.

Xung quanh có vài khách vừa tan làm đi siêu thị, thấy Lâm Văn Yến và Nhu Nhu, ai cũng muốn tiến lên chào hỏi, nhưng lại thấy có máy quay, sợ ảnh hưởng đến họ nên chỉ đứng từ xa quan sát.

Lần này là làm sushi.

Cách làm hoàn toàn khác bạch tuộc nhỏ.

Nhu Nhu quan sát thật gần, lau sạch tay xong còn đeo găng tay bé xíu, phụ trách rắc ruốc thịt và đặt các nguyên liệu lên lớp cơm trắng do Yến Yến dàn ra.

Lâm Văn Yến cẩn thận cuộn sushi, sau đó cắt thành từng miếng nhỏ.

Lúc ăn, anh cầm một miếng nhỏ đưa đến bên miệng bé, "Thế nào? Sushi có ngon không? So với bạch tuộc nhỏ thì thích cái nào hơn?"

Nhu Nhu nhét đầy sushi trong miệng, "ưm" một tiếng rồi ngã vào lòng anh, tay chân cùng lúc ôm chặt lấy anh.

Lâm Văn Yến ôm bé, xoa xoa: "Làm gì mà ngon đến mức này? Cố tình làm anh vui đúng không?"

Anh cũng tự ăn một miếng.

Nhu Nhu cười ngọt ngào, không nói gì.

Nhân lúc Yến Yến đưa tay lấy sushi, bé rướn cổ lên, đôi má tròn trịa chính xác gối lên khuỷu tay anh.

Nhu Nhu nhỏ xinh, đáng yêu hết sức.

Lâm Văn Yến cố nhịn không bế bé lên mà phát cuồng, duy trì tư thế này để bé tựa vào, đổi tay cầm sushi lên ăn.

Trong lòng ghét bỏ: ...Hừ!

Chỉ biết bán manh thôi!

Nếu bán manh có tác dụng, vậy còn cần cảnh sát làm gì nữa chứ!

Nhu Nhu chớp chớp đôi mắt long lanh nhìn anh: Yến Yến~~~~~

Muốn mang Yến Yến về nhà giấu đi, may thật nhiều quần áo mới cho Yến Yến!

Ừm, nếu ba không đồng ý thì sao bây giờ?

Nhu Nhu nhíu mày, đôi mắt cún con cụp xuống, nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ nhỏ trên tay trầm tư, rồi lại liếc nhìn những miếng sushi tròn trịa.

Nếu ba được ăn món ngon do Yến Yến làm, nhất định sẽ không từ chối đâu nhỉ?

Bên cạnh đầu Nhu Nhu, xuất hiện một bong bóng ảo tưởng, bên trong là đủ loại hình ảnh Yến Yến bận rộn nấu ăn trong bếp.

Nhưng nếu làm nhiều quá, Yến Yến sẽ rất mệt đó.

Bé con gãi tai, trông có vẻ buồn rầu.

Cuối cùng, Nhu Nhu uể oải rúc vào khuỷu tay anh.

Vẫn là để Nono bảo bối đến nhà Yến Yến thôi.

Còn ba ấy hả...

Có thể mỗi ngày dùng đồng hồ nhỏ gọi điện cho ba.

Ừm! Chính là như thế đó!

Lâm Văn Yến thấy tiểu bảo bối trong lòng một lúc thì làm mặt này, một lúc lại đổi sang mặt khác, tự đắm chìm trong suy nghĩ.

Anh cố ý hỏi: "Ưm ưm? Có phải giấu bí mật nhỏ không chịu nói với anh không?"

Nhu Nhu lập tức phồng má.

Cái thân hình mềm mềm nhỏ xíu nghiêng qua một cái, ngoan ngoãn dính vào lòng anh.

Lâm Văn Yến: ...Alo, 110* à? Ở đây có một bé con cố tình bán manh, mau đến bắt đi, bắt đi!

(*) 110: Số điện thoại cảnh sát ở Trung Quốc.

Chương 28

Sau khi ăn xong, Lâm Văn Yến nghĩ tiện thể mua luôn thực phẩm cho ngày mai, bèn bế Nhu Nhu đi tìm một chiếc xe đẩy siêu thị.

Anh định đặt nhóc con ngồi phía trước xe đẩy, nhưng một ngón tay nhỏ xíu chặn ngay thanh kim loại.

Trông có vẻ không vui thì phải?

Lâm Văn Yến ôm nhóc con lại:
"Hửm? Muốn anh bế mãi sao? Nhưng mà anh còn phải lấy đồ nữa, không tiện đâu nhé?"

Nhu Nhu ngoan ngoãn gật đầu, rồi quay sang nắm lấy thanh ngang bên kia, ra hiệu muốn ngồi ngược lại.

Lâm Văn Yến chiều theo ý bé, đặt nhóc con vào xe đẩy, tiện thể xoa nhẹ cái đầu nhỏ mềm mềm:
"Coi chừng chóng mặt đấy nhé!"

Nhu Nhu khẽ đung đưa đôi chân nhỏ lơ lửng, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy Yến Yến suốt luôn!

Lâm Văn Yến nhận ra, khẽ hừ một tiếng ~

Cái nhóc ranh này, đúng là nhiều tâm tư ghê!

Anh lựa trái chọn phải, chất đầy xe đẩy, mua cho Nhu Nhu thật nhiều đồ ăn vặt.

Khi đi ngang khu bánh kẹo, siêu thị đang có chương trình khuyến mãi.

Lâm Văn Yến bắt gặp ánh mắt của Nhu Nhu đang chăm chú nhìn vào một chú gấu bông nhỏ mặc quần yếm – quà tặng kèm khi mua đủ số lượng.

Thế là anh không nói không rằng, lấy luôn một hộp thật to.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro