85
Khán giả đang thắc mắc, tại sao trong một sự kiện thiện nguyện đơn giản, phần thưởng mà Tiểu Mạt bốc trúng lại là một suất ăn sang trọng ở nhà hàng Michelin?
Fan của Tiết Phi giải thích rằng, rõ ràng đây là một bất ngờ mà anh ấy chuẩn bị cho Tiểu Mạt.
Vì thế, họ còn đẩy một hashtag lên hot search: #NgườiAnhCưngEmNhấtShowbiz#, đồng thời tổng hợp hàng loạt video và bài viết ghi lại những khoảnh khắc Tạ Phi cưng chiều Tiểu Mạt kể từ khi chương trình phát sóng.
Các bình luận trong hashtag đều thể hiện sự ngưỡng mộ:
"Nếu anh trai tôi là Tiết Phi, chắc tôi sẽ vui sướng phát điên mất!"
"Giỏi tạo bất ngờ ghê, đúng là một người anh tuyệt vời~"
"Tôi cũng muốn ăn ở nhà hàng Michelin ba sao, hu hu, cho tôi đi với!"
Nhờ có sự dẫn dắt nhịp nhàng của fan và đội ngũ truyền thông, chủ đề "buổi tối sang chảnh tại nhà hàng Michelin" nhanh chóng lấn át vụ việc lùm xùm buổi sáng.
Nhà hàng này vốn là một thương hiệu cao cấp mới khai trương ở trong nước, ngay cả những influencer chuyên về ẩm thực cũng khó đặt được bàn. Do đó, chủ đề này càng thu hút sự quan tâm lớn trên các nền tảng mạng xã hội.
"Tiết Phi chắc phải đặt trước từ lâu rồi nhỉ? Nếu đây là sắp xếp đột xuất, vậy thì đúng là anh ấy có quan hệ không nhỏ đấy."
"Anh ấy vốn dĩ là thiếu gia siêu giàu mà, chuyện này cũng thường thôi?"
"Sáng vừa dính lùm xùm, chiều đã chơi chiêu này? Quá lộ liễu rồi."
"Dù sao cũng còn hơn ai đó chỉ dẫn trẻ con đi siêu thị!"
Siêu thị.
Nhu Nhu đang nằm sấp trên lưng anh trai, đôi mắt tròn xoe lấp lánh nhìn những kệ hàng đầy ắp. Một bàn tay nhỏ mềm mại của bé đặt lên tai anh, thỉnh thoảng lại nhéo nhéo, thích thú vô cùng.
Nono bé bỏng thích đi siêu thị cùng anh Yến!
Không sai chút nào!
Lâm Văn Yến trêu bé, cố tình quay đầu lại "há miệng gặm" ngón tay nhỏ.
Nhu Nhu cười khanh khách né tránh rồi lại đưa tay ra, vui vẻ chơi đùa với anh.
Siêu thị này là một chuỗi cửa hàng thực phẩm tươi sống mới nổi trong những năm gần đây.
Ở đây không chỉ có đầy đủ các loại rau củ, thịt cá tươi ngon, mà sau khi mua xong còn có thể mang đến các quầy chế biến, đặt món theo yêu cầu rồi ngồi ăn ngay tại chỗ.
Các quầy hàng trông giống như những gian hàng ẩm thực đường phố, cũng có chút phong cách của các quán ăn Nhật Bản nhỏ.
Bây giờ chưa đến giờ cơm, mười quầy mới chỉ mở được một nửa.
Trước đây, mỗi lần ghé qua đây mua đồ, Lâm Văn Yến đều vội vã, chưa từng để ý. Hôm nay có thời gian quan sát kỹ hơn, anh phát hiện chỗ này thật sự rất tiện lợi.
Anh nhẹ nhàng hỏi bé con đang nằm trên lưng mình:
"Nono? Em muốn ăn gì nào?"
Nhu Nhu đang ngẩng đầu quan sát một quầy hàng không xa.
Ở đó có những viên tròn tròn, vàng óng, không biết mùi vị ra sao?
Bé chọt chọt vào má anh trai để chỉ.
Lâm Văn Yến cõng bé đi tới, "Wow, takoyaki (bánh bạch tuộc) nha, mắt Nono tinh thật đấy."
Nhưng quầy hàng chưa có ai làm, chỉ có vài viên bánh mẫu đặt trên quầy.
Có hai loại, loại to có nguyên con bạch tuộc nhỏ đỏ trắng, loại nhỏ hơn chỉ có miếng bạch tuộc cắt sẵn.
Dù bánh đã nguội nhưng vẫn đủ sức hấp dẫn đối với một bé con ba tuổi.
Lâm Văn Yến nhìn Nhu Nhu, thấy bé con thích thú lắm, "Em muốn ăn không?"
Nhu Nhu chớp chớp mắt, nhưng không thấy ai đội mũ đầu bếp ở đó, có vẻ như không mua được rồi.
Bé buồn bã dụi đầu vào vai anh, hai tay ôm chặt lấy cổ anh mà cọ cọ~
Lâm Văn Yến nhìn quanh một lượt, "Có cách rồi!"
Trước khi bé kịp phản ứng, anh đã tìm được quản lý khu vực này để hỏi tình hình và đề xuất một ý tưởng:
"Cho tôi thuê dụng cụ làm bánh một lát được không ạ?"
Quản lý nhìn bé con tóc vàng ánh kim, gương mặt trắng trẻo xinh xắn đang ôm chặt anh trai, mỉm cười nói:
"Được chứ, bây giờ cũng chưa đông khách lắm. Tôi sẽ nhờ cô phụ trách quầy này mở bếp cho hai anh em. Cậu chỉ cần trả tiền như mua một suất bánh bình thường thôi."
"Cảm ơn anh!" Lâm Văn Yến cúi đầu cảm tạ.
Thế gian này vẫn còn nhiều người tốt lắm!
Khi quay lại quầy hàng, cô nhân viên đã lấy nguyên liệu từ tủ lạnh và hộp đựng ra giúp anh.
Nhu Nhu được đặt ngồi trên ghế, đôi mắt tròn xoe nhìn chăm chăm, không bỏ lỡ bất kỳ động tác nào của anh trai.
Làm takoyaki thực ra rất đơn giản, Lâm Văn Yến dù chưa từng thử nhưng cũng đã ăn vô số lần.
Nhưng hôm nay không giống mọi khi. Bé con của anh đang chăm chú dõi theo từng bước.
Khi anh đổ bột vào khuôn nướng, anh hỏi: "Anh có lợi hại không?"
Nhu Nhu ngoan ngoãn gật đầu.
Khi anh đặt những miếng bạch tuộc vào bột, anh hỏi: "Anh có giỏi không?"
Nhu Nhu gật đầu mạnh hơn, hai má phúng phính cũng rung nhẹ theo.
"Anh Yến siêu giỏi luôn~"
"Mẹ nó, chỉ là bỏ đồ vào thôi mà, hỏi cái gì mà hỏi!"
"Con trai chúng ta đúng là đỉnh cao của sự động viên tinh thần!"
"Trời ơi, tôi có thể nhận bảo bối Nhu Nhu về nuôi không?"
"Trời cao: Không."
Lâm Văn Yến cầm dụng cụ lật bánh, thêm một chút bột, theo hướng dẫn của cô nhân viên mà liên tục đảo tròn.
Cuối cùng, những nửa quả bóng bột thần kỳ lăn qua lăn lại, ghép lại thành những viên takoyaki tròn xoe.
Những miếng nhân bên trong được bọc kín hoàn hảo, bên ngoài giòn thơm.
Nhu Nhu tròn mắt ngạc nhiên.
Hóa ra mấy viên bánh nhỏ nhỏ tròn tròn này lại được làm ra như vậy sao?
Bé ngẩng lên nhìn anh trai bằng ánh mắt đầy sùng bái.
Lâm Văn Yến cho hai viên vào hộp nhỏ, rưới sốt, rắc cá bào lên.
Khi hộp bánh được đẩy đến trước mặt bé, những sợi cá bào vẫn còn nhẹ nhàng nhảy múa trên bánh.
Thật kỳ diệu.
Đợi bánh nguội bớt, Lâm Văn Yến xiên một viên, đưa tới trước mặt bé:
"Nono nếm thử đi nào, anh kiểm tra rồi, ăn được rồi đấy."
Anh không cho thêm hành lá vì biết bé bị dị ứng.
Nhu Nhu hít hít, nếm thử một chút lớp cá bào đang nhảy múa trên bánh.
Ưm~ ngon ghê!
Hai bàn tay nhỏ bé khẽ động đậy, bé vui đến mức muốn lắc lư trong lòng anh trai.
Sau đó, bé đặt viên bánh cắn dở xuống, xiên một viên khác, rồi đưa cho anh.
Thấy anh nhận lấy, bé con vui sướng đến mức ngay cả lông mày cũng khẽ nhảy lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro