Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C71

Hoa Manh nhất thời chưa hiểu Tịnh An đế có ý gì.

Lúc đầu nàng còn tưởng hắn đang nói đùa, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn liền biết hắn không hề nói đùa.

Vì đây không phải nói đùa nên Hoa Manh bắt đầu thắc mắc lời này của hắn rốt cuộc là có ý gì.

Thấy vẻ mặt nghi hoặc của Hoa Manh, Tịnh An đế suy nghĩ một lúc rồi giải thích: "Chuyện Phú Quý hôm qua đưa Ngụy Thanh Nam đến phủ Thuận Thiên không có che giấu. Ngụy Thanh Nam vừa mới đi vào, Ngụy gia đã vội vàng đến đón người."

Hoa Manh nghe Tịnh An Đế nói xong lập tức hiểu ra.

Ngụy Thanh Nam là thịt đầu tim của Nguỵ lão thái thái, nếu hắn bị giam ở phủ Thuận Thiên, Ngụy gia nhất định sẽ tìm cách đưa hắn ra.

Nhưng lần này hắn đắc tội nàng, Ngụy gia muốn đưa hắn ra khẳng định không dễ dàng.

Thuận Thiên phủ doãn không dám thả người nên người Ngụy gia đến cầu nàng cũng không có gì ngạc nhiên.

Nhưng tại sao lại là Ngụy Hằng?

Khi Hoa Manh cúi đầu suy nghĩ sâu xa, Tịnh An đế nói: "Ngụy Hằng có một thứ đệ chỉ kém hắn ba tháng, cố Ngụy lão gia rất sủng ái hắn. Năm đó lúc Ngụy lão thái thái sinh Nguỵ Hằng gặp khó khăn, bởi vì sinh hắn nên Ngụy lão thái thái bị hủy hoại không thể có thêm con. Còn di nương của thứ đệ kia sau này sinh được một trai hai gái."

"Khi Ngụy lão thái gia biết mình sắp qua đời liền đích thân làm chủ phân gia cho các con trai. Trưởng tử theo luật được thừa kế 70% tài sản của gia đình, 30% còn lại vốn nên được thừa kế bởi đích thứ tử. Nhưng Ngụy lão thái gia lại giao 30% tài sản cho hai người con vợ lẽ với lý do Ngụy Hằng lấy công chúa. Ngay cả tài sản riêng cũng trực tiếp cho hai đứa con vợ lẽ."

Lời nói của Tịnh An đế có vẻ hơi đột ngột, nhưng nếu nghĩ kỹ là có thể hiểu ý hắn.

Khi Nguỵ lão thái thái mang thai Ngụy Hằng, phu quân bị tiểu thiếp câu dẫn, sau này phân gia còn bị con trai của vợ lẽ lấy đi nhiều như vậy.

Nguỵ lão phu nhân sẽ không cho rằng đây là lỗi của mình, trưởng tử thừa kế phần lớn tài sản của gia đình cũng không sai, nên người bị giận chó đánh mèo chắc chắn là Ngụy Hành.

"Ngụy Thanh Nam phạm phải lần này không lớn không nhỏ, nếu Manh Manh không muốn buông tha ta cũng có biện pháp."

Nói xong thấy Hoa Manh ngẩng đầu, Tịnh An đế nói tiếp: "Chỉ là theo trẫm thấy, nếu Ngụy Hằng ra mặt, tốt nhất là thu được chút lợi ích rồi thả hắn đi."

Tịnh An hoàng đế nói nhiều như vậy là lo Hoa Manh không hiểu được đạo lý trong đó.

Hoa Mạnh thoạt đầu không hiểu Tịnh An đế có ý gì, nhưng khi hắn nói mấy lời tiếp theo, nàng cẩn thận nghĩ đã hiểu ý hắn.

Ngụy Thanh Nam muốn cướp Tống Diệu Trân, đả thương Lư Trạch.

Lư gia chỉ là thương hộ nên không có cơ hội thắng Ngụy gia.

Cho nên cuối cùng chuyện này chỉ có thể trách Ngụy Thanh Nam muốn đánh mắng nàng.

Ngụy gia yêu cầu Ngụy Hằng ra mặt đơn giản vì Ngụy Hằng là phò mã của Việt Thư, dựa theo bối phận là anh rể của Tịnh An đế.

Tính toán như vậy, cháu trai Nguỵ Hằng chính là vãn bối của Hoa Manh, vãn bối không hiểu chuyện phạm sai lầm.

Hoa Manh lại không xảy ra tổn thất hơn nữa còn chưa sinh ra hoàng tử, Hoa gia vẫn yếu thế, đối mặt với Ngụy gia, để Ngụy Thanh Nam đi rồi lấy được lợi ích là lựa chọn tốt nhất.

Ngay lúc Hoa Manh đang suy nghĩ sau này nên đối mặt với Ngụy gia như thế nào, Tịnh An hoàng đế liền nắm lấy Hoa Manh, chậm rãi nói: "Trẫm biết nàng không vui, nhưng Manh Manh từ nhỏ đã đọc sách, hẳn cũng biết 'chiều con như giết con.' "

"Hiện tại trẫm đã sắp xếp một số chuyện, nhưng Ngụy gia hùng mạnh, tổ mẫu Ngụy Thanh Nam là tàn dư của Lang gia Vương thị..."

Tịnh An đế định nói tiếp nhưng Hoa Mạnh chủ động nắm tay ngắt lời hắn: "Cảnh Ninh, tâm ý của người thiếp hiểu."

Hoa Mạnh nói xong liền nghĩ đến những thế gia đại tộc liên hôn gắn bó sâu sắc mà thở dài trong lòng: "Có được chỗ tốt thiếp đã thoả mãn. Ngàn vạn không thể vì chuyện của thiếp mà chậm trễ Cảnh Ninh."

Tịnh An đế nghe vậy chỉ đưa tay ôm Hoa Mạnh vào lòng vỗ nhẹ vào lưng nàng an ủi.

Có một số việc, ngay cả đế vương hắn cũng không thể tùy ý xử lý.

Chậm rãi cúi đầu, Tịnh An đế ghé môi vào tai Hoa Manh, nhỏ giọng nói: "Manh Manh cho trẫm thêm ba năm nữa, trẫm nhất định sẽ cho Manh Manh có được chí khí như ngày hôm nay."

Hoa Manh hiểu sao Tịnh An đế lại thuyết phục nàng nhượng bộ.

Hiện tại Hoa gia vẫn còn quá yếu, nếu lần này nàng không chịu nhượng bộ, Ngụy gia và Vương gia sẽ không đối phó với nàng, nhưng Hoa gia hoặc Lư gia sẽ không thể ngăn bọn họ trả thù.

Nghĩ tới kiếp trước Trương Cảnh Hồng cẩn thận chuẩn bị hơn hai mươi năm, Hoa Mạnh tự nhủ mình vẫn còn thời gian, không thể vội vàng.

Ngoài Ngụy Hằng, lần này chị dâu của Ngụy Thanh Nam cũng đến.

Sau khi Ngụy Hằng dẫn tức phụ của chất nhi lớn đến hành lễ với Tịnh An hoàng đế và Hoa Manh, hắn liền chủ động nhắc đến chuyện Ngụy Thanh Nam không hiểu chuyện bị mẹ già ở nhà nuông chiều đến vô pháp vô thiên, đả thương Lư Trạch còn mạo phạm Hoa Manh.

"Chất nhi Thanh Nam không hiểu chuyện, hôm qua gia mẫu nghe nói hắn phạm sai lầm liền tức giận đến mức ngất xỉu. Gia huynh cùng trưởng tẩu bị bệnh không thể đến thỉnh tội nên chỉ có thể nhờ thần tới."

Ngụy Hằng nói, nghĩ thầm thấy mẫu thân thật vô lý buộc hắn đến nhận tội, trong lòng chua chát đồng thời nháy mắt với nàng dâu của chất nhi phía sau, nói tiếp: "Đây là tức phụ của đại chất nhi thần, cũng là trưởng tẩu của Thanh Nam, nhà mẹ đẻ họ Hà."

Hoa Manh nghe Ngụy Hằng nói, ý nghĩ đầu tiên trong đầu nàng là tại sao Ngụy Hằng lại nhắc đến họ của tức phụ chất nhi mình làm gì?

Ngay lúc Hoa Mạnh đang nghi hoặc, Hà thị bước tới nàng mới nhìn rõ dung mạo, lúc này mới nhớ ra con dâu thứ hai của sư phụ Lâm Minh cũng họ Hà, nét mặt cũng hơi giống với Hà thị.

Quả nhiên, Hà thị vừa mở miệng liền chứng thực phóng đoán của Hoa Mạnh.

Hà thị này thực sự có quan hệ họ hàng với con dâu thứ hai của sư phụ.

Tuy là dì cháu cách mấy phòng nhưng vẫn có tầng quan hệ.

Hà thị trực tiếp cầm danh sách quà tặng đưa cho Hoa Manh, nói là đồ của Ngụy gia an ủi Hoa Manh, Hoa Manh chỉ có thể thuận thế nhận lấy rồi nói chuyện cùng Hà thị.

Ngụy Hằng thấy Hoa Manh nhận lễ vật mới nhẹ nhàng thở ra, nhìn Tịnh An đế trầm mặc lại quay sang Hoa Manh nói: "Gia mẫu nghe nói tiểu ca nhi Lư gia bị thương còn có Tống cô nương cũng bị kinh động, liền sai người chuẩn bị hai phân lễ vật, còn dặn thần nhất định phải giao đến tay Lư gia cùng Tống gia."

Hoa Mạnh được Tịnh An đế nhắc nhở, Ngụy Hằng tuy là con Ngụy gia nhưng không được Ngụy phu nhân yêu thương, nên khi lời Ngụy Hằng nói ra, Hoa Manh liền hiểu hắn lần này sợ là bị Nguỵ lão phu nhân buộc tới.

Nghĩ tới đây Hoa Manh nhìn Ngụy Hằng, chủ động nói: "Lư gia và Tống gia lát nữa sẽ tới chỗ bổn cung làm khách, Ngụy thị lang đợi một lúc là gặp được bọn họ."

Hoa Manh sáng nay mới biết, hôm nay mấy tiểu tử Tống gia cũng đến, còn có Tống gia đại phu nhân, là mẹ cả của Tống Diệu Trân, chị dâu của Uyển phi.

Ngụy Hằng không ngờ sẽ có chuyện này, hắn vốn muốn nói mình còn việc đi trước để Hà thị ở lại.

Nhưng bây giờ Hoa Manh đã nói người Lư gia và Tống gia sắp tới, hắn đương nhiên không thể lập tức rời đi.

Xin lỗi Tống gia cũng không sao, nhưng nghĩ tới việc xin lỗi thương hộ Lư gia, Ngụy Hằng càng cảm thấy mẹ hắn thực sự không thích hắn.

Việt Thư còn chưa biết hôm nay hắn đến xin lỗi thay Nguỵ Thanh Nam.

Chờ hắn về Việt Thư khẳng định sẽ nháo một hồi.

Đáng tiếc, hắn ở đây lâu như vậy, Hoa Manh đã nhận lễ vật an ủi của Ngụy gia, nhưng Tịnh An đế vẫn không cho hắn một cái sắc mặt tốt.

Thân là thần tử, Ngụy Hằng không có khả năng đợi Tịnh An đế lên tiếng trước, sau khi chủ động tạ ơn Hoa Manh liền hướng Tịnh An đế xin lỗi.

Tịnh An đế rõ ràng đã thuyết phục Hoa Manh nửa giờ trước, nhưng bây giờ hắn làm như không muốn tha cho Ngụy Thanh Nam.

Nhưng vì Hoa Manh đã tha thứ trước nên Ngụy Hằng cũng không vội, biết Tịnh An đế đây là muốn Ngụy gia nhượng bộ.

Nghĩ đến đây, Ngụy Hằng chủ động nhắc đến những chức vụ chính thức đã bị bão bỏ sau khi các quan chức trong Công bộ, Hộ bộ và Hình bộ tham nhũng.

Trước đây Ngụy gia sẽ cố gắng hết sức để gửi con cháu Ngụy gia và con cháu liên hôn với gia tộc, nhưng bây giờ Ngụy gia nhượng bộ.

Tịnh An đế không ngờ Ngụy gia lại lựa chọn từ bỏ những thứ này, trong lòng hắn đã hài lòng nhưng vẫn không lộ ra trước mặt.

Ngụy Hằng nhìn vẻ mặt vô cảm của Tịnh An Đế, nghĩ tới những gì huynh trưởng đã lén nói riêng với mình, hắn móc trong ngực ra một chiếc ví thêu vân hoa cát lành đưa cho Tịnh An Đế nói tiếp: "Đây là món quà của gia huynh hiếu kính hoàng thượng."

Tịnh An đế thấy túi tiền liền thích thú, nhìn như chiếc ví bình thường nhưng không hề đơn giản.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro