Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C58

Tịnh An Đế cũng không biết suy nghĩ trong lòng Hoa Manh, thấy Hoa Manh nhắm mắt lại còn tưởng nàng buồn ngủ.

Nghĩ đến nàng bây giờ đang mang thai, hắn lại hơi tự trách, biết rõ nàng mang thai dễ buồn ngủ mà cứ lôi kéo nàng nói lâu như vậy.

Thật sự là không nên.

Nghĩ vậy, Tịnh An Đế cẩn thận đem Hoa Manh đang 'Ngủ' trong lòng ôm nhẹ, để nàng ngủ dễ chịu một chút.

Từ từ nhắm mắt, Hoa Manh cảm giác được Tịnh An Đế rất cẩn thận, cảm giác không muốn chia sẻ Tịnh An Đế càng thêm nồng đậm.

Nàng có chút không biết phải làm sao, dù trong nhà cha mẹ, huynh tẩu đều không có người thứ ba nhưng nàng cũng hiểu được, như vậy thật sự rất ít.

Ngay cả nhà sư công nàng cũng có hai thông phòng.

Hai người này còn là do Lâm lão phu nhân, thân muội muội Thái Hậu tự tay an bài.

Trong lòng có suy tư, Hoa Manh liền có chút ngủ không được.

Đợi đến khi người bên cạnh hô hấp đều đặn, Hoa Manh mới mở mắt ra.

Mượn ánh nến yếu ớt, Hoa Manh ngắm nhìn người trước mắt.

Rõ ràng chính là bộ dạng trung niên, tuổi cũng không nhỏ mà sao nàng lại quan tâm như vậy?

Nàng rõ ràng chỉ là vì trên dưới Hoa gia mới chọn vào cung, sao giờ lại biến thành thế này ?

Nghĩ mãi không thông, Hoa Manh cũng không dám nghĩ tiếp.

Nàng bây giờ đang mang thai, thực sự không thể thức đêm.

Dù Hoa Manh cố gắng không nghĩ lung tung nhưng ngày thứ hai sau khi tỉnh lại, Khương Thiền liếc mắt là nhìn ra nàng đêm qua không nghỉ ngơi tốt.

"Hôm qua nương nương ngủ không ngon, đợi chút nữa nô tỳ nấu một nồi thảo dược cho ngài ngâm người."

Khương Thiền vừa dứt lời, Thu Điệp theo sau nói tiếp: "Dương Cửu sai mấy tiểu thái giám luyện thú, nương nương ban ngày nếu nhàm chán thì gọi bọn hắn đến xem một chút."

Hoa Manh nghe Thu Điệp nói xong liền hiểu ý nàng, chắc là tưởng hôm qua ban ngày nàng nhàm chán nên ngủ quá lâu dẫn đến đêm mới không buồn ngủ.

Hoa Manh cũng không giải thích thêm mà gật đầu với Khương Thiền cùng Thu Điệp, nói: "Khương ma ma tự bận việc của mình đi, không thì đi Tứ Hỉ Cung gặp nữ nhi ngươi một chút, tỷ muội các nàng mới vào cung sợ là không quen."

Hai nữ nhi Khương Thiền, vốn chỉ có đại nữ nhi phải vào cung, nhưng cuối cùng Uyển Phi nói với Tịnh An Đế, Tịnh An Đế lại cho cả hai tỷ muội vào cung.

Bây giờ Khương Thiền ban ngày ở Tước Linh Cung hầu hạ, chỉ cần rảnh rỗi Hoa Manh sẽ đồng ý cho nàng đi Tứ Hỉ Cung gặp hai nữ nhi.

Khương Thiền nghe Hoa Manh nói liền vui vẻ tạ ơn.

Vốn Khương Thiền định hai năm sau xuất cung mà giờ lại không vội, nàng nghĩ nếu nương nương cùng Uyển phi nương nương không chê, vậy nàng liền cùng hai nữ nhi ở trong cung chờ thêm mấy năm.

Cho nên ngày thứ hai, Minh ma ma dẫn tám cung nữ bảy tám tuổi đến Tước Linh Cung, để Khương Thiền chọn hai người chỉ giáo y thuật, nàng không chút do dự đồng ý.

Hoa Manh thấy Khương Thiền lập tức đáp ứng, có chút bận tâm nói: "Khương thái y nơi đó..."

Hoa Manh lo lắng Khương Thiền đem y thuật Khương gia dạy cho cung nữ sẽ chọc cho Khương Tâm sinh hận, cho nên nàng mới lo lắng mở miệng.

Ngược lại là Khương Thiền, nghe Hoa Manh nói liền trực tiếp mở miệng: "Dòng chính Khương gia mới được học y thuật, nô tỳ học cũng không giỏi nên không thể dạy cho các nàng. Nhưng nô tỳ vốn giỏi về điều dưỡng, cái này đều có thể chỉ cho các nàng."

Nói xong Khương Thiền nhìn tám cung nữ phía dưới, lại nói: "Nếu nương nương không yên lòng thì chờ Hoàng Thượng đến, người ngược lại có thể xin Hoàng Thượng tìm thêm mấy quyển y thư tới."

Có y thư, nàng chỉ cần chỉ điểm một phen, các nàng liền có thể tự học.

Về sau lại thu xếp thái y chịu dạy chút y thuật cho hai cung nữ được tuyển, tất nhiên liền đủ dùng.

Nghe rõ ý tứ trong lời nói của Khương Thiền, Hoa Manh gật đầu xem như đồng ý đề nghị của nàng.

Minh ma ma thấy Khương Thiền đáp ứng, lúc này mới nhìn về phía Hoa Manh nói:"Tám cung nữ này đều là lão nô chọn lựa qua, nương nương đặt ở bên người nhìn xem, về sau lại chọn nha hoàn hầu hạ."

Cung nữ bảy tám tuổi ít nhất phải dạy dỗ ba bốn năm mới được điều đến bên người hầu hạ.

Mà dựa theo Minh ma ma thu xếp, ba bốn năm sau, Hoa Manh cũng đã ngồi lên vị trí hoàng hậu.

Nhưng nghe ý tứ trong lời nói của Minh ma ma, tám người này, cuối cùng ai có thể trở thành Đại cung nữ thì không nói trước được.

Minh ma ma ý tứ dễ hiểu, Hoa Manh hiểu rõ, đồng ý tám cung nữ này lưu lại Tước Linh Cung.

Khương Thiền chọn ba cung nữ theo bên người dạy dỗ, cũng không phải nàng tham, mà ba người này không nhất định có thể dạy ra được một người giỏi.

Năm người khác, Thu Điệp lấy đi hai người, cuối cùng còn ba người, Minh ma ma cũng không biết thu xếp cho ai  dạy dỗ, dù sao bên người Linh Thúy cũng không cần an bài người.

Linh Thúy có chút không vui, nàng dù biết mình không bằng Thu Điệp cùng Khương Thiền nhưng Minh ma ma lại coi nhẹ nàng như vậy, nàng cũng không vui.

"Ngươi cùng các nàng không giống, ngươi là cùng ta lớn lên."

Hoa Manh đưa tay giữ chặt tay Linh Thúy, "Lại nói, ý ta ngươi cũng là biết, chừng hai năm nữa sẽ để ngươi xuất cung lấy chồng."

Trước đó Hoa Manh đã nói đến chuyện này, Linh Thúy đều là một mặt thẹn thùng.

Nhưng lần này, Hoa Manh vừa nói đến Linh Thúy lại là một mặt do dự.

Hoa Manh nhìn qua, lúc này hỏi: "Làm sao? Ngươi không muốn xuất cung?"

Người nhà Linh Thúy đều ở ngoài cung, bởi vì kiếp trước xảy ra đủ thứ chuyện nên Hoa Manh muốn đền bù cho nàng.

Xuất cung lấy chồng làm chính thất nương tử, sinh hai ba đứa con, có nàng ở đây Linh Thúy tất nhiên sẽ hạnh phúc cả đời.

Linh Thúy cúi thấp đầu, hai tay không ngừng xoắn lấy khăn không dám nhìn Hoa Manh.

"Không muốn nói với ta?"

Nghe Hoa Manh tra hỏi, Linh Thúy cuối cùng nhỏ giọng mở miệng nói: "Chờ nô tì suy nghĩ lại một chút, nghĩ rõ ràng sẽ nói cho cô nương."

Hoa Manh vốn muốn hỏi rõ ràng, nhưng thấy Linh Thúy như thế nàng cũng ngại tiếp tục truy hỏi.

Có điều nàng cũng đem việc này đặt trong lòng, có cơ hội vẫn muốn biết Linh Thúy đến cùng là như thế nào.

Minh ma ma thu xếp cung nữ chỉ là một chuyện nhỏ gợn sóng, mấy ngày nay trong cung trong đều vì đại điển phong phi của Uyển Phi mà bận rộn, Hoa Manh trong tay tuy có cung vụ nhưng cơ bản là do Minh ma ma xử lý.

Quá rảnh rỗi, Hoa Manh cảm thấy mười phần không thú vị.

Dương Cửu cùng mấy tiểu thái giám khác luyện thú, còn có Tịnh An Đế sai người tìm mấy thoại bản, còn trong cung Thái hậu có mấy người hát hí khúc, những người này thay nhau ra trận, cuối cùng khiến Hoa Manh không còn cảm thấy không thú vị nữa.

Mùng bảy tháng tám, ngày lành để Uyển Phi phong phi.

Hoa Manh một ngày này trước liền dẫn Khương Thiền, Linh Thúy cùng Minh ma ma đi Triều Hoàng Cung.

Trong Triều Hoàng Cung, thân thể Thái hậu trải qua những ngày điều dưỡng đã tốt lên rất nhiều.

Chỉ là rảnh rỗi đã quen, nàng liền có chút không muốn lại bận rộn như trước nữa.

Cung vụ Uyển Phi dẫn đầu, Oánh tần cùng Hoa Manh xử lý, mấy ngày này cũng không có vấn đề gì, chuyện nhũ mẫu bên người Thọ Ninh quận chúa lần trước ba người các nàng cũng phối hợp ăn ý, xử lý vô cùng tốt.

Thái hậu quan sát một thời gian, cũng không tiếp tục nghĩ đến chuyện tiếp quản cung vụ.

Nhưng hôm nay Hoa Manh vừa đến, bà vẫn lôi kéo tay Hoa Manh, căn dặn nàng phải theo Minh ma ma học tập thật tốt.

"Ai gia không phải không coi trọng quan hệ của ba người các con, chỉ là nhân tâm dễ đổi, hôm nay Uyển Phi cùng Oánh tần có thể thực tình giúp con nhưng ngày sau thế nào thì ai gia cũng không nói trước được."

Thái hậu vốn không muốn nói những cái này, nhưng bà mấy ngày này cũng nhìn ra quan hệ của ba người thực sự quá tốt, mà Hoa Manh đối với hai người bọn họ quá mức yên tâm, bà có chút lo Hoa Manh sẽ bị lừa gạt, lúc này mới làm người ác mở miệng.

Hoa Manh ngược lại không nghĩ tới Thái hậu sẽ mở miệng nói những cái này, nàng không thể nói Thái hậu suy nghĩ nhiều, bởi vì nàng cũng không thể cam đoan Uyển Phi cùng Oánh tần sẽ không thay đổi.

Chỉ có điều, trước mắt xem ra, Uyển Phi cùng Oánh tần đều không muốn trở mặt với nàng.

"Con có thể làm các nàng thực tình hiệp trợ, đây là chuyện tốt, nhưng tâm phòng bị người không thể không có, chờ con sinh xong hài tử vẫn nên dụng tâm hơn vào cung vụ mới tốt."

Thái hậu cũng nghĩ đến tương lai một mình Hoa Manh quản cung vụ, cung vụ dù quan trọng nhưng vẫn không bằng cháu trai.

Nhưng vì tương lai của cháu trai, Thái hậu vẫn phải nhắc nhở Hoa Manh không thể hoàn toàn mặc kệ cung vụ.

Hoa Manh hiểu rõ ý Thái hậu, nhu thuận gật đầu.

Trong nội tâm nàng kỳ thật cũng nghĩ như vậy.

Những ngày này nàng tiếp xúc cung vụ mới biết được hậu cung khác xa so với hậu trạch, rườm rà hơn nhiều .

Nàng không phải người cực kỳ thông tuệ, mà cũng tự mình hiểu lấy, nếu một mình nàng chưởng quản toàn bộ cung vụ, nhất định là không làm được.

Uyển Phi cùng Oánh tần đồng ý giúp đỡ, đồng thời cũng không có chút tư tâm nào thì đây là phúc khí của nàng, nàng sẽ cố mà trân quý.

Thái hậu thấy Hoa Manh nguyện ý nghe bà nói những lời này, tâm tình cũng tốt lên mấy phần.

"Mấy ngày trước Hoàng Thượng đến, nghe hắn nói Hoa Gia muốn cùng Tống gia kêys thông gia?"

Thái hậu nói chuyện, thấy Hoa Manh gật đầu mới tiếp tục nói: "Nhà Oánh tần ít nữ nhi, chẳng qua nam nhi Dương gia đều là người tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro