chương 1: chap 3
Bẵng đi một thời gian, cũng hết một tuần nghỉ phép , cuộc sống như êm đềm trôi, em cũng cố gắng quên những chuyện xảy ra vừa rồi. vết sẹo trên trán không còn đau nhức, gai ốc với lông tơ không còn bị gọi dậy thất thường nữa..
Nặng nhọc mặc bộ quần áo bảo hộ ngáp ngắn ngáp dài... mother nó, đã 2h rồi hôm nay lại làm ca chiều, nắng quá ,tự nhiên nghe loáng thoáng mùi hồng xiêm thơm đượm.. , lếch thếch xuống wc để "họp với lãnh đạo đầu ngành" mùi men rượu trong dạ dầy được thể lan tỏa ám cả cái wc bé tí tẹo.. em tặc lưỡi "thôi, bỏ rượu bỏ thuốc thôi, nghe vẻ sức khỏe đéo ổn rồi" rùng mình vài cái, cố lê tấm thân leo lên con dream cà tàn ra sức đạp vài cái nhưng nó không tài nào nổ, quái.. tối qua vẫn đi nhậu với lũ thằng quyết chạy phà phà mà . không nhầm còn kỉ niệm cái mặt nạ con dream cho cái đèn cao áp .. loay hoay một hồi hóa ra tuột cmn buzi (thế mà làm tao ăn hành suốt từ nãy)
Phi ra đường với bộ dạng :không mũ, không khẩu trang.. độc mộc cái áo bảo hộ xanh bạc và đúng một cái quần Bảo hộ với lủng liểng túi.. Đúng theo cái tít "Đầu lênh láng tóc, lan hoa cắm đầy vòng"
Đang lai láng với giai điệu Vừa đi vừa ngáp thì đến khúc cua Em bỗng thấy thoáng một cái.. bóp nghiến phanh ngực em đập mạnh vào cái mặt đồng hồ của con xe.. đau điếng
Ngẩng lên nhìn thì thấy thằng chọi bịt khẩu trang ngổi trên xe ,hai tay thì mổ cái điện thoại liên hồi lại còn ngồi khuất cái cột điện... tí nữa thì hôm nay Răng của mày cắm đủ bộ vào lốp xe tao rồi đấy.. em lẩm bẩm
Đến công ti nhận ca, làm việc với cái đầu còn choáng váng vì hơi men .. thoáng cái đã 5h, lại đi ăn..
Công ti em thì nhà máy bên này nhà ăn bên kia đường ,nên mỗi khi đi ăn rất ngại.. đòi hỏi cán bộ thì nó nói ,ăn xong thì đi cho tiêu còn gì (bố lại lôi 18 đời phụ thân mẫu thân nhà mày lên quan hệ bây giờ)
Hôm nay em hơi mệt nên đi ăn muộn hơn mọi người.. ra đến cổng đang nhá nhác thì .. Quái lạ, thằng choắt vẫn ngồi kia, nó đéo biết nắng sao..
Trước mắt em bỗng như thước phim quay chậm, con Ba chân(hổ vồ) đang chạy đến khúc cua , dường như cũng lấp cột điện thằng choắt cũng vừa hay định lái xe đi, hình như khoảng cách quá gần nên tài xế không xử lí kịp, hay đúng hơn như cố tình, Thằng choắt bị đâm trực diện ,người nó ngà nhoài ra, Một tiếng "Rốp" dứt khoát và khá to.. chiếc Ba Chân cứ thế lầm lũi đi, để thằng nhóc nằm co giật giữa đường.. hình như lúc ngã xuống nó không bị bánh xe nghiến vào mà cái trục xoay của bốn bánh sau (thường chỗ này gầm rất thấp) dập thẳng vào đầu.. kéo theo toàn bộ mũi mắt và trán của nó :'( máu nhễu ra loang dần trên đoạn đường nóng bỏng.. với kinh nghiệm về những phốt trước em tái mặt chạy nhanh xang bên nhà ăn , ngồi bần thần..
10h về đi qua đoạn cua đó, rất sợ nhưng lạ thật, không vết máu, không vệt vôi của mấy anh CĐ bôi khi có tai nạn.. thôi mặc kệ
(các bác đừng nghĩ em vô tâm nhé ,các bác đặt vào hoàn cảnh của em đi)
Về đến nhà ,cất xe khóa cổng, Bố mẹ em đã tắt đèn đi ngủ tự bao giờ.. mò mẫm xuống phòng tắm, nude 100% mở hoa sen, dòng nước như massge toàn thân em vậy, tự nhiên nước đang chảy mạnh lại tắc tắc rồi tịt hẳn.. chắc lại tắc ống trên bể chứa rồi, ĐM , định gọi bố nhưng thôi, sợ làm phiền giấc ngủ của ông bà, em đành ra lấy thang leo lên , vì bể nằm trên phòng tắm, để lấy độ cao tạo sức nén cho nước xả bên dưới, mon men trèo lên thang , trời đất tối thui.. đèn không có, lửa cũng không, em bèn lấy tay mở lắp bể bằng tôn mỏng, thò tay vào xem có con cá rôi phi nào ngu si rúc đầu vào lỗ đường cấp nước xuống không..
Một cảm giác quen thuộc chạy dọc sống lưng... Trong bể,một người phụ nữ ngồi dưới làn nước dựa lưng vào thành.. che kín lỗ cấp nước
Em định thò tay vào xem có con cá rô ngu si nào rúc đầu vào đường ống cấp nước xuống dưới không
Vì thi thoảng bọn cá rô em thả trong bể để cho nó ăn cung quăng và rêu, vì trên này cao em ít khi mò lên lắm.. có con nó cứ rúc đầu vào lỗ đấy rồi ra đéo ra được,vào đéo vào được xong chết vữa ra, nhiều hôm súc miệng đánh răng nghe nước thum thủm nhưng cố nhắm mắt làm liều thôi , có hôm thịt con cá đen xì còn nằm trong cốc nước đánh răng.. phát nôn phát mửa ...
Mở nắp lên em thấy người phụ nữ ngồi dựa vào thành bể, nước mấp mé dập dềnh quá cổ bà ta một tí, vì bà ta ngồi vẹo đầu vào phía trong nên không thấy mặt, nhưng làn da nhợt nhạt trắng ủng trắng eo như người chết trôi vậy.. cảm thấy buốt óc em nhảy nhanh xuống chạy lên nhà định gọi bố mang đèn pin lên xem chính xác đó là cái gì..nhưng lúc ấy thật sự em không thấy sợ, mà chỉ vội, lòng em nóng như lửa, thương cái dáng hình ấy
Mở cửa ra, vẫn cái bóng đèn thờ hình quả nhót tỏa ánh sáng đỏ đỏ mờ nhạt, tiếng chiếc đài bé trên ban thờ vẫn vang tiếng gõ mõ ,tiếng tụng kinh được thâu sẵn, giai điệu trầm bổng thật dễ chịu
Định với tay bật điện và lên tiếng gọi bố thì em bất giác giật mình, trên giường ngủ , bố em nằm trong quay mặt vào tường, tiếng ngáy đều đều vẫn vang lên, mẹ em nằm ngoài nghiêng nhìn ra cửa, mẹ chưa ngủ sao, mẹ nhìn em trân trân, không nói một câu, trong cái ánh sáng mờ ảo em không biết mình hoa mắt hay không em nheo mắt nhìn cho rõ thì đúng thật mẹ mở mắt to nhìn theo điệu bộ cử chỉ của em
Em lên tiếng
------
mẹ chưa ngủ ạ.
-----
mẹ vẫn không trả lời
-------
bỗng nhiên em thấy không khí bao phủ quanh da em như đôg cứng, lạnh toát
------
Em nói như một kẻ điên tự nói tự nghe
------
Con tìm cái đèn pin lên lấy con cá nó mắc trên bể nhé mẹ
À, kia rồi,
mẹ cứ để cửa , tí con mang xuống, thôi mẹ ngủ đi hơn 10h rồi
Trong lòng hỗn độn bao câu hỏi
Leo thoăn thoắt trên cái thang, em ngậm cái đèn pin vào mồm đưa hai tay nhấc hẳn cái nắp đậy xang một bên, cái dáng người ngồi trong bể vẫn ở đó..
Bật cái công tắc đèn nhưng nó chỉ chớp chớp cái rồi lại tắt hẳn, chắc ngậm trong mồm nước dãi nó ngấm vào ẩm mất cái chỗ tiếp xúc công tắc hay sao ý, luống cuống một hôi thì đèn cũng sáng
ánh sáng rọi vào trong bể thì em nhận ra
mẹ em ngồi đó, mắt nhắm nghiền, hai môi thâm đen lại
nhịp thở vẫn đều đều như ngủ vậy
dưới đất chỗ chân thang khẽ kêu ... ọt ẹt...
em quay xuống thì thấy mẹ em, người nằm trong nhà lúc nãy hai tay cầm lấy hai bên chân thang, giọng bà lanh lảnh
Làm nhanh lên con, muộn rồi còn vào ngủ, mẹ giữ thang đây rồi..
Mắt em trợn trắng, mồ hôi đổ ra như tắm...
Mẹ em bỗng leo lên thang bà leo nhanh như chạy, em với tay bám thật chắc lấy thành bể...
Mẹ em khá béo nhưng lúc bà leo lên thang không hề làm thang lay động, em hiểu rồi..
Bà leo đến sát sau lưng. hơi thở mang theo cái lạnh xuyên qua gáy làm đông cứng dây thần kinh thép của em..
Bà bỗng cười lên the thé
tóc gáy em dựng lên liên hồi...
-----------------
Kh..ô..ng c..òn lâ ..u nữ..a đâ..u
------------------
Em tối tăm mặt mũi nhận ra.. đó là cái vong chết trôi trong vực chùa Ông..
Nó tan biến lúc nào không biết, để lại nỗi bàng hoàng trong em, tiếng chó sủa giật liên hồi vang lên khắp xóm..
Đến bao giờ cái xóm yên bình, đặc biệt nhà em.. mới thoát khỏi cái vong chết đường chết chợ, mang theo ân oán ngút trời với em.chỉ vì một phút bồng bột xem thường tâm linh
Em hét lên trong vô vọng
Bố dậy, hai bố con bế mẹ em xuống tức tốc mang đi viện
Bà bị suy nhược
Hôn mê..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro