Chiếc Giếng Khan
Thọ vừa nhảy xe xuống quán nước, nó gọi nước rồi châm điếu thuốc ngồi trầm ngâm suy nghĩ, chắp nối những điều nó tìm hiểu được cả buổi ngày hôm nay..
Uống đến cạn hai cốc trà đến lúc trời tối sập mà chưa thấy em ra nó thoáng giật mình.. Nó chép miệng rồi kéo một hơi tóp cả điếu thuốc rồi chậm chậm nhả khói ra xa xa, trời hôm nay oi, trăng vẫn to như cái mâm treo lủng lẳng trên đầu, nó bất giác nhìn theo làn khói thuốc vừa thoát nơi cửa miệng, nó kéo một hơi nữa rồi thổi làn khói trắng ngà lần nữa để nhìn rõ hơn..
Làn khói lan ra đến đường thì bỗng cuộn lại rồi trôi đi như có người vừa lướt qua.
"Chết mẹ rồi" Thọ vùng dậy chạy bạt mạng theo con đường đất dẫn vào xóm bên, nó chạy như ngày mai không còn chạy được nữa..
.
.
.
.
Chạy tới vườn tre nhà bà Hiến bỗng nó thấy tiếng sột soạt, tiếng cành tre khô gãy tanh tách..
Thọ nhìn vào thấy em đang lầm lũi luồn lách cố chui vào bụi tre già sát cái ao giữa vườn..
"Tuấn Anh" Nó quát lên.
Em như sực tỉnh cơn mê.. ngoái lại đằng sau thì thấy thằng Thọ đứng khom người nhìn chăm chăm vào vườn, Thằng thọ cười với em ngay trước mắt vừa mới đây đã không thấy bóng dáng. Em nổi gai ốc cuống cuồng lộn trở ra..
"Có ai gọi mày đúng không" Thọ gắt lên.
"Mày chứ ai" Em biết mình gặp phải vong trêu nhưng đành cố chữa cháy.
Đêm khuya đi đâu bắt buộc phải qua những nơi vắng người, thiếu dương khí mà bỗng nghe thấy tiếng gọi mơ hồ thì mấy thím đừng thưa, ma dẫn lối quỷ dẫn đường không biết bị dẫn đi đâu đâu.
"Sang nhà lão Diễn nhanh" Thọ nói.
Em lầm lũi đi sau lưng nó, đến chỗ cua nhìn thấy nhà em, cái thứ cao lênh khênh vẫn đứng đó, nó ngó vào nhà, thân hình nghiêng qua nghiêng lại.
"Thọ, mày nhìn thấy gì không" em túm lấy túi đeo của nó kéo nó đi chậm lại.
"Đừng nhìn thẳng vào nó, ma đói đấy, nó đang tìm chỗ để tới" Thọ nói.
Nó kéo em đi trong đêm, em cúi mặt nhìn xuống đường không dám nhìn thẳng vào thứ đang ngó nghiêng ngoài cổng..
Vừa đến cổng nhà lão Diễn, Thọ với tay vào trong lần mò cái khóa cài.
Cổng vừa mở, cái bản lề khô dầu vừa kêu lên két két.. điện trong nhà lão Diễn đã bật sáng.. Lão mở cửa nhìn ra sân, Thọ đi trước, em theo phía sau, đi ngang qua cái giếng ở vườn mọi chuyện bỗng yên ắng đến lạ..
"Bọn mày tìm ai" lão Diễn bước ra hè, hé đôi môi tím ngắt nói.
"Chú, cháu dẫn bạn sang mua phong lan" em bước nhanh lên trước thằng Thọ.
"Tao nghỉ, không bán nữa" lão toan đóng cửa..
"Chú, mở cửa cho bọn cháu vào có chuyện" em với Thọ bước nhanh lên ngăn lão đóng cửa..
"Về, tao nói tao không bán nữa, có gì sáng mai sang" lão quát lên.
Thọ đẩy mạnh cửa rồi bước hẳn vào nhà, đập vào mắt em và Thọ là 4 góc nhà, 4 cái bóng to như cót thóc ngồi dịt vào góc..
Thọ nhìn em rồi liếc mắt..
Em hiểu ý bước nhanh vào kéo cái ghế giữa nhà ngồi luôn xuống.
Lão Diễn không ngăn được sức hai thằng thanh niên lực lưỡng bèn miễn cưỡng cho bọn em vào nhà, lão cẩn thận cài lại then cửa rồi vào nhà ngồi xuống ghế hỏi.
"Rốt cục bọn mày muốn gì"
"Chú cho cháu hỏi cô nhà đỡ bệnh chưa, hôm trước cháu đỡ cô vào cùng chú, cháu thấy cô yếu lắm rồi sao chú không cho cô đi khám" em nói.
Lão im lặng không nói gì, ánh mắt liếc ngang không muốn nhìn thẳng vào mắt bọn em.
"Có chuyện gì xảy ra vậy chú" Thọ nói.
Lão khẽ lắc đầu rồi trầm ngâm một lúc mới nói.
"Cô nằm trong buồng, chú cho đi chạy chữa khắp nơi rồi mà không khỏi" lão dịu giọng
"Cô bị bệnh gì ạ" em hỏi lão.
Lão Diễn cúi mặt xuống lòng bàn tay rồi nức nở..
"Chú cũng không biết nữa.." lão nấc lên nghẹn ngào.
"Mà chú diễn, vợ chú đang nằm trong buồng hả" em sực nhớ ra liền hỏi lão..
"Ừ, cô nằm đấy lâu rồi, có đêm tự nhiên như người mộng du bò ra giếng ngồi, như hôm mày thấy đấy.. chú mệt mỏi quá rồi" lão vừa nói vừa nấc.
"Cô Ngoan nằm trong đúng không ạ" em hỏi lại lần nữa.
Bỗng lão im bặt.
Em khẽ hỏi : "Vậy cô Thu đâu chú, Hoàng Thị Thu"
Cánh cửa được lão Diễn cài then cẩn thận bỗng như có người xô, đập ầm ầm như sắp bật tung ra, căn buồng nơi bà Ngoan nằm được phủ miếng vải che lại thay cho cánh cửa bỗng có gió thổi thốc từ trong ra làm miếng vải bay lên phần phật trong đêm tối..
Lão Diễn bỗng ngồi thẳng dậy nhìn xoáy vào bọn em, mắt lão trắng dại đi ráo hoảnh, không có chút gì cho thấy lão vừa nấc lên đau khổ
Hai lòng tử lão Diễn từ từ giãn ra chiếm toàn bộ con ngươi, chỉ để lại một màu đen láy..
Lão nói : "Tao Đây"
Thọ bật đứng dậy làm cái ghế đang ngồi bật tung ra sau, cửa nhà lão Diễn vẫn rung lên bần bận, em cảm tưởng chỉ cần một chút lực nữa thôi là cái bản lề kia có thể bung ra bất cứ lúc nào, và không biết phía sau cánh cửa ấy, điều gì đang đến.
Thọ hét lên : "Tuấn Anh, lấy lấy cái bật lửa nhanh"
Nó bỗng nói lắp, thể hiện nỗi sợ tột độ mà chính nó đang cố gồng lên để chống chọi..
Lão Diễn bỗng cười lên man dại, đôi môi tím tái sẵn của lão dần ngả màu đen, bóng nhẫy.. lão he hé miệng rồi nói..
Tiếng nói của người dương lẫn oan linh đan xen.. vang lên ma mị.
"Chúng mày muốn gặp tao"
Nói đoạn lão nhảy phốc lên bàn trà ngồi xổm nhìn bọn em bằng đôi mắt đen láy..
Thọ rút nhanh lá bùa với nắm hương trong cái túi đeo bên người rồi quăng cái túi xuống đất.
Nó lẩm nhẩm đọc.
"OM VAJRAPANI HUM .. OM BENZASATO AH"
(Dòng chú tiếng Phạn giải nghiệp chướng, oan sai, và trừ tà diệt ma) - hoàn toàn có thật.
Thọ lùi sát ra cửa, em nhanh tay chộp được cái bật trên bàn ném cho nó rồi đeo chiếc khoong nó đưa hôm trước vào ngón trỏ, nhưng cuống quá làm cái đầu nhọn quay ra ngoài..
Lão Diễn rú lên khằng khặc giọng lão lạc đi mang theo âm thanh từ cõi chết..
Thọ vừa đọc chú vừa cuống cuồng châm lá bùa trong tay..
Lửa vừa tóe lên lão Diễn lao đến chỗ Thọ cực nhanh rồi hất bổng nó lên, Thọ chỉ kịp kêu "Hự!" lên một tiếng rồi văng người vào góc nhà, chỗ 4 vong ma xó đang bám rịt vào đấy từ lúc bọn em bước vào..
Căn nhà ngập ngụa âm khí, lạnh ngắt như giữa tâm bão.. Cánh cửa cứ rung lên từng chặp như cổ vũ cho trận đấu giữa người và ma.
"Tuấ..n A..nh , cổng âm dươn..g" Thọ thều thào yếu ớt rồi run rẩy ôm ngực ngồi dậy dựa vào vách.. Ẩn mình chìm sâu vào con ma xó to như cót thóc..
Em chợt nhớ ra cái túi của Thọ nằm ngay dưới chân.
Lão Diễn đang ngồi xổm bổng đứng thẳng dậy lướt tới chỗ em.. quá hoảng loạn em dơ nắm tay đeo chiếc khoong nhọn của Thọ đấm thẳng vào ngực lão.. Tấm thân cứng đét lạnh ngắt của lão kêu "Ộp" lên rồi ngã vật ra sau, lão chầm chậm ngồi dậy. Máu rỉ ra từ lỗ nhỏ chiếc khoong để lại đen xì đặc quánh.
Em cúi xuống cuống cuồng lục chiếc túi của Thọ, trong túi còn sót lại 3 que hương cùng xếp bùa được buộc lại ngay ngắn.
Định thần lại 1 giây em nhìn thấy lá bùa đỏ thẫm được viết uốn lượn giống chữ nho :
Hoàng
Thị
Thu
Em chộp lấy rồi vo chặt vào nén hương, tay đeo khoong ấn mạnh vào bắp tay còn lại, máu rỉ ra đau đớn, em thấm lá bùa với máu ném sang chỗ Thọ..
Trong phút chốc Thọ châm nén hương và miệng ngậm lá bùa viết tên oan linh ấy..
Nén hương rung lên cháy tuột xuống gốc và để lại vòng bát quái trên nền nhà lão Diễn..
Lá bùa trên miệng Thọ cùng lúc cháy đỏ.. Lão Diễn lao đến chỗ nó..
Thọ hét lên : "Giảii"
Đúng lúc mặt lão Diễn áp sát đến chỗ Thọ.. Ngón tay Thọ vừa lướt qua mặt lão thì lão gục xuống đổ như cây chuối, cánh cửa bỗng bật tung bản lề văng tận ra sân.
Tiếng hét tiếng rú đinh tai nhức óc của bà Thu vẫn vang vọng the thé trong nhà.
Em lao đến chỗ Thọ đỡ nó dậy..
Nó hất tay em ra rồi túm lấy bắp tay đang rỉ máu của em vuốt mạnh. Máu bắn ra văng lên vòng bát quái dưới sàn..
Hai tay Thọ vỗ vào nhau rồi nó đập mạnh xuống giữa vòng bát quái hô lên :
"Thiên Địa vô cực
Càn khôn thông thiên
Chính pháp vô biên
Cổng âm dương mở"
Tàn hương bắn tung lên bay bồng bềnh rồi quyện vào trong không khí, 4 con ma xó trong nhà ré lên rồi tan dần..
Bụi tàn hương ti li len lỏi bay tận ra ngoài hè.. Cái giếng khan nhà lão Diễn sôi lên ùng ục, tiếng nước vỗ vào thành dồn dập như có người quẫy đạp bên dưới.
Thọ lao đến rồi nói em "Khiêng tấm bê tông này ra nhanh tuấn anh".
Hay thằng gồng chút sức lực cố nhấc tấm bê tông trên thành giếng ra mà không nổi, bên trong giếng vẫn có tiếng quẫy nước uồm uồm, đẩy cái mùi hắc và gây len lỏi qua kẽ hở chỗ miệng giếng ra ngoài làm em với thọ nhăn mặt.
"Không ổn, nặng quá không nhấc được đâu mày" Em thở dốc rồi ngồi bệt xuống dựa vào thành giếng
"Để chú lấy búa" có tiếng nói cất lên từ trong nhà..
Lão Diễn đã tỉnh từ bao giờ đứng như trời trồng giữa cửa. Mắt lão trở lại bình thường, đôi môi bớt đen và máu từ ngực chảy thành dòng thấm đẫm chiếc áo lão mặc xuống tận cạp quần.
Thọ bấm tay em ra điều "Kệ xem lão làm gì"
Lão Diễn bước nhanh ra sau nhà, trong bóng tối lão lỉnh kỉnh một lúc rồi lôi ra cái búa tạ to bản.
Em với Thọ ngồi một lúc thì hồi lại sức, Thọ vẫn nhìn lão bằng ánh mắt căm hận, nó xoa xoa ngực nơi lão Diễn tọa đôi bàn tay cứng như sắt khi nãy.
"Rốt cục có chuyện gì xảy ra" Thọ lạnh lùng nói thẳng với lão Diễn.
Lão Diễn nói "Hoàng Thị Thu là vợ chú, bà ấy mất cách đây 2 năm trong vụ tai nạn khi về quê thăm nhà ngay sau khi chú dọn về đây được vài bữa..ll"
"Còn thứ trong giếng này" Thọ trừng mắt nói.
"Chú không biết, chắc nơi này bị ám trước khi chú mua phải" Lão Diễn mồm méo xệch nói.
Nhỉ
"Vậy bà Ngoan trong buồng là ai" Thọ tiếp.
"Là em gái vợ chú.. Nó bệnh nên trong ấy gửi ra ngoài này chữa chạy, chú sợ xóm giềng dị nghị nên nói đó là vợ chú, để yên tâm chữa chạy cho bà ấy "
Lão liếc vào trong nhà nơi bà Ngoan đang nằm im lìm trong căn buồng tăm tối.
Chiếc giếng sôi lên sùng sục, nước ở trong giếng như muốn trào ra ngoài nhưng bị nắp bê tông ngăn lại.
Thọ nhìn lão Diễn bằng ánh mắt rực lửa..
Lão Diễn dơ cao chiếc búa giáng mạnh xuống nắp giếng, chiếc búa nảy câng lên kêu đanh một tiếng
Sau một hồi nắp giếng nứt ra, nước trong giếng lặng xuống, không còn tiếng nước xô vào thành dồn dập nữa, thay vào đó là tiếng khóc rên rỉ đau đớn và oán hận từ dưới giếng cất lên.
Lão Diễn cứ thế đập đến lúc nắp giếng vỡ nát và rơi từng mảng xuống dòng nước thăm thẳm..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro