Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3 : Ngày đầu tiên đi học


Trong suốt thời gian vừa qua, sáng nào Tiểu Yên cũng ghé tiệm hoa của Thu Hoằng. Ở đây, cô không chỉ đơn thuần là khách , mà còn được học rất nhiều điều thú vị—cách nhận biết hoa tươi, cách phối màu, cách cắm hoa sao cho hài hòa.

Một buổi sáng như mọi ngày, khi đang chăm chú cắm hoa, Tiểu Yên bất chợt nhìn thấy một lọ hoa trông rất đẹp mắt, liền tò mò hỏi:

“Dì à, cái lọ hoa này là dì cắm à? Trông nó thật sự rất đẹp đó!”

Thu Hoằng đang mải tính sổ sách, nghe vậy cũng vội nhìn lên xem Tiểu Yên đang nói đến lọ hoa nào.

“À, cái đó hả? Không phải dì đâu, là thằng con trai nhà dì cắm đấy. Cháu xem, có phải nó có năng khiếu không?” Bà vừa nói vừa cười, giọng điệu nửa thật nửa đùa.

Tiểu Yên sững người, có phần ngạc nhiên:

“Dì có con trai ạ? Sao cháu chưa bao giờ gặp anh ấy?”

Nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của cô, Thu Hoằng bật cười:

“Bằng tuổi cháu đấy!”

Câu nói đó lại càng khiến Tiểu Yên bất ngờ hơn.

Một người trông trẻ trung như Thu Hoằng lại có con trai lớn ngang mình, quả thật là một thông tin đáng kinh ngạc.

Hai người còn đang nói cười rôm rả thì tiếng chuông điện thoại vang lên.

Nhìn thấy số gọi đến, Thu Hoằng liền bắt máy, giọng nói thoáng chút ngọt ngào:

“Alo, là anh Trương à?”

Nghe thấy hai từ "anh Trương", Tiểu Yên lập tức tập trung cao độ, cố gắng lắng tai nghe cuộc trò chuyện.

“À, chuyện đó ấy hả? Tôi sắp xếp xong cả rồi. Anh cứ yên tâm làm việc đi nhé, xấp nhỏ ở đây tôi lo được.”

Dù cố gắng nghe lén, nhưng rốt cuộc cô vẫn chẳng hiểu gì. Tiểu Yên đành giả vờ quay đi, làm như mình không quan tâm.

Thu Hoằng nhìn dáng vẻ tò mò của cô, nửa cười nửa trêu:

“Cháu muốn biết à?”

“Dạ, biết chuyện gì ạ?” – Tiểu Yên chớp chớp mắt, cố tỏ ra ngây thơ.

Nhìn ánh mắt tha thiết của cô, Thu Hoằng biết mình khó mà giấu nổi, bèn cười bất lực:

“Là bố của cháu đấy. Ông ấy gọi để sắp xếp chuyện học hành cho cháu. Đầu tháng Hai là cháu có thể nhập học rồi.”

Tiểu Yên ngớ người, trợn mắt nhìn bà:
“Sao dì có số bố cháu? Hai người có quan hệ thế nào ạ?”

Rồi như sực nhớ ra điều gì đó, cô nheo mắt đầy nghi ngờ:

“Dì… có phải chính là cô Thu mà bố cháu từng nhắc đến không?”

Thu Hoằng hơi chột dạ, ánh mắt đảo liên tục. Cuối cùng, biết là không thể giấu được nữa, bà đành gật đầu thừa nhận.

Sau khi nghe toàn bộ câu chuyện từ Thu Hoằng, Tiểu Yên trầm mặc.

Cô không thích việc người khác biết về gia đình mình. Điều cô sợ nhất chính là sự thương hại. Nếu một ai đó đối tốt với cô chỉ vì hoàn cảnh của cô, vậy thì tình cảm đó có còn chân thành hay không?

Nhưng rồi, Tiểu Yên ngẩng lên, ánh mắt vẫn có chút hoài nghi, nhưng giọng nói lại rất chân thành:

“Dì Thu… Trong tuần vừa qua, cháu thật sự cảm thấy rất vui vẻ, càng ngày càng yêu mến tính cách của dì. Ở bên dì, cháu cảm nhận được sự ấm áp mà trước giờ chưa từng có. Cháu thật sự rất biết ơn. Sau này, hai dì cháu mình giúp đỡ nhau nhiều hơn nhé.”

Mặc dù có chút lo sợ, nhưng cô vẫn muốn tin rằng những gì Thu Hoằng dành cho cô đều là thật lòng.

Thu Hoằng nhìn cô, xúc động mỉm cười. Bà vốn lo rằng Tiểu Yên sẽ hiểu sai ý mình, nhưng may mắn thay, cô bé này đã cho bà một cơ hội để bù đắp phần nào khoảng trống trong lòng.

Từ ngày gặp Tiểu Yên, bà đã vô thức xem cô như con gái ruột.

“Cháu sẽ đi học tại trường H vào ngày 1/2/2010.”
Tiểu Yên gật đầu.

---

Tối đến sau khi ăn cơm xong và tắm sạch sẽ. Cô lặng lẽ vào phòng nhìn bộ đồng phục được Thu Hoằng chuẩn bị sẵn, ủi thẳng tắp, cô bất giác nở một nụ cười nhẹ.

Nằm trong phòng check máy tính về những môn mình sắp học , mắt cô vừa đảo tới môn Anh thì cô lại vô cùng sụp đổ. Không ngừng oán trách môn anh biết mất khỏi thế giới này.

Vừa than thân trách phận , bỗng có chút ánh sáng lẻ loi chiếu rọi vào cửa sổ phòng cô. Lấy làm lạ , cô không khỏi có chút hoang mang lo sợ. Vì trước khi chuyển đến đây , hầu như đối diện cửa sổ của cô về đêm chẳng có tí ánh sáng nào.

Dù cho chuyển đến đây cũng hơn 1 tuần , nhưng cô cũng chẳng mẩy may quan tâm đến những nhà xung quanh. Lấy hết can đảm , cô tiến nhẹ dần về phía cửa sổ. Núp sau rèm cửa , từ từ đá mắt nhìn sang thì cô đứng im tại chỗ không một chút cử động.

Hai tay đang cố níu lấy rèm cửa thật chặt cũng buông nhẹ ra , mắt cô mở to. Trước sự bất ngờ của cô phía đối diện là một khu bang công bỏ trống , trên đấy là vườn hoa được trang trí rất lộng lẫy và xinh đẹp.

Những chiếc đèn tròn được treo trên những cộng dây mắc từ đầu này sang đầu khác thành một hình chữ nhật. Dù chỉ cách phòng cô 7m , cô vẫn nhìn ra được phía bên kia không chỉ có hoa mà còn có một chiếc ghế xếp và một chiếc bàn gấp gọn nhỏ.

Đảo mắt nhìn quanh thì cô chẳng thấy ai.

Đẹp thật . Tại sao mình lại không thấy chỗ này. Ai là người đã tạo nên nó nhỉ.

Cô chỉ vừa nói nhỏ thì bỗng nhiên đèn đã tắt. Lúc này , cô toát mồ hôi xanh cả mặt mày liền đóng vội cửa sổ , kéo rèm kín mít.
Tắt đèn nhanh chân lên giường ngủ cho qua chuyện.

Chuyện khu vườn trên bang công tối hôm đó cô cũng đã quên mất.

Sáng hôm sau, Tiểu Yên thức dậy từ sớm để chuẩn bị cho buổi đi học đầu tiên. Cô đứng trước gương chỉnh lại trang phục, rồi quay sang nhìn chiếc cặp sách đã xếp gọn gàng.

Bước ra khỏi nhà, cô chào Thu Hoằng một tiếng, định đi ngay thì bà gọi lại, dúi vào tay cô một hộp cơm trưa.

“Cảm ơn dì !”

Theo lời Thu Hoằng chỉ, cô tìm đến trạm xe buýt gần nhà. Nhưng vừa bước lên xe, cô mới sực nhớ mình không có thẻ xe.

Đang loay hoay không biết làm thế nào, một cô gái nhanh nhẹn đã thanh toán giúp, rồi kéo cô vào ghế ngồi chung.

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Tiểu Yên, cô bạn kia bật cười:

“Chào cậu! Tớ là Thiệu Xương, nhà ở ngõ 5 Hoa Xuân. Còn cậu?”

“À… Tớ là Tiểu Yên, vừa mới chuyển đến ngõ 3.”

“Thế chúng ta sống cùng một con phố rồi nhỉ?”

Cả hai nhìn nhau cười vui vẻ.

Sau một hồi trò chuyện, Thiệu Xương nhiệt tình hướng dẫn cô cách thanh toán tiền xe buýt bằng mã QR.

Tới trạm, hai người cùng xuống, bất ngờ phát hiện mình học chung một trường.

“Cậu cũng học ở đây à?” – Cả hai đồng thanh, rồi bật cười.

Đến cổng trường, Thiệu Xương nhanh chóng chạy đến chỗ một cậu bạn. Tiểu Yên thì tìm đường đến phòng giáo viên để gặp chủ nhiệm.

---

Lớp 10-1A.

Tiểu Yên đứng bên ngoài, chờ thầy Chân giới thiệu.

“Vào đi em!”

Cô hít một hơi thật sâu, bước vào lớp.
Ánh mắt cô không dám nhìn thẳng ai, chỉ chăm chăm vào khoảng trống trước mặt.

“Chào mọi người. Tôi là Trương Tiểu Yên, vừa mới chuyển đến đây sinh sống và học tập. Hi vọng được mọi người yêu thương giúp đỡ.”

Lớp học bỗng rộn ràng hẳn lên.

Với ngoại hình xinh xắn, cô nhanh chóng được các bạn chào đón. Cuối cùng, cô được xếp ngồi cùng bàn với… Thiệu Xương!

Cô bạn kia cũng bất ngờ, rồi cả hai cùng phá lên cười.

Sau buổi sáng kiểm tra đầu vào, Thiệu Xương quay sang hỏi:

“Tiểu Yên, đề vừa rồi có dễ không?”

“Cũng không dễ, nhưng cũng không khó. Chỉ là kiến thức cơ bản đã học qua.”

Thiệu Xương bỗng trầm ngâm, rồi bất ngờ nói:

“Cậu biết không? Cậu là người đầu tiên hoàn thành bài kiểm tra nhanh như vậy. Nhanh ngang với… Trần Nhuận đấy.”

Tiểu Yên tò mò: “Trần Nhuận là ai?”

Thiệu Xương chẳng nghĩ ngợi gì liền đáp:

“ Trần Nhuận là cậu bạn ngồi bàn cuối tổ 1 da trắng , đẹp trai , giỏi đủ thể loại nhưng lại rất kém môn Sinh. Đặc biệt , ngoại ngữ cậu ấy rất tốt. Đợt kiểm tra đầu vào , trừ môn văn làm đúng thời gian quy định còn lại đều hoàn thành cực nhanh. Cậu ấy đúng kiểu con nhà người ta trong truyền thuyết luôn đó! ”

Tiểu Yên nghe xong liền vô thức nhìn về phía bàn cuối tổ 1. Một chàng trai đang chống cằm, mắt dán vào cuốn sách, hoàn toàn không để ý đến thế giới xung quanh. Cậu có vẻ ngoài trầm ổn, không giống kiểu người thích ồn ào.

Cô thầm nghĩ: Vậy ra đây là Trần Nhuận…

Thiệu Xương thấy ánh mắt tò mò của cô, liền cười cười vỗ vai.

" Đừng nhìn nữa, cậu ấy không quan tâm đâu. Trần Nhuận ít nói lắm, nhưng cũng không khó gần . Nếu cậu muốn làm quen, cứ mạnh dạn lên!"

Tiểu Yên bật cười: "Ai bảo tớ muốn làm quen chứ. Chỉ là có chút tò mò.. "

---

Sau khi nghe Thiệu Xương giới thiệu một lượt về lớp học, thứ duy nhất Tiểu Yên chú ý đến là đề tiếng Anh vô cùng khó.

Cô vốn không giỏi môn Anh, nên khi nghe đến đây, sắc mặt tái nhợt, không còn chút huyết sắc.

Miệng run rẩy, cô nhỏ giọng hỏi Thiệu Xương:

"Có thật là môn Anh khó đến vậy không?"

Thiệu Xương không nhận ra vấn đề, thản nhiên đáp: "Đúng rồi, cực kỳ khó."

Sau khi xác thực được thông tin, Tiểu Yên như bị rút cạn sinh khí, không còn tâm trạng ăn trưa nữa. Dù Thiệu Xương nhiệt tình mời mọc thế nào, cô vẫn kiên quyết từ chối.

Gục mặt xuống bàn, cô bắt đầu tưởng tượng ra 7749 viễn cảnh kinh hoàng khi làm bài kiểm tra môn Anh. Chỉ mới nghĩ đến thôi, cô đã muốn ngã quỵ ngay tại chỗ.

Dù có tự tin đến đâu, nhưng riêng môn Anh vẫn luôn là điểm yếu lớn nhất của cô. Nó không chỉ là một môn học khó nhằn, mà còn là nỗi sợ, là điều khiến cô tự ti suốt bao năm qua.

Buổi chiều, điều cô lo sợ cuối cùng cũng đến.

Nếu buổi sáng cô vẫn còn phấn chấn bao nhiêu, thì đến giờ kiểm tra, cô chỉ còn lại một thân xác trống rỗng. Đây vốn chỉ là một bài kiểm tra nhỏ, vậy mà trong mắt cô, nó chẳng khác nào một trận chiến sinh tử.

Ngồi kế bên, dù không giỏi môn Anh, nhưng Thiệu Xương vẫn cảm nhận được bầu không khí căng thẳng toát ra từ người bạn mình.

Sau khi kết thúc tiết học, cậu tò mò quay sang hỏi: "Cậu làm bài có ổn không?"

Có lẽ đây chỉ là một câu hỏi quan tâm bình thường, nhưng đối với Tiểu Yên bấy giờ, đó lại là sự an ủi lớn nhất.

Cô thở dài, khuôn mặt ủ rũ đầy chán nản. Ngước nhìn Thiệu Xương, cô lắc đầu, vừa cất sách vở vừa than thở:

"Không ổn chút nào… Thật kinh khủng! Không thể tưởng tượng được nó lại đáng sợ đến vậy."

Nói xong, Tiểu Yên gục mặt xuống bàn, còn Thiệu Xương ngồi cạnh  không biết nên làm sao. Thấy cô vẫn uể oải như vậy, cậu bỗng nảy ra một ý tưởng.

"Có muốn đi ăn xiên nướng không?"

Chỉ cần nghe thấy hai từ xiên nướng, đôi mắt Tiểu Yên lập tức sáng rực. Vì cả ngày nay chưa ăn gì nên cô đói đến mức không còn tâm trạng buồn bã nữa. Không chần chừ, cô gật đầu đồng ý ngay lập tức.

Nhìn cô có vẻ vui hơn, Thiệu Xương cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Cả hai cùng nhau rời khỏi lớp, vui vẻ đi về phía cổng trường.

Tất cả cuộc trò chuyện ấy đều bị Trần Nhuận – người ngồi ở cuối lớp nghe được.

Thật ra, cậu cũng có chút ấn tượng với cô bạn mới chuyển đến này. Nghe nói cô rất giỏi môn Sinh, điều đó càng khiến cậu tò mò hơn về cô.

Nhìn theo bóng dáng Tiểu Yên rời đi, Trần Nhuận khẽ cười rồi thu dọn sách vở, rời khỏi lớp.

---

Thiệu Xương dẫn Tiểu Yên đến một quán thịt dê nướng gần trường. Cả hai ngồi xuống trước quán, gọi một đĩa thật to.

Dù rất đói, nhưng Tiểu Yên vẫn ăn một cách từ tốn, nhẹ nhàng.

Một lúc sau, Thiệu Xương đột nhiên cất lời: "Cậu vẫn thấy không thoải mái à?"

Tiểu Yên ngớ người, không hiểu ý cậu.

Thiệu Xương cười, nhấn mạnh lại câu hỏi

"Ý tớ là, chuyện bài kiểm tra môn Anh đó. Cậu vẫn còn thấy khó chịu sao?"

Tiểu Yên dừng đũa, mắt nhìn xuống đĩa thịt nướng, chậm rãi trả lời: "Ừ… Không ổn chút nào."

Cô bắt đầu kể cho Thiệu Xương nghe về những khó khăn và nỗi sợ của mình đối với môn Anh.

"Tớ học mãi mà chẳng hiểu nổi môn này. Thành tích lúc nào cũng chỉ quanh quẩn mức 6, 7 điểm, vừa đủ trên trung bình. Chỉ cần làm sai một câu thôi, cả kết quả học tập của tớ sẽ bị kéo xuống. Nghĩ đến thôi là đã muốn bỏ cuộc rồi."

Nhưng nguyên nhân chính khiến cô sợ môn Anh không chỉ có vậy.

Trước kia, mẹ cô – Phương Thanh luôn đặt nặng chuyện học ngoại ngữ. Dù Tiểu Yên đã nói rõ rằng cô không có ý định đi du học, nhưng mẹ vẫn ép cô phải học tiếng Anh thật giỏi, phải thông thạo như người bản xứ.

Những kỳ vọng quá lớn ấy đã trở thành áp lực đè nặng lên cô suốt bao năm qua.

Dần dần, thay vì cố gắng học tốt, cô chỉ học đủ để đạt điểm qua môn. Thậm chí, cô còn sợ môn Anh đến mức không dám chạm vào sách vở nếu không bắt buộc.

Nghe xong, Thiệu Xương có chút đồng cảm. Cậu an ủi cô bằng những lời động viên, cố gắng xoa dịu phần nào nỗi sợ ấy.

Sau khi ăn xong, cả hai tạm biệt nhau, mỗi người một ngả.

Trên đường về nhà, Tiểu Yên bỗng cảm thấy lạ lẫm. Bình thường, mẹ không cho phép cô về trễ như vậy.

Cô chợt nghĩ:

Nếu không có mẹ ở đây, liệu mình có thể tự do làm điều mình thích không?

Nhưng dù nghĩ thế nào, cô vẫn rất sợ mẹ. Dù khoảng cách địa lý xa xôi, cô vẫn luôn có cảm giác mọi hành động của mình đều không thể qua mắt bà.

Ý nghĩ phản kháng chỉ mới lóe lên đã nhanh chóng vụt tắt.

Bước đến đầu ngõ, cô thoáng dừng chân. Nhìn sang tiệm hoa của Thu Hoằng đã đóng cửa, cô thở dài, chậm rãi bước về nhà.

Hôm nay, tâm trạng cô không tốt lắm.

Về đến nhà, cô nằm xuề trên giường, nhưng những lời nói của mẹ bỗng chốc hiện lên trong đầu. Vô thức, cô bật người ngồi dậy, chỉnh lại tư thế ngay ngắn.

Mình đang làm gì thế này?

Cái bóng của mẹ quá lớn, dù bà không ở đây, cô vẫn không thể thoát khỏi sự ảnh hưởng ấy.

Thở dài, cô bước xuống bếp nấu bữa tối.

Dù chỉ có một mình, nhưng bữa cơm vẫn phải đầy đủ dinh dưỡng. Nhìn thành quả trước mặt, cô tự hào tấm tắc khen bản thân.

Hoàn hảo!

Nhưng thay vì ăn ngay, cô quyết định đi tắm trước.

Ngâm mình trong bồn nước ấm, cô thả lỏng cơ thể, cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ.

Cơn mệt mỏi dần kéo đến, khiến cô thiếp đi lúc nào chẳng hay.

Hai tiếng sau, nước tràn vào mũi khiến cô giật mình bật dậy.

Cô vội thay đồ, lên phòng ngủ tiếp, chẳng buồn động đến bữa cơm trên bàn.

Dù cho ngày đầu đi học có chút khó khăn và áp lực, nhưng với một người bạn mới như Thiệu Xương, Tiểu Yên cảm thấy mình không còn đơn độc nữa. Có lẽ, ngày đầu đi họcđánh dấu một khởi đầu mới.

Cô có linh cảm những ngày tháng sau này thật sự rất tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro