Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Chương 7

Ngày hôm sau.

Trì Cảnh Khinh tỉnh dậy nhưng không thấy Bạch Hành, quần áo đã được mặc tốt, rõ ràng tối hôm qua Bạch Hành đã rửa sạch cho cậu.

Mặc áo ngoài vào, đang định ra cửa tìm Bạch Hành thì thấy đại sư huynh cùng tam sư huynh đang đứng ngoài, dáng vẻ đang chuẩn bị gõ cửa.

Trì Cảnh Khinh nhàn nhạt liếc bọn họ, sau đó thì quay mặt đi.

"Sư đệ, ngươi tỉnh rồi," đại sư huynh lễ phép chào hỏi, "Đã sắp đến giờ Thìn, chúng ta nhanh đến đỉnh núi."

Trì Cảnh Khinh mặt vô biểu tình hỏi: "Sư tôn đâu?"

Thấy Trì Cảnh Khinh cuối cùng cũng nói chuyện, đại sư huynh lập tức trả lời nói: "Không biết."

Mới vừa nói xong, Trì Cảnh Khinh đã tự đi.
Tam sư huynh "Hừ" một tiếng, cũng theo sau đại sư huynh.

Ngày luận võ thứ ba, nhân số đã rất ít, Thương Quyết Phong cũng chỉ còn bốn người luận võ, lần lượt là đại sư huynh của Ngự Lãnh Phong cùng Trì Cảnh Khinh, đại đệ tử của Thương Quyết Phong, và một đệ tử của trưởng lão khác.

Rất nhanh, đại sư huynh cũng không ngoài sở liệu mà bị người ta đánh hạ, vị đệ tử của trưởng lão kia cũng vậy.

Hiện giờ chỉ còn hai người, Trì Cảnh Khinh chịu đựng đau đớn dưới háng, người luận võ cùng cậu là con trai của một vị chưởng môn, tu vi chắc chắn không đơn giản.

Hai người cúi mình vái chào nhau xong liền bắt đầu đánh lên.

Thanh kiếm đặc chế dùng để luận võ hướng về phía Trì Cảnh Khinh, cậu xoay người tránh ra, đau đớn dưới háng vô cùng rõ ràng.

Cậu nhíu nhíu mày, vừa mới đứng vững thì người kia đã nhào tới, Trì Cảnh Khinh xoay chuyển thân thể, quét ngang một chân.

"Rầm!!"

Đá trúng rồi.

Nửa người dưới truyền đến cơn đau làm Trì Cảnh Khinh suýt nữa đã quỳ trên mặt đất, hết cách rồi, cậu không thể tiếp tục công kích nữa, chỉ có thể trốn tránh lúc đối phương công kích thôi.

Những người ngồi dưới đài đều khe khẽ nói nhỏ.

Trì Cảnh Khinh bỗng nhiên trông thấy Bạch Hành ở trên đài, nhưng cậu cũng không có thời gian nghĩ nhiều nữa, đối phương đột nhiên hóa thành một bóng trắng mềm dẻo lăng lệ, lao như cơn gió về phía cậu.

Thân dưới Trì Cảnh Khinh đau đớn, chân khí không thể hoàn toàn vận chuyển tự nhiên nữa, huống chi thế công của đối phương dào dạt, nếu bị hắn đánh trúng, vậy chắc chắn cậu sẽ rơi khỏi sàn đấu.

Không được, còn chưa tới một canh giờ, cậu không thể xuống đài được.

Đáy mắt Trì Cảnh Khinh hiện lên một tia lãnh quang, cậu ra sức xoay người, nhìn dáng vẻ như đang tấn công, nhưng chỉ có chính cậu biết, một tia linh lực vừa rồi cậu đã không kịp né tránh, lưng nhất định xanh tím rồi.

Không cần quay đầu cậu cũng biết Bạch Hành dưới đài nhất định đang vừa lo lắng vừa sốt ruột.

Nửa người dưới đau đớn làm cậu mất sức rất nhanh, cuối cùng sau gần hai canh giờ, đối phương đã dùng một kích đánh cậu rơi đài.

Tuy Trì Cảnh Khinh đã rơi đài, nhưng sắc mặt đối phương cũng không tốt hơn bao nhiêu, có lẽ lần luận võ này phải khiến hắn dưỡng thương tầm nửa tháng.

Bạch Hành vội vàng đỡ được Trì Cảnh Khinh, sau khi dặn dò mọi người một tiếng rồi ôm cậu rời khỏi.

Bạch Hành đặt cậu lên trên giường, Trì Cảnh Khinh nói: "Sư tôn, người tiếp tục đi xem luận võ đi, nếu người rời đi quá lâu, các môn phái khác sẽ nghĩ chúng ta không có lễ nghĩa."

Bạch Hành tuy lo lắng cho cậu, nhưng cũng biết nếu giờ không quay lại đỉnh núi thì tình hình sẽ rất nghiêm trọng, hắn giúp Trì Cảnh Khinh thoa thuốc, cẩn thận đắp chăn cho cậu, sau đó dặn dò vài câu liền đi mất.

Trì Cảnh Khinh nhìn bóng dáng Bạch Hành rời đi, tự giễu cười cười.

Ba canh giờ sau, luận võ kết thúc, Bạch Hành nói với Phong Thanh Duyên một tiếng rồi chạy như bay tới Ngự Lãnh Phong.

Rốt cuộc hôm nay Cảnh Khinh làm sao vậy, Bạch Hành không rõ nguyên do, tuy hắn vô cùng hổ thẹn vì đã ép buộc Trì Cảnh Khinh làm chuyện kia, nhưng điều hắn lo lắng nhất vẫn là vì sao hôm nay Trì Cảnh Khinh không muốn thân cận với hắn.

Bạch Hành gõ vang cửa, rất nhanh, cửa liền mở ra, Trì Cảnh Khinh nhìn thấy hắn đến thì hơi kinh ngạc, "Sư tôn?" Sao lại về nhanh vậy.

"Cảnh Khinh."

Trì Cảnh Khinh lập tức cho hắn vào.

"Em bị thương ra sao?"

Thân thể người tu chân nào có mảnh mai như vậy, "Đã tốt lắm rồi."

Thiếu niên nói câu đi pha trà cho mình, nhưng Bạch Hành vẫn không nghĩ ra rốt cuộc thì cậu làm sao.

"Sư tôn, trà."

"Ừ." Bạch Hành nhận trà, hương trà mờ mịt, xâm nhập tâm tì, hắn nhẹ nhàng nhấp một ngụm, vị thuần, hơi đắng, nhưng dư vị rất thơm.

Nhưng đương nhiên hiện giờ hắn không có tâm tình phẩm trà.

"Người đoạt giải quán quân là đại đệ tử của chưởng môn sư huynh Giang Diệc Hằng."

"Vâng."

Bạch Hành khựng lại, rốt cuộc vẫn hỏi ra miệng, "Cảnh Khinh, rốt cuộc em làm sao vậy?"

"Không......con không sao cả."

"Không sao?" Bạch Hành buông chén trà, vốn đang ngồi trên ghế cũng đứng lên, hắn bước tới trước mặt thiếu niên, thở dài một hơi, dịu dàng ôm cậu vào lòng.

"Em rốt cuộc đang lo lắng cái gì? Lại hoài nghi cái gì?"

"Con......" Trì Cảnh Khinh cũng vòng tay ôm eo Bạch Hành, tham lam hưởng thụ mùi hương nhàn nhạt trên người hắn, cậu nghẹn ngào một chút, nhưng vẫn nói ra, "Sư tôn...... con không tốt sao?"

Bạch Hành: "?"

Bạch Hành nghe vậy ngẩn người, rồi lập tức nói: "Tốt chứ, em rất tốt."

Trì Cảnh Khinh đẩy hắn ra, "Nếu con rất tốt, vậy vì sao người không thể chỉ......"

Bạch Hành thấy cậu nói một nửa rồi lại không tiếp tục, trong lòng chợt nghĩ, có khả năng cậu hiểu lầm chuyện gì đó rồi.

"Chỉ cái gì?"

"Chỉ làm với một mình con......" Trì Cảnh Khinh nói xong mắt rưng rưng, vô cùng tủi thân nhìn hắn.

"?"

"Cái gì? Ta làm cùng người khác lúc nào?"
Bạch Hành nghe vậy chấn kinh rồi.

"Chẳng lẽ sư tôn không phải đều cùng đại sư huynh, tam sư huynh bọn họ......" Trì Cảnh Khinh không nói tiếp.

Bạch Hành thấy cậu lại sắp rơi lệ, hắn vừa tức vừa buồn cười, lại đau lòng ôm chặt cậu vào ngực.

"Cảnh Khinh, cả đời ta chưa từng chạm vào ai khác, trừ em."

Trì Cảnh Khinh nghe vậy chớp chớp mắt, "Thật vậy chăng?"

"Đương nhiên là thật."

"Vậy vì sao người lại thích con?"

Bạch Hành dừng lại, dù sao hắn cũng không thể nói mình sống lại được?

"Cảnh Khinh tốt tính, dáng vẻ đoan chính, quan trọng nhất chính là rất thích ta, người tốt như thế, sao tâm ta có thể không duyệt được? Nếu không thích em, chẳng phải ta đây mù rồi sao?" Đời trước hắn chính là kẻ mù mới không phát hiện thiếu niên tốt đến mức nào.

Ở nơi Bạch Hành không nhìn thấy, Trì Cảnh Khinh trộm cong khóe miệng, cậu gắt gao ôm chặt lấy eo Bạch Hành, nghẹn ngào "vâng" một tiếng.

"Xin lỗi, ngày hôm qua ta làm em đau rồi."

"Không sao, không thể đoạt giải quán quân vì sư tôn là đệ tử không đúng, sư tôn......"

"Không sao mà," Bạch Hành ngắt lời cậu, còn xoa xoa tóc cậu, hôn lên trán cậu rồi nói tiếp, "Đoạt giải quán quân hay không, với ta mà nói không quan trọng, quan trọng là em."

Trì Cảnh Khinh cười cười hôn lên môi hắn, Bạch Hành lập tức đoạt lại quyền chủ động, liếm mút nước bọt cậu, môi lưỡi giao triền không thôi.

"Lần trước là sư tôn không đúng, làm mạnh như thế khiến em đau, lần này sẽ không, nhất định sẽ khiến em chỉ kêu lên vì thoải mái."

Bạch Hành nói xong lại kịch liệt hôn cậu, hắn cởi quần áo cậu, lòng bàn tay xoa bóp một bên đầu vú, Trì Cảnh Khinh khẽ kêu lên "ưm......" một tiếng, cảm giác tê ngứa làm cậu có chút muốn trốn khỏi động tác này.

Thấy Trì Cảnh Khinh cố ý lui về sau, Bạch Hành sao có thể cho phép, hắn lập tức dùng lòng bàn tay không ngừng xoa bóp đầu vú đang đứng thẳng, lại hơi dùng thêm sức, giống như một luồng điện nhè nhẹ chạy qua làm Trì Cảnh Khinh muốn ngừng mà không được, xương cốt như mềm nhũn, nếu không có cái bàn chống đỡ, sợ là cậu đã sớm nằm trên mặt đất rồi.

"Thoải mái không?" Bạch Hành cúi đầu, hơi thở ướt nóng phun bên tai Trì Cảnh Khinh khiến tim cậu đập như sấm, hai má đỏ bừng.

Bạch Hành kéo quần lót cậu xuống đến cổ chân, lòng bàn tay vuốt ve cái mông trắng nõn của Trì Cảnh Khinh.

"A......"

Bạch Hành hôn hôn lên mặt cậu, tay hắn chuyển hướng tiến vào bên trong đùi cậu, chậm rãi vuốt ve, xúc cảm thực tốt.

Trì Cảnh Khinh muốn hắn dễ dàng tiến hành bước tiếp theo, liền run run mở hai chân, đôi mắt ướt dầm dề nhìn Bạch Hành, cũng không nghĩ tới bộ dáng này ở trong mắt Bạch Hành dâm đãng tới mức nào.

Ánh mắt Bạch Hành ám trầm, hắn cúi người nắm tiểu Cảnh Khinh, vuốt ve trên dưới, trêu chọc đến mức cậu liên tục rên rỉ.

"A...... Sư tôn...... Ưm......"

Bạch Hành cắn lên vành tai đỏ bừng của cậu, đôi tay không ngừng vuốt ve cậu.

Trì Cảnh Khinh xấu hổ đến mức không dám nhìn hắn, cậu cúi đầu, cuối cùng vẫn nói ra, "Sư tôn...... người mau tiến vào......" Nói xong, cậu duỗi tay vít cổ Bạch Hành xuống, chôn mặt trên vai hắn cọ cọ.

Bạch Hành nghe thấy cậu chủ động, hắn khẽ nhướng nhướng mày, tay chuyển từ tiểu Cảnh Khinh tới huyệt khẩu, vươn ngón trỏ chậm rãi khuếch trương bên trong.

Bạch Hành hứa hẹn muốn cho cậu thoải mái, vì thế hắn không ngừng moi móc trong huyệt khẩu, rồi vô tình đụng tới điểm nào đó khiến Trì Cảnh Khinh vẫn luôn cắn môi im lặng đột nhiên phát ra một tiếng rên rỉ.

Rất nhanh, Bạch Hành đã đưa ngón thứ hai vào, sau đó là ba bốn ngón, nhanh chóng mở rộng rồi đỡ tiểu Bạch Hành chen vào, vì không muốn lại làm Trì Cảnh Khinh đau nên hắn tiến vào cực kỳ thong thả.

Trì Cảnh Khinh vốn còn đang cố nén, mông hơi nâng lên, muốn người kia vào nhanh chút, nhưng lại không ngờ mình nâng quá mạnh nên đã khiến vật kia tiến thẳng toàn bộ vào cơ thể mình, Trì Cảnh Khinh không nhịn được lớn tiếng rên rỉ.

"A......!"

Bạch Hành bị cậu câu tới mức thái dương nổi đầy gân xanh, hắn đỡ eo Trì Cảnh Khinh, nói: "Đừng nóng vội, ta sẽ làm em thoải mái."

Nói xong hắn bắt đầu chậm rãi cắm rút, mỗi lần đều chính xác thúc trúng vào nơi kia.

Trì Cảnh Khinh hơi hơi há miệng thở phì phò, khoái cảm theo máu lan tràn toàn thân cậu.

Cậu cong eo, hai chân câu lấy eo Bạch Hành, nhún nhún theo động tác của đối phương.

Trì Cảnh Khinh nghĩ đến người mình đã ngưỡng mộ nhiều năm, cuối cùng cũng được hắn đáp lại, không khỏi càng thêm phối hợp với hắn.

Bạch Hành khẽ cười, thấy cậu đã động tình liền không hề chậm chạp nữa, hắn bắt đầu thọc vào rút ra thật mạnh, lần nào cũng thúc vào đúng chỗ kia.

Đôi mắt Trì Cảnh Khinh khép hờ, khóe mắt hồng nhạt, cậu thở hổn hển nhưng không nói nổi một lời, chỉ có liên tục rên rỉ.

Lại bị thúc mạnh thêm vài cái, Trì Cảnh Khinh đã sớm tiết rất nhiều lần, Bạch Hành cũng hôn môi cậu rồi bắn ra.

Lật người Trì Cảnh Khinh lại, đưa lưng về phía hắn, đôi tay hắn đỡ eo cậu để cậu không ngã xuống, nhìn chiếc eo nhỏ có một chỗ tím lên, đó là vết thương lưu lại khi luận võ, Bạch Hành đau lòng mà hôn hôn.

Trì Cảnh Khinh phát hiện hắn đang hôn vào đâu, cố dùng chút sức lực cuối cùng lắc lắc đầu, thanh âm nghẹn ngào, "Em không đau mà, sư tôn......"

"Ừm, nhưng lần sau cũng không thể cậy mạnh."

Trì Cảnh Khinh không tiếng động cười cười.
Bạch Hành cúi đầu hôn hôn sau gáy cậu, rút tiểu Bạch Hành trong thân thể cậu ra, nơi đó chảy ra một ít chất lỏng, Bạch Hành bế cậu lên, tiện tay nhặt xiêm y không biết là của ai trên mặt đất rồi khoác lên người Trì Cảnh Khinh, bế cậu tới linh trì.

Xiêm y hững hờ như sóng bị Bạch Hành vứt trên mặt đất, dấu hôn nổi rõ giữa đôi chân thon dài, Bạch Hành tách hai chân Trì Cảnh Khinh ra, cảnh đẹp giữa đùi bị hắn nhìn không sót gì, tiểu Bạch Hành vẫn muốn chen chen vào hậu huyệt, dường như còn chưa ăn no.

Diện mạo Trì Cảnh Khinh rất tuấn mỹ, cơ thể thon dài, nhưng bởi vì tu luyện nên cũng không quá mảnh khảnh, Bạch Hành dội nước chà lau toàn thân cậu, cũng mượn cơ hội này sờ mó không ngừng.

Trì Cảnh Khinh cũng mặc cho hắn vuốt ve, cậu ngoan ngoãn phục tùng, lại e lệ không dám ngước mắt, đôi tay câu lấy cổ Bạch Hành hôn môi cùng hắn.

Bạch Hành phát tiết một lần nhưng còn chưa tận hứng, nhưng thấy hai mắt Trì Cảnh Khinh đã díu vào thì không đành lòng tiếp tục, thầm nghĩ tương lai còn dài, còn có rất nhiều thời gian triền miên, Trì Cảnh Khinh đã trả giá hết thảy mà yêu hắn, nếu không phải Thiên Đạo cho hắn một cơ hội sống lại, sợ là mấy đời hắn cũng chẳng có nổi phúc phận tốt như vậy.

Sau khi rửa sạch cho Trì Cảnh Khinh, Bạch Hành ôm lấy cậu trở về phòng ngủ, bế cậu lên giường rồi ôm người vào lòng.

Đời trước, hắn vì thương sinh mà không quý trọng tình yêu của thiếu niên này, vậy thì đời này, hắn sẽ bên cậu suốt kiếp.

Thương sinh chỉ vì em, đó là cả đời ta.

HẾT CHÍNH VĂN – KHÔNG LÀM PHIÊN NGOẠI

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: