Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8 : Ngoan nào

Theo chuyển động của ngón tay anh, những giọt nước trong suốt bắn ra ngoài, dính lên bàn tay anh, dính vào khắp đùi trong của Cố Dư.

Cố Dư mắt đỏ bừng như sắp khóc, úp mặt lên vai anh nức nở.

Cố Thần Sinh vùi đầu vào ngực cô, ra sức gặm cắn, lưu lại từng chuỗi vết hồng.

Một lát sau, Cố Dư bỗng cắn mạnh vào xương quai xanh của anh, thân thể run rẩy kịch liệt, hoa huy*t phun ra một dòng nước hình vòng cung, tưới ướt đẫm ga giường.

Cố Thần Sinh nhìn bàn tay mình, vỗ nhẹ lên nơi đó của cô, cúi đầu thì thầm vào tai cô,

"Dâm đãng."

Cố Dư vô lực dãy giụa phản đối, bị anh dùng một tay kẹo chặt. Tay còn lại cởi kéo quần ngủ xuống, cự thú màu tím thâm nhanh chóng nhảy vọt ra ngoài.

Anh tốc váy cô lên tận ngực, quần lót chữ T cũng không cởi, vắt lên cánh mông cô, cự thú cọ xát vài cái rồi thúc vào.

Dù đã yêu nhau ba năm nhưng đến bây giờ tiểu huyệt của cô vẫn chưa thể hoàn toàn thích ứng với kích cỡ của anh.

Quá thô, quá to. Thật vất vả mới có thể ngậm hết.

Cố Dư nằm sấp, cặp mông tròn căng mọng hướng lên trên, Cố Thần Sinh từ phía sau đâm vào, từng cú đều có thể khiến cô ngã quỵ.

Hai tay anh bám chặt lấy bờ mông cô, ngón cái như có như không cọ xát lấy lỗ nhỏ phía sau. gậy th*t nhanh chóng tăng tốc, tiếng nước cùng tiếng da thịt và đập vào nhau vàng dội.

Cố Dư ngửa đẩu rên lên, mái tóc dài rối tung, đổ lên vai cô.

Môi hồng răng trắng, má hây hây đỏ.

Yêu tinh.

Trong mắt Cố Thần Sinh chỉ còn hai chữ này.

Năm 18 tuổi cô chính là tiểu thiên sứ khiến anh vừa gặp đã đánh đổ cả toà thành cất công xây dựng gần ba mươi năm.

Đến nay, anh tự tay bẻ gãy đôi cánh của cô, để cô mãi mãi không thể bay đi được nữa.

Ở bên anh, mãi mãi.

Cố Thần Sinh nắm chặt lấy tay cô, kéo ra phía sau, thắt lưng không ngừng thúc lên.

Một lát sau, khi Cố Dư đã bị anh dồn đến cuối giường, anh mới bất đắc dĩ thay đổi tư thế, để cô nằm ngửa, một chân vắt lên vai anh, chân còn lại treo trên khuỷu tay.

Rèm cửa đong đưa, mềm mại như thắt lưng của cô vậy, mỗi làn anh tiến vào đều không muốn lui ra.

Hai tiếng sau, Cố Dư đã khàn cả giọng, nằm mềm trên giường, dưới eo đặt thêm một chiếc gối. Cố Thần Sinh rút bao cao su ra, vứt vào sọt rác.

Cúi đầu xuống giữa hai chân cô, chóp mũi cọ xát một chút, vươn lưỡi liếm láp.

Một dòng chất lỏng rỉ ra, thật ngọt.

Cố Dư vô lực đạp đạp lên vai anh, đỏ mặt vùi đầu vào gối.

Anh không thường xuyên làm vậy.

Cô nắm lấy mái tóc không dài không ngắn của anh, bụng dưới hóp lại, ngửa đầu rên rỉ,

"Chú Cố, em chịu hết nổi rồi..."

Cố Thần Sinh cắn nhẹ lên hai cánh hoa, ngẩng đầu, khôi phục tư thế, ghé vào người cô,

"Yếu ớt."

Cố Dư lườm anh. Chịu được phong ba bão táp của anh suốt hai tiếng đã là kì tích rồi, còn nói cô yếu ớt.

________________

Hôm sau cố Thần Sinh đưa Cố Dư đi học rồi về công ty.

Linda gõ cửa, vào phòng thông báo lịch trình.

Cố Thần Sinh nghe xong, nhíu nhíu mày,

"Còn có phỏng vấn nữa hả?"

Linda ngập ngừng, "Sắp tới chúng ta có sản phẩm ra mắt, cũng nên PR một chút. Với lại lúc trước anh đã đồng ý với người ta rồi."

Cố Thần Sinh, "Bao giờ?"

"Trên bàn rượu, với phóng viên Lục."

Cố Thần Sinh phất phất tay, đã hiệu cô ra ngoài.

Anh cầm lấy xấp hợp đồng trên bàn, ánh mắt lướt qua bức ảnh trước mặt.

Là bóng lưng của một người con gái, ngồi trên xích đu, nghiêng đầu đọc sách, mái tóc đen như thác đổ lên vai.

Bức ảnh đẹp nhất.

Anh đưa tay lên môi, nhớ lại tối qua.

Cười.

Ba giờ chiều, Cố Thần Sinh đến studio của tạp chí Doanh Nhân.

Công việc khá rườm rà, đầu tiên để người ta tùy tiện chụp vài bức ảnh rồi đến phần phỏng vấn.

Kịch bản đã được Cố Thần Sinh duyệt qua, không có gì quá đáng, chấp nhận.

Anh ngồi trước màn hình, áo comple đã được cởi ra, bên trong chỉ còn chiếc sơ mi trắng và áo gile màu đen.

Phóng viên lục ngồi sau máy quay, hỏi từng câu một,

"Anh Cố, theo như chúng tôi biết, tập đoàn H lúc đầu đặt trụ sở tại Pari, nhưng mới đây lại được chuyển về Trung Quốc, quyết định này cũng có những thiệt thòi nhất định, nhưng tại sao anh vẫn làm vậy?"

Cố Thần Sinh mỉm cười, "Từ năm 16 tôi đã lên kế hoạch cho việc thành lập một nhãn hiệu thời trang nước ngoài của riêng mình. Một mặt, vì thị trường Trung Quốc đang càng phát triển nên tôi muốn thử một chút, mặt khác, tôi đi làm quanh năm suốt tháng, đến cả bữa cơm tất niên cũng đã nhiều năm không về kịp giờ, nếu còn thêm vài lần nữa, ông cụ nhà tôi sẽ đuổi tôi khỏi nhà mất."

...

"Chủ tịch Cố, sau đây là câu hỏi mà tôi nghĩ là tất cả thiếu nữ đều muốn biết. Anh ưu tú như vậy, không biết bên cạnh đã có bóng hồng tri kỉ hay chưa?".

Cố Thần Sinh nghe xong, khoé miệng không nhịn được nở nụ cười. Đưa ngón tay lên gãi nhẹ sống mũi, nhìn thẳng vào ống kính, trả lời,

"Tình đầu của tôi đã ở bên tôi được ba năm rồi."

__________________

Fuck!!!!!!

Cố Dư vút điều khiển tivi lên bàn trời đất quay cuồng, trên màn hình là gương mặt đẹp không góc chết của Cố Thần Sinh.

Nhưng phát ngôn vừa rồi của anh đúng là gan to bằng trời.

Cố Thần Sinh đi làm về đã thấy cảnh này, thay giày, đến cúi người hôn lên môi cô,

"Sao vậy?"

Cố Dư chỉ chỉ vào tivi, "Anh quay cái này lúc nào vậy?"

"Một tuần trước."

Fuck!!!!

Cố Dư đánh anh một cái, "Ai cho anh nói như vậy hả? Nếu như cả nhà hỏi thì anh định trả lời thế nào?"

Cố Thần Sinh bắt lấy tay cô, đưa lên miệng cắn,

"Không trả lời là được."

Cố Dư lườm anh, không thèm nói chuyện nữa, "Đáng ghét."

Cố Dư nói không sai, tối đó, điện thoại cá nhân của Cố Thần Sinh kêu liên tục.

Cuộc gọi đầu tiên là của Diệp Lộ.

Cố Dư nín thở, nhoài người ghé sát tai anh, nghe trộm.

Bên trong điện thoại là giọng nói oang oang của Diệp Lộ,

"Quả nhiên, Lão tứ, không phụ công cả nhà mong chờ. Nhìn vậy mà đã lừa được con gái nhà lành suốt ba năm rồi. Còn không mau đưa về diện kiến."

Cố Dư méo mặt, cắn tai anh một cái, thấy chưa?

Cố Thần Sinh xoa xoa tai, cắn trả lên môi cô, nhả ra, trả lời Diệp Lộ,

"Chị dâu, chừng nào có kế hoạch kết hôn em sẽ đưa về nhà."

Diệp Lộ lại càm ràm trong điện thoại, "Nói cho chú biết, đã ba năm rồi mà vẫn còn chưa tính đến chuyện cưới xin, cẩn thận đấy."

Cố Thần Sinh thở dài, ứng phó vài câu rồi tắt máy.

Tiếp theo liên tục là điện thoại của bạn bè, đối tác làm ăn... gọi điện hỏi thăm chúc mừng.

Cố Dư nghiến răng đến trẹo cả hàm.

Cố Thần Sinh xoa xoa giúp cô,

"Đi ăn khuya không?"

Cố Dư trực tiếp lắc đầu. Từ lúc đi ăn gặp Cố Noãn lần trước, hai người chưa cùng ra ra khỏi nhà nửa bước.

Tối nay, Cố Dư dùng mọi cách từ khóc lóc đến van xin lẫn đe doạ uy hiếp, cuối cùng vẫn bị Cố Thần Sinh trùm mũ lôi ra ngoài.

Nơi hai người chọn là một quán cháo 24 giờ nơi góc phố nhỏ.

Cố Dư trùm kín mặt mũi cho anh, "Anh là người nổi tiếng, sẽ bị phát hiện."

Cố Thần Sinh cười lớn, đưa tay vò mạnh đầu cô.

Thời tiết đầu tháng tư đã mát mẻ. Ra ngoài chỉ cần khoác thêm áo khoác nhẹ là được. Hai người ăn xong, thong thả đi dạo bộ trên đường.

Lúc này đã gần một giờ sáng, đường đi bộ vắng vẻ. Cố Dư cầm que kem lượn qua lượn lại trước mặt anh,

"Ăn không? Ăn không?"

Cố Thần Sinh há miệng định cắn lấy thì cô rút tay về, "Không cho ăn."

"Vậy thì ăn môi cũng được."

Nói rồi làm như chuẩn bị vồ lấy cô. Cố Dư sợ hãi hét toáng lên, bỏ chạy, anh đuổi theo.

Thật ấu trĩ.

Yêu cô khiến tâm hồn anh trẻ ra hàng chục tuổi. Ở tuổi anh, bạn bè đều đã cưới vợ sinh con. Ngoài mối lo về tài chính, công việc còn là mối lo về vợ con, hạnh phúc gia đình.

Còn anh, mỗi ngày đi làm về, bao nhiêu mệt mỏi đều chỉ cần nụ cười của cô đã tan hiến hết.

Nhưng trong lòng lại có nỗi lo không ai có thể gánh được.

_________________

Ngày hôm sau, Cố Dư đi học, Cố Thần Sinh nghỉ làm buổi sáng, lái xe về lâu đài.

Diệp Lộ ra ngoài, trong nhà chỉ còn Cố Noãn và ông cụ Cố.

Anh vừa về đã lên phòng, tranh thủ đánh cờ trò chuyện cùng bố một lát.

Ông cụ Cố hôm nay tâm trạng rất tốt, đánh cờ thua cũng không hề cáu giận, còn vuốt râu cười,

"Hôm qua ta xem tivi nên đã biết hết rồi. Nếu đã quyết định cưới thì nhanh chóng đưa về gặp mặt gia đình, ta sẽ không gây khó dễ cho vợ chồng anh."

Cố Thần Sinh nghe xong mà đau lòng, gượng cười,

"Con vẫn còn chưa biết, cô ấy còn vài chuyện cần giải quyết."

Ông cụ gật gù, vui vẻ đến mức nếp nhăn trên trán cũng nhiều lên,

"Kệ anh, miễn sao trước khi lão già này còn sống thì cho ta thấy mặt cháu nội là được."

Cố Thần Sinh thật sự không thể nghe tiếp được nữa. Người trước mặt là người anh coi như cha ruột, yêu thương hết nấc. Làm sao anh có thể nói ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy?

Ngồi thêm một lát liền đi xuống. Vào phòng bếp mở tủ lạnh, lấy ra một giỏ mận, hỏi Cố Noãn,

"Chị mua ở đâu vậy?"

Cố Noãn, "Mận đầu mùa, bạn chị làm trang trại, tặng chị một túi, hiếm lắm đấy."

Cố Thần Sinh nghĩ tới Cố Dư ở nhà cũng thích ăn hoa quả, cắn một quả, nói,

"Lát nữa cho em gói về một ít nhé."

Cố Noãn liếc cậu một cái, im lặng một hồi lâu, nói,

"Là... cho Dư Dư sao?"

Cố Thần Sinh trầm tư, cúi đầu, một lát sau mới chậm rãi trả lời, "Ừ."

Cố Noãn vứt con dao lên bếp, vàng một tiếng "cạch",

"Lão Tứ, mày điên rồi."

Cố Thần Sinh không phản bác, yết hầu cuộn lên xuống vài vòng, cụp mi,

"Đúng là em điên rồi, nhưng không chữa được."

Cố Noãn mặt đỏ bừng, định nói gì đó, nhưng lại thôi, nghẹn một lát, cuối cùng bất lực,

"Mày đã 32 rồi, không phải như lúc 18, mày làm gì ai cũng dung túng cho mày nữa. Mày phải chịu trách nhiệm với mọi thứ mày làm ra."

Nói rồi bỏ ra ngoài.

Cố Thần Sinh ngồi trong phòng bếp một hồi lâu, lát sau mới bật dậy, định ra về. Đi được một đoạn liền nhớ tới chuyện gì đó, quay lại, vơ hết mận tím trong giỏ bỏ vào túi, đem về.

Hôm đó là ngày trời mưa tầm tã.

Hơn một giờ sáng. Cả toà lâu đài đã ngủ say.

Chỉ còn ngọn đèn ngoài sân màu vàng nhạt hắt vào cửa kính. Tiếng côn trùng kêu rả rích khiến Cố Noãn cực kì khó ngủ.

Bà vén chăn ngồi dậy, Hàn Mặc nằm bên cạnh nửa tỉnh nửa mơ giữ lấy tay bà,

"Đi đâu vậy?"

Cố Noãn mỉm cười, hôn chồng một cái, "Em đi vệ sinh."

Vừa bước ra khỏi phòng, không khí sạch sẽ tươi mát đã xộc vào sống mũi.

Trời có chút sẽ lạnh, bà xuống bếp đun một ấm trà.

Phía sau bếp là nhà kho của ông cụ Cố. Có tiếng người nói chuyện đè nén, khe khẽ vang lên trong đêm,

"Ngoan nào."

"Anh hư vừa vừa thôi."

Sau đó là một hồi cười nói rúc rích.

Cố Noãn tò mò, trong nhà người hầu đều làm theo giờ, ban ngày mới đến, ban đêm trừ vệ sĩ luôn canh gác thì chẳng còn ai nữa. Không lẽ là vợ chồng anh cả nửa đêm ra đây nói chuyện yêu đương?

Rèm được kéo kín, kéo rèm ra sẽ là cửa sổ bằng kính trong suốt, bị nước mưa hắt lên loang lỗ, nhưng vẫn đủ để bà nhìn thấy cảnh bên ngoài.

Dưới mái hiên, dưới ánh đèn màu vàng. Cố Thần Sinh ngồi trên ghế. Cố Dư ngồi trên bàn, đối diện với nhau, đôi chân khẽ đong đưa.

Cố Thần Sinh đưa tay nắm lấy tay cô, ủ trong lòng bàn tay mình,

"Lạnh không? Nửa đêm kêu anh ra đây làm gì?"

Cố Dư nhìn anh đưa tay mình lên miệng, phả ra từng làn hơi ấm, híp mắt cười,

"Để anh nhìn thấy váy mới của em. Lúc nãy ăn cơm anh không thèm để ý đến."

Cố Thần Sinh bật cười, cắn ngón tay cô, "Anh để ý mà, đẹp lắm."

Anh vừa dứt lời thì Cố Dư đã hạ xuống môi anh một nụ hôn, "Thưởng cho anh."

Cố Noãn sững sờ, bất động. Tấm rèm rơi xuống, che đi cảnh vật bên ngoài.

Kể từ đó, mối quan hệ tưởng chừng bí mật này lại bị bà quan sát từng chút một.

Ví dụ như, ánh mắt Cố Thần Sinh nhìn Cố Dư trong mắt Cố Noãn đã không còn đơn giản là ánh mắt của một người chú nữa.

Hay những lúc vô tình bắt gặp họ ở ngoài vườn sau, bà cũng không thể nghĩ đó là trùng hợp nữa.

Dần dần, bà đã có thể khẳng định, Lão Tứ và Dư Dư, vậy mà lại có quan hệ yêu đương với nhau. Trong mắt người ngoài chẳng khác gì loạn luân cả.

Bà cứ nghĩ, Lão Tứ đã trưởng thành rồi, cứ cho nó một phút mù quáng thì cuối cùng cũng sẽ nhận ra và tự cắt đứt đoạn tình cảm hoang đường này thôi. Nếu bà làm lớn chuyện, mọi người trong nhà sẽ biết. Lão Tứ là người ông cụ yêu thương nhất, Dư Dư cũng là đứa cháu nội ông cưng chiều nhất, cuối cùng hai người này lại yêu nhau, ai có thể chịu đựng được nhưng ông cụ đã tuổi cao sức yếu, làm sao vượt qua cơn sốc này?

Nhưng mọi chuyện lại không như bà nghĩ. Hai người này tiếp tục vụng trộm, không có điểm dừng. Nhiều lần bà đã muốn nói chuyện với Lão Tứ, nhưng lại vì sự dung túng đã thành thói quen dành cho đứa em út này mà do dự chần chừ.

Còn về Dư Dư, bà nghĩ nó vẫn còn nhỏ, với lại cũng là mới tiếp xúc với lão tứ, một chút rung động thiếu là chuyện bình thường.

Nhưng mọi chuyện đã đi quá xa rồi.

________________

Cố Dư vừa về đã thấy ngay giỏ mận tím ở trên kệ bếp. Mừng rỡ cầm lấy chạy vào phòng ngủ.

"Anh mua cho em sao?"

Cố Thần Sinh đang làm việc, liếc cô một cái,

"Ngon không? Anh lấy ở nhà đi đấy."

Cố Dư ôm mặt anh hôn một cái, lưu lại vết son môi đỏ bừng trên má anh.

Cố Thần Sinh đưa tay quệt quệt, lắc đầu.

Đêm nay khi Cố Dư vừa ngủ say, Cố Thần Sinh đặt lên trán cô một nụ hôn rồi vén chăn ra ngoài.

Gió se se lạnh táp vào mặt anh, buốt giá.

Nhưng không bằng trong lòng anh lúc này.

Cố Noãn nói đúng, anh đã không còn là thằng nhóc 18 tuổi gây chuyện rồi để người nhà ra đồn cảnh sát bảo lãnh về nữa. Bây giờ anh đã là người trưởng thành, đối với việc mình làm phải có trách nhiệm.

Anh phải có trách nhiệm với gia đình, với bố. Ông ấy đã kì vọng vào anh rất nhiều.

Nhưng còn Dư Dư của anh thì sao?

Cô ấy cũng đã đặt toàn bộ cuộc đời lên vai anh. Cả hai vai đều mang nặng.

Khói thuốc vờn quanh sống mũi, hòa tan vào màn sương đêm.

Phiền muộn ám lấy anh, phải làm sao mới tốt đây?

Cố Dư ngủ lại đạp chăn, Cố Thần Sinh vuốt mặt, mệt mỏi đóng cửa ban công, kéo rèm lại.

Lại hôn cô một cái, một cái, bao nhiêu cũng không đủ.

________________

Cố Thần Sinh bị đánh thức bởi tiếng ho của người trong ngực.

Anh mở mắt, tay đặt lên trán cô, không chênh lệch là mấy, có thể vì tay anh để trong áo cô cả đêm nên hơi nóng. Áp má lên trán cô, nóng bừng một mảnh.

Cố Thần Sinh giật mình, ngồi dậy xem đồng hồ.

Mới 4 giờ sáng.

Anh vỗ vỗ má cô, "Dư Dư?"

Cố Dư mặt đỏ bừng, đã rơi vào mê man, nhíu mày, miệng hé ra nhưng một hồi lâu cũng không thốt nên lời, chỉ có những tiếng rên phát ra từ cổ họng. Mồ hôi bắt đầu dính lên tóc mai.

Cố Thần Sinh lại lay cô, "Dư Dư? Dậy nào, em bị sốt rồi."

Cố Dư nắm chặt lấy áo ngủ anh, mơ màng, "Cố Thần Sinh, cháu nóng."

Cố Thần Sinh ngồi bật dậy, nhìn ngoài trời vẫn chưa sáng. Sửa soạn cho cả hai một lát, bế cô ra xe, lái thẳng tới bệnh viện.

Lúc Cố Dư tỉnh dậy, trước mắt là một màu trắng xoá, trong không khí có mùi thuốc khử trùng nồng nặc.

Mất một phút cô mới nhận ra mình đang trong bệnh viện. Nhìn xuống tay đang truyền dịch. Còn có một bàn tay khác nắm chặt tay cô.

Cố Thần Sinh ngồi bên cạnh đang ngủ gật. Hình như đi hơi vội nên anh chỉ kịp mặc thêm chiếc áo khoác mỏng cho cả hai người và thay bộ đồ dài tay cho Cố Dư.

Cô định mở miệng nhưng trong họng khản đặc, đành giật giật tay.

Cố Thần Sinh mở mắt, nghiêng đầu nhìn cô, thấy cô đã tỉnh, vội áp tay trên trán cô,

"Em còn thấy nóng nữa không?"

Cố Dư lắc đầu, "Không nóng lắm. Mấy giờ rồi anh?"

Cố Thần Sinh rút điện thoại trong túi áo, "Gần 7 giờ."

Nhìn lên ống dịch, đã sắp cạn, anh gọi y tá vào rút kim cho cô,

"Chúng ta về nhé. Anh xin nghỉ cho em rồi, hôm nay ở nhà."

Cố Dư được anh ôm ra xe, chở về.

_________________

Cả ngày hai người đều quanh quẩn trong nhà. Cố Thần Sinh chỉ ra ngoài một lần mua cháo cho cô rồi lại ôm máy tính làm việc.

Cố Dư sắc mặt nhợt nhạt gối lên đùi anh đọc sách, thỉnh thoảng lại đưa tay sờ tóc anh một cái.

Cố Thần Sinh cúi đầu để cô sờ tóc lần thứ n, nhíu mày, thói quen này đâu ra vậy?

Học toàn thói xấu.

Nhưng vì cô đang ốm nên anh quyết định nhường nhịn, phối hợp.

Cố Dư cầm điện thoại lên xem một chút, giọng vẫn còn hơi khàn,

"Tốt nghiệp anh cho em đến công ty anh làm nhé?"

Cố Thần Sinh mỉm cười gian manh, "Tiểu cô nương, muốn đi cửa sau sao?"

Cố Dư híp mắt cười, "Có được không?"

Cố Thần Sinh bóp ngực cô, "Hối lộ gì đó đi."

Cố Dư nũng nịu một lát, hai người lại quấn quít trên sofa.

Chuyện của anh và Cố Noãn, Cố Thần Sinh không cho cô biết, nên sớm ngày hôm sau, sau khi đi học về, Cố Dư vô tư trở về nhà.

Cố Noãn vẫn tỏ ra bình thường, giờ cơm cả nhà đều gặng hỏi cô xem thử có biết bạn gái Cố Thần Sinh là ai không.

Cố Dư chỉ biết lắc đầu, lúng túng tránh ánh mắt Cố Noãn, cúi đầu ăn cơm.

Cố Mạn vừa ăn cơm vừa xem ti vi, bị Ôn Điệp đập một cái, mếu máo.

Ăn xong, cả nhà đi lên phòng khách. Cố Dư ở dưới phòng bếp rửa bát. Cố Noãn ngồi cắt hoa quả trên bàn ăn.

Bà lúc này cũng không cần giấu giếm gì nữa, cất giọng đều đều, đủ để cả hai người nghe,

"Cháu và Lão Tứ đã được bao lâu rồi."

"Choang" một tiếng, bát đĩa trên tay Cố Dư vỡ tan tành.

Cố Noãn nhìn cô vội vàng nhặt mãnh vỡ lên, thở dài,

"Không cần phải như thế, để đấy lát nữa cô dọn."

Mặt Cố Dư nóng hừng lên, hốc mắt cay cay, "Cô ba..."

Cố Noãn vẫn thản nhiên, "Trước khi mọi người biết, hai đứa hãy cắt đứt đi, ta sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra..."

Nói rồi xoay người bưng đĩa hoa quả lên phòng khách cho mọi người.

Cố Dư đứng chôn chân tại chỗ. Nước mắt rơi lúc nào không biết, cô ngồi xuống, nhặt mảnh vỡ lên.

Máu đỏ thẫm rơi từng giọt xuống sàn nhà bếp trắng tinh, chói mắt.

Nước rửa chén còn đọng lại ngấm vào da thịt cô, đau đến tê buốt.

_______________

Hôm nay Cố Thần Sinh ở lại công ty làm việc đến khuya mới trở về.

Về nhà đã thấy Cố Dư ngủ trước, nghe thấy tiếng động liền giật mình mở mắt,

"Cố Thần Sinh?"

Cố Thần Sinh "ừ" một tiếng, "Anh đánh thức em sao?"

Cố Dư "ừ", dụi dụi mắt, tiếp tục ôm chăn đi ngủ.

Che giấu đôi mắt đã sưng đỏ.

Cố Thần Sinh tắm xong, lên giường ôm cô vào lòng,

"Dư Dư? Ngủ rồi sao?"

Cố Dư không lên tiếng, nhắm chặt mắt.

Cố Thần Sinh cọ cọ, "Hôm nay trời lạnh quá, anh muốn."

Cố Dư vẫn giả chết.

Cố Thần Sinh tiếp tục cọ cọ, "Vợ à..."

Cố Dư khịt khịt mũi, "Em không muốn, tránh ra."

Cố Thần Sinh nắm lấy tay cô, kéo về phía mình, "Vậy em sờ anh một lát đi."

Cố Dư giật tay về nhưng không được, anh dụi tay cô vào trong quần lót mình, "Sờ sờ thôi mà."

Ai mà biết sờ xong anh có giở trò cầm thú không?

Nghĩ thế nhưng Cố Dư vẫn lật người, chui vào ngực anh, bàn tay nhỏ được anh dẫn dắt, vuốt lên vuốt xuống, an ủi cự thú đã thức tỉnh.

Cố Thần Sinh vùi đầu vào mái tóc dài cô, yên lặng thở dốc. Thỉnh thoảng vì cử động khác thường của cô mà rên lên từng tiếng trầm đục nơi cổ họng.

Một lúc lâu sau, Cố Dư chán ghét chùi tay lên người anh, Cố Thần Sinh hôn cô một cái, xuống giường vào phòng tắm một lần nữa.

Cố Dư chui lọt vào trong chăn, khắp nơi đều là mùi tanh nồng anh vừa xuất ra, khịt khịt mũi, đi ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro