Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ep 2: gặp lại

Hạ Mây hít sâu một hơi, cố gắng phớt lờ mọi thứ rồi nhanh chóng tiến đến quầy bán nước.

Cô không ngờ chỉ vì một chai nước mà lại rước lấy rắc rối thế này.

Đám nam sinh chen lấn nhau ai cũng muốn tranh trả tiền giúp cô, mắt sáng rực như thể vừa bắt được vàng.

Dù Hạ Mây đã trưng ra bộ mặt "không cần" nhưng bọn họ vẫn không hề nhụt chí, thậm chí càng táo bạo muốn đến gần hơn.

Lẽ ra, mình nên về sớm.

Lẽ ra, mình không nên đến đây.

Có ai không... làm ơn, cứu tôi với.

Trong khoảnh khắc đó bỗng từ đâu vang lên một giọng nói.

"Tránh ra"

Bầu không khí chững lại khi một bóng dáng quen thuộc xuất hiện.

Hạ Mây tròn mắt nhìn cậu, tay vô thức siết chặt vạt áo. Khoảng cách giữa họ ngày càng rút ngắn.

Từng bước chân dứt khoát tiến về phía cô.

Cậu dừng lại ngay trước mặt cô, gương mặt điềm tĩnh nhưng trong đôi mắt lại ẩn chứa muôn vàn cảm xúc rồi bất ngờ vươn tay kéo cô vào lòng.

Cái ôm khởi đầu cho chuỗi ngày xa cách. Cậu ôm cô rất chặt như sợ rằng nếu buông tay, khoảnh khắc này sẽ tan biến.

"Người của tao, tụi mày cũng dám giành?"

Thế Vỹ cái tên "có số có má" nhất khối 12. Gia đình vừa giàu có, lại là nhà đầu tư lớn của trường.

Từ khi nhập học, tên cậu đã xuất hiện dày đặc trên confession trường, từ lời tỏ tình đến những bài viết tò mò về cuộc sống cá nhân.

Cậu thật sự rất đẹp trai, một vẻ đẹp khó gần, toát lên khí chất bần cần nhưng khó ai có thể rời mắt.

Rất nhiều nữ sinh trộm thích cậu, chỉ cần được cậu nhìn một cái, được cậu gọi tên một lần hay thậm chí vô tình lướt qua, cũng đủ để họ loạn nhịp.

Tin đồn về Thế Vỹ nhiều vô số kể. nhưng cậu chưa một lần giải thích, cũng không có ý định làm rõ.

Đơn giản vì cậu chẳng bận tâm.
...
Nhóm nam sinh nháo nhào phản bác, trong mắt đầy vẻ không phục.

"Mày nghĩ đẹp trai là muốn nói gì thì nói à?"

"Bộ con gái trên đời này đều là của mày chắc?"

"Của mình thì mình chứng đi"

"Má nó, đi đâu cũng đụng mặt thằng này."

"Bớt nổ lại đi ba."

"Tính lấy le với tụi tao hả?"

Bầu không khí chợt trở nên căng thẳng.

Đã mấy năm không gặp, con người này vẫn ngông nghênh như cũ.

Dáng vẻ tự tin đến đáng ghét, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy thách thức.

Thế Vỹ vẫn là Thế Vỹ.

Cô khẽ nhíu mày, ngước lên.

Trùng hợp cậu cũng đang nhìn cô.
Tim cô khựng lại một nhịp. Vội vàng quay đi.

Cậu đã cao hơn rất nhiều, dáng người càng thêm vững chãi, mái tóc layer đen hơi rối, vài sợi rũ trước trán che đi hàng chân mày, sóng mũi cao, xương hàm sắc sảo, đôi mắt hẹp dài nhìn cô đầy quyến luyến.

Các ngón tay thon dài lướt nhẹ trên eo cô vuốt ve vài cái, chưa kịp phản ứng thì cậu đã nghiêng người, hơi thở phả nhẹ bên tai: "Hợp tác đi."

Giọng cậu trầm thấp, mang theo chút lười biếng. Hạ Mây ý thức rõ ràng về sự tồn tại mạnh mẽ của người bên cạnh. Bàn tay trên eo vẫn giữ nguyên, như một sự nhắc nhở thầm lặng rằng cô không có lựa chọn nào khác ngoài nghe theo, khiến cô như bị dồn vào đường cùng.

Hạ Mây cắn môi. Cô không muốn, nhưng nếu không làm theo, e rằng sẽ chẳng thể thoát khỏi nơi này một cách yên ổn.

Cô hít một hơi thật sâu, lề mề vươn tay ôm lấy eo cậu, vùi đầu vào lồng ngực ấy, giọng nói mềm mại nhưng dứt khoát vang lên:

"Anh ấy... là bạn trai tôi."
...
Một giây im lặng trôi qua, cô cảm nhận được cánh tay cậu siết chặt eo mình hơn, như một lời đáp lại.

Cả căn phòng rơi vào trạng thái im bặt, chỉ còn lại vô số ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía hai người.

Vừa quay trở lại canteen, Quang Đại và Vĩnh Khôi lập tức khựng bước trước cảnh tượng hai người kia đang ôm nhau.

Vĩnh Khôi há hốc mồm không tin vào mắt mình rồi quay sang đập mạnh vào vai Đại.

"Mày... mày đánh tao một cái đi, Đại! Tao...tao đang thấy cái gì vậy?!"

Không cần suy nghĩ, Quang Đại giơ tay tát bốp một cái vào vai thằng bạn.

"AAA, Mày điên à?!" Khôi nhăn nhó ôm vai đau đến mức ứa nước mắt.

"Mày kêu thì tao làm thôi?"

Quang Đại mắt vẫn không rời khỏi cặp đôi kia, vẻ mặt đầy chấn động.

Chỉ có Hoàng Long là vẫn bình tĩnh. Cậu ngồi ung dung, không nói một lời, chỉ nhướng mày, đẩy gọng kính, khóe môi hơi nhếch lên thích thú.

"Mày xong đời rồi Vỹ."
...
Vừa bước ra khỏi nơi đó, Hạ Mây lập tức vùng vẫy đẩy cậu ra.

Cậu vẫn tỏ ra không hề tức giận, tay thong thả đút túi quần, dáng vẻ ung dung đứng ngược nắng hứng thú nhìn cô.

"Đối xử với bàn trai vậy à?"

Bước chân Hạ Mây khựng lại.

Chỉ một thoáng.

Giây tiếp theo, cô làm như không nghe thấy dứt khoát tiếp tục sải bước đi. Chưa được bao xa, một bàn tay đột ngột nắm lấy cổ tay cô, kéo mạnh về phía sau. Trong chớp mắt, lưng cô chạm vào bức tường lạnh lẽo, cánh tay rắn chắc chống lên tường, giam cô lại trong không gian chỉ có hai người.

"Thế Vỹ, bỏ ra." Giọng cô lành lạnh, mang theo sự kháng cự rõ rệt.

Cậu vẫn không hề nhúc nhích. Đôi mắt đen sâu thẳm chăm chú nhìn cô.

Mái tóc đen dài mềm mại buông xuống ngang lưng, thân hình mảnh mai cùng với nước da trắng càng làm nổi bật tổng thể ngũ quan của cô, vẫn động lòng người như xưa, nét nào ra nét đó, đặc biệt là đôi mắt biết nói - đang nhìn cậu tràn đầy xa cách.

Đôi mắt ấy đã từng vì cậu mỉm cười cũng từng vì cậu mà tuôn nước mắt.

Ký ức không đáng nhắc tới lại ùa về, cô gái nhỏ đứng dưới cơn mưa, đôi vai gầy run lên từng nhịp, gương mặt cúi gằm cũng không thể giấu được những giọt nước mắt đang lặng lẽ rơi, ngập tràn bi thương, từng giọt rơi xuống đều mang theo một nỗi buồn không thể cứu vãn.

Đến khi mưa đã tạnh cô vẫn không ngừng khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro