Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Huyết Thú Trận , Núi Hàm Chương .

Núi Hàm Chương ..

Núi này địa thế hiểm trở quanh năm ko có một bóng người qua lại cây cao lớn nhìn rất lâu đời .  Mộc Tuyết Ly đứng thảnh thơi trên núi cao liền hít một hơi thấy ko khí trong lành cô tự nhiên tức cảnh sinh tình muốn làm thơ .

''Non Xanh nước biếc , tiếng chim vang .
Gió thổi vi vu , quạ gọi đàn ...... . ''

Rồi tính làm thơ tiếp nhưng chữ nghĩa có hạn thơ từ cũng vì thế mà đứt đoạn ngang xương .

''ở đâu nuôi quạ hay sao mà nó kêu dữ thật '' cô nhàng nhạ vừa đi vừa nói một mình cũng mai cô là Điện Hạ Ma Cung phép thuật đầy mình chứ bình thường ko ai dám đi vào đây đâu . Bổng nghe bên trước xa tít có tiếng nói chuyện cô tốc biến  đi đến nơi có tiếng nói .

Lúc cô tới nơi thì phát hiện sứ truyền tin của cô đang bay vòng vòng quanh một cái mép vực , thấy cô nó mừng rở nói '' Điện Hạ ơi không xong rồi , Vô Nhan và Vô Ngã té xuống vực mất rồi còn đâu '' cô nghe thì cả kinh .

''Sao ? Hai vị quỷ tướng của ta té vực hả ?'' Cô hỏi với giọng ko tin nổi .

Sứ truyền tin lúc này nói '' Điện Hạ xin hãy nhìn kí ức của thuộc hạ , đây cũng chỉ là phân thân của thuộc hạ mà thôi '' .

''Vậy chân thân ngươi đâu ?'' Cô hỏi .

''Thuộc hạ bám trên người của Vô Nhan tướng nên cũng ở dưới vực luôn rồi ''

Nó dứt lời thì kí ức của nó chảy vào đầu của cô lúc này Mộc Tuyết Ly nhìn thấy được chuyện mà nó nhìn thấy .

Vô Nhan và Vô Ngã đi song song bên trên đường mòn núi Hàm Chương .

''Ta nghe nói ngươi cắt đứt nhân duyên của mình và Lâm Tử Nhạn rồi hả ?'' Vô Ngã lơ đểnh hỏi .

''Ừm ! Ta cắt rồi , dù gì ko có kết quả để như vậy lở dở nàng ta '' Vô Nhan nhẹ giọng trả lời .

Vô Ngã nghe vậy môi liền khẻ cong rồi nói '' thật lòng mà nói ngươi khá dứt khoát , ta thấy ngươi ngoài chuyện hay chạy đông chạy tây kiếm lão bà thì cũng chưa từng làm gì có hại tới nữ nhân '' .

Hắn nói xong thì Vô Nhan chau mày hỏi '' ngươi sao biết ta chạy đông chạy tây kiếm lão bà , còn biết ta chưa từng hại nữ nhân ??'' .

Vô Ngã lúc này biết mình nói lở lời liền làm mặt lạnh nói , '' chúng ta là Quỷ Tướng há chẳng biết tin tức của nhau hay sao ? Ngươi hỏi gì lạ vậy ?'' Hắn nói xong thì đi thẳng .

Lúc này hai người đi về phía trước thì có tiếng lục lạc kêu leng keng , leng ken . Tức thì cả Vô Nhan , Vô Ảnh và Sứ truyền tin bước vào kết giới ...

Vô Nhan đi vào kết giới liền biến thành một lang quân mặc hỷ phục còn Vô Ngã thì biến đi đâu mất rồi

''Chuyện phi lý gì vậy ? '' Vô Nhan hỏi xong liền nhìn bốn bề kèn trống linh đình pháo nổ ầm trời , đoàn người dừng lại một phủ đệ rộng lớn , trên cửa có đề tấm biển , Hạ Phủ ....

''Đại Vương , mời đá kiệu vén rèm cho tân nương '' bà mai lớn tiếng nói . Vô Nhan bị bà ấy gọi là Đại Vương thì lấy làm lạ nhưng cũng ko quản được nhiều , cứ làm theo lời  bà ta xem sao ?.

Hắn lúc này đi tới đá kiệu , rèm kiệu vén lên tân nương bước ra .

''Tân lang bế tân nương vào từ đường '' .

Giọng nói bà mai vang lên ,Vô Nhan bước tới bế nữ nhân ko quen biết kia lên rồi đi vào trong .

Qua một màn quỳ tam bái thì hai người vào động phòng hoa chúc , khi vào phòng mạn trùm đầu được vén lên Vô Nhan cả kinh vì người bái đường với hắn lại là Vô Ngã .

Vô Ngã lúc này chính là thiên kim đại tiểu thư của Huyền Điểu một nhánh chính của Hắc Điểu  Tộc đến Vân Du Quốc để làm thiếp cho Đại Vương Hạ Tam Thiên . Mà Vô Nhan chính là Hạ Tam Thiên Đại Vương lúc bấy giờ . Lúc này hai người nhìn nhau hồi lâu liền quay mặt đi ...

''Vô Ngã ngươi sao ko nói gì vậy ?'' Vô Nhan hỏi hắn .

Vô Ngã lúc này lắc đầu nói '' Chàng nói gì thiếp ko hiểu ,Thiếp tên Phi Phi ko phải người chàng nói '' . Lời nàng nói ra làm hắn chưng hửng ko biết đường mà lần .

Vô Nhan ko biết tại sao hai người bị kéo vào kết giới vì sao hắn nhớ còn Vô Ngã thì ko ? Nghĩ vậy hắn nói '' Phi Phi ta hơi mệt sẻ ngủ trước '' hắn nói xong nằm trên giường quay mặt vào trong .

Phi Phi ko nói gì tự tháo trang sức và cởi bớt y phục nặng nề rồi rửa mặt lên giường nằm cạnh hắn , hương thơm nữ nhân nhàn nhạt làm Vô Nhan tự nhiên rạo rực ko yên , vốn dĩ ko cần phải ngủ nên hắn chỉ kiếm cớ lên giường nằm nhưng tự mình hại mình thì đúng hơn . Hắn nào có nghĩ tới cảnh Nguyên thân của Vô Ngã lại yểu điệu đến vậy .

''Tướng công chàng đã ngủ chưa ?'' Nàng nhỏ giọng hỏi .

Vô Nhan ko trả lời nằm đó hơi thở rất điều vờ như đã ngủ , Phi Phi lúc này nhẹ nhàn để tay lên eo hắn , nàng ôm hắn mà ngủ . Vô Nhan nằm đó mà khó khăn suy nghĩ cuối cùng lại ngủ thật ...,

Sáng hôm sau trời đã đứng bóng hắn còn chưa thèm dậy , gia đinh hầu cận điều nói Đại Vương của họ sức lực dồi dào hành mỹ nhân tới tối muộn nên mới ngủ tới tận bây giờ ,

Khi hắn thức dậy đã là giờ chánh ngọ '' quái lạ , ta mà lại ngủ mê đến vậy sao ?'' Hắn nói thì nhìn quanh phòng thì ko thấy Phi Phi đâu , hắn đi tìm nàng thì phát hiện nàng đang đứng phía sau một trang viên vắng người , và một nữ nhân đang đay nghiến nàng .

''Yêu nữ , ta ko biết ngươi dùng cách gì để Đại Vương đồng ý lấy ngươi làm thiếp nhưng ngươi đừng hòng ta để yên '' nàng ta nói xong thì quay lưng đi mất . Mà Vô Nhan cũng ko nhìn rỏ mặt nàng ta nên cũng ko biết nàng ta là gì của Đại Vương này luôn .

Hắn sống đã rất lâu nên có nhiều chuyện kinh khủng gì đó cũng ko làm hắn lo sợ được , nghĩ kĩ thì có lẻ hắn đã bước vào một kết giới cổ xưa của Huyết Ma gọi là Huyết Thú trận , những người còn chuyện chưa thông , vướn mắt chưa giải đáp thì trong lòng sẻ ko thể an yên , hắn dạo gần đây tâm tình không được tốt mới sinh ra dị tượng.

[Năm đó Trương Du Phong cũng vì trong lòng vướn bận chưa thông cũng đã cùng Điện Hạ vào Huyết Thú trận và nhờ đó lấy lại được Chân Thân hoàn chỉnh , nếu như ta cũng vậy thì chắt chắn gút mắt này là do ra gây ra , nếu vậy ta cần tìm câu trả lời ].

Hắn suy nghĩ vậy thì lại liếc nhìn Phi Phi vẫn đứng đó ,gương mặt có chút cam chịu ko nói gì [nếu Phi Phi làm thiếp vậy mình có thê tử rồi sao ? Ai là thê tử kết tóc với mình chứ ?].

Giờ cơm tới , Vô Nhan ngồi ở ghế chủ toạ thê tử ngồi bên phải và thiếp thân ngồi bên trái .

Lúc này mặt Vô Nhan đen như đít nồi vậy vì hắn nhận ra thê tử kết tóc với hắn lại là Lâm Tử Nhạn mà ở kiếp này nàng họ Trương cũng tên là Tử Nhạn . Là biểu muội của Trương Du Phong tộc trưởng của Vân Du .

Vô Nhan vừa mới đi một vòng đã nắm hết các lí lịch của thời đại này . Hiện giờ Vân Du vẫn chưa thành một Nước lớn mạnh mà chỉ là một khóm người sống cùng nhau tạo nên một nề nếp nhất định . Mà Hắn lại là Đại Vương đứng đầu một vùng Hàm Chương rộng lớn  mà mấy ngàn năm sau noiq này chỉ còn lại là một vùng hoang vắng chứng tỏ thời đại của hắn đã mất . Vậy có thể hiểu Tử Nhạn gả cho hắn cũng chính là liên hôn chính trị .

Tử Nhạn lúc này gắp thức ăn bỏ vào bát của hắn rồi yểu điệu nói '' Đại Vương mời dùng thiện '' . Nàng có giọng nói trong trẻo vào dáng người rất đẹp , hắn chỉ là thuận mắt nên liếc một chút thôi , vẫn là dáng dấp phần nào to thì rất to và phần nào cần nhỏ thì cũng nhỏ , đúng kiểu nữ nhân hắn thích .

[mình bị gì vậy ?] hắn tự nghĩ rồi liếc mắt nhìn Phi Phi .

Nàng thì ngồi bên kia gương mặt rất đổi tự nhiên ko có gì giống như vừa mới bị chữi mắng xong ..

Tối đó Vô Nhan lại đến phòng của Phi Phi

'' Đại Vương  '' Phi Phi thấy hắn tới thì đứng dậy đi tới đở tay hắn ...

Vô Nhan lúc này nói '' Nàng là nữ nhân của Tộc Huyền Điểu lâu đời sao lại chấp nhận làm thiếp cho ta ?'' Hắn hỏi rồi đợi nàng trả lời nhưng Phi Phi ko vội chỉ im lặng rót trà mời hắn .

Lúc dâng trà nàng nói '' Thiếp từ 4 năm trước đã đem lòng yêu chàng , Tam Thiên  chàng ko nhớ tại núi Hàm Chương chàng đã cứu thiếp hay sao ? '' .

Hắn nghe nàng nói thì cũng ậm ờ rồi bưng trà uống , lát sau hắn nói '' cứu nàng chỉ là tiện tay sau lại giao cả đời cho ta , chắt gì đã là quyết định đúng '' .

Phi Phi nghe vậy mĩm cười nói '' đã là quyết định thì làm gì có đúng sai , dù chàng cứu thiếp chỉ là tiện tay nhưng thiếp vẫn ko thể quên được chàng '' .

Thấy nàng nhỏ nhắn đáng yêu thì tâm tình hắn có chút ko kìm được liền nắm tay nàng rồi hỏi '' Nàng tu luyện thành hình người chắt ko dể , đã tu bao lâu rồi?''

''Thiếp tu luyện được 400 năm có lẻ '' Vô Nhan nghe vậy mắt đơ luôn , tuổi tác quả thực không quan trọng nhưng cũng có chút áp bức .

''Ta thực ra thực ra đối với nàng chỉ là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình , Phi Phi đừng vì tình cảm dành cho ta mà khiến bản thân chịu thiệt '' hắn nói xong thì nhẹ nhàn xoa đầu nàng .

Nàng nắm lấy bàn tay của hắn liền nói '' Đại Vương ! Có duyên phu thê tu trăm kiếp , nay chúng ta đã bái đường lẻ nào chàng còn định xua đuổi thiếp hay sao ?'' .

Hắn chưa kịp nói gì , thì bên ngoài có tiếng nha hoàn nói vào .

'' Bẩm Đại Vương ,Phu Nhân bị đau tức ngực khó thở muốn nô tỳ đến bẩm cho Đại Vương hay '' .

Vô Nhan thở dài đứng dậy nói '' ngươi về trước ta sẻ đến thăm phu nhân ngay '' . Hắn nói rồi đứng dậy nhìn Phi Phi lại nói '' nàng ngủ sớm , ta đi thăm nàng ấy '' . Phi Phi nhìn hắn với ánh mắt đầy thất vọng .

Hắn nói rồi quay lưng đi đến chính Cung của mình . Bên trong Tử Nhạn  đang nghiên người thở dốc .

''Nàng bị sao vậy ?'' Vô Nhan số nhiều vợ nên rất khổ tâm .

''Phu quân , chàng xem thiếp ko thở được , chàng mau đến '' nàng nói thì khó nhọc nghiêng người làm xiêm y lã lướt rơi xuống khiến ngực nàng mấp mé , da thịt trắng như tuyết lộ ra .

Vô Nhan quay mặt đi tránh né ko dám nhìn , sao hắn phải chịu cảnh này chứ ? Lâm Tử Nhạn kiếp này  dung nhan tuyệt diễm lã lơ , đã vậy còn là chính thất của hắn nữa , bình thường đi mõi chân ko ai chịu nay ngồi không nữ nhân tự dâng mình .

''Nàng khó thở sao ? Để ta dùng linh lực điều tức cho nàng '' hắn nói xong đang định vận công thì tự nhiên nàng nắm tay hắn để lên ngực mình ,

''Phu Quân nơi này của thiếp đau lắm'' Vô Nhan sờ trúng quả tuyết lê mềm mại thì giật mình mà nhảy dựng lên . Nàng thấy hắn như vậy thì  đưa tay che miệng cười rồi chồm tới ngã vào lòng hắn nàng nói '' Phu Quân ơi , chàng lúc nào cũng bận công vụ , chúng ta thành thân đã 10 tháng nhưng chàng còn chưa viên phòng , thiếp sau có thể chịu được cảnh chàng chưa ăn đã chán , thiếp không cam lòng '' .

Hắn nghe nàng nói thì nhìn trời , cái tên Đại Vương này số hưởng ghê , lấy được chính thê xinh như mộng , còn thêm thiếp thân là Phi Phi tuy dáng người ko được nẩy nở nhưng cũng yểu điệu thướt tha , còn hắn thì ko ra làm sao . Nghĩ vậy tự nhiên Vô Nhan thấy ganh tỵ ghê .

''Nàng nghĩ nhiều rồi , ta tu Đồng tử công và Vạn Niên công nên ko thể phá thân đồng tử được , nên nàng và Phi Phi ta điều ko phải nhứt bên trọng nhứt bên khinh , nàng đừng lo '' .

Gương mặt của Tử Nhạn thoáng lên chút hoảng hốt liền hỏi '' vậy là chàng ko thể động vào nữ giới sao ?'' ,

Hắn biết nàng thất vọng nhưng vẫn gật đầu . Nàng thấy vậy mĩm cười nói '' Vậy thì dể rồi , thiếp sợ chàng chê nên mới lấy thêm Phi Phi nay biết được nguyên nhân thiếp sao dám làm ảnh hưởng tới chuyện tu luyện của chàng '' nàng nói vậy thì kéo xiêm y lại chỉnh tề rồi rót trà cho hắn uống .

Vô Nhan nhận trà thì mĩm cười , hắn nghĩ nữ nhân thực sự thật khó hiểu . Hắn uống trà xong thì ngồi đó hàn huyên cùng với nàng , nghe nói nàng nhớ quê hương và phụ mẫu hắn định bụng sẻ an bài mọi chuyện xong sẻ đưa nàng về thăm gia quyến .

''Tướng công chàng thật tốt với thiếp '' nàng nói thì nắm lấy tay hắn mà hôn lên , còn dính cả dấu son đỏ lên mu bàn tay hắn nữa .

''Tử Nhạn kiếp này ta lại làm lở dở nàng , nếu ta đến sớm 10 tháng sẻ ko làm nàng rơi vào cảnh này '' hắn nói xong thì nàng lắc đầu .

''Dù ko được ân ái gần gũi chàng nhưng thiếp vẫn có thể nhìn chàng mõi ngày mà '' nàng nói thì để ta hắn áp lên mặt mình ,.

Hai người thắp đèn cả đêm chỉ để nói chuyện , từ hôm đó Tử Nhạn sắp xếp một phòng riêng để hắn có thể an tâm mà ko phá thân đồng tử của hắn . Vô Nhan nhìn trời suy nghĩ.

'' Thèm thịt nhưng lại sinh ra cái số an bài phải ăn chay nên mới như vậy đây ''

Mọi chuyện diễn ra cũng khá êm ấm trừ một chuyện khiến hắn băng khuân mãi , đó là tại sao hắn lại là Đại Vương khi Trương Du Phong lúc này chỉ là một người có sức mạnh hơn người và cũng đang trong quá trình tu luyện mà thôi  .

Nhưng phép thuật mà hắn đang  có lại xuất phát từ yêu tộc vậy chứng tỏ hắn là yêu quái rồi . Chân thân của vị Đại Vương này là xuất phát từ yêu tộc .

Lúc này Mộc Tuyết Ly đứng đó nhìn thấy được những chuyện mà Vô Nhan trãi qua liền bước vô Huyết Thú trận luôn . Vì cô biết bản thân mình đi đi về về ko ảnh hưởng gì ,  với năng lực mà cô có cộng với Vô nhan chắt chắn sẻ giải quyết nhanh để họ còn trở về bên cạnh cô chứ .

Mộc Tuyết Ly khi về đến Ma Cung  đã lấy lại được hết kí ức nên đối với họ cô có tình cảm thân thiết nhất định , thà ko biết thì thôi biết rồi cô càng phải giúp nên mới liều mạng mà nhảy xuống vực vào Huyết Thú Trận .

Bản thân cô ko hiểu sao người ta vô trận dể lắm riêng mình cô là phải nhảy vô hay phải rơi tự do thì mới đến được nơi cần đến .

Lát sau cô đứng trước cổng Hạ Phủ ..

Gia đinh bước ra thấy cô Bạch Y phiêu dật nhan sắc kinh diễm mà choáng ngợp liền thất thần nhìn lâu hơn 1 chút ...

''Ngươi vào nói với Đại Vương Mộc Tuyết Ly cầu kiến '' cô nhẹ giọng cất lời làm hắn ngẫn ngơ thêm chút nữa . Lát sau cô búng tay hắn mới tỉnh và chạy vội vào .

Lát sau hắn lại chạy ra mở cửa .

Vô Nhan thấy cô  hắn liền ko biết đâu là thật đâu là giả liền hơi chần chừ ..

''Vô Nhan ngươi còn ko nhận ra ta hay sao ?'' .

Nghe cô hỏi hắn lúc này mới cúi đầu nói '' Điện Hạ , là người thật sao ?'' .

Mộc Tuyết Ly đi vào trong vừa đi vừa nói '' ngươi bước vào Huyết Thú Trận của Huyết Ma hiện tại bị kéo về thời cổ đại trước lúc ngươi  sinh ra tầm 1 ngàn năm nữa lúc này là lúc mới hình thành mọi thứ , nếu ta đón ko sai thì Phụ Vương hiện tại đang ngủ bên dưới Ma Cung . Hiện giờ Yêu Tộc và Nhân Tộc đang tranh giành lãnh địa mà lăm le nhau , ngươi chính là nhân tố quyết định , đứng về bên nào thì bên đó có cơ mai trở mình  . Đó là Ly do Yêu tộc để Phi Phi đến còn Nhân tộc để Tử Nhạn đến liên hôn với ngươi .''

Hắn nghe cô nói thì cũng sáng tỏ , lúc này hắn nói '' Điện Hạ tại sao núi Hàm Chương lại có trận địa,  Huyết Ma chẳng phải đã đầu quân cho chúng ta rồi sao ?'' .

Cô nghe hắn nói thì nói '' Huyết Ma hắn vốn là người bên cạnh Trương Dạ Du và canh chừng linh hồn hắn chuyển kiếp , ta đoán hắn ta tạo nhiều kết giới là muốn Trương Dạ Du khi chuyển kiếp có quên gì đó thì Huyết Ma  sẻ để hắn bước vào trận lấy lại kí ức từ từ . Chuyện ngươi bước vào đây ta nghĩ là nằm ngoài dự đoán của hắn  ''.

''Nếu như ta thực thự còn 1 ngàn năm nữa mới sinh vậy Đại Vương Hạ Tam Thiên này là tiền kiếp của ta sao ? '' hắn nói xong thì hơi trầm ngâm suy tính .

Cô cũng hơi chần chừ rồi nói '' Ta nghĩ đây là tiền kiếp của ngươi , dạo gần đây ngươi bắt đầu thấy phân vân về tình kiếp của mình , lần này chắt sẻ sáng tỏ tại sau lại có chuyện Vô Ngã và Tử Nhạn điều phải lòng ngươi . Với lại ta nghĩ còn gì đó sâu xa hơn mà tạm thời chúng ta chưa biết '' .

Vô Nhan nghe cô nói thì hỏi '' thời gian ở đây ko biết chênh lệch ra sao nếu hiện tại kẹt lại thì chỉ e kẻ chủ mưu đã thực sự hoàn thành kế hoạch của hắn '',

''Năm đó ta cũng bị kéo vào trận với Trương Du Phong khi trở ra đã là 2 năm sau đó , chứng tỏ thời gian bên ngoài và ở đây chệnh lệch với nhau , nếu ngươi ko tìm ra nguyên nhân kẹt lại trong này thì kẻ chủ mưu bên ngoài sẻ có thời gian để hoàn thành kế hoạch của hắn thôi  '' cô nói xong thì lúc này từ xa có bóng dáng nữ nhân yểu điệu đi tới .

Thấy cô nhìn nàng ta thì Vô Nhan nói '' Là Tử Nhạn , nàng ta kiếp này là thê tử kết tóc của ta và là biểu muội của Trương Dạ Du '' .

''Ra vậy ! Đó là lý do hắn ta bất chất chưa có lệnh của ta đã đi tìm hồn của nàng ta ở Âm Giới sao ?'' Cô nhẹ giọng nói ,

Vô Nhan nghe ko hiểu liền hỏi '' Điện Hạ người nói gì vậy ?'' .

''Ko có , ta có nói gì đâu '' cô nói rồi lơ đểnh nhìn xung quanh .

Tử Nhạn đi tới nhìn cô rồi cúi đầu hành lể với Vô Nhan và cô .

''Phu Quân đây là ??'' Nàng nhìn hắn rồi hỏi với giọng nhẹ nhàng .

''Đây là bằng hữu của ta , nàng cứ gọi ngài là Điện Hạ '' .

Hắn nói xong thì Tử Nhạn cúi đầu nói '' Điện Hạ '' .

''Đừng đa lễ '' cô nói xong quay qua nói với Vô Nhan '' Tam Thiên người an bài cho ta một chổ ở là được , ta sẻ tạm thời ở đây '' .

Vô Nhan cúi đầu nói '' được ! Ta sẻ an bài '' nói xong thì nhìn Tử Nhạn , nàng hiểu ý thì quay lưng rời đi thu xếp .

Mộc Tuyết Ly lúc này nói '' ta nghĩ Tử Nhạn và ngươi có duyên rất lớn , kiếp này ko biết xảy ra chuyện gì mà tới tận 8 ngàn năm sau mới gặp lại  vậy mà ngươi còn cắt đứt nhân duyên với nàng ta ko thương tiếc '' .

Vô Nhan ko biết giữa họ xảy ra chuyện gì nhưng lần này quay về đây chắt chắn cũng sẻ biết nguyên do mà thôi .

Ban đêm Mộc Tuyết Ly ko ngủ liền đứng dậy muốn đi xem thử tình hình xung quanh thì thấy một chú chim bồ câu trắng bay từ bên kia về hướng Nam , cô lấy làm lạ liền biến thân và bắt được chú chim đó .

''Bồ câu đưa thư , ko ngờ Vân Du lúc này vẫn còn dùng bồ đâu đưa thư , mấy ngàn năm sau là có chuyện gì thì dùng truyền âm phù ? Tính ra ở đâu cũng vậy thời nào cũng sẻ tân tiến và  đổi mới hết '' cô nói thì mở thư ra xem , là  Tử Nhạn viết .

''Biểu ca ! Muội ở phương Bắc tận 10 tháng nhưng chưa tìm được điểm yếu của Hạ Tam Thiên , hắn tu luyện Vạn Niên công nên cuộc sống rất dài , hắn ko làm chuyện gì khả nghi cả chỉ là ngày ngày bế quan tu luyện, hôm nay có vị bằng hữu của hắn xuất hiện , muội nghe hắn gọi nàng ta là Điện Hạ mà danh xưng này trước nay chưa từng nghe ai gọi qua cả , nàng ta bước đi ko nghe tiếng động hơi thở tựa như mây , cấp bật tuy chưa rỏ nhưng Hạ Tam Thiên rất cung kính với nàng ta . Biểu ca nên tăng cường thực  lực tính tới chuyện lâu dài . Nàng ta có thể còn mạnh hơn cả Hạ Tam Thiên . Tử Nhạn tái bút '' .

Mộc Tuyết Ly đọc xong liền bỏ thư vào ống nhỏ bên chân chim rồi để nó bay đi .''thì ra là có lí do mới gả đến nơi này , Vô Nhan ko ngờ tình kiếp của ngươi lại truân chuyên đến vậy '' .

Cô thương cảm cho vị quỷ tướng bên cạnh mình nhiều ngàn năm , nghĩ vậy cô nhún chân bay về hướng phòng của Tử Nhạn . Nhưng trước khi đến được phòng của nàng ta thì đi ngang qua dãi nhà phía sau thì thấy trong một căn phòng đèn vẫn còn sáng . Mộc Tuyết Ly ngừng lại xem thử ...

''Vô Ngã '' cô khẻ giọng nói rồi đứng bên cửa tàn hình quan sát .

Bên trong Phi Phi đang may y phục gì đó nhưng hình như ko biết may hay sao mà cứ đâm vào tay tới chảy máu , lúc này Vô Nhan đi từ ngoài cứ đứng lưỡng lự ko vô cũng ko về , Mộc Tuyết Ly thấy hắn như vậy liền tàn hình mà gạt chân hắn té vào trong ..

Nghe tiếng động Phi Phi nhìn ra thấy hắn thì bỏ y phục xuống rồi đi tới nắm tay hắn đở vào '' Đại Vương sao chàng lại đến đây?''.

Vô Nhan lúc này tưởng mình bị vấp nên cũng ko để ý , hắn nhẹ giọng nói '' thấy phòng nàng còn sáng đèn nên đến xem , Sao nàng còn chưa ngủ ?'' .

Phi Phi đở hắn ngồi xuống ghế rồi rót trà đưa hắn nàng nói '' Thiếp ko ngủ cũng ko sao cả ? Đại Vương mời dùng trà '' .

Hắn nhìn nàng liền nói '' ko cần xưng hô như vậy đâu ? Gọi ta theo cách thông thường được rồi '' hắn nói xong thì nhận trà của nàng , lúc này hắn thấy tay nàng bị thương thì chưa vội hỏi .

''Phu quân , vậy thiếp sẻ gọi chàng như vậy " nàng nói xong thì cũng chỉ đứng chứ chưa dám ngồi cạnh hắn .

Vô Nhan thấy vậy kéo nàng ngồi xuống cạnh mình rồi nói '' tay nàng bị làm sao ? Tu luyện bao nhiêu năm lại ko tự chữa lành vết thương được sao ?'' Hắn nói thì quơ  tay vết thương bị kim đâm chi chít liền lành lại .

Phi Phi thấy vậy mặt đầy hối tiếc nói '' Thiếp lần đầu may vá muốn tặng chàng áo choàng nhưng mãi vẫn chưa xong , Phu quân vết thương này thiếp muốn giữ lại để có cái mà nhớ về chuyện đã làm cho chàng '' .

Vô Nhan nghe nàng nói thì thực sự ko cầm được lòng nhưng nghĩ đến nàng và hắn về sau còn gặp lại thì ko dám làm càng chỉ nhẹ nắm lấy tay nàng chặt hơn , sau đó từ từ đưa lên môi rồi cắn nàng một cái .

Phi Phi bị hắn cắn dù gương mặt mỹ nhân hiện lên sự hốt hoảng nhưng vẫn ko giựt ra , nàng để hắn cắn chảy máu ngay ngón tay , cắn xong hắn quơ tay để lau khô máu nhưng nơi đó xuất hiện một vết sẹo nhỏ .

''Đủ để nàng tưởng nhớ ta chưa ?'' Hắn nhìn nàng nói với giọng đầy tự đắc.

Phi Phi nhìn vết thương rồi khẻ gật đầu . Hai người nhìn nhau ....

Mộc Tuyết Ly đứng bên ngoài nhìn hai người mà thấy như mình quay về cái thời yêu đơn phương tên nào đó nghĩ rồi cô chợt nhớ ko khéo Trương Du Phong lúc này còn chưa chết kiếp nào đâu , hắn vẫn là hắn mà . Cô nghĩ vậy thì đi về phòng mình .

Sáng hôm sau cô gặp Vô Nhan thì nói .

''Ta tính đi thám thính một chút , Ngươi đợi ta quay lại nhé '' .

''Tuân lệnh '' hắn cúi đầu nhận lệnh lui ra .

Mộc Tuyết Ly liền biến thân tới Vân Du lúc bấy giờ .

Nơi này còn hoang vắng , nhà cửa chưa nhiều , cuộc sống này bị dị lắm . Cô đi tới nơi mà Hắn ở .

Bên trong quân doanh đơn sơ một nam nhân thiếu niên mặc y phục màu đen thêu hình đám mây , hắn chính là người cô yêu mấy ngàn năm .

''Du Phong'' cô nhẹ giọng gọi hắn , bóng dáng ấy dù là qua bao nhiêu ngàn năm cô điều say đắm ...

Lúc này hắn tự nhiên nhìn về phía cô , Mộc Tuyết Ly dù tàn hình nhưng vẫn có chút hơi ngần ngại vì hắn cũng là thần của Nhân Tộc , mà chuyện người phàm tu thành thần là chưa từng có tiền lệ trong Vân Du này . Nếu nói về Yêu Tộc hay Ma Tộc thì chuyện đó lại ko khó vì họ vốn sống rất thọ nên thời gian tu hành ko đáng nói , con nhân tộc tuổi đời chỉ mấy mươi năm nên tu luyện sẻ rất khó .

Thường thì đã là người phàm thì phải trải qua  , hỷ , nộ , ái , ố . Nó tượng trưng của một phàm nhân , khi bắt tu luyện dựa vào sự tập hợp được linh khí của thiên địa còn tránh trải qua thất tình lúc dục trước khi bước vào cảnh giới Tiên Nhân , vì càng giữ mình thì tu luyện càng đạt kết quả cao hơn .

Trương Du Phong người được định sẻ làm Thần nên chắt chắn hắn sẻ ko có thất tình lục dục như người thường , hoặc có thì hắn cũng ko để nó ảnh hưởng tới chuyện tu hành của hắn , đó là lý do Mộc Tuyết Ly yêu hắn 4 ngàn năm và chết vì hắn nhưng hắn mãi mới động tâm cùng cô , hoặc từ đầu đã có động tâm với cô nhưng hắn vẫn chọn Vân Du Quốc vì đây mới là thứ hắn xem trọng nhất , sinh ra vì Vân Du chết đi vẫn là để bảo vệ Vân Du mà thôi .

Mộc Tuyết ly đứng đó đúc kết được rất nhiều thứ , dù hiện tại hắn ko nhận mình là Trương Du Phong nhưng trong vỏ bọc là Vô Ảnh cô và hắn đã thành thân và viên phòng nhưng cô cảm thấy mình chưa thể vui nổi , vì bên cô mà hắn phải dấu đi thân phận thật , vỏ bọc Vô Ảnh chỉ là làm dịu đi sự đau khổ của cô mà thôi còn uất ức thì vẫn chưa từng mất đi .

Cô càng nghĩ tự nhiên càng giận ko biết làm gì bèn thổi một trận gió mang theo hơi lạnh .

'' Băng Phong '' 

cô nói thì tức thì bốn bề nổi gió rồi ào ạt kéo mây , tuyết rơi xuống li ti . Cô làm sao biết được mình mạnh đến như vậy , lần trước cô xuyên về thời đại Trương Dạ Du hiện thế cũng đâu có mạnh đến vậy đâu .

Nghĩ vậy cô liền tàn hình đi theo Trương Du Phong .

''Thiếu chủ trời tháng sáu tuyết rơi , sắp có điềm dữ rồi '' Một tướng sĩ chạy lên nói .

Hắn im lặng gương mặt mỹ nam hơi chàu mày liền bấm đốt tay lát sau hắn nói '' Ngươi lui đi , ta biết rồi '' .

Khi binh lính lui đi hắn nói '' Cao Nhân ở đâu tới xin ra mặt , cớ gì lại gây bão tuyết cho Vân Du ta '' .

Mộc Tuyết Ly nghe vậy liền bay từ trên trời xuống như tiên nữ hạ phàm làm hắn chỉ có thể đứng yên bất động mà nhìn cô ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro