Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hạnh Phúc Chẳng Bao Lâu ..

Cô nghe hắn nói song tu thì mặt mày đơ ra ....

''Song tu là ý gì ? Ta ko hiểu ý huynh nói đâu '' cô miệng thì nói ko hiểu nhưng tay lại kéo chăn che trước thân thể ý sợ hắn làm chuyện ko tốt với mình ...

Hắn mĩm cười nói '' Hiện tại Điện Hạ rất yếu , nếu muốn mạnh chỉ có thể ngày ngày cùng ta song tu thì sẻ mạnh lên thôi '' .

Cô nghe vậy thì nhìn hắn với ánh mắt ko tin nổi cô nói '' Huynh là Thần của Nhân tộc cớ gì cứ trêu đùa ta , huynh cứ thích dằn vặt ta thì huynh mới vui sao ? '' cô nói thì tránh né hắn ..

Hắn đứng dậy rồi mĩm cười nói '' Song tu là một hành động kề cận , sớm tối đối mặt nhau , khi xưa hai vị thần tiên song tu chính là trao đổi linh khí để dòng chảy tự nhiên trong cơ thể được hoà hợp , về sau này khi hai đạo lữ song tu lại khó tránh được đụng chạm do đạo hạnh chưa đủ từ đó nảy sinh ái tình , thân thể chạm nhau tạo nên sự đồng điệu , từ đó cứ nói song tu sẻ nghĩ đến chuyện ám muội , ko ít người dùng cách âm dương hoà hợp này để trao đổi linh khí cho nên điện Hạ hiểu lầm ý ta cũng ko có gì là lạ ''

Cô nghe hắn giải thích thì hơi thất vọng , còn vì sao thất vọng thì cô ko biết ....

''Ý huynh là chúng ta chỉ kề cận để trao đổi linh khí thôi hả ? Ko phải ý kia phải ko ?'' Cô hụt hẩng hỏi lại ...

Hắn nghe vậy liền nói '' còn phải xem Điện Hạ tư chất thế nào nữa , nếu như dạy mãi ko hiểu thì ta đành đích thân chỉ dẫn cặn kẻ '' hắn nói rồi đưa tay kéo cô đứng dậy ..

Mộc Tuyết Ly được hắn kéo lên thì nói '' Huynh đừng nói mấy lời nghe nguy hiểm như vậy có được ko ? Ta hơi sợ đó '' .

Hắn đi trước nắm tay cô đi sau , cô nói gì hắn điều nghe nhưng ko trả lời , chuyện mà hắn nghĩ đến hiện tại là ko biết một chút nữa hắn có đủ định lực để chỉ dạy cô hay ko mà thôi ...

Hắn dẫn cô đến một cái hồ rồi nói '' bên dưới đó là Linh Tuyền , rất tốt cho thư giãn gân cốt và thanh tịnh , Điện Hạ mời ...'' .

Cô nghe hắn nói xong thì đi xuống mé hồ cô đưa tay chạm vào dòng nước rồi nói '' Lạnh quá , Huynh có chắt tu luyện cần xuống đây ko ?'' .

Hắn khẻ gật đầu , cô thấy vậy hơi chần chư nhưng vẫn định xuống ..

''Cởi y phục của Điện Hạ trước đã '' hắn nhẹ giọng nói ..

Cô nghe vậy liền ko đồng ý nói '' ta ko cởi , nước lạnh vậy cởi y phục sao chịu nổi ''

Hắn giải thích '' Nước rất lạnh mặc y phục ko thay đổi được gì , y phục mà ướt thì chút Điện Hạ mặc gì đây ? ''.

Cô nghe vậy cũng gật đầu cho là phải , liền nói '' vậy huynh đừng nhìn nhé , ta ngại lắm '' .

Hắn quay lưng về phía cô rồi nói '' Yên tâm ta ko nhìn , ta đứng ngoài này có gì người gọi ta là được '' hắn nói xong bước ra xa thêm một đoạn . Cô thấy vậy mới cởi đồ xuống hồ tắm ....

Do cơ thể âm hàn nên cô ko thấy lạnh lắm nhưng sao nước cứ có cái gì đó chăm chít xuyên qua da thịt cô , xâm nhập vào xương tuỷ cô vậy ...

''Sao tắm mà khó chịu quá vậy ?'' Cô nói nhỏ rồi cố tập trung cho thanh tịnh ...

Linh Tuyền có công dụng chữa thương rất tốt , trên đùi cô bị thương hắn dùng Linh Ngôn chữa khỏi nhưng vẫn chừa một lổ nhỏ , hiện tại Ma Khí đang từ chổ đó thoát ra ngoài vì Linh Tuyền còn có công dụng thanh tẩy Ma khí rất tốt ..

''A ! ... Du Phong hình như có cái gì đó kéo lấy ta , huynh cứu ta với '' cô nói xong bị cái gì đó kéo xuống hồ .

Trương Du Phong ko nghĩ nhiều liền phi thân xuống cứu cô .... Sợi dậy Ma Khí kéo cô xuống đáy hồ nó muốn tìm đường cùng cô quay về Ma Cung ...

Hắn vừa xuống đã nắm lấy tay cô , một tay bắt ấn xoá bỏ Ma Khí kia khiến nó tan biến thành bọt nước ....hai người ngoi lên mặt hồ ....

''Đó là vậy ? Nó muốn kéo ta đi đâu chứ ?'' Cô nhỏ giọng hỏi hắn ...

''Ko sao có ta ở đây rồi '' hắn nói với giọng dịu dàng rồi nhẹ nhàng kéo cô vào lòng mình mà ôm chằm lấy cô ..

Mộc Tuyết Ly trái tim đánh trống trận ,cô ko biết hắn tại sao lại ôm cô như vậy nhưng cô thấy rất hạnh phúc nếu hắn yêu cô thì càng tốt ...

Hắn lấy tay nâng cằm cô lên rồi nhìn cô say đắm sau đó hắn nhẹ nhàng hôn lấy môi cô , nụ hôn dịu dàng đầy tham luyến hắn hôm nay sẻ làm chuyện mà hắn nghĩ mình ko nhịn được nữa rồi ...

''Huynh ...'' cô khó khăn lắm mới dứt ra được liền muốn hỏi nhưng chưa kịp hỏi thì hắn lại tham lam hôn lấy môi cô ...

Bị hắn hôn liên tục muốn nghợp thở cô cố gắng đẩy hắn ra rồi nói '' ta lạnh lắm ''.

Dứt lời hắn bế cô lên rồi choàng cho cô ngoại bào của mình , là thần tiên thật sự rất sướng , muốn y phục khô liền khô ngay ...

Lát sau hai người về đến phòng riêng của hắn , căn phòng cô vẫn ở nữa năm qua ... hắn nhẹ nhàng để cô xuống rồi nói '' Nàng rất sợ ta , ta phải làm sao để nàng thôi ko sợ ta nữa '' ..

Cô mới định mở miệng nói thì hắn lại chặn miệng cô bằng nụ hôn sâu muốn tắt thở...

Lát sau hắn mĩm cười nhìn cô chật vật rồi nói '' nếu như qua chuyện hôm nay nàng ko sợ ta nữa thì hay biết mấy '' hắn vừa nói vừa nhẹ nhàng mân mê cái eo bé nhỏ của cô..

Cô bị hắn sờ cho nhột hết cả người nhưng thực sự cô thích cảm giác này , cô rất thích hắn đụng chạm thân thể mình , cảm giác như bị nghiện hắn vậy ..

Cô nhắm mắt hưởng thụ từng động tác vuốt ve đụng chạm của hắn dành cho mình ... lát sau hắn cũng thoát y, trước mắt cô hiện ra một thân thể nam nhân săn chắt , thớ thịt múi cơ rỏ nét đến hoàn hảo , cô vô thức chạm nhẹ vào hắn , hắn mĩm cười nói '' nàng thực sự khiến ta ko thể thanh tịnh , nàng có biết từ khi gặp nàng ta đã ko thể giữ thân Đồng Tử ko ?''.

Cô nghe vậy liền nói '' chúng ta đã từng xảy ra chuyện này rồi sao ? Huynh nói vậy là ý gì ?'' ...

Hắn lúc này sao có thể giải thích cụ thể , liền tham lam ngậm lấy nụ hoa điểm hồng trên ngực cô , mút nhẹ ....

Lát sau hắn đưa tay sờ xuống tiểu huyệt của cô rồi nói '' lần này ta đã có kinh nghiệm rồi ko hấp tấp như lần động phòng khi trước nữa '' hắn nói xong trái tim cô như trùng xuống .

Hắn vậy mà động phòng với ai rồi , còn lúc ân ái với cô luôn nhắc về chuyện lúc trước , hắn là đang nhớ đến nữ nhân trước đây của hắn sao ?.

Cô hơi buồn nhưng nổi buồn rất nhanh biến mất khi hắn nhét cự vật khủng bố vào tiểu huyệt của cô , chỉ cơ thể diễn tả rằng nó rất kinh người , cơ thể cô như bị xé ra làm đôi khi cự vật chui vào trong...

''Đau ko ?'' Hắn nhẹ giọng hỏi cô ...

Cô lắc đầu nhưng ko nói gì ?

''Vậy ta có thể vào trong hết ko ?'' Hắn lại hỏi cô ..

Cô gật đầu nhưng lại im lặng ...

Lát sau cự vật chui hết vào trong , cơ thể cô thực sự ko quen được cái của nợ này , nó lớn quá ....

Làm thần tiên nên của quý cũng to như vậy sao ? Cô tự hỏi lòng rồi bắt đầu nhịp nhàng theo từng cú nhấp hông của hắn .

Cảm giác thực sự rất tuyệt , cô yêu hắn và rất muốn hắn làm điều này với cô nhưng cô ko nhớ hai người đã từng ân ái qua rồi ...cô buồn vì hắn gọi tên A ly khi thân mật với cô mà tên A ly này khiến cô nghĩ hắn nhớ đồ nhi của mình chứ ko phải yêu cô ...

Một đêm mặn nồng trải qua đến sáng cô biến thành con thỏ ướt với bộ lông trắng nhưng èo uột nằm kế hắn ....

Khi hắn tỉnh dậy thấy cô đã biến thành thỏ thì kéo chắn đắp cho cô , cô ngủ nguyên ngày ko tỉnh nổi đến tối hắn quay lại cô vẫn co ro ngủ say.

Hắn đi tới nằm xuống cạnh cô rồi nói '' ta làm Điện Hạ mệt đến vậy sao ? '' .

Cô ko nói gì vẫn nằm nghiêng mình vào trong , hắn thấy vậy ôm chằm lấy cô từ phía sau rồi nói '' Điện Hạ người nghe ta nói chứ ?'' .

Cô gật đầu nói '' có nghe , huynh nói tiếp đi '' .

Hắn mĩm cười ôm cô vào lòng rồi nói '' Sau này ko được tự ý rời khỏi đây nữa , lần sau chỉ sợ bị người ta ăn mất ''

''Mọi chuyện nghe huynh '' cô nhỏ giọng nói rồi nắm lấy bàn tay hắn đang ôm lấy eo của cô , cô đưa tay hắn lên môi hôn nhẹ vào tay hắn rồi nói '' Ta yêu huynh , thực sự rất yêu huynh '' cô nói xong ôm chặt cánh tay hắn vào ngực mình nhưng cô lại ko quay mặt về phía hắn ...

''A Ly ta cũng rất yêu nàng '' hắn nói xong thì ôm cô chắt hơn .

Nước mắt cô rơi chậm rãi trong im lặng , cô chấp nhận làm người thế thân cho A Ly của hắn , bên hắn đến khi hắn tìm được đồ nhi của mình rồi mới rời đi ....

Mộc Tuyết Ly hiện tại ko nhớ chuyện cũ , kí ức cô bị chậm nên hiện giờ cô chỉ biết mình đang là người thay thế mà thôi ...

........

Vô Nhan ngồi thẩn thờ ở thành của mình , Nữa năm nay Điện Hạ hắn đi chưa quay lại , nơi này hiện giờ vắng tanh rồi còn ai nữa đâu ...

Vô Ngã thì từ lần ở núi Hàm Chương thì cũng ko quá thân thiết với hắn nghĩ lại hắn thấy có lỗi với Vô Ngã liền đi tìm ....

Đến nơi thấy người cần tìm hắn lại muốn quay về ko biết nên nói chuyện gì cho phải ...

''Vô Nhan , huynh tới tìm ta hả ?'' Vô Ngã hỏi rồi đi về phía hắn ..

Hắn cười hì hì tay gãy đầu nói '' ta đến tìm ngươi chủ yếu vì Điện Hạ thôi , ko có gì quan trọng đâu ''

Vô Ngã mĩm cười nói '' vậy vào đi đứng đó làm gì ? Ta cũng đang rất lo cho Điện hạ '' hắn tuy nói vậy những trong cổ đã trực trào nổi buồn , người mình yêu thương nhất lại chẳng hiểu được ý mình cứ vòng vo mãi ..

Vô Nhan đi vào liền lấy hai bình rượu để lên bàn rồi nói '' ta đến có đem theo chút rượu , ngươi uống cùng ta nhé '' .

Vô Ngã gật đầu nói '' vậy cùng uống thôi '' , hai người nâng hai bình rượu rồi uống một hơi ...

''Rượu này ngon quá '' Vô ngã uống xong liền khen ..

''Là rượu Bạch Lộ ta mua ở Nhan Thành đắt lắm đó '' Vô Nhan nói với giọng rất hồ hởi vui vẻ ..

Gương mặt Vô Ngã hơi trầm lắng liền nói '' ngươi đến tận Nhan thành để mua rượu cho ta sao ? Hay đến đó có việc khác '' .

Hắn nghe vậy liền chột dạ nói '' ta đến đó mua rượu thôi ko có ý gì khác ''

''Vậy sao ? ''Vô Ngã nói rồi nâng bình rượu uống tiếp ..

Vô Nhan thấy vậy liền vội giải thích , ta thực sự chỉ đến đó mua rượu , ta cũng chỉ đến nhìn xem nàng ấy sống có tốt ko , chỉ nhìn rồi đi ngay '' hắn nói xong liếc nhìn Vô Ngã xem phản ứng của hắn thế nào .

Vô Ngã ko nói gì liền bưng rượu uống tiếp, Vô Nhan thấy vậy liền ngăn lại nói '' ngươi ko nói gì mà cấm đầu uống là đang giận ta sao ?'' .

Vô Ngã lắc đầu nói '' ko có , ta và huynh dù ko có tình cũng có nghĩa , huynh đến thăm phu nhân của huynh từ kiếp trước ta giận làm gì ? Hiện giờ huynh tốt là ta vui rồi nên ko buồn cũng ko giận huynh gì cả '' .

Vô Nhan ánh mắt bực mình đứng dậy nói '' Thà cứ giận cho xong , giận thì nhận đi làm bộ cao thượng làm gì , ta hiện tại sống mấy ngàn năm đã ko còn là Hạ Tam Thiên trong lòng nàng nữa đừng nhớ đến hắn nữa có được ko ?''

Vô Ngã ko nói gì liền uống tiếp , lát sau Vô Nhan giựt lấy bình rượu rồi nói '' Ta hỏi nàng trong lòng nàng ta là Vô Nhan hay vẫn là Hạ Tam Thiên mà nàng yêu năm ấy chứ ?'' .

Vô Nhan vừa nói vừa hung hăng ném bình rượu đi mất ..

''Huynh đến mời ta uống rượu hay đến ức hiếp ta , chuyện năm đó đã qua lâu rồi huynh muốn mình là Vô Nhan thì là Vô Nhan thôi , hỏi ta làm chi nữa '' Vô Ngã nói xong quay lưng lủi thủi bước đi ...

''Chết tiệt ta đúng là khốn nạn mà '' hắn nói xong chạy theo Vô Ngã vừa nói '' đừng đi , đừng giận ta , ta thực sự ko tự mình trả lời được , Phi Phi nàng giúp ta tìm câu trả lời có được ko ?'' Hắn vừa nói vừa nắm tay Vô Ngã kéo lại ...

''Vô Nhan huynh chưa uống đã say , về nghỉ ngơi đi ta muốn ở một mình '' Vô Ngã nói rồi muốn đuổi hắn đi ...

''Đừng đuổi ta mà , ta sai rồi ....ta thực sự nợ nàng '' hắn nói xong liền kéo Vô Ngã vào lòng mà ôm lấy ...

Lúc này hai người ko để ý xung quanh nên chuyện họ ôm nhau bị lũ tiểu quỷ thấy được liền hoá đá cả đám luôn rồi .....

Chuyện này rất nhanh được lan truyền với vận tốc ánh sáng .....

.......

Mộc Tuyết Ly ban ngày là thỏ ban đêm lại hiện nguyên hình , hai người tối ngày quấn quýt ko rời nhưng thật tâm cô luôn cho mình là người thay thế , giống như người làm ấm giường cho hắn vậy ...

''Huynh thực sự ko cần ăn gì vẫn được sao ?'' Cô nhẹ giọng hỏi hắn ..

'Từ bật tiên nhân thì ko cần ăn nữa , A ly nàng quên rồi sao ?'' Hắn mĩm cười trả lời nàng ..

Mõi khi hắn gọi cô bằng cái tên A Ly cô lại nhói hết tâm cang , cảm giác như hắn đang gọi người mà hắn từng yêu sâu đậm vậy khiến trái tim cô đau nhói lên rất khó diễn tả , lúc này cô liền im lặng hoặc đánh trống lãng qua chuyện khác .

''Du Phong muội buồn ngủ rồi '' cô nhẹ giọng nói với hắn ..

''Được ! Vậy nàng ngủ đi , ta sẻ bên cạnh nàng '' hắn nói thì ôm chầm lấy cô vào lòng một cách âu yếm và dịu dàng nhất mà hắn có thể dành cho cô .

Hắn miệng thì nói vậy nhưng tâm thì ko hề muốn cô ngủ chút nào , hắn thực sự nghiện cảm giác mà cô mang tới cho hắn nhưng bản thân hắn tự biết điểm dừng nên đâu dám làm khó cô được ..

Mộc Tuyết Ly đã triệt hết Ma Khí nên tâm tư cũng ko còn thơ thẩn nữa , vì hai người đã ân ái qua nên Thú Thuật của cô cũng được giải luôn rồi , vì ban ngày mà hiện nguyên hình dể bị phát hiện nên tiếp theo đây cô phải về Ma cung của mình rồi .

......

Lúc này Vô Diện tính toán xong liền xuất thân đi lên Đỉnh Vân Du đón Mộc Tuyết Ly quay về ..

Trương Du Phong khi nghe tin mặt mày lãnh đạm nói '' chuyện này ngươi tự tính toán đi , ta ko để nàng ấy quay về nơi đó nữa đâu ''

''Ngươi có phải quá ích kỹ rồi ko ? Điện hạ hiện tại chưa thể ra mặt chống đối Ma Thần Vương ngươi muốn Điện Hạ thiệt thòi sao ?''

Hắn nghe nói vậy thì im lặng , lát sau Mộc Tuyết Ly đi ra nói '' Du Phong muội nên đi rồi '' ...

Hắn lúc này đâu để để cô tự làm theo ý mình nữa , liền đưa tay nắm tay cô rồi nói '' Vân Du là nhà nàng , nàng ko cần đi đâu cả '' .

Cô nghe vậy liền mĩm cười nói '' Huynh có thật muốn ở bên cạnh ta ko ? Ta thực ra cũng ko biết huynh đang muốn nữa '' cô tuy mĩm cười nhưng lòng lại đau như cắt ...

Trương Du Phong hắn ko hiểu hết ý của cô , lúc này cô nói '' Huynh bảo trọng , ta phải đi rồi '' cô nói xong lưu luyến rời đi ....

Hắn lúc này kéo cô lại rồi nói '' ta có nói đồng ý để nàng đi sao ? A Ly nàng ko đi đâu hết '' hắn kéo cô vào lòng ôm rất chặt , hắn ko để cô tự ý quyết định nữa , càng ko muốn rời xa cô , lần này hắn phải vượt qua tất cả giữ cô lại bên cạnh hắn .

''Du Phong huynh đừng lo muội sẻ ko sao đâu '' cô nói nhỏ rồi lưu luyến rời khỏi vòng tay hắn ...

''A Ly '' hắn nhẹ giọng gọi nàng .

Vô Diện cùng Cô rời khỏi đỉnh Vân Du về Ma Tộc .

Trương Du Phong từ lúc cô rời đi hắn cũng chỉ biết tu luyện lần này hắn mới phát hiện ra bản thân mình có gì đó khác khác , cơ thể hắn tự nhiên rất nhẹ nhàng kí ức cũ cũng từ đâu ùa về ....

Bên trong Mộng Cảnh Thần Cấp , Thần mộc đứng đó mĩm cười nhìn hắn ...

''Thần Mộc '' hắn cúi đầu hữu lễ với nàng .

Thần Mộc lúc này dịu dàng nói '' Du Phong từ nay con ko còn phải chuyển sinh vô lượng kiếp nữa , hiện giờ con đã có thể bất lão bất tử như bao nhiêu vị thần khác rồi ''

''Ý của người là ?'' Hắn ko hiểu lắm nên hỏi lại ...

''Trước đó con luôn bị chuyển sinh vô lượng kiếp , nay thì con đã cùng Tình kiếp của mình trải qua vô vàn kiếp nạn đã viên phòng hoà hợp cùng nhau , nay tấm thân bất tử bày của con ko còn phải trải qua kiếp nạn đi tìm nguyên thân và kí ức nữa ''.

Thần Mộc nói xong hắn chỉ im lặng ...

''A ly ! Vậy nàng ấy thì sao ?'' Hắn lúc này chỉ nhớ mõi nữ nhân của hắn mà thôi ..

''Đừng lo , con và con bé duyên đã đứt nợ cũng trả xong , đến đây là hai người kết thúc luôn một mối lương duyên kéo dài mấy nghìn năm được rồi ..''

''Không thể nào ? Con ko muốn như vậy ? Xin người trả nàng ấy cho con '' hắn lời lẻ đau khổ nói ..

''Du phong , con đừng để tâm mình dao động , ta chỉ có thể nói với con vậy thôi '' Thần Mộc nói xong liền biến mất ....

Trương Du Phong mở mắt ra , ánh mắt hắn chứa đựng sự đau khổ khó giải bày , hai người vẫn ko thể có một kết cục đẹp được sao ?

Hắn nhỏ giọng gọi '' A Ly ''

Nhưng cô đã đi rồi , hắn chấp niệm với quá khứ còn cô sống cho hiện tại , quá khứ đó đã chết từ 1 tháng trước rồi .

Với cô tất cả chỉ là một giấc mơ mà thôi ...

Hư Thọ Cung .....

Mộc Tuyết Ly bị Ma Thần Vương xoá hết kí ức , cắt đứt Duyên kiếp khiến cô ko thể sống như trước kia , từ ngày ở Mộng Giới về cô vốn dĩ chỉ nằm như vậy chưa hề tỉnh lại , là Vô Diện đã dùng Huyết Tinh Trận để kéo cô ra khỏi cái xác của chính mình để cô đi làm chuyện ma cô muốn làm nhất ..nay chuyện đó đã làm xong cô cũng nên đi rồi ..

Ma Thần Vương đứng nhìn nữ Nhi của mình nằm đó mắt nhắm nghiền liền hận nàng đến thấu xương liền nói '' Vô Dụng , chỉ một chút Duyên Kiếp bị mất đã ko qua được , nó cũng ko xứng làm Ma Thần Vương Kế nhiệm ta ''

Vô Diện nghe vậy liền nói'' người vì uy quyền ko tiếc hy sinh cả máu mủ ruột thịt , Thiên Ma người đâu còn là Ma Thần Vương của Ma Tộc nữa ''

Thiên Ma dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn Vô Diện rồi nói '' Ta hiện tại ko đánh lại người , chờ đó nếu một ngày ta tìm được một Ma Thần Vương Kế vị ta sẻ quay về làm chủ Ma Cung này ...

Hắn nói xong biến mất ...

Vô Diện đi tới đứng nhìn cô rồi tự nhiên hắn đau lòng ko thể chịu được , Mộc Tuyết Ly từ nhỏ đã được hắn chăm sóc , bao nhiêu chuyện xảy ra lẻ ra hắn ko nên để Trương Du Phong kéo cô từ Hiện Đại về , để cô phải chết dở thế này ..

''Điện Hạ , tại sao đã đạt được ý định nhưng lại ko nối được dây tơ chứ ? Người có phải hiểu lầm gì hắn rồi ko ?'' Vô Diện lời nói đau khổ liền xoa đầu cô mà rơi nước mắt .

Vô Nhan và Vô Ngã cũng đến nơi , hiểu được mọi chuyện họ càng đau lòng thêm ,

Một lần nữa Điện Hạ của họ lại tan biến ,

Chuyện này họ ko thể để ai biết được .....

Trương Du Phong mở kết giới xuống Ma Tộc nhưng lần này chính hắn đã ko thể mở ra kết giới nữa rồi , Thần Mộc đã ngăn hết kết giới của 3 cõi hiệh tại hắn ko thể tìm nàng được .....

....

Mộng giới ..

Mộc Thiên Ma ngồi trên Ma Toạ uống rượu một mình , hắn biết mình tuyệt tình nhưng chuyện nữ Nhi hắn chết là chuyện hắn chưa từng nghĩ tới , nay thì hay rồi hắn mang danh tiếng giết con nhưng còn phải đóng vai ác nữa ...

''A Ly ta thực sự ko cố ý hại con , ta chỉ muốn con quên hắn , ta chỉ muốn con là chính con mà thôi '' hắn nhỏ giọng âu sầu nói .

......

Nhan Như Hoa vẫn điều đặn cúng Thí Thực xuống Vô Diện Thành của Vô Diện ,

Rất lâu sao đó cô đã khẩn cầu với hắn một điều vào ngay ngày cúng Thí Thực cho Hắn ..

''Vô Diện Tướng , ta là Nhan Như Hoa , nếu như ngài nghe lời khẩn cầu của ta hãy báo mộng cho ta biết về tin tức của Điện Hạ , ta thực sự rất lo lắng cho người ''.

Đêm đó đúng giữa đêm ...

Một trận gió nhẹ thổi qua khiến cửa phòng cô mở toang, Nhan Như Hoa ngồi trên ghế tay chống đầu như muốn ngủ thì thấy Vô Diện thực sự xuất hiện .

''Nhan Thánh Nhân '' Hắn mĩm cười ngồi xuống đối diện cô ..

''Vô Diện Tướng '' nàng vui vẻ gọi tên hắn ..

Hắn mĩm cười hỏi '' Nhan Thánh Nhân muốn ta nói gì về Điện Hạ thì cứ hỏi ''.

Nàng nghe vậy vội rót trà mời hắn rồi nói '' Xin hãy cho ta biết Điện Hạ vẫn khoẻ chứ ?''.

Hắn lắc đầu nói '' từ khi bị cắt đứt Duyên kiếp Điện hạ đã ko qua khỏi , nay người đã vào dòng luân hồi nên ta cũng ko biết nói sao ?''.

''Cái gì ?'' Nàng nghe vậy liền rơi vào trầm tư , nước mắt chậm rãi rơi xuống nàng nói '' sao có thể chứ ? Điện Hạ lại im lặng mà rời xa chúng ta như thế sao ?.''

Vô Diện thở dài nói '' Duyên kiếp của họ là vậy , Điện Hạ sắp tái sinh , ta sẻ đi tìm người Nhan Thánh Nhân ta xin cáo biệt ''hắn nói xong biến thành khói đen bay đi mất ,

Nhan Như Hoa giật mình tỉnh lại , nước mắt nàng vô thức mà tuông như mưa .....

600 năm sau .....

Nhan Thành ....

Nhan Như Ngọc đang ngồi gãy đàn thì đàn bổng đứt dây khiến hắn tâm tư bất an nói '' lại có kiếp số gì nữa đây ...''

Vân Du Quốc đã qua 600 năm yên bình , ai mất thì đã mất , ai sống vẫn phải sống , Trương Du Phong vẫn là Thần của Nhân Tộc hắn ở Đỉnh Vân Du nơi có Điện Phong Thần của hắn .

Còn Nhan thành vẫn là Nhan Thành khi xưa mà thôi , Nhan Như Ngọc và là Thành Chủ vừa là Thần ở đó ...

Nhưng hiện tại hắn có thể đi đó đi đây ko cần lo lắng cho Nhan Thành như xưa nữa rồi ....

''Du Phong dây đàn ta bị đứt rồi , ngài có biết sắp có tai kiếp gì ko ?'' Nhan Như ngọc nhẹ giọng hỏi ..

Trương Du Phong gương mặt lãnh đạm nói '' tai kiếp gì đó cũng ko sao ? Yên bình quá chẳng phải nhàm chán lắm sao ? '' ..

Lời hắn nói ra là Nhan Như Ngọc chịu thua luôn , cái tên bất cần đời này hiện tại sống bất tử nhưng tâm thì chết hết một nữa rồi ...

''Sắp tới ngày lễ tẩy cốt rồi , ngài ko định nhận đệ tử nữa sao ?'' Nhan như Ngọc cất tiếng hỏi ..

''Ko cần , ta ko muốn nhận đồ nhi '' ... Trương Du Phong nói xong nhìn xa xăm ..

Chuyện năm đó dù đã qua 600 năm nhưng hắn vẫn chưa quên được , mãi khi Mộc Tuyết Ly tạ thế về sau hắn mới biết nàng chết nhưng vẫn cố dành lại chút kí ức dể nhớ hắn , để giúp hắn lấy được thân thể bất tử ...

''Cớ gì nàng ấy lại làm vậy chứ ?''

Hắn vẫn hay tự hỏi một mình .....

''Nhan Thành sắp có lễ hội , ta huy vọng ngài sẻ đến đó '' Nhan như Ngọc lại nói ...

''Ta nhất định sẻ đến '' Hắn lơ đểnh trả lời .....

Đêm Lễ hội ở Nhan Thành .....

Trương Du Phong bạch y trắng như tuyết khí chất thần tiên đứng một mình trên cầu , từ một cô nương chạy tới đâm sầm vào người hắn rồi té ngã , hắn đưa ta đở thì túi ngân lượng bị lấy mất , tiểu cô nương chưa kịp chạy xa liền bị hắn bắt lại ..

''Tha cho ta đi mà tiên nhân '' ..

Hắn đứng đó nhìn tiểu cô nương liền nhíu mày hỏi '' Mộc tuyết Ly ?''.

''Sao ngài biết tên ta vậy ?'' Cô hỏi xong thì bị hắn hoá phép kéo lại gần ,

chưa kịp nhìn rỏ mặt thì từ xa một bóng nam nhân đi tới nói '' A Ly ko được chạy loạn , mau về ''

Cô thấy có người quen đến liền ném túi ngân lượng trả hắn rồi nói '' trả ngươi , ca ca ta đến rồi '' cô nói thì chạy về phía nam nhân kia ..

''Mới rời khỏi mắt đã ko thấy muội , đi đâu vậy ?'' Nam Nhân cất tiếng hỏi ..

''Đi tìm huynh , ca ca muội đói rồi '' cô nũng nịu nói .

''Được ca ca mua thức ăn ngon cho muội '' ...

Trương Du Phong đứng chết lặng , người khi nảy rỏ ràng là A ly , còn nam nhân kia chính là Vô Diện ... vì do hắn nhúng tay vào nên dù tìm kiếm thế nào vẫn ko tìm được cô ...

Nhà tranh ở ngoại ô Nhan Thành ...

''A Ly ngủ sớm đi nhé , ca ca đi ra ngoài gặp bằng hữu '' Hắn nói rồi muốn đi ..

''Đợi muội ngủ huynh hãy đi , muội sợ ở một mình lắm '' cô nói rồi nắm tay hắn ko cho hắn đi ..

Vô Diện ngồi đó xoa đầu cô rồi nói '' vậy ca ca ru muội ngủ nhé '' hắn nói xong thì xoa đầu cho cô ngủ ..

Lát sau cô ngủ rất sâu ....

''Đến rồi thì vào đi '' Vô Diện cất giọng nói ..

Trương Du Phong hiện hình liền nhìn Mộc Tuyết Ly ko chớp mắt rồi nói '' sao lại dấu ta chuyện nàng ấy tái sinh chứ ?''

Vô Diện kéo chăn đắp cho cô rồi nói '' ko dấu , tại ko muốn nói thôi dấu ngươi làm gì ?'' .

''Ngươi cũng trách ta sao ? Trách ta hại nàng ấy thê thảm đến nổi tan biến '' Trương Du Phong nghẹn giọng nói ..

Từ khi nhìn thấy cô hắn đã rất đau lòng rồi ,hắn thực sư ko quên được cô ...

''Ta ko trách ai cả hơn ai hết ta biết ngươi rất đau khổ như thế nào nhưng ta ko muốn kiếp này A Ly lại phải chết vì ngươi nữa , Du Phong đừng tìm mối nhân duyên này nữa có được ko ? Tha cho A Ly đi mà ''

Thấy hắn nói vậy Trương Du Phong lắc đầu nói '' ngươi thừa biết là ko thể sao lại xin ta tha cho nàng , Vô Diện ngươi có thực là muốn tốt cho nàng ko ?''

Vô Diện lắc đầu nói '' ta ko biết , 600 năm qua A Ly chuyển sinh được 8 lần , mõi lần chỉ sống đc vài chục năm , ko có tiên cốt cũng ko có ma khí nên ko thể tu tiên cũng ko thể tu ma , cứ như vậy vui vẻ làm phàm nhân sống đủ vài mươi năm rồi chết đi ... ta thực sự vẫn chưa quen được cảm giác chia li đó ''.

Trương Du Phong mặt hiện lên tia tức giận liền nói '' nàng ấy chuyển sinh tận 8 lần mà ngươi điều chăm sóc nàng ấy sao ? Tại sao chứ ? Ngươi muốn làm gì ?''

Vô Diện thở dài nói '' ta biết được vận mệnh nên chỉ có thể chăm sóc A Ly suốt từng ấy năm , ta cũng ko biết mình nghĩ gì và muốn làm gì nữa ? ''

Trương Du Phong ánh mắt chua xót nhìn cô đang ngủ rất ngon lành , suốt 600 trăm năm qua hắn đợi cô quay lại , tìm cô đến độ nơi nào hắn cũng đã từng đặt chân đến , nghe ai sinh hài nhi hiện ra dị tượng hắn cũng tìm đến nhưng cuối cùng cô lại là phàm nhân ko có tiên cốt hay linh căn gì cả .

Trách số phận trớ trêu hay trách hắn quá sơ ý đây chứ ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro