Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

48-49-50

Chương 48 Sự thật về trăng hoa 

Mấy năm nay thực lực của nước Trọng Hoa tăng vừa mạnh vừa nhanh, các quán ăn lớn bé ở Đế đô mọc lên lũ lượt như măng sau mưa xuân, thế nhưng Mặc Tức lại dẫn Cố Mang đến một quán ăn lâu đời thấy rõ.

Quán Thiên Nga.

Năm đó quán Thiên Nga là một trong những quán ăn đứng đầu Đế đô, chỉ có vương công quý tộc mới đến được, giá cả cao đến mức khiến người ta phát hoảng. Nhưng mấy năm nay thái độ của quán Thiên Nga đã hòa hoãn hơn nhiều, có lẽ do cảm nhận được sự cạnh tranh, con thiên nga già này không thể không học theo đám chim sẻ nhỏ hàng ngon giá rẻ bên cạnh, giá thức ăn không còn cắt cổ thế nữa, tu sĩ bình thường cũng có thể vào cửa.

Dù vậy, vận số của con thiên nga già vẫn từ từ tàn lụi. Lúc này đang là giờ cơm, trước quán của nó vẫn ngựa xe thưa thớt vắng vẻ tiêu điều.

Mặc Tức vào quán, Cố Mang cũng lẽo đẽo vào theo. Chưởng quầy là một người đàn ông hơi mập mạp họ Lưu, thấy Mặc Tức thì vội vàng tới chào hỏi: "Ôi, Hi Hòa quân, lâu rồi không gặp ngài, đến ăn cơm hả?"

"Phòng riêng."

"Được, vẫn là gian phòng cũ?"

Mặc Tức ngừng một lát rồi nói: "Ừ."

Lưu chưởng quầy mời hai người lên gian phòng ở cuối lầu hai, mành mỏng làm bằng tre bương, dưới đất trải thảm dày thêu mặt trời, mặt trăng và ngôi sao. Mặc Tức còn nhớ lần đầu tiên mình dẫn Cố Mang vào gian phòng này, Cố Mang đứng sau lưng mình bị quý khí che trời rợp đất làm cho choáng váng không nói nên lời, lát sau túm mình lo lắng hỏi —— Hỏi rõ trước nha, đại ca à đệ mời khách phải không? Không thì đem bán ta cũng ăn không nổi đâu.

Nhưng tựa như hào quang rực rỡ của quán ăn này vậy, tơ vàng trên thảm dệt vốn dĩ sáng lấp lánh nay cũng đã phủ bụi phai màu.

Mặc Tức lật thực đơn, nhưng vì đầu óc rối như tơ vò nên đọc không vô. Cuối cùng hắn khép thực đơn tinh xảo thêu bằng lụa mịn lại cái "bẹp", đẩy qua cho Cố Mang.

"Huynh chọn đi."

Cố Mang đang nghịch miếng đồng nhỏ trên vòng cổ của mình, nghe vậy thì sửng sốt: "Không biết chữ."

Mặc Tức nói: "Có hình, lụa mịn này đã được làm phép, huynh có thể nhìn thấy hình vẽ."

Nghe hắn nói thế, Cố Mang bèn giở thực đơn ra, ôm trước ngực xem một cách nghiêm túc.

"Muốn cái này... cái này... cả cái này nữa..." Lúc thì y duỗi ngón tay chọt chọt thực đơn, lúc thì lại ngẩn người cắn ngón tay: "Đói quá."

Mặc Tức im thin thít, quay đầu đi, không nhìn y.

Cố Mang phát hiện được, bèn hỏi: "Ngươi còn đang giận hả?"

"Không."

Ngẫm nghĩ giây lát, Cố Mang đột nhiên nói: "Đừng giận, ngươi cũng quan trọng."

Mặc Tức hơi dao động, nhưng vẫn xụ mặt nói: "... Cần gì nịnh nọt ta, ta không có túi thơm tặng huynh đâu."

Cố Mang cười nói: "Nhưng ngươi tặng ta vòng cổ nha."

"..."

Nếu nói cảm xúc ban đầu nơi đáy mắt của Mặc Tức là ghen ghét, vậy lời này vừa thốt ra, ghen ghét lập tức phai hơn phân nửa, biến thành một loại u ám.

Nhìn vòng Tỏa Nô đen tuyền trên cổ của Cố Mang, Mặc Tức chẳng thể nổi nóng được nữa.

Suy cho cùng, những bước ngoặt trọng đại trong đời hắn đều là Cố Mang cho hắn, nếu không có Cố Mang của ngày xưa, sẽ không có Mặc Tức của hôm nay.

... Bỏ qua quốc thù, hắn còn có thể oán trách Cố Mang cái gì?

...

Lúc gia đình của hắn gặp biến cố, là Cố Mang chìa tay với hắn. Lúc hắn vô danh tiểu tốt, là Cố Mang làm bạn với hắn. Lúc hắn khốn đốn bất lực, là Cố Mang mỉm cười khích lệ hắn.

Cố Mang thật sự có ơn với hắn.

"Đừng lo, mọi việc rồi sẽ ổn thôi."

"Tệ hơn nữa thì có thể thế nào, cho dù bá phụ của đệ hại đệ thê thảm, đệ vẫn là quý tộc mà, đệ nhìn ta nè, ta là nô lệ mà ta còn chưa rầu, đệ rầu cái gì?"

"Nếu ngày nào đó đệ thật sự bị vị bá phụ kia chèn ép đến không còn đường đi, phòng của ta chia một nửa cho đệ ở, cơm của ta chia một nửa cho đệ ăn, được không?"

"Đệ còn có ta mà."

Cố Mang đã làm bao nhiêu chuyện cho hắn?

Lúc Mặc Tức tiền đồ chưa rõ, nhập ngũ bị người người xa lánh, chỉ có mỗi Cố Mang để tâm đến cảm xúc của hắn như thế nào, cơm có ăn đủ no hay không. Tính tình Mặc Tức lạnh lùng ngang bướng, khi đó mấy quý công tử ở chung với hắn đều chướng mắt hắn, cảm thấy hồi nhỏ hắn không có cha, bây giờ mẹ lại không ngại tai tiếng tái hôn với người khác, một khi bà ta mang thai, hoàn cảnh của Mặc Tức nhất định sẽ thê thảm cùng cực.

Thậm chí bọn chúng còn cố ý đổ phần cơm của Mặc Tức xuống đất.

Là Cố Mang không thể nhìn thiếu gia sa cơ bị ức hiếp, thế nên thường chia phần cơm của mình cho Mặc Tức. Nhưng lương thực của binh sĩ mang nô tịch rất khó ăn, Cố Mang nhìn ra được, tuy ngoài miệng Mặc Tức không nói gì, nhưng tướng ăn trông cực kỳ khổ sở.

Cố Mang bèn suy tính, dăm ba bữa lại kiếm cớ mua trang sức son phấn cho cô nương, lừa các anh em cho mượn chút tiền —— Sau đó lặng lẽ mua thêm một ít bánh ngọt cho tiểu sư đệ, dỗ bé đáng thương này vui vẻ.

Lúc đó người trong quân đội đều nói Cố Mang quá trăng hoa, anh em của y cũng chê trách y quá lạm tình.

"Hôm trước còn nói phải mua trâm ngọc cho Tiểu Lan, hôm nay lại tới vòi tiền, bảo rằng phải mua trâm hoa cho Tiểu Điệp. Chậc, cái tên phong lưu này."

Khi ấy Lục Triển Tinh, bạn thân nhất của Cố Mang cũng nói: "A Mang, đệ bị sao thế? Trước đây có thấy đệ tiêu xài phung phí vậy đâu, đệ nhập ngũ xong buông thả mình luôn à?"

Cố Mang đáp trả bằng cách trơ mặt chìa tay ra: "Người anh em, thưởng cho chút gì đi? Tí về ta giặt đồ cho huynh một tháng luôn."

Lục Triển Tinh kinh hãi: "Đệ lại coi trọng cô nương nhà ai rồi?!"

Cố Mang nói bừa: "Con gái của Vương lão hán thôn kế bên."

"... Nó mới sáu tuổi!! Đệ bị mất trí à!"

Chẳng ai biết được sự thật.

Chẳng ai biết Cố Mang "mất trí tiêu tiền cua gái", thật ra chỉ mượn danh ghé thanh lâu chơi để chuồn vào bếp sau của một quán cơm xập xệ nào đó ở thành lân cận rửa chén đũa.

Cố Mang thay đồ và dùng thuật dịch dung, không ai nhìn ra y là binh sĩ của quân đội đóng quân. Y rửa chén canh chén cơm chất thành đống, điệu bộ khí thế ngất trời đó khiến ông chủ cũng nhìn y với cặp mắt khác xưa.

"Chàng trai trẻ, cậu cân nhắc xem cậu có muốn đến chỗ của ta làm lâu dài luôn không? Thù lao cho cậu nhiêu đây nhé?"

Ánh mắt của Cố Mang dịch dung vẫn sáng ngời như cũ, tựa như sao giăng khắp đêm hè: "Cảm ơn ông chủ, nhưng ngày thường ta cũng có chuyện khác phải làm, không thoát thân được..."

"Ài, vậy tiếc quá." Ông chủ vỗ đầu Cố Mang: "Hiếm khi thấy thiếu niên nào cần mẫn như cậu."

Vì chăm sóc hắn, Cố sư huynh của hắn ăn quả đắng không ai biết, chịu vất vả không ai hay.

Nhưng ban đầu Mặc Tức không hề biết.

Mãi đến tận sau này, hắn nhìn thấy lá thư nhuốm máu của chiến hữu, nhận ra mình đã đem lòng ái mộ người đàn ông lớn hơn mình ba tuổi. Hắn bất chấp gió tuyết kìm lòng không đặng chạy đi tìm Cố Mang tỏ tình, nhưng trong lều chỉ có Lục Triển Tinh, mà Lục Triển Tinh nói cho hắn biết:

"Cố Mang hả? Cố Mang bị kéo đi hoa lâu trong thành chơi rồi! Người không phong lưu uổng đời thiếu niên mà! Ha ha ha!"

Khoảnh khắc đó, Mặc Tức chỉ cảm thấy đầu mình bị phang mạnh một gậy, hắn nín nhịn thật lâu nhưng không sao dằn được nỗi lòng của mình, bèn thúc ngựa đến chốn phong nguyệt mà Lục Triển Tinh nói, nhưng chỉ tìm được vài người bạn của Cố Mang, duy nhất chẳng thấy Cố Mang đâu.

Mặc Tức không bỏ cuộc, lồng ngực như có ngọn lửa bùng cháy chẳng thể nào dập tắt, hắn tìm hết cửa hiệu này đến cửa hiệu khác ở trấn nhỏ gần nơi đóng quân.

Cuối cùng tại bếp sau của một quán cơm nhỏ, Mặc Tức nhìn thấy Cố Mang "ghé thanh lâu chơi".

Cố Mang đã dịch dung, Mặc Tức hẳn nên nhận không ra mới phải. Nhưng lúc đó hắn đang cẩn thận quan sát, Cố Mang vừa ngước đầu khỏi chậu nước, Mặc Tức đã chộp được ánh mắt của người nọ nhìn đến mình.

Chỉ một ánh nhìn đó, Mặc Tức đã nhận ra người nọ là Cố sư ca mình đang tìm.

Từ thất vọng khi nghe nói "Cố Mang ghé thanh lâu chơi rồi", đến ngỡ ngàng khi trông thấy Cố Mang đang rửa chén.

Giây phút ấy, trái tim của Mặc Tức thật sự đau đớn tột độ.

Đột nhiên hắn không biết nên mở miệng bày tỏ tâm ý của mình thế nào, một bầu nhiệt huyết cuộn trào trong lồng ngực, khiến cho ánh mắt hắn nhìn Cố Mang cũng trở nên hừng hực mà cháy bỏng.

Nhưng cái gọi là một tiếng trống tăng thêm dũng khí, hai tiếng trống tinh thần sa sút, ba tiếng trống dũng khí cạn kiệt. Lúc Mặc Tức vừa định thổ lộ, chạy đến lều trại lại chẳng tìm được Cố Mang. Lúc hắn nổi giận đùng đùng phóng ngựa đến thanh lâu, khát khao chiếm hữu sục sôi muốn lôi Cố Mang ra, lại vẫn không tìm được người này.

Chờ khi thật sự tìm được Cố Mang, bầu nhiệt huyết liều lĩnh bất chấp ấy cũng không còn mãnh liệt như thế nữa.

Mặc Tức thở hổn hển trong gió tuyết, bước nhanh tới đẩy cửa hàng rào gỗ, chọc cho bầy gà con ở sân sau quán cơm chạy tán loạn. Hắn đi thẳng một mạch về phía Cố Mang đang luống cuống không biết làm thế nào.

Hắn nhìn thấy tay của Cố Mang ngâm trong nước. Trời đông lạnh giá, vì tránh cho ông chủ phát hiện mình là tu sĩ nên Cố Mang không thể dùng pháp thuật, đôi tay đã nứt nẻ hết rồi.

Cổ họng bỗng nhiên nghẹn ứ, Mặc Tức không biết với địa vị của mình hiện giờ, rốt cuộc có tư cách gì nói tiếng yêu thương này, có tư cách gì đòi hỏi nhiều hơn ở Cố Mang.

Hắn lẳng lặng kéo Cố Mang đứng dậy khỏi ghế đẩu, rũ hàng mi dài, cầm lấy mười ngón lạnh ngắt của Cố Mang.

Hắn nắm chặt tay sư ca của mình, vuốt ve ma sát, nhẹ giọng hỏi, huynh có đau không?

Cố Mang lại cười hì hì nói không có gì.

"Chút nứt nẻ này có đáng gì, nam tử hán đại trượng phu mà, thô kệch một chút mới bảnh chứ." Cố Mang dùng bàn tay sưng thành củ cải gãi gãi đầu, nhếch miệng để lộ một chiếc răng nanh nhỏ: "Cố Mang ca ca của đệ anh tuấn nhất."

Lời này cũng quá bậy rồi, chẳng ai lại cho rằng đôi tay sưng như củ cải anh tuấn cả.

Nhưng Cố Mang không chịu nghe, ý của y là, nếu đệ đã gia nhập quân ngũ, được xếp vào cùng một đội với ta, lại còn là sư đệ của ta, vậy ta không thể để đệ chịu uất ức được.

Không phải Mặc Tức chưa từng khuyên nhủ Cố Mang, hắn đã nói với Cố Mang rồi, Cố Mang cho hắn quá nhiều, mà tương lai sau này của hắn không rõ ràng, những ân tình đó, chưa chắc hắn có thể trả nổi.

Mà binh sĩ tục tằn Cố sư huynh chỉ bật cười, hàng mi dài trong đêm đông đọng đầy tuyết: "Ai cần đệ trả? Tới đội của ta chính là anh em của ta, ta phải che chở đệ."

Mặc Tức nói: "Nhưng ta..."

"Đừng nhưng ta nhưng huynh, nếu đệ còn băn khoăn thì lấy cuộn giấy ghi lại đi, đệ ghi hết những gì đệ nợ ta, chờ đệ có tiền đồ rồi trả lại cho ta cả vốn lẫn lời luôn." Cố Mang cười xoa đầu hắn: "Ây chà, công chúa điện hạ của ta đúng là nhóc ngốc tính toán chi li mà."

Nhìn nụ cười trẻ trung tràn trề nhựa sống thỏa sức sinh trưởng giữa ánh sáng chói lọi, khi ấy Mặc Tức thầm hạ quyết tâm, sau này nhất định phải trả cho Cố Mang thứ tốt nhất, chẳng những phải trả mà còn phải dâng hết kỳ trân dị bảo gấm hoa rực rỡ trên đời này cho y.

Hắn muốn đối xử tốt với Cố Mang cả đời.

Nhưng cuối cùng thì sao?

Cố Mang cho Mặc Tức cứu chuộc, mà Mặc Tức lại trả cho y một cái gông đen kịt đeo trên cổ.

Nói một cách châm chọc, đây chính là thứ tốt nhất mà hiện giờ hắn có thể cho Cố Mang, sau tất cả phản bội, hận thù và cõi lòng nguội lạnh. Vật cuối cùng mà hắn có thể cho Cố Mang.

Thì ra đây chính là cuộc đời của bọn họ.

Chọn đồ ăn xong, Mặc Tức vẫn khoanh hai tay ngồi thẫn thờ, lặng im không nói gì.

Cố Mang đột ngột mở miệng: "Ngươi vẫn không vui."

Mặc Tức ngẩng đầu nhìn y: "... Lần này thật sự không có."

Cố Mang khăng khăng hỏi: "Sao ngươi không vui vậy."

"..."

"Ngươi không thích chỗ này sao? Vậy chúng ta đổi quán khác đi."

Mặc Tức thở dài, bứt ra khỏi hồi ức, nói: "Đổi cái gì. Đồ ăn của quán này nấu rất ngon, có vài món hồi trước huynh thích lắm, nhưng không biết vừa rồi huynh có chọn đúng không."

"Hồi trước ta..." Cố Mang lầm bầm: "Thích lắm?"

"Ta nói rồi, trước đây chúng ta có quen nhau."

Cố Mang vắt óc suy nghĩ một lát rồi bỏ cuộc, nhưng vẫn nói: "Được rồi, ngươi nói quen thì quen vậy."

Quán cơm này có rất nhiều món Tứ Xuyên, Cố Mang chẳng lạ gì mấy món cay, dù sao nước Tây Thục cũng là đồng minh của Trọng Hoa, năm đó Tây Thục chiến loạn, Cố Mang dẫn binh qua tiếp viện. Bắt đầu từ lúc đó, y từ một người không ăn được chút xíu ớt cay, trở thành người ăn cả đĩa gà xào dầu ớt cũng mặt không đổi sắc.

Nhưng ăn được thì ăn được, Mặc Tức biết Cố Mang vẫn thích món ăn của quê nhà.

Chỉ là không biết rằng, những năm tháng Cố Mang tạo phản đầu quân theo nước Liệu, nhìn rượu bồ đào thơm ngon đặt trên bàn, liệu y có từng hoài niệm bánh bao bánh hấp ở cố hương, có từng ân hận dù chỉ là một chút tí ti thôi.

Khác với những món ăn thanh đạm ở nước Trọng Hoa, đồ ăn của quán này đều cực kỳ cay nóng. Phòng bếp thuộc dạng bán mở, chỉ dùng rèm vải để che, khách khứa dưới lầu có thể nghe được tiếng dầu sôi "xèo xèo", tiếng nồi xẻng va "lanh canh", thỉnh thoảng còn có tiếng lửa phực lên từ trong chảo, rọi cho cả phòng bếp đỏ rừng rực.

"Cà tím xào cay, gà lạnh dầu ớt, một giỏ bánh nướng, hai vị khách quan tranh thủ ăn lúc còn nóng nha." Tiểu nhị mỗi tay bưng một đĩa thức ăn, trên đầu còn đội thêm giỏ bánh: "Để lạnh mất ngon á."

Cố Mang vươn tay, lẳng lặng lấy hộ giỏ trúc trên đầu tiểu nhị xuống.

Bánh nướng là bánh nhân thịt phết mỡ heo, lúc nhào bột cuốn bánh, nhét thịt heo bằm và hạt hoa tiêu vào trong, cho thêm hành lá xanh mơn mởn, cuối cùng phết mỡ heo lên hai mặt rồi dán vào lò nướng là xong, lúc bánh chín sẽ tỏa ra từng đợt mùi cháy sém nức mũi.

Cố Mang không thích hành lá, nhưng sau khi bóc hết hành, y rất thích chiếc bánh này, cầm trong tay ăn ngon lành. Những món khác cũng lục tục bưng lên: Thịt xào ớt chuông, kẹp trong đôi đũa, miếng thịt bọc sốt bóng nhẫy run nhè nhẹ. Cải thảo nấu canh gà, cải mềm ngâm trong canh gà nguyên chất, ngọt thanh đầy khoan khoái. Cật heo xào cay, miếng cật được tỉa thành những nếp khéo léo, xào chung với cọng tỏi trong lửa lớn, thậm chí lúc bưng lên còn thoang thoảng mùi lửa cháy, vị giòn giòn sực sực.

Mùi thức ăn thơm nồng mà mộc mạc, gắp một đũa cho vào miệng, thất khiếu sẽ tức khắc sướng rơn, vị cay của hoa tiêu kích thích xoang mũi và miệng lưỡi. Cả bàn đồ ăn không có nguyên liệu nào đắt giá, nhưng lại ngon miệng hết chỗ chê —— Đắt ở chỗ tài nghệ tinh thông, đó cũng là nguyên nhân ngày xưa bọn họ ra giá cao ngất ngưởng.

"Ngon quá." Nói xong, Cố Mang lại tự lẩm bẩm một câu: "Sao giống như lúc trước đã từng ăn rồi nhỉ?"

Nghe Cố Mang nói vậy, Mặc Tức vốn đã không quá muốn ăn lại càng hết hứng ăn, hắn bèn đặt đũa xuống, quay đầu nhìn phố xá bên ngoài.

Cố Mang liếm vụn thức ăn trên môi, hỏi: "Công chúa, ngươi sao thế?"

Ban đầu Mặc Tức không nói gì, lát sau bỗng dưng phản ứng kịp, ngẩng phắt đầu lên: "Huynh gọi ta là gì?

Chương 49 | Hận huynh

Ít nhiều cũng bị gương mặt biến sắc đột ngột của Mặc Tức dọa sợ, Cố Mang ngập ngừng một hồi mới nói: "Công chúa à..."

Dường như máu chảy toàn thân đều dồn lên đầu óc, chỉ hai chữ mà tựa như đá lớn rơi xuống biển, chấn động đến mức tai Mặc Tức kêu "ù ù", nhất thời thốt không ra câu nào hoàn chỉnh: "Sao, sao huynh... sao huynh..."

"Sao gì cơ?"

Đầu ngón tay của Mặc Tức lạnh toát, hắn không thể không nhấc tay chụp chén trà trên bàn, nhờ vậy mới miễn cưỡng giấu được sự run rẩy của mình, khàn giọng hỏi: "Sao huynh lại gọi ta như thế?"

"À, Lý Vi dạy đó. Ổng nói công chúa là người cực kỳ tôn quý cao cao tại thượng phải hết mực bảo vệ." Cố Mang cười cười: "Ta cảm thấy ngươi giống lắm."

"... ... ..."

"Ngươi sao vậy?"

Hệt như rơi từ vực đá xuống đáy cốc, cảm giác run rẩy vẫn còn, nhưng kích động đã lụi tắt.

Mặc Tức nghiến răng xoay mặt đi, nói: "... Không có gì."

Qua một lúc lâu, thoáng thấy nét mặt ngờ nghệch của Cố Mang, Mặc Tức nhắm hai mắt lại, lúc này mới cố dằn cơn đau âm ỉ trong lòng, khản giọng đổi đề tài: "Uống canh cải thảo của huynh đi. Khỏi cần để ý ta."

Cố Mang cúi đầu nhìn cải thảo nấu canh gà trong chén: "Nhưng hết canh rồi."

"..."

Y lia mắt nhìn quanh bàn một vòng, sau đó nhìn chằm chằm chén canh thịt viên cay trước mặt Mặc Tức.

"Huynh muốn nếm cái của ta?"

Cố Mang gật đầu.

Mặc Tức đang phiền lòng, nhưng vì cảm xúc phức tạp, hắn không muốn nổi giận, chỉ đẩy chén canh cho Cố Mang: "Trong đây có hoa tiêu nguyên hạt, vị nặng lắm, huynh cẩn thận."

Cố Mang nhận chén, bẻ miếng bánh nướng cuối cùng trong tay, chấm canh thịt viên mà ăn. Y thổi hơi vào chén, cẩn thận lấy muỗng vớt từng hạt hoa tiêu ra. Tiếc rằng chẳng thể đề phòng nổi, vẫn có một hạt như cá lọt lưới rơi vào miệng y.

Ban đầu Cố Mang không để ý, thậm chí còn cắn nát vỏ cứng của hoa tiêu.

Kết quả khỏi nói cũng biết, không lâu sau, Cố Mang bắt đầu phun vỏ hoa tiêu ra ngoài, đôi mắt ướt rượt, đầu lưỡi đỏ rát khó chịu. Y lập tức đẩy chén canh ra xa.

"Có độc."

Mặc Tức sửng sốt, chẳng phải Cố Mang có thể ăn cay sao?

Nhưng sau đó lại nhớ ra, Cố Mang ăn cay được là sau này luyện tập, ban đầu y còn chẳng muốn đụng đến nửa miếng ớt. Lúc nước Liệu phá hủy thần trí của Cố Mang, có lẽ đã hủy luôn sức chịu đựng mà y bồi dưỡng sau này.

Nhận thức này khiến Mặc Tức càng nóng nảy hơn, đến tận hôm nay hắn vẫn còn ấp ủ một tia hy vọng, hy vọng sự ngáo ngơ của Cố Mang đều là giả vờ, nhưng sống bên nhau nhiều ngày như thế, mọi hành động của Cố Mang đều nói cho hắn biết, không phải.

Mãnh thú trên thần đàn ngày xưa thật sự đã chết rồi.

Thứ mà Mặc Tức có thể nắm giữ, có thể căm hận, có thể trả thù, chỉ có đống tro tàn trước mắt mà thôi.

Mặc Tức nhìn Cố Mang, không biết phải nói gì: "Không có độc."

Cố Mang há miệng lè lưỡi, mặt đầy tủi thân: "Ta trúng độc rồi."

"..."

Giải thích với y cũng vô dụng, Mặc Tức bèn rót một chén trà lài lạnh, đưa cho y: "Uống từ từ, độc sẽ giải."

Cố Mang nửa tin nửa ngờ cầm chén trà, nhăn mặt nhấp từng hớp một.

"Đỡ hơn chưa?"

"Ừm." Cố Mang gật gật đầu, nhưng vẫn do dự nhìn bàn đồ ăn trước mặt: "Không ăn nữa."

Mặc Tức nói: "Huynh không ăn món 'có độc' là được."

Cố Mang đột nhiên bĩu môi, có chút buồn bực: "Nơi này không vui, lần sau không đến nữa."

Nhìn cặp môi đỏ bừng vì cay của y, một loại xung động khó tả cuộn trào trong ngực Mặc Tức, hắn đột ngột mở miệng: "... Cố Mang."

"Hả?"

"Lần đầu tiên ta mời người ăn cơm là đến nơi này đấy. Huynh biết người đó là ai không?"

Cố Mang ngẫm nghĩ: "Là ta hả?"

Ánh mắt của Mặc Tức có phút chốc sáng lên, nhưng rất nhanh hắn lại thấy được sự ngơ ngác nơi đáy mắt của Cố Mang, nghe được sự ngờ vực cất cao khi Cố Mang nói âm cuối.

Cố Mang hỏi: "Đoán đúng rồi sao?"

Mặc Tức không đáp, lẳng lặng nhắm nghiền hai mắt, thở dài một tiếng, không trả lời nữa.

Ăn cơm xong, hai bạn cũ ngày trước và kẻ thù hôm nay rảo bước bên hồ Yên Chi trong màn đêm, cầu có mái hiên treo đèn lồng vải đỏ, rải những tia sáng rực rỡ dịu dàng như mộng ảo lên mặt hồ.

Thuyền bè đậu ban đêm lướt qua, mái chèo khua một cái, mộng ảo vỡ thành gợn nước lăn tăn.

Cố Mang đi bên cạnh Mặc Tức, cắn bánh bao tam đinh mà trước đó Mặc Tức cau có mua cho mình ở ven đường, ăn đến phồng cả quai hàm.

Mặc Tức dừng bước, nhìn mặt hồ hồi lâu, sau đó cứ như ôm một tia hy vọng cuối cùng, hoặc chỉ như đang lẩm bẩm lời vô nghĩa: "... Nếu lúc trước Lục Triển Tinh không chết, có phải huynh sẽ không đi đến bước kia..."

"Bước kia?"

"..." Mặc Tức nhìn gợn nước lấp lánh, nói: "Không có gì. Huynh không nhớ cũng không sao, nói cho cùng huynh vẫn còn sống, rồi sẽ có cơ hội xoay chuyển."

"Ừ."

"Huynh ừ cái gì?"

"Ma nương của Lạc Mai biệt uyển từng nói, ta nói 'ừ' tức là đồng ý với lời của người khác, đồng ý với lời của người khác, người khác sẽ vui vẻ."

"..." Mặc Tức nói: "Vì sao huynh phải làm ta vui."

Cố Mang cắn thêm miếng bánh bao, nói: "Vì ngươi là người tốt."

Mặc Tức ngẩn ra, sau đó hờ hững nói: "Huynh đúng là không biết nhìn ánh mắt, cũng không biết nhìn người."

Cố Mang nuốt bánh bao, đôi mắt trong veo như suối nhìn Mặc Tức giữa ánh đèn phản chiếu trên mặt hồ: "Ừ."

"... Huynh có thể nào đừng đồng ý cả điều này được không?"

"Ừ."

"... Bỏ đi."

Lát sau, hắn lại không cam lòng quay đầu hỏi: "Ta tốt chỗ nào?"

"Ngươi chờ chút."

Nói đoạn, Cố Mang nhích mũi lại gần, như con chó nhỏ ngửi ngửi sườn mặt, cần cổ và lỗ tai của Mặc Tức. Nếu để các cô nương ái mộ Mặc Tức nhìn thấy cảnh tượng này, bọn họ nhất định sẽ trố mắt há mồm, Hi Hòa quân lạnh lùng xa cách thế mà lại cho người khác nép gần đến vậy, còn làm ra hành động vừa kỳ quặc vừa thân mật như thế nữa.

Chẳng phải thường thì hắn sẽ vật ngã người ta, sau đó đập gãy xương sườn của người ta sao?

Thế nhưng các nàng chỉ biết một chứ không biết hai, Mặc Tức đích thực không thích bị người lạ đụng vào, nhưng Cố Mang chắc chắn là ngoại lệ. Không chỉ vì hiện giờ Cố Mang quá ngây thơ, y làm cái gì cũng không có mục đích, chỉ thuận theo bản tính như con nít —— Tò mò với vật gì, y sẽ bỏ vào miệng nếm thử, muốn hiểu rõ vật gì, y sẽ nhích lại gần ngửi thử.

Mà còn vì từ thật lâu về trước, Mặc Tức và Cố Mang đã là người thân mật nhất của nhau, hắn sớm đã quen với y rồi.

"Trên người ngươi có một loại mùi." Cuối cùng, Cố Mang nói: "Không giống người khác."

Mặc Tức nhìn y: "Mùi gì?"

Cố Mang lắc đầu: "Ta không biết. Nhưng mà..." Y khựng lại, dường như muốn tìm một ít câu từ thích hợp trong bộ óc đáng thương của mình, nhưng cuối cùng hiển nhiên đã thất bại.

Y nói: "Rất ngọt, ngươi có mùi giống một thìa mật ong."

"..."

Rõ ràng Mặc Tức không muốn tiếp tục cuộc đối thoại quái gở này với y, hắn hỏi: "Còn gì nữa không?"

Cố Mang cầm chiếc bánh bao đã gặm phân nửa: "Cái này chỉ có ngươi mới mua cho ta. "

Nói đoạn, y lại ngơ ngác nhìn Mặc Tức: "Sao ngươi để ý quá vậy?"

Mặc Tức giật mình.

Thì ra sự để ý trên mặt mình hiện rõ ràng vậy sao?

Giữa ánh đèn màu nước, Cố Mang ngước cặp mắt to tròn với đuôi mắt mảnh dài nhìn hắn, tĩnh lặng đến thế, bình thản đến thế.

Mặc Tức lắc đầu, không trả lời, chỉ nói: "Huynh là người thứ hai trên đời này nói ta là người tốt."

"Người đầu tiên là ai?"

Mặc Tức im lặng nhìn y một hồi, nói: "Cũng là huynh."

Cố Mang hơi sửng sốt: "Có hai ta lận hả?"

"... Ý ta không phải vậy. Thôi bỏ đi, nói với huynh cũng vô dụng."

Sửng sốt xong, Cố Mang lại nói: "Vậy ngươi nên đi hỏi thêm nhiều người khác, sẽ có rất nhiều người nói ngươi tốt."

Không có người nào khác. Từ thật lâu về trước, hắn đã không còn mở lòng với người thứ hai, cũng chẳng còn ai để hắn trút bầu tâm sự như vậy nữa.

Lạnh lùng xa cách của hắn, rét buốt đến tận xương, sớm đã đẩy hết những người định tới gần hắn đến vực đá.

Mặc Tức nghĩ đến mình thời niên thiếu, nghĩ đến Cố Mang rửa chén ở quán cơm nhỏ, nghĩ đến Tiên vương, nghĩ đến Mộng Trạch, cuối cùng nghĩ đến trận chiến quyết liệt trên hồ Động Đình năm đó, mình hệt như tên ăn mày quỳ gối giữa khói lửa cầu xin Cố Mang quay đầu lại. Nghĩ đến nỗi vết sẹo cũ trên ngực bắt đầu đau âm ỉ, những gì phản bội hắn, hoặc những gì hắn phản bội, lúc này đều đang gột rửa trong nước hồ Yên Chi mùa thu.

Mặc Tức nhắm mắt lại, trong lòng đắng chát. Lúc mở miệng, giọng nói khàn đến mức chính hắn cũng giật mình.

"Cố Mang, huynh biết không. Thật ra giữa chúng ta có rất nhiều bí mật, chưa từng nói với bất kỳ ai, ta..."

Mặc Tức đột nhiên ngừng lại.

Đã gần mười năm hắn không làm chuyện này, câu chữ thế mà lại kẹt trong cổ họng không thể thốt ra miệng. Dần dần, sự xung động của hắn... cũng biến mất.

Hắn hệt như lệ quỷ làm nhiều việc ác nên bị rút mất lưỡi, tất cả khổ tâm chỉ có thể nuốt ngược xuống bụng, mà hắn cũng đã quen với việc nuốt ngược xuống rồi.

Lúc này chợt nghe Cố Mang nói một câu:

"Ngươi đừng nói, ta không nghe đâu."

Mặc Tức ngẩng đầu: "Tại sao."

Trong gió đêm, Cố Mang tiện tay vén tóc bay tán loạn trước mắt, y tựa vào cột gỗ trên cầu, nghiêng đầu nhìn Mặc Tức: "Bởi vì ngươi không hề muốn nói cho ta biết."

"..."

"Hơn nữa nếu ta thật sự quen ngươi, vậy biết đâu sau này chính ta cũng sẽ nhớ ra. Nên là, không cần đâu."

Y bịt tai lại: "Ta không nghe."

"..." Nhìn dáng vẻ Cố Mang bịt kín tai, Mặc Tức im lặng một hồi rồi bỗng dưng bật cười. Đã lâu lắm rồi, đây là lần đầu tiên hắn cười thật lòng chứ không phải "cười lạnh", "cười mỉa mai", "cười có lệ" hoặc "ngoài cười nhưng trong không cười".

Mặc Tức tựa vào cột gỗ cười thật lâu. Cố Mang nhìn hắn, sau đó chần chừ thả tay bịt tai xuống, nhưng rồi lại nâng lên lần nữa. Chỉ là lần này, y nâng tay sờ má Mặc Tức.

Ngón tay se lạnh.

Theo lý mà nói, Mặc Tức nên nổi giận mắng nhiếc nên né tránh mới phải.

Nhưng giữa ánh đèn phản chiếu trên mặt hồ, giữa nỗi đau giày vò hắn cả ngày, có lẽ không phải chỉ một ngày mà bắt đầu từ khi Cố Mang làm phản rồi, Mặc Tức chỉ giật giật lông mi, không thốt được bất cứ lời cay đắng nào.

Thậm chí hắn cảm thấy, đuôi mắt của mình đã ươn ướt rồi.

"Công chúa." Cuối cùng, Cố Mang đột nhiên thấp giọng nói một câu không đầu không đuôi: "Mặt sau thẻ bài, có thể khắc tên ngươi không?"

"Bởi vì ta giống người tốt?"

Nào ngờ lần này Cố Mang lại lắc đầu: "Không." Y nói: "Bởi vì hình như ta... thật sự có quen ngươi."

Mặc Tức chỉ cảm thấy tim mình như bị một cái móng nhọn quắp chặt, ngay cả hít thở cũng gian nan.

Cố Mang nói: "Ta không biết chủ thượng là gì cả. Nhưng mà... nghe có vẻ không tệ, ta muốn cho ngươi làm."

Mặc Tức nhìn y hồi lâu, không rõ cảm xúc trong lòng mình là gì, tâm trạng của hắn còn phức tạp gấp ngàn vạn lần bình ngũ vị lật đổ, cuối cùng chỉ sợ phải dùng muôn vàn lần kiềm chế, hắn mới trầm giọng nói được một câu: "Huynh còn lâu mới đủ tư cách."

"Đủ tư cách là gì?"

Mặc Tức dứt khoát đổi cách nói: "Ý của ta là, huynh không thể."

Cố Mang ngẫm nghĩ: "Vậy phải làm sao ta mới đủ tư cách?"

Mặc Tức không trả lời được, chỉ nhìn y rồi hỏi: "Huynh không nhìn ra ta hận huynh sao?"

Cố Mang ngơ ngác nói: "Hận là cái gì?"

"Huynh nhìn ánh mắt của ta đi, ta hận không thể uống máu của huynh, ngủ trên da của huynh, tự tay hành hạ huynh chết đi sống lại, làm huynh đau đến không muốn sống nữa." Mặc Tức nhìn Cố Mang với ánh mắt lạnh buốt, gằn từng chữ: "Đây là hận."

Cố Mang bèn nhìn thẳng vào mắt Mặc Tức, khoảng cách quá gần, bốn mắt nhìn nhau, hơi thở vấn vít.

Mặc Tức lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn, vừa định đẩy Cố Mang ra, chợt nghe Cố Mang nói: "Nhưng mà... trông ngươi rất khó chịu... rất đau khổ."

"Hận ta, sẽ làm ngươi đau khổ vậy sao?"

Chương 50 | Huynh ở với ta

Hận ta, sẽ làm ngươi đau khổ vậy sao?

"..."

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Mặc Tức bỗng nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy gan phổi đều bị một con dao vô hình đâm xuyên, máu nóng chảy ồ ạt, bê bết dưới mặt đất.

Từ khi trở về Trọng Hoa, Cố Mang chỉ toàn nhìn thấy những gương mặt thù hận, đay nghiến, hoạch họe, y chưa từng thấy gương mặt nào giống Mặc Tức, vì thế vội vàng nói: "Vậy ta không cần ngươi làm chủ thượng của ta nữa, ngươi đừng khó chịu."

"..."

"Đừng hận ta, nếu ngươi không hận ta, có khi nào sẽ hết đau không?"

Mặt hồ gợn nước lăn tăn, ánh đèn vụn vỡ như sao giăng lấp lánh.

"... Muộn quá rồi."

Thật lâu sau, Mặc Tức mới khản giọng trả lời: "Cố Mang, rồi sẽ có một ngày, huynh sẽ chết trong tay ta... Huynh và ta đã định sẵn không phải người chung đường, ta đã thề rồi."

Hắn quay đầu lại, dưới ánh đèn lồng đỏ chập chờn, gương mặt anh tuấn trông nhập nhòe đến lạ.

"Hơn nữa ta vốn không phải là người tốt lành gì. Là từ lúc bắt đầu, sư huynh đã nhìn lầm ta."

Nghe xong lời hắn nói, Cố Mang gặm nốt hai miếng bánh bao cuối cùng, thế rồi đưa tay sờ soạng người mình.

Mặc Tức không hiểu y đang làm gì, hỏi: "Làm gì vậy?"

Cố Mang sờ khắp vạt áo của mình một lượt, sau đó ngẩng đầu nói: "Khô." Dứt lời lại kéo tay của Mặc Tức, muốn cho Mặc Tức kiểm tra thử. Mặc Tức đời nào chịu, hất tay y ra, cau mày nói: "Huynh nghịch gì thế?"

"Lạ thật. Rõ ràng ta khô mà, sao ngươi lại bảo ta ướt ngực?"

(1) "Sư huynh" đồng âm với "ướt ngực" (shixiong).

Mặc Tức: "..."

Thật ra Mặc Tức nói không sai, hắn không phải là người tốt thập toàn thập mỹ gì, bản tính hung hãn của hắn, lỗ mãng manh động của hắn, do dự và mất kiểm soát của hắn, những điều này Cố Mang đều đã tận mắt nhìn thấy. Không chỉ nhìn thấy, mà còn từng bao dung nữa.

Nhưng giờ đây Cố Mang đã chôn vùi quá khứ của bọn họ, chỉ còn hắn lẻ loi đứng trong tường thành bị vây hãm, vì không thể thoát ra mà sinh lòng oán hận.

"Sao ngươi cứ nhất quyết phải hận ta chứ?"

"... Bởi vì lúc trước, ta mắc quá nhiều sai lầm trên người huynh." Hôm đó trên đường về, hai người trò chuyện câu được câu mất, Mặc Tức nói với Cố Mang như thế: "Sai quá nghiêm trọng."

Mà khi Cố Mang hỏi hắn sai cái gì, Mặc Tức lại không trả lời.

Thật ra hắn không có mắc "quá nhiều" sai lầm như chính hắn nói. Liên quan đến Cố Mang, thật ra hắn cảm thấy mình chỉ làm sai một việc.

Đó là đã yêu Cố Mang.

Chuyện này đúng là tội ác tày trời, nhưng hắn vẫn sai hết lần này đến lần khác, cứ như một kẻ ngu si hết thuốc chữa, đằng này giận dữ nhắc mình tuyệt đối không thể tái phạm nữa, đằng kia lại treo cổ trên một thân cây vô số lần.

Tối hôm đó, Mặc Tức nằm trên giường trừng mắt nhìn màn che sậm màu thêu hoa văn chữ Hồi, tại sao không dứt khoát đâm một nhát giết chết Cố Mang? Tại sao không đao sắc chặt đay rối chấm dứt hết tất cả? Bây giờ mình làm vậy, rốt cuộc đang mưu cầu cái gì?

(2) Đao sắc chặt đay rối: Ý nói làm việc quyết đoán, nhanh chóng giải quyết mấu chốt vấn đề.

Sau đó hắn đã nghĩ rõ ràng, hắn hy vọng Cố Mang nhớ lại được chuyện xưa, không chỉ vì muốn Cố Mang cho mình một đáp án về việc phản bội năm đó, cũng không chỉ vì muốn nghe Cố Mang hối hận nhìn Cố Mang khóc lóc.

Có lẽ hắn còn muốn Cố Mang đến chất vấn mình, chất vấn mình một ít bí mật chỉ có hai người họ biết, nổi giận mắng hắn, rống vào mặt hắn, dẫu cho hai người máu thịt tung tóe đấu nhau ngươi chết ta sống.

Dù sao cũng dễ chịu hơn hiện giờ hắn chỉ có bờ vai của một người, lại phải gánh ký ức của hai người.

"Cố Mang." Trong màn che vắng lặng không người, một tiếng thở dài khe khẽ gần như không nghe được vang lên: "Suy cho cùng vẫn là huynh tàn nhẫn hơn ta."

Cứ thế qua một đoạn thời gian, Mặc Tức để ý mọi lúc mọi nơi, nhưng chưa từng thấy Cố Mang để lộ bất cứ dấu vết ngụy trang nào, hy vọng cũng ngày một xa vời. Hắn dần dần nản lòng thoái chí, cũng càng thêm phiền chán Cố Mang.

"Dạo trước Cố Mang vừa xuất hiện, chủ thượng sẽ nhìn chòng chọc. Bây giờ Cố Mang vừa xuất hiện, chủ thượng lại quay mặt đi." Lý Vi chân chó tổng kết như thế: "Chủ thượng nóng nảy ghê luôn."

Không cần ông ta nói, trên dưới phủ Hi Hòa đều cảm nhận được sự nóng nảy của Mặc Tức.

Người người đều nói dồn nén sẽ khiến ta trở nên biến thái, oán khí của Mặc Tức dồn nén quá lâu, hờn trách với Cố Mang cũng biến thái theo thời gian ——

"Huynh ăn cơm sao phải dùng tay bốc."

"Huynh không biết giặt đồ, vậy sao huynh lại biết mặc đồ?"

"Lý Vi dạy huynh nấu cháo củ sen ba lần rồi, vậy mà hũ muối với hũ đường vẫn không phân biệt được, huynh bị mù mắt hay bị hỏng lưỡi?"

Đống việc vặt giao cho Cố Mang làm ngày càng nhiều, yêu cầu lại ngày càng cao.

Càng vô vọng với việc Cố Mang khôi phục thần trí, Mặc Tức càng thêm cáu bẳn với y. Cuối cùng ngay cả những nô bộc trước đó hầu hạ bên người Mặc Tức cũng cảm thấy khó mà tin nổi.

"Tuy thường ngày chủ thượng hay mặt ủ mày chau, nhưng trước giờ đâu có vô duyên vô cớ nổi giận với chúng ta, càng không cố ý làm khó dễ chúng ta... nhưng với Cố Mang thì..."

"Ài, xem ra ngài ấy thật sự rất ghét Cố Mang."

Quãng thời gian tiếp theo, mấy nô bộc đó của Mặc Tức toàn ăn không ngồi rồi, chẳng vì lý do gì khác, chỉ vì Hi Hòa quân tính tình quái đản của bọn họ đã giao tất cả việc hầu hạ cá nhân cho Cố Mang làm.

Không thể không nói, thật ra Cố Mang rất thông minh.

Mặc dù thần trí của y đã bị phá hỏng một lần, thế nhưng năng lực lại không hề tổn hại. Chỉ sau một tháng, y đã có thể xử lý tất cả những việc Lý Vi dạy mình đâu đó rõ ràng, chưa kể thể lực tốt tốc độ nhanh, một người làm việc của mười người cũng không hề phàn nàn, thậm chí chưa từng than một chữ "mệt".

"Xem y sống cuộc sống quái quỷ gì kìa."

Đám gia đinh tụ tập một chỗ xì xào bàn tán.

"Canh ba dậy chẻ củi, canh tư nhóm lửa nấu cơm, chờ chủ thượng tỉnh thì qua dọn dẹp phòng, bất luận dọn sạch cỡ nào cũng bị mắng một chập, mắng xong ăn cơm sáng, lúc ăn cơm sáng còn phải nghe chủ thượng mắng, sau đó chủ thượng đến triều đình, y phải tiếp tục đi giặt đồ phơi đồ, rồi lại lau gạch sàn đại sảnh phòng khách nhà bếp đến khi sáng bóng loáng, rồi lại ra sân sau nhổ cỏ cho cá ăn, rồi lại chuẩn bị thức ăn tối..."

"Ông trời ơi, y nên cảm thấy thế nào đây."

Cảm thấy thế nào?

Nói ra đoán chừng không ai tin, thật ra Cố Mang không cảm thấy gì hết.

Vốn từ của y quá nghèo nàn, Mặc Tức mắng y, cùng lắm y chỉ nghe hiểu mấy câu đơn giản như "huynh là heo à", hơn nữa vì không hiểu lễ nghĩa liêm sỉ, y cũng không cảm thấy có gì đáng giận.

Thú tính trên người Cố Mang khiến y quen cách nhìn nhận sự việc như động vật, tuy Mặc Tức luôn nhăn nhó cau có với y, hễ mà càu nhàu thì vừa dai vừa dài, nhưng mà Cố Mang không ghét hắn.

Bởi vì mỗi ngày Mặc Tức đều cho y ăn ngon.

Trong mắt Cố Mang, phủ Hi Hòa giống như lãnh địa của một bầy sói, Mặc Tức rất lợi hại, là sói đầu đàn, mỗi ngày hắn ra ngoài một vòng, sau đó tất sẽ có "bổng lộc", bổng lộc có thể đổi đồ ăn đồ dùng đồ mặc, bởi vậy Cố Mang cảm thấy Mặc Tức là một con sói tốt cực giỏi săn bắn, chỉ là thích gào rú tí thôi.

Có điều nể tình hắn tài giỏi như thế, Cố Mang quyết định không ghét bỏ Mặc Tức.

Bầy sói phân công rõ ràng, nếu Mặc Tức phải ra ngoài săn bắn, bảo mình ở lại lãnh địa tuần tra, quét dọn, lau rửa, vậy cũng không có gì quá đáng. Còn nấu cơm nữa, mặc dù nấu cơm hơi phức tạp, Cố Mang mất chừng mười ngày mới nhớ được mấy chữ dán trên đống chai lọ ấy, nhưng y đắc ý lắm, bởi vì bây giờ y không chỉ biết chữ "đường" và "muối", thậm chí còn biết viết "gạo", "mì", "dầu". Y cảm thấy mình giỏi ơi là giỏi, mà cũng nhờ Mặc Tức gào rú đúng cách.

Về phần "giấm" và "tương" thì khó quá bỏ qua, tạm thời y chưa biết, mà cũng không định học, dù sao mùi giấm nặng như thế, y ngửi thấy là nhíu mũi, đời này cũng sẽ không nhầm lẫn.

Mỗi ngày chia mồi ăn chung với Mặc Tức, dần dần y đã xem Mặc Tức như đồng bạn của mình.

Mỗi lần Mặc Tức chửi xối xả vào mặt mình, tuy rằng ngoài miệng không nói, lòng y vẫn có chút sốt ruột, y cảm thấy sói nóng tính dễ rớt hố bẫy lắm, cho dù không rớt hố cũng dễ giận quá rụng quá trời lông, rụng quá trời lông dễ bị bệnh, bị bệnh dễ đi đời nhà ma.

Cố Mang không muốn Mặc Tức đi đời nhà ma, bởi vì Mặc Tức là người duy nhất chịu chia mồi với y từ khi y về Trọng Hoa tới nay.

Nhiều lần Cố Mang muốn an ủi Mặc Tức, bảo hắn đừng tức giận như thế, có điều sau khi lượn quanh Mặc Tức vài vòng, y thật sự không biết nên làm sao để hắn bình tĩnh trở lại, cuối cùng y chỉ có thể đứng bên cạnh, vừa nghe Mặc Tức mắng vừa lặng lẽ cầu nguyện cho Mặc Tức sống lâu trăm tuổi.

Vậy thì y mới có cơm ăn.

Trở lên là suy nghĩ của Cố Mang.

May là Mặc Tức không hề biết, nếu không chắc bị chọc tức chết tươi quá.

Gần đến cuối năm, Quân Chính Thự bận nhiều việc, liên tục mấy ngày Mặc Tức đều về phủ rất muộn. Hôm đó dự xong tiệc tối xã giao, về đến nhà thì đêm đã khuya rồi, ngay cả Lý Vi cũng đã đi ngủ.

Mặc Tức nhấc bàn tay mảnh khảnh trắng ngần, nới lỏng cổ áo buộc kín mít, sải chân dài bước vào cửa phủ.

Vừa rồi hắn có uống chút rượu trong tiệc tối, sắc mặt hơi mệt mỏi, ngũ quan góc cạnh trông càng cáu bẳn hơn thường ngày. Nhưng hắn luôn biết tự giữ mình, uống rượu chỉ vì khách sáo, không phải vì tìm vui, lại càng không buông thả mặc cho mình uống say, chỉ là lồng ngực nong nóng, không quá dễ chịu.

Hắn vốn định tắm rửa đi ngủ, nào ngờ đi ngang qua sân phơi hoa quế lại thấy Cố Mang đang ngồi chồm hổm cạnh giếng, xắn tay áo tắm cho con chó đen.

"Ngoan nào, mi tắm sạch sẽ mới đẹp nha."

Nhưng chó đen vừa thấy Mặc Tức là hết ngoan, nó giãy khỏi tay của Cố Mang, mới chớp mắt đã chạy đâu mất dạng. Cố Mang đứng dậy, cánh tay còn nhỏ nước tong tỏng.

Cố Mang nhấc cánh tay lau mặt, lau không sạch nên mũi vẫn còn dính nhúm bọt. Y nhếch miệng cười nói: "Ngươi về rồi."

Mặc Tức nhắm mắt lại, nhịn một hồi rồi vẫn nhịn không được mắng một câu: "Huynh là heo à?"

Nhìn đôi tay lạnh đến tấy đỏ của Cố Mang, Mặc Tức nhớ lại ngày trước Cố Mang giấu diếm mọi người chạy đi làm tiểu nhị rửa chén kiếm tiền chăm nom mình, cảm giác bức bối trong ngực càng nặng thêm.

"Huynh không biết đến phòng củi nấu nước nóng rồi tắm cho nó à?"

"Túi Cơm không thích nóng."

"Ai?"

Cố Mang lại lấy ống tay áo lau giọt nước chảy xuống: "Túi Cơm."

Bấy giờ Mặc Tức mới hiểu Cố Mang đang nói con chó đen sống nương tựa với y từ thời còn ở Lạc Mai biệt uyển, nhất thời không biết nói gì. Xưa nay Cố Mang luôn quan tâm người khác thích cái gì trước, còn mình đã quen với việc nhân nhượng người khác, cũng như nhẫn nhịn đủ mọi bất tiện mà điều đó gây nên.

Hiện giờ y chỉ còn con chó này là anh em, thế nên giống như bao dung con người, y cũng bao dung vui buồn hờn giận của con chó này.

Dưới bóng đêm se lạnh, Mặc Tức nhìn Cố Mang, nhìn trăng sáng như sương rọi lên gương mặt sạch sẽ của y, nhìn thần thái trong trẻo của y, và cả đôi mắt xanh thẳm an bình nữa.

Mặc Tức muốn nói, huynh cần gì phải thế.

Thế nhưng môi mấp máy, lại chỉ nhả ra được một câu: "Huynh đúng là thánh nhân."

Tắm gội rửa mặt xong, Mặc Tức mặc áo nằm lên giường, ngặt nỗi cứ lăn qua lộn lại mãi không ngủ được.

Mặc Tức cảm thấy dạo này mình càng lúc càng điên rồ, không tìm được đáp án, hắn hệt như lệ quỷ không được siêu độ, lòng nóng như lửa đốt.

Đôi khi thậm chí hắn còn nghĩ, chẳng thà Cố Mang chết đi cho rồi, chẳng thà mình cũng chết đi cho rồi, vậy cũng đỡ hơn đoán ngày đoán đêm, trằn trọc giày vò.

Sau nửa đêm, trời bắt đầu đổ tuyết. Mặc Tức mở to mắt, nhìn chằm chằm đêm dài vô tận, ngón tay vô thức bấu chăn.

Bỗng dưng tâm huyết dâng trào, Mặc Tức không kiềm chế được nữa, vén màn đi ra ngoài, ngay cả giày cũng lười mang, chân trần giẫm lên tuyết mềm trắng như bông vải.

"Cố Mang!"

Lúc đứng trước "cửa hang" đắp từ đá Thái Hồ gân cổ hét, Mặc Tức cảm thấy chắc mình phải tìm y quan đến khám thật rồi.

"Cố Mang, huynh ra đây cho ta!"

Rèm cửa "sột soạt", Cố Mang đi ra, mặt mũi buồn ngủ mơ màng, dụi mắt hỏi: "Gì vậy?"

Mặc Tức nghiến răng nửa ngày, đanh giọng nói: "Không có gì."

Cố Mang ngáp một cái: "Vậy ta về nha."

Mặc Tức nói: "Đứng lại!"

"... Lại sao nữa?"

"Có việc."

Cố Mang chớp chớp mắt: "Việc gì?"

Mặc Tức xụ mặt nói: "Ta ngủ không được."

Ngừng một lát, hắn lại nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta ngủ không được, huynh cũng đừng hòng nghỉ ngơi."

Nếu đổi thành bất cứ người bình thường nào khác, nhất định họ sẽ sốc tới tận óc bày ra vẻ mặt như gặp phải quỷ rống một câu: "Ngươi bị điên à!"

Nhưng Cố Mang hiển nhiên không phải người bình thường, vì vậy y chỉ ngẩn ra phút chốc, ánh mắt vẫn còn lim dim nhập nhèm, sau đó bình tĩnh nói: "... Ồ."

Tiếng "ồ" này của y yên ả như nước trong giếng cổ, nhưng khi nước tưới vào dầu sôi, tia lửa sẽ lập tức bắn tung tóe.

Lòng chợt bùng lên một ngọn lửa giận khó tả, giữa tuyết bay mù trời, Mặc Tức để chân trần khoác mỗi chiếc áo mỏng lại không hề thấy lạnh, trái lại còn nóng đến phát sợ. Hắn nhìn Cố Mang chằm chằm, trong mắt nổi lửa hừng hực.

Hắn thình lình túm lấy cánh tay của Cố Mang, độ lực mạnh đến nỗi lập tức bấu ra mấy vết đỏ trên tay đối phương. Hắn kéo mạnh Cố Mang tới gần, nhìn Cố Mang chòng chọc.

"Huynh nghe đây, tối nay tâm trạng của ta rất không vui."

"Vậy làm sao bây giờ?" Cố Mang không để bụng: "Xoa hai cái có vui lại không?"

"Huynh... !" Mặc Tức nhất thời nghẹn họng, sau đó nghiến răng gằn từng chữ: "Được. Huynh được lắm... Chẳng phải huynh bị ngốc sao? Chẳng phải huynh không có lòng tự trọng, không biết liêm sỉ, không nhớ gì hết sao? Huynh nhẫn nhục chịu đựng chứ gì?"

Nhìn vào đôi mắt hoang mang mờ mịt trong đêm tuyết, nhìn vào con ngươi xanh thẳm của đối phương, Mặc Tức trông thấy gương mặt dồn nén mấy ngày liền tưởng chừng đã phát điên của mình.

Mặc Tức cảm thấy mình thế này quả là nực cười, hầu kết của hắn giật giật, dường như muốn kiềm chế cơn giận trào ngược lên.

Nhưng hơi thở phun ra lại nóng rực, bỏng rẫy.

"Vậy được." Hắn siết chặt cánh tay của Cố Mang, cúi đầu nhìn y nói: "Tối nay, huynh ở với ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #nguoc